Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh
-
Chương 382: Kẻ Điên Họ Tần
- Đại nhân, ở đây...
Lại lần nữa đi vào Thục Vương phủ, Từ quản sự dẫn đường phía trước, vẻ mặt hắn trở nên khiêm tốn, hắn hơi khom người, có cảm giác sống sót sau tai nạn.
Hạ nhân đứng trước cửa ngu ngơ tại chỗ một lát rồi mới nghĩ đến một việc. Vừa rồi nữ tử kia tiến vào Vương phủ, hình như…cũng mang thanh kiếm vào luôn?
Chờ đến khi hắn nhận ra thì đã muộn, bóng dáng đối phương đã biến mất không thấy. Trên mặt hạ nhân nọ hiện ra một chút do dự, một lát sau thì lắc đầu. Nếu là khách quý của Vương gia, có lẽ sẽ không xảy ra vấn đề gì đâu, huống chi bên người Vương gia đông đảo cao thủ, cho dù thật sự có người mang ý xấu cũng không cần lo lắng.
Lý Dịch cuối cùng vẫn không muốn quá căng thẳng với Thục Vương, coi như không muốn trở thành bằng hữu, tốt nhất cũng đừng trở thành kẻ địch.
Trở về cung điện vừa rồi, đối diện có một vị nam tử trẻ tuổi thân mặc hoa bào, giữa trán lộ ra quý khí tiếp đón.
Lý Dịch từng gặp Thục Vương một lần, đương nhiên nhận ra.
- Hạ nhân trong phủ quản giáo chưa kĩ, chút nữa bản vương nhất định sẽ giáo huấn lại bọn họ.
Thục Vương nở nụ cười, tiến lên đón, nói.
- Thất lễ đắc tội Lý Tử Tước, bản vương suy nghĩ không chu toàn, lát nữa đi đầu phạt một chén rượu!
Đứng tại góc độ của một hoàng tử, thái độ của Thục Vương vô cùng hiền lành, không hề bày ra cái giá kiêu ngạo, xử sự cũng không có chỗ bắt bẻ.
- Điện hạ khách khí.
Lý Dịch cười nói.
Dường như Thục Vương đã hoàn toàn quên chuyện mới xảy ra tức thì, tự mình nghênh đón Lý Dịch vào trong điện, cũng điều chỉnh vị trí của hắn lên ghế gần trước nhất.
Thôi Duyên Tân đứng trong một góc, sắc mặt có chút trắng bệch.
Hắn đi theo bên cạnh Thục Vương đã được một đoạn thời gian nhưng rất ít khi thấy đối phương nổi trận lôi đình như vừa rồi. Điều này chứng minh lúc ấy điện hạ rất tức giận, mặc khác cũng cho thấy rằng, địa vị của người nọ trong lòng điện còn quan trọng hơn hắn tưởng tượng.
Âm thanh đại điện cũng nhỏ hơn vừa rồi, có vài người tận mắt nhìn thấy người trẻ tuổi kia bị quản sự Vương phủ đuổi ra, nhưng nhanh như vậy đã trở về, hơn nữa còn được Thục Vương điện hạ tự mình mời đến vị trí gần trước nhất. Vị trí ấy đại diện cho điều gì không cần nói cũng biết, những người có thể ngồi xuống vị trí đó, bọn họ rất rõ, nhưng người tuổi trẻ kia trông ra quá lạ mắt.
Thục Vương cười giới thiệu với ba người Thôi Thừa Vũ.
- Vị này chính là Lý Tử Tước vừa rồi ta nhắc. nhìn hắn trẻ tuổi thế thôi chứ phụ hoàng đánh giá, tán thưởng hắn rất cao, ngay cả bản vương nghe cũng hâm mộ luôn đấy.
Dứt lời, hắn giới thiệu từng người với Lý Dịch.
Thôi Thừa Vũ khẽ gật đầu, xem như đã biết. Chẳng có mấy ai lọt được vào mắt hắn, nhưng không bao gồm vị Lý Tử Tước trước mắt, Thôi Thừa Vũ khẽ gật đầu đã xem như lễ ngộ cực cao.
Khi nghe Thục Vương giới thiệu Trần Lập Tuấn, trưởng tôn Trần quốc công phủ, trong mắt Lý Dịch ánh lên một vẻ kinh ngạc, không ngờ rằng gặp được người của Trần quốc công phủ ở đây, hơn nữa còn là một vị quan trọng.
Không biết vị trưởng tôn Trần quốc công này rốt cuộc nghĩ thế nào, ấy vậy mà cũng mỉm cười với Lý Dịch, cũng khẽ gật đầu như Thôi Thừa Vũ. Điều này khiến cho Lý Dịch thầm sinh ra mấy phần đề phòng, người này lòng dạ không cạn, không thích hợp làm bằng hữu.
Người trẻ tuổi cuối cùng tên Tần Dư, không đợi Thục Vương giới thiệu, hắn đã nở nụ cười ôm lấy bả vai Lý Dịch, cực kì nhiệt tình nói.
- Tần Dư, gia cảnh không khác tên họ Trần, ta nhìn ngươi rất thuận mắt, ngươi vị bằng hữu này, ta phải kết giao rồi!
Hắn ôm cả vai Lý Dịch, giống như đang nói chuyện với hắn nhưng ánh mắt trong lúc nói chuyện lại nhìn chằm chằm vào Liễu nhị tiểu thư sau lưng Lý Dịch.
Trần Lập Tuấn và Thôi Thừa Vũ kinh ngạc liếc sang Tần Dư, có chút ngoài ý muốn nhưng khi nhìn thấy vị nữ tử sau lưng Lý Tử Tước thì trong lòng lập tức hiểu rõ. Mặc dù với thân phân và địa vị của họ đã thấy qua vô số mỹ nữ, nhưng không thể không thừa nhận, nữ tử kia có tư sắc hiếm thấy, khó trách Tần Dư sẽ nhiệt tình với một người xa lạ.
Có điều sau đó, trên mặt mấy người hiện ra một chút cổ quái.
Có Tần tiểu công gia ở đây mà còn dám mang kiều thê trong nhà đến, không biết nên nói vị Lý Tử Tước này rốt cuộc là thông minh hay ngu xuẩn.
Thục Vương thấy vậy, đuôi lông mày khẽ nhếch. Hắn hiểu rõ tính tình Tần Dư, bình thường cũng không để ý gì về chuyện này, nhưng hắn không muốn nhìn thấy màn này trình diễn ở đây.
Lý Dịch chau mày, mặc dù đây chỉ lần đầu gặp mặt, nhưng hắn không hề có chút hảo cảm nào với Tần tiểu công gia này, đương nhiên, không chỉ khó chịu đối với ánh mắt nhìn Liễu nhị tiểu thư của hắn, còn khó chịu khi hắn ôm vai mình.
- Vị này là đệ muội ngươi?
Trong mắt Tần Dư lóe lên ánh sáng không rõ, nhìn Liễu nhị tiểu thư hỏi Lý Dịch.
- Không phải.
Trên mặt Lý Dịch không có biểu cảm gì, thản nhiên nói.
- Không phải.
Vẻ hưng phấn trên nét mặt Tần Dư biến mất, biểu lộ có chút thất vọng, có điều sau đó thì lại nở nụ cười, nói
- Như nhau, như nhau....
Nếu còn tiếp tục, sợ rưangf bầu không khí sẽ bị Tần Dư làm chệch hướng, Thục Vương ho nhẹ một tiếng, mở lời.
- Lý Tử Tước tuổi còn trẻ nhưng những việc làm được lại đều là đại sự lợi quốc lợi dân, là nhân tài trụ cột của Cảnh quốc ta, vậy mới khiến phụ hoàng phá lệ phong tước, có thể nói là đệ nhất nhân trong thế hệ trẻ.
Lúc hắn nói những lời này không cố ý hạ giọng, xung quanh có rất nhiều người đều nghe thấy. Bấy giờ mọi người mới hiểu được, hóa ra người được Thục Vương điện hạ tự mình nghênh đón chính là Lý Tử Tước nổi danh trong kinh thành gần đây.
Dạo này nổi lên rất nhiều chuyện phức tạp rối beng liên quan đến vị Lý Tử Tước này, khiến cho hình tượng hắn trong lòng mọi người bị đắp lên một tầng sắc thái thần bí.
Người được duy nhất được bệ hạ phá lệ phong tước những năm gần đây, nghe nói còn chưa đầy hai mươi, viết chữ tốt, khiến Triệu Xuân - thư pháp đệ nhất nhân thế hệ trẻ cam bái hạ phong, lại thông hiểu Phật lý, là hảo hữu tri giao với Đàn Ấn đại sư, chuyện bại lui hòa thượng Tề quốc tại Hàn Sơn tự thậm chí đã được biên thành kịch mà lưu truyền rộng rãi.
Bối cảnh chỉ thường thường, nhân mạch lại cực kỳ đáng sợ. Tạm thời không nói đến Ninh Vương thế tử, chỉ nói tình hữu nghị với Trưởng công chúa, toàn bộ kinh đô này, ai có khả năng?
Huống chi, hiện tại xem ra, Thục Vương điện hạ biểu lộ sự coi trọng của mình dành cho người này. Phải biết rằng, phân lượng của Thục Vương còn nặng hơn hai người trước.
Không ít người khó tránh khỏi sinh ra mấy phần hâm mộ.
Tiền đồ của hắn gần như đã có thể kết luận xong, nhất định phong quang vô hạn, ngay cả Thục Vương điện hạ cũng biểu lộ ra ý mời chào, cho thấy chức vị của Lý Tử Tước sẽ thăng lên rất nhanh.
Duy có chút tiếc nuối là, nữ tử xinh đẹp mà hắn mang đến sợ rằng sẽ bị Tần tiểu công gia hạ độc thủ.
Nghĩ đến sở thích đặc thù của vị kia, mọi người không khỏi có chút đáng tiếc, mặc kệ Lý Tử Tước này tương lai như thế nào, nhưng bây giờ, hắn chẳng qua chỉ là một Tử Tước, mà theo bọn họ biết, những nữ tử bị vị kia coi trọng cho tới bây giờ đều không có một ai chạy thoát được.
Năm kia hay năm trước, lúc một Hầu Tước phu nhân trong kinh tham gia một yến hội nào đó, bị Tần tiểu công gia coi trọng, không đến hai ngày đã bị bắt đi, lúc ấy Hầu gia biết chuyện, nhưng đối mặt với bối cảnh của đối phương, hắn chỉ đành lựa chọn nén giận, huống chi là người thường?
Trong loại chuyện này, người thường và Tử Tước chẳng có gì khác biệt.
Không biết kẻ điên họ Tần có nể mặt mũi Thục Vương mà buông tha cho Lý Tử Tước không...
Lại lần nữa đi vào Thục Vương phủ, Từ quản sự dẫn đường phía trước, vẻ mặt hắn trở nên khiêm tốn, hắn hơi khom người, có cảm giác sống sót sau tai nạn.
Hạ nhân đứng trước cửa ngu ngơ tại chỗ một lát rồi mới nghĩ đến một việc. Vừa rồi nữ tử kia tiến vào Vương phủ, hình như…cũng mang thanh kiếm vào luôn?
Chờ đến khi hắn nhận ra thì đã muộn, bóng dáng đối phương đã biến mất không thấy. Trên mặt hạ nhân nọ hiện ra một chút do dự, một lát sau thì lắc đầu. Nếu là khách quý của Vương gia, có lẽ sẽ không xảy ra vấn đề gì đâu, huống chi bên người Vương gia đông đảo cao thủ, cho dù thật sự có người mang ý xấu cũng không cần lo lắng.
Lý Dịch cuối cùng vẫn không muốn quá căng thẳng với Thục Vương, coi như không muốn trở thành bằng hữu, tốt nhất cũng đừng trở thành kẻ địch.
Trở về cung điện vừa rồi, đối diện có một vị nam tử trẻ tuổi thân mặc hoa bào, giữa trán lộ ra quý khí tiếp đón.
Lý Dịch từng gặp Thục Vương một lần, đương nhiên nhận ra.
- Hạ nhân trong phủ quản giáo chưa kĩ, chút nữa bản vương nhất định sẽ giáo huấn lại bọn họ.
Thục Vương nở nụ cười, tiến lên đón, nói.
- Thất lễ đắc tội Lý Tử Tước, bản vương suy nghĩ không chu toàn, lát nữa đi đầu phạt một chén rượu!
Đứng tại góc độ của một hoàng tử, thái độ của Thục Vương vô cùng hiền lành, không hề bày ra cái giá kiêu ngạo, xử sự cũng không có chỗ bắt bẻ.
- Điện hạ khách khí.
Lý Dịch cười nói.
Dường như Thục Vương đã hoàn toàn quên chuyện mới xảy ra tức thì, tự mình nghênh đón Lý Dịch vào trong điện, cũng điều chỉnh vị trí của hắn lên ghế gần trước nhất.
Thôi Duyên Tân đứng trong một góc, sắc mặt có chút trắng bệch.
Hắn đi theo bên cạnh Thục Vương đã được một đoạn thời gian nhưng rất ít khi thấy đối phương nổi trận lôi đình như vừa rồi. Điều này chứng minh lúc ấy điện hạ rất tức giận, mặc khác cũng cho thấy rằng, địa vị của người nọ trong lòng điện còn quan trọng hơn hắn tưởng tượng.
Âm thanh đại điện cũng nhỏ hơn vừa rồi, có vài người tận mắt nhìn thấy người trẻ tuổi kia bị quản sự Vương phủ đuổi ra, nhưng nhanh như vậy đã trở về, hơn nữa còn được Thục Vương điện hạ tự mình mời đến vị trí gần trước nhất. Vị trí ấy đại diện cho điều gì không cần nói cũng biết, những người có thể ngồi xuống vị trí đó, bọn họ rất rõ, nhưng người tuổi trẻ kia trông ra quá lạ mắt.
Thục Vương cười giới thiệu với ba người Thôi Thừa Vũ.
- Vị này chính là Lý Tử Tước vừa rồi ta nhắc. nhìn hắn trẻ tuổi thế thôi chứ phụ hoàng đánh giá, tán thưởng hắn rất cao, ngay cả bản vương nghe cũng hâm mộ luôn đấy.
Dứt lời, hắn giới thiệu từng người với Lý Dịch.
Thôi Thừa Vũ khẽ gật đầu, xem như đã biết. Chẳng có mấy ai lọt được vào mắt hắn, nhưng không bao gồm vị Lý Tử Tước trước mắt, Thôi Thừa Vũ khẽ gật đầu đã xem như lễ ngộ cực cao.
Khi nghe Thục Vương giới thiệu Trần Lập Tuấn, trưởng tôn Trần quốc công phủ, trong mắt Lý Dịch ánh lên một vẻ kinh ngạc, không ngờ rằng gặp được người của Trần quốc công phủ ở đây, hơn nữa còn là một vị quan trọng.
Không biết vị trưởng tôn Trần quốc công này rốt cuộc nghĩ thế nào, ấy vậy mà cũng mỉm cười với Lý Dịch, cũng khẽ gật đầu như Thôi Thừa Vũ. Điều này khiến cho Lý Dịch thầm sinh ra mấy phần đề phòng, người này lòng dạ không cạn, không thích hợp làm bằng hữu.
Người trẻ tuổi cuối cùng tên Tần Dư, không đợi Thục Vương giới thiệu, hắn đã nở nụ cười ôm lấy bả vai Lý Dịch, cực kì nhiệt tình nói.
- Tần Dư, gia cảnh không khác tên họ Trần, ta nhìn ngươi rất thuận mắt, ngươi vị bằng hữu này, ta phải kết giao rồi!
Hắn ôm cả vai Lý Dịch, giống như đang nói chuyện với hắn nhưng ánh mắt trong lúc nói chuyện lại nhìn chằm chằm vào Liễu nhị tiểu thư sau lưng Lý Dịch.
Trần Lập Tuấn và Thôi Thừa Vũ kinh ngạc liếc sang Tần Dư, có chút ngoài ý muốn nhưng khi nhìn thấy vị nữ tử sau lưng Lý Tử Tước thì trong lòng lập tức hiểu rõ. Mặc dù với thân phân và địa vị của họ đã thấy qua vô số mỹ nữ, nhưng không thể không thừa nhận, nữ tử kia có tư sắc hiếm thấy, khó trách Tần Dư sẽ nhiệt tình với một người xa lạ.
Có điều sau đó, trên mặt mấy người hiện ra một chút cổ quái.
Có Tần tiểu công gia ở đây mà còn dám mang kiều thê trong nhà đến, không biết nên nói vị Lý Tử Tước này rốt cuộc là thông minh hay ngu xuẩn.
Thục Vương thấy vậy, đuôi lông mày khẽ nhếch. Hắn hiểu rõ tính tình Tần Dư, bình thường cũng không để ý gì về chuyện này, nhưng hắn không muốn nhìn thấy màn này trình diễn ở đây.
Lý Dịch chau mày, mặc dù đây chỉ lần đầu gặp mặt, nhưng hắn không hề có chút hảo cảm nào với Tần tiểu công gia này, đương nhiên, không chỉ khó chịu đối với ánh mắt nhìn Liễu nhị tiểu thư của hắn, còn khó chịu khi hắn ôm vai mình.
- Vị này là đệ muội ngươi?
Trong mắt Tần Dư lóe lên ánh sáng không rõ, nhìn Liễu nhị tiểu thư hỏi Lý Dịch.
- Không phải.
Trên mặt Lý Dịch không có biểu cảm gì, thản nhiên nói.
- Không phải.
Vẻ hưng phấn trên nét mặt Tần Dư biến mất, biểu lộ có chút thất vọng, có điều sau đó thì lại nở nụ cười, nói
- Như nhau, như nhau....
Nếu còn tiếp tục, sợ rưangf bầu không khí sẽ bị Tần Dư làm chệch hướng, Thục Vương ho nhẹ một tiếng, mở lời.
- Lý Tử Tước tuổi còn trẻ nhưng những việc làm được lại đều là đại sự lợi quốc lợi dân, là nhân tài trụ cột của Cảnh quốc ta, vậy mới khiến phụ hoàng phá lệ phong tước, có thể nói là đệ nhất nhân trong thế hệ trẻ.
Lúc hắn nói những lời này không cố ý hạ giọng, xung quanh có rất nhiều người đều nghe thấy. Bấy giờ mọi người mới hiểu được, hóa ra người được Thục Vương điện hạ tự mình nghênh đón chính là Lý Tử Tước nổi danh trong kinh thành gần đây.
Dạo này nổi lên rất nhiều chuyện phức tạp rối beng liên quan đến vị Lý Tử Tước này, khiến cho hình tượng hắn trong lòng mọi người bị đắp lên một tầng sắc thái thần bí.
Người được duy nhất được bệ hạ phá lệ phong tước những năm gần đây, nghe nói còn chưa đầy hai mươi, viết chữ tốt, khiến Triệu Xuân - thư pháp đệ nhất nhân thế hệ trẻ cam bái hạ phong, lại thông hiểu Phật lý, là hảo hữu tri giao với Đàn Ấn đại sư, chuyện bại lui hòa thượng Tề quốc tại Hàn Sơn tự thậm chí đã được biên thành kịch mà lưu truyền rộng rãi.
Bối cảnh chỉ thường thường, nhân mạch lại cực kỳ đáng sợ. Tạm thời không nói đến Ninh Vương thế tử, chỉ nói tình hữu nghị với Trưởng công chúa, toàn bộ kinh đô này, ai có khả năng?
Huống chi, hiện tại xem ra, Thục Vương điện hạ biểu lộ sự coi trọng của mình dành cho người này. Phải biết rằng, phân lượng của Thục Vương còn nặng hơn hai người trước.
Không ít người khó tránh khỏi sinh ra mấy phần hâm mộ.
Tiền đồ của hắn gần như đã có thể kết luận xong, nhất định phong quang vô hạn, ngay cả Thục Vương điện hạ cũng biểu lộ ra ý mời chào, cho thấy chức vị của Lý Tử Tước sẽ thăng lên rất nhanh.
Duy có chút tiếc nuối là, nữ tử xinh đẹp mà hắn mang đến sợ rằng sẽ bị Tần tiểu công gia hạ độc thủ.
Nghĩ đến sở thích đặc thù của vị kia, mọi người không khỏi có chút đáng tiếc, mặc kệ Lý Tử Tước này tương lai như thế nào, nhưng bây giờ, hắn chẳng qua chỉ là một Tử Tước, mà theo bọn họ biết, những nữ tử bị vị kia coi trọng cho tới bây giờ đều không có một ai chạy thoát được.
Năm kia hay năm trước, lúc một Hầu Tước phu nhân trong kinh tham gia một yến hội nào đó, bị Tần tiểu công gia coi trọng, không đến hai ngày đã bị bắt đi, lúc ấy Hầu gia biết chuyện, nhưng đối mặt với bối cảnh của đối phương, hắn chỉ đành lựa chọn nén giận, huống chi là người thường?
Trong loại chuyện này, người thường và Tử Tước chẳng có gì khác biệt.
Không biết kẻ điên họ Tần có nể mặt mũi Thục Vương mà buông tha cho Lý Tử Tước không...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook