Edit: SamSam
Beta: Leia, Lanius, Ivy
──── ∘°❉°∘ ────
Một chiếc xe thương vụ khiêm tốn chạy xuyên qua quảng trường náo nhiệt hướng về phía đại lộ vắng vẻ trong rừng.

Sau khi đi một mạch tới lưng núi, chiếc xe liền lao qua chiếc cổng sắt nặng nề đã được mở sẵn, băng qua cánh rừng phong bên cạnh bờ hồ hơn một phút thì một tòa kiến trúc mới lờ mờ hiện ra.
Lúc này đã là nửa đêm, tiếng xào xạc của lá cây ma sát với bánh xe vang lên phá vỡ sự yên tĩnh nơi trang viên.

Chiếc xe màu đen từ từ dừng trước cửa biệt thự đang được thắp sáng như ban ngày.

Bác quản gia đã đứng chờ sẵn từ lâu, ngay khi chiếc xe dừng lại, ông lập tức bước tới mở cửa xe.
Đôi chân thon dài thẳng tắp bước xuống xe, gương mặt ác liệt của Kỳ Vân Kính vừa nhìn thấy bác quản gia lập tức dịu đi mấy phần.

Đôi môi mỏng khẽ mở, giọng nói trầm thấp từ tốn vang lên khiến người nghe cảm thấy ngứa ngáy: "Bà nội hôm nay thế nào?"
So với ánh mắt lẫn hàng lông mày đều toát lên khí thế bá đạo của Kỳ Vân Kính, thì bác quản gia có mái tóc trắng như tuyết kia lại có vẻ mặt hiền lành như Phật Di Lặc.

Trên mặt ông mang theo nụ cười, nói: "Hôm nay tinh thần của lão phu nhân rất tốt.

Vì có Tiểu Nhiên tới trò chuyện, nên giữa trưa bà có ăn nhiều thêm một chén canh và ngủ trưa cũng nhiều hơn nửa tiếng.

Buổi tối cậu ấy còn cùng bà đi dạo trong sân."
Kỳ Vân Kính rũ mắt xuống, giữa hàng lông mày anh ẩn hiện lên vẻ hài lòng.

Về phần Ôn Nhiên, nếu có thể khiến bà nội vui vẻ trong khoảng thời gian cuối đời này, thì cho dù sau khi hợp đồng kết thúc, muốn anh chăm sóc cậu nhiều hơn một chút thì cũng không có gì khó, chỉ cần cậu hiểu chuyện là đủ rồi.
Trời cũng đã khuya, giấc ngủ của người già luôn nông, Kỳ Vân Kính không định quấy rầy bà cụ, vì vậy anh xoay người đi thẳng về phía phòng của mình.

Giữa đường ngửi được một mùi thức ăn thơm lạ lùng trên dãy hành lang, Kỳ Vân Kính mới dừng bước.

Nghe thấy tiếng động truyền tới từ phía sau, anh quay đầu lại thì thấy một thiếu niên nhìn có vẻ ngây thơ, tay bưng một bát mì phủ một lớp thịt bò đang đi từ hướng khác tới.
Trong mắt Kỳ Vân Kính hiện lên một tia dò xét.

Trong lần gặp mặt Ôn Nhiên trước, cũng vì những thông tin điều tra trước đó mà trong anh đã có một ấn tượng cố định về cậu, tự tư tự lợi, ham hư vinh lại lười biếng.

Trước khi sư phụ cậu qua đời, cậu vẫn luôn yên tâm thoải mái tận hưởng mọi thứ ông lão cho.


Cho đến khi sư phụ qua đời, cậu mới phải tự lực cánh sinh, nhưng cậu lại đặt mắt cao hơn đầu mà mơ tưởng một bước lên trời.
Kỳ Vân Kính chưa từng xem thường xuất thân của người khác, mà ngược lại anh lại rất coi trọng những người có tài năng.

Đối với loại người như Ôn Nhiên, tuy không đến mức khiến anh chán ghét, nhưng cũng không khiến người ta yêu thích.

Mà hết lần này đến lần khác, ông nội anh lại chỉ định người này.

Cũng may loại người này như cậu rất dễ nắm bắt, ngoan ngoãn thì cho miếng táo ngọt, không nghe lời thì cho ăn một gậy.
Nhưng từ sau khi tận mắt nhìn thấy Ôn Nhiên, anh thật sự không thể nào đánh đồng người trước mặt này với người trong tài liệu làm một.

Bởi vì, người này quá thuần khiết, cậu trong sạch đến mức khiến người ta không thể ghét bỏ cậu.
Cậu đang bưng một bát mì lớn.

Bởi vì bát quá đầy, sợ rằng nước mì sẽ vung vẩy ra ngoài nên Ôn Nhiên bước đi rất cẩn thận chợt để ý thấy phía trước mình có người.

Khi cậu ngẩng đầu lên trong vô thức, đập vào mắt là một người đàn ông rất đẹp trai nhưng cả người lại toát ra khí chất lạnh lùng - Kỳ Vân Kính đang nhìn thẳng vào cậu với vẻ mặt vô cảm.

Dù trên mặt anh không có biểu cảm gì cũng đủ khiến cho yêu ma khiếp sợ, khiến người ngoài dẫu cho run rẩy cũng chẳng dám thở mạnh.
Tiếc là Ôn Nhiên không phải người ngoài, hiếm khi cậu mới thấy Kỳ Vân Kính có mặt trong căn biệt thự rộng lớn mà gần như hoang vắng này.

Thấy quần áo anh vẫn chỉnh tề, chắc là anh vừa tan làm về nhà.

Đôi mắt cậu cong lên, khóe miệng lộ ra má lúm đồng tiền rất cân đối, cậu vừa mỉm cười vừa nói: "Anh có đói bụng không? Tôi có nấu mì, còn nhiều lắm.

Nếu anh đói bụng, tôi có thể làm cho anh một phần."
Tính cả lần này, thì đây đã là lần thứ ba Kỳ Vân Kính nhìn thấy Ôn Nhiên.

Lần đầu tiên là khi nghe từ chỗ bà nội, anh mới biết mình có hôn ước với người ta.

Chuyện này đã được quyết định khi ông nội anh còn sống, nghe nói vị hôn phu này của anh có mệnh cách rất tốt, hai người bọn họ không những có thể bổ sung lẫn nhau mà cậu còn có thể hoá giải đại sát nghiệp cho anh.

Hôn ước này được định ra khi cả hai bên còn nhỏ tuổi.
Tuy nhiên, lúc đó cha mẹ, còn có bà nội của anh đều ra sức phản đối.


Do Kỳ gia có tiếp xúc với nhiều mệnh số huyền học nên họ kính sợ những điều mà người ta cho là mê tín.

Nhưng mà chuyện hôn nhân đại sự là chuyện quan trọng không thể quyết định tuỳ tiện qua loa được.

Ban đầu, cũng vì mọi người trong nhà đều cảm thấy quyết định của ông cụ có phần hồ đồ, nên mới tránh đề cập tới mà xem như nó chưa từng xảy ra.

Vì vậy, trước kia anh mới không biết tới chuyện này.
Sau này, khi ông nội và cha mẹ anh lần lượt qua đời, anh phải gánh vác toàn bộ Kỳ gia lên người từ rất sớm.

Ngay sau khi anh vừa thu xếp mọi chuyện trong Kỳ gia ổn thỏa, thì lại phát hiện bà nội mắc bệnh nan y.

Nhưng do tuổi đã cao, bà cụ căn bản không thể chịu được quá trình trị liệu gian khổ, chỉ có thể cố gắng hết sức để giảm bớt cơn đau của bà bằng những phương pháp cổ truyền.

Nhưng nào ngờ cách đây không lâu, bà lại liên tục nằm mơ thấy ông nội.

Trong mơ, ông nội cứ nhắc đi nhắc lại mối hôn sự này.
Khi người ta già đi, họ thường sẽ tin vào một số điều mà người trẻ tuổi cảm thấy là mê tín dị đoan.

Dù Kỳ Vân Kinh cảm thấy có thể là do bà nội ban ngày nghĩ quá nhiều nên đêm mới nằm mộng, nhưng nếu chuyện kết hôn của anh có thể khiến cho bà cụ yên tâm, thì đây cũng không phải chuyện gì quá phiền phức.

Tuy nhiên trước khi kết hôn, anh muốn tìm hiểu xem Ôn Nhiên này là người như thế nào.

Tai nghe không bằng mắt thấy, lúc này mới có cuộc gặp gỡ đầu tiên của hai người.
Anh cần kết hôn để làm hài lòng bà nội, để bà cụ an tâm, không để phút cuối đời mà bà còn phải hối tiếc.

Và Ôn Nhiên cũng có thể nhận được phần đền bù tương xứng.

Hai người bọn họ đều có thứ mình cần, đều có mục đích rõ ràng.
Lần thứ hai là khi cả hai đi đăng ký kết hôn.

Anh cho rằng sau khi kết hôn, hai người cần phải bồi dưỡng tình cảm trước.


Người cũng đã nhập vào hộ khẩu nhà họ Kỳ, nói chung không chạy thoát được nên đám cưới có hay không cũng vậy.

Mà vừa hay, này cũng hợp ý của Ôn Nhiên.

Cậu còn đang học đại học, nên muốn sau khi tốt nghiệp đại học xong mới tổ chức đám cưới cũng không muộn.

Về phần bà nội, sau khi nghe lời khuyên của bọn họ, cuối cùng cũng đồng ý hoãn lại hôn lễ.

Lúc này, anh mới thấy hơi hài lòng với Ôn Nhiên.

Và lần này là lần thứ ba, Ôn Nhiên ngang nhiên bưng thức ăn khuya về phòng như thể mình là vị chủ nhân còn lại của ngôi nhà này, Kỳ Vân Kính khẽ cau mày nhỏ như vô hình.
Dường như Ôn Nhiên không nhìn ra thái độ không hài lòng từ anh.

Thấy anh không lên tiếng, cậu tiếp tục cười nói: "Anh có ăn không vậy? Không ăn thì tôi đi về phòng."
Sau một lúc im lặng, Kỳ Vân Kính mới lên tiếng, nói: "Cậu nên ăn ở phòng ăn."
Ôn Nhiên ồ một tiếng, nhưng cũng định không nghe theo ý anh: "Máy tính trong phòng tôi còn đang mở, ăn khuya mà không xem phim thì đúng là vô vị.".

Nói xong cậu tiếp tục bưng bát thức ăn khuya về phòng mình.

Lúc đi ngang qua Kỳ Vân Kính, cậu còn không khách khí nói anh: "Phiền anh nhường đường một chút."
Mặc dù biệt thự của Kỳ gia rất rộng lớn, lối đi cũng rộng rãi, nhưng Kỳ Vân Kính lại đứng ngay giữa đường đi nên có hơi cản trở.

Cậu lại đang bưng một bát mì đầy ắp, nếu đi đường vòng có thể sẽ bị đổ ít thức ăn, cho nên cậu kiên quyết đi thẳng về phía trước.
Kỳ Vân Kính lại im lặng một hồi, đôi mắt hơi rủ xuống, anh nhìn chằm chằm vào Ôn Nhiên, như thể đang đánh giá người đứng trước mặt.

Ôn Nhiên lười phân tích sự phức tạp trong đôi mắt sâu thẳm đó của anh.

Cuối cùng, Kỳ Vân Kính vẫn tránh qua một bên, nhường đường cho người khác ngay trong chính căn nhà mà anh đã sống suốt 27 năm qua.
Suýt nữa thì Ôn Nhiên không nhịn được mà bật cười thành tiếng.

Trông Kỳ Vân Kinh có vẻ hơi khó chịu, cậu cũng không định tiếp tục trêu chọc anh làm gì.

Cậu lễ phép nói lời cảm ơn và chúc ngủ ngon, rồi tiếp tục bước từng bước nhỏ về phòng mình.

Chỉ là lúc cậu bước ngang qua Kỳ Vân Kinh, Ôn Nhiên thật sự không nhịn được mà lén hít sâu một hơi.

Cả người anh đều được bao phủ bởi kim quang*, cho dù có hít vào thì cậu cũng không thể dùng được, nhưng có thể cảm nhận hương vị tuyệt vời này cũng không tệ.

Tới từng tuổi này rồi, đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy một người vàng óng ánh như thế.


(Kim quang: hào quang ánh vàng trong nhà Phật)
Ôn Nhiên không sợ Kỳ Vân Kính, nguyên nhân không hẳn là vì cậu đã đọc qua tiểu thuyết mà hiểu rõ tính cách của anh như thế nào.

Tiểu thuyết là tiểu thuyết, ngay từ khi cậu bước vào thế giới này, hít thở khí trời nơi đây, và sau khi tiếp xúc với người nơi này, những nhân vật này đã không còn là những dòng chữ được miêu tả trong tiểu thuyết.

Mà với cậu, họ là những con người sống động, những người bằng xương bằng thịt.

Nếu như cậu cứ mang theo những hiểu biết đó cùng những cái nhìn phiến diện để nhìn nhận mọi người ở đây, thì sớm muộn gì cậu cũng sẽ chết lúc nào không hay.
Cậu không sợ là vì kim quang trên người Kỳ Vân Kính có thể chọc mù mắt người ta, vả lại cứ coi như đây là số mệnh cuối cùng của anh đi.
Người gieo phước ắt sẽ có phước báo, công đức càng lớn phước báo càng nhiều.

Khi công đức quá lớn mà phước báo đời này không thể nào đền đáp hết được, thì đời sau sẽ được công đức đó che chở, giống như kim quang đầy người của Kỳ Vân Kính vậy.

Còn về số mệnh cuối cùng, cậu nghĩ tới việc anh đã làm người thiện suốt chín kiếp, chỉ còn một kiếp nữa là anh có thể hoàn thành mười kiếp thiện nhân.
Tương truyền rằng, trải qua mười kiếp thiện nhân thì có thể thoát khỏi vòng luân hồi, nhưng từ trước tới nay nào có ai qua được kiếp thứ chín.

Con số chín đã là con số cực hạn nhất rồi, bắt đầu từ một rồi kết thúc ở chín.

Người tích được cả chín kiếp thiện nhân mới chân chính là đại tạo hoá.

Nhưng kiếp thứ chín này nào có dễ dàng qua được.

Cho nên trong một đời này, nếu qua được là phúc, không qua được thì những công đức đã tích lũy trong chín kiếp trước đều sẽ thất bại, sẽ là nạn.
Mặc dù Ôn Nhiên có thể nhìn thấy vấn đề trên người Kỳ Vân Kính, nhưng cậu lại không giúp được.

Loại chuyện đại tạo hoá này đã nằm ngoài khả năng của cậu.

Vì vậy cậu chỉ có thể trông mà thèm kim quang toàn thân của anh, thương mà không giúp được gì.
Vì vậy đối với Kỳ Vân Kính, chỉ cần không chạm tới giới hạn cuối cùng của anh thì cậu vẫn sẽ an toàn.

Nhưng nếu như thấy Kỳ Vân Kính là chín kiếp thiện nhân, mà cảm thấy anh như thánh mẫu thì đó là một sai lầm lớn.

Thánh mẫu và thiện nhân khác nhau một trời một vực.
Xả thân cứu độ chúng sinh là thiện, thương hại vạn vật chúng sinh là thiện, giết vạn người để bảo vệ ngàn vạn người trong thịnh thế thái bình cũng là thiện.

Có người không nhuốm máu tươi vì điều thiện, có người nguyện nhuốm máu vì điều thiện, thiện phân ra nhiều loại, tuỳ thuộc vào kết quả mà điều thiện này mang lại là gì.

Đáng tiếc, dường như thế gian chỉ thích những điều thiện nhìn thấy được, mà điều thiện thật sự, cho tới bây giờ luôn cần thời gian để chứng minh.
Nhìn Kỳ Vân Kinh, cũng không biết thiện trong anh đã phải trải qua mấy đời máu tươi rửa tội..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương