Tiêu Dao Lục
-
Chương 52: Mười món
Người Lý Mộ Vũ liên lạc đương nhiên là gia gia của nàng, Lý Hữu. Lý Hữu và Tần Chính là nguyên lão quốc gia, từng vào sinh ra tử, thanh danh hiển hách. Cho dù hiện tại bọn hắn đang trong giai đoạn chuyển giao quyền lực, có nhiều thứ bị giới hạn nhưng vẫn rất có tiếng nói. Lấy đi một nửa là chuyện chắc chắn không thể, nhưng biết đâu Lý Hữu có thể tìm cách giúp Diệp Thiên lấy thêm một phần, thỏa mãn được hắn thì sao?
Trước đó Lý Hữu đã nhận được tin Lý Mộ Vũ thăm dò lăng mộ thành công, đồng thời thu thật được một lượng lớn Hồn Khí cùng cổ vật. Hắn định chờ nàng trở về mới hỏi thăm tình hình cụ thể, hiện tại nhận được truyền tin liền nhanh chóng đáp lại.
- Gia gia, có chuyện không ổn?
- Xảy ra vấn đề? Không phải ngươi đã thu được bảo vật, an toàn ra ngoài rồi sao?
- Là Diệp Thiên. Không hiểu vì sao hắn đột nhiên đòi một nửa số Hồn Khí, nói là tiền công. Nếu bình thường thì cũng hợp tình hợp lý, dù sao tất cả số bảo vật này là do Diệp Thiên một mình lấy đến. Nhưng đây lại là tài sản của quốc gia.
Lý Hữu đã hiểu vì sao Lý Mộ Vũ phải hỏi ý kiến của hắn, chuyện này nàng quả thực không quyết định được. Mà đổi lại chính Lý Hữu cũng không quyết định được. Còn có một vấn đề khác, Lý Mộ Vũ đặt sai trọng tâm vấn đề.
- Mộ Vũ, ngươi biết lý do chúng ta không thể cho Diệp Thiên một nửa số Hồn Khí sao?
- Đây là tài sản của quốc gia?
- Tài sản là đương nhiên. Nhưng với năng lực của hắn, có tặng riêng một nửa cũng không phải chuyện gì to tát. Lợi ích mà Diệp Thiên có thể mang lại to lớn hơn rất nhiều. Vấn đề chính là hắn hoàn toàn không chịu gia nhập tổ chức của chính phủ. Nếu một ngày Diệp Thiên bị kẻ khác dụ dỗ, chẳng phải số Hồn Khí kia cũng sẽ theo hắn rơi vào tay những kẻ kia sao. Hồn Khí chính là quốc bảo, không chỉ tượng trưng cho sức mạnh mà còn gắn liền với lịch sử dân tộc. Chúng ta không thể tùy tiện đặt chúng vào tay người ngoài.
- Ý của ngươi là chúng ta sẽ từ chối đề nghị của Diệp Thiên? Nhưng hắn không giống như đang thương lượng, ta sợ…
Lý Hữu im lặng một hồi lâu. Hắn cũng hiểu được tính nghiêm trọng của vấn đề. Diệp Thiên hiện tại vẫn chưa chịu gia nhập Huyền Nghi, cho hắn một nửa số Hồn Khí là chuyện không thể. Nhưng nếu không cho, mối quan hệ sẽ càng thêm xấu đi, thậm chí chuyện gia nhập là gần như không có khả năng.
Bọn hắn không hề biết dù cho hay không cho, Diệp Thiên cũng sẽ không gia nhập. Hắn ưa thích tiêu dao tự tại không ràng buộc. Nếu muốn đã ở lại làm thái thượng trưởng lão của Thái Hư Thần Cung, nhìn thế nào cũng tốt hơn vô số lần chuyện gia nhập một tổ chức nào đó để bị người khác sai khiến.
- Ngươi đợi một lát, ta sẽ thử liên lạc nhờ Khinh Tuyết giúp đỡ.
Lý Mộ Vũ thở dài. Dù không muốn thừa nhận, quan hệ giữa Diệp Thiên và Tần Khinh Tuyết tốt hơn nàng rất nhiều. Tần Khinh Tuyết thấu hiểu lòng người, biết Diệp Thiên muốn gì. Lý Mộ Vũ thì không được như vậy, nàng phải luôn đặt lợi ích của quốc gia lên hàng đầu. Đây là do vấn đề giáo dục, Lý Hữu để cháu mình sinh ra và lớn lên trong trường lớp quân đội, còn Tần Chính thì ưa thích kinh doanh hơn.
Lý Hữu không liên lạc trực tiếp với Tần Khinh Tuyết mà gọi cho Tần Chính. Ở bên này, Tần Chính cũng vừa nhận được tin từ chỗ Tần Khinh Tuyết. Nàng nhận tin nhắn của Diệp Thiên, cảm thấy không ổn muốn nhắn lại thì không thấy tên kia hồi đáp nên vội báo lên gia gia của mình. Tính cách Diệp Thiên chính là rất dứt khoát, một khi đã quyết định sẽ khó mà thay đổi được.
Lý Hữu gọi cho Tần Chính, mà Tần Chính cũng muốn liên lạc với hắn. Hai người không cần dài dòng, hai ba câu đã nắm rõ vấn đề. Đáp án không cần phải nói, tất nhiên là không thể cho, nhưng thứ khiến bọn hắn đau đầu chính là làm sao để Diệp Thiên hài lòng. Tương lai hắn từ chối gia nhập Huyền Nghi không nói, trước mắt e rằng sẽ không cách nào mượn sức tên này trong những trường hợp đặc biệt.
Tần Khinh Tuyết muốn ra mặt thì bị Tần Chính bác bỏ. Hắn biết Diệp Thiên có thiện cảm với nàng nhất, nhưng thiện cảm này cũng có giới hạn. Nếu Tần Khinh Tuyết tham dự quá nhiều có thể sẽ khiến Diệp Thiên cảm thấy khó chịu. Tần Chính thừa nhận ý nghĩ này có chút tư tình, ưu tiên cho lợi ích của Tần gia. Kể cả khi Diệp Thiên trở mặt với những người khác, chỉ cần giữ vững quan hệ giữa hắn và Tần Khinh Tuyết, Tần gia vẫn sẽ là người được lợi nhất.
Lý Hữu cùng Tần Chính thảo luận xong liền gọi tiếp cho các bên liên quan, những kẻ đang nắm thực quyền. Trao đổi suốt một giờ đồng hồ mới đưa ra sự nhượng bộ lớn nhất, mười món. Tất cả đều nhất trí với quyết định này, mười món tuy nhiều nhưng vẫn nằm trong phạm vi bọn hắn có thể chấp nhận được, nhiều hơn nữa liền không được.
Lý Mộ Vũ nhận tin chỉ biết thở dài. Nàng cảm thấy Diệp Thiên sẽ không chấp nhận chuyện này. Lỡ như đôi bên xảy ra xung đột…Diệp Thiên mạnh đến mức nào, Lý Mộ Vũ là người chứng kiến rõ ràng nhất. Dựa theo nhận định của nàng, toàn bộ Thương Huyền Quốc, thậm chí tính cả các vị cao thủ ẩn thế, không có một ai là đối thủ của Diệp Thiên. Tên này đặt trên bản đồ thế giới ít nhất cũng nằm trong nhóm mười người mạnh nhất, thậm chí cao hơn. Dù sao hắn cũng chưa từng bộc lộ năng lực thực sự vì không có đối thủ xứng tầm.
Lý Mộ Vũ đem chuyện này nói với Diệp Thiên. Trái ngược với suy nghĩ của nàng, hắn không hề tỏ ra tức giận, ngược lại nở nụ cười:
- Ngươi xác định chỉ mười món?
Giọng điệu rất bình tĩnh, nhưng càng là bình tĩnh lại càng nguy hiểm:
- Diệp Thiên, đây đã là con số tối đa. Ngươi chỉ là cá nhân, theo luật không thể sở hữu nhiều Hồn Khí như vậy. Nhưng nếu ngươi đồng ý gia nhập Huyền Nghi, bọn ta có thể kiến nghị xin thêm…
Diệp Thiên ngắt lời:
- Xin? Từ khi nào Diệp Thiên ta phải cầu xin sự bố thí từ kẻ khác?
- Ta không có ý đó, thật ra…
- Không cần giải thích. Không cho cũng không sao, mười món Hồn Khí kia cũng tặng lại cho ngươi đi. Nhưng là…Lý Mộ Vũ, ngươi thay ta chuyển lời đến bọn hắn. Về sau tuyệt đối đừng đến làm phiền ta, cũng như đừng mời ta tham dự tổ chức gì đó. Nếu không…ta không chắc là mình sẽ nương tay. Thực lực của ta như thế nào, ngươi hẳn là người hiểu rõ nhất.
Diệp Thiên nói xong liền đi lại lều lấy ba lô rồi bước lên trực thăng. Một giờ đồng hồ trôi qua, trực thăng cũng đã sớm đến, hắn chỉ chờ để nói những lời này với Lý Mộ Đồng mà thôi.
Trong thời gian này, Diệp Thiên đột nhiên nghĩ thông vài chuyện. So với việc lấy về một đám Hồn Khí vô dụng, mượn chuyện này để dứt khoát cảnh cáo, không cho đám người kia tiếp tục làm phiền mình mới là sự lựa chọn tốt nhất. Hắn sẽ không bao giờ làm việc không công, nhưng đây là để tránh được một đám phiền phức, cái giá này tuyệt đối xứng đáng.
Diệp Thiên lên trực thăng rời đi, Lý Mộ Vũ không theo cùng hắn. Nàng vốn định trở về cùng Diệp Thiên nhưng nhìn cách nói chuyện không mấy dễ chịu của hắn thì quyết định từ bỏ thì hơn. Mắt nhìn trực thăng dần biến mất, Lý Mộ Vũ lấy thiết bị truyền tin ra liên lạc với Lý Hữu.
- Thế nào, hắn đồng ý?
- Gia gia, chuyện này không ổn rồi.
Trước đó Lý Hữu đã nhận được tin Lý Mộ Vũ thăm dò lăng mộ thành công, đồng thời thu thật được một lượng lớn Hồn Khí cùng cổ vật. Hắn định chờ nàng trở về mới hỏi thăm tình hình cụ thể, hiện tại nhận được truyền tin liền nhanh chóng đáp lại.
- Gia gia, có chuyện không ổn?
- Xảy ra vấn đề? Không phải ngươi đã thu được bảo vật, an toàn ra ngoài rồi sao?
- Là Diệp Thiên. Không hiểu vì sao hắn đột nhiên đòi một nửa số Hồn Khí, nói là tiền công. Nếu bình thường thì cũng hợp tình hợp lý, dù sao tất cả số bảo vật này là do Diệp Thiên một mình lấy đến. Nhưng đây lại là tài sản của quốc gia.
Lý Hữu đã hiểu vì sao Lý Mộ Vũ phải hỏi ý kiến của hắn, chuyện này nàng quả thực không quyết định được. Mà đổi lại chính Lý Hữu cũng không quyết định được. Còn có một vấn đề khác, Lý Mộ Vũ đặt sai trọng tâm vấn đề.
- Mộ Vũ, ngươi biết lý do chúng ta không thể cho Diệp Thiên một nửa số Hồn Khí sao?
- Đây là tài sản của quốc gia?
- Tài sản là đương nhiên. Nhưng với năng lực của hắn, có tặng riêng một nửa cũng không phải chuyện gì to tát. Lợi ích mà Diệp Thiên có thể mang lại to lớn hơn rất nhiều. Vấn đề chính là hắn hoàn toàn không chịu gia nhập tổ chức của chính phủ. Nếu một ngày Diệp Thiên bị kẻ khác dụ dỗ, chẳng phải số Hồn Khí kia cũng sẽ theo hắn rơi vào tay những kẻ kia sao. Hồn Khí chính là quốc bảo, không chỉ tượng trưng cho sức mạnh mà còn gắn liền với lịch sử dân tộc. Chúng ta không thể tùy tiện đặt chúng vào tay người ngoài.
- Ý của ngươi là chúng ta sẽ từ chối đề nghị của Diệp Thiên? Nhưng hắn không giống như đang thương lượng, ta sợ…
Lý Hữu im lặng một hồi lâu. Hắn cũng hiểu được tính nghiêm trọng của vấn đề. Diệp Thiên hiện tại vẫn chưa chịu gia nhập Huyền Nghi, cho hắn một nửa số Hồn Khí là chuyện không thể. Nhưng nếu không cho, mối quan hệ sẽ càng thêm xấu đi, thậm chí chuyện gia nhập là gần như không có khả năng.
Bọn hắn không hề biết dù cho hay không cho, Diệp Thiên cũng sẽ không gia nhập. Hắn ưa thích tiêu dao tự tại không ràng buộc. Nếu muốn đã ở lại làm thái thượng trưởng lão của Thái Hư Thần Cung, nhìn thế nào cũng tốt hơn vô số lần chuyện gia nhập một tổ chức nào đó để bị người khác sai khiến.
- Ngươi đợi một lát, ta sẽ thử liên lạc nhờ Khinh Tuyết giúp đỡ.
Lý Mộ Vũ thở dài. Dù không muốn thừa nhận, quan hệ giữa Diệp Thiên và Tần Khinh Tuyết tốt hơn nàng rất nhiều. Tần Khinh Tuyết thấu hiểu lòng người, biết Diệp Thiên muốn gì. Lý Mộ Vũ thì không được như vậy, nàng phải luôn đặt lợi ích của quốc gia lên hàng đầu. Đây là do vấn đề giáo dục, Lý Hữu để cháu mình sinh ra và lớn lên trong trường lớp quân đội, còn Tần Chính thì ưa thích kinh doanh hơn.
Lý Hữu không liên lạc trực tiếp với Tần Khinh Tuyết mà gọi cho Tần Chính. Ở bên này, Tần Chính cũng vừa nhận được tin từ chỗ Tần Khinh Tuyết. Nàng nhận tin nhắn của Diệp Thiên, cảm thấy không ổn muốn nhắn lại thì không thấy tên kia hồi đáp nên vội báo lên gia gia của mình. Tính cách Diệp Thiên chính là rất dứt khoát, một khi đã quyết định sẽ khó mà thay đổi được.
Lý Hữu gọi cho Tần Chính, mà Tần Chính cũng muốn liên lạc với hắn. Hai người không cần dài dòng, hai ba câu đã nắm rõ vấn đề. Đáp án không cần phải nói, tất nhiên là không thể cho, nhưng thứ khiến bọn hắn đau đầu chính là làm sao để Diệp Thiên hài lòng. Tương lai hắn từ chối gia nhập Huyền Nghi không nói, trước mắt e rằng sẽ không cách nào mượn sức tên này trong những trường hợp đặc biệt.
Tần Khinh Tuyết muốn ra mặt thì bị Tần Chính bác bỏ. Hắn biết Diệp Thiên có thiện cảm với nàng nhất, nhưng thiện cảm này cũng có giới hạn. Nếu Tần Khinh Tuyết tham dự quá nhiều có thể sẽ khiến Diệp Thiên cảm thấy khó chịu. Tần Chính thừa nhận ý nghĩ này có chút tư tình, ưu tiên cho lợi ích của Tần gia. Kể cả khi Diệp Thiên trở mặt với những người khác, chỉ cần giữ vững quan hệ giữa hắn và Tần Khinh Tuyết, Tần gia vẫn sẽ là người được lợi nhất.
Lý Hữu cùng Tần Chính thảo luận xong liền gọi tiếp cho các bên liên quan, những kẻ đang nắm thực quyền. Trao đổi suốt một giờ đồng hồ mới đưa ra sự nhượng bộ lớn nhất, mười món. Tất cả đều nhất trí với quyết định này, mười món tuy nhiều nhưng vẫn nằm trong phạm vi bọn hắn có thể chấp nhận được, nhiều hơn nữa liền không được.
Lý Mộ Vũ nhận tin chỉ biết thở dài. Nàng cảm thấy Diệp Thiên sẽ không chấp nhận chuyện này. Lỡ như đôi bên xảy ra xung đột…Diệp Thiên mạnh đến mức nào, Lý Mộ Vũ là người chứng kiến rõ ràng nhất. Dựa theo nhận định của nàng, toàn bộ Thương Huyền Quốc, thậm chí tính cả các vị cao thủ ẩn thế, không có một ai là đối thủ của Diệp Thiên. Tên này đặt trên bản đồ thế giới ít nhất cũng nằm trong nhóm mười người mạnh nhất, thậm chí cao hơn. Dù sao hắn cũng chưa từng bộc lộ năng lực thực sự vì không có đối thủ xứng tầm.
Lý Mộ Vũ đem chuyện này nói với Diệp Thiên. Trái ngược với suy nghĩ của nàng, hắn không hề tỏ ra tức giận, ngược lại nở nụ cười:
- Ngươi xác định chỉ mười món?
Giọng điệu rất bình tĩnh, nhưng càng là bình tĩnh lại càng nguy hiểm:
- Diệp Thiên, đây đã là con số tối đa. Ngươi chỉ là cá nhân, theo luật không thể sở hữu nhiều Hồn Khí như vậy. Nhưng nếu ngươi đồng ý gia nhập Huyền Nghi, bọn ta có thể kiến nghị xin thêm…
Diệp Thiên ngắt lời:
- Xin? Từ khi nào Diệp Thiên ta phải cầu xin sự bố thí từ kẻ khác?
- Ta không có ý đó, thật ra…
- Không cần giải thích. Không cho cũng không sao, mười món Hồn Khí kia cũng tặng lại cho ngươi đi. Nhưng là…Lý Mộ Vũ, ngươi thay ta chuyển lời đến bọn hắn. Về sau tuyệt đối đừng đến làm phiền ta, cũng như đừng mời ta tham dự tổ chức gì đó. Nếu không…ta không chắc là mình sẽ nương tay. Thực lực của ta như thế nào, ngươi hẳn là người hiểu rõ nhất.
Diệp Thiên nói xong liền đi lại lều lấy ba lô rồi bước lên trực thăng. Một giờ đồng hồ trôi qua, trực thăng cũng đã sớm đến, hắn chỉ chờ để nói những lời này với Lý Mộ Đồng mà thôi.
Trong thời gian này, Diệp Thiên đột nhiên nghĩ thông vài chuyện. So với việc lấy về một đám Hồn Khí vô dụng, mượn chuyện này để dứt khoát cảnh cáo, không cho đám người kia tiếp tục làm phiền mình mới là sự lựa chọn tốt nhất. Hắn sẽ không bao giờ làm việc không công, nhưng đây là để tránh được một đám phiền phức, cái giá này tuyệt đối xứng đáng.
Diệp Thiên lên trực thăng rời đi, Lý Mộ Vũ không theo cùng hắn. Nàng vốn định trở về cùng Diệp Thiên nhưng nhìn cách nói chuyện không mấy dễ chịu của hắn thì quyết định từ bỏ thì hơn. Mắt nhìn trực thăng dần biến mất, Lý Mộ Vũ lấy thiết bị truyền tin ra liên lạc với Lý Hữu.
- Thế nào, hắn đồng ý?
- Gia gia, chuyện này không ổn rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook