Tiểu Dạ Khúc
-
Chương 9: Dũng cảm
Edit: SpongeBob
Beta: Gà
“Em thử …. chạm tới tay anh đi.”
Đầu ngón tay của anh thon dài, mu bàn tay trắng nõn, có vài đường gân tay màu xanh nhạt nổi lên khắp cánh tay.
Lúc nói câu này, đầu Bạc Diên nghiêng sang một bên, anh không những không biết xấu hổ mà còn nhếch môi lên thành một đường cong, có phần giống như là đang cười trộm.
Kim Tịch không để ý đến ý cười trêu ghẹo trong mắt anh, cô vô cùng tập trung, cố gắng hít thở, gắng gượng để bộ ngực nhỏ sát lại bàn tay của Bạc Diên.
Khi mảnh bông mềm nhỏ sắp chạm đến đầu ngón tay anh, Bạc Diên bỗng rút tay về, vỗ vỗ vào gáy cô —–
“Ngốc à.”
Tiếng thở dài kìm nén của Kim Tịch rơi vào khoảng không, thân mình bé nhỏ bỗng nhiên bị anh vỗ mà dúi về phía trước, cô ngẩng đầu bất mãn, mắt hạnh trừng to: “Anh làm gì thế.”
Không phải anh bảo chạm vào à.
Bạc Diên hơi bất đắc dĩ: “Nếu huấn luyện viên của em bảo em chạm vào đây, em cũng chạm à?”
Kim Tịch “A” một tiếng, ánh mắt càng ngập tràn sự khó hiểu.
Bạc Diên nghiêm túc cảnh cáo cô: “Đây là cách làm mẫu sai lầm, bất kể ai bảo em làm thế cũng không được, kể cả huấn luyện viên cũng không.”
Kim Tịch gật gật đầu, lẩm bẩm: “Ừm, thế cách làm mẫu đúng là như nào ạ?”
Bạc Diên đứng sau cô, hai tay đặt lên bả vai gầy yếu của cô, ghì ghì ra sau: “Hai tay buông thẳng tự nhiên, không cần nín thở.”
Tay anh lại dời xuống chỗ lõm giữa lưng cô: “Lưng, mông, phải chạm vào người anh.”
Kim Tịch cảm thấy rõ ràng lưng mình đang kề sát vào chỗ cơ bụng rắn chắc của anh, cách một lớp vải mỏng, nhiệt độ cơ thể anh cao hơn rất nhiều so với cô.
Giữa trán Kim Tịch tuôn ra lớp mồ hôi mỏng.
Bạc Diên cúi đầu, có thể thấy cái tai xinh xắn của cô dần ửng đỏ đỏ.
Anh hơi buông cô ra, nói: ” Mỗi ngày em cứ đứng dựa vào tường nửa tiếng giống như những gì anh đã hướng dẫn lúc nãy, không lâu sau dáng em sẽ được uốn nắn lại.”
“Ơ, thế về sau em đi bộ sẽ giống các anh nhỉ.”
“Đây là tư thế đứng, sẽ khiến em có khí chất hơn, còn về việc đi bộ thế nào, cứ tùy ý là được rồi, không thì nhìn kì lạ lắm.”
“Vâng.”
Cô nhớ tới lúc Bạc Diên đi bộ bình thường, cũng không giống lúc huấn luyện, hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang, lúc anh rảnh rỗi cũng thoải mái tùy ý giống mọi người, mang dép lê đi bộ xung quanh.
Kim Tịch nói “Cảm ơn” với Bạc Diên, rồi quay người cầm theo chậu nhỏ của mình rời đi.
Bạc Diên ngước mắt nhìn hai bộ quân trang một lớn một bé trên lưới sắt, cảm thấy rất thuận mắt.
****
Quân huấn ngày hôm sau, trong lòng Kim Tịch bất ổn, luôn không dám ngẩng đầu nhìn Hứa Triều Dương, sợ nhỡ đối mắt với anh ta sẽ bị xách ra phạt đứng một mình.
May mà không có.
Hứa Triều Dương hôm nay dịu dàng cả buổi, không nghiêm khắc phạt ai trong lớp cả, có bạn làm không đúng, cùng lắm cũng chỉ gào to mắng hai câu.
Hôm qua, anh ta làm hai ba bạn nữ khóc, chắc buổi tối về đã tự kiểm điểm lại bản thân, thế nên hôm nay huấn luyện viên Hứa giống như thay đổi thành người khác.
9 giờ sáng, Bạc Diên xuất hiện tại sân thể dục.
Áo T-shirt màu đen có in logo hình một con gấu trúc hoạt hình đang cáu gắt, dưới là quần dài, gấu quần xắn lên, lộ ra cổ chân trắng nõn, dưới chân đi giày thể thao, thoải mái lại đơn giản.
Lưng anh đeo bảng vẽ, mắt nhìn thẳng xuyên qua sân thể dục, tìm được chỗ bóng râm dưới tàn cây ngô đồng rồi ngồi xuống, dựng bảng vẽ.
Hứa Triều Dương phát hiện, ánh mắt của các nữ sinh đang xếp hàng lớp mình đều bị Bạc Diên hấp dẫn.
“Chú ý!”
Không ai tập trung nhìn anh ta, các nữ sinh nhỏ giọng thì thầm nói: “Là học trưởng Bạc Diên đó!”
“Trời ơi, sao anh ấy đẹp trai thế nhỉ!”
“Mắt đẹp quá, giống con mèo ở nhà ý.”
“Học trưởng đang vẽ tranh à, vẽ tớ sao?”
“A a a, anh ấy nhìn bọn mình kìa, mau đứng thẳng đứng thẳng, phải thật xinh đẹp!”
……….
Hứa Triều Dương không còn gì để nói, anh ta huấn luyện lâu như thế, cũng chưa từng thấy mấy em gái nghiêm túc đứng nghiêm theo tiêu chuẩn quân đội. Thế mà khi Bạc Diên đến đây, một loạt em gái đều ưỡn ngực thẳng người.
Hứa Triều Dương hơi ghen tị, anh ta mất tự nhiên nói: “Các cô đã thích Bạc Diên thế thì tôi sẽ tặng chức huấn luyện viên này cho cậu ta, để cậu ta đến dạy các cô nhé.”
“Được ạ!”
“Hoàn toàn ok luôn!”
Trái tim Hứa Triều Dương vô cùng đau đớn, hôm qua hô to nên giọng cũng bị khàn, thế mà lại dạy ra một đám sói mắt trắng.
Lúc này, một âm thanh ôn nhu nhẹ nhàng vang lên: “Huấn luyện viên Hứa rất tốt mà.”
Mắt Hứa Triều Dương sáng lên, nhìn về phía cô gái vừa nói chuyện, cô nàng đứng trong hàng ngũ, mái ngang trên chân mày như bị chó gặm, giống như nhân vật Matilda trong phim
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook