Tiểu Công Chúa Hạ Phàm
-
Quyển 1 - Chương 21: Thử lòng
*Sáng hôm sau :- THIÊN NHI !_Đan và My hét lớn chạy đến
- Gì vậy ? 2 người bị ma đuổi à ?_nó
- Minh...._Đan thở dốc
- Phong ca...._My thở hồng hộc
- 2 người đó làm sao ? Đánh nhau hay cãi nhau ?_nó bình tĩnh
- Nếu đc vậy thì tốt quá, đằng này...họ lại bị đám du côn to khỏe lôi đi đánh_My vẫn còn đang thở
- HẢ ??????_nó bật dậy, hoảng hốt
- Giờ họ đang ở đâu ?_nó lo lắng
- Mỗi người một nơi, Minh thì ở sau trường, Phong thì ở trên sân thượng, mày chỉ đủ thời gian đi 1 nơi thui_Đan
- Mau chọn đi tỷ, mau mau_My thúc dục
Nó chạy đi, vừa chạy vừa suy nghĩ, đầu nó rối loạn muốn bể luôn.
" Trời ạ...Phải làm sao đây ?....#&%&%^#%%*&^&"_suy nghĩ của chị Nhi đây ạ ^^
Nó đứng lại, suy nghĩ một lúc rồi chạy đến sau trường.
- MINHHHHHH......._nó la lên nhưng....cả khoảng sân vắng bóng, chỉ thấy Minh tựa vào cây cổ thụ vẫy tay với nó.
Nhưng lũ du côn đâu ? Người Minh cũng k có vết thương hay vết trầy xước. Có chút j đó nghi ngờ trong nó. Một truyện kì lạ mà cũng có thể nói là hư cấu. Thứ nhất : Minh k giỏi võ. Thứ 2 : Nếu lũ du côn có ít người nhưng lại to khỏe thì chút ít j cũng phải có vết trầy xước nào đó.
- Cậu...k sao ư ?_nó nửa tin nửa ngờ chạy đến
- K sao mà_Minh cười tươi như vừa trúng mánh
- Đám du côn đâu ?_nó nhìn thẳng vào mắt cậu
- Đi hết rồi_Minh
- Uhm, vậy mình lên sân thượng đây_nó định chạy đi
- Sân thượng k có ai đâu_Minh kéo tay nó
- Nhưng Phong...._nó bị cắt ngang
- Phong k có trên đấy, cậu k tin mình sao ?_Minh hơi bực
- Uhm....Tin_nó ấp úng
- Giờ thì đi ăn thôi_Minh kéo tay nó
~~~~~~~~~~~~~~~ Về nhà ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Hắn ngồi trên sofa nhà nó từ bao giờ. Hôm nay hắn tự dưng bỏ về k lí do, có thể nói là từ lúc Minh với nó tới canteen.
- Sao anh lại ở nhà tui ?_nó khó hiểu
- Đc phép
- Ai cho phép ?_nó
- Khải
- Sao hôm nay cúp học ?_nó
- K liên quan đến cô, tôi k cần cô phải quan tâm_hắn gắt gỏng rồi xách balo về nhà
"Mình làm sai chuyện j ?"_nó khó hiểu
~~~~~~~~~~~~~ 1 tuần sau ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Phải, đã 1 tuần hắn cúp học, 1 tuần vắng bóng, 1 tuần k gặp, 1 tuần k nói chuyện, 1 tuần mất tích. Ai cũng lo lắng cho hắn. Rồi một hôm :
"Sao k tới ?"_tin nhắn từ hắn
"Chịu nhắn tin rồi sao ? Sao cúp học ? Sao k ở nhà ? Sao mất liên lạc cả tuần nay zậy?"_nó nhắn lại
"Sao ngày hôm đó, cô k tới cứu tôi ?"_hắn
"Ngày hôm đó......thì lũ du côn đó có thể hạ Minh đc. Còn anh thì giỏi võ, có phép thuật giỏi, sao đánh gục anh đc chứ"_nó nhắn lại
"Nếu tôi k giỏi võ, k có phép. Liệu cô có cứu tôi k ?"_hắn
" Tất nhiên là có rồi"_nó
"Mai tôi sẽ đi học, k cần phải lo"_hắn vui đc bao nhiêu
~~~~~~~~~~ Mấy ngày sau ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
- Cậu thắng rồi đấy_Minh cười nhạt
- Uhm. Đừng buồn. Rồi cậu sẽ tìm đc 1 cô gái tốt hơn thôi_hắn khuyên nhủ (lần đầu thấy nha)
- Uhm_Minh lặng lẽ ra đi
- Gì vậy ? 2 người bị ma đuổi à ?_nó
- Minh...._Đan thở dốc
- Phong ca...._My thở hồng hộc
- 2 người đó làm sao ? Đánh nhau hay cãi nhau ?_nó bình tĩnh
- Nếu đc vậy thì tốt quá, đằng này...họ lại bị đám du côn to khỏe lôi đi đánh_My vẫn còn đang thở
- HẢ ??????_nó bật dậy, hoảng hốt
- Giờ họ đang ở đâu ?_nó lo lắng
- Mỗi người một nơi, Minh thì ở sau trường, Phong thì ở trên sân thượng, mày chỉ đủ thời gian đi 1 nơi thui_Đan
- Mau chọn đi tỷ, mau mau_My thúc dục
Nó chạy đi, vừa chạy vừa suy nghĩ, đầu nó rối loạn muốn bể luôn.
" Trời ạ...Phải làm sao đây ?....#&%&%^#%%*&^&"_suy nghĩ của chị Nhi đây ạ ^^
Nó đứng lại, suy nghĩ một lúc rồi chạy đến sau trường.
- MINHHHHHH......._nó la lên nhưng....cả khoảng sân vắng bóng, chỉ thấy Minh tựa vào cây cổ thụ vẫy tay với nó.
Nhưng lũ du côn đâu ? Người Minh cũng k có vết thương hay vết trầy xước. Có chút j đó nghi ngờ trong nó. Một truyện kì lạ mà cũng có thể nói là hư cấu. Thứ nhất : Minh k giỏi võ. Thứ 2 : Nếu lũ du côn có ít người nhưng lại to khỏe thì chút ít j cũng phải có vết trầy xước nào đó.
- Cậu...k sao ư ?_nó nửa tin nửa ngờ chạy đến
- K sao mà_Minh cười tươi như vừa trúng mánh
- Đám du côn đâu ?_nó nhìn thẳng vào mắt cậu
- Đi hết rồi_Minh
- Uhm, vậy mình lên sân thượng đây_nó định chạy đi
- Sân thượng k có ai đâu_Minh kéo tay nó
- Nhưng Phong...._nó bị cắt ngang
- Phong k có trên đấy, cậu k tin mình sao ?_Minh hơi bực
- Uhm....Tin_nó ấp úng
- Giờ thì đi ăn thôi_Minh kéo tay nó
~~~~~~~~~~~~~~~ Về nhà ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Hắn ngồi trên sofa nhà nó từ bao giờ. Hôm nay hắn tự dưng bỏ về k lí do, có thể nói là từ lúc Minh với nó tới canteen.
- Sao anh lại ở nhà tui ?_nó khó hiểu
- Đc phép
- Ai cho phép ?_nó
- Khải
- Sao hôm nay cúp học ?_nó
- K liên quan đến cô, tôi k cần cô phải quan tâm_hắn gắt gỏng rồi xách balo về nhà
"Mình làm sai chuyện j ?"_nó khó hiểu
~~~~~~~~~~~~~ 1 tuần sau ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Phải, đã 1 tuần hắn cúp học, 1 tuần vắng bóng, 1 tuần k gặp, 1 tuần k nói chuyện, 1 tuần mất tích. Ai cũng lo lắng cho hắn. Rồi một hôm :
"Sao k tới ?"_tin nhắn từ hắn
"Chịu nhắn tin rồi sao ? Sao cúp học ? Sao k ở nhà ? Sao mất liên lạc cả tuần nay zậy?"_nó nhắn lại
"Sao ngày hôm đó, cô k tới cứu tôi ?"_hắn
"Ngày hôm đó......thì lũ du côn đó có thể hạ Minh đc. Còn anh thì giỏi võ, có phép thuật giỏi, sao đánh gục anh đc chứ"_nó nhắn lại
"Nếu tôi k giỏi võ, k có phép. Liệu cô có cứu tôi k ?"_hắn
" Tất nhiên là có rồi"_nó
"Mai tôi sẽ đi học, k cần phải lo"_hắn vui đc bao nhiêu
~~~~~~~~~~ Mấy ngày sau ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
- Cậu thắng rồi đấy_Minh cười nhạt
- Uhm. Đừng buồn. Rồi cậu sẽ tìm đc 1 cô gái tốt hơn thôi_hắn khuyên nhủ (lần đầu thấy nha)
- Uhm_Minh lặng lẽ ra đi
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook