Tiểu Bảo Bối Nhỏ Muốn Cùng Tôi Kết Hôn
-
Chương 6
Hai người họ một nam một nữ bước ra khỏi bữa tiệc của Hạ Gia, sắc mặt của Lăng Lục Phong không tốt, anh nắm tay cô nhưng lại chẳng thèm nói một lời nào.
Chiếc Rolls Royce Ghost EWB đậu ở giữa dòng xe G63 cả một đoàn xe như vậy đều là của Lăng Lục Phong, vì căn bản anh không có gì ngoài tiền cả, ở Vũ Hạ này chưa ai nhiều tiền qua anh.
Cô ngồi ở ghế phụ của chiếc Rolls Royce Ghost EWB Lăng Lục Phong ngồi ở ghế lái, sắc mặt anh vẫn không đổi.
Tịch Nghiên cảm thấy hình như là anh giận thật rồi “ Lục Phong! Anh là đang tức giận sao? ” cô đưa vẻ mặt đáng thương nhìn anh.
Vậy mà anh giận đến mức không nhìn cô chỉ lạnh nhạt nói “ Em đừng bài vẻ mặt đó nhìn anh, lần này anh không bỏ qua cho em đâu ”.
“ Chồng anh đừng tức giận có được không, em thật sự biết lỗi rồi ” Tịch Nghiên vẫn cố gắng dỗ dành anh vậy mà anh liền thay đổi sắc mặt.
Lăng Lục Phong ra hiệu cho đoàn xe G63 về trụ trở trước, anh liền đạp ga một cái chiếc xe phi thẳng về biệt thự như tên lửa vậy, khiến Tịch Nghiên một phen thoát tim.
Vừa về đến sân biệt thự Lăng Lục Phong đã dừng xe lại, khoá toàn bộ cửa trên xe quay đầu sang nhìn cô đang không hiểu chuyện gì đưa mắt nhìn anh.
“ Khi nảy em vừa nói gì? ” Lăng Lục Phong dáng vẻ mất bình tĩnh quay đầu sang nhìn cô gấp gáp nói.
Tịch Nghiên nhìn anh lên tiếng “ Em nói em biết lỗi rồi ”.
“ Không phải câu này ” Lăng Lục Phong liền lắc đầu nói với cô.
Cô cố gắng nhớ lại liền nhớ ra đưa mắt long lanh nhìn anh “ Chồng! em thật sự biết lỗi rồi ” cô cứ nghĩ đó là câu nói vô cùng bình thường nhưng với Lăng Lục Phong thì nó chính là thứ khiến anh hạnh phúc nhất.
“ Chồng đây! Chồng đây! Chồng em không giận em nữa ” Lăng Lục Phong đưa tay ra kéo cô ôm vào lòng, nở nụ cười vô cùng vui vẻ, dù biết cô chưa hoàn toàn dành tình cảm cho anh nhưng xem như đây chính là động lực của anh đi.
Lăng Lục Phong bước xuống mở cửa xe, trên môi vẫn nở nụ cười, nụ cười khiến cô ngây người, thật không ngờ trước kia cô chỉ thấy mỗi Cao Dương đẹp cho đến khi cô nhìn thấy nụ cười của Lăng Lục Phong ở hiện tại.
Cô vươn tay cho anh bế lên, Tịch Nghiên vòng tay qua cổ anh, trái tim đập nhanh không tả nổi, cô mơ hồ hôn lên má Lăng Lục Phong một cái, anh ngây người dừng chân lại nhìn cô.
Hai má ửng đỏ liền lấy tay che mặt mình Tịch Nghiên cũng không biết sao lại như vậy, cô cũng không hiểu tại sao bản thân vừa bị bạn trai cũ phản bội vừa bị chửi bới bởi bạn trai cũ và bạn thân cũ nhưng trong lòng lại cảm thấy vui vô cùng.
Anh bế cô về phòng xong liền lại tủ đồ lấy quần áo cho cô, từ đầu đến cuối đều không để cô động tay động chân dù chỉ một chút, anh dù ở bên ngoài có lạnh lùng, tàn nhẫn thế nào nhưng với Tịch Nghiên bao nhiêu thứ tốt đẹp anh đều muốn dâng cho cô chỉ sợ cô sẽ cảm thấy bản thân không bằng người khác.
“ Vợ! Anh thấy có vẻ trước khi anh đến, em bị bạn trai cũ nói đến phát khóc rồi, đau lòng sao? ” Lăng Lục Phong vừa đưa cho cô chiếc váy ngủ vừa nhẹ nhàng nói.
Dù là trong tâm đã nóng lên rồi, anh sợ cô sẽ đau lòng vì thằng khốn kiếp đó, như vậy bảo bối của anh sẽ thiệt thòi mất thôi.
Tịch Nghiên đưa mắt nhìn anh, cũng bình thản giải thích “ Đau lòng chứ, em biết Cao Dương nhiều năm như vậy thật không ngờ có ngày anh ấy lại lớn tiếng với em, tất nhiên là em đau lòng cho em rồi ”.
Sắc mặt Lăng Lục Phong lúc này tối sầm lập lại lời nói của cô “ Cao Dương? Anh ấy? thân thiết như vậy ”
“ Lăng Lục Phong anh là đang ghen sao? ” Cô đưa đôi mắt nhìn anh, cố tình dò hỏi.
Bị nói trúng tim đen nên anh liền chột dạ im lặng không nói gỉ nữa, nhưng cô làm sao mà dễ dàng buông tha cho anh như vậy được, cô liền được nước lấn tới không chịu đi thay quần áo mà nghiên đầu.
Áp sát mặt mình lại mặt anh mà hỏi “ Nói thật cho em nghe có phải anh ghen rồi không? ”.
Lăng Lục Phong hít thở không thông liền giữ gáy cô lại áp môi mình lên môi cô mà hôn lấy, cô giật mình hai mắt mở to muốn đẩy anh ra nhưng không được, Lăng Lục Phong từ đầu đến cuối đều kiềm chế vậy mà cô cứ được nước lấn đến như vậy anh không nhịn nổi nữa.
Anh hôn đến mức cô không thở nổi nữa mới rời môi cô, Tịch Nghiên dựa vào người anh mà thở dốc, lúc này muốn đánh anh cũng không đánh được nữa, đột nhiên chẳng còn chút sức lực nào cả.
“ Lưu manh ” Tịch Nghiên mắng anh một cái.
“ Được! Vậy để lưu manh dê em một chút ” Lăng Lục Phong mỉm cười hôn lên đỉnh đầu cô yêu chiều nói.
Tịch Nghiên càng hoảng hốt hơn, cô ngẩn đầu tìm chiếc váy ngủ anh vừa mới đưa rồi nói “ Nhìn xem em còn chưa thay quần áo ra đấy ”.
Lăng Lục Phong nhướn mày nhìn thỏ con muốn chạy, nhưng hôm nay con sói như anh đã đói rồi “ Không cần thay nữa, trước sau gì một lát cũng phải xé hết.
Chi bằng không mặc gì đi để anh đỡ phải tốn công ”.
“ Biến thái nhà anh ” Tịch Nghiên đánh vào ngực anh một cái.
Anh vẫn giữ lấy eo cô, hôn lên môi cô một cái, vuốt ve cả sóng lưng của cô “ Biến thái với một mình em ”.
.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook