Tiểu Bảo Bối Của ILEN
-
Chương 59
********************
Hai mươi sáu cuộc gọi nhỡ,mà đều đến từ một người.
Vương Ngọc Hải Lam vốn không muốn gọi lại chút nào,nhưng vẫn nhấn vào phím gọi,chờ từng tiếng ruông reo lên.
"Alo." Vương Ngọc Hải Lam khó chịu lên tiếng khi đầu dây bên kia đã bắt máy mà vẫn không nói tiếng nào "Trần Lạc Hy,cho cậu biết,ba giây nữa mà cậu không nói,tôi cúp máy ngay...1...2..."
"Quỷ tha ma bắt. Sao không giỏi thì biến mất luôn đi,có biết tôi gọi cậu bao nhiêu cuộc rồi không?"
"Thì giờ chẳng phải đã gọi lại rồi sao."
"Dẹp cậu đi. Nói cho cậu biết,cậu tham công tiếc việc cho cố vô,biết ở đây xảy ra biết bao nhiêu chuyện không hả. Lo mà chịu trách nhiệm đi."
Vương Ngọc Hải Lam nghe giọng điệu Trần Lạc Hy có vẻ nghiêm trọng,liền dịu giọng lại.
"Thế rốt cuộc là có chuyện gì? Có liên quan tới Thiên Ân không?"
"Liên quan mật thiết là đằng khác. Thiên Ân biết hết rồi,biết rành rẽ về cái hôm ở nhà cậu,không xót một chi tiết. Chính Hạ Thiên Kì là người đã tiết lộ đấy."
"Cái gì?" - Vương Ngọc Hải Lam mặt biến sắc,tay cầm điện thoại run run. Em ấy biết hết rồi? Vậy tại sao vẫn tươi cười vui vẻ vậy với chị chứ?
"Còn nữa,nói cho cậu biết,Tuấn Hạo bây giờ không còn giống với ngày xưa đâu,hắn với Hạ Thiên Kì đang dàn xếp một kế hoạch gì đó để trả thù cậu đấy,có thể...là như cách cậu đã làm với hắn chẳng hạn. Cậu tự biết cái gì là quan trọng với cậu lúc này đi,liệu mà giữ cho cẩn thận."
Một kế hoạch như cách chị đã làm sao? Hèn gì chúng muốn kéo Thiên Ân vô chuyện này.
Chết tiệt!
"Được rồi,tôi sẽ từ từ tìm cách,cậu giúp tôi giữ kín chuyện này,đừng nói cho ai là tôi đã biết chuyện."
"Giúp chắc chắn là sẽ giúp. Nhưng giờ mà cậu còn từ từ gì nữa,không hành động ngay lúc này sau chỉ có nước trở tay không kịp."
Vương Ngọc Hải Lam cúp máy. Lần đầu tiên trong đời,chị cảm thấy bản thân bất lực vô cùng. Nên làm gì lúc này?
Vương Ngọc Hải Lam nắm chặt điện thoại trong tay. Lũ khốn đó dám lợi dụng lúc chị đi lén lút bày trò. Còn cô nữa,dám cả gan giấu chị,đáng ra cô nên nói với chị ngay chứ,cô nghĩ bản thân cô một mình đối đầu được với mấy chuyện này hả?
Con heo mập ngu ngốc!
- ----------
"Lúc tôi đi có chuyện gì xảy ra không?"
Vương Ngọc Hải Lam để cô gội đầu cho mình,nhìn cô vẫn vô tư cười nói,khiến chị cảm thấy rất khó chịu.
Nếu chị không biết chuyện này,cô còn định giấu đến bao giờ? Nhìn cô đi,mới nghe chị hỏi một câu đã giật mình,lúng túng. Chẳng lẽ cô không biết mình che giấu dở lắm sao,giờ lại định áp dụng với chị hả,tưởng chị không nhìn ra được chắc.
Vậy mà sao,đến cuối cùng...cô vẫn nói dối. Vương Ngọc Hải Lam phải kiềm lắm mới không phát vào đầu cô một cái. Ngu ngốc không chịu được.
Cô không tin tưởng chị hay cô đang tin vào khả năng của mình vậy? Sao cô không thử đặt mình vào vị trí của chị một lần,để hiểu rằng chị cũng sẽ bị tổn thương khi cô đem tất cả những rắc rối đó ôm cả vào mình mà không nói cho chị biết. Chị có phải người yêu của cô không? Chị không đáng để cô chia sẻ những điều đó sao?
Chị biết cô cũng có lí do của riêng mình. Cô sợ cách làm của chị,cô không đồng tình cách giải quyết tàn ác mà chị dành cho những kẻ đã gây ra bao nhiêu là nguy hiểm cho cô với chị mặc dù chúng đáng bị như vậy gấp trăm ngàn lần. Và cô cũng nên hiểu,rằng chị làm tất cả...cũng chỉ vì cô thôi mà.
Vương Ngọc Hải Lam cứ miên mang suy nghĩ,cho tới khi nghe tiếng chuông điện thoại reo bên ngoài.
"Em nghe đây anh Minh Dương."
Minh Dương?
*Không hành động ngay lúc này sau chỉ có nước trở tay không kịp.*
Lời Trần Lạc Hy cứ âm vang trong đầu chị như một hồi chuông dồn dập,thúc ép. Sẽ là một vở kịch do chính chị độc diễn? Một vở kịch sẽ đẩy cô ra khỏi kế hoạch của Tuấn Hạo?
Có lẽ đành phải nhờ cậu thôi Minh Dương,khi mọi chuyện đã quay trở lại quỹ đạo,tôi sẽ tới chân thành xin lỗi cậu sau.
Một kế hoạch chỉ phát thảo vài phút trong đầu. Một kế hoạch chỗ rỗng chỗ đục. Vương Ngọc Hải Lam đã không suy nghĩ,thực hiện nó ngay với cô.
Và chỉ trong vài phút,mọi thứ đều trở nên hỗn loạn...
Chị hiểu lầm cô...
Chị gán ghép cho cô là kẻ phản bội...
Chị đánh cô...
Và đã khinh thường tình yêu của cô như thế...
Mọi thứ diễn ra theo đúng kế hoạch của chị,chị bỏ mặc cô và đến tìm Hạ Thiên Kì,tiếp cận cô ta và cho cô ta cảm nhận sự cô đơn của chị.
Tất cả đã diễn ra quá hoàn hảo. Nhưng những giọt nước mắt và sự đau đớn của Thiên Ân lại như một vết mực to làm vấy nhoà cả trang kịch bản chị tạo dựng. Chị làm sao mà không lường trước được điều này. Chị đánh cô,cũng như tự đánh vào bản thân mình,cô đau một,thì chị đau mười.
Hôm nay chị lựa chọn phương án này,đúng như cô nói,cách giải quyết của chị bao giờ cũng tàn độc và khiến người khác bị tổn thương. Có thể cô sẽ rất hận chị,và đến sau này khi cô biết mọi chuyện có lẽ sẽ vẫn hận chị. Hận chị vì lừa dối cô,hận chị vì đã chọn cách bảo vệ cô bằng sự tổn thương thay vì cùng cô trải qua mọi chuyện.
Nhưng cho dù thế nào,chị vẫn chấp nhận,hận chị cũng được,quên chị cũng không sao,chỉ cần cô an toàn,cái giá nào chị cũng chấp nhận. Bởi lẽ,đâu phải dễ dàng chỉ cần hai người cùng bên nhau đương đầu mọi thứ là sẽ ổn. Những chuyện rắc rối ngày hôm nay là do chính chị đã tạo ra,cho dù cô có dính dáng gì trong chuyện này thì cũng chỉ là một con cá nhỏ dùng để bẫy một con cá lớn là chị. Chị mới là người bọn chúng cần,người mà bọn chúng muốn hãm hại,cô là một người vô tội chẳng liên quan gì trong chuyện này,thì làm sao bắt cô cùng đương đầu với chị được.
Chị không biết thì thôi,chứ một khi đã biết,có chết cũng sẽ không để cô gặp nguy hiểm.
Một quãng thời gian ngắn trôi qua từ đó,chị dần chiếm được tình yêu và sự tin tưởng của Hạ Thiên Kì,đồng thời Thiên Ân kể từ đó cũng dần dần héo hắt. Nhìn cô từng ngày cứ đi theo chị,mập mờ như một cái bóng đi lạc chủ,tim chị lại co thắt đau đớn.
Cũng giống như cô,chị cũng đầy những vết thương hé miệng,càng nhìn cô như thế,càng khiến chị đau lòng thêm thôi.
Việc cô và Tuấn Hạo đụng độ ở căn tin khiến chị không thể chủ quan được. Chị sử dụng quyền hành của mình,cử hai người trà trộn vào trường,giả dạng thành sinh viên,24/24 âm thầm theo dõi nhất cử nhất động đồng thời bảo vệ cô.
Chị hi vọng cô sẽ biết chăm sóc bản thân mình hơn,đừng theo chị nữa,sống cho chính cô. Bởi sau này,có khi chị chẳng còn bên cô nữa,chẳng còn sống với cô dưới một bầu trời,cũng chẳng còn cùng cô hít thở chung một bầu không khí,thì khi đó cô sẽ ra sao?
Chị tự cười,từ bao giờ chị bi quan đến thế. Hay cô đi,mang theo hết sự tự tin,bản lĩnh của chị đi luôn rồi. Ngay giây phút chị cần dũng cảm và mạnh mẽ nhất,thì lại thấy bản thân thật yếu đuối và bất lực.
Chị chợt nhận ra,cô quan trọng với chị biết chừng nào. Một cô gái nhỏ nhắn,mang đôi mắt nồng nàn ấm áp,cách cô bước vào cuộc đời chị lẫn sự bao dung khi cô tiếp nhận quá khứ không mấy đẹp đẽ mà chị từng có,tất cả đều nhẹ nhàng và êm đềm đi sâu vào một góc trong trái tim.
Chị đã phải rất kiềm chế khi mỗi đêm lao vào du͙ƈ vọиɠ cùng một người con gái khác mà không nhắc nhầm đến tên cô,cũng rất vất vả tạo một thói quen không có cô bên cạnh. Lập ra một kế hoạch chẳng có gì là khó,nhưng có duy trì được nó đến cuối cùng hay không mới là quan trọng,khi mà cô thân mật bên ai đó không phải chị lại khiến chị khó chịu vô cùng.
Vì chị vẫn còn rất yêu cô.
Rồi cho đến khi cô ngang bướng cãi lời chị để đến căn tin làm,lỗi lo ngại từ đó cũng xuất hiện. Mỗi ngày chị lại căng thẳng hơn một chút,suy nghĩ lo lắng nhiều hơn một chút. Cảm giác cô sẽ bị cướp mất khiến chị ám ảnh,giấc ngủ của chị mỗi ngày cũng dần dần giảm đi.
Nhìn cô vui vẻ,cười giỡn với một người khác,nụ cười mà đã lâu chị không được thấy. Ngay khoảnh khắc đó,chị muốn dẹp bỏ mọi kế hoạch,mặc hết mọi thứ mà ôm cô về,một lần nữa khẳng định cô là của chị,bất cứ người nào cũng không được động vào.
Nhưng cuối cùng cảm xúc mãnh liệt đó lại bị chút lí trí ngăn cản lại. Bao công sức chị đổ ra,sự tổn thương mà cô phải chịu,vẫn chưa được đền đáp xứng đáng. Chị không muốn mình có một hành động sai lầm nào nữa.
Và như thế,một lần lại một lần,chị buông lời làm cô tổn thương.
Ngày chị lo sợ nhất cuối cùng cũng tới,cô cùng người đó không còn kiêng nệ gì thể hiện tình cảm của mình trước bao người,cũng tiện thể chém luôn một nhát dao vào người chị. Ánh mắt chị như tối sầm lại,một giọt nước mắt tuột qua gò má,chạy vào miệng,đắng chát.
Là cô hận chị mới làm vậy hay cô thật sự có tình cảm với người đó? Cô vô tình hay vờ như vô tình? Cô một mực không nói lời chia tay,nhưng lại cùng một người khác công khai quan hệ? Đến tột cùng là cô muốn cái gì?
********************
Vương Ngọc Hải Lam định sau khi mọi chuyện kết thúc,nếu chị còn có cơ hội gặp lại cô,chị nhất định sẽ cầu xin cô tha thứ,không đến mức mơ tưởng cô sẽ quay lại với chị,chỉ cần cô bỏ qua mọi tổn thương chị gây ra cho cô,chị đã nhẹ lòng lắm rồi.
Mặc dù đối với Thiên Ân,Vương Ngọc Hải Lam vẫn còn rất yêu,và chị biết cảnh tượng ngay trước mắt chị lúc này là kết quả cho sự sai lầm của chị,cô không hề sai,là chị tự làm tự chịu,nhưng không hiểu sao,nhìn cô với Lâm Ngọc Khanh âu yếm,vẫn là cảm thấy rất chướng mắt.
"Các người không nhịn được đến mức phải ở đây mà thể hiện hả?"
Là cô cố tình làm vậy thôi đúng không,cố tình chọc giận chị?
Lâm Ngọc Khanh giả vờ ngạc nhiên nhìn Vương Ngọc Hải Lam,rồi lại lắc đầu cười "Thế xin hỏi giờ phải thể hiện ở đâu? Với có cần xin phép cậu không đây?"
"Cậu nói cái gì?" - Vương Ngọc Hải Lam nhíu mày nguy hiểm.
"Chứ còn gì nữa. Mà Hải Lam này,vì là bạn bè cùng một khoá tôi mới nói đấy. Có phải mặt cậu dày quá rồi không? Rõ ràng chính tay cậu đã hất Thiên Ân ra rồi còn gì,vậy tại sao còn năm lần bảy lượt làm khó em ấy hoài vậy?"
"..."
"Người ta là không ăn được nên phá cho hôi,còn cậu ăn chán rồi vẫn muốn phá hả. Vô liêm sỉ!"
"..."
"Từ bây giờ tôi sẽ bảo vệ em ấy. Tôi cam đoan tôi xứng đáng hơn cậu nhiều,những gì cậu không làm được cho em ấy,tôi sẽ làm,như là...trân trọng em ấy chẳng hạn. Đúng không,cậu đâu làm được điều đó đâu.
"..."
"Người như cậu,từ đầu đáng ra không nên có hạnh phúc."
Thiên Ân e ngại kéo tay áo Lâm Ngọc khanh. Tự nhiên cô thấy đau lòng quá,người yêu mới bị người khác động chạm xíu thôi cô đã khó chịu rồi. Nếu lỡ thực sự chị đang tìm cách bảo vệ cô,thì đâu có đáng phải nghe mấy lời này.
"Chưa gì đã xót,chán em thật." Lâm Ngọc Khanh quay qua nói nhỏ với Thiên Ân,nhìn cô mặt ủ mày chau liền biết cô xót tên mặt than kia. Ý là mới nói thôi chứ vẫn chưa làm gì quá đáng đấy.
"Chị vừa vừa phải phải thôi,em thấy tội chị ấy lắm. Nãy giờ em chứng kiến chị toàn công kích,chị ấy có chống trả gì đâu."
"Hắn hôm nay bị viêm họng rồi,chứ không nãy giờ chị cũng bị hắn nói cho nội thương. Em nghĩ người em yêu hiền lắm hả?"
Lâm Ngọc Khanh cũng đâu hơn gì Thiên Ân,sự hiền lành bất ngờ của Vương Ngọc Hải Lam cũng làm chị vừa đề phòng vừa khó hiểu. Rõ ràng lúc xuống đây còn hùng hùng hổ hổ như đi đòi nợ,sao giờ im như gà ngậm thóc thế.
Âm mưu,rõ ràng là có âm mưu.
Ngược lại với suy nghĩ của Lâm Ngọc Khanh,Vương Ngọc Hải Lam lặng người đi trước những đòn tấn công nghe như nhẹ nhàng nhưng toàn những cú móc hiểm,đá xoáy vô trái tim chị. Người sững sờ tê dại,cậu ta nói chẳng sai một câu nào,chị bây giờ đâu còn quyền gì mà can dự vô chuyện của cô.
Dù tâm trạng giờ cực tệ,hoang mang mệt mỏi,nhưng chị vẫn ráng đè nén lại,mặt vẫn không biểu lộ một chút cảm xúc gì,nhưng không sao mở miệng nổi. Chị cũng lười tranh luận với Lâm Ngọc Khanh,ngay bây giờ chị chỉ muốn cùng cô nói cho rõ ràng.
"Thiên Ân,ra ngoài nói chuyện với tôi."
Lâm Ngọc Khanh nắm chặt tay Thiên Ân "Cậu muốn nói gì thì nói với tôi,từ giờ tôi thay mặt em ấy."
Vương Ngọc Hải Lam cười khẫy - "Tôi và Thiên Ân vẫn chưa chính thức chia tay,cậu lấy cái gì mà đòi thay mặt em ấy."
Lâm Ngọc Khanh bắt lấy cổ áo Vương Ngọc Hải Lam,ghè giọng.
"Cậu lật lọng hả? Lần trước chính miệng cậu bảo vứt bỏ em ấy,kêu tôi muốn lấy cứ lấy còn gì."
"Tôi lật lọng rồi sao. Sông có khúc,người có lúc mà. Tôi rút lại lời nói."
"Cậu..."
"Thôi mà." Thiên Ân cảm giác sắp có chiến tranh xảy ra,liền đẩy hai người ra,giọng ôn hoà ngăn cản "Lam,chúng ta ra ngoài nói chuyện. Em đi cùng chị."
Vương Ngọc Hải Lam nghe Thiên Ân nói vậy liền bước ra ngoài,chỉ có Lâm Ngọc Khanh mặt sa sầm,không muốn cho cô đi.
Thiên Ân nhìn ra tâm trạng của Lâm Ngọc Khanh,cười lắc lắc tay chị "Đừng có lo,em không làm hỏng công sức chị chuẩn bị cho em đâu."
Lâm Ngọc Khanh cứ tiếc rẻ,nhìn nụ cười của cô càng không muốn để cô lại gần Vương Ngọc Hải Lam chút nào,tuy rằng là đang giúp cô,nhưng chị cứ muốn ích kỉ thế nào ấy.
"Không phải chuyện đó,chỉ là chị sợ mấy lời nói của cậu ta làm em buồn thôi."
Thiên Ân thấy chị quan tâm mình vậy hết sức cảm động,bèn nói vài câu khiến đối phương an lòng xong liền đuổi theo Vương Ngọc Hải Lam.
Lâm Ngọc Khanh thở dài nhìn theo bóng dáng vội vã của cô "Cuối cùng em ấy vẫn là sợ tên mặt than đó chờ lâu."
Vương Ngọc Hải Lam đứng ngay bãi đổ xe gần căn tin,bãi xe vắng tanh,nắng chiều tuy không còn quá gay gắt,nhưng vẫn lười biếng nằm dài chưa chịu đi,lâu lâu lại có từng lùa gió mát sượt qua lay động những nhánh cây gần đấy. Thiên Ân đến nơi thấy chị đứng thẫn thờ ở đó,mắt nhìn xa xăm,gương mặt lại có chút hốc hác. Trong lòng cô hung hăng đau một trận,nhớ chị vô cùng.
Mấy ngày trước cô đã khát khao có một cuộc nói chuyện riêng nghiêm túc thế này biết bao,cô sẽ hỏi chị rõ ràng tình cảm của chị đối với cô ra sao,rằng đã có chuyện gì xảy ra khiến giây trước ta còn ôm lấy nhau ngọt ngào,giây sau liền trở thành người xa lạ,muốn nói với chị ngàn lần là cô rất nhớ chị,từng ngày từng giờ đều nhớ,và cho chị biết cô còn yêu chị rất nhiều.
Vậy mà ngày hôm nay,bao câu hỏi,bao tâm tư đó cô không được phép giải bày,phải đè nén đau khổ biết chừng nào.
Cô bước lại gần chị,đứng trước mặt chị,còn chưa kịp nói lời nào đã bị chị nắm tay kéo cô đứng vào trong,sau hồi ngây mặt cô mới hiểu chị làm vậy là muốn lấy cơ thể chị che nắng cho cô. Hành động mà có thể chị xem là bình thường nhưng lại khiến lòng cô nhộn nhịp từng tiếng vang.
Thiên Ân lắc đầu,thầm trách mình chưa gì đã lung lay. Chị thấy cô hành động kì lạ thì nhíu mày,tay nắm lấy cằm cô nâng lên "Em làm sao vậy hả? Từ lúc em quen cậu ta liền kì lạ như vậy sao?"
Thiên Ân nhìn chằm chằm Vương Ngọc Hải Lam,lỡ buột miệng.
"Thì đã sao?"
"Cái gì?" Vương Ngọc Hải Lam biến sắc. Hôm nay...hôm nay cô còn dám nói chuyện với chị kiểu đó.
Ách. Cô vừa nói cái gì vậy? Cái này...là Lâm Ngọc Khanh đã dặn cô từ trước,là chị có nói gì,cô cứ nói cái vẻ ta đây mặc kệ,cô không muốn dùng cách này nhưng không hiểu sao lúc nãy lại lỡ miệng. Mà công nhận hiệu quả ghê,nhìn chị giống sắp gϊếŧ cô tới nơi rồi đấy.
Vương Ngọc Hải Lam cười như không cười,tay đặt ở cằm cô càng dùng sức - "Quả nhiên có người khác em liền thành ra như vậy,vậy mà lúc trước cứ khóc lóc đuổi theo tôi,tôi cứ nghĩ em yêu tôi lắm. Vẫn tưởng cuộc sống của em sẽ không ra gì,không ngờ cũng hạnh phúc quá đó chứ."
Chị vì sự thay đổi bất ngờ của cô nên không điều khiển được sự tức giận của mình. Cô có người yêu liền không cần chị nữa rồi. Cô được lắm,cô giỏi lắm,vậy mà chị cứ đinh ninh vô tình yêu của cô,chị đúng là nực cười mà.
Thiên Ân nghe chị nói vừa buồn vừa tức. Chị nói cô hay đang miêu tả chị vậy? Ai có người khác liền thay đổi? Ai?
Nếu là bình thường dù có uất ức cỡ nào cô cũng chỉ có giải thích,năn nỉ không thì năn nỉ,giải thích. Nhưng hôm nay thì không có chuyện đó đâu.
Thiên Ân cầm tay chị cắn một cái,cắn cho trút mọi tổn thương,oan ức cô phải chịu,nên nó cũng không nhẹ nhàng cho lắm,bằng chứng là Vương Ngọc Hải Lam kêu đau một cái liền nhanh như cắt rụt tay lại,nhìn cô xa lạ.
"Em...hôm nay em còn cắn tôi hả?"
Thiên Ân lườm mắt.
"Chị có ý kiến gì với cuộc sống em hả? Em nói cho chị biết,em chẳng việc gì phải có một cuộc sống không tốt vì một người không đáng hết."
"Không đáng sao?"
"Còn không phải sao? Hải Lam,từ khi yêu chị,em cảm thấy rất mệt mỏi,vì mọi thứ,còn vì cả chị nữa. Trái tim chị mông lung đến nỗi còn không biết chọn ai để thuộc về. Yêu chị,tổn thương vì chị,từ đó đến giờ chỉ là chuyện của một mình em,nói chính xác tình yêu của chúng ta chỉ xuất phát từ một phía là em thôi." Thiên Ân dồn hết sức lực từ cơ thể nhỏ bé của mình quát lên với Vương Ngọc Hải Lam,giọng cô âm vang giữa khung chiều lặng tiếng,những chú chim đang gà gật trên nhánh cây gần đó cũng vì âm thanh lớn bất ngờ mà giật mình,vút thân lên bầu trời.
Vương Ngọc Hải Lam im lặng không nói,chị không ngờ cô nghĩ chị không hề yêu cô. Nếu tình yêu chỉ đến từ phía cô thì những cố gắng hôm nay của chị là vì ai? Chỉ mình cô tổn thương,chị là người sắt đá hay sao mà không biết?
Chị nghĩ vậy nhưng không hề trách cô,vì chị ít khi thể hiện những điều đó cho cô biết,cô hiểu lầm cũng đúng thôi. Mà chị ít thể hiện,không phải vì chị không yêu cô mà là chị không biết phải thể hiện nó thế nào,nếu đó là giống cô khóc lóc suốt ngày thì có chết chị cũng chẳng làm được.
Thiên Ân quệt nước mắt,cô không dám nhìn chị,cô sợ phải xem thái độ của chị như thế nào.
"Dù gì mọi chuyện cũng qua rồi,giờ chúng ta ai cũng có người để quan tâm. Em buông tha cho chị rồi đó,từ giờ chị có thể thoải mái với người yêu hiện tại của chị,chỉ xin chị đừng làm khó dễ gì với Ngọc Khanh,vì em cũng sẽ rất đau lòng nếu chị làm tổn thương chị ấy."
Thiên Ân nói xong liền bỏ đi,chỉ nghe câu hỏi tiếng có tiếng không của chị.
"Vậy là...chúng ta đã thực sự chấm dứt đúng không?"
Cô dừng bước,khó khăn lên tiếng.
"Đúng vậy. Chấm dứt rồi. Như ý chị muốn."
Vương Ngọc Hải Lam sững sờ đứng tại đó. Đúng là ý chị muốn,mà sao giờ chị lại chẳng vui vẻ gì.
Ý chị muốn...ý chị muốn...là để cô được an toàn,chứ không phải đẩy cô cho một người khác. Kế hoạch của chị sao giờ lại ra thế này? Là chị đã đi sai một bước nào đó hay ngay từ đầu kế hoạch này đã là một sai lầm?
Lâm Ngọc Khanh từ đâu bước ra,nhìn Vương Ngọc Hải Lam cười khổ,nhẹ giọng gọi tên người đang mất hồn kia.
"Hải Lam."
Vương Ngọc Hải Lam mệt đến mức không muốn tranh cãi,xoay người đi lướt qua Lâm Ngọc Khanh,chị chỉ kịp nhìn thấy nụ cười hờ hững trên môi cậu ta.
"Cậu có biết tôi nhìn thấy gì không? Một thứ quan trọng trong cậu...đang dần tan biến."
- ---------
Lâm Ngọc Khanh trở về căn tin,thấy Thiên Ân đang ngồi bó gối ở đó,mặt mày buồn xo đến tội. Chị thở ra một hơi,lấy lại nụ cười vui vẻ tinh nghịch đến chỗ cô.
"Ây uôi. Hồi nãy cái vong nào nhập em vậy hả? Diễn tốt đến không ngờ luôn,chị còn không tin vào mắt mình đấy."
Thiên Ân cười khổ. Cũng không hẳn là diễn,mấy lời đó cô nhiều lúc rất muốn nói với chị mà chưa có lần nào dám,hôm nay mới bộc lộ được. Mà nói ra rồi lại càng buồn hơn,chắc chị giận cô lắm. Ngay câu "chấm dứt rồi" khiến cô suýt nữa là hối hận chạy lại ôm chị mà nói hết sự thật,không nhìn thấy Lâm Ngọc Khanh đứng đó nháy mắt bảo cô mau quay về e rằng cô đã không điều khiển được cảm xúc mà làm hỏng hết mọi chuyện rồi.
"Mà chị làm gì mà giờ mới quay lại?" - Cô thắc mắc hỏi chị.
Lâm Ngọc Khanh nhún vai,đặt lên tay cô tấm thiệp mà hồi nãy hai tên nam sinh lạ mặt,à không,phải nói là "gián điệp" của tên mặt than mới đưa cho chị.
Thiên Ân tò mò mở ra,Lâm Ngọc Khanh cũng ghé đầu sát vào đọc. Ngay dòng chữ đầu tiên liền khiến hai người quay qua tròn mắt nhìn nhau.
P/s: Vẫn như cũ,trong ***** là quá khứ nha mấy người đẹp.
Hãy yêu Lam,hãy thương Lam,hãy hiểu cho Lam:))))
Hai mươi sáu cuộc gọi nhỡ,mà đều đến từ một người.
Vương Ngọc Hải Lam vốn không muốn gọi lại chút nào,nhưng vẫn nhấn vào phím gọi,chờ từng tiếng ruông reo lên.
"Alo." Vương Ngọc Hải Lam khó chịu lên tiếng khi đầu dây bên kia đã bắt máy mà vẫn không nói tiếng nào "Trần Lạc Hy,cho cậu biết,ba giây nữa mà cậu không nói,tôi cúp máy ngay...1...2..."
"Quỷ tha ma bắt. Sao không giỏi thì biến mất luôn đi,có biết tôi gọi cậu bao nhiêu cuộc rồi không?"
"Thì giờ chẳng phải đã gọi lại rồi sao."
"Dẹp cậu đi. Nói cho cậu biết,cậu tham công tiếc việc cho cố vô,biết ở đây xảy ra biết bao nhiêu chuyện không hả. Lo mà chịu trách nhiệm đi."
Vương Ngọc Hải Lam nghe giọng điệu Trần Lạc Hy có vẻ nghiêm trọng,liền dịu giọng lại.
"Thế rốt cuộc là có chuyện gì? Có liên quan tới Thiên Ân không?"
"Liên quan mật thiết là đằng khác. Thiên Ân biết hết rồi,biết rành rẽ về cái hôm ở nhà cậu,không xót một chi tiết. Chính Hạ Thiên Kì là người đã tiết lộ đấy."
"Cái gì?" - Vương Ngọc Hải Lam mặt biến sắc,tay cầm điện thoại run run. Em ấy biết hết rồi? Vậy tại sao vẫn tươi cười vui vẻ vậy với chị chứ?
"Còn nữa,nói cho cậu biết,Tuấn Hạo bây giờ không còn giống với ngày xưa đâu,hắn với Hạ Thiên Kì đang dàn xếp một kế hoạch gì đó để trả thù cậu đấy,có thể...là như cách cậu đã làm với hắn chẳng hạn. Cậu tự biết cái gì là quan trọng với cậu lúc này đi,liệu mà giữ cho cẩn thận."
Một kế hoạch như cách chị đã làm sao? Hèn gì chúng muốn kéo Thiên Ân vô chuyện này.
Chết tiệt!
"Được rồi,tôi sẽ từ từ tìm cách,cậu giúp tôi giữ kín chuyện này,đừng nói cho ai là tôi đã biết chuyện."
"Giúp chắc chắn là sẽ giúp. Nhưng giờ mà cậu còn từ từ gì nữa,không hành động ngay lúc này sau chỉ có nước trở tay không kịp."
Vương Ngọc Hải Lam cúp máy. Lần đầu tiên trong đời,chị cảm thấy bản thân bất lực vô cùng. Nên làm gì lúc này?
Vương Ngọc Hải Lam nắm chặt điện thoại trong tay. Lũ khốn đó dám lợi dụng lúc chị đi lén lút bày trò. Còn cô nữa,dám cả gan giấu chị,đáng ra cô nên nói với chị ngay chứ,cô nghĩ bản thân cô một mình đối đầu được với mấy chuyện này hả?
Con heo mập ngu ngốc!
- ----------
"Lúc tôi đi có chuyện gì xảy ra không?"
Vương Ngọc Hải Lam để cô gội đầu cho mình,nhìn cô vẫn vô tư cười nói,khiến chị cảm thấy rất khó chịu.
Nếu chị không biết chuyện này,cô còn định giấu đến bao giờ? Nhìn cô đi,mới nghe chị hỏi một câu đã giật mình,lúng túng. Chẳng lẽ cô không biết mình che giấu dở lắm sao,giờ lại định áp dụng với chị hả,tưởng chị không nhìn ra được chắc.
Vậy mà sao,đến cuối cùng...cô vẫn nói dối. Vương Ngọc Hải Lam phải kiềm lắm mới không phát vào đầu cô một cái. Ngu ngốc không chịu được.
Cô không tin tưởng chị hay cô đang tin vào khả năng của mình vậy? Sao cô không thử đặt mình vào vị trí của chị một lần,để hiểu rằng chị cũng sẽ bị tổn thương khi cô đem tất cả những rắc rối đó ôm cả vào mình mà không nói cho chị biết. Chị có phải người yêu của cô không? Chị không đáng để cô chia sẻ những điều đó sao?
Chị biết cô cũng có lí do của riêng mình. Cô sợ cách làm của chị,cô không đồng tình cách giải quyết tàn ác mà chị dành cho những kẻ đã gây ra bao nhiêu là nguy hiểm cho cô với chị mặc dù chúng đáng bị như vậy gấp trăm ngàn lần. Và cô cũng nên hiểu,rằng chị làm tất cả...cũng chỉ vì cô thôi mà.
Vương Ngọc Hải Lam cứ miên mang suy nghĩ,cho tới khi nghe tiếng chuông điện thoại reo bên ngoài.
"Em nghe đây anh Minh Dương."
Minh Dương?
*Không hành động ngay lúc này sau chỉ có nước trở tay không kịp.*
Lời Trần Lạc Hy cứ âm vang trong đầu chị như một hồi chuông dồn dập,thúc ép. Sẽ là một vở kịch do chính chị độc diễn? Một vở kịch sẽ đẩy cô ra khỏi kế hoạch của Tuấn Hạo?
Có lẽ đành phải nhờ cậu thôi Minh Dương,khi mọi chuyện đã quay trở lại quỹ đạo,tôi sẽ tới chân thành xin lỗi cậu sau.
Một kế hoạch chỉ phát thảo vài phút trong đầu. Một kế hoạch chỗ rỗng chỗ đục. Vương Ngọc Hải Lam đã không suy nghĩ,thực hiện nó ngay với cô.
Và chỉ trong vài phút,mọi thứ đều trở nên hỗn loạn...
Chị hiểu lầm cô...
Chị gán ghép cho cô là kẻ phản bội...
Chị đánh cô...
Và đã khinh thường tình yêu của cô như thế...
Mọi thứ diễn ra theo đúng kế hoạch của chị,chị bỏ mặc cô và đến tìm Hạ Thiên Kì,tiếp cận cô ta và cho cô ta cảm nhận sự cô đơn của chị.
Tất cả đã diễn ra quá hoàn hảo. Nhưng những giọt nước mắt và sự đau đớn của Thiên Ân lại như một vết mực to làm vấy nhoà cả trang kịch bản chị tạo dựng. Chị làm sao mà không lường trước được điều này. Chị đánh cô,cũng như tự đánh vào bản thân mình,cô đau một,thì chị đau mười.
Hôm nay chị lựa chọn phương án này,đúng như cô nói,cách giải quyết của chị bao giờ cũng tàn độc và khiến người khác bị tổn thương. Có thể cô sẽ rất hận chị,và đến sau này khi cô biết mọi chuyện có lẽ sẽ vẫn hận chị. Hận chị vì lừa dối cô,hận chị vì đã chọn cách bảo vệ cô bằng sự tổn thương thay vì cùng cô trải qua mọi chuyện.
Nhưng cho dù thế nào,chị vẫn chấp nhận,hận chị cũng được,quên chị cũng không sao,chỉ cần cô an toàn,cái giá nào chị cũng chấp nhận. Bởi lẽ,đâu phải dễ dàng chỉ cần hai người cùng bên nhau đương đầu mọi thứ là sẽ ổn. Những chuyện rắc rối ngày hôm nay là do chính chị đã tạo ra,cho dù cô có dính dáng gì trong chuyện này thì cũng chỉ là một con cá nhỏ dùng để bẫy một con cá lớn là chị. Chị mới là người bọn chúng cần,người mà bọn chúng muốn hãm hại,cô là một người vô tội chẳng liên quan gì trong chuyện này,thì làm sao bắt cô cùng đương đầu với chị được.
Chị không biết thì thôi,chứ một khi đã biết,có chết cũng sẽ không để cô gặp nguy hiểm.
Một quãng thời gian ngắn trôi qua từ đó,chị dần chiếm được tình yêu và sự tin tưởng của Hạ Thiên Kì,đồng thời Thiên Ân kể từ đó cũng dần dần héo hắt. Nhìn cô từng ngày cứ đi theo chị,mập mờ như một cái bóng đi lạc chủ,tim chị lại co thắt đau đớn.
Cũng giống như cô,chị cũng đầy những vết thương hé miệng,càng nhìn cô như thế,càng khiến chị đau lòng thêm thôi.
Việc cô và Tuấn Hạo đụng độ ở căn tin khiến chị không thể chủ quan được. Chị sử dụng quyền hành của mình,cử hai người trà trộn vào trường,giả dạng thành sinh viên,24/24 âm thầm theo dõi nhất cử nhất động đồng thời bảo vệ cô.
Chị hi vọng cô sẽ biết chăm sóc bản thân mình hơn,đừng theo chị nữa,sống cho chính cô. Bởi sau này,có khi chị chẳng còn bên cô nữa,chẳng còn sống với cô dưới một bầu trời,cũng chẳng còn cùng cô hít thở chung một bầu không khí,thì khi đó cô sẽ ra sao?
Chị tự cười,từ bao giờ chị bi quan đến thế. Hay cô đi,mang theo hết sự tự tin,bản lĩnh của chị đi luôn rồi. Ngay giây phút chị cần dũng cảm và mạnh mẽ nhất,thì lại thấy bản thân thật yếu đuối và bất lực.
Chị chợt nhận ra,cô quan trọng với chị biết chừng nào. Một cô gái nhỏ nhắn,mang đôi mắt nồng nàn ấm áp,cách cô bước vào cuộc đời chị lẫn sự bao dung khi cô tiếp nhận quá khứ không mấy đẹp đẽ mà chị từng có,tất cả đều nhẹ nhàng và êm đềm đi sâu vào một góc trong trái tim.
Chị đã phải rất kiềm chế khi mỗi đêm lao vào du͙ƈ vọиɠ cùng một người con gái khác mà không nhắc nhầm đến tên cô,cũng rất vất vả tạo một thói quen không có cô bên cạnh. Lập ra một kế hoạch chẳng có gì là khó,nhưng có duy trì được nó đến cuối cùng hay không mới là quan trọng,khi mà cô thân mật bên ai đó không phải chị lại khiến chị khó chịu vô cùng.
Vì chị vẫn còn rất yêu cô.
Rồi cho đến khi cô ngang bướng cãi lời chị để đến căn tin làm,lỗi lo ngại từ đó cũng xuất hiện. Mỗi ngày chị lại căng thẳng hơn một chút,suy nghĩ lo lắng nhiều hơn một chút. Cảm giác cô sẽ bị cướp mất khiến chị ám ảnh,giấc ngủ của chị mỗi ngày cũng dần dần giảm đi.
Nhìn cô vui vẻ,cười giỡn với một người khác,nụ cười mà đã lâu chị không được thấy. Ngay khoảnh khắc đó,chị muốn dẹp bỏ mọi kế hoạch,mặc hết mọi thứ mà ôm cô về,một lần nữa khẳng định cô là của chị,bất cứ người nào cũng không được động vào.
Nhưng cuối cùng cảm xúc mãnh liệt đó lại bị chút lí trí ngăn cản lại. Bao công sức chị đổ ra,sự tổn thương mà cô phải chịu,vẫn chưa được đền đáp xứng đáng. Chị không muốn mình có một hành động sai lầm nào nữa.
Và như thế,một lần lại một lần,chị buông lời làm cô tổn thương.
Ngày chị lo sợ nhất cuối cùng cũng tới,cô cùng người đó không còn kiêng nệ gì thể hiện tình cảm của mình trước bao người,cũng tiện thể chém luôn một nhát dao vào người chị. Ánh mắt chị như tối sầm lại,một giọt nước mắt tuột qua gò má,chạy vào miệng,đắng chát.
Là cô hận chị mới làm vậy hay cô thật sự có tình cảm với người đó? Cô vô tình hay vờ như vô tình? Cô một mực không nói lời chia tay,nhưng lại cùng một người khác công khai quan hệ? Đến tột cùng là cô muốn cái gì?
********************
Vương Ngọc Hải Lam định sau khi mọi chuyện kết thúc,nếu chị còn có cơ hội gặp lại cô,chị nhất định sẽ cầu xin cô tha thứ,không đến mức mơ tưởng cô sẽ quay lại với chị,chỉ cần cô bỏ qua mọi tổn thương chị gây ra cho cô,chị đã nhẹ lòng lắm rồi.
Mặc dù đối với Thiên Ân,Vương Ngọc Hải Lam vẫn còn rất yêu,và chị biết cảnh tượng ngay trước mắt chị lúc này là kết quả cho sự sai lầm của chị,cô không hề sai,là chị tự làm tự chịu,nhưng không hiểu sao,nhìn cô với Lâm Ngọc Khanh âu yếm,vẫn là cảm thấy rất chướng mắt.
"Các người không nhịn được đến mức phải ở đây mà thể hiện hả?"
Là cô cố tình làm vậy thôi đúng không,cố tình chọc giận chị?
Lâm Ngọc Khanh giả vờ ngạc nhiên nhìn Vương Ngọc Hải Lam,rồi lại lắc đầu cười "Thế xin hỏi giờ phải thể hiện ở đâu? Với có cần xin phép cậu không đây?"
"Cậu nói cái gì?" - Vương Ngọc Hải Lam nhíu mày nguy hiểm.
"Chứ còn gì nữa. Mà Hải Lam này,vì là bạn bè cùng một khoá tôi mới nói đấy. Có phải mặt cậu dày quá rồi không? Rõ ràng chính tay cậu đã hất Thiên Ân ra rồi còn gì,vậy tại sao còn năm lần bảy lượt làm khó em ấy hoài vậy?"
"..."
"Người ta là không ăn được nên phá cho hôi,còn cậu ăn chán rồi vẫn muốn phá hả. Vô liêm sỉ!"
"..."
"Từ bây giờ tôi sẽ bảo vệ em ấy. Tôi cam đoan tôi xứng đáng hơn cậu nhiều,những gì cậu không làm được cho em ấy,tôi sẽ làm,như là...trân trọng em ấy chẳng hạn. Đúng không,cậu đâu làm được điều đó đâu.
"..."
"Người như cậu,từ đầu đáng ra không nên có hạnh phúc."
Thiên Ân e ngại kéo tay áo Lâm Ngọc khanh. Tự nhiên cô thấy đau lòng quá,người yêu mới bị người khác động chạm xíu thôi cô đã khó chịu rồi. Nếu lỡ thực sự chị đang tìm cách bảo vệ cô,thì đâu có đáng phải nghe mấy lời này.
"Chưa gì đã xót,chán em thật." Lâm Ngọc Khanh quay qua nói nhỏ với Thiên Ân,nhìn cô mặt ủ mày chau liền biết cô xót tên mặt than kia. Ý là mới nói thôi chứ vẫn chưa làm gì quá đáng đấy.
"Chị vừa vừa phải phải thôi,em thấy tội chị ấy lắm. Nãy giờ em chứng kiến chị toàn công kích,chị ấy có chống trả gì đâu."
"Hắn hôm nay bị viêm họng rồi,chứ không nãy giờ chị cũng bị hắn nói cho nội thương. Em nghĩ người em yêu hiền lắm hả?"
Lâm Ngọc Khanh cũng đâu hơn gì Thiên Ân,sự hiền lành bất ngờ của Vương Ngọc Hải Lam cũng làm chị vừa đề phòng vừa khó hiểu. Rõ ràng lúc xuống đây còn hùng hùng hổ hổ như đi đòi nợ,sao giờ im như gà ngậm thóc thế.
Âm mưu,rõ ràng là có âm mưu.
Ngược lại với suy nghĩ của Lâm Ngọc Khanh,Vương Ngọc Hải Lam lặng người đi trước những đòn tấn công nghe như nhẹ nhàng nhưng toàn những cú móc hiểm,đá xoáy vô trái tim chị. Người sững sờ tê dại,cậu ta nói chẳng sai một câu nào,chị bây giờ đâu còn quyền gì mà can dự vô chuyện của cô.
Dù tâm trạng giờ cực tệ,hoang mang mệt mỏi,nhưng chị vẫn ráng đè nén lại,mặt vẫn không biểu lộ một chút cảm xúc gì,nhưng không sao mở miệng nổi. Chị cũng lười tranh luận với Lâm Ngọc Khanh,ngay bây giờ chị chỉ muốn cùng cô nói cho rõ ràng.
"Thiên Ân,ra ngoài nói chuyện với tôi."
Lâm Ngọc Khanh nắm chặt tay Thiên Ân "Cậu muốn nói gì thì nói với tôi,từ giờ tôi thay mặt em ấy."
Vương Ngọc Hải Lam cười khẫy - "Tôi và Thiên Ân vẫn chưa chính thức chia tay,cậu lấy cái gì mà đòi thay mặt em ấy."
Lâm Ngọc Khanh bắt lấy cổ áo Vương Ngọc Hải Lam,ghè giọng.
"Cậu lật lọng hả? Lần trước chính miệng cậu bảo vứt bỏ em ấy,kêu tôi muốn lấy cứ lấy còn gì."
"Tôi lật lọng rồi sao. Sông có khúc,người có lúc mà. Tôi rút lại lời nói."
"Cậu..."
"Thôi mà." Thiên Ân cảm giác sắp có chiến tranh xảy ra,liền đẩy hai người ra,giọng ôn hoà ngăn cản "Lam,chúng ta ra ngoài nói chuyện. Em đi cùng chị."
Vương Ngọc Hải Lam nghe Thiên Ân nói vậy liền bước ra ngoài,chỉ có Lâm Ngọc Khanh mặt sa sầm,không muốn cho cô đi.
Thiên Ân nhìn ra tâm trạng của Lâm Ngọc Khanh,cười lắc lắc tay chị "Đừng có lo,em không làm hỏng công sức chị chuẩn bị cho em đâu."
Lâm Ngọc Khanh cứ tiếc rẻ,nhìn nụ cười của cô càng không muốn để cô lại gần Vương Ngọc Hải Lam chút nào,tuy rằng là đang giúp cô,nhưng chị cứ muốn ích kỉ thế nào ấy.
"Không phải chuyện đó,chỉ là chị sợ mấy lời nói của cậu ta làm em buồn thôi."
Thiên Ân thấy chị quan tâm mình vậy hết sức cảm động,bèn nói vài câu khiến đối phương an lòng xong liền đuổi theo Vương Ngọc Hải Lam.
Lâm Ngọc Khanh thở dài nhìn theo bóng dáng vội vã của cô "Cuối cùng em ấy vẫn là sợ tên mặt than đó chờ lâu."
Vương Ngọc Hải Lam đứng ngay bãi đổ xe gần căn tin,bãi xe vắng tanh,nắng chiều tuy không còn quá gay gắt,nhưng vẫn lười biếng nằm dài chưa chịu đi,lâu lâu lại có từng lùa gió mát sượt qua lay động những nhánh cây gần đấy. Thiên Ân đến nơi thấy chị đứng thẫn thờ ở đó,mắt nhìn xa xăm,gương mặt lại có chút hốc hác. Trong lòng cô hung hăng đau một trận,nhớ chị vô cùng.
Mấy ngày trước cô đã khát khao có một cuộc nói chuyện riêng nghiêm túc thế này biết bao,cô sẽ hỏi chị rõ ràng tình cảm của chị đối với cô ra sao,rằng đã có chuyện gì xảy ra khiến giây trước ta còn ôm lấy nhau ngọt ngào,giây sau liền trở thành người xa lạ,muốn nói với chị ngàn lần là cô rất nhớ chị,từng ngày từng giờ đều nhớ,và cho chị biết cô còn yêu chị rất nhiều.
Vậy mà ngày hôm nay,bao câu hỏi,bao tâm tư đó cô không được phép giải bày,phải đè nén đau khổ biết chừng nào.
Cô bước lại gần chị,đứng trước mặt chị,còn chưa kịp nói lời nào đã bị chị nắm tay kéo cô đứng vào trong,sau hồi ngây mặt cô mới hiểu chị làm vậy là muốn lấy cơ thể chị che nắng cho cô. Hành động mà có thể chị xem là bình thường nhưng lại khiến lòng cô nhộn nhịp từng tiếng vang.
Thiên Ân lắc đầu,thầm trách mình chưa gì đã lung lay. Chị thấy cô hành động kì lạ thì nhíu mày,tay nắm lấy cằm cô nâng lên "Em làm sao vậy hả? Từ lúc em quen cậu ta liền kì lạ như vậy sao?"
Thiên Ân nhìn chằm chằm Vương Ngọc Hải Lam,lỡ buột miệng.
"Thì đã sao?"
"Cái gì?" Vương Ngọc Hải Lam biến sắc. Hôm nay...hôm nay cô còn dám nói chuyện với chị kiểu đó.
Ách. Cô vừa nói cái gì vậy? Cái này...là Lâm Ngọc Khanh đã dặn cô từ trước,là chị có nói gì,cô cứ nói cái vẻ ta đây mặc kệ,cô không muốn dùng cách này nhưng không hiểu sao lúc nãy lại lỡ miệng. Mà công nhận hiệu quả ghê,nhìn chị giống sắp gϊếŧ cô tới nơi rồi đấy.
Vương Ngọc Hải Lam cười như không cười,tay đặt ở cằm cô càng dùng sức - "Quả nhiên có người khác em liền thành ra như vậy,vậy mà lúc trước cứ khóc lóc đuổi theo tôi,tôi cứ nghĩ em yêu tôi lắm. Vẫn tưởng cuộc sống của em sẽ không ra gì,không ngờ cũng hạnh phúc quá đó chứ."
Chị vì sự thay đổi bất ngờ của cô nên không điều khiển được sự tức giận của mình. Cô có người yêu liền không cần chị nữa rồi. Cô được lắm,cô giỏi lắm,vậy mà chị cứ đinh ninh vô tình yêu của cô,chị đúng là nực cười mà.
Thiên Ân nghe chị nói vừa buồn vừa tức. Chị nói cô hay đang miêu tả chị vậy? Ai có người khác liền thay đổi? Ai?
Nếu là bình thường dù có uất ức cỡ nào cô cũng chỉ có giải thích,năn nỉ không thì năn nỉ,giải thích. Nhưng hôm nay thì không có chuyện đó đâu.
Thiên Ân cầm tay chị cắn một cái,cắn cho trút mọi tổn thương,oan ức cô phải chịu,nên nó cũng không nhẹ nhàng cho lắm,bằng chứng là Vương Ngọc Hải Lam kêu đau một cái liền nhanh như cắt rụt tay lại,nhìn cô xa lạ.
"Em...hôm nay em còn cắn tôi hả?"
Thiên Ân lườm mắt.
"Chị có ý kiến gì với cuộc sống em hả? Em nói cho chị biết,em chẳng việc gì phải có một cuộc sống không tốt vì một người không đáng hết."
"Không đáng sao?"
"Còn không phải sao? Hải Lam,từ khi yêu chị,em cảm thấy rất mệt mỏi,vì mọi thứ,còn vì cả chị nữa. Trái tim chị mông lung đến nỗi còn không biết chọn ai để thuộc về. Yêu chị,tổn thương vì chị,từ đó đến giờ chỉ là chuyện của một mình em,nói chính xác tình yêu của chúng ta chỉ xuất phát từ một phía là em thôi." Thiên Ân dồn hết sức lực từ cơ thể nhỏ bé của mình quát lên với Vương Ngọc Hải Lam,giọng cô âm vang giữa khung chiều lặng tiếng,những chú chim đang gà gật trên nhánh cây gần đó cũng vì âm thanh lớn bất ngờ mà giật mình,vút thân lên bầu trời.
Vương Ngọc Hải Lam im lặng không nói,chị không ngờ cô nghĩ chị không hề yêu cô. Nếu tình yêu chỉ đến từ phía cô thì những cố gắng hôm nay của chị là vì ai? Chỉ mình cô tổn thương,chị là người sắt đá hay sao mà không biết?
Chị nghĩ vậy nhưng không hề trách cô,vì chị ít khi thể hiện những điều đó cho cô biết,cô hiểu lầm cũng đúng thôi. Mà chị ít thể hiện,không phải vì chị không yêu cô mà là chị không biết phải thể hiện nó thế nào,nếu đó là giống cô khóc lóc suốt ngày thì có chết chị cũng chẳng làm được.
Thiên Ân quệt nước mắt,cô không dám nhìn chị,cô sợ phải xem thái độ của chị như thế nào.
"Dù gì mọi chuyện cũng qua rồi,giờ chúng ta ai cũng có người để quan tâm. Em buông tha cho chị rồi đó,từ giờ chị có thể thoải mái với người yêu hiện tại của chị,chỉ xin chị đừng làm khó dễ gì với Ngọc Khanh,vì em cũng sẽ rất đau lòng nếu chị làm tổn thương chị ấy."
Thiên Ân nói xong liền bỏ đi,chỉ nghe câu hỏi tiếng có tiếng không của chị.
"Vậy là...chúng ta đã thực sự chấm dứt đúng không?"
Cô dừng bước,khó khăn lên tiếng.
"Đúng vậy. Chấm dứt rồi. Như ý chị muốn."
Vương Ngọc Hải Lam sững sờ đứng tại đó. Đúng là ý chị muốn,mà sao giờ chị lại chẳng vui vẻ gì.
Ý chị muốn...ý chị muốn...là để cô được an toàn,chứ không phải đẩy cô cho một người khác. Kế hoạch của chị sao giờ lại ra thế này? Là chị đã đi sai một bước nào đó hay ngay từ đầu kế hoạch này đã là một sai lầm?
Lâm Ngọc Khanh từ đâu bước ra,nhìn Vương Ngọc Hải Lam cười khổ,nhẹ giọng gọi tên người đang mất hồn kia.
"Hải Lam."
Vương Ngọc Hải Lam mệt đến mức không muốn tranh cãi,xoay người đi lướt qua Lâm Ngọc Khanh,chị chỉ kịp nhìn thấy nụ cười hờ hững trên môi cậu ta.
"Cậu có biết tôi nhìn thấy gì không? Một thứ quan trọng trong cậu...đang dần tan biến."
- ---------
Lâm Ngọc Khanh trở về căn tin,thấy Thiên Ân đang ngồi bó gối ở đó,mặt mày buồn xo đến tội. Chị thở ra một hơi,lấy lại nụ cười vui vẻ tinh nghịch đến chỗ cô.
"Ây uôi. Hồi nãy cái vong nào nhập em vậy hả? Diễn tốt đến không ngờ luôn,chị còn không tin vào mắt mình đấy."
Thiên Ân cười khổ. Cũng không hẳn là diễn,mấy lời đó cô nhiều lúc rất muốn nói với chị mà chưa có lần nào dám,hôm nay mới bộc lộ được. Mà nói ra rồi lại càng buồn hơn,chắc chị giận cô lắm. Ngay câu "chấm dứt rồi" khiến cô suýt nữa là hối hận chạy lại ôm chị mà nói hết sự thật,không nhìn thấy Lâm Ngọc Khanh đứng đó nháy mắt bảo cô mau quay về e rằng cô đã không điều khiển được cảm xúc mà làm hỏng hết mọi chuyện rồi.
"Mà chị làm gì mà giờ mới quay lại?" - Cô thắc mắc hỏi chị.
Lâm Ngọc Khanh nhún vai,đặt lên tay cô tấm thiệp mà hồi nãy hai tên nam sinh lạ mặt,à không,phải nói là "gián điệp" của tên mặt than mới đưa cho chị.
Thiên Ân tò mò mở ra,Lâm Ngọc Khanh cũng ghé đầu sát vào đọc. Ngay dòng chữ đầu tiên liền khiến hai người quay qua tròn mắt nhìn nhau.
P/s: Vẫn như cũ,trong ***** là quá khứ nha mấy người đẹp.
Hãy yêu Lam,hãy thương Lam,hãy hiểu cho Lam:))))
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook