Tiểu Bảo Bối Của Bạo Vương
-
Chương 2: Gặp phải bạo vương
Tiếng nói bên ngoài ngày càng tràn vào, chưa phân định hữu hay địch nên Hà Diễm đành trốn sau tảng đá lớn kia. Bước vào là tầm mười mấy hắc y nhân, ai cũng khoác một bộ sam màu đen. Tóc dài tới thắt lưng được cột gọn phía sau, da dẻ đen nhẻm, thân hình to lớn, lại còn mang theo đại đao sau lưng. Hình như đang bàn bạc vấn đề gì đó, còn cầm cả bản đồ với lên kế hoạch kỹ lưỡng. Căn bản là nàng nghe chả hiểu gì đi.
Lẽ nào là tặc?
Đang suy nghĩ nên làm sao để trốn khỏi đây thì bên cạnh nàng một chủng vật nhỏ bé xuất hiện. Nó bé, thật bé a. Lại còn có râu, cái miệng dài phát ra tiếng kêu của loài chuột. Là chuột. Hà Diễm nàng trời không sợ, đất không sợ, cả nãi nãi cũng không sợ nhưng cư nhiên lại sợ chuột.
-"Aaaaaaaaa...." Nàng nhảy ra khỏi tảng đá, thất thần hét lớn thanh âm. Sau đó thì hối không kịp, cả mười mấy gương mặt đang nhìn lại nàng với vẻ bất ngờ, sau đó liếc mắt với nhau ra hiệu gì đó rồi chậm rãi đi tới. Tay lăm lăm nắm lấy chuôi đao. Hỏng rồi hỏng rồi. Lần này chết chắc rồi. Nàng tuy là nhất đẳng karatedo đi, cũng không thể một mình chống lại cả ngần này người a. Ba mươi sáu kế, chuồn là thượng sách. Nếu khi nãy quan sát không nhầm thì sau lưng kia có chia ra hai lối đi nha. Hảo a.
Một...hai...ba....
CHẠY!!!!
Hà Diễm chạy. Dốc hết sinh lực chạy thẳng. Bởi vì đường thẳng này có ánh sáng phát ra, còn đường bên kia tối đen không thấy gì. Nàng có bị ngốc thì cũng không chọn cái đường đó. Chạy chạy chạy.
Ôi thánh mẹ Maria của ta, sao chạy mãi mà chưa thấy lối ra thế này. Chúa ơi, ta thề là ta không theo đạo Chúa, cơ mà ngài muốn ta mệt mà chết a.?
Tiếng bước chân dồn dập phía sau ngày càng gần, thôi xong. Đức mẹ Maria, Chúa Jesu thân kính, là ta sai, ta không nên chất vấn hai ngươi. Nhưng là chưa muốn chết ở cái tuổi này nha, dù gì hôm nay cũng là sinh nhật ta. Đừng để ngày sinh với ngày giỗ cùng một lúc mà tổ chức chứ. Huhu
"Bụp" một tiếng. Chỉ thấy phía sau cổ một hồi đau điếng, sau đó đầu óc chìm vào màu đen vô thức.
Chết ta rồi. Huhu...nãi nãi, cha, ta chưa có báo đáp được hai người. Tha thứ cho ta.
***_________
Hàng lông mi hình cánh quạt khẽ động rồi nặng nề mở ra. Ô...đây là đâu. Giường trắng, tường trắng, rèm trắng, còn cả cái người trước mặt nàng cũng trắng nốt. Thiên đường!?
Chết đi mà thế này cũng không hẳn là tệ. Cái "bạch nhân" kia đang chắm chú nhìn nàng, làn da mịn màng trắng nõn, cánh môi mỏng, tóc đen búi thành cuộn lớn trên đỉnh đầu, trán đeo một dải lụa trắng được dệt công phu, đôi mắt to tròn long lanh. Oa...thấy thôi mà đã muốn cắn cho một cái rồi. Nữ nhân này thật bội phần xinh đẹp nha. Hà Diễm nàng ắt phải thua kém vài phần. Thì ra người ta bảo đẹp như tiên nữ là đây a. Chỉ là...xinh đẹp tiên nữ này có phải là ngực quá bé đi không? Hà Diễm không tự chủ mà đưa tay ra...sờ.
Ô...không có ngực. Phẳng lì như cái sân trước nhà nàng. Hê hê... Vậy thì cũng khiến nàng tự tin lên phần nào.
Còn cái "bạch nhân" kia đang định hỏi nàng khoẻ không thì lại bị một màn này làm cho đứng hình. Sau đó giật mình mà nhảy phóc ra đằng sau, hét lớn:
-"A...tiện nhân. Người làm trò gì thế hả?"
Hà Diễm mở to mắt, mồm há hốc. Giọng nói này, giọng nói này....
-"Ngươi...ngươi là nam nhân?????"
-"Láo toét. Ta đường đường là một nam nhân, đầu đội trời chân đạp đất. Ngươi cư nhiên bị mù mới hỏi như thế."
Doãn Đình Tống giậm chân, mặt đỏ bừng lên mà hét. Hắn tức nha, thân là nam tử mà từ nhỏ đến lớn đều bị trêu đùa là nữ nhi, lại còn phụ mẫu thèm có con gái mà sắm cho hắn biết bao nhiêu là quần áo của nữ nhi. Thật hận đến chết đi sống lại được mà.
-"Đình tống. Ngươi lại ồn ào rồi."
Đi kèm với giọng nói uy nghiêm kia là một nam nhân chân chính. Theo Hà Diễm nhận xét là vậy. À mà không. Phải nói là một đấng hảo nam nhi. Đẹp chết mất. Hại nàng chảy nước miếng rồi.
Khoác trên người bộ sa mỏng màu đen, tà áo bay bay theo từng nhịp chân. Dáng người rắn chắc thanh thoát, cử động lưu loát. Về khuôn mặt thì, hắn ta có một cái miệng, một cái mũi, hai con mắt. Phi. Phi. Nàng đang tả cái gì thế này. Lông mày lưỡi mác sắc sảo, đôi mắt chim ưng dài hẹp như chứng tỏ uy nghi và quyền lực, chiếc mũi cao thẳng tự nhiên, cặp môi mỏng với khoé miệng nhếch lên như cười như không. Oaaa....hắn ta mà được sinh ra ở thời đại của nàng thì hẳn là chỉ ngồi bán ảnh cũng kiếm được khối tiền nha. Chậc chậc... Quả là ông trời có mắt. Nếu để hắn sống ở thời đại mấy nghìn năm sau thì làm sao còn đất cho mấy anh Hàn Quốc kia. Mà nếu mấy oppa kia không có đất đứng thì chắc cũng chẳng biết làm gì mà kiếm ăn đâu a, dù gì bọn họ là lấy khuôn mặt đi kiếm tiền mà.
-"E hèm." Hắn hắng giọng, cố để di chuyển sự chú ý thái quá của nàng trên người hắn đi chỗ khác. Là vương của một nước hùng mạnh, tính cách đương nhiên phải ngang tàn, vậy nên từ năm 6 tuổi lên ngôi thì đã chẳng còn ai dám đối mắt với hắn quá 3 khắc chứ đừng nói đến khiến toàn thân sởn gai ốc, mất tự nhiên như hiện tại. "Đình Tống. Ngươi làm sao lại náo loạn.?"
Đình Tống nhìn hắn, phồng cái má lên trông như con cún đang giận dỗi chạy lại bên hắn.
-"Ta nói, nàng ta bảo ta giống nữ nhân."
Ôi...cái dáng điệu mách lẻo này là sao? Cứ như tình nhân đang làm nũng nhau ấy. Hơ hơ...thế thì hẳn "bạch nhân" là thụ, còn nam nhân kia là công a. Lúc nãy ta còn nghĩ hắn là một hảo nam nhi. Thiện tai. Thiện tai. Là ta nghĩ sai cho ngươi rồi.
-"Kia hắc nam nhân. E hèm..." Xin thứ lễ vì ta xen ngang tình cảm đang ồ ạt kia của chàng thụ nha. "Tại ta không biết tên ngươi. Nhưng đây là năm nào?"
Hắn nhìn nàng một lượt từ chân lên đầu. Ánh mắt như nghi ngờ:
-"Ngươi...bị mất trí hả?"
Đoàng!!!
Mất trí cái đầu ngươi.
-"Hôm nay ngày 16 năm 217." Đình Tống lên tiếng trả lời.
Ặc...sau vụ gần giống làm nũng kia sao nàng cảm giác giọng hắn bị biến âm hơn nhỉ. Càng giống nữ nhi hơn rồi. @[email protected]
Nhưng năm 217? Lại còn thời kỳ chirderu?
Sao nghe quen thế nhỉ? A! Nhớ rồi.
-"Ta biết rồi. Ba ngày nữa sẽ có biến loạn ở Đông Tử, ngày mồng 8 tháng sau nước Vương Tân sẽ sụp đổ."
Nàng phấn khích hét lớn, cái này là kiến thứ lịch sử nàng vừa mới đọc cách đây 6 tháng nha. Thế mà suýt quên. Hà Diễm cười vui vẻ, mà không để tâm đằng kia có hai khuôn mặt đã tối sầm lại. Hắn siết chặt nắm tay, đứng thẳng người lên mà lên tiếng:
-"Người đâu. Bắt nhốt nữ nhân này vào ngục lao. Giờ tý ngày mai. Trảm."
Lẽ nào là tặc?
Đang suy nghĩ nên làm sao để trốn khỏi đây thì bên cạnh nàng một chủng vật nhỏ bé xuất hiện. Nó bé, thật bé a. Lại còn có râu, cái miệng dài phát ra tiếng kêu của loài chuột. Là chuột. Hà Diễm nàng trời không sợ, đất không sợ, cả nãi nãi cũng không sợ nhưng cư nhiên lại sợ chuột.
-"Aaaaaaaaa...." Nàng nhảy ra khỏi tảng đá, thất thần hét lớn thanh âm. Sau đó thì hối không kịp, cả mười mấy gương mặt đang nhìn lại nàng với vẻ bất ngờ, sau đó liếc mắt với nhau ra hiệu gì đó rồi chậm rãi đi tới. Tay lăm lăm nắm lấy chuôi đao. Hỏng rồi hỏng rồi. Lần này chết chắc rồi. Nàng tuy là nhất đẳng karatedo đi, cũng không thể một mình chống lại cả ngần này người a. Ba mươi sáu kế, chuồn là thượng sách. Nếu khi nãy quan sát không nhầm thì sau lưng kia có chia ra hai lối đi nha. Hảo a.
Một...hai...ba....
CHẠY!!!!
Hà Diễm chạy. Dốc hết sinh lực chạy thẳng. Bởi vì đường thẳng này có ánh sáng phát ra, còn đường bên kia tối đen không thấy gì. Nàng có bị ngốc thì cũng không chọn cái đường đó. Chạy chạy chạy.
Ôi thánh mẹ Maria của ta, sao chạy mãi mà chưa thấy lối ra thế này. Chúa ơi, ta thề là ta không theo đạo Chúa, cơ mà ngài muốn ta mệt mà chết a.?
Tiếng bước chân dồn dập phía sau ngày càng gần, thôi xong. Đức mẹ Maria, Chúa Jesu thân kính, là ta sai, ta không nên chất vấn hai ngươi. Nhưng là chưa muốn chết ở cái tuổi này nha, dù gì hôm nay cũng là sinh nhật ta. Đừng để ngày sinh với ngày giỗ cùng một lúc mà tổ chức chứ. Huhu
"Bụp" một tiếng. Chỉ thấy phía sau cổ một hồi đau điếng, sau đó đầu óc chìm vào màu đen vô thức.
Chết ta rồi. Huhu...nãi nãi, cha, ta chưa có báo đáp được hai người. Tha thứ cho ta.
***_________
Hàng lông mi hình cánh quạt khẽ động rồi nặng nề mở ra. Ô...đây là đâu. Giường trắng, tường trắng, rèm trắng, còn cả cái người trước mặt nàng cũng trắng nốt. Thiên đường!?
Chết đi mà thế này cũng không hẳn là tệ. Cái "bạch nhân" kia đang chắm chú nhìn nàng, làn da mịn màng trắng nõn, cánh môi mỏng, tóc đen búi thành cuộn lớn trên đỉnh đầu, trán đeo một dải lụa trắng được dệt công phu, đôi mắt to tròn long lanh. Oa...thấy thôi mà đã muốn cắn cho một cái rồi. Nữ nhân này thật bội phần xinh đẹp nha. Hà Diễm nàng ắt phải thua kém vài phần. Thì ra người ta bảo đẹp như tiên nữ là đây a. Chỉ là...xinh đẹp tiên nữ này có phải là ngực quá bé đi không? Hà Diễm không tự chủ mà đưa tay ra...sờ.
Ô...không có ngực. Phẳng lì như cái sân trước nhà nàng. Hê hê... Vậy thì cũng khiến nàng tự tin lên phần nào.
Còn cái "bạch nhân" kia đang định hỏi nàng khoẻ không thì lại bị một màn này làm cho đứng hình. Sau đó giật mình mà nhảy phóc ra đằng sau, hét lớn:
-"A...tiện nhân. Người làm trò gì thế hả?"
Hà Diễm mở to mắt, mồm há hốc. Giọng nói này, giọng nói này....
-"Ngươi...ngươi là nam nhân?????"
-"Láo toét. Ta đường đường là một nam nhân, đầu đội trời chân đạp đất. Ngươi cư nhiên bị mù mới hỏi như thế."
Doãn Đình Tống giậm chân, mặt đỏ bừng lên mà hét. Hắn tức nha, thân là nam tử mà từ nhỏ đến lớn đều bị trêu đùa là nữ nhi, lại còn phụ mẫu thèm có con gái mà sắm cho hắn biết bao nhiêu là quần áo của nữ nhi. Thật hận đến chết đi sống lại được mà.
-"Đình tống. Ngươi lại ồn ào rồi."
Đi kèm với giọng nói uy nghiêm kia là một nam nhân chân chính. Theo Hà Diễm nhận xét là vậy. À mà không. Phải nói là một đấng hảo nam nhi. Đẹp chết mất. Hại nàng chảy nước miếng rồi.
Khoác trên người bộ sa mỏng màu đen, tà áo bay bay theo từng nhịp chân. Dáng người rắn chắc thanh thoát, cử động lưu loát. Về khuôn mặt thì, hắn ta có một cái miệng, một cái mũi, hai con mắt. Phi. Phi. Nàng đang tả cái gì thế này. Lông mày lưỡi mác sắc sảo, đôi mắt chim ưng dài hẹp như chứng tỏ uy nghi và quyền lực, chiếc mũi cao thẳng tự nhiên, cặp môi mỏng với khoé miệng nhếch lên như cười như không. Oaaa....hắn ta mà được sinh ra ở thời đại của nàng thì hẳn là chỉ ngồi bán ảnh cũng kiếm được khối tiền nha. Chậc chậc... Quả là ông trời có mắt. Nếu để hắn sống ở thời đại mấy nghìn năm sau thì làm sao còn đất cho mấy anh Hàn Quốc kia. Mà nếu mấy oppa kia không có đất đứng thì chắc cũng chẳng biết làm gì mà kiếm ăn đâu a, dù gì bọn họ là lấy khuôn mặt đi kiếm tiền mà.
-"E hèm." Hắn hắng giọng, cố để di chuyển sự chú ý thái quá của nàng trên người hắn đi chỗ khác. Là vương của một nước hùng mạnh, tính cách đương nhiên phải ngang tàn, vậy nên từ năm 6 tuổi lên ngôi thì đã chẳng còn ai dám đối mắt với hắn quá 3 khắc chứ đừng nói đến khiến toàn thân sởn gai ốc, mất tự nhiên như hiện tại. "Đình Tống. Ngươi làm sao lại náo loạn.?"
Đình Tống nhìn hắn, phồng cái má lên trông như con cún đang giận dỗi chạy lại bên hắn.
-"Ta nói, nàng ta bảo ta giống nữ nhân."
Ôi...cái dáng điệu mách lẻo này là sao? Cứ như tình nhân đang làm nũng nhau ấy. Hơ hơ...thế thì hẳn "bạch nhân" là thụ, còn nam nhân kia là công a. Lúc nãy ta còn nghĩ hắn là một hảo nam nhi. Thiện tai. Thiện tai. Là ta nghĩ sai cho ngươi rồi.
-"Kia hắc nam nhân. E hèm..." Xin thứ lễ vì ta xen ngang tình cảm đang ồ ạt kia của chàng thụ nha. "Tại ta không biết tên ngươi. Nhưng đây là năm nào?"
Hắn nhìn nàng một lượt từ chân lên đầu. Ánh mắt như nghi ngờ:
-"Ngươi...bị mất trí hả?"
Đoàng!!!
Mất trí cái đầu ngươi.
-"Hôm nay ngày 16 năm 217." Đình Tống lên tiếng trả lời.
Ặc...sau vụ gần giống làm nũng kia sao nàng cảm giác giọng hắn bị biến âm hơn nhỉ. Càng giống nữ nhi hơn rồi. @[email protected]
Nhưng năm 217? Lại còn thời kỳ chirderu?
Sao nghe quen thế nhỉ? A! Nhớ rồi.
-"Ta biết rồi. Ba ngày nữa sẽ có biến loạn ở Đông Tử, ngày mồng 8 tháng sau nước Vương Tân sẽ sụp đổ."
Nàng phấn khích hét lớn, cái này là kiến thứ lịch sử nàng vừa mới đọc cách đây 6 tháng nha. Thế mà suýt quên. Hà Diễm cười vui vẻ, mà không để tâm đằng kia có hai khuôn mặt đã tối sầm lại. Hắn siết chặt nắm tay, đứng thẳng người lên mà lên tiếng:
-"Người đâu. Bắt nhốt nữ nhân này vào ngục lao. Giờ tý ngày mai. Trảm."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook