Tiểu Bảo Bối Của Bạo Vương
-
Chương 15: Bị ám sát
Đi đến hậu hoa viên
Gặp lại đúng nơi hôm đó đã được nhìn thấy cảnh sắc huyền ảo.
Nghĩ tới nữ nhân kia
Bất giác trên mặt hiện ra nét ôn nhu mà bản thân cũng không phát hiện ra.
Doãn Đình Tống đứng một bên, bị hình ảnh này lọt vào tầm mắt lại khiến hắn thêm chắc chắn về quyết định của mình.
Một ác vương thì hãy là cứ một ác vương suốt đời, để nhân gian sợ hãi mà cúi đầu, để thiên hạ e sợ mà cúi rạp, để đứng trên vạn người phải độc ác mà thể hiện, phải tàn độc mà ra tay.
Triệu Tử Dương thẳng lưng, tay chắp phía sau nhìn ra cây hoa Hà Bách. Nơi mà lần đầu tiên hắn nhận ra rằng tiên tử là có thật.
Lúc đó nàng ta thật hấp dẫn, tựa như thiên nữ động lòng người. Trên người khoát nhẹ bạch y đơn giản lại toát nên sự tinh khiết mê mẩn. Còn cả lúc nàng ta hít phải phấn hoa Hà Bách, lúc đó...lúc đó thật sự...
"Bẩm hoàng thượng. Có tin báo từ 'lục hộ thần'."
Một thị vệ run rẩy bẩm báo.
Là tin từ 'lục hộ vệ' nên nhất định là sự việc cấp thiết. Nhưng là hoàng thượng đang đi dạo ngắm hoa, lại xé rách không gian của ngài thì e rằng...
Triệu Tử Dương mắt vẫn nhìn vào cây hoa Hà Bách, tựa như không còn ai xung quanh. Không gian một mảng im ắng.
Một giọt...hai giọt...
Mồ hôi bắt đầu rơi. Thị vệ kia tuy cúi đầu xuống nhưng cũng đủ cảm nhận được sự run rẩy qua từng hơi thở, sắc mặt cũng dần chuyển trắng.
Doãn Đình Tống thấy Triệu Tử Dương đứng yên vị, không có ý định 'tiếp chuyện' với thị vệ kia, lại nhìn vào thị vệ trạc ngoại lục tuần, thân hình có chút thô kệch đang run rẩy thì chậc lưỡi, xoè chiếc quạt lông vũ màu trắng trong tay, phất phẹ trước mặt, bày ra bộ dáng thanh nhã mà hắn cho là đẹp nhất đi đến cầm lấy tấm thư trên tay thị vệ.
Doãn Đình Tống không nói gì chỉ liếc một cái, tên thị vệ liền biết điều mà cúi đầu thối lui.
Trước khi khuất khỏi còn cố gắng thở sâu một hơi. Tay vỗ vỗ ngực, hoá ra tim vẫn còn đập.
Mở ra tấm phong thư trên tay, sau một khắc Doãn Đình Tống rạng rỡ giương lên cánh môi hồng nhuận, gương mặt yêu mị toát ra kinh hỉ khó giấu.
"Hoàng thượng. Người thật tiên liệu như thần. Nữ nhân kia chính là Hà Tuyệt Hy."
Triệu Tử Dương nghe thấy cũng nhếch lên khoé miệng, ánh mắt trào phúng.
***__________
Trên đỉnh núi bao la toàn cây và thiên nhiên
Hà Diễm bực bội nhìn nam nhân tự xưng Kỳ Lãnh
Mắt đẹp liếc hắn một cái, lại quay người đi.
Nàng bước một bước, hắn bước một bước, nàng chạy hai bước, hắn chạy theo hai bước, nàng đứng lại, hắn cũng đứng lại.
"Này. Ta đã bảo đừng theo ta rồi mà."
Hắn bị điếc?
Chậc chậc...soái thế này mà điếc là lãng phí tài nguyên a. Đem về hiện đại giới thì hắn dù có điếc sẽ được dán mác là 'hoàng tử diễm lệ dù bị điếc' rồi bán ảnh, bán kỹ, bán luôn thân là đủ sống sung sướng cả đời a.
(Khụ...xin lỗi độc giả, Hà mỗ nữ ta lạc đề rồi.)
"Thứ tội thuộc hạ không thể nghe , 'thập đại sát' đã ra lệnh buộc phải đưa giáo chủ quay về. Trong giáo đang có chuyện rất khẩn."
Aiza...aiza...lại nữa rồi. Ta đã bảo ta không biết gì sao ngươi cứ nằng nặc chỉ đích danh là là giáo chủ của ngươi? Ta còn phải giải quyết việc nước nha. Ta chỉ còn ba phần tư thời gian thôi.
Hà Diễm trong lòng than vãn nhìn trời.
Bỗng một làn gió bay qua, mang theo mùi hương thật lạ mà cũng thật quen thuộc xộc vào mũi nàng.
Ngay lập tức Kỳ Lãnh xông tới lấy tay bịt mũi nàng. Hà Diễm bị hành động đột ngột này làm cho bất ngờ, mở lớn mắt, tay chân quẫy đạp.
Hắn...không phải hắn định giết người chứ? Nói gì thì hắn cũng gọi nàng là giáo chủ, sao có thể...
Trong chốc lát xung quanh nàng bỗng khói trắng mù mịt. Cảnh vật xung quanh cũng mờ dần theo độ dày của khói.
Nàng không thở nổi. Kỹ Lãnh bịt mũi nàng quá chặt đi.
Được rồi. Đừng giết ta, ta theo ngươi về giáo là được mà. Huhu...thánh mẹ Maria cứu con.
"Giáo chủ. Khói độc."
Hà Diễm dừng lại động tác, nhìn lại Kỳ Lãnh phía sau đang cố gắng dùng tay còn lại để bịt lấy mũi mình.
Làn da trắng mượt đang chuyển đỏ. Nhìn gần thế này mới thấy, đuôi lông mày của hắn có một vết sẹo nhỏ.
"Khói độc?"
Hà Diễm nghi hoặc hỏi.
Kỳ Lãnh gật nhẹ đầu, trong mắt nổi lên nghi hoặc.
Đây chính là loại độc đầu mà Hà Tuyệt Hy nàng chế tạo. Trong vòng ba khắc hít vào sẽ dẫn đến chấn động lớn tựa như bị ba cái búa lớn đánh vào huyệt bách hội*, gây choáng váng và bất tỉnh ngay lập tức. Nếu hít phải quá ba khắc, thực vật hoá** suốt đời.
(*huyệt bách hội: vị trí tại giao điểm của tuyến chính giữa đỉnh đầu và đường nối liền phần đầu dọc trên của 2 tai
**thực vật hoá: trở thàng người thực vật. Tức tim mạch vẫn hoạt động nhưng bất tỉnh nhân sự, giống như đang ngủ say.)
Tuy là độc nàng tự chế, nhưng nàng lại là kẻ ghét tạo thuộc giải. Và độc của nàng cũng không một thái y nào trong thiên hạ có thể tạo ra giải dược, đó chính là một trong những yếu tố đưa nàng lên một bậc trong giang hồ võ lâm.
Với nàng, đã độc thì không có giải, đã giải tuyệt đối không có loại độc nào không giải được. Trong tay nàng chính là 'bách hoàn độc', lại chỉ chế tạo duy nhất mười viên. Đã dùng hết tám viên, hai viên còn lại chính là bảo vật giang hồ được tôn phụng tranh giành đến chém giết lẫn nhau, là loại dược giải được mọi loại độc mà thiên hạ luôn nhắm đến.
Có điều, độc nàng tạo ra chính nàng bây giờ lại không biết mà còn nghi hoặc hỏi hắn?
Thật sự...
Có lẽ nào nàng ta thật sự không phải Hà giáo chủ?
Kỳ Lãnh gần như hít thở không nổi, liền vận khí nhún chân, ôm cả thân thể trước ngực bay lên không.
Hà Diễm được Kỳ Lãnh thả tự cho cho cái mũi đáng thương thì ra sức hít thở lấy không khí.
Khói trắng phía dưới vẫn đang dày lên, những tiếng động xung quanh gần như cũng đánh động lấy nàng.
Đảo mắt liền thấy tứ phía đang tiến đến một loạt hắc y nhân, lấy hai người nàng làm trung tâm mà sát khí phóng tới khiến Hà Diễm bất giác run lên, hai chân nhũm mềm.
Trong tích tắc, tốc độ của bọn họ tăng nhanh, phóng ra những đoản kiếm sắc bén về phía nàng.
Kỳ Lãnh thân thủ nhanh nhẹn tránh né những đoản kiếm kia kéo theo nàng đang trắng bệch sắc mặt.
Xoẹt.
Một đoản đao bay siệt qua mặt nàng không quá nửa phân.
Xoẹt.
Đỉnh đầu nàng bị đoản kiếm bay qua, một vài sợi tóc rơi xuống.
Xoẹt.
Yết hầu nàng vừa chạm phải một vật kim loại lạnh buốt.
Phập.
Aaaaaa......khônggggggg...
Hà Diễm quay đầu nhìn về Kỳ Lãnh đang nhíu lại đôi mày kiếm phóng khoáng, cảm giác của hắn như truyền tới cả nàng, đau.
Hắn vừa dùng tay đỡ lưỡi kiếm đáng lẽ là nàng nhận vào ngay huyệt khúc cốt***.
(***huyệt khúc cốt: vị trí tại xương khung chậu bụng dưới – hạ bộ, thương tổn đến khí cơ toàn thân, khí huyết ứ đọng.)
Những thanh kim loại sắc bén vẫn tiếp tục bay tới, Kỳ Lãnh lại bị thương. Với một cao thủ như hắn thì vết thương này chả là gì nhưng bờ môi múm chặt của hắn đang thâm tím lại, vùng bị thương máu chảy ra một mảng màu đỏ sẫm.
Có độc???
Cánh tay hắn ôm nàng nới lỏng ra, cả người gần như lại tựa vào người nàng, cả hai trong phút chốc rơi xuống.
Phập.
Đau quá.
Đau như bị chặt ra khúc xương tại chân nàng.
Mắt Hà Diễm lơ lãng, mờ dần. Tầm nhìn nhạt đi. Khuôn mặt Kỳ Lãnh đang thống khổ trước mặt cũng trở nên hư ảo không rõ. Buồn ngủ quá.
Hà Diễm nhắm lại đôi mắt, xung quanh là một mảng tối đen sau đó bừng sáng ra màu xanh. Màu xanh nguyên thuỷ quen thuộc đến nhức mắt. Bên tai chỉ còn văng vẳng hơi thở khó nhọc của Kỳ Lãnh đang lay động nàng tỉnh.
Gặp lại đúng nơi hôm đó đã được nhìn thấy cảnh sắc huyền ảo.
Nghĩ tới nữ nhân kia
Bất giác trên mặt hiện ra nét ôn nhu mà bản thân cũng không phát hiện ra.
Doãn Đình Tống đứng một bên, bị hình ảnh này lọt vào tầm mắt lại khiến hắn thêm chắc chắn về quyết định của mình.
Một ác vương thì hãy là cứ một ác vương suốt đời, để nhân gian sợ hãi mà cúi đầu, để thiên hạ e sợ mà cúi rạp, để đứng trên vạn người phải độc ác mà thể hiện, phải tàn độc mà ra tay.
Triệu Tử Dương thẳng lưng, tay chắp phía sau nhìn ra cây hoa Hà Bách. Nơi mà lần đầu tiên hắn nhận ra rằng tiên tử là có thật.
Lúc đó nàng ta thật hấp dẫn, tựa như thiên nữ động lòng người. Trên người khoát nhẹ bạch y đơn giản lại toát nên sự tinh khiết mê mẩn. Còn cả lúc nàng ta hít phải phấn hoa Hà Bách, lúc đó...lúc đó thật sự...
"Bẩm hoàng thượng. Có tin báo từ 'lục hộ thần'."
Một thị vệ run rẩy bẩm báo.
Là tin từ 'lục hộ vệ' nên nhất định là sự việc cấp thiết. Nhưng là hoàng thượng đang đi dạo ngắm hoa, lại xé rách không gian của ngài thì e rằng...
Triệu Tử Dương mắt vẫn nhìn vào cây hoa Hà Bách, tựa như không còn ai xung quanh. Không gian một mảng im ắng.
Một giọt...hai giọt...
Mồ hôi bắt đầu rơi. Thị vệ kia tuy cúi đầu xuống nhưng cũng đủ cảm nhận được sự run rẩy qua từng hơi thở, sắc mặt cũng dần chuyển trắng.
Doãn Đình Tống thấy Triệu Tử Dương đứng yên vị, không có ý định 'tiếp chuyện' với thị vệ kia, lại nhìn vào thị vệ trạc ngoại lục tuần, thân hình có chút thô kệch đang run rẩy thì chậc lưỡi, xoè chiếc quạt lông vũ màu trắng trong tay, phất phẹ trước mặt, bày ra bộ dáng thanh nhã mà hắn cho là đẹp nhất đi đến cầm lấy tấm thư trên tay thị vệ.
Doãn Đình Tống không nói gì chỉ liếc một cái, tên thị vệ liền biết điều mà cúi đầu thối lui.
Trước khi khuất khỏi còn cố gắng thở sâu một hơi. Tay vỗ vỗ ngực, hoá ra tim vẫn còn đập.
Mở ra tấm phong thư trên tay, sau một khắc Doãn Đình Tống rạng rỡ giương lên cánh môi hồng nhuận, gương mặt yêu mị toát ra kinh hỉ khó giấu.
"Hoàng thượng. Người thật tiên liệu như thần. Nữ nhân kia chính là Hà Tuyệt Hy."
Triệu Tử Dương nghe thấy cũng nhếch lên khoé miệng, ánh mắt trào phúng.
***__________
Trên đỉnh núi bao la toàn cây và thiên nhiên
Hà Diễm bực bội nhìn nam nhân tự xưng Kỳ Lãnh
Mắt đẹp liếc hắn một cái, lại quay người đi.
Nàng bước một bước, hắn bước một bước, nàng chạy hai bước, hắn chạy theo hai bước, nàng đứng lại, hắn cũng đứng lại.
"Này. Ta đã bảo đừng theo ta rồi mà."
Hắn bị điếc?
Chậc chậc...soái thế này mà điếc là lãng phí tài nguyên a. Đem về hiện đại giới thì hắn dù có điếc sẽ được dán mác là 'hoàng tử diễm lệ dù bị điếc' rồi bán ảnh, bán kỹ, bán luôn thân là đủ sống sung sướng cả đời a.
(Khụ...xin lỗi độc giả, Hà mỗ nữ ta lạc đề rồi.)
"Thứ tội thuộc hạ không thể nghe , 'thập đại sát' đã ra lệnh buộc phải đưa giáo chủ quay về. Trong giáo đang có chuyện rất khẩn."
Aiza...aiza...lại nữa rồi. Ta đã bảo ta không biết gì sao ngươi cứ nằng nặc chỉ đích danh là là giáo chủ của ngươi? Ta còn phải giải quyết việc nước nha. Ta chỉ còn ba phần tư thời gian thôi.
Hà Diễm trong lòng than vãn nhìn trời.
Bỗng một làn gió bay qua, mang theo mùi hương thật lạ mà cũng thật quen thuộc xộc vào mũi nàng.
Ngay lập tức Kỳ Lãnh xông tới lấy tay bịt mũi nàng. Hà Diễm bị hành động đột ngột này làm cho bất ngờ, mở lớn mắt, tay chân quẫy đạp.
Hắn...không phải hắn định giết người chứ? Nói gì thì hắn cũng gọi nàng là giáo chủ, sao có thể...
Trong chốc lát xung quanh nàng bỗng khói trắng mù mịt. Cảnh vật xung quanh cũng mờ dần theo độ dày của khói.
Nàng không thở nổi. Kỹ Lãnh bịt mũi nàng quá chặt đi.
Được rồi. Đừng giết ta, ta theo ngươi về giáo là được mà. Huhu...thánh mẹ Maria cứu con.
"Giáo chủ. Khói độc."
Hà Diễm dừng lại động tác, nhìn lại Kỳ Lãnh phía sau đang cố gắng dùng tay còn lại để bịt lấy mũi mình.
Làn da trắng mượt đang chuyển đỏ. Nhìn gần thế này mới thấy, đuôi lông mày của hắn có một vết sẹo nhỏ.
"Khói độc?"
Hà Diễm nghi hoặc hỏi.
Kỳ Lãnh gật nhẹ đầu, trong mắt nổi lên nghi hoặc.
Đây chính là loại độc đầu mà Hà Tuyệt Hy nàng chế tạo. Trong vòng ba khắc hít vào sẽ dẫn đến chấn động lớn tựa như bị ba cái búa lớn đánh vào huyệt bách hội*, gây choáng váng và bất tỉnh ngay lập tức. Nếu hít phải quá ba khắc, thực vật hoá** suốt đời.
(*huyệt bách hội: vị trí tại giao điểm của tuyến chính giữa đỉnh đầu và đường nối liền phần đầu dọc trên của 2 tai
**thực vật hoá: trở thàng người thực vật. Tức tim mạch vẫn hoạt động nhưng bất tỉnh nhân sự, giống như đang ngủ say.)
Tuy là độc nàng tự chế, nhưng nàng lại là kẻ ghét tạo thuộc giải. Và độc của nàng cũng không một thái y nào trong thiên hạ có thể tạo ra giải dược, đó chính là một trong những yếu tố đưa nàng lên một bậc trong giang hồ võ lâm.
Với nàng, đã độc thì không có giải, đã giải tuyệt đối không có loại độc nào không giải được. Trong tay nàng chính là 'bách hoàn độc', lại chỉ chế tạo duy nhất mười viên. Đã dùng hết tám viên, hai viên còn lại chính là bảo vật giang hồ được tôn phụng tranh giành đến chém giết lẫn nhau, là loại dược giải được mọi loại độc mà thiên hạ luôn nhắm đến.
Có điều, độc nàng tạo ra chính nàng bây giờ lại không biết mà còn nghi hoặc hỏi hắn?
Thật sự...
Có lẽ nào nàng ta thật sự không phải Hà giáo chủ?
Kỳ Lãnh gần như hít thở không nổi, liền vận khí nhún chân, ôm cả thân thể trước ngực bay lên không.
Hà Diễm được Kỳ Lãnh thả tự cho cho cái mũi đáng thương thì ra sức hít thở lấy không khí.
Khói trắng phía dưới vẫn đang dày lên, những tiếng động xung quanh gần như cũng đánh động lấy nàng.
Đảo mắt liền thấy tứ phía đang tiến đến một loạt hắc y nhân, lấy hai người nàng làm trung tâm mà sát khí phóng tới khiến Hà Diễm bất giác run lên, hai chân nhũm mềm.
Trong tích tắc, tốc độ của bọn họ tăng nhanh, phóng ra những đoản kiếm sắc bén về phía nàng.
Kỳ Lãnh thân thủ nhanh nhẹn tránh né những đoản kiếm kia kéo theo nàng đang trắng bệch sắc mặt.
Xoẹt.
Một đoản đao bay siệt qua mặt nàng không quá nửa phân.
Xoẹt.
Đỉnh đầu nàng bị đoản kiếm bay qua, một vài sợi tóc rơi xuống.
Xoẹt.
Yết hầu nàng vừa chạm phải một vật kim loại lạnh buốt.
Phập.
Aaaaaa......khônggggggg...
Hà Diễm quay đầu nhìn về Kỳ Lãnh đang nhíu lại đôi mày kiếm phóng khoáng, cảm giác của hắn như truyền tới cả nàng, đau.
Hắn vừa dùng tay đỡ lưỡi kiếm đáng lẽ là nàng nhận vào ngay huyệt khúc cốt***.
(***huyệt khúc cốt: vị trí tại xương khung chậu bụng dưới – hạ bộ, thương tổn đến khí cơ toàn thân, khí huyết ứ đọng.)
Những thanh kim loại sắc bén vẫn tiếp tục bay tới, Kỳ Lãnh lại bị thương. Với một cao thủ như hắn thì vết thương này chả là gì nhưng bờ môi múm chặt của hắn đang thâm tím lại, vùng bị thương máu chảy ra một mảng màu đỏ sẫm.
Có độc???
Cánh tay hắn ôm nàng nới lỏng ra, cả người gần như lại tựa vào người nàng, cả hai trong phút chốc rơi xuống.
Phập.
Đau quá.
Đau như bị chặt ra khúc xương tại chân nàng.
Mắt Hà Diễm lơ lãng, mờ dần. Tầm nhìn nhạt đi. Khuôn mặt Kỳ Lãnh đang thống khổ trước mặt cũng trở nên hư ảo không rõ. Buồn ngủ quá.
Hà Diễm nhắm lại đôi mắt, xung quanh là một mảng tối đen sau đó bừng sáng ra màu xanh. Màu xanh nguyên thuỷ quen thuộc đến nhức mắt. Bên tai chỉ còn văng vẳng hơi thở khó nhọc của Kỳ Lãnh đang lay động nàng tỉnh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook