Bộ Nhu Nhi cảm thấy, đây là giấc ngủ thoải mái nhất an ổn nhất trong một tháng gần đây.

Không ai lôi kéo nàng mà lải nhải lẩm bẩm đến đêm khuya, không ai suốt ngày tìm các loại cơ hội đến cửa phòng nàng mở miệng chửi bậy những lời âm dương quái khí, càng không có ai mới sáng sớm liền đến cửa "Vấn an" nàng, nàng rốt cục có thể ngủ thẳng đến khi tự nhiên tỉnh dậy, loại cảm giác này thật sự là quá tốt!

Khi mở mắt ra, trời đã sáng choang, đầu óc nàng khó có thể rõ ràng như vậy.

"Tú nhi."

Vặn mình một cái, thấp giọng kêu.

Lập tức chạy đến bên giường, một tiểu cô nương nhô đầu vào: "Tiểu thư... Không đúng, Vương phi, ngài tỉnh?"

"Ừ." Bộ Nhu Nhi gật đầu.

Tiểu cô nương nhanh chóng đỡ nàng dậy, hầu hạ nàng mang giầy, liền lôi kéo nàng đi qua ngồi xuống trước bàn trang điểm, nhưng Bộ Nhu Nhi liền bắt lấy nàng: "Mắt của em sao lại thế này?"

Tiểu cô nương sửng sốt, vội vàng lắc đầu: "Không có việc gì!"

"Không có việc gì?" Bộ Nhu Nhi cười lạnh, nâng cằm của nàng lên, "Em tự mình soi gương đi, mắt em đỏ thành như vậy, trong mũi cũng đã chảy nước, rõ ràng chính là bộ dáng vừa khóc. Em muốn lừa ai?"

Tiểu cô nương nhất thời giật mình.

Tâm Bộ Nhu Nhi lập tức lạnh lùng, trầm giọng hỏi: "Ai khi dễ em?"

Động tác của tiểu cô nương ngừng một chút, nhẹ nhàng lắc đầu: "Không, không ai."

"Em lừa quỷ sao!" Nói dối vụng về như vậy, hoàn toàn không thể gạt được ánh mắt của nàng. Hai tay cầm tay áo nàng, Bộ Nhu Nhi tăng thêm giọng điệu: "Nói mau!"

Tiểu cô nương run lên. "Thực không..."

"Nói hay không!"

"Là mấy người Lam phu nhân!" Rốt cục, không chịu nổi ép hỏi mạnh mẽ của nàng, tiểu cô nương cung khai.

Lam phu nhân? Bộ Nhu Nhi sửng sốt một chút, lập tức liền nghĩ tới: tướng công Vương gia bỏ chạy đêm tân hôn nhà nàng, còn có hai tiểu thiếp trong nhà! Tên là Lam Tẩm, Tử Yên, đều do Hoàng Thượng ban cho hắn, nghe nói hai người đều thập phần yêu mị, là cái loại nam nhân vừa nhìn thấy đều nhịn không được nhũn cả chân... Chỉ tiếc, Hoàng Phủ Nam Ninh tựa hồ sẽ không nhũn trước mặt các nàng.

"Vương phi, kỳ thật các nàng cũng chỉ tùy tiện nói mấy câu mà thôi, cũng không cố ý nhằm vào ngài. Chúng ta mới tới nơi này, ngài sẽ không muốn đem chuyện này làm lớn ra, nhiều một chuyện không bằng bớt đi một chuyện!" Vội vàng nắm cánh tay của nàng, tiểu cô nương nhỏ giọng nói.

Nhưng mà, vì sao trong ý tứ của nàng ấy, nàng rõ ràng lại nghe thấy nàng ấy nói, lời nói của hai người kia chính là cố ý nhằm vào nàng?

Khóe miệng nhếch lên một chút ý cười, Bộ Nhu Nhi gật gật đầu: "Tốt! Chỉ cần các nàng ấy không chủ động phạm ta, ta cam đoan không cùng các nàng ấy chấp nhặt."

"Dạ!"

Nghe vậy, tiểu cô nương hiển nhiên nhẹ nhàng thở ra, vội vàng ấn nàng ngồi xuống trước bàn trang điểm, cùng các cô nương khác xúm lại, cẩn thận trang điểm cho nàng.

Aizz, nha đầu kia! Thấy nàng ấy dễ dàng tin lời nói của mình, Bộ Nhu Nhi chỉ có thể ở trong lòng vô lực lắc đầu thở dài: Chẳng lẽ nàng ấy không nghe ra ý trong lời của nàng sao? Hai nữ nhân kia, nếu có thể đánh bạo nói về nàng ở trước mặt nô tỳ của nàng, các nàng ấy làm sao có thể yên tĩnh bỏ qua? Chỉ sợ, không quá một ngày, các nàng ấy sẽ chủ động đến phạm nàng! Đến lúc đó... Hừ hừ, vậy là có thứ tốt để chơi rồi!

"Vương phi, ngài thật đẹp!"

Bất tri bất giác, đã chuẩn bị thỏa đáng cho nàng. Đỡ nàng đứng dậy, trên dưới đánh giá nàng một phen, tiểu cô nương nhịn không được hưng phấn khẽ hô.

Khóe miệng Bộ Nhu Nhi nhếch lên, cũng không có biểu tình phấn chấn —— Thật sự cũng là như thế, hết thảy đều dùng quần là áo lụa chồng chất lên mà thôi. Mà nàng, kỳ thật hận nhất chính là loại núi vàng núi bạc tạo thành trói buộc này! Nếu không phải vì Tiểu Tình, nàng sẽ không chui đầu vô lưới ăn loại khổ này!

"Vương phi." Lúc này, một tiểu nha đầu đột nhiên từ bên ngoài tiến đến.

"Chuyện gì?" Ánh mắt đảo qua, Bộ Nhu Nhi trầm giọng hỏi.

"Lam phu nhân cùng Tử phu nhân tới thăm người."

Ha! Mới nói đến các nàng ta, không nghĩ tới các nàng ta liền chủ động đưa lên cửa! Trong lòng bất giác cười lạnh, Bộ Nhu Nhi trầm giọng nói: "Cho các nàng vào!"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương