Chờ hài tử tròn tháng, Bộ phủ không có mở tiệc, Minh Vương phủ cũng không. Hai bên vẫn liên tục giữ vững dấu hiệu không muốn qua lại, mọi người tiếp tục ai đi đường nấy, ngoài mặt thoạt nhìn bình tĩnh vô ba, nhưng thật sự là buồn chết những người chờ xem náo nhiệt tại cửa rồi. 

Chẳng lẽ, Minh Vương gia thật sự định bỏ qua như vậy? Lần tranh đấu này, chấm dứt bằng việc Bộ phủ thắng lợi sao? Rõ ràng, Minh Vương gia hắn không phải là người như thế mà. 

Thật vất vả, sau tròn tháng ba ngày, trong cung truyền ra thánh chỉ, thỉnh mẹ con Minh Vương phi vào cung. Vương Thái hậu tự mình ra thánh chỉ. 

Từ xưa đến nay Vương Thái hậu đối với mình cũng không tệ, sau khi sinh xong hài tử cũng đến thăm an ủi qua chính mình mấy lần, mặc dù trong thời gian gần đây phụ thân cùng Hoàng Phủ Nam Ninh nháo lên như vậy nhưng Vương thái hậu vẫn đối tốt với nàng như trước kia, Hạ Mộng nàng cũng phải biết ý mà làm. Cho nên, cho dù là biết rõ có âm mưu, nàng cũng chỉ biết ôm hài tử, cùng Bộ phu nhân, ngồi trên kiệu trong cung phái ra. 

"Minh Vương phi." 

Kiệu vừa đến nơi, đã thấy Vương Thái hậu đứng đó chờ. Liền ra đón, căn bản không cho nàng hành lễ, đích thân dắt nàng, đoàn người đi đến nội điện, an bài cho nàng ngồi trên ghế êm: "Con vừa mới ra tháng, thân thể còn yếu, cứ tiếp tục nằm đi. Không sao." 

"Như vậy sao được ạ." Hạ Mộng nhỏ giọng nói. 

Vương Thái hậu khoát khoát tay, "Có gì không được. Chúng ta đều là người một nhà, cũng đã ở lâu như vậy rồi, hiểu tận gốc rễ, cần gì quan tâm nhiều như vậy, Bộ phu nhân, ngươi nói phải không?" 

"Dạ dạ dạ." Lần đầu tiên tiến cung, đối mặt với Hoàng thái hậu cao cao tại thượng, Bộ phu nhân khẩn trương đến độ hô hấp nhanh đến độ không thở nổi, tự nhiên người ta nói gì đều gật đầu đồng ý. 

"Con xem, mẫu thân con đều nói đúng rồi, con liền nằm xuống đi!" Chỉ là muốn làm cho nàng phụ hoạ mà thôi. Hiện tại mục đích đạt đến, Vương Thái hậu lập tức ném nàng sang một bên, nhìn hướng Hạ Mộng. 

Hạ Mộng không nói gì, chỉ đành phải gật đầu. "Vậy thì cung kính không bằng tuân mệnh." 

Tất cả mọi người cùng nhau ngầm hiểu không nhắc đến người nào đó, cực lực duy trì ngoài mặt bình thản. 

"Như vậy..." Sau đó, ánh mắt Vương Thái hậu nóng rực rơi vào tiểu oa nhi, "Giường nệm quá nhỏ, hình như chỉ đủ cho con nằm, như vậy hài tử..." 

Hạ Mộng là người thông minh, liền vội vàng đem tiểu oa nhi đưa qua: "Như vậy, làm phiền thái hậu hỗ trợ ẵm tiểu nhi một chút." 

Gọi thái hậu, không phải là mẫu hậu, có thể thấy được nàng thực bị chuyện này làm cho thương tâm rồi. 

Trong lòng Vương Thái hậu chợt đau nhói, chỉ có thể nặn ra khuôn mặt tươi cười, "Không có gì, ai gia luôn thích tiểu hài nhi, huống chi đây là con cháu Hoàng gia." 

Đây là bắt đầu cùng nàng tranh hài tử sao? 

Hạ Mộng nghe vậy, chỉ cười cười không nói. 

Thấy nụ cười của nàng, Vương Thái hậu muốn nói nhưng lại thôi, chỉ có thể đem tiểu oa nhi tiếp nhận, nhìn bé con lớn lên không ít, làm thế nào yêu cũng không hết. 

"Ha ha, vài ngày không gặp, bé con lại lớn lên rồi sao? Khuôn mặt nhỏ nhắn mỉm cười càng xinh đẹp hơn, cùng Ninh nhi lúc nhỏ giống nhau như đúc." Cười nhạt một tiếng, lão nhân gia lần nữa lấy đề tài ra mà nói. 

Hạ Mộng nghe, tiếp tục mỉm cười, dù sao chính là không tiếp lời. Vương Thái hậu vì vậy thông minh chuyển hướng Bộ phu nhân bên kia: "Quốc trượng phu nhân, ngươi nói gì đi!" 

Cũng gọi quốc trượng phu nhân rồi, hay cho một giọng nói thân mật, Bộ phu nhân thụ sủng nhược kinh, ngồi không yên, "Cái này... Cái kia..." Xem Hạ Mộng một chút, lắp bắp một hồi, nàng cũng không biết nên nói cái gì cho phải. 

Thấy thế, Vương Thái hậu cũng vài phần tức giận. 

Đành phải cúi đầu, lại trêu chọc tiểu oa nhi trong ngực, đột nhiên nàng phảng phất tựa như nhớ tới cái gì nói: "Đúng rồi! Tô chiêu nghi cũng muốn gặp con một lần. Con của nàng cũng đầy tháng, không bằng hai người đi gặp một lần, nhìn hài tử của nhau một chút, như thế nào?" 

"Tốt." Không khí trên hiện trường thập phần cổ quái, nàng sớm đã không ở nổi nữa rồi. Đã có cơ hội như vậy, Hạ Mộng đương nhiên phải nắm chặt. 

"A. Kia... Vậy ta đây?" Bộ phu nhân vội vàng đứng lên, bộ dáng tay chân luống cuống. 

"Ha ha, quốc trượng phu nhân, ngươi liền ở chỗ này cùng trò chuyện với ai gia đi. Ai gia cũng đã lâu không có người trò chuyện rồi." Cười một tiếng, Vương Thái hậu đem nàng lưu lại nơi này. 

"A… A, dạ" 

Trong lòng thoáng khẩn trương hơn. Nhưng là lời thái hậu, nàng không thể từ chối, thân thể Bộ phu nhân liền run lên một cái. 

Hạ Mộng thấy thế mỉm cười, được Tú nhi nâng đỡ đứng dậy, ôm lấy hài tử, đối với Vương Thái hậu hành lễ cáo từ, dưới sự hướng dẫn của cung nữ hướng tẩm cung Hạ Tình đi đến. 

Nhưng mà - - 

Có chỗ không thích hợp nào đó. 

Dừng bước lại, Hạ Mộng nhìn chung quanh một chút. 

"Vương phi, làm sao vậy?" Tú nhi cũng vội vàng dừng lại, hỏi. 

Cung nữ phía trước dẫn đường cũng lập tức dừng lại, quay sang ôn nhu hỏi: "Minh Vương phi, ngài làm sao vậy?" 

"Con đường này không đúng." Sắc mặt Hạ Mộng nghiêm lại, "Ta nhớ tẩm cung của Chiêu nghi không phải đi đường này." 

"A, Minh Vương phi ngài là không biết, đường đến tẩm cung của Tô chiêu nghi có rất nhiều đường, đường này tự nhiên cũng là hướng bên kia đi đến, ngài chỉ biết có vài đường, cho nên thấy lạ là phải rồi. Nhưng mà, nô tỳ bởi vì thường xuyên đi, cho nên không ý thức liền mang ngài hướng trên con đường này đi." Khẽ mỉm cười, cung nữ dịu dàng nhỏ nhẹ nói. 

Mặc dù giọng nói có vài phần bình tĩnh, nhưng Hạ Mộng vẫn không bỏ lỡ trong mắt nàng chợt lóe vài tia kinh hoảng. 

Mặt lập tức trầm xuống, "Ngươi nói láo!" 

Cung nữ sững sờ, "Nô tỳ không dám." 

"Ngươi rõ ràng đã làm thế!!" Hạ Mộng quát chói tai, "Cho dù đường đến tẩm cung của Tô chiêu nghi có vạn đường, nhưng ta vẫn biết một số con đường quanh đây. Đường này, cho dù cũng có thể đi thông bên kia, khẳng định cũng muốn đi qua vài đường quanh co không ít. Ta mới trải qua thời gian ở cữ xong, thân thể còn hết sức yếu ớt, ngươi lại mang ta đi lung tung, một khi để cho ta mệt nhọc, bị trúng gió, ngươi có biết sẽ chịu hậu quả gì không hả?" 

"Đúng vậy. Thân thể Vương phi đang rất yếu, ngươi lại dám đem vương phi lăn qua lăn lại, chẳng lẽ là không muốn sống sao?" Tú nhi lập tức cũng hiểu, lúc này đem mặt trầm xuống, nghiêm nghị quát lớn. 

Hai người lực lượng hợp chung vào một chỗ, hù dọa tiểu cung nữ run lên. 

"Ta ta ta..." 

Tõm. 

Dứt khoát hai chân mềm nhũn, nặng nề quỳ xuống đất. "Vương phi, nô tỳ không phải cố ý. Nô tỳ... Nô tỳ chỉ là... Chỉ là..." 

"Các ngươi không cần phải trách phạt nàng, hết thảy đều làm theo lệnh của bản vương." 

Đang lúc này, chợt nghe một thanh âm trầm thấp hữu lực truyền lọt vào trong tai, tiếng bước chân trầm ổn từ từ đến gần, đem lực chú ý hướng người vừa nói. 

"Vương gia." 

Phát hiện là hắn, Tú nhi cả kinh, vội vàng muốn bái kiến, nhưng Hạ Mộng giữ nàng lại. 

"Vương gia." Cung nữ như túm được cái phao cứu mạng, quỳ xuống đất, liên tục không ngừng dập đầu với hắn. 

"Tốt lắm, ngươi đi xuống đi." Khoát khoát tay, Hoàng Phủ Nam Ninh nhạt thanh nói. 

"Dạ." Như được đại xá, cung nữ đứng lên bỏ chạy. 

"Ngươi cũng đi xuống." Nhìn lại hướng Tú nhi, Hoàng Phủ Nam Ninh trầm giọng nói. 

Tú nhi sững sờ, theo bản năng liền lắc đầu. "Vương phi nàng..." 

"Tú nhi, ngươi đi đi. Hắn sẽ không làm gì ta." Đẩy đẩy nàng, Hạ Mộng cũng nhỏ nhẹ dịu dàng nói. 

Nghe lời của nàng, Tú nhi mới bỏ xuống lòng phòng bị, ngoan ngoãn hành lễ: "Dạ." Lui qua một bên. 

"Tiểu bạch thỏ." 

Đem hạ nhân lui đi, Hoàng Phủ Nam Ninh trong nội tâm một hồi kích động mạnh lên, liên tục không ngừng bước đến trước mặt nàng. 

Nhưng Hạ Mộng gấp rút lui về phía sau vài bước: "Vương gia, nam nữ thụ thụ bất thân, thỉnh thủ lễ." 

"Chúng ta vốn là phu thê, thủ lễ cái gì?" Hoàng Phủ Nam Ninh cắn răng quát khẽ. 

Hạ Mộng ngẩng đầu cười khẽ. "Từ hơn nửa tháng trước, ta mang theo hài tử rời đi vương phủ, quan hệ phu thê của chúng ta cũng chỉ còn là danh nghĩa." 

Ngẩn ra, Hoàng Phủ Nam Ninh không thể tin được, nhìn nàng nói: "Tiểu bạch thỏ, nàng là nói thật?" 

Hạ Mộng tiếp tục cười. "Không phải lúc đó chàng cũng không phản ứng hay nói gì, không phải là ngầm bày tỏ thái độ đồng ý đối với chuyện đó hay sao?" 

Cho nên, vấn đề không phải ở nàng, mà là hắn đã chấp nhận!!! 

Hoàng Phủ Nam Ninh lại sững sờ, vội vàng lắc đầu "Ta không có ý đó." 

"Chàng có" Hạ Mộng trầm giọng nói. 

"Ta không có." 

"Chàng có." 

"Ta không có." 

"Chàng có." 

"Không." 

"Có." 

"Không có." 

"Có." 

... 

Cứ lặp đi lặp lại, Hoàng Phủ Nam Ninh càng nói càng kích động, còn Hạ Mộng lại trước sau như một bình tĩnh vô ba. Cuối cùng, Hoàng Phủ Nam Ninh không còn giữ được bình tĩnh nữa. 

"Tiểu bạch thỏ, nàng không thể đối với ta như vậy!!" Quát to một tiếng, hắn giơ tay qua ôm lấy nàng. 

Hạ Mộng lập tức tránh "Vương gia, thỉnh thủ lễ." 

Thủ cái lễ rắm nó. Giữa bọn họ chuyện gì cũng đã xảy ra, còn thủ lễ cái rắm! 

Mặt Hoàng Phủ Nam Ninh trầm xuống. "Cùng lắm thì ta lập tức chiêu cáo thiên hạ, nàng lại là Minh vương phi của Vương phủ, đời này đều là thế!!" 

"Vậy cũng chờ khi khác nói." Hạ Mộng bĩu môi. 

Hoàng Phủ Nam Ninh ngốc rồi. 

Vì cái gì lần nữa gặp nhau, trong lòng hắn kích động phiên giang đảo hải, nhưng nàng vẫn bình tĩnh như vậy? Chẳng lẽ nàng thật sự... 

Không được đâu! 

Theo bản năng ngay lập tức loại bỏ suy nghĩ này, Hoàng Phủ Nam Ninh ý vị lắc đầu. Sẽ không, không thể nào!!! Tiểu bạch thỏ, nàng không thể nào đối với hắn như vậy. 

"Chàng... Nhìn ta như vậy làm gì?" 

Phát hiện ánh mắt của hắn rất không thích hợp, Hạ Mộng không tự chủ được lui về phía sau hai bước. 

Hoàng Phủ Nam Ninh lại lập tức bước đến trước mặt nàng, "Tiểu bạch thỏ." Hai tay ấn lên vai của nàng, cầm thật chặt. 

Ngô, thật sự là nàng

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương