"Tít..tít..tít.." Lúc này điện thoại của cô reo lên, Lâm Mạn Ninh vui mừng cầm lấy chiếc điện thoại, nhưng ngay sau đó gương mặt cô liền xịu xuống. Không phải Hắc Bạch Lam, mà là Tiểu Á.

- "Alô." Cô nghe máy.

Tiểu Á bên kia cau mày:"Sao thế? Giọng nghe ủ rũ vậy? Trong người thế nào rồi?"

- "Bình thường thôi, cậu vẫn chưa ngủ à?" Lâm Mạn Ninh nằm ngửa nhìn trần nhà, hỏi.

Tiểu Á gật đầu:"Gọi cậu để tâm sự một chuyện không vui."

- "Chuyện gì?" Lâm Mạn Ninh hỏi.

- "Ngày mai tớ gặp vị hôn phu, sống trên đời mười bảy năm, đùng một phát bà ta bảo mình có vị hôn phu từ bé, nghe thật hoang đường."

Lâm Mạn Ninh ngồi dậy:"Vị hôn phu? Không phải chứ, lẽ nào mẹ cậu đã muốn đuổi cậu đi từ giờ. Ngày mai hai bên gia đình gặp nhau sao?"

- "Ừ." Tiểu Á bực bội nói.

Hai cô bạn nói chuyện một lát rồi tắt máy, Lâm Mạn Ninh thở dài rồi nằm xuống, đợi điện thoại anh mà bản thân dần dần chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.

Nhà hàng, cuối bữa cơm, Lê Tiểu Du xin phép về trước, cô hững hờ nhìn anh rồi quay người bước đi. Cô lái xe đi vào làn đường, đầu nghĩ vu vơ, mình trước giờ là người phụ nữ rất li trí, chưa từng rơi vào tình cảnh như vậy bao giờ. Lần đầu tiên đi cho một người đàn ông xa lạ, cô thấy rất đáng tiếc, có chút quyến luyến, có chút xao động, nhưng cô biết rõ thân phận mình. Dù sao hắn cũng có người trong lòng rồi.

"Két"..." Đang đi thì chiếc xe đột nhiên tắt máy, cô cau mày tháo dây an toàn rồi đi xuống xe, chỉ thấy đầu xe bốc ít khói, chết tiệt, có khi là động cơ bên trong bị hư rồi. Mỗi lần gặp hắn đều sẽ xảy ra những chuyện không vui, quá xui xẻo.

Cô ảo não định gọi taxi đến đón rồi nhờ xe cứu hộ đưa xe mình đến chỗ sửa chữa thì một chiếc xe khác đỗ lại cạnh cô, Hoắc Thuyến hạ kính xe xuống, gương mặt anh có chút lạnh lùng, vừa rồi anh lái xe thấy cô, đoán là xe cô bị hư, định bỏ mặc lướt qua nhưng không hiểu sao đến nơi, chân lại không nghe đầu óc mình, dẫm thắng xe dừng lại.

- "Làm sao vậy?".

Lê Tiểu Du lạnh giọng nói:"Có lẽ bị hư rồi."

- "Lên xe đi, tôi đưa cô về." Hoắc Thuyến nói, dù sao lần trước anh cũng chưa nói chuyện đàng hoàng với cô.

Lê Tiểu Du lắc đầu:"Không cần, tôi gọi taxi là được rồi, không cần phiền đến Hoắc tổng."

- "Giờ này muốn gọi taxi sẽ khó đấy, cô vẫn chắc chắn muốn ở lại gọi chứ?" Hoắc Thuyến nhìn xung quanh đường.

Lê Tiểu Du cắn môi, tên này nói đúng, đã khuya vậy rồi, cô đi đến mở cửa xe rồi ngồi vào.

Một lúc lâu sau, Hoắc Thuyến mới lên tiếng, phá tan đi bầu không khí im lặng quỷ dị này.

- "Chuyện lần trước cảm ơn cô, đã đưa tôi về, giúp tôi...Cũng xin lỗi cô.."

Lê Tiểu Du cười lạnh:"Hoắc tổng, tôi quên rồi, anh không cần nhắc lại đâu, đến nơi rồi, anh dừng xe phía trước giúp tôi."

Chiếc xe dừng lại, cô không nói gì, cứ thế bước đi.

Hoắc Thuyến thở dài nhìn theo bóng dáng cô, ngang bướng như Mạn Ninh vậy.

Sáng hôm sau..

Lâm Mạn Ninh thức dậy, điều đầu tiên là nhìn màn hình điện thoại, anh cả đêm qua không thèm gọi cho cô. Người đàn ông này muốn thế nào đây?

Vệ sinh cá nhân rồi cô đi xuống lầu. 

Phía bên này, Hắc Bạch Lam thức dậy ở một khách sạn, anh cau mày tìm chiếc điện thoại của mình, một ngày không được nghe thấy giọng cô rồi, anh thấy nhớ quá. Hắc Bạch Lam tìm xung quanh nhưng cũng chẳng thấy đâu, sau cùng anh chắc rằng bọn người này đã lấy đi.

Anh một mình ở đây, không thuộc hạ, không vũ khí, không có gì để liên lạc, muốn cô lập anh sao?

Anh nhấc điện thoại bàn lên, gọi cho lễ tân:"Đem giúp tôi bữa sáng lên phòng 701, món tùy cô chọn."

Ăn sáng xong, hai tên thuộc hạ của bọn người đó đến đón anh đến một nơi. 

- "Hắc tiên sinh, mời ngồi."

Hắc Bạch Lam ngồi xuống phía đối diện họ, anh nhìn ra phía sau, lông mày khẽ cau lại, đấy là số hàng bị cướp của chỗ anh.

- "Hắc tiên sinh thấy chúng quen mắt chứ?" Một người nhướn mày hỏi.

Hắc Bạch Lam cười lạnh:"Không quen lắm."

- "Ra vậy, chúng ta vào chủ đề chính luôn nhé!." Người đó cười nói.

Hắc Bạch Lam cười lạnh:"Tôi cũng rất muốn nghe ông nói gì, được rồi, nói đi."

- "Ngày trước, thuộc hạ của cậu đã thủ tiêu bốn mươi tên ở chỗ tôi, chắc cậu vẫn nhớ." Người đang ông nói, trong lòng nhớ lại vẫn đầy căm hận.

Hắc Bạch Lam dựa người vào chiếc ghế, anh gật đầu:"Là tôi sai người làm vậy." Anh bình thản nói ra.

- "Tôi biết, nên hôm nay mới muốn cậu ngồi lại ở đây. Cậu cũng biết, để đào tạo ra một đội thuộc hạ tài giỏi cần rất nhiều thời gian, nhưng cậu lại sai thuộc hạ thủ tiêu họ trong vòng một ngày, đáng lí ra tôi nên lấy mạng của cậu để bù lại cho họ."

Hắc Bạch Lam cười lạnh:"Một lũ người vô dụng, tôi giúp ông thủ tiêu họ, ông lại quay sang cắn tôi?" Hắc Bạch Lam lạnh lùng hỏi.

Người đàn ông đã rất tức giận, nhưng vẫn cố gắng nén lại, ông ta nói:"Số hàng này vẫn chưa thể bì lại bốn mươi mạng người đó, lần này cậu qua đây đòi lại, chỉ e ra về tay trắng rôi."

- "Vậy thì ông quá xem thường Hắc Bạch Lam tôi rồi." Anh ngồi thẳng người dậy, nói.

Người đàn ông đó gật đầu:"Tài giỏi đến mấy thì còn nửa cái mạng để về là may lắm rồi, cậu xem, cậu đang một mình một phe ở nơi này, ngay cả cái để liên lạc với bọn người ngu ngốc ở trong kia cũng không có, nói xem có thể mang chuyến hàng này về không?"

Hắc Bạch Lam lắc đầu, bao nhiêu người xuất hiện thì bấy nhiêu người đều nhằm vào số hàng trắng đó của anh.

- "Ông nói đúng, tôi không thể một mình đưa chuyến hàng về được, nên mới nhờ vào sự giúp đỡ của bên ông đấy."

Người đàn ông kia như nghe truyện cười:"Haha, người bên tôi, không ngờ cậu lại đắc ý đến thế. Cậu nghĩ người bên tôi sẽ giúp đỡ cậu sao?"

- "Vậy à, vậy ông có biết tại sao lúc trước người của tôi có thể giết chết bốn mươi người bên ông không?"

Người đàn ông cau mày:"Muốn nói gì?"

- "Là trong bọn thuộc hạ của ông có gián điệp, kho hàng của tôi đã được an toàn đưa về vào tối qua rồi, ông thử kiểm tra lại xem bên trong đó là gì?" Hắc Bạch Lam gác chân lên bàn, ánh mắt thú vị nhìn về kho hàng phía sau.

Ông ta đứng dậy:"Mở ra xem."

- "Vâng..."

Tên thuộc hạ nói rồi đi đến lấy con dao rạch thùng hàng ra:"Ông chủ, bên trong chỉ toàn bột mì, không phải hàng trắng."

- "Mẹ kiếp, dám gài tao, gián điệp sao? Bắt hết bọn người kia lại."

Hắc Bạch Lam cười rồi đứng dậy đi ra khỏi phòng:"Xem ra lần này ông phải tốn công tốn sức để bảo vệ số bột mì vô giá trị đó rồi, Hắc mỗ tôi xin cáo lui nhé!."

Anh đi ra khỏi tổ chức của bọn họ, nhìn đồng hồ trên tay rồi cười lạnh.

Miệng anh khẽ lẩm nhẩm:"Bốn...ba...hai..một..."

- "Bùm.."

"Đoàng." Phía sau trong phút chốc trở thành một mớ hỗn độn, phía dưới đã cài bom sẵn, lửa cháy dữ dội, khói bốc lên nghi ngút.

Một chiếc trực thanh bay giữa không trung...

Hắc Bạch Lam cau mày nhìn lên.

***

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương