Tiểu Bạch Thỏ Của Mạc Hàn Lâm
-
34: Ngày Đầu Làm Dâu Hào Môn 2
Mạc Hàn Lâm bước ra khỏi phòng, chính bởi vì hôm qua anh ta về về nhà quá muộn, đến phòng ngủ cũng bị người khác chiếm lấy.
Bản thân lại ngủ ở trên ghế ngồi của phòng sách, nơi này từ không khí, khung cảnh cho đến tiện nghi cũng chẳng thể bằng căn phòng kia của anh.
Thật sự mà nói thì cả đêm hôm qua Mạc Hàn Lâm anh ngủ không ngon, liền ngủ cho đến tận trưa hôm nay mới dậy được, nhưng vẫn là anh dậy trước cô một tiếng đồng hồ.
Mạc Hàn Lâm buổi sáng có đi vào phòng, bởi vì căn phòng này ngày ngày đều đó cửa sổ che rèm, mở điều hòa nên nền gạch quả thật là rất lạnh, chính bởi hằng ngày anh thức dậy đều là đi ra ngoài rất gấp.
Nếu không phải chuyện ở Hội Viện thì là chuyện ở công ty, khiến cho bản thân Mạc Hàn Lâm anh cũng không để ý nhiều đến cảm giác dưới chân.
Hôm nay anh cũng xem như là được trải nghiệm qua loại cảm giác lạnh đến thấu xương của nền gạch trong phòng này rồi.
Mạc Hàn Lâm cũng không muốn bước vào nơi này.
Hạ Nhạc Nghi cô vẫn còn nằm ngủ say ở trên giường, nhận thức được nơi này vốn dĩ không còn thuộc về riêng một mình anh mà trên giường vẫn còn một người khác.
Anh của trước kia có thể tùy tiện làm gì cũng không màng kết quả, nhưng hiện tại nơi này còn có một người khác.
Mạc Hàn Lâm nhận ra điều này anh liền bước đi chậm lại sau đó mở tù quần áo lấy y phục.
Lúc này bên ngoài có người đi đến cửa phòng, cửa phòng lúc nảy anh còn chưa đóng lại nên có thể nhìn thấy rõ ràng người đang đi đến là ai.
Người đang dần dần tiến gần đến cửa phòng là vú Lâm của anh.
Người phụ nữ tuổi tác đã cao nhưng sự minh mẫn trong đầu bà vẫn rất tốt.
Bà đi đến gần vào cửa phòng, trong phòng có chút tối, Mạc Hàn Lâm có thể nhìn thấy bà nhưng ở khoảng cách thế này bà không thể nhìn thấy được anh, anh lúc này biết rõ điều đó.
Anh đi đến gần bên tay nắm cửa, nơi này là nơi hiện tại có nhiều ánh sáng nhất.
Vú Lâm nhìn thấy anh liền nở nụ cười, bà không nói chuyện vì không muốn đánh thức người bên cạnh của anh, bà lấy tay ra hiệu là vali đồ của Hạ Nhạc Nghi đã đến.
Mạc Hàn Lâm bước ra khỏi phòng trên tay anh vẫn còn cầm bộ âu phục.
"Vú Lâm, con có thể nhờ người vài việc không?" Mạc Hàn lúc nảy vẫn còn đang đứng trong phòng ngủ, nhưng bản thân lại muốn nói chuyện với Vú Lâm nên đành phải bước ra ngoài này.
Nếu hiện tại anh ở trong phòng nói chuyện sẽ khiến cho người trên giường ngủ thức dậy, anh thì lại không muốn như vậy.
"Ây da thiếu gia cậu còn khách sáo với bà già này sao?" Vú Lâm dùng giọng nói nhỏ nhất để phối hợp với Mạc Hàn Lâm.
"Con muốn mua ngay một tấm thảm lông, mang vào lót khắp phòng." Mạc Hàn Lâm sau khi tự mình trải nghiệm qua cảm giác lạnh lẽo khó chịu ở lòng bàn chân lúc nảy, thì hiện tại chỉ muốn ngay lập tức mua một cái thảm lông lót vào.
Bởi bản thân anh cũng không biết là Hạ Nhạc Nhu cô thường ngày ở nhà được gia đình chiều chuộng như thế nào, không biết là có chịu được thời tiết nóng bức hay là cái lạnh hay không.
Người hiện tại đã không còn ở nhà mẹ đẻ mà là ở nhà của anh, thì trách nhiệm này anh muốn chạy cũng không chạy thoát được, chỉ có thể xem như giúp người giúp mình vậy.
Nền gạch lạnh đến vậy bản thân anh đi cũng cảm thấy có chút không thoải mái, huống hồ gì là tiểu thư da mỏng như cô.
"Còn va li đồ kia...nói người làm mang vào để vào tủ đồ của cháu là được." Mạc Hàn Lâm vừa nói vừa chỉ vào hai cái va li hành lý một to một nhỏ kia của Hạ Nhạc Nhu.
Mạc Hàn Lâm nghĩ ngợi qua, hiện tại cả căn phòng này chỉ có một tủ đồ, anh chưa từng nghĩ qua bản thân sẽ có thêm một người ngủ cùng, nên trước giờ chưa từng nghĩ sẽ mua thêm một cái tủ khác.
Hiện tại chỉ có thể mang y phục cô vào cùng với y phục của anh mà thôi, nếu muốn mua một cái khác thì bản thân anh còn phải xem xét màu sắc và chất liệu, hiện tại cũng không có đủ thời gian để làm những việc đó, đợi đến khi anh có thời gian nhiều hơn, có thể mua cái tủ khác thì tính tiếp.
"À cô ấy..." Nghĩ đến mấy chuyện chuyển đồ thì anh lại nghĩ đến cô gái còn đang ngủ say ở kia không biết có vì mấy tiếng động này mà làm cho tỉnh giấc hay không.
"Ta sẽ chú ý âm thanh." Vú Lâm là người nuôi nấng anh từ nhỏ, nhìn thấy được cả một quá trình dài đăng đẳng từ lúc anh còn chưa biết nói đến khi anh đi ra khỏi cái nhà này rồi quay lại nên bà rất hiểu là anh đang muốn nói gì.
"Được, cháu cảm ơn!" Mạc Hàn Lâm rất yên tâm về việc mà Vú Lâm làm, người trong nhà này mà anh tin tưởng ngoài ba mẹ anh ra thù chỉ còn lại một mình vú Lâm mà thôi.
"Là việc ta nên làm."
Sau khi vú Lâm rời khỏi nơi này, anh cũng quay lại căn phòng kia, tiếng mở cửa lạch cạch lại vang lên, Hạ Nhạc Nghi chắc hẳn là nghe thấy nên trở mình qua lại.
Mạc Hàn Lâm nhìn thấy ngay lập tức đứng im bất động giữa cửa phòng là đang không đóng cũng không mở.
Mạc Hàn Lâm đứng đó hồi lâu sau, nhìn thấy Hạ Nhạc Nhu ngủ say trên giường mới có thể hiện tại thở phào nhẹ nhõm.
Anh đóng chặt cửa phòng lại, bản đi đi vào trong nhà vệ sinh.
Vệ sinh cá nhân vào buổi trưa đúng là một việc rất dễ dàng, không có cảm giác mệt mỏi hay buồn ngủ kéo ập đến như buổi sáng, có thể thong thả mà vệ sinh sau đó có thì mặc vào bộ âu phục mới.
Bộ âu phục với quần tây và áo khoác của một nhã hàng trang phục đắt tiền được anh diện lên người hôm nay rất đẹp.
Không phải là bộ âu phục đen như hôm qua mà là một bộ màu nâu sẫm phối cùng chiếc áo sơ mi trắng ở bên trong.
Mạc Hàn Lâm xem mình trong gương một lúc rồi mới bước ra khỏi nhà vệ sinh, nhìn thấy người trên giường vẫn còn đang ngủ say như chết, thiết nghĩ nếu hiện tại có ai đó vào căn phòng này chỉ cần nhẹ nhàng một chút mang hết đồ đạc trong phòng này đi mà không động đến cô khẳng định là cô sẽ không hề hay biết.
Người như Hạ Nhạc Nhu cô đúng là Mạc Hàn Lâm anh không nên giao nhà lại cho cô, nếu để Hạ Nhạc Nhu cô trông nhà hai ngày khẳng định một cái đồng hồ treo tường cũng chẳng còn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook