Tiểu Bạch Kiếm
-
Quyển 1 - Chương 1: Ca
“Sợ cái shit à? Đi vào chơi hắn, chỉ cần không tai nạn chết người xảy ra chuyện ta giúp ngươi dọn dẹp. Tiểu Kiệt, ta xem ngươi như anh em, không cần lải nhải nhiều. Nơi này ta biết, các anh em đều rất trượng nghĩa, đi vào báo tên của anh ta ra đảm bảo những người kia giúp ngươi đánh người. Ngươi để một tiểu tử ngoài trường cướp mất nữ nhân, ngươi không phải đàn ông hay sao mà ngươi không động thủ? ”
Chạngvạng khoảng 7 giờ tối
Thành phố Hoa Đình, khu nhà cửa đang phát triển tại cửa ra vào của một tiệm internet, một đạo âm thanh dị thường ngang ngược vang lên, rất khí phách, mùi vị giang hồ. Nhưng ngoài tiệm internet đang tụ tập một đám người đông đúc, có vẻ không hài hòa như đang có mâu thuẫn. Khoảng năm sáu đứa bé tụ tập cùng một chỗ, cùng mặc áo đồng phục màu xanh da trời, tóc húi cua, chiều cao bình quân chưa đến mét sáu, khỏe mạnh kháu khỉnh. Mang theo cặp sách in hình ultraman hoặc batman, ngăn tại trước cửa ra vào tiệm internet không tới 5m hình thành một hình ảnh lạ thường làm cho mọi người chú ý.
Đứa bé đứng trước nhất giọng điệu có chút cao ngạo, trong đám trẻ hắn có dáng người cao nhất khoảng 1m6, họ Vương, gọi là Vương Phục Vũ, tại trường tiểu học hắn khá nổi tiếng. Vóc dáng cao, quyền đầu cứng, gan lớn, loại người này chỉ cần có chút thủ đoạn la có thể tại thời học sinh làm thống lĩnh chúng bạn huống chi trong lời nói đứa bé này dường như còn có một đại ca có thể lên trời xuống đất. Ngày thường hắn là nhân vật nổi tiếng số một của trường tiểu học, có một đám đàn em trung thành và tận tâm, trong trường học hoành hành ngang ngược, sự tình vén váy nữ sinh cũng đã từng làm, vậy mà còn có kẻ mù mắt khi dễ trên đầu mình. Nhưng hôm nay tình huống có chút đặc thù khi liên lụy đến giang hồ bên ngoài trường. Nguyên nhân là so tranh dành tình nhân một nguyên nhân thường thấy ở tiểu học và sơ trung. Như Vương Phục Vũ nói:”anh em lại để cho người ngoài trường cướp mất nữ nhân của mình, nhất định phải lấy lại danh dự”. Thế là lũ trẻ tìm hiểu hành tung của đối phương sau đó mang tâm trạng đầy căm phẫn tới đây ý định cho đối phương một bài học. Với tư cách là đại ca – Vương Phục Vũ tự nhiên muốn tổng động viên trước khi chiến đấu.
Đứa bé được Vương Phục Vũ gọi là tiểu Kiệt khuôn mặt khá anh tuấn, nhưng vẻ mặt lúc này lại đầy rụt rè, do dự nói: “Vũ ca, ta đã nghe ngóng qua đối phương khá khó chơi, hắn có một người anh ở trung học Hải Cảng, nếu làm quá lên hôm nay chúng ta chiếm được tiện nghi thì ngày mai lại bị đánh lại, ta cùng Lý Văn đã chia tay rồi việc này dừng ở đây thôi”
“Câm ngay” Vương Phục Vũ trừng mắt nhìn tên đàn em thân thể gầy yếu lộ ra vẻ nhát gan, hắn nhếch môi cười lạnh, vẻ mặt non nớt lộ ra chút tàn nhẫn, lạnh lùng nói: “Nữ nhâncủa ngươi chạy theo người khác ngươi nói việc này dừng ở đây? Nay các anh em đến giúp ngươi, ngươi cũng không dám vào? tiểu tử có anh ta không có anh sao? Anh hắn trâu bò anh ta không trâu bò sao? Mười khu phố gần đây đều là của họ Vương đấy. Sợ cái quái gì hắn, nói tên của anh ta ra ta xem ai dám cản ngươi”
Không thể không nói, tại độ tuổi này đến trường còn có chút sợ thầy giáo lên lớp có thể chăm chú nghe giảng bài, cùng bạn cùng lớp không cần quá mức so đo lợi ích, chỉ cần biết một số đàn anh lớp trên là có thể khiến cho các bạn cùng lớp khiếp sợ.
Tiểu Kiệt tính cách mềm yếu vẫn do dự có ý định dàn xếp ổn thỏa, Vương Phục Vũ không nhịn được nhìn hắn giật giật cổ áo đồng phục nói: “Nhanh lên, nhìn thấy chúng ta tan học là lao đi không chừng có kẻ đâm chọc đi báo cho thầy giáo Sở, với hiểu biết của thầy giáo Sở chắc sẽ tìm đến đây, chúng ta đánh nhanh thắng nhanh. Tiểu Kiệt, ngươi dẫn người lên trên đi, ta vào cùng bảo an tiệm nét nói chuyện chút, tranh thủ thời gian đánh người đi bằng không khi thầy giáo Sở tìm được nơi này người ngươi chưa đánh được, bạn gái chạy theo người ta, còn vô duyên vô cớ bị phê bình, ngươi nói có bi kịch không? ”
Tiểu Kiệt cuối cùng cũng bị kích thích, nắm chặt nắm đấm có chút non nớt, cắn răng hướng phía trước đi tới nói “lên”
Vương Phục Vũ nhìn sang với ánh mắt tán thưởng, vỗ vỗ bả vai tiểu Kiệt nói “ Đàn ông phải thế chứ” rồi quay người đi đầu hướng tới cửa tiệm internet.
Bên trong tiệm internet dường như không thể thiếu hoàn cảnh khói thuốc mù mịt tiếng người huyên náo. Phần lớn tới đây lên mạng là người trẻ tuổi, hoặc là học sinh, năm người Vương Phục Vũ xông tới cũng không khiến cho ai chú ý. Vương Phục Vũ tới trước quầy vỗ vỗ mặt bàn đồng thời liếc mắt ra hiệu cho các huynh đệ. Mấy người hiểu ý laaoj tức phân tán ra tìm kiếm mục tiêu, hành đông đâu vào đấy, hiển nhiên ngày thường đã làm hoạt động này không ít lần.
“Đông ca, hôm nay có mấy thằng mù chọc em, anh em để cho em mang mấy anh em sang đây giải quyết, sẽ không gây phiền toái cho anh chứ? ”
Vương Phục Vũ cười nói, hắn không hút thuốc lá nhưng thấy có bao thuốc bạch tháp liền mượn hoa hiến phật rút ra một điếu đưa cho nhân viên thu ngân đang ngồi trong quầy bar.
Người được gọi là anh Đông dở khóc dở cười nhận lấy điếu thuốc lườm Vương Phục Vũ nói: “Anh của em bảo em mang mấy anh em là học sinh tiểu học đến đây đánh nhau sao? ”
Vương Phục Vũ cười hắc hắc không nói gì.
Ở bên ngoài lực ảnh hưởng của anh Vương Phục Vũ thật có chút phi phàm, Đông Tử cho hắn chút mặt mũi phất tay chỉ hướng WC cười mắng: “ Bên kia ít người, ta đi cùng quản lý nói chuyện các ngươi đem người qua đó chiêu đãi là được, đừng gây động tĩnh quá lớn, còn có, sau này không có việc gì đừng mang anh ngươi ra làm bia đỡ đạn, thanh danh của anh ngươi sớm muộn cũng bị ngươi đánh mất hết”
Vương Phục Vũ cười cười quay đầu vừa hay nhìn thấy một tiểu đệ hướng về mình ra sức phất tay xem ra đã tìm được mục tiêu. Sau khi bảo Đông Tử một tiếng Vương Phục Vũ không khách khí đi thẳng tới.
Đông Tử lẳng lặng đứng nhìn, hướng về phía quản lý vẫy tay bất đắc dĩ lắc đầu.
Vương Phục Vũ đi không chậm, tốc độ đánh người càng là nhanh như chớp, không đến hai phút hướng WC truyền đến một hồi âm thanh trầm đục. Ngàn vạn lần không nên xem thường chuyện học sinh đánh nhau, tuổi trẻ ngông cuồng, không có nhiều ý thức pháp luật, một khi ra tay là khá độc ác. Đông Tử ngồi ở quầy bar nghe âm thanh trong WC một lúc liền ra hiệu cho quản lý, đối phương lập tức đi về phía WC khuyên can.
Không đến hai phút, hai đứa bé toàn thân dơ bẩn chật vật thoát ra khỏi tiệm internet, đi trước là một đứa bé xem ra khá có mặt mũi.
Đông Tử bĩu môi cảm khái: “trẻ con bây giờ thật biết điều”
Rèm tiệm internet lại bị xốc lên.
Hai người một nam một nữ bước vào quán. Nữ nhân rất đẹp, tóc dài xõa xuống vai, mang một bộ váy màu trắng, dung nhan thanh thuần, mộc mạc như đóa hoa Bạch liên gần bùn mà ko nhiễm mùi bùn. Nàng ôm theo một quyển sách giáo khoa tài liệu giảng dạy tiểu học. Khi bước vào tiệm internet mù mịt khói thuốc theo bản năng nhíu mày, động tác không mang đến vẻ chán ghét mà lại mang chút điềm đạm đáng yêu, có chút yếu đuối
Cô gái xuất chúng như vậy đặt ở bất kì đâu ở thành phố Hoa Đình vẫn rất ít thấy, như một đóa hoa mềm mại yên tĩnh nở rộ một mình trong ngõ ngách.
Đông Tử lười biếng ngồi trên ghế trong quầy bar nhìn lướt qua cô gái ánh mắt đột nhiên sáng lên, vừa muốn lộ ra nụ cười thân thiết của bản thân thì ánh mắt thoáng nhìn thấy nam nhân bên cạnh cô gái.
Hầu như theo bản năng Đông Tử đột nhiên đứng lên, quét sạch bộ dạng lười biếng vừa rồi nhìn lên nam nhân trạc tuổi mình trước mặt cung kính hô: “ Vương Ca”
Người được gọi là anh Vương chợt nhìn qua cũng không quá xuất sắc, thân hình cao hơn 1m7 không cường tráng, không đẹp trai, nhiều nhất cũng chỉ được đánh giá là thuận mắt chứ không thể điểm nào làm cho nhất kiến chung tình (nhìn thấy là yêu) và khí thế mạnh mẽ. Mỗi động tác đều rất tùy ý, bộ dạng bất cần đời, điểm duy nhất khiến người ta chú ý là nam nhân này khí chất nội hàm, đó là một nam nhân nhìn qua không thần kì nhưng càng xem càng thuận mắt, dùng một từ để hình dung đó là nét đẹp nội tâm.
Không ngờ rằng Đông Tử lại có thần sắc kính sợ với một nam nhân nhìn qua vô hại như vậy, người con gái bên cạnh nam nhân trong mắt lộ ra thần thái nghi hoặc nhưng lại bị nam nhân bỏ qua hắn nhìn lướt qua Đông Tử tùy ý nhận điếu thuốc lá của đối phương châm lửa thản nhiên nói: “Em của ta ở đây sao? ”
Đông Tử cung kính gật đầu, nhìn cô gái ôm sách bên cạnh suy đoán thân phận đối phương rồi do dự mở miệng nói: “ở trong WC, anh Vương ngồi đây nghỉ đi để em đi gọi hắn”
Nam nhân khẽ lắc đầu cười nói: “ta tới được rồi, ngươi làm việc đi không cần để ý đến ta”
Đông Tử gật đầu không nói nhiều nhẹ nhành ngồi xuống trong long khẽ thở phào.
Nam nhân cùng cô gái đi về trước hai bước đột nhiên quay đầu lại nói: “ngươi sau này gọi ta là Phục Hưng hoặc là Vương Phục Hưng đi, gọi là Vương Ca không quen”
Đông Tử cười nói: “ Nên thế, nên thế” thái độ cung kính. Giờ phút này hai quản lý có thể làm chứng Đông Tử trước mặt ông chủ tiệm internet cũng không cung kính như thế.
Vương Phục Hưng không miễn cưỡng xoay người cùng cô gái dáng người nóng bỏng trực tiếp đi tới hành lang WC.
Thời học sinh ngoại trừ kiểm tra được thành tích cao nhất ra thì thoải mái nhất là cái gì? Nhất định là đem đám ngươi mình không vừa mắt đánh cho một trận. Đó nhất định là chuyện cực kì có thành tựu rồi. Đem đứa nhóc ngoài trường vào WC rồi năm sáu người thay nhau đánh làm cho Vương Phục Vũ cảm giác cực kì sảng khoái, theo tâm lý bình thường khuôn mặt lúc này khó tránh khỏi chút đắc ý.
“Thằng kia ngu thật lại còn dám tới đây lên mạng, bị chúng ta đánh cho một trận khẳng định rất thoải mái. Hắc, không phải sợ, hôm khác chúng ta đi gặp anh của nó xem anh nó trâu bò thế nào. Khắp Hoa Đình ta không dám nói nhưng ở khu vực này ta có thể cam đoan không ai dám động đên ngươi. Yên tâm đi dù nó có gọi người đến cũng không dám làm gì. ”
Vương Phục Vũ cười hắc hắc nói, quay mặt về phía đám đàn em dựa lưng về phía hành lang, rồi đắc ý nói: “Đã nói rồi, mười con phố gần đây đều là họ Vương hết, chỉ cần nghe ngóng qua thì không ai không biết danh tiếng 2 anh em họ Vương nói cáo mượn oai hùm khống sao cả vì anh ta rất có tiếng tăm. Các ngươi không phục sao? Hôm khác ta sẽ cho các ngươi mở rộng tầm mắt khi đó có khi các ngươi sung bái đến mức quỳ xuống mất”
“ Vũ ca, chẳng nhẽ anh củangươilà xã hội đen thật sao? Ngươi cũng đi theo anh của ngươi sao? ”
Một đứa bé thấp bé đeo kính cẩn thận nói, thời còn học sinh đánh nhau tranh dành nữ nhânkhông coi là ngiêm trọng, đối với ba chữ xã hội đen đại bộ phận đều mang tâm lý kính nhi viễn chi(đứng xa nhìn xem)tuyệt đối không người rảnh rỗi đi trêu chọc hoặc tạo mối quan hệ với họ.
“Xã hội đen? Ngươi mới là xã hội đen, cả nhà ngươi đều là xã hội đen.” Vương Phục Vũ sửng sốt một chút rồi trừng mắt nhìn đứa bé đeo kính giận giữ nói: “Người anh em, mới vừa nhập hội đúng không? Chưa quen thuộc với bon ta nên mới có thể dám hỏi câu đó, anh của ta là thanh niên tốt của xã hội, liên quan chó gì đến xã hội đen”
“Chiếm lấy phạm vi mười con phố còn không phải xã hội đen? Thế không biết xã hội đen chính thức là làm gì chứ? ”
Đứa bé đeo kinh bĩu môi, có chút khẩn trương kéo túi xách lên vai nhìn Vương Phục Vũ nói.
Vương Phục Vũ nghiêng đầu trên khuôn mặtchất phác lộ ra vẻ quái gở tươi cười nói: “không tin sao? ta nói anh ta đã từng giết người ngươi có tin không? ”
Đứa bé đeo kinh không nói gì ánh mắt nhìn thấy sau lưng Vương Phục Vũ thấy một nam một nữ đi tới đột nhiên há to mồm.
Vương Phục Vũ không biết còn tưởng đối phương bị tin tức mình nói ra rung động tiếp tục dương dương đăc ý nói: “Anh của ta dũng mãnh thế nào các ngươi làm sao hiểu được”
Vừa dứt lời, Vương Phục Vũ còn đang đắc ý thân thể đọt nhiên lảo đảo.
Một đám nhóc trơ mắt đứng nhìn đại ca của mình bị nam nhân bên cạnh chủ nhiệm lớp cô giáo Sở tiếp cận, cười tủm tỉm rồi giơ chân một cước lên mông Vương Phục Vũ.
Không một chút lưu tình.
Thật đúng là một chút mặt mũi cũng không cho a.
Yên tĩnh.
Khoảng ba giây sau đám học sinh mới kịp phản ứng, nhìn chăm chăm vào một nam một nữ mới xuất hiện, tập trung trên người cô gái ôm sách rồi không biết ai hô to một tiếng: “ Cô giáo Sở đến rồi”
Lập tức giải tán.
Chỉ để lại Vương Phục Vũ mông bị một cước lồm cồm bò dậy, trực tiếp từ mặt đất đứng lên bộ mặt muốn liều mình nhưng chứng kiến nam nhân đứng sau khuôn mặt lập tức ủ rũ xuống hô một tiếng “ Ca”
Vương Phục Hưng trong nhận thức của nhiều người là một câu đó.
Chạngvạng khoảng 7 giờ tối
Thành phố Hoa Đình, khu nhà cửa đang phát triển tại cửa ra vào của một tiệm internet, một đạo âm thanh dị thường ngang ngược vang lên, rất khí phách, mùi vị giang hồ. Nhưng ngoài tiệm internet đang tụ tập một đám người đông đúc, có vẻ không hài hòa như đang có mâu thuẫn. Khoảng năm sáu đứa bé tụ tập cùng một chỗ, cùng mặc áo đồng phục màu xanh da trời, tóc húi cua, chiều cao bình quân chưa đến mét sáu, khỏe mạnh kháu khỉnh. Mang theo cặp sách in hình ultraman hoặc batman, ngăn tại trước cửa ra vào tiệm internet không tới 5m hình thành một hình ảnh lạ thường làm cho mọi người chú ý.
Đứa bé đứng trước nhất giọng điệu có chút cao ngạo, trong đám trẻ hắn có dáng người cao nhất khoảng 1m6, họ Vương, gọi là Vương Phục Vũ, tại trường tiểu học hắn khá nổi tiếng. Vóc dáng cao, quyền đầu cứng, gan lớn, loại người này chỉ cần có chút thủ đoạn la có thể tại thời học sinh làm thống lĩnh chúng bạn huống chi trong lời nói đứa bé này dường như còn có một đại ca có thể lên trời xuống đất. Ngày thường hắn là nhân vật nổi tiếng số một của trường tiểu học, có một đám đàn em trung thành và tận tâm, trong trường học hoành hành ngang ngược, sự tình vén váy nữ sinh cũng đã từng làm, vậy mà còn có kẻ mù mắt khi dễ trên đầu mình. Nhưng hôm nay tình huống có chút đặc thù khi liên lụy đến giang hồ bên ngoài trường. Nguyên nhân là so tranh dành tình nhân một nguyên nhân thường thấy ở tiểu học và sơ trung. Như Vương Phục Vũ nói:”anh em lại để cho người ngoài trường cướp mất nữ nhân của mình, nhất định phải lấy lại danh dự”. Thế là lũ trẻ tìm hiểu hành tung của đối phương sau đó mang tâm trạng đầy căm phẫn tới đây ý định cho đối phương một bài học. Với tư cách là đại ca – Vương Phục Vũ tự nhiên muốn tổng động viên trước khi chiến đấu.
Đứa bé được Vương Phục Vũ gọi là tiểu Kiệt khuôn mặt khá anh tuấn, nhưng vẻ mặt lúc này lại đầy rụt rè, do dự nói: “Vũ ca, ta đã nghe ngóng qua đối phương khá khó chơi, hắn có một người anh ở trung học Hải Cảng, nếu làm quá lên hôm nay chúng ta chiếm được tiện nghi thì ngày mai lại bị đánh lại, ta cùng Lý Văn đã chia tay rồi việc này dừng ở đây thôi”
“Câm ngay” Vương Phục Vũ trừng mắt nhìn tên đàn em thân thể gầy yếu lộ ra vẻ nhát gan, hắn nhếch môi cười lạnh, vẻ mặt non nớt lộ ra chút tàn nhẫn, lạnh lùng nói: “Nữ nhâncủa ngươi chạy theo người khác ngươi nói việc này dừng ở đây? Nay các anh em đến giúp ngươi, ngươi cũng không dám vào? tiểu tử có anh ta không có anh sao? Anh hắn trâu bò anh ta không trâu bò sao? Mười khu phố gần đây đều là của họ Vương đấy. Sợ cái quái gì hắn, nói tên của anh ta ra ta xem ai dám cản ngươi”
Không thể không nói, tại độ tuổi này đến trường còn có chút sợ thầy giáo lên lớp có thể chăm chú nghe giảng bài, cùng bạn cùng lớp không cần quá mức so đo lợi ích, chỉ cần biết một số đàn anh lớp trên là có thể khiến cho các bạn cùng lớp khiếp sợ.
Tiểu Kiệt tính cách mềm yếu vẫn do dự có ý định dàn xếp ổn thỏa, Vương Phục Vũ không nhịn được nhìn hắn giật giật cổ áo đồng phục nói: “Nhanh lên, nhìn thấy chúng ta tan học là lao đi không chừng có kẻ đâm chọc đi báo cho thầy giáo Sở, với hiểu biết của thầy giáo Sở chắc sẽ tìm đến đây, chúng ta đánh nhanh thắng nhanh. Tiểu Kiệt, ngươi dẫn người lên trên đi, ta vào cùng bảo an tiệm nét nói chuyện chút, tranh thủ thời gian đánh người đi bằng không khi thầy giáo Sở tìm được nơi này người ngươi chưa đánh được, bạn gái chạy theo người ta, còn vô duyên vô cớ bị phê bình, ngươi nói có bi kịch không? ”
Tiểu Kiệt cuối cùng cũng bị kích thích, nắm chặt nắm đấm có chút non nớt, cắn răng hướng phía trước đi tới nói “lên”
Vương Phục Vũ nhìn sang với ánh mắt tán thưởng, vỗ vỗ bả vai tiểu Kiệt nói “ Đàn ông phải thế chứ” rồi quay người đi đầu hướng tới cửa tiệm internet.
Bên trong tiệm internet dường như không thể thiếu hoàn cảnh khói thuốc mù mịt tiếng người huyên náo. Phần lớn tới đây lên mạng là người trẻ tuổi, hoặc là học sinh, năm người Vương Phục Vũ xông tới cũng không khiến cho ai chú ý. Vương Phục Vũ tới trước quầy vỗ vỗ mặt bàn đồng thời liếc mắt ra hiệu cho các huynh đệ. Mấy người hiểu ý laaoj tức phân tán ra tìm kiếm mục tiêu, hành đông đâu vào đấy, hiển nhiên ngày thường đã làm hoạt động này không ít lần.
“Đông ca, hôm nay có mấy thằng mù chọc em, anh em để cho em mang mấy anh em sang đây giải quyết, sẽ không gây phiền toái cho anh chứ? ”
Vương Phục Vũ cười nói, hắn không hút thuốc lá nhưng thấy có bao thuốc bạch tháp liền mượn hoa hiến phật rút ra một điếu đưa cho nhân viên thu ngân đang ngồi trong quầy bar.
Người được gọi là anh Đông dở khóc dở cười nhận lấy điếu thuốc lườm Vương Phục Vũ nói: “Anh của em bảo em mang mấy anh em là học sinh tiểu học đến đây đánh nhau sao? ”
Vương Phục Vũ cười hắc hắc không nói gì.
Ở bên ngoài lực ảnh hưởng của anh Vương Phục Vũ thật có chút phi phàm, Đông Tử cho hắn chút mặt mũi phất tay chỉ hướng WC cười mắng: “ Bên kia ít người, ta đi cùng quản lý nói chuyện các ngươi đem người qua đó chiêu đãi là được, đừng gây động tĩnh quá lớn, còn có, sau này không có việc gì đừng mang anh ngươi ra làm bia đỡ đạn, thanh danh của anh ngươi sớm muộn cũng bị ngươi đánh mất hết”
Vương Phục Vũ cười cười quay đầu vừa hay nhìn thấy một tiểu đệ hướng về mình ra sức phất tay xem ra đã tìm được mục tiêu. Sau khi bảo Đông Tử một tiếng Vương Phục Vũ không khách khí đi thẳng tới.
Đông Tử lẳng lặng đứng nhìn, hướng về phía quản lý vẫy tay bất đắc dĩ lắc đầu.
Vương Phục Vũ đi không chậm, tốc độ đánh người càng là nhanh như chớp, không đến hai phút hướng WC truyền đến một hồi âm thanh trầm đục. Ngàn vạn lần không nên xem thường chuyện học sinh đánh nhau, tuổi trẻ ngông cuồng, không có nhiều ý thức pháp luật, một khi ra tay là khá độc ác. Đông Tử ngồi ở quầy bar nghe âm thanh trong WC một lúc liền ra hiệu cho quản lý, đối phương lập tức đi về phía WC khuyên can.
Không đến hai phút, hai đứa bé toàn thân dơ bẩn chật vật thoát ra khỏi tiệm internet, đi trước là một đứa bé xem ra khá có mặt mũi.
Đông Tử bĩu môi cảm khái: “trẻ con bây giờ thật biết điều”
Rèm tiệm internet lại bị xốc lên.
Hai người một nam một nữ bước vào quán. Nữ nhân rất đẹp, tóc dài xõa xuống vai, mang một bộ váy màu trắng, dung nhan thanh thuần, mộc mạc như đóa hoa Bạch liên gần bùn mà ko nhiễm mùi bùn. Nàng ôm theo một quyển sách giáo khoa tài liệu giảng dạy tiểu học. Khi bước vào tiệm internet mù mịt khói thuốc theo bản năng nhíu mày, động tác không mang đến vẻ chán ghét mà lại mang chút điềm đạm đáng yêu, có chút yếu đuối
Cô gái xuất chúng như vậy đặt ở bất kì đâu ở thành phố Hoa Đình vẫn rất ít thấy, như một đóa hoa mềm mại yên tĩnh nở rộ một mình trong ngõ ngách.
Đông Tử lười biếng ngồi trên ghế trong quầy bar nhìn lướt qua cô gái ánh mắt đột nhiên sáng lên, vừa muốn lộ ra nụ cười thân thiết của bản thân thì ánh mắt thoáng nhìn thấy nam nhân bên cạnh cô gái.
Hầu như theo bản năng Đông Tử đột nhiên đứng lên, quét sạch bộ dạng lười biếng vừa rồi nhìn lên nam nhân trạc tuổi mình trước mặt cung kính hô: “ Vương Ca”
Người được gọi là anh Vương chợt nhìn qua cũng không quá xuất sắc, thân hình cao hơn 1m7 không cường tráng, không đẹp trai, nhiều nhất cũng chỉ được đánh giá là thuận mắt chứ không thể điểm nào làm cho nhất kiến chung tình (nhìn thấy là yêu) và khí thế mạnh mẽ. Mỗi động tác đều rất tùy ý, bộ dạng bất cần đời, điểm duy nhất khiến người ta chú ý là nam nhân này khí chất nội hàm, đó là một nam nhân nhìn qua không thần kì nhưng càng xem càng thuận mắt, dùng một từ để hình dung đó là nét đẹp nội tâm.
Không ngờ rằng Đông Tử lại có thần sắc kính sợ với một nam nhân nhìn qua vô hại như vậy, người con gái bên cạnh nam nhân trong mắt lộ ra thần thái nghi hoặc nhưng lại bị nam nhân bỏ qua hắn nhìn lướt qua Đông Tử tùy ý nhận điếu thuốc lá của đối phương châm lửa thản nhiên nói: “Em của ta ở đây sao? ”
Đông Tử cung kính gật đầu, nhìn cô gái ôm sách bên cạnh suy đoán thân phận đối phương rồi do dự mở miệng nói: “ở trong WC, anh Vương ngồi đây nghỉ đi để em đi gọi hắn”
Nam nhân khẽ lắc đầu cười nói: “ta tới được rồi, ngươi làm việc đi không cần để ý đến ta”
Đông Tử gật đầu không nói nhiều nhẹ nhành ngồi xuống trong long khẽ thở phào.
Nam nhân cùng cô gái đi về trước hai bước đột nhiên quay đầu lại nói: “ngươi sau này gọi ta là Phục Hưng hoặc là Vương Phục Hưng đi, gọi là Vương Ca không quen”
Đông Tử cười nói: “ Nên thế, nên thế” thái độ cung kính. Giờ phút này hai quản lý có thể làm chứng Đông Tử trước mặt ông chủ tiệm internet cũng không cung kính như thế.
Vương Phục Hưng không miễn cưỡng xoay người cùng cô gái dáng người nóng bỏng trực tiếp đi tới hành lang WC.
Thời học sinh ngoại trừ kiểm tra được thành tích cao nhất ra thì thoải mái nhất là cái gì? Nhất định là đem đám ngươi mình không vừa mắt đánh cho một trận. Đó nhất định là chuyện cực kì có thành tựu rồi. Đem đứa nhóc ngoài trường vào WC rồi năm sáu người thay nhau đánh làm cho Vương Phục Vũ cảm giác cực kì sảng khoái, theo tâm lý bình thường khuôn mặt lúc này khó tránh khỏi chút đắc ý.
“Thằng kia ngu thật lại còn dám tới đây lên mạng, bị chúng ta đánh cho một trận khẳng định rất thoải mái. Hắc, không phải sợ, hôm khác chúng ta đi gặp anh của nó xem anh nó trâu bò thế nào. Khắp Hoa Đình ta không dám nói nhưng ở khu vực này ta có thể cam đoan không ai dám động đên ngươi. Yên tâm đi dù nó có gọi người đến cũng không dám làm gì. ”
Vương Phục Vũ cười hắc hắc nói, quay mặt về phía đám đàn em dựa lưng về phía hành lang, rồi đắc ý nói: “Đã nói rồi, mười con phố gần đây đều là họ Vương hết, chỉ cần nghe ngóng qua thì không ai không biết danh tiếng 2 anh em họ Vương nói cáo mượn oai hùm khống sao cả vì anh ta rất có tiếng tăm. Các ngươi không phục sao? Hôm khác ta sẽ cho các ngươi mở rộng tầm mắt khi đó có khi các ngươi sung bái đến mức quỳ xuống mất”
“ Vũ ca, chẳng nhẽ anh củangươilà xã hội đen thật sao? Ngươi cũng đi theo anh của ngươi sao? ”
Một đứa bé thấp bé đeo kính cẩn thận nói, thời còn học sinh đánh nhau tranh dành nữ nhânkhông coi là ngiêm trọng, đối với ba chữ xã hội đen đại bộ phận đều mang tâm lý kính nhi viễn chi(đứng xa nhìn xem)tuyệt đối không người rảnh rỗi đi trêu chọc hoặc tạo mối quan hệ với họ.
“Xã hội đen? Ngươi mới là xã hội đen, cả nhà ngươi đều là xã hội đen.” Vương Phục Vũ sửng sốt một chút rồi trừng mắt nhìn đứa bé đeo kính giận giữ nói: “Người anh em, mới vừa nhập hội đúng không? Chưa quen thuộc với bon ta nên mới có thể dám hỏi câu đó, anh của ta là thanh niên tốt của xã hội, liên quan chó gì đến xã hội đen”
“Chiếm lấy phạm vi mười con phố còn không phải xã hội đen? Thế không biết xã hội đen chính thức là làm gì chứ? ”
Đứa bé đeo kinh bĩu môi, có chút khẩn trương kéo túi xách lên vai nhìn Vương Phục Vũ nói.
Vương Phục Vũ nghiêng đầu trên khuôn mặtchất phác lộ ra vẻ quái gở tươi cười nói: “không tin sao? ta nói anh ta đã từng giết người ngươi có tin không? ”
Đứa bé đeo kinh không nói gì ánh mắt nhìn thấy sau lưng Vương Phục Vũ thấy một nam một nữ đi tới đột nhiên há to mồm.
Vương Phục Vũ không biết còn tưởng đối phương bị tin tức mình nói ra rung động tiếp tục dương dương đăc ý nói: “Anh của ta dũng mãnh thế nào các ngươi làm sao hiểu được”
Vừa dứt lời, Vương Phục Vũ còn đang đắc ý thân thể đọt nhiên lảo đảo.
Một đám nhóc trơ mắt đứng nhìn đại ca của mình bị nam nhân bên cạnh chủ nhiệm lớp cô giáo Sở tiếp cận, cười tủm tỉm rồi giơ chân một cước lên mông Vương Phục Vũ.
Không một chút lưu tình.
Thật đúng là một chút mặt mũi cũng không cho a.
Yên tĩnh.
Khoảng ba giây sau đám học sinh mới kịp phản ứng, nhìn chăm chăm vào một nam một nữ mới xuất hiện, tập trung trên người cô gái ôm sách rồi không biết ai hô to một tiếng: “ Cô giáo Sở đến rồi”
Lập tức giải tán.
Chỉ để lại Vương Phục Vũ mông bị một cước lồm cồm bò dậy, trực tiếp từ mặt đất đứng lên bộ mặt muốn liều mình nhưng chứng kiến nam nhân đứng sau khuôn mặt lập tức ủ rũ xuống hô một tiếng “ Ca”
Vương Phục Hưng trong nhận thức của nhiều người là một câu đó.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook