Tiểu Bạch Kiểm Nhẫn Giả Tại Dị Giới
Chương 25: Nhiệm vụ tu chân(1)

Chính Nam mỉm cười nói: “Trần Mai Tú Anh, Trần gia Đại tiểu thư, biệt hiệu “Tu La” Tú Anh. Tôi mặc dù cô lậu quả văn nhưng cũng không đến nỗi không biết top 3 Tân Tinh Bảng đâu.”

Thấy Chính Nam rất nhanh thì trở lại bình thường, Tú Anh càng khó chịu: “Tên nhóc này vừa rồi còn một bộ lần đầu thấy mỹ nữ, bây giờ lại bình thường rồi. Chẳng lẽ mị lực của mình không được?”

Có thể nói phụ nữ là phương trình phức tạp nhất không chỉ của thế giới này mà còn của muôn ngàn các thế giới khác. Bị nhìn chằm chằm thì nghĩ người ta không ra gì, bị không nhìn thì lại nghi ngờ mình không đủ hấp dẫn, toàn thân khó chịu.

Tú Anh lạnh nhạt nói: “Không nói chuyện không liên quan. Cậu nói sư phụ cậu có khả năng lượng sản cấp 2 hoàn mỹ đan dược, chuyện này là thật chứ?”

Chính Nam cũng tỏ ra khó chịu, nói: “Cô ở bên ngoài nghe lén?” - Hắn không muốn tỏ ra yếu thế, cũng không thể tỏ ra yếu thế bởi vì đây là làm ăn, yếu thế nhất định sẽ bị chèn ép.

“Bản tiểu thư đường đường Trần gia Đại tiểu thư, Tân Tinh Bảng đệ tam, sẽ ở ngoài nghe lén?” - Tú Anh trong lòng gào thét, ngoài mặt vẫn không đổi sắc nói: “Như thế nào gọi là nghe lén? Cả cái cửa hàng Phúc Đạt này đều là sản nghiệp của Trần gia, tôi là Trần gia Đại tiểu thư, ở đây theo dõi tình hình kinh doanh tại sao gọi là nghe lén?”

Chính Nam há hốc mồm, cái kiểu giải thích này làm sao giống như Gia Nguyệt phú bà như vậy, chẳng lẽ đây là xu thế?

Ho khan 2 tiếng, Chính Nam nói: “Khụ… khụ, đúng là sư phụ tôi có khả năng lượng sản cấp 2 hoàn mỹ đan dược, nhưng tôi không nghĩ chúng ta nên bán đại trà thứ này đâu.”

“Vì sao?” - Tú Anh hứng thú hỏi: “Có tiền lại không muốn kiếm, lần đầu tôi nghe có người kỳ lạ như vậy đấy.”

Chính Nam dùng ánh mắt khó hiểu nhìn Tú Anh, hỏi: “Cô thật là Trần gia Đại tiểu thư? Trần gia của cô có phải là Trần thị thương hội, bản doanh ở Trần Mai sơn trang không?”

Tú Anh đen mặt: “Tất nhiên là thật, chẳng lẽ còn là giả mạo hay sao. Mà ý cậu hỏi như vậy là gì? Làm sao nghe cảm thấy mỉa mai!”

Chính Nam liếc xéo Tú Anh, nói: “Đạo lý “vật hiếm thì quý” cô cũng biết a, trong kinh doanh không có ai mang sản phẩm cấp cao ra bán đại trà cả, như vậy không khác gì tự bình thường hóa sản phẩm của chính mình.”

Tú Anh cũng không tức giận, cô cau mày: “Ý cậu là muốn giới hạn số lượng bán ra sao?”

Chính Nam một mặt rèn sắt không thành thép, lắc đầu nói: “Không phải chỉ là giới hạn lượng bán ra, mà là bán đấu giá thành từng gói lớn, còn bán lẻ sẽ giới hạn số lượng.”

Tú Anh quay đầu ra phía sau nhìn Lê Nhân Doanh, hỏi: “Chú có hiểu hắn ấy nói gì không?”

Lê Nhân Doanh cái hiểu cái không trả lời: “Không hoàn toàn hiểu rõ.”

Chính Nam cười khổ, hai người này làm kinh doanh cái kiểu này, tới Trái Đất không ra ba ngày phải bị người ta lừa cho quần đùi cũng không còn, may mà nơi này danh tiếng Trần gia đủ để trấn áp đám đầu trâu mặt ngựa.

Chính Nam hóa thân thành một vị giáo sư kinh tế học khó tính, hậm hực nói: “Chính là giới hạn số lượng bán lẻ tối đa theo ngày cho đối tượng là khách hàng cá nhân. Sau đó cứ một quãng thời gian lại tổ chức đấu giá một nhóm số lượng lớn hơn nhằm vào đối tượng khách hàng là các tổ chức, thế lực. Đã hiểu hay chưa a.”

Tú Anh và Lê Nhân Doanh nhìn nhau, đều nhìn ra được trong mắt đối phương vẻ kinh dị, hình thức kinh doanh này thật sự quá mới mẻ, hai người cũng là lần đầu nghe thấy.

Chính Nam gặp hai người vẻ mặt mờ mịt, hắn biết nếu để hai người này tự chủ trương đảm bảo thành sự thì ít, bại sự có thừa.

Tiếp tục bài học của mình, "giáo sư kinh tế học" Chính Nam từng chút giảng giải cho hai "học viên" trước mặt:

"Đầu tiên chúng ta chỉ bán tối đa 10 viên cấp 2 hoàn mỹ đan dược một ngày, không cho phép một người mua hai lần, mục đích là để khách hàng rỉ tai nhau về mặt hàng khan hiếm, vô hình giúp chúng ta quảng cáo sản phẩm. Cái này là để giữ cho sản phẩm không bị hạ nhiệt cũng như đảm bảo giá cả luôn ở mức cao.”

“Tiếp theo là cứ sau một quãng thời gian chúng ta lại bán đấu giá một nhóm lớn đan dược, mục đích là để các thế lực có thời gian gom tiền cũng như tránh có người trà trộn đầu cơ."

Ngừng một lát để hai người có thời gian tiêu thụ lượng thông tin vừa nhận được, Chính Nam lại nói tiếp: "Hai thế lực đối đầu với nhau, nếu một bên biết bên kia mua được một đống lớn hoàn mỹ đan dược thì phải làm gì, tất nhiên là có táng gia bại sản cũng phải mua tới đan dược giống vậy để san bằng khoảng cách đúng không? Khi đó chúng ta lại cho bọn họ thời gian để cướp bóc, vay mượn, lừa gạt tiền từ nơi khác tới chúng ta chỗ này mua đan dược thôi, hắc hắc.”

Tú Anh và Lê Nhân Doanh nhìn Chính Nam cười mà rùng cả mình, cảm thấy thanh niên đẹp trai trước mặt bỗng nhiên lỗ tai nhọn hoắt, sau lưng còn có cái đuôi dài và nhọn đang đong đưa, làn da đã biến thành màu đỏ.

Tú Anh lại hỏi: “Mỗi ngày chỉ bán 10 viên cấp 2 hoàn mỹ đan dược thì tôi đồng ý, nhưng bán đấu giá thì số lượng nên là bao nhiêu?”

Lê Nhân Doanh cũng nhìn Chính Nam, hắn cũng không biết số lượng nên là bao nhiêu thì hợp lý.

Chính Nam thở phì phò nói: “Hai người động não một chút đi. Một cái cấp 5 thế lực có khoảng bao nhiêu người thì một nhóm đan dược cứ bán khoảng 1/5 chỗ đấy là được. Một lần bán ba nhóm để cho người ta tranh.”

Tú Anh và Lê Nhân Doanh đều tốt ra bừng tỉnh, đây quả thực là diệu kế a. So với những vòng vèo trong thủ đoạn kinh doanh của Chính Nam, hai người cảm thấy trước giờ mình làm kinh doanh giống như bán rau ngoài chợ vậy, một chút nghệ thuật cũng không có.

Ba người lại tiếp tục bàn bạc thêm những chi tiết nhỏ nữa rồi giải tán.

Trước khi ra về Chính Nam cũng được Tú Anh đưa cho một cái nhẫn chứa đồ, bên trong là mấy trăm phần cấp 1 và cấp 2 dược liệu, cùng với một tấm thẻ khách hàng màu đen. Nghe cô giải thích thì tấm thẻ này có thể được giảm từ 30 - 50% trên tổng hóa đơn tại tất cả các chi nhánh của Trần thị thương hội.

Chờ Chính Nam đi khuất tầm nhìn, Tú Anh mới hỏi Lê Nhân Doanh: “Chú thấy Chính Nam thế nào?”

Lê Nhân Doanh trầm ngâm một lát rồi trả lời: “Tuổi còn trẻ nhưng bản lĩnh không nhỏ, cách mà cậu ấy phán đoán tâm lý khách hàng và vạch ra kế hoạch dựa trên những phán đoán ấy thật sự đáng kinh ngạc.”

“Không sai.” - Tú Anh khẽ gật đầu rồi hỏi: “Đã xác định được danh tính cô gái kia chưa?”

“Theo thám tử báo lại thì mấy tiếng trước có một người mặc toàn thân màu đen đi vào Lý gia.” - Lê Nhân Doanh nói: “Sau đó thì thấy cô gái đó chạy ra, bộ dáng rất vội vã. Theo mô tả thì khả năng là Diệp gia Đại tiểu thư, Diệp Liên Hoa.”

“Diệp gia…” - Tú Anh giọng không chắc lắm: “Thanh thành Diệp gia?”

“Đúng vậy.” - Lê Nhân Doanh gật đầu: “Nếu như Chính Nam và Diệp gia Đại tiểu thư có qua lại, vậy Dược Lão có lẽ nào là “Dược Tông” Diệp Thiên Thu?”

“Sẽ không.” - Tú Anh lắc đầu: “Nếu như Diệp Thiên Thu có phương pháp lượng sản cấp 1 hoàn mỹ đan dược thì hắn sẽ tự mình khai hỏa danh tiếng của nó chứ không thông qua Trần gia chúng ta.”

“Cũng đúng, Diệp gia đủ sức để làm chuyện đó. Nếu như Diệp Thiên Thu bản thân không phải là Dược Lão thì nhiều khả năng hắn biết Dược Lão thật ra là ai?” - Lê Nhân Doanh cau mày: “Không thể có chuyện trùng hợp tới mức cấp 1 hoàn mỹ đan dược vừa được lượng sản tung ra thị trường thì thiên kim của một đan dược thế gia vô tình xuất hiện, mà còn có qua lại với người chịu trách nhiệm giao dịch như vậy được.”

“Cho nên cần tiếp tục theo dõi và điều tra Chính Nam, đồng thời đưa cả Diệp Liên Hoa và toàn bộ Diệp gia vào danh sách cần chú ý.” - Tú Anh gật đầu nói: “Chuyện này giao cho chú, tốt nhất là làm trong im lặng, khoan hãy để bản gia biết được. Dù sao tất cả cũng mới chỉ là suy đoán của chúng ta.”

“Tiểu thư yên tâm, thuộc hạ hiểu rõ.” - Lê Nhân Doanh đứng dậy rời đi trước.

Tú Anh nhìn bóng mình trong ly trà, khẽ lẩm bẩm: “Chính Nam… cậu thật ra là ai?”



Chính Nam trên đường trở về Lý gia vẫn luôn cùng Trang giao lưu: “Trang, Trần Mai Tú Anh hiện tại có độ thiện cảm là bao nhiêu?”

“Tích… Trần Mai Tú Anh đối với ký chủ hiện tại có độ thiện cảm là 32.”

“Ồ, như vậy muốn tỏa định cô ấy không có vấn đề gì chứ?”

“Tích… hoàn toàn không có vấn đề.”

“Vậy thì tỏa định Tú Anh phú bà đi.” - Chính Nam xoa xoa tay, hắn không mê gái nhưng không có nghĩa là hắn không thích, đặc biệt là được đánh giá cấp SR đại mỹ nữ.

“Tích… tiêu hao 2 điểm mị lực tỏa định phú bà Trần Mai Tú Anh thành công.”

“Tích… tuyên bố nhiệm vụ chính tuyến [ Tiến Thêm Một Bước - giai đoạn 1 ], mô tả: “Đã là cấp SR phú bà, sao có thể nhường cho nam nhân khác!”. Nhiệm vụ yêu cầu: [ Sở hữu 1 cấp SR phú bà có độ thiện cảm đạt 51 trở lên ]. Phần thưởng: [ 4 điểm cấp, 4 điểm kỹ năng, 4 điểm nghề, 4 điểm mị lực ]. Phạt: [ Không ] - Trạng thái: [ Chưa hoàn thành ].”

“Ồ, phần thưởng thật sự phong phú a, nhưng mà độ khó so với cấp S phú bà cũng xứng đáng phần thưởng này.” - Chính Nam âm thầm so sánh giữa nhiệm vụ chính tuyến trước đó của Gia Nguyệt phú bà và nhiệm vụ mới của Tú Anh phú bà.

Bên kia, Tú Anh bỗng nhiên rùng mình một cái, hình ảnh Chính Nam mỉm cười nhìn cô trìu mến đột nhiên xuất hiện trong ly trà trong tay cô.

Nhớ lại vừa rồi hắn thể hiện sự cơ trí của mình, lại chăm chú bày mưu tính kế, Tú Anh cảm thấy Chính Nam… cũng khá đẹp trai a.

...

Hai ngày sau, 9 giờ sáng, kiểm tra lại đầy đủ trang thiết bị, Chính Nam và Gia Nguyệt phú bà cùng nhau lên đường. Đằng sau còn có 10 cái hộ vệ đi cùng.

Lý Gia Nguyệt hôm nay mặc bộ đồ tập võ bó màu vàng nhạt, anh tư ngời ngợi. Bình thường cô bé cũng không cho rằng mình là cái gì tiểu thư khuê các, cái gì công dung ngôn hạnh đều không quen biết. Làm người nha, chính là phải vui vẻ, thích làm gì thì làm đó, nếu sai đã có cha cùng Chính Nam sửa, hô hố.

Bên ngoài Hà thành, phía đông là duyên hải Hải thành, khoảng cách khoảng chừng 7 ngày đường xe ngựa, là hải cảng mậu dịch lớn.

Phía nam là vùng sa mạc, hoàn cảnh cực kì ác liệt, là nơi các dong binh đoàn, người mạo hiểm tìm cơ duyên, cũng chính là đi tìm chết.

Từ phía Tây trải rộng tới phía Bắc, bao thành hình vòng cung che hai mặt Hà Thành chính là Vạn Tượng Sâm Lâm, bích lũy tự nhiên giữa Nam Việt đại lục và Bắc Băng đại lục.

Bên trong Vạn Tượng Sâm Lâm có cái gì thì không ai biết rõ, dù sao người ta hầu hết là ở vòng ngoài săn một chút yêu thú, tìm kiếm dược liệu, tài cao gan lớn vào sâu hơn cũng không ai ngu mà nói bên trong có cái gì cụ thể, nhiều nhất cũng hàm hồ nói ở trong có lợi hại yêu thú, dã man cường đạo, vân vân...

Chính Nam cùng Gia Nguyệt phú bà xem bản đồ, hai người muốn tìm một chỗ gần nguồn nước, lại không có yêu thú cấp cao qua lại, dù sao đi picnic ngắm cảnh, thuận tiện cắm cái trại, ăn thịt nướng chứ cũng không phải ra ngoài lịch luyện, đâm chém nhau gì cả, nhiều không tốt a.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương