Tiểu Bạch Kiểm Nhẫn Giả Tại Dị Giới
Chương 212: Đại... Kết cục!?

La Sinh Môn chỉ tồn tại nửa giây lập tức vỡ tan.

Chiêu thức mạnh nhất của Tú Anh phú bà cũng không thể khiến Thái Dương Thần suy suyển dù chỉ là 1mm.

Đứng phía sau Tứ Tử Viêm Trận và mái vòm bằng băng được hình thành từ Băng Đôn nhìn nắm tay của Thái Dương Thần phá nát La Sinh Môn, sau đó thế đi không giảm từng chút đập tan kết giới của hắn dựng lên, Chính Nam một trận cười khổ, trong lòng đắng chát: “Vẫn là không đủ… sao?”

Đúng lúc này… 

Chíuuu! Ầm!

“Toản Tâm Tụ Tiễn”

“Tự Nhiên Bích Chướng”

Một chiếc phi tiêu khổng lổ được Ngọc Ngân phú bà ném vào cánh tay Thái Dương Thần ý đồ đẩy lệch đòn đánh đi, cùng lúc đó một màn chắn bằng hệ Mộc nguyên khí được dựng ngay phía trước mặt Chính Nam để bảo vệ hắn.

Thậm chí… Lam Phụng trở lại Khởi Nguyên chiến hạm theo lệnh Chính Nam cũng đã khai Linh Pháo bắn vào đầu Thái Dương Thần.

Nhưng…

Tất cả đều không có tác dụng.

Phi tiêu chưa kịp tới gần đã bị nhiệt độ kinh khủng của Cửu Chuyển Thái Dương Hỏa thiêu đốt cho chảy thành kim loại.

Bích chướng bằng hệ Mộc nguyên khí không phát huy được một chút tác dụng nào đã bị đập tan.

Linh Pháo của Khởi Nguyên chiến hạm cũng không khiến Thái Dương Thần nháy mắt một cái.

Chỉ còn một mình Chính Nam đứng đối mặt với nắm đấm lửa khổng lồ đang ùn ùn tiến tới.

...

Tứ Tử Viêm Trận tan chảy...

Bằng vòm bốc hơi...

Còn Chính Nam... hắn mỉm cười, truyền âm cho tất cả Akatsuki thành viên: “Mọi người, anh xin lỗi!”

Hỏa quyền đi xuyên qua người Chính Nam, tất cả đều thành tro tàn.

...

Không gian dường như chậm lại, mọi thứ đều tĩnh lặng, liền ánh sáng từ Thỉnh Thần Phù cũng trong một khoảng khắc ngừng nhấp nháy.

...

“Không… không… không… khôngggg!!!!”

Không dám tin!

Không muốn tin!

Không... nên như vậy a!

Tú Anh phú bà, Vũ Tuyết phú bà, Vũ Vân, mới tới Nguyệt Vịnh đều la lên đau đớn, nước mắt giàn giụa.

Còn Ngọc Ngân phú bà... không khóc, cũng không phát ra bất kỳ âm thanh nào, bởi vì nỗi đau này cô đã trải qua, cô nén được nó vào trong tim.

Còn trái tim cô... nó đã chết lặng từ khoảng khắc Chính Nam tan biến rồi!

"Anh... chờ em!"

Tất cả mọi người của Akatsuki bùng nổ sức mạnh, không tiếc bất kỳ thứ gì kể cả tính mạng lao lên tấn công Thái Dương Thần.

Gọi là trả thù cũng tốt.

Hay muốn nói là bảo vệ Tà Nguyệt Tông hai vị tông chủ cũng được.

Tất cả lý do giờ này… đều đã không còn quan trọng nữa. Bởi vì… 

… Chính Nam cũng đã chết rồi, đúng không!?

Thái Dương Thần cũng không vì đánh chết Chính Nam mà vui mừng, bởi vì Thỉnh Thần Phù vẫn đang được kích hoạt và nó sắp thành công tới nơi rồi.

“Đám sâu kiến, đều cút hết cho bản Thần.”

Thái Dương Thần gầm lên một tiếng giận dữ rồi bùng phát một đợt sóng lửa khổng lồ thổi bay tất cả mọi người.

Một vị Thần muốn liều mạng thì không phải chỉ cần dùng quyết tâm là có thể khỏa lấp được chênh lệch.

Chỉ có Tú Anh phú bà là vẫn còn đứng được nhưng Tu La Chân Thể của cô cũng đã hoàn toàn tiêu tan.

“Cũng được! Dù sao thì mình cũng chưa bao giờ xứng đáng với anh ấy. Chết đi... ít nhất còn có thể cùng nhau đi chung thêm một đoạn đường.” - Tú Anh phú bà mỉm cười ngã xuống.

Cô chưa chết nhưng tâm đã nguội lạnh!

Say khi thổi bay tất cả mọi người, Thái Dương Thần lại tiếp tục tấn công Nguyệt Vi lão tông chủ.

Nhưng đúng lúc này...

Vù! Vù! Vù!

Một đạo ánh sáng màu trắng bạc từ mặt trăng chiếu thẳng xuống bao phủ lấy Tà Nguyệt Tông hai vị tông chủ, bảo vệ họ khỏi Thái Dương Thần đồng thời thổi tan sóng nhiệt ngược trở về. 

Cùng lúc đó, bóng dáng một người phụ nữ nhìn không rõ mặt cũng theo ánh sáng kia phủ xuống. 

Từ lúc xuất hiện cao tới ngàn mét như nối liền mắt đất và mặt trăng, cho tới lúc dần thu nhỏ lại hoàn toàn nhập vào người Nguyệt Vi lão tông chủ chỉ trong nháy mắt nhưng mọi người nhìn xem lại cảm thấy trôi qua thật lâu.

“Nơi này là Hạ giới!? Bản Thần lại bị người của Hạ giới triệu hoán?” - Một giọng nói lanh lảnh, vang vọng nhưng cực kỳ lạnh lẽo phát ra từ trong miệng của Nguyệt Vi lão tông chủ, nhưng đó chắc chắn không phải là giọng của bà.

“Khí tức này… là năm đó Thái Dương Thần a.” - Nguyệt Vi lão tông chủ… à không, lúc này phải gọi là Nguyệt Thần ngẩng đầu nhìn hỏa nhân khổng lồ như cái bé gái 3 tuổi ngước nhìn một người lớn hơn mình 30 tuổi vậy.

Kỳ quái là hỏa nhân khổng lồ kia lại run rẩy.

Đúng vậy, là run rẩy!

“Nguyệt… Nguyệt Cơ…” - Thái Dương Thần ú ớ trong cổ họng, không nói hai lời quay đầu liền chạy.

“Chạy!? Năm đó bị bản Thần phân thây thành 9 phần cũng không chịu ngoan ngoãn chết đi, bây giờ còn dám ngoi đầu dậy làm loạn để phàm nhân quấy nhiễu bản Thần tĩnh tu. Thật sự là chết ngàn lần còn chưa hết tột!"

Nguyệt Thần giọng nói thăm thẳm vang lên, trên tay cũng nhẹ nhàng vẫy một cái, mặt trăng trên bầu trời giống như bóng đèn sân khấu chiếu ánh sáng thẳng xuống Thái Dương Thần đang chạy như bay đằng xa. 

"Thái Dương a, hôm nay bản Thần chính thức tiễn ngươi về với vĩnh hằng.”

“Aaaaa… Nguyệt… Cơ…”

Thái Dương Thần bị ánh trăng chiếu cho lăn lộn trên đất la hét trong đau đớn, đốt trụi không biết bao nhiêu thứ nhưng hắn đang bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy liên tục nhỏ lại.

"Nguyệt Thần" Nguyệt Cơ không để ý Thái Dương Thần nữa mà nhìn xung quanh. Bởi vì muốn giết một vị Thần ngoài tiêu tán hết sinh mệnh lực của hắn còn phải tịnh hóa đồ đằng, một lát là không xong được.

“Con gái, ở hạ giới mà tu luyện đến mức này không đơn giản a. Là con tự phát triển huyết mạch tới như vậy sao?” - Nguyệt Thần Nguyệt Cơ dịu dàng hỏi chuyện Nguyệt Nga tông chủ.

Dù sao là cùng mang huyết mạch, phàm nhân này tuy nhỏ yếu nhưng lại giống như con gái của bà vậy.

“Ngài là… Nguyệt Thần sao?” - Nguyệt Nga tông chủ khá là kích động.

Nguyệt Thần đối với bà vừa giống người thân, lại như tín ngưỡng, cảm thấy thật thân thiết nhưng cũng rất xa lạ.

“Ta tên Nguyệt Cơ.” - Nguyệt Thần cười dịu dàng đưa tay buốt mái tóc Nguyệt Nga tông chủ: “Nếu con muốn có thể gọi ta là mẹ, dù sao thân thể này cũng là mẹ của con mà, không có gì khác biệt chứ?”

“V-vâng, m-mẹ.” - Nguyệt Nga tông chủ có chút câu nệ, mặc dù nói suốt đời đều tín ngưỡng Nguyệt Thần nhưng dù sao cũng chưa một lần gặp mặt. Bỗng một người xa lạ tới bảo bà gọi người ấy là mẹ… nói thế nào cũng không thể thoải mái được.

Nguyệt Thần cũng lý giải tâm tình của Nguyệt Nga tông chủ nên chỉ mỉm cười nói: “Yên tâm, Thỉnh Thần Phù này chỉ là hạ phẩm, chỉ để hình chiếu của mẹ tồn tại được 5 phút mà thôi, sau đó mẹ ruột của con sẽ bình thường trở lại. Trong lúc đó con có thể cho mẹ biết chuyện gì xảy ra ở đây và tại sao con lại có Thỉnh Thần Phù không?”

Nguyệt Nga tông chủ biết được mẹ mình không sao thì tâm tình tốt hơn nhiều. Bà dùng một cách giản lược nhất kể lại những gì bà nhìn thấy từ lúc bà theo Tú Anh phú bà tới đây.

“Nói như vậy, chàng trai kia là người đưa cho mẹ ruột của con tấm Thỉnh Thần Phù này rồi tự mình dùng thân thể cản trở Thái Dương để quá trình thỉnh thần không bị đánh gãy sao?” - Nguyệt Thần nhìn quanh, khung cảnh nơi này bị chiến đấu tàn phá khà lợi hại, khí tức của Thái Dương Thần ở khắp mọi nơi chứng tỏ câu chuyện mà "con gái" bà kể có tính chính xác rất cao.

“Đúng là như vậy, thưa mẹ.” - Nguyệt Nga tông chủ buồn bã: “Đó là một chàng trai tốt, đối với tiểu Vịnh cũng rất tốt. Cả con và mẹ ruột con tu luyện được đến độ cao này đều nhờ quà của cậu ấy.”

Nguyệt Thần tò mò hỏi: “Hả? Quà gì mà có thể để hai người huyết mạch trở nên thuần như vậy?”

Theo lý mà nói hạ giới không thể có huyết mạch của bà tầng 3 được chứ đừng nói là cùng lúc có tới hai người.

“Chính là thứ nước này.” - Nguyệt Nga tông chủ đưa cho Nguyệt Thần bình Nguyệt Thần Thủy bà dùng còn một nửa: “Cậu ấy nói nó gọi là Nguyệt Thần Thủy, dùng để tắm mỗi ngày có thể tăng lên huyết mạch, còn có thể trú nhan, dưỡng da.”

“Đây không phải…” - Nguyệt Thần sắc mặt khẽ biến, rất nhanh bà khôi phục lại, cười nói: “Đúng là một chàng trai tốt. Con nói cậu ấy tên gì nhỉ?”

“Con cũng không biết cậu ấy tên thật là gì, chỉ biết cậu ấy được mọi người gọi là Không thần sứ.” - Nguyệt Nga tông chủ thở dài: “Đáng tiếc cho một thiếu niên anh hùng.”

“Chính Nam…khụ… khụ… Anh ấy tên thật là Chính Nam.” – Tú Anh phú bà lên tiếng.

Cô muốn không chỉ người phàm biết tới tên Chính Nam mà Thần cũng phải biết đến, chò dù hắn chết rồi cũng không liên quan.

“Chính Nam…” - Nguyệt Thần đưa tay lên bấm loạn một trận, sắc mặt đại biến: “Chính Nam… Được rồi, việc ở đây cũng không còn gì nhiều, mẹ đi trước.”

Nguyệt Nga không hiểu Nguyệt Thần vì sao vội vàng như vậy nhưng cũng không hỏi nhiều. Bà ôm lấy Nguyệt Thần: “Lần này may mắn gặp được mẹ một lát con đã đủ mãn nguyện. Tạm biệt mẹ.”

Nguyệt Thần vỗ nhẹ sau đầu Nguyệt Nga tông chủ hai cái rồi tách ra khỏi Nguyệt Vi lão tông chủ, hóa thành ánh sáng bay lên bầu trời.

Đúng lúc Nguyệt Nga tông chủ cho rằng mọi chuyện đã kết thúc, giọng Nguyệt Thần lại vang lên: “Thái Dương bên kia con gom mọi thứ hắn để lại rồi cất kỹ đi. Chính Nam… trở về sẽ cần đấy.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương