Tiểu Bạch Dương
-
Chương 84
Bạch Tân Vũ dẫn hắn tới một quán ăn Hồ Nam, cậu biết Du Phong Thành không thích ăn cay nên cố ý gọi một bàn toàn đồ cay, rồi chính mình lại cắm mặt ngấu nhiến ăn.
Quả nhiên Du Phong Thành ăn được vài miếng đã bỏ xuống, hắn lấy một bình rượu, rót hai chén, “Tân Vũ, đã lâu không gặp, cạn một chén nhé.”
Bạch Tân Vũ mắt cũng không thèm nhướn lên, “Tôi không uống rượu.”
Du Phong Thành cười cười, “Được,tôi uống một mình vậy.” Nói xong một ngụm nốc cạn rượu trong ly.
Hai người ăn cay bốc hỏa, Du Phong Thành cởi áo lông, bên trong hắn mặc một bộ ngắn tay, lúc hắn nâng chén, khuỷu tay nhấc lên, Bạch Tân Vũ nhìn thấy một vết sẹo trên cánh tay hắn, vết sẹo kia lớn bằng nửa quả hạch đào, rất dữ tợn, nhìn qua đã thấy là mới khép lại không lâu, Bạch Tân Vũ biết vết sẹo này mới, bởi vì cậu đã từng quen thuộc mỗi một tấc trên thân thể người đàn ông này, hiện tại….Không biết mười tháng qua trên người Du Phong Thành đã có thêm bao nhiêu vết thương.
Du Phong Thành chú ý tới ánh mắt của cậu, ngó cánh tay mình, “Cái này là sau khi anh đi, tôi bị dao găm đâm vào. Bây giờ tôi cảm thấy thật may mắn khi anh đã rời khỏi nơi đó, Báo Tuyết đại đội là đoàn bộ đội đặc chủng có tổn thất rất thấp, nhưng hầu như lần nào làm nhiệm vụ không chết thì cũng bị thương, tôi không muốn nhìn thấy anh bị thương nữa.”
Bạch Tân Vũ cười mỉa mai, ban đầu cậu vốn muốn nhịn xuống, nhưng tiếng cười lại không khống chế được mà thoát ra ngoài. Không có biện pháp, bởi vì những lời này của Du Phong Thành thật quá nực cười, cứ như thể Du Phong Thành đã làm được cái gì cho cậu lúc cậu bị thương vậy, cơ mà, cậu cũng không nói gì cả, chỉ cầm lấy rượu trên bàn, nhấp một ngụm.
Cay, đồ ăn cay, rượu cay, lòng cũng tựa như bị thiêu đốt.
Ánh mắt Du Phong Thành buồn bã, hô hấp có chút gian nan, “Tân Vũ, tôi sẽ không tự đi nói xạo chuyện của mình, tôi có lỗi với anh rất nhiều chuyện, lúc đó tôi đi….”
“Đừng than thở chuyện quá khứ với tôi nữa.” Bạch Tân Vũ rót đầy rượu cho hắn, “Đến, một chén này, tôi mời chiến hữu, kính dũng sĩ của tổ quốc.”
Du Phong Thành ngẩn người, rồi vẫn cụng ly với cậu.
Bạch Tân Vũ nâng cốc uống cạn xong, không khách khí nói: “Cậu ăn no chưa? Tôi ăn no rồi.”
Du Phong Thành lắc đầu: “Chưa.”
“Vậy cậu cứ từ từ ăn đi, tôi trả tiền, tôi có việc phải về trước.” Bạch Tân Vũ nói xong bèn đứng dậy, cậu thực sự không chịu nổi việc phải ngồi đối mặt với Du Phong Thành, bực mình.
Du Phong Thành bắt lại tay cậu, Bạch Tân Vũ giật một cái không ra, liền trừng mắt với Du Phong Thành, Du Phong Thành cũng nhìn lại cậu không chớp mắt, Bạch Tân Vũ ngó trái ngó phải đều thấy người, cậu biết Du Phong Thành là hạng da mặt dày, đành chịu đựng quay trở về chỗ ngồi. Trước nay cậu luôn tưởng tượng nếu mình mà được lên báo, thì chắc chắn sẽ do lùm xùm gì đó với nữ minh tinh, bây giờ cậu muốn thấy hình ảnh mình trên báo, phải là chiến sĩ tổ quốc ghi công, ông chủ xí nghiệp trẻ tuổi, nói chung, chắc chắn không phải là gã đồng tính nào đó say rượu đánh lộn.
Bạch Tân Vũ sửa sang lại y phục, dùng giọng hết sức bình tĩnh nói: “Du Phong Thành, từ trước tôi đã sớm cảm thấy, hai chúng ta đã không còn lời gì để nói rồi, cậu cảm thấy có lỗi với tôi, tôi chấp nhận, còn làm thế nào được nữa, tôi cũng không thể lôi cậu ra thiến, hơn nữa thù hận giữa hai chúng ta cũng không lớn đến mức đấy. Tôi chỉ là không muốn lãng phí thời gian với cậu nữa, dù thái độ của cậu bây giờ như thế nào, là áy náy hay cái gì khác, tôi cũng đều không quan tâm, tôi là người vô cùng yêu bản thân, cậu cũng biết rồi đấy, tôi sẽ không diễn vai phụ cho kẻ khác, chúng ta đã kết thúc rồi, gặp nhau được thì cũng chia tay được!”
Du Phong Thành nắm chặt tay cậu, nhẹ giọng: “Anh không phải vai phụ, trong lòng tôi, cho tới bây giờ anh cũng chưa bao giờ là vai phụ.”
Nhất thời trong lồng ngực Bạch Tân Vũ cuộn trào một ngọn lửa giận dữ, cậu ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Cậu nói mấy câu này không thấy chột dạ ha.”
Du Phong Thành dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve bàn tay Bạch Tân Vũ, làn da ấm áp gợi lên vô số hồi ức tươi đẹp, khiến cho đáy lòng hắn đều run rẩy, hắn nhìn thẳng vào mắt Bạch Tân Vũ, “Ngay từ đầu tôi đã nhận ra, tình cảm của tôi dành cho anh không giống với tình cảm của tôi với cậu mình, chỉ là lúc đó tôi không phân biệt được rõ ràng thế nào là thích, nhưng bây giờ tôi đã quá minh bạch, đối với hắn tôi chỉ có tình cảm gia đình cùng lòng ngưỡng mộ, người tôi yêu là anh.”
Bạch Tân Vũ giật mình, hô hấp nhất thời trở nên có chút nặng nề, cậu nhìn xoáy vào Du Phong Thành, Du Phong Thành không né tránh ánh mắt cậu, không hề do dự, nhưng cậu không biết lấy cái gì để có thể tin tưởng con người này nữa, cậu dùng lực rút tay về, chịu đựng nội tâm sóng trào, “Đó là chuyện của cậu, dường như tôi không có nghĩa vụ phải thừa nhận cảm xúc của riêng cậu, hơn nữa, cậu không cần nghiêm túc như vậy đâu.”
Du Phong Thành trầm giọng: “Tôi không tin.”
Bạch Tân Vũ châm chọc cười: “Diễn hài chắc, lời cậu nói tôi cũng chẳng tin.”
“Anh yêu tôi, Bạch Tân Vũ, anh không thể phủ nhận điều ấy.”
Bạch Tân Vũ âm thầm siết chặt nắm đấm, cậu rất muốn cãi lại đôi ba câu, nhưng rồi cảm thấy chẳng có nghĩa lý gì, nếu như ngay cả thích người nào cũng không dám thừa nhận, thì cậu có ngu ngốc kém gì Du Phong Thành đâu, cho nên cậu không phủ nhận, chỉ nói: “Tóm lại, với tôi mà nói thì cái gì cũng qua hết rồi, cậu thích ai, ngưỡng mộ ai, đều không liên quan đến tôi nữa, cho dù như thế nào, chúng ta vẫn là chiến hữu, cậu trở về tôi có rượu đãi, nhưng chúng ta chỉ có thể chấm dứt ở đây.”
Du Phong Thành nói giọng khàn khàn: “Chúng ta sẽ không dừng ở đây, Tân Vũ, cảm xúc của tôi với Đội phó nhiều năm qua rất mơ hồ, vì anh xuất hiện, tôi mới biết được như thế nào là thực sự thích một người, mười tháng xa nhau, người mỗi ngày tôi nhớ đến đều là anh, cho tôi một cơ hội thôi, chúng ta bắt đầu lại đi!”
Bạch Tân Vũ cảm giác não mình muốn đình công, bắt đầu từ khoảnh khắc cậu nhìn thấy Du Phong Thành ngày hôm nay, đầu óc cậu vẫn cứ ngẩn ngơ như thế, có đôi khi cậu không phân biệt được rõ mình có đang mơ hay không, nếu trước đây Du Phong Thành mà bày tỏ với cậu, cậu nhất định phải dương dương đắc ý nói “Tôi miễn cưỡng chấp nhận cậu đó.” Nhưng sau khi thật sự nghe được, cậu lại chỉ cảm thấy bi ai. Từ lúc Du Phong Thành xoay người bước đi, cậu cũng đã hiểu ra, cả đời này cậu cũng không đấu lại người “Cậu” mà Du Phong Thành thích, từ đầu tới cuối luôn có một lớp bụi không xóa đi được, thì ra khi người ta thật lòng say đắm ai, mỗi một người đều sẽ trở nên ưa sạch sẽ, tình cảm của cậu ở núi Côn Lôn đã bị dập tắt, được chôn sâu trong lớp tuyết thật dày, không bao giờ thấy lại ánh mặt trời nữa.
Bạch Tân Vũ hít sâu một hơi, “Du Phong Thành, những gì đã qua đều là quá khứ rồi, cậu tiếp tục ở lại Báo Tuyết đại đội thực hiện lý tưởng của mình, việc tôi đang làm thì vẫn cứ làm, chúng ta vốn là người thuộc về hai thế giới, về sau cũng rất khó có thể xuất hiện cùng nhau, tôi đã quên rồi, cậu cũng….”
“Từ lúc nào chúng ta thành người xa lạ vậy?” Du Phong Thành cắn răng nói: “Từ khi chúng ta mới làm lính đến khi gia nhập Báo Tuyết đại đội, có lần nào chưa từng kề vai nhau mà đi, chúng ta ăn cùng một loại cơm, leo lên khỏi một loại hố, cùng chịu đựng một dạng khổ, chúng ta vẫn luôn ở cùng một chỗ.”
“Nhưng bây giờ thì không!” Bạch Tân Vũ gầm nhẹ, “Cậu nói những điều này là có ý gì? Trong lòng cậu vốn rõ ràng, chúng ta chưa bao giờ đi cùng nhau, cậu vào Báo Tuyết đại đội, là đi theo bước chân đội phó, đoạn đường cậu đi qua với tôi, chẳng qua chỉ là trùng với con đường cậu phải đi qua để bước theo anh ta, có liên quan gì đến tôi? Thực tế là từ đầu tới cuối mọi chuyện đều không hề liên quan đến tôi, tôi chẳng qua là kẻ vừa vặn xuất hiện ở trên đường, đi nhanh chậm ra sao, có theo được hay không, căn bản không phải điều cậu lo lắng, như vậy cậu vẫn còn nói là chúng ta chung một đường?” Cậu nói xong, mũi đã cay cay, “Du Phong Thành, thật ra cho tới nay, đều là tôi bám theo cậu, tham gia tuyển chọn cũng như vậy, gia nhập Báo Tuyết đại đội cũng thế, ngay từ đầu, đều là tôi muốn sánh bước cùng cậu, cho nên chưa bao giờ có thứ gọi là chúng ta “cùng đi với nhau.” Nhưng giờ mọi chuyện không giống thế nữa, cậu đi đường cậu, tôi đi đường tôi, tôi có phương hướng của riêng mình rồi, và tôi không quan tâm.” Cậu móc ví, rút ra mấy tờ tiền mặt, đứng dậy liền đi.
Đôi mắt Du Phong Thành chậm rãi đỏ lên, hắn bắt lấy chai rượu mở ra, đưa lên miệng mình mà hung hãn nốc một ngụm, áp chế thương tâm lan tràn xuống dưới, đứng dậy đuổi theo. Đuổi tới bãi đỗ xe, Bạch Tân Vũ đang muốn đóng cửa lại, Du Phong Thành đã đẩy ra, lôi người xuống từ bên trong.
Bạch Tân Vũ đẩy hắn vài cái không ra, nhịn xuống xúc động muốn vung nắm đấm, hai người đều uống rượu, lại đã từng đi lính, không chơi kiểu “nhẹ nhàng tình cảm” như mấy cặp nam nữ yêu nhau, máu nóng bốc lên đầu là muốn động thủ, cậu không muốn đánh nhau với Du Phong Thành ở chỗ này.
Du Phong Thành đè nghiến cậu lên trên xe, khàn khàn nói, “Tân Vũ, đừng nhúc nhích, nghe tôi nói một câu, chỉ một câu thôi.” Âm điệu càng về cuối, tựa như càng kéo theo chút cầu xin.
Hô hấp Bạch Tân Vũ đều có chút run rẩy, cậu cắn răng: “Nói!”
“Lần này tôi về không phải để nghỉ ngơi.” Du Phong Thành nhìn kỹ lấy khuôn mặt Bạch Tân Vũ, gương mặt hắn đã nhớ nhung suốt một năm qua, huyễn tưởng qua vô số lần, hắn nhẹ nhàng vuốt ve theo đường nét quen thuộc kia, khẽ nói: “Tôi trở về để làm vài việc, ngày mai đội phó cũng sẽ trở về Bắc Kinh, lo thủ tục miễn thi vào học viện quân sự cho tôi.”
Trong mắt Bạch Tân Vũ lóe lên một vẻ kinh ngạc. Năm nay? Trước kia Du Phong Thành nói là hai năm, mới qua được có một năm….
Du Phong Thành cười khổ: “Chỉ cần nghĩ tới thằng cha Yến Thiếu Trăn hết Tết này đã trở lại Bắc Kinh, tôi làm sao ngồi yên được, hắn nhất định thừa dịp tôi không có mặt tiếp cận anh.”
Bạch Tân Vũ nhịn không được hỏi: “Cậu cứ bỏ về như thế? Không phải cậu vẫn muốn ở lại Báo Tuyết đại đội sao?”
“Bây giờ anh làm tôi lo lắng nhiều hơn.” Du Phong Thành nhẹ nhàng cạ trán mình vào trán cậu, “Nếu như ở trên chiến trường cứ mãi nghĩ anh sẽ bị kẻ khác cướp mất, sớm hay muộn tôi cũng sẽ bỏ xác ở đó thôi *.”
Nguyên văn là: “Tôi sẽ không trở về được mất “, nhưng có lẽ sẽ gây khó hiểu nên mình chuyển sang “Tôi cũng sẽ bỏ xác ở đó thôi.”
Bạch Tân Vũ dùng sức đẩy hắn ra, trong đầu loạn đến tưng bừng, “Du Phong Thành, nếu có một ngày cậu thấy hối hận vì đã rời khỏi Báo Tuyết đại đội, cậu nhớ kỹ cho, đây là quyết định của chính cậu, tôi không hề liên quan.”
Du Phong Thành nói: “Đây là tự tôi quyết định.”
Bạch Tân Vũ chui vào trong xe, nâng kính xe, lái đi.
Du Phong thành nhìn cậu nhanh chóng đi mất, chậm rãi nắm chặt tay, hơi ấm nơi đầu ngón tay khi hắn chạm vào khuôn mặt Bạch Tân Vũ vẫn còn đó, tựa như chỉ cần nắm chặt là có thể khiến nhiệt độ kia vương lại lâu hơn một chút….
Về đến nhà, Bạch Tân Vũ mệt lả lết đến phòng, ngã lên giường. Một bữa cơm cùng với Du Phong Thành khiến cậu còn mệt hơn chạy bộ 10 km, đến bây giờ đầu vẫn còn ong ong, lòng bàn tay ứa mồ hôi. Cậu dường như đã đánh giá thấp tầm ảnh hưởng của Du Phong Thành đối với mình, lâu như vậy không gặp lại, một câu nói, một ánh mắt của Du Phong Thành với cậu đều là sự dày vò.
Lý Úy Chi đẩy cửa phòng cậu ra, nhẹ giọng nói: “Tân Vũ? Con uống rượu à?”
Bạch Tân Vũ buồn bực đáp: “Vâng.”
“Không phải con mang tài liệu đến công ty à, gặp mặt bạn bè sao?”
“Vâng.”
Lý Úy Chi ngồi ở trên giường, vuốt đầu cậu, “Tâm trạng không tốt ư, hay là mệt? Mẹ nấu cho con canh giải rượu nhé.”
Bạch Tân Vũ ôm lấy thắt lưng mẹ mình, đem đầu đặt ở trên đùi bà, “Không cần ạ, con uống không nhiều lắm, mẹ cứ ở đây với con một lát là được.”
Lý Úy Chi cười: “Đã lâu không làm nũng với mẹ nha.”
Bạch Tân Vũ cười nhạt, “Mẹ, những cô gái mẹ giới thiệu con có thể không đi gặp có được không, hiện tại con không có tâm trạng nghĩ chuyện đó, con muốn gây dựng sự nghiệp.”
Lý Úy Chi thở dài, “Không muốn gặp thì không gặp vậy, mẹ cũng biết, con thật sự không có để tâm.”
Bạch Tân Vũ do dự một chút, “Mẹ, nếu như sau này con cũng không kết hôn, mẹ có chấp nhận được không?”
Lý Úy Chi lại càng hoảng sợ, “Tại sao?”
“Con nói là “nếu như”.” Bạch Tân Vũ cười, “Con trai mẹ cũng coi như trải hết hồng trần rồi, đột nhiên cảm thấy yêu đương kết hôn gì đó rất vô nghĩa, con gái nhà nào cũng không tốt bằng mẹ được, con không muốn kết hôn.”
“Sao con có thể nghĩ như vậy, làm đàn ông là phải lấy vợ sinh con, mẹ không thể ở cùng con cả đời, lúc con già rồi thì lấy ai chăm sóc.”
“Cũng không nhất định, mẹ xem anh trai của con như thế cũng rất tốt.”
Lý Úy Chi nhíu mày thật sâu, do dự một hồi lâu, “Bảo bối, con sẽ không….cũng thích đàn ông đấy chứ!”
Bạch Tân Vũ chớp mắt, cười khan: “Mẹ, sao mẹ lại nghĩ thế?”
Vẻ mặt Lý Úy Chi sầu lo, “Con nghĩ đây là lần đầu tiên mẹ nghĩ như thế sao? Từ ngày mẹ biết được Tùy Anh là đồng tính luyến ái, mẹ bắt đầu lo lắng, từ nhỏ con đã thích học theo nó, mẹ liền sợ con ngay cả chuyện này cũng học theo nó luôn, sau này người tới tìm con đều là nữ, mẹ mới có chút yên tâm, nhưng con đi bộ đội hai năm, xung quanh đều là đàn ông, trở về lại không gần gũi con gái, bây giờ còn nói con không muốn kết hôn, con….Con bảo mẹ phải nghĩ sao đây?” Bà nói xong lời cuối cùng, đã có chút nóng nảy.
Bạch Tân Vũ cả kinh. Cậu vẫn cho rằng mẹ mình là một phụ nữ trung niên đơn thuần, trong mắt chỉ có làm đẹp con trai với ông xã, không nghĩ đến trực giác của phụ nữ lại nhạy bén đến như vậy, dĩ nhiên bà đã nói trúng hết, từ lúc nào mẹ cậu lại lanh lẹ như vậy, sao cậu không biết?
Lý Úy Chi vặn đầu cậu sang, “Tân Vũ, con nói thật đi, có phải con cũng biến thành đồng tính luyến ái rồi không?”
Bạch Tân Vũ vội đáp: “Không phải, mẹ à, mẹ suy nghĩ nhiều quá rồi, xu hướng tính dục là thứ muốn học liền học được luôn ư.”
Lý Úy Chi không quá yên lòng mà quan sát cậu, “Vậy sao đột nhiên con không thích phụ nữ nữa?”
“Con…không phải con không thích, chỉ là con không có thời gian, con vừa đi học vừa đi làm, sao có thời gian để nói chuyện yêu đương nữa, lại nói con chỉ mới 25, mẹ cứ ép con đi hẹn hò, mẹ sợ con trai mẹ không lấy được vợ chắc, vội làm gì đâu.”
Lý Úy Chi suy nghĩ một lúc, dường như cũng có lý, “Con mẹ đẹp trai lại tài giỏi như thế, sao lại không kiếm được vợ chứ.”
Bạch Tân Vũ cười hì hì: “Cứ vậy đi, không vội, chờ con có sự nghiệp xong mới lo đến mấy cái kia.” Cậu dỗ dành nửa ngày, cuối cùng cũng đánh lừa được mẹ mình, ngẫm lại mẹ cậu lo lắng quả thật cũng có lý, bản thân cậu từ khi xuất ngũ đến bây giờ, thậm chí còn không hẹn hò, bận bịu chỉ là cái cớ, nguyên nhân chính thì trong lòng cậu rất rõ ràng.
Qua hai ngày, Giản Tùy Anh gọi điện cho cậu.
Bạch Tân Vũ nhận điện thoại, “Anh, anh từ Tần Hoàng Đảo về rồi à?” Năm nào anh cậu cũng đi Tần Hoàng Đảo ở với Giản lão gia tử vài ngày.
“Không, chú đến đây đi!”
“Hả?”
“Hoắc Kiều đã về, còn có cháu ngoại hắn, hắn gọi điện thoại tìm chúng ta họp mặt, chú nhanh đến đây đi.”
Bạch Tân Vũ giật mình “A” một tiếng.
“Làm sao?” Giản Tùy Anh có chút ngạc nhiên, “Chú bận à?”
“Không có gì, em tới liền.” Cậu không thể biểu hiện ra dị trạng, trong mắt Giản Tùy Anh, cậu chính là vô cùng nhớ nhung đồng đội của mình, quả thực cậu có nhớ, nhưng Du Phong Thành là người cậu không muốn gặp mặt nhất.
Cậu không lái xe, trèo lên xe ca mà đi, anh trai cậu cho người dẫn cậu đến quán cơm
Vừa vào bao sương, bốn người đàn ông vô cùng ưa nhìn đang ngồi ở bên trong, tựa như ngôi sao tụ họp, bồi bàn nữ kéo đến trong bao sương còn đông hơn cả khách, nhìn thấy cậu bước đến thì càng đăm đăm dõi theo, đại khái là ầm ĩ không hiểu cuộc gặp này mang tính chất gì, tại sao mỗi người đều đẹp trai như thế á.
Bạch Tân Vũ hết sức tránh đi ánh mắt sắc bén của Du Phong Thành, vừa vào trong bao sương đã hướng Hoắc Kiều chào một cái, cười nói: “Chào thủ trưởng.”
Hoắc Kiều cười lên ha hả, “Thằng nhóc nhà cậu, mau đến đây ngồi đi.”
Bạch Tân Vũ bước tới, Hoắc Kiều đứng lên dùng sức ôm cậu một cái, hai người cũng gần một năm chưa gặp, nhìn thấy đồng đội của mình nhất thời khiến người ta nhớ đến những năm tháng ở chung nhiệt huyết sôi trào, làm người ta chịu không nổi mà thổn thức.
Giản Tùy Anh cười nói: “Aish, Hoắc Kiều, mau đem “Đại lễ” của cậu ra đây đi chứ.”
Lý Ngọc ở bên cạnh lộ ra một nụ cười bất đắc dĩ.
Hoắc Kiều nói: “Đúng đúng đúng.” Hắn lấy ra từ trong túi một quyển sách đưa cho Bạch Tân Vũ,”Đến đây, tặng cậu một tập thơ của tôi, thế nào, bản bìa cứng đấy.”
Bạch Tân Vũ liếc qua một chút, bìa thơ tao nhã phóng khoáng, tên là: Núi tuyết Côn Lôn, cậu nhịn không được cười lên, “Đẹp, thật đẹp, rất có duyên.”
Giản Tùy Anh chế nhạo: “In một nghìn bản giữ lại 800 bản đi tặng người khác, cái này gọi là đả thương địch thủ một nghìn, tổn hại tám trăm, ha ha ha ha.”
“Mẹ, cậu thiếu đạo đức đến mức nào hử, ban tuyên truyền nói tập thơ này rất được ủng hộ ở quân khu, còn muốn in thêm cơ.” Hoắc Kiều lật trang bìa, “Nhìn đây, cái này là lời đề từ quân đoàn trưởng viết cho nè, “Dùng giọng văn trữ tình thê lương để phác họa một cách hùng tráng những cảm xúc ẩn sâu nơi quân trường.”
Giản Tùy Anh dựa vào vai Lý Ngọc, cười đến run rẩy không ngừng.
Bạch Tân Vũ cười: “Đội phó, tập thơ này tôi nhất định sẽ trân trọng mà đọc, cất kỹ.”
“A, tôi lại cho cậu một quyển nữa, cậu đọc một quyển, cất kỹ một quyển.” Hoắc Kiều nói xong, lại nhét vào tay cậu một quyển, còn ký tên lên.
Giản Tùy Anh lau nước mắt, “Tân Vũ, chẳng bao lâu nữa chú sẽ không gọi hắn là đội phó được nữa đâu.”
“Tại sao?”
Hoắc Kiều cười cười, “Đội trưởng Hàn Trác lên lon, được điều đến quân khu, sau khi anh ta đi, tôi sẽ tiếp nhận chức đội trưởng của Báo Tuyết đại đội.”
Hai mắt Bạch Tân Vũ tỏa sáng, “Chúc mừng đội phó!”
Hoắc Kiều than nhẹ một tiếng, “Áp lực sẽ lớn hơn.”
Giản Tùy Anh vỗ vỗ bờ vai hắn, “Bảo vệ quốc gia là sứ mệnh trọng đại, đến đây, bọn tôi mời cậu một ly.” Những người khác cũng theo y nâng chén lên, kính Hoắc Kiều.
Hoắc Kiều chạm cốc cùng từng người bọn họ, uống một hơi cạn sạch.
Du Phong Thành vẫn yên lặng nhìn mọi người, không nói lời nào, chỉ là con mắt hắn thường xuyên liếc về phía Bạch Tân Vũ.
Phục vụ bưng lên hết đồ ăn, liền không tình nguyện đi ra, Hoắc Kiều nhìn về phía Bạch Tân Vũ, “Tân Vũ, cậu gặp Phong Thành trước rồi à?!”
Bạch Tân Vũ đang uống, mém sặc, “Ạch, đúng, hôm qua có đi ăn cơm.”
Ngay trước mặt Giản Tùy Anh, Hoắc Kiều không hề để lộ ra biểu hiện kỳ quái nào, hắn cười nói: “Tôi biết lúc nó về khẳng định sẽ tới tìm cậu trước. Lần này tôi về chủ yếu cũng do chuyện nó vào trường quân dội, chị tôi nghe nói rốt cuộc nó cũng bằng lòng trở về, vui đến phát khóc luôn, lúc nó học ở Bắc Kinh, phải phiền cậu chiếu cố nó.”
Bạch Tân Vũ cười khan: “Không thành vấn đề.”
Giản Tùy Anh cười cười: “Có ý tứ, năm đó Tân Vũ đi bộ đội, tôi nhờ cậu bảo cháu trai mình chiếu cố nó, bây giờ thì ngược lại rồi.”
Hoắc Kiều nói một câu đầy ý vị sâu xa: “Phong Thủy luân chuyển, không nói chính xác được điều gì.”
Du Phong Thành giơ chén lên, “Về sau phải làm phiền anh Giản cùng Tân Vũ rồi.”
Ba người khách khí cụng ly, lại theo đuổi tâm tư của riêng mình.
Một bữa cơm vậy mà vô cùng hòa thuận, Hoắc Kiều kể rất nhiều chuyện lý thú về Báo Tuyết đại đội, nghe rồi Bạch Tân Vũ cũng không muốn đi về. Cậu tình nguyện bị những thứ vừa quen thuộc vừa xa lạ này vây lấy, tựa như cậu vẫn còn ở lại Báo Tuyết đại đội, ngồi chung một chỗ với những đồng đội vừa thân thiết vừa đáng tin cậy.
Đêm hôm đó, bọn họ cho quán cơm đó chụp ảnh lưu niệm, lưu luyến mà rời đi.
Năm người uống hơi nhiều rượu, chân Bạch Tân Vũ đã hơi run rẩy, một cánh tay mạnh mẽ lập tức đỡ lấy cậu.
Cậu ngoảnh lại, là Du Phong Thành đang đứng bên cạnh, cậu rất nhanh đẩy Du Phong Thành ra, sợ bị anh trai nhìn thấy. Du Phong Thành lại đỡ lấy cậu lần nữa, “Tôi đưa anh lên xe…”
Hoắc Kiều phái hai chiếc xe tới, Du Phong Thành đỡ Bạch Tân Vũ lên một chiếc, sau khi cậu an vị, Du Phong Thành cúi người xuống, nhẹ nhàng hôn lên môi cậu một cái, “Anh thích nghe chuyện về Báo Tuyết, tôi có thể kể cho anh nhiều hơn.”
Bạch Tân Vũ ngẩn ra, khuôn mặt tựa như cháy rụi, cậu dùng lực chớp mắt, lớn tiếng nói, “Anh, có cần em dìu anh không?” Vừa nói vừa đẩy phắt Du Phong Thành ra.
Lý Ngọc nói: “Không cần, để tôi là được.”
Du Phong Thành tránh ra, Lý Ngọc đỡ Giản Tùy Anh vào trong xe, chính hắn cũng ngồi xuống.
Du Phong Thành nhìn Bạch Tân Vũ thật sâu, đóng cửa xe lại.
Sau khi xe mở máy, Bạch Tân Vũ hít sâu một hơi, cảm giác như bị táng cho tỉnh rượu, trên môi là mùi hương nhàn nhạt kia, thủy chung không xóa đi được.
Xe đi được không bao lâu, Giản Tùy Anh nhẹ giọng lẩm bẩm, “Bạch Tân Vũ.”
“Anh, sao thế?”
“Chú mày nói, trước kia có thằng nào đấy hay bắt nạt chú mày trong bộ đội, là Du Phong Thành à?!”
Bạch Tân Vũ buồn bực nói: “Vâng, trước kia từng có, nhưng sau đó thì….không còn nữa.”
Giản Tùy Anh vốn đang say bí tỉ, đột nhiên chộp lấy cổ áo Bạch Tân Vũ, ghì cậu lên thành cửa xe.
Bạch Tân Vũ lại càng hoảng, “Anh…” Cậu cứ cho rằng Giản Tùy Anh đã say khướt rồi.
Lý Ngọc cũng nghĩ như vậy, hắn ôm hông Giản Tùy Anh muốn lôi y ra, “Đừng lộn xộn.”
Giản Tùy Anh hung tợn nhìn Bạch Tân Vũ, “Con mẹ nó mày nói thật cho tao, quan hệ của mày cùng thằng nhóc Du Phong Thành kia là như thế nào?”
Trong đầu Bạch Tân Vũ vang lên tiếng ù ù, nhất thời choáng luôn tại chỗ.
Quả nhiên Du Phong Thành ăn được vài miếng đã bỏ xuống, hắn lấy một bình rượu, rót hai chén, “Tân Vũ, đã lâu không gặp, cạn một chén nhé.”
Bạch Tân Vũ mắt cũng không thèm nhướn lên, “Tôi không uống rượu.”
Du Phong Thành cười cười, “Được,tôi uống một mình vậy.” Nói xong một ngụm nốc cạn rượu trong ly.
Hai người ăn cay bốc hỏa, Du Phong Thành cởi áo lông, bên trong hắn mặc một bộ ngắn tay, lúc hắn nâng chén, khuỷu tay nhấc lên, Bạch Tân Vũ nhìn thấy một vết sẹo trên cánh tay hắn, vết sẹo kia lớn bằng nửa quả hạch đào, rất dữ tợn, nhìn qua đã thấy là mới khép lại không lâu, Bạch Tân Vũ biết vết sẹo này mới, bởi vì cậu đã từng quen thuộc mỗi một tấc trên thân thể người đàn ông này, hiện tại….Không biết mười tháng qua trên người Du Phong Thành đã có thêm bao nhiêu vết thương.
Du Phong Thành chú ý tới ánh mắt của cậu, ngó cánh tay mình, “Cái này là sau khi anh đi, tôi bị dao găm đâm vào. Bây giờ tôi cảm thấy thật may mắn khi anh đã rời khỏi nơi đó, Báo Tuyết đại đội là đoàn bộ đội đặc chủng có tổn thất rất thấp, nhưng hầu như lần nào làm nhiệm vụ không chết thì cũng bị thương, tôi không muốn nhìn thấy anh bị thương nữa.”
Bạch Tân Vũ cười mỉa mai, ban đầu cậu vốn muốn nhịn xuống, nhưng tiếng cười lại không khống chế được mà thoát ra ngoài. Không có biện pháp, bởi vì những lời này của Du Phong Thành thật quá nực cười, cứ như thể Du Phong Thành đã làm được cái gì cho cậu lúc cậu bị thương vậy, cơ mà, cậu cũng không nói gì cả, chỉ cầm lấy rượu trên bàn, nhấp một ngụm.
Cay, đồ ăn cay, rượu cay, lòng cũng tựa như bị thiêu đốt.
Ánh mắt Du Phong Thành buồn bã, hô hấp có chút gian nan, “Tân Vũ, tôi sẽ không tự đi nói xạo chuyện của mình, tôi có lỗi với anh rất nhiều chuyện, lúc đó tôi đi….”
“Đừng than thở chuyện quá khứ với tôi nữa.” Bạch Tân Vũ rót đầy rượu cho hắn, “Đến, một chén này, tôi mời chiến hữu, kính dũng sĩ của tổ quốc.”
Du Phong Thành ngẩn người, rồi vẫn cụng ly với cậu.
Bạch Tân Vũ nâng cốc uống cạn xong, không khách khí nói: “Cậu ăn no chưa? Tôi ăn no rồi.”
Du Phong Thành lắc đầu: “Chưa.”
“Vậy cậu cứ từ từ ăn đi, tôi trả tiền, tôi có việc phải về trước.” Bạch Tân Vũ nói xong bèn đứng dậy, cậu thực sự không chịu nổi việc phải ngồi đối mặt với Du Phong Thành, bực mình.
Du Phong Thành bắt lại tay cậu, Bạch Tân Vũ giật một cái không ra, liền trừng mắt với Du Phong Thành, Du Phong Thành cũng nhìn lại cậu không chớp mắt, Bạch Tân Vũ ngó trái ngó phải đều thấy người, cậu biết Du Phong Thành là hạng da mặt dày, đành chịu đựng quay trở về chỗ ngồi. Trước nay cậu luôn tưởng tượng nếu mình mà được lên báo, thì chắc chắn sẽ do lùm xùm gì đó với nữ minh tinh, bây giờ cậu muốn thấy hình ảnh mình trên báo, phải là chiến sĩ tổ quốc ghi công, ông chủ xí nghiệp trẻ tuổi, nói chung, chắc chắn không phải là gã đồng tính nào đó say rượu đánh lộn.
Bạch Tân Vũ sửa sang lại y phục, dùng giọng hết sức bình tĩnh nói: “Du Phong Thành, từ trước tôi đã sớm cảm thấy, hai chúng ta đã không còn lời gì để nói rồi, cậu cảm thấy có lỗi với tôi, tôi chấp nhận, còn làm thế nào được nữa, tôi cũng không thể lôi cậu ra thiến, hơn nữa thù hận giữa hai chúng ta cũng không lớn đến mức đấy. Tôi chỉ là không muốn lãng phí thời gian với cậu nữa, dù thái độ của cậu bây giờ như thế nào, là áy náy hay cái gì khác, tôi cũng đều không quan tâm, tôi là người vô cùng yêu bản thân, cậu cũng biết rồi đấy, tôi sẽ không diễn vai phụ cho kẻ khác, chúng ta đã kết thúc rồi, gặp nhau được thì cũng chia tay được!”
Du Phong Thành nắm chặt tay cậu, nhẹ giọng: “Anh không phải vai phụ, trong lòng tôi, cho tới bây giờ anh cũng chưa bao giờ là vai phụ.”
Nhất thời trong lồng ngực Bạch Tân Vũ cuộn trào một ngọn lửa giận dữ, cậu ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Cậu nói mấy câu này không thấy chột dạ ha.”
Du Phong Thành dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve bàn tay Bạch Tân Vũ, làn da ấm áp gợi lên vô số hồi ức tươi đẹp, khiến cho đáy lòng hắn đều run rẩy, hắn nhìn thẳng vào mắt Bạch Tân Vũ, “Ngay từ đầu tôi đã nhận ra, tình cảm của tôi dành cho anh không giống với tình cảm của tôi với cậu mình, chỉ là lúc đó tôi không phân biệt được rõ ràng thế nào là thích, nhưng bây giờ tôi đã quá minh bạch, đối với hắn tôi chỉ có tình cảm gia đình cùng lòng ngưỡng mộ, người tôi yêu là anh.”
Bạch Tân Vũ giật mình, hô hấp nhất thời trở nên có chút nặng nề, cậu nhìn xoáy vào Du Phong Thành, Du Phong Thành không né tránh ánh mắt cậu, không hề do dự, nhưng cậu không biết lấy cái gì để có thể tin tưởng con người này nữa, cậu dùng lực rút tay về, chịu đựng nội tâm sóng trào, “Đó là chuyện của cậu, dường như tôi không có nghĩa vụ phải thừa nhận cảm xúc của riêng cậu, hơn nữa, cậu không cần nghiêm túc như vậy đâu.”
Du Phong Thành trầm giọng: “Tôi không tin.”
Bạch Tân Vũ châm chọc cười: “Diễn hài chắc, lời cậu nói tôi cũng chẳng tin.”
“Anh yêu tôi, Bạch Tân Vũ, anh không thể phủ nhận điều ấy.”
Bạch Tân Vũ âm thầm siết chặt nắm đấm, cậu rất muốn cãi lại đôi ba câu, nhưng rồi cảm thấy chẳng có nghĩa lý gì, nếu như ngay cả thích người nào cũng không dám thừa nhận, thì cậu có ngu ngốc kém gì Du Phong Thành đâu, cho nên cậu không phủ nhận, chỉ nói: “Tóm lại, với tôi mà nói thì cái gì cũng qua hết rồi, cậu thích ai, ngưỡng mộ ai, đều không liên quan đến tôi nữa, cho dù như thế nào, chúng ta vẫn là chiến hữu, cậu trở về tôi có rượu đãi, nhưng chúng ta chỉ có thể chấm dứt ở đây.”
Du Phong Thành nói giọng khàn khàn: “Chúng ta sẽ không dừng ở đây, Tân Vũ, cảm xúc của tôi với Đội phó nhiều năm qua rất mơ hồ, vì anh xuất hiện, tôi mới biết được như thế nào là thực sự thích một người, mười tháng xa nhau, người mỗi ngày tôi nhớ đến đều là anh, cho tôi một cơ hội thôi, chúng ta bắt đầu lại đi!”
Bạch Tân Vũ cảm giác não mình muốn đình công, bắt đầu từ khoảnh khắc cậu nhìn thấy Du Phong Thành ngày hôm nay, đầu óc cậu vẫn cứ ngẩn ngơ như thế, có đôi khi cậu không phân biệt được rõ mình có đang mơ hay không, nếu trước đây Du Phong Thành mà bày tỏ với cậu, cậu nhất định phải dương dương đắc ý nói “Tôi miễn cưỡng chấp nhận cậu đó.” Nhưng sau khi thật sự nghe được, cậu lại chỉ cảm thấy bi ai. Từ lúc Du Phong Thành xoay người bước đi, cậu cũng đã hiểu ra, cả đời này cậu cũng không đấu lại người “Cậu” mà Du Phong Thành thích, từ đầu tới cuối luôn có một lớp bụi không xóa đi được, thì ra khi người ta thật lòng say đắm ai, mỗi một người đều sẽ trở nên ưa sạch sẽ, tình cảm của cậu ở núi Côn Lôn đã bị dập tắt, được chôn sâu trong lớp tuyết thật dày, không bao giờ thấy lại ánh mặt trời nữa.
Bạch Tân Vũ hít sâu một hơi, “Du Phong Thành, những gì đã qua đều là quá khứ rồi, cậu tiếp tục ở lại Báo Tuyết đại đội thực hiện lý tưởng của mình, việc tôi đang làm thì vẫn cứ làm, chúng ta vốn là người thuộc về hai thế giới, về sau cũng rất khó có thể xuất hiện cùng nhau, tôi đã quên rồi, cậu cũng….”
“Từ lúc nào chúng ta thành người xa lạ vậy?” Du Phong Thành cắn răng nói: “Từ khi chúng ta mới làm lính đến khi gia nhập Báo Tuyết đại đội, có lần nào chưa từng kề vai nhau mà đi, chúng ta ăn cùng một loại cơm, leo lên khỏi một loại hố, cùng chịu đựng một dạng khổ, chúng ta vẫn luôn ở cùng một chỗ.”
“Nhưng bây giờ thì không!” Bạch Tân Vũ gầm nhẹ, “Cậu nói những điều này là có ý gì? Trong lòng cậu vốn rõ ràng, chúng ta chưa bao giờ đi cùng nhau, cậu vào Báo Tuyết đại đội, là đi theo bước chân đội phó, đoạn đường cậu đi qua với tôi, chẳng qua chỉ là trùng với con đường cậu phải đi qua để bước theo anh ta, có liên quan gì đến tôi? Thực tế là từ đầu tới cuối mọi chuyện đều không hề liên quan đến tôi, tôi chẳng qua là kẻ vừa vặn xuất hiện ở trên đường, đi nhanh chậm ra sao, có theo được hay không, căn bản không phải điều cậu lo lắng, như vậy cậu vẫn còn nói là chúng ta chung một đường?” Cậu nói xong, mũi đã cay cay, “Du Phong Thành, thật ra cho tới nay, đều là tôi bám theo cậu, tham gia tuyển chọn cũng như vậy, gia nhập Báo Tuyết đại đội cũng thế, ngay từ đầu, đều là tôi muốn sánh bước cùng cậu, cho nên chưa bao giờ có thứ gọi là chúng ta “cùng đi với nhau.” Nhưng giờ mọi chuyện không giống thế nữa, cậu đi đường cậu, tôi đi đường tôi, tôi có phương hướng của riêng mình rồi, và tôi không quan tâm.” Cậu móc ví, rút ra mấy tờ tiền mặt, đứng dậy liền đi.
Đôi mắt Du Phong Thành chậm rãi đỏ lên, hắn bắt lấy chai rượu mở ra, đưa lên miệng mình mà hung hãn nốc một ngụm, áp chế thương tâm lan tràn xuống dưới, đứng dậy đuổi theo. Đuổi tới bãi đỗ xe, Bạch Tân Vũ đang muốn đóng cửa lại, Du Phong Thành đã đẩy ra, lôi người xuống từ bên trong.
Bạch Tân Vũ đẩy hắn vài cái không ra, nhịn xuống xúc động muốn vung nắm đấm, hai người đều uống rượu, lại đã từng đi lính, không chơi kiểu “nhẹ nhàng tình cảm” như mấy cặp nam nữ yêu nhau, máu nóng bốc lên đầu là muốn động thủ, cậu không muốn đánh nhau với Du Phong Thành ở chỗ này.
Du Phong Thành đè nghiến cậu lên trên xe, khàn khàn nói, “Tân Vũ, đừng nhúc nhích, nghe tôi nói một câu, chỉ một câu thôi.” Âm điệu càng về cuối, tựa như càng kéo theo chút cầu xin.
Hô hấp Bạch Tân Vũ đều có chút run rẩy, cậu cắn răng: “Nói!”
“Lần này tôi về không phải để nghỉ ngơi.” Du Phong Thành nhìn kỹ lấy khuôn mặt Bạch Tân Vũ, gương mặt hắn đã nhớ nhung suốt một năm qua, huyễn tưởng qua vô số lần, hắn nhẹ nhàng vuốt ve theo đường nét quen thuộc kia, khẽ nói: “Tôi trở về để làm vài việc, ngày mai đội phó cũng sẽ trở về Bắc Kinh, lo thủ tục miễn thi vào học viện quân sự cho tôi.”
Trong mắt Bạch Tân Vũ lóe lên một vẻ kinh ngạc. Năm nay? Trước kia Du Phong Thành nói là hai năm, mới qua được có một năm….
Du Phong Thành cười khổ: “Chỉ cần nghĩ tới thằng cha Yến Thiếu Trăn hết Tết này đã trở lại Bắc Kinh, tôi làm sao ngồi yên được, hắn nhất định thừa dịp tôi không có mặt tiếp cận anh.”
Bạch Tân Vũ nhịn không được hỏi: “Cậu cứ bỏ về như thế? Không phải cậu vẫn muốn ở lại Báo Tuyết đại đội sao?”
“Bây giờ anh làm tôi lo lắng nhiều hơn.” Du Phong Thành nhẹ nhàng cạ trán mình vào trán cậu, “Nếu như ở trên chiến trường cứ mãi nghĩ anh sẽ bị kẻ khác cướp mất, sớm hay muộn tôi cũng sẽ bỏ xác ở đó thôi *.”
Nguyên văn là: “Tôi sẽ không trở về được mất “, nhưng có lẽ sẽ gây khó hiểu nên mình chuyển sang “Tôi cũng sẽ bỏ xác ở đó thôi.”
Bạch Tân Vũ dùng sức đẩy hắn ra, trong đầu loạn đến tưng bừng, “Du Phong Thành, nếu có một ngày cậu thấy hối hận vì đã rời khỏi Báo Tuyết đại đội, cậu nhớ kỹ cho, đây là quyết định của chính cậu, tôi không hề liên quan.”
Du Phong Thành nói: “Đây là tự tôi quyết định.”
Bạch Tân Vũ chui vào trong xe, nâng kính xe, lái đi.
Du Phong thành nhìn cậu nhanh chóng đi mất, chậm rãi nắm chặt tay, hơi ấm nơi đầu ngón tay khi hắn chạm vào khuôn mặt Bạch Tân Vũ vẫn còn đó, tựa như chỉ cần nắm chặt là có thể khiến nhiệt độ kia vương lại lâu hơn một chút….
Về đến nhà, Bạch Tân Vũ mệt lả lết đến phòng, ngã lên giường. Một bữa cơm cùng với Du Phong Thành khiến cậu còn mệt hơn chạy bộ 10 km, đến bây giờ đầu vẫn còn ong ong, lòng bàn tay ứa mồ hôi. Cậu dường như đã đánh giá thấp tầm ảnh hưởng của Du Phong Thành đối với mình, lâu như vậy không gặp lại, một câu nói, một ánh mắt của Du Phong Thành với cậu đều là sự dày vò.
Lý Úy Chi đẩy cửa phòng cậu ra, nhẹ giọng nói: “Tân Vũ? Con uống rượu à?”
Bạch Tân Vũ buồn bực đáp: “Vâng.”
“Không phải con mang tài liệu đến công ty à, gặp mặt bạn bè sao?”
“Vâng.”
Lý Úy Chi ngồi ở trên giường, vuốt đầu cậu, “Tâm trạng không tốt ư, hay là mệt? Mẹ nấu cho con canh giải rượu nhé.”
Bạch Tân Vũ ôm lấy thắt lưng mẹ mình, đem đầu đặt ở trên đùi bà, “Không cần ạ, con uống không nhiều lắm, mẹ cứ ở đây với con một lát là được.”
Lý Úy Chi cười: “Đã lâu không làm nũng với mẹ nha.”
Bạch Tân Vũ cười nhạt, “Mẹ, những cô gái mẹ giới thiệu con có thể không đi gặp có được không, hiện tại con không có tâm trạng nghĩ chuyện đó, con muốn gây dựng sự nghiệp.”
Lý Úy Chi thở dài, “Không muốn gặp thì không gặp vậy, mẹ cũng biết, con thật sự không có để tâm.”
Bạch Tân Vũ do dự một chút, “Mẹ, nếu như sau này con cũng không kết hôn, mẹ có chấp nhận được không?”
Lý Úy Chi lại càng hoảng sợ, “Tại sao?”
“Con nói là “nếu như”.” Bạch Tân Vũ cười, “Con trai mẹ cũng coi như trải hết hồng trần rồi, đột nhiên cảm thấy yêu đương kết hôn gì đó rất vô nghĩa, con gái nhà nào cũng không tốt bằng mẹ được, con không muốn kết hôn.”
“Sao con có thể nghĩ như vậy, làm đàn ông là phải lấy vợ sinh con, mẹ không thể ở cùng con cả đời, lúc con già rồi thì lấy ai chăm sóc.”
“Cũng không nhất định, mẹ xem anh trai của con như thế cũng rất tốt.”
Lý Úy Chi nhíu mày thật sâu, do dự một hồi lâu, “Bảo bối, con sẽ không….cũng thích đàn ông đấy chứ!”
Bạch Tân Vũ chớp mắt, cười khan: “Mẹ, sao mẹ lại nghĩ thế?”
Vẻ mặt Lý Úy Chi sầu lo, “Con nghĩ đây là lần đầu tiên mẹ nghĩ như thế sao? Từ ngày mẹ biết được Tùy Anh là đồng tính luyến ái, mẹ bắt đầu lo lắng, từ nhỏ con đã thích học theo nó, mẹ liền sợ con ngay cả chuyện này cũng học theo nó luôn, sau này người tới tìm con đều là nữ, mẹ mới có chút yên tâm, nhưng con đi bộ đội hai năm, xung quanh đều là đàn ông, trở về lại không gần gũi con gái, bây giờ còn nói con không muốn kết hôn, con….Con bảo mẹ phải nghĩ sao đây?” Bà nói xong lời cuối cùng, đã có chút nóng nảy.
Bạch Tân Vũ cả kinh. Cậu vẫn cho rằng mẹ mình là một phụ nữ trung niên đơn thuần, trong mắt chỉ có làm đẹp con trai với ông xã, không nghĩ đến trực giác của phụ nữ lại nhạy bén đến như vậy, dĩ nhiên bà đã nói trúng hết, từ lúc nào mẹ cậu lại lanh lẹ như vậy, sao cậu không biết?
Lý Úy Chi vặn đầu cậu sang, “Tân Vũ, con nói thật đi, có phải con cũng biến thành đồng tính luyến ái rồi không?”
Bạch Tân Vũ vội đáp: “Không phải, mẹ à, mẹ suy nghĩ nhiều quá rồi, xu hướng tính dục là thứ muốn học liền học được luôn ư.”
Lý Úy Chi không quá yên lòng mà quan sát cậu, “Vậy sao đột nhiên con không thích phụ nữ nữa?”
“Con…không phải con không thích, chỉ là con không có thời gian, con vừa đi học vừa đi làm, sao có thời gian để nói chuyện yêu đương nữa, lại nói con chỉ mới 25, mẹ cứ ép con đi hẹn hò, mẹ sợ con trai mẹ không lấy được vợ chắc, vội làm gì đâu.”
Lý Úy Chi suy nghĩ một lúc, dường như cũng có lý, “Con mẹ đẹp trai lại tài giỏi như thế, sao lại không kiếm được vợ chứ.”
Bạch Tân Vũ cười hì hì: “Cứ vậy đi, không vội, chờ con có sự nghiệp xong mới lo đến mấy cái kia.” Cậu dỗ dành nửa ngày, cuối cùng cũng đánh lừa được mẹ mình, ngẫm lại mẹ cậu lo lắng quả thật cũng có lý, bản thân cậu từ khi xuất ngũ đến bây giờ, thậm chí còn không hẹn hò, bận bịu chỉ là cái cớ, nguyên nhân chính thì trong lòng cậu rất rõ ràng.
Qua hai ngày, Giản Tùy Anh gọi điện cho cậu.
Bạch Tân Vũ nhận điện thoại, “Anh, anh từ Tần Hoàng Đảo về rồi à?” Năm nào anh cậu cũng đi Tần Hoàng Đảo ở với Giản lão gia tử vài ngày.
“Không, chú đến đây đi!”
“Hả?”
“Hoắc Kiều đã về, còn có cháu ngoại hắn, hắn gọi điện thoại tìm chúng ta họp mặt, chú nhanh đến đây đi.”
Bạch Tân Vũ giật mình “A” một tiếng.
“Làm sao?” Giản Tùy Anh có chút ngạc nhiên, “Chú bận à?”
“Không có gì, em tới liền.” Cậu không thể biểu hiện ra dị trạng, trong mắt Giản Tùy Anh, cậu chính là vô cùng nhớ nhung đồng đội của mình, quả thực cậu có nhớ, nhưng Du Phong Thành là người cậu không muốn gặp mặt nhất.
Cậu không lái xe, trèo lên xe ca mà đi, anh trai cậu cho người dẫn cậu đến quán cơm
Vừa vào bao sương, bốn người đàn ông vô cùng ưa nhìn đang ngồi ở bên trong, tựa như ngôi sao tụ họp, bồi bàn nữ kéo đến trong bao sương còn đông hơn cả khách, nhìn thấy cậu bước đến thì càng đăm đăm dõi theo, đại khái là ầm ĩ không hiểu cuộc gặp này mang tính chất gì, tại sao mỗi người đều đẹp trai như thế á.
Bạch Tân Vũ hết sức tránh đi ánh mắt sắc bén của Du Phong Thành, vừa vào trong bao sương đã hướng Hoắc Kiều chào một cái, cười nói: “Chào thủ trưởng.”
Hoắc Kiều cười lên ha hả, “Thằng nhóc nhà cậu, mau đến đây ngồi đi.”
Bạch Tân Vũ bước tới, Hoắc Kiều đứng lên dùng sức ôm cậu một cái, hai người cũng gần một năm chưa gặp, nhìn thấy đồng đội của mình nhất thời khiến người ta nhớ đến những năm tháng ở chung nhiệt huyết sôi trào, làm người ta chịu không nổi mà thổn thức.
Giản Tùy Anh cười nói: “Aish, Hoắc Kiều, mau đem “Đại lễ” của cậu ra đây đi chứ.”
Lý Ngọc ở bên cạnh lộ ra một nụ cười bất đắc dĩ.
Hoắc Kiều nói: “Đúng đúng đúng.” Hắn lấy ra từ trong túi một quyển sách đưa cho Bạch Tân Vũ,”Đến đây, tặng cậu một tập thơ của tôi, thế nào, bản bìa cứng đấy.”
Bạch Tân Vũ liếc qua một chút, bìa thơ tao nhã phóng khoáng, tên là: Núi tuyết Côn Lôn, cậu nhịn không được cười lên, “Đẹp, thật đẹp, rất có duyên.”
Giản Tùy Anh chế nhạo: “In một nghìn bản giữ lại 800 bản đi tặng người khác, cái này gọi là đả thương địch thủ một nghìn, tổn hại tám trăm, ha ha ha ha.”
“Mẹ, cậu thiếu đạo đức đến mức nào hử, ban tuyên truyền nói tập thơ này rất được ủng hộ ở quân khu, còn muốn in thêm cơ.” Hoắc Kiều lật trang bìa, “Nhìn đây, cái này là lời đề từ quân đoàn trưởng viết cho nè, “Dùng giọng văn trữ tình thê lương để phác họa một cách hùng tráng những cảm xúc ẩn sâu nơi quân trường.”
Giản Tùy Anh dựa vào vai Lý Ngọc, cười đến run rẩy không ngừng.
Bạch Tân Vũ cười: “Đội phó, tập thơ này tôi nhất định sẽ trân trọng mà đọc, cất kỹ.”
“A, tôi lại cho cậu một quyển nữa, cậu đọc một quyển, cất kỹ một quyển.” Hoắc Kiều nói xong, lại nhét vào tay cậu một quyển, còn ký tên lên.
Giản Tùy Anh lau nước mắt, “Tân Vũ, chẳng bao lâu nữa chú sẽ không gọi hắn là đội phó được nữa đâu.”
“Tại sao?”
Hoắc Kiều cười cười, “Đội trưởng Hàn Trác lên lon, được điều đến quân khu, sau khi anh ta đi, tôi sẽ tiếp nhận chức đội trưởng của Báo Tuyết đại đội.”
Hai mắt Bạch Tân Vũ tỏa sáng, “Chúc mừng đội phó!”
Hoắc Kiều than nhẹ một tiếng, “Áp lực sẽ lớn hơn.”
Giản Tùy Anh vỗ vỗ bờ vai hắn, “Bảo vệ quốc gia là sứ mệnh trọng đại, đến đây, bọn tôi mời cậu một ly.” Những người khác cũng theo y nâng chén lên, kính Hoắc Kiều.
Hoắc Kiều chạm cốc cùng từng người bọn họ, uống một hơi cạn sạch.
Du Phong Thành vẫn yên lặng nhìn mọi người, không nói lời nào, chỉ là con mắt hắn thường xuyên liếc về phía Bạch Tân Vũ.
Phục vụ bưng lên hết đồ ăn, liền không tình nguyện đi ra, Hoắc Kiều nhìn về phía Bạch Tân Vũ, “Tân Vũ, cậu gặp Phong Thành trước rồi à?!”
Bạch Tân Vũ đang uống, mém sặc, “Ạch, đúng, hôm qua có đi ăn cơm.”
Ngay trước mặt Giản Tùy Anh, Hoắc Kiều không hề để lộ ra biểu hiện kỳ quái nào, hắn cười nói: “Tôi biết lúc nó về khẳng định sẽ tới tìm cậu trước. Lần này tôi về chủ yếu cũng do chuyện nó vào trường quân dội, chị tôi nghe nói rốt cuộc nó cũng bằng lòng trở về, vui đến phát khóc luôn, lúc nó học ở Bắc Kinh, phải phiền cậu chiếu cố nó.”
Bạch Tân Vũ cười khan: “Không thành vấn đề.”
Giản Tùy Anh cười cười: “Có ý tứ, năm đó Tân Vũ đi bộ đội, tôi nhờ cậu bảo cháu trai mình chiếu cố nó, bây giờ thì ngược lại rồi.”
Hoắc Kiều nói một câu đầy ý vị sâu xa: “Phong Thủy luân chuyển, không nói chính xác được điều gì.”
Du Phong Thành giơ chén lên, “Về sau phải làm phiền anh Giản cùng Tân Vũ rồi.”
Ba người khách khí cụng ly, lại theo đuổi tâm tư của riêng mình.
Một bữa cơm vậy mà vô cùng hòa thuận, Hoắc Kiều kể rất nhiều chuyện lý thú về Báo Tuyết đại đội, nghe rồi Bạch Tân Vũ cũng không muốn đi về. Cậu tình nguyện bị những thứ vừa quen thuộc vừa xa lạ này vây lấy, tựa như cậu vẫn còn ở lại Báo Tuyết đại đội, ngồi chung một chỗ với những đồng đội vừa thân thiết vừa đáng tin cậy.
Đêm hôm đó, bọn họ cho quán cơm đó chụp ảnh lưu niệm, lưu luyến mà rời đi.
Năm người uống hơi nhiều rượu, chân Bạch Tân Vũ đã hơi run rẩy, một cánh tay mạnh mẽ lập tức đỡ lấy cậu.
Cậu ngoảnh lại, là Du Phong Thành đang đứng bên cạnh, cậu rất nhanh đẩy Du Phong Thành ra, sợ bị anh trai nhìn thấy. Du Phong Thành lại đỡ lấy cậu lần nữa, “Tôi đưa anh lên xe…”
Hoắc Kiều phái hai chiếc xe tới, Du Phong Thành đỡ Bạch Tân Vũ lên một chiếc, sau khi cậu an vị, Du Phong Thành cúi người xuống, nhẹ nhàng hôn lên môi cậu một cái, “Anh thích nghe chuyện về Báo Tuyết, tôi có thể kể cho anh nhiều hơn.”
Bạch Tân Vũ ngẩn ra, khuôn mặt tựa như cháy rụi, cậu dùng lực chớp mắt, lớn tiếng nói, “Anh, có cần em dìu anh không?” Vừa nói vừa đẩy phắt Du Phong Thành ra.
Lý Ngọc nói: “Không cần, để tôi là được.”
Du Phong Thành tránh ra, Lý Ngọc đỡ Giản Tùy Anh vào trong xe, chính hắn cũng ngồi xuống.
Du Phong Thành nhìn Bạch Tân Vũ thật sâu, đóng cửa xe lại.
Sau khi xe mở máy, Bạch Tân Vũ hít sâu một hơi, cảm giác như bị táng cho tỉnh rượu, trên môi là mùi hương nhàn nhạt kia, thủy chung không xóa đi được.
Xe đi được không bao lâu, Giản Tùy Anh nhẹ giọng lẩm bẩm, “Bạch Tân Vũ.”
“Anh, sao thế?”
“Chú mày nói, trước kia có thằng nào đấy hay bắt nạt chú mày trong bộ đội, là Du Phong Thành à?!”
Bạch Tân Vũ buồn bực nói: “Vâng, trước kia từng có, nhưng sau đó thì….không còn nữa.”
Giản Tùy Anh vốn đang say bí tỉ, đột nhiên chộp lấy cổ áo Bạch Tân Vũ, ghì cậu lên thành cửa xe.
Bạch Tân Vũ lại càng hoảng, “Anh…” Cậu cứ cho rằng Giản Tùy Anh đã say khướt rồi.
Lý Ngọc cũng nghĩ như vậy, hắn ôm hông Giản Tùy Anh muốn lôi y ra, “Đừng lộn xộn.”
Giản Tùy Anh hung tợn nhìn Bạch Tân Vũ, “Con mẹ nó mày nói thật cho tao, quan hệ của mày cùng thằng nhóc Du Phong Thành kia là như thế nào?”
Trong đầu Bạch Tân Vũ vang lên tiếng ù ù, nhất thời choáng luôn tại chỗ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook