Tiểu Bạch Dương
-
Chương 71
Du Phong Thành dìu Bạch Tân Vũ về ký túc xá, hắn chế giễu nói: “Tửu lượng cũng chẳng phải dạng cao cường gì, vậy mà lần nào anh cũng uống cho đã.”
“Tửu lượng của tôi….mà kém á…” Bạch Tân Vũ ợ một cái, “Cậu không biết là tôi uống bao nhiêu đâu nhé, tôi cũng chưa có…..chưa có say nà.” Cậu ngoắc lấy cổ Du Phong Thành, sáp mặt tới cười hì hì: “Lại đây nào, cho tôi hun cái coi.”
Du Phong Thành đẩy mặt cậu ra, “Say khướt rồi, đàng hoàng một chút đi.”
Môi Bạch Tân Vũ trề ra, “Cậu chê tôi đấy à.”
Du Phong Thành bắt lấy cái cằm đang gục lên gục xuống của cậu, “Ờ.”
Bạch Tân Vũ lập tức chồm lên người hắn, cười ha hả: “Có chê cũng muộn rồi, chạy nhanh lên một chút nà, xung phong!”
Du Phong Thành đảo mắt, nhưng cũng không hất cậu xuống đất, cứ thế cõng cậu chậm rãi đi qua thao trường. Lúc đó đã là hừng đông, bốn bề vắng lặng, tiết trời chớm thu của Tân Cương vào buổi tối lạnh vô cùng, nhưng bọn họ ăn mặc cũng coi như dày dặn, quan trọng nhất, cho dù là nóng hay lạnh, cái khổ gì bọn họ cũng đã trải qua, nhiệt độ dù có hơi thấp một chút bọn họ cũng chẳng cảm thấy khác biệt gì cho lắm.
Đầu Bạch Tân Vũ lệch đi trên lưng Du Phong Thành, mềm nhũn mà cọ cọ, cười híp mắt nói:”Cha tôi có nói, lúc tôi còn bé khóc quấy không chịu ngủ, ông ấy cứ luôn cõng tôi ngủ trên lưng như thế này, ai khác cõng cũng không được.”
“Hồi còn bé anh nặng bao nhiêu cân, bây giờ bao nhiêu cân?”
Bạch Tân Vũ cười ha ha: “Cậu cõng tôi một lúc đi mà, cậu cõng tôi rồi, đến lượt tôi cõng cậu.”
“Ai dám khiến anh cõng chứ.”
Bạch Tân Vũ hôn lên cổ hắn, trong lòng vô cùng sung sướng: “Thoải mái thật đấy, uống thật thoải mái….”
“Anh đừng có mà nôn lên người tôi đấy.”
“Không có mà….Tôi còn chưa say nà.” Bạch Tân Vũ nói năng lộn xộn. “Đây là ngày thoải mái nhất từ lúc đến đây.”
Du Phong Thành trầm giọng nói: “Cố mà hưởng thụ đi, khảo nghiệm ngày mai….”
Gió lạnh thổi qua, Bạch Tân Vũ có hơi tỉnh táo lại, “Làm sao? Khảo nghiệm ngày mai, lẽ nào cậu biết cái gì?”
Du Phong Thành gật đầu, ” Tôi đoán được sơ sơ vài thứ, mặc dù chưa thể chắc chắn.”
“Là cái gì?” Bạch Tân Vũ tò mò hỏi.
“Không nói cho anh biết.”
“Sao lại không nói cho tôi?” Bạch Tân Vũ lắc cổ hắn, “Vì sao không nói cho tôi hả?”
“Vì có nói cũng không làm anh nhẹ nhõm đi được chút nào, không bằng cứ để cho anh ngủ ngon giấc đêm nay.”
“Cậu rắc thính cho tôi đớp mà tôi còn ngủ được ấy hả?”
“Anh ấy à?” Du Phong Thành hừ một tiếng, “Anh thì chắc chắn là ngủ được thôi.”
Bạch Tân Vũ gật gà gật gù chơi xấu, “A a a a Du Phong Thành, cậu nói cho tôi biết đi mà.”
Du Phong Thành lấy tay vỗ mông cậu, “Anh mà kêu nữa là tôi ném anh xuống đấy.”
Bạch Tân Vũ đàng hoàng trở lại, nhỏ giọng: “Nói cho tôi biết đi.”
Du Phong Thành im lặng mất một lúc, “Chắc là khảo nghiệm tâm lý.”
“Cái gì cơ? Khảo nghiệm tâm lý?”
“Miêu tả một cách đơn giản thì chính là cưỡng chế anh buông bỏ sự phụ thuộc của bản thân vào xã hội và tập thể, khiến anh từ nay về sau không còn sợ hãi sự cô độc nữa, hoàn toàn độc lập.”
Bạch Tân Vũ ngẩn ngơ, “Vậy phải làm sao giờ?”
Lần này Du Phong Thành không nói gì cả.
Bạch Tân Vũ ôm sát cổ hắn, cảm thấy đã tỉnh rượu hơn phân nửa, lời Du Phong Thành vừa nói quả thực có chút dọa người, rốt cuộc phải vận dụng đến thủ đoạn gì mới có thể cưỡng chế một người buông bỏ tính phụ thuộc của mình? Điều đó dường như là không thể, đừng nói con người, đến động vật còn sống quần cư, muốn xóa sạch đi sự lệ thuộc, nghe cứ như ép người ta phải từ bỏ hết các cảm xúc mà họ sở hữu, đều không thể làm được.
Du Phong Thành lạnh nhạt nói: “Anh cũng đừng suy nghĩ, tôi nói này, cho dù anh có biết hết toàn bộ nội dung kiểm tra, đối với anh mà ngẫm ra cũng không có tác dụng gì cả, buổi tối hôm nay ngủ một giấc thật ngon đi.”
Bạch Tân Vũ nhẹ giọng nói: “Cậu sợ à?”
Du Phong Thành gật đầu. “Tôi sợ.”
Trong ấn tượng của Bạch Tân Vũ, dường như đây là lần đầu tiên cậu thấy Du Phong Thành sợ cái gì, ngay cả đến Du Phong Thành còn phải sợ lần kiểm tra này, cậu…cậu có thể vượt qua được không? Cậu dán mặt lên làn da ấm áp nơi cổ Du Phong Thành, “Nhưng cậu nhất định sẽ vượt qua được mà!”
“Tôi sẽ.”
“Tôi đây cũng sẽ thông qua.” Bạch Tân Vũ kiên định nói.
Du Phong Thành từ chối cho ý kiến, “Tôi vẫn nhắc lại câu kia thôi, anh lượng sức mà đi.”
“Tôi cũng nhắc lại lời mình đã nói, tôi muốn tận lực mà đi.”
Du Phong Thành lắc đầu, cõng Bạch Tân Vũ xuyên qua thao trường không một bóng người, hai người chậm rãi thả bước dưới ánh trăng an tĩnh, Bạch Tân Vũ không ngừng cọ môi và mặt mình vào cổ Du Phong Thành, dường như không một ai có thể dằn lòng phá hư đoạn thời gian ấm áp mà tĩnh mịch như vậy.
Sau đó Bạch Tân Vũ thực sự cứ ghé vào trên lưng Du Phong Thành mà ngủ mất.
Bạch Tân Vũ ngủ một giấc đến giữa trưa ngày hôm sau, lúc tỉnh lại, ánh mặt trời mùa thu xuyên qua cửa sổ rơi trên khuôn mặt cậu, thật ấm áp, ngày hôm nay dường như cũng tốt đẹp như thế. Cậu duỗi người, ngáp lớn một cái.
Yến Thiếu Trăn ngó đầu xuống từ trên giường trên, “Tỉnh rồi à?”
Bạch Tân Vũ cười nói: ” Ngủ một giấc này sảng khoái thật, à mà này tiểu đội trưởng đâu rồi? Với Du Phong Thành nữa?
“Đi lấy cơm rồi.” Yến Thiếu Trăn nhảy xuống khỏi giường, lúc bàn chân hắn chạm đất dường như không hề có âm thanh, hắn cũng mặc áo ba lỗ quần soóc, hiển nhiên cũng đang nằm ỳ, “Hôm nay trước khi bước vào vòng kiểm tra cuối cùng, bọn tôi định liên hoan một bữa ở ký túc, bốn người chúng ta.”
Bạch Tân Vũ vui vẻ đáp, “Được.” Cậu đứng dậy đi rửa mặt, lúc bưng chậu rửa mặt trở lại đã thấy Yến Thiếu Trăn mặc xong quần áo.
Yến Thiếu Trăn nhìn cậu một cái, lộ ra nụ cười mập mờ, “Cậu biết hôm qua mình về phòng như thế nào không?”
Bạch Tân Vũ hồi tưởng lại, đột nhiên trợn mắt, chuyện gì đã xảy ra, trí nhớ của cậu chỉ dừng tại lúc Du Phong Thành cõng cậu lượn qua thao trường thôi mà, cậu đáp lại: “Cái đó….uống nhiều quá quên hết ráo, không nhớ gì lắm.”
Yến Thiếu Trăn thở ra một tiếng “A” thật dài.
Bạch Tân Vũ dè dặt hỏi: “Vậy làm thế nào mà tôi về phòng được thế?”
“Du Phong Thành cõng cậu về?”
Bạch Tân Vũ nuốt một ngụm nước bọt, cười khan nói: “Haha, làm khó cậu ta rồi, tôi cũng nặng lắm đó.”
Yến Thiếu Trăn khoát tay lên gáy mình, “Trên cổ cậu ta toàn là nước miếng của cậu.”
Sắc mặt Bạch Tân Vũ hơi biến, “…Thật đấy à….”
“Thật mà.”
Bạch Tân Vũ nhắm mắt một cái, cảm giác mặt mình có hơi nóng lên, má ơi, lại mất mặt rồi, quá mất hình tượng rồi.
“Còn có vết hôn.” Yến Thiếu Trăn ném ra một quả lựu đạn.
Bạch Tân vũ trợn to hai mắt, lập tức lắp bắp: “Vết….gì cơ?…”
Yến Thiếu Trăn nhìn cậu như cười mà không cười, “Rõ lắm luôn, cổ áo thấp, tóc lại ngắn, cơ bản không giấu được đâu.”
Bạch Tân Vũ lùi về sau hai bước, “Tôi…cái đó…không phải….không phải như cậu nghĩ đâu.”
Yến Thiếu Trăn suy xét hai bước đó của cậu, cười nói: “Tôi có nghĩ gì đâu?”
“Tôi…là do con người của tôi đó! Khi còn bé có tật xấu, lúc ngủ thích mút ngón tay, hôm qua chắc chắn là….với…cứ…thành thói quen, bên mép có gì là cứ…” trên trán Bạch Tân Vũ toát ra mồ hôi lạnh, xong đời rồi, lâu lắm không có bốc phét, phun ra cái quái gì vậy ta, xuống trình quá mất rồi.
Yến Thiếu Trăn dồn cậu đến cạnh giường, trong cặp mắt đào hoa trong trẻo như nước kia lộ ra hứng thú đùa giỡn vô cùng, “Cậu thực sự cảm thấy tôi sẽ tin đấy à?”
Bạch Tân Vũ chớp mắt một cái, “Ây da…”
“Cậu cho rằng tôi không nhìn ra quan hệ giữa cậu và Du Phong Thành?”
Bạch Tân Vũ một tay đè lấy huyệt Thái Dương, hết đường chối cãi mà nói: “Ờ, cái này, cứ như cậu nghĩ đi, cậu xem, đã đến thời đại này rồi, yêu đương tự do, thấu hiểu muôn năm!” Bạch Tân Vũ nói xong còn nháy mắt “Yeah!” một cái, đáng tiếc Yến Thiếu Trăn không thèm phản ứng lấy một chút.
Bạch Tân Vũ lúng túng thu tay về, “Thiếu Trăn, cậu muốn nói gì nữa không?”
“Không có gì, đây là chuyện của hai người.” Yến Thiếu Trăn nhếch mép một cái, trong mắt lại không hề mang ý cười, “Thành thật mà nói, tôi là người có năng lực quan sát rất mạnh, ánh mắt của cậu suốt ngày lẽo đẽo bám theo cậu ta, tôi đã sớm nhìn ra rồi.”
Bạch Tân Vũ ngượng ngùng cười cười.
Yến Thiếu Trăn vỗ vỗ đầu cậu, “Nhưng ánh mắt cậu ta đuổi theo ai, cậu có nhìn ra không?”
Bạch Tân Vũ ngẩn ra, cau mày nói: “Cậu…có ý gì?”
Yến Thiếu Trăn cười cười, nhún vai.
Lúc này, Du Phong Thành cũng Trần Tĩnh đã về, đem về cơm nước phong phú.
Bạch Tân Vũ liếc Du Phong Thành, biểu cảm có chút cổ quái.
Du Phong Thành nhướn mày hỏi: “Sao thế?”
Bạch Tân Vũ lại liếc Yến Thiếu Trăn, cố gắng không nghĩ đến những lời Yến Thiếu Trăn đã nói: “Nghe nói tối hôm qua tôi ngủ quên mất trên lưng cậu…” Cậu càng nói giọng càng lí nhí.
Du Phong Thành hừ nói: “Vẫn còn mặt mũi nhắc lại được, nước bọt chảy ra vương vãi hết trên cổ tôi.”
Trần Tĩnh phì cười một tiếng: “Tân Vũ, cậu thật sáng tạo, 130-140 cân mà ngủ gục được trên lưng người khác, cậu chắc chắn là người đầu tiên luôn.”
Bạch Tân Vũ xấu hổ cười.
Hai người đem thức ăn đặt lên bàn, mở ra.
Bạch Tân Vũ đi vòng qua phía sau Du Phong Thành, ngó ngó cổ hắn, dường như chẳng có cái gì cả, một đoạn thon dài, bóng loáng, Bạch Tân Vũ ngẩn người, đem cổ áo Du Phong Thành kéo xuống xem.
“Tôi, tôi xem có bị ẩm hay không.”
Du Phong Thành trừng mắt liếc cậu một cái, “Tôi làm sao còn mặc được quần áo bị anh làm ướt hả? Đang ở phòng giặt ấy, bây giờ xong anh đi giặt sạch lại cho tôi.”
Bạch Tân Vũ không yên lòng “A” một tiếng, ánh mắt phiêu đãng về phía Yến Thiếu Trăn.
Yến Thiếu Trăn cười rất chi là hiền lành, càng miễn bàn thêm ánh sáng mặt trời chiếu vào đẹp trai phải nói là chói lóa.
Trong lòng Bạch Tân Vũ bới lên không ít thô tục, tiểu từ này thật con mẹ nó đáng ngờ, dám đùa giỡn câu cá với cậu, Bạch Tân Vũ hung ác trợn mắt với hắn, ý cười của Yến Thiếu Trăn càng đậm.
Bọn họ ăn bữa cơm này, kỳ thực lại giống như bữa tiệc chia tay, dựa trên lời của Hoắc Kiều, cửa ải cuối cùng này, có thể phải đấu loại nhiều hơn nửa số người, phòng của bọn họ là phòng duy nhất trong đám binh sĩ thực tập còn trụ lại nguyên vẹn đến bây giờ, con đường đi tới thật không dễ dàng, tuy nói Du Phong Thành cùng Yến Thiếu Trăn có chút xích mích, nhưng tính xa xa thì về sau cũng sẽ là đồng đội gắn bó sinh tử với nhau, hơn nữa sớm tối ở chung tận 80 ngày, cảm tình giữa bốn người cũng ngày càng thân thiết hơn, nghĩ đến đây có lẽ là lần cuối cùng bọn họ sống chung một chỗ, trong lòng mỗi người không khỏi có một tia phiền muộn.
Bọn họ lấy đồ uống thay rượu, Trần Tĩnh nói: “Chúc cho chúng ta gặp lại nhau ở Báo Tuyết đại đội.”
“Chúc cho chúng ta gặp lại nhau ở Báo Tuyết đại đội!” Bốn người dùng sức chạm cốc, uống một hơi cạn sạch.
Sau khi cơm nước xong, mỗi người thu thập hành lý của mình, Hoắc Kiều nói, cho dù bọn họ có thông qua cửa này hay không, sau ngày hôm nay cũng không ở lại đây nữa, khi chính thức trở thành thành viên của Báo Tuyết đại đội, sẽ dời đến khu ở chính của đại đội, không thông qua, dĩ nhiên sẽ bị tiễn về nơi họ đến lúc ban đầu.
Lúc mặt trời lặn, bọn họ trở lại thao trường tập hợp, Hoắc Kiều yêu cầu bọn họ không mang theo gì cả, lục soát người của bọn họ ngay trong thao trường, rồi dùng một mảnh vải chùm đầu bọn họ lại, đuổi 15 người lên xe, xe tải lảo đảo di chuyển mà không biết muốn đưa bọn họ đến nơi nào.
Lòng của mọi người đều thấp thỏm không yên, Hoắc Kiều không nói bọn họ phải làm cái gì, ở chỗ nào, thậm chí không để bọn họ nhìn thấy, không khí khẩn trương và nghiêm túc này ngày càng sâu sắc hơn, trong xe hầu như không ai lên tiếng.
Bạch Tân Vũ cùng Du Phong Thành vẫn nắm lấy tay nhau, tuy không nói gì, nhưng nhiệt độ truyền đến từ lòng bàn tay của người kia cũng khiến họ cảm thấy an toàn hơn phần nào so với những người khác.
Xe đại khái chạy hơn một giờ rồi ngừng lại, bọn họ bị đuổi xuống xe, giọng nói của Hoắc Kiều vang lên trước mặt họ, “Cửa ải cuối cùng này, là khảo nghiệm tâm lý, những gì các cậu phải làm rất đơn giản, chính là chỉ cần ngồi yên ở một chỗ, muốn rời khỏi nơi đó chỉ có hai biện pháp, thứ nhất, thời gian sát hạch kết thúc, thứ hai, bỏ quyền.”
Số 9 nói: “Báo cáo.”
“Nói.”
“Thời gian sát hạch sẽ kết thúc trong bao lâu?”
“Không biết.” Hoắc Kiều nguội lạnh trả lời.
“Đó là chỗ nào?”
“Các cậu sẽ biết ngay thôi.”
Hoắc Kiều mới vừa nói xong, mọi người liền cảm giác mình bị người đẩy về phía trước, Bạch Tân Vũ đột nhiên có chút bối rối, tự tay muốn bắt lấy đôi tay của Du Phong Thành, có thể là đầu ngón tay của cậu chỉ nhẹ nhàng lướt qua lòng bàn tay Du Phong Thành, nhiệt độ trong nháy mắt liền biến mất trong không khí, Bạch Tân Vũ rất muốn kêu lên một tiếng, nhưng cậu nhịn được.
Bạch Tân Vũ biết mình bị người ta mang vào trong phòng, dần dần ngoại trừ cậu cùng những người phía sau, cậu không cảm giác được sự tồn tại của những người khác nữa, cậu lo lắng hỏi: “Đại ca, chúng ta đang đi đâu vậy?”
Người phía sau lặng thinh không nói.
“Rốt cuộc muốn làm gì đây? Tôi có thể nhìn thấy những người khác không?”
Vẫn là một mảnh im lặng..
Bạch Tân Vũ còn muốn mở miệng, đột nhiên, người phía sau chợt đẩy cậu một cái, thân thể lảo đảo vài bước rồi mới giữ vững được, chợt nghe rầm một tiếng, một cánh cửa sắt dày nặng đóng lại sau lưng cậu. Bạch Tân Vũ kéo khăn đội đầu, phát hiện trước mắt đen kịt một màu, cậu mò mẫm về phía cánh cửa kia, nhưng cửa đã bị khóa cứng.
Bạch Tân Vũ ngốc trệ trong phút chốc, đột nhiên minh bạch những gì họ phải làm, đây là một căn phòng đóng chặt, trong phòng không hề có ánh sáng, không âm thanh, diện tích đương nhiên cũng rất nhỏ, Bạch Tân Vũ mò mẫm ở bên trong, sờ được một cái giường quân dụng, dưới giường có một giỏ lương khô cùng với nước, sờ lên phía trên nữa, là bồn cầu cùng bồn rửa mặt. Bạch Tân Vũ ngã xuống giường, trong lòng có một chút hoảng hốt.
Du Phong Thành hiển nhiên cũng đã đoán được không ít, nhưng Bạch Tân Vũ biết rõ nguyên nhân hắn không nói cho mình, quả thực, cho dù cậu có biết cũng không thay đổi được gì. Trước đây trong tiểu thuyết cậu có nghe nói qua loại phương thức tra tấn người bằng cách nhốt vào phòng tối này, trải qua thời gian dài sẽ khiến người ta phát điên. cậu bắt đầu đâm ra sợ hãi nơi này, không phải cậu sợ bóng tối, cậu sợ là, khảo hạch chỉ mới bắt đầu, cậu đã dự cảm bản thân không thể nào vượt qua nổi, cậu rất sợ cô độc. Cậu nhịn không được vỗ vỗ mặt mình, quả thực cũng bị tâm lý bàn lùi của bản thân tự ghim vô tường rồi, mới vào được có 10 phút, sao bây giờ cậu lại có thể sản sinh ra loại ý tưởng như này chứ!
Cậu lôi chiếc giỏ dưới giường ra, bày biện hết thức ăn và đồ uống trên giường, trong bóng tối bắt đầu lục lọi đếm số lượng, cậu muốn dựa vào mấy thứ này để phán đoán Hoắc Kiều rốt cuộc muốn nhốt bọn họ trong bao lâu. Ngẩn ngơ một lúc đâu, cậu cho ra kết luận là khoảng 10 ngày tới nửa tháng, nghe cũng không khó lắm thì phải, chỉ cần mỗi ngày ăn rồi ngủ ngủ rồi lại ăn,chắc sẽ trôi qua rất nhanh thôi.
Bạch Tân Vũ nằm ở trên giường, suy nghĩ mông lung.
Nếu lần này thông qua được tuyển chọn, cậu nhất định phải thông báo cho ba mẹ và anh trai, hi vọng bọn họ có thể kiêu ngạo vì cậu…Nhưng mà, chẳng có nhẽ anh cậu sẽ đích thân chạy đến bộ đội lôi đầu cậu về, tuy từ nhỏ anh cậu đã đánh cậu, nhưng thực sự đối xử với cậu rất tốt, có lẽ sẽ không đồng ý cho cậu đi làm bộ đội đặc chủng gì đó đâu! Thế nhưng, cậu chắc chắn sẽ không trở về, trừ phi hai năm sau cậu sẽ cùng rời đi với Du Phong Thành.
Du Phong Thành….hiện tại đang làm gì? Chắc là cũng đang đếm lương khô và nước giống cậu, vậy bây giờ hắn có đang nghĩ tới cậu hay không? Bạch Tân Vũ cười khúc khích, trong phòng tạm giam tối đen lại phát ra tiếng cười như vậy, vô cùng khiếp đảm. Cậu trở mình, trong đầu ảo tưởng Du Phong Thành hiện tại đang làm gì, suy nghĩ gì, nhớ lại từng ly từng tí những chuyện từ lúc hai người gặp nhau cho đến nay, có đôi khi nhớ được cái gì đó lại tự mình cười với mình.
Sau đó dường như trời đã tối, cậu tự nhiên ngủ mất, trong phòng tạm giam hoàn toàn yên tĩnh tối đen, khiến cho hương vị của giấc ngủ này ngọt ngào đến không tưởng.
Cũng không biết ngủ đã bao lâu, Bạch Tân Vũ thật sự không nằm nổi nữa, đi xuống giường, sờ soạng bồn rửa mặt, đi vệ sinh, ăn, xong hết mấy việc này, cậu nhàm chán lượn quanh phòng một vòng, phòng tạm giam này quả thật quá nhỏ, ước chừng chỉ lớn hơn xe bán bánh mì một chút đi, cậu dùng bước chân đo đạc một lần, bảy tám bước đã có thể đi đến đầu kia, khoảng cách chiều ngang càng hẹp hơn, hai tay cậu dang ra đã có thể chạm tới hai bên tường trái phải, không gian bị cô hẹp lại vô cùng bức bối.
Phải làm cái gì? Phải muốn cái gì? Bạch Tân Vũ nỗ lực tìm một ít chuyện để tự giết thời gian. Cậu bắt đầu chơi đùa với mấy chai nước khoáng, lấy chúng ra xếp thành hình ma trận, bỏ một gói lương khô vào di tới di lui, chính mình còn phối âm nghe “Ục ục ”, chơi chán cái này, cậu bắt đầu diễn xiếc tung hứng lương khô, cũng không biết chơi được bao lâu nữa, cũng chẳng hiểu ý nghĩa của nó là gì.
Bạch Tân Vũ lại ngã xuống giường, lớn tiếng ca lên một khúc hát, biết hát hay không biết hát cũng rống lên loạn xà ngậu, rống đến đầu óc cũng ong ong vù vù, rống mệt rồi, lại lăn ra ngủ.
Tỉnh lại lần nữa, Bạch Tân Vũ biết bản thân dù có tính được Hoắc Kiều muốn nhốt bọn họ bao nhiêu ngày cũng không có ý nghĩa gì, bởi vì bây giờ cậu đã không còn cảm giác được thời gian trôi qua nữa, đến tột cùng thì cậu đã ở trong này bao lâu rồi? Một ngày, hai ngày? Nói không chừng mới qua được có một đêm thôi, thật nhàm chán, thật yên ắng, chẳng có gì cả, không nhìn thấy gì hết, cậu thật muốn đi ra ngoài, cho dù phải trò chuyện với chó cũng được luôn!
Du Phong Thành đang làm gì? Tiểu đội trưởng đang làm gì? Yến Thiếu Trăn đâu? Có phải cũng đang trầm tư hay không, bốn người bọn họ bây giờ mà cùng chơi búa kéo bao thì thật tốt quá, xúm lại tán dóc nói chuyện cũng tốt, cho dù là huấn luyện chung cũng tốt, chí ít không chỉ có một mình cậu.
Đông Nguyên cùng Tiền Lượng bây giờ đang làm gì? Đội trưởng Võ nữa? Anh Vượng nữa? Có ai nhớ cậu không? Cậu muốn nhìn thấy thật nhiều người, cậu muốn cha mẹ, nhớ anh trai, sao lúc này lại muốn về nhà đến vậy.
Bạch Tân Vũ lật qua lật lại ở trên giường, cậu căn bản không ngủ nổi, bóng tối cùng yên tĩnh bao vây tứ phía tựa như áp lực vô hình, tàn nhẫn chèn ép lên thần kinh của cậu, cậu cảm thấy hô hấp cũng trở nên khó khăn, cậu muốn đi ra ngoài quá. Cậu nhảy xuống từ trên giường, dùng sức đạp tường, nói không chừng sát vách đang có người đấy, nói không chừng sát vách chính là Du Phong Thành đấy. Nhưng cậu đạp cả nửa ngày cũng không nghe được bất kỳ động tĩnh nào. Cậu hết đạp tường, lại chuyển qua đạp cửa, cửa sắt bị cậu đạp đến rung lên cành cạch, động tĩnh lớn như vậy cho dù có cách một bức Trường Thành cũng nghe thấy đúng không? Nhưng cậu vẫn như cũ không nghe thấy thứ gì. Cậu cảm giác mình dường như bị lưu đày tới một hòn đảo biệt lập, bốn phía không người, chỉ có cậu cùng bóng tối vô tận. Cảm giác cô độc như lúc này cậu chưa từng trải qua, bây giờ cậu thật nhớ nhung thanh âm không phải do mình tạo ra, muốn nghe thấy một lời hồi đáp.
Đạp đến nửa ngày, mệt mỏi đầy thân mồ hôi, cậu phát hiện mệt một chút cũng có thể dời đi lực chú ý, vì vậy bắt đầu vận động, dựa theo huấn luyện hàng ngày, một lần 200 cái chống đẩy – hít đất cùng gập bụng, cứ như vậy vật lộn hơn nửa ngày nữa, cậu mệt mỏi thở hổn hển, ngã quỵ ở trên giường, rốt cuộc cũng có chút buồn ngủ, một lúc đã ngủ sâu.
Mỗi thời khắc Bạch Tân Vũ tỉnh lại, đều phải tìm cho mình chuyện để làm. Cậu không còn biết được cuối cùng là đã qua bao nhiêu ngày, nơi đây căn bản không có khái niệm thời gian, cậu liều mạng tự nói với mình phải kiên trì, chí ít bây giờ cậu chưa có phát điên. Trong căn phòng nhỏ hẹp, cậu đem hết thảy những thứ lợi dụng được để giải sầu, cậu dùng giường làm trở ngại, dùng thân thể xô cửa, ngã một cái sẽ đứng thẳng nửa giờ, dùng chai rỗng hứng nước chơi đùa, rống to hát to, chê cười chính mình, đem ráp trải giường kéo thành vải vụn, đến cuối cùng còn đi xả nước bồn cầu để giải thoát khỏi trạng thái tịch mịch vô thanh, cậu cảm giác chính mình gần như điên rồi, chỉ là trong đầu còn có một trụ đá nghị lực cùng lý trí trấn ở giữa dòng.
Lại một lần nữa thức dậy, não bộ của cậu tỉnh táo một chút, cậu bắt đầu nhớ lại những gì Hoắc Kiều nói, để rời khỏi chỗ này, hoặc là hết thời gian, một cách khác là…bỏ quyền. Trong đầu cậu đột nhiên thông suốt….bỏ quyền sao? Làm sao để bỏ quyền? Nơi đây không có cách nào liên lạc với bên ngoài, Hoắc Kiều sao có thể biết bọn họ có muốn bỏ quyền hay không? Lẽ nào, bọn họ vẫn bị theo dõi?
Bạch Tân Vũ cảm thấy một hồi sởn gai ốc. Chính mình bị nhốt trong phòng tối đã đủ kinh hãi rồi, nếu như lúc này còn có người tùy tiện khi nào cũng có thể xem bọn họ, nghe thấy bọn họ, vậy thì thật là ác độc, vậy những gì cậu đã hét lớn lên, dáng vẻ giống bệnh nhân tâm thần của cậu đều bị người khác nhìn thấy rồi ư?
Chết tiệt….quá khiếp hãi…Bạch Tân Vũ chui lên từ trên giường, bắt đầu tìm kiếm camera hoặc máy nghe trộm khắp phòng, mỗi ngõ ngách cậu đều sờ qua một lần, thế nhưng những chỗ cao cậu không với tới được, mà trần nhà hình chữ nhật lại bị bủa vây trong bóng đêm
Đến tột cùng là đã qua được mấy ngày? Có bao nhiều người đã bỏ cuộc? Du Phong Thành bây giờ đang làm gì? Có phải cũng giống cậu sắp nổi điên hay không? Bạch Tân Vũ cảm giác mình sắp không chịu đựng nổi nữa rồi, cậu thèm ánh sáng, thèm âm thanh, thèm chạm đến làn da của nhân loại, cảm nhận nhiệt độ cơ thể sống, nơi đây thực tối tăm, thực đáng sợ, cô đơn lạnh lẽo tựa như cả thế giới chỉ còn lại mỗi mình cậu mà thôi, cả thế giới này! Chỉ có một mình cậu mà thôi!
Cự đại sợ hãi cùng cô độc không ngừng ăn mòn trái tim Bạch Tân Vũ, cậu bắt đầu cảm thấy mình muốn chết….
“Tửu lượng của tôi….mà kém á…” Bạch Tân Vũ ợ một cái, “Cậu không biết là tôi uống bao nhiêu đâu nhé, tôi cũng chưa có…..chưa có say nà.” Cậu ngoắc lấy cổ Du Phong Thành, sáp mặt tới cười hì hì: “Lại đây nào, cho tôi hun cái coi.”
Du Phong Thành đẩy mặt cậu ra, “Say khướt rồi, đàng hoàng một chút đi.”
Môi Bạch Tân Vũ trề ra, “Cậu chê tôi đấy à.”
Du Phong Thành bắt lấy cái cằm đang gục lên gục xuống của cậu, “Ờ.”
Bạch Tân Vũ lập tức chồm lên người hắn, cười ha hả: “Có chê cũng muộn rồi, chạy nhanh lên một chút nà, xung phong!”
Du Phong Thành đảo mắt, nhưng cũng không hất cậu xuống đất, cứ thế cõng cậu chậm rãi đi qua thao trường. Lúc đó đã là hừng đông, bốn bề vắng lặng, tiết trời chớm thu của Tân Cương vào buổi tối lạnh vô cùng, nhưng bọn họ ăn mặc cũng coi như dày dặn, quan trọng nhất, cho dù là nóng hay lạnh, cái khổ gì bọn họ cũng đã trải qua, nhiệt độ dù có hơi thấp một chút bọn họ cũng chẳng cảm thấy khác biệt gì cho lắm.
Đầu Bạch Tân Vũ lệch đi trên lưng Du Phong Thành, mềm nhũn mà cọ cọ, cười híp mắt nói:”Cha tôi có nói, lúc tôi còn bé khóc quấy không chịu ngủ, ông ấy cứ luôn cõng tôi ngủ trên lưng như thế này, ai khác cõng cũng không được.”
“Hồi còn bé anh nặng bao nhiêu cân, bây giờ bao nhiêu cân?”
Bạch Tân Vũ cười ha ha: “Cậu cõng tôi một lúc đi mà, cậu cõng tôi rồi, đến lượt tôi cõng cậu.”
“Ai dám khiến anh cõng chứ.”
Bạch Tân Vũ hôn lên cổ hắn, trong lòng vô cùng sung sướng: “Thoải mái thật đấy, uống thật thoải mái….”
“Anh đừng có mà nôn lên người tôi đấy.”
“Không có mà….Tôi còn chưa say nà.” Bạch Tân Vũ nói năng lộn xộn. “Đây là ngày thoải mái nhất từ lúc đến đây.”
Du Phong Thành trầm giọng nói: “Cố mà hưởng thụ đi, khảo nghiệm ngày mai….”
Gió lạnh thổi qua, Bạch Tân Vũ có hơi tỉnh táo lại, “Làm sao? Khảo nghiệm ngày mai, lẽ nào cậu biết cái gì?”
Du Phong Thành gật đầu, ” Tôi đoán được sơ sơ vài thứ, mặc dù chưa thể chắc chắn.”
“Là cái gì?” Bạch Tân Vũ tò mò hỏi.
“Không nói cho anh biết.”
“Sao lại không nói cho tôi?” Bạch Tân Vũ lắc cổ hắn, “Vì sao không nói cho tôi hả?”
“Vì có nói cũng không làm anh nhẹ nhõm đi được chút nào, không bằng cứ để cho anh ngủ ngon giấc đêm nay.”
“Cậu rắc thính cho tôi đớp mà tôi còn ngủ được ấy hả?”
“Anh ấy à?” Du Phong Thành hừ một tiếng, “Anh thì chắc chắn là ngủ được thôi.”
Bạch Tân Vũ gật gà gật gù chơi xấu, “A a a a Du Phong Thành, cậu nói cho tôi biết đi mà.”
Du Phong Thành lấy tay vỗ mông cậu, “Anh mà kêu nữa là tôi ném anh xuống đấy.”
Bạch Tân Vũ đàng hoàng trở lại, nhỏ giọng: “Nói cho tôi biết đi.”
Du Phong Thành im lặng mất một lúc, “Chắc là khảo nghiệm tâm lý.”
“Cái gì cơ? Khảo nghiệm tâm lý?”
“Miêu tả một cách đơn giản thì chính là cưỡng chế anh buông bỏ sự phụ thuộc của bản thân vào xã hội và tập thể, khiến anh từ nay về sau không còn sợ hãi sự cô độc nữa, hoàn toàn độc lập.”
Bạch Tân Vũ ngẩn ngơ, “Vậy phải làm sao giờ?”
Lần này Du Phong Thành không nói gì cả.
Bạch Tân Vũ ôm sát cổ hắn, cảm thấy đã tỉnh rượu hơn phân nửa, lời Du Phong Thành vừa nói quả thực có chút dọa người, rốt cuộc phải vận dụng đến thủ đoạn gì mới có thể cưỡng chế một người buông bỏ tính phụ thuộc của mình? Điều đó dường như là không thể, đừng nói con người, đến động vật còn sống quần cư, muốn xóa sạch đi sự lệ thuộc, nghe cứ như ép người ta phải từ bỏ hết các cảm xúc mà họ sở hữu, đều không thể làm được.
Du Phong Thành lạnh nhạt nói: “Anh cũng đừng suy nghĩ, tôi nói này, cho dù anh có biết hết toàn bộ nội dung kiểm tra, đối với anh mà ngẫm ra cũng không có tác dụng gì cả, buổi tối hôm nay ngủ một giấc thật ngon đi.”
Bạch Tân Vũ nhẹ giọng nói: “Cậu sợ à?”
Du Phong Thành gật đầu. “Tôi sợ.”
Trong ấn tượng của Bạch Tân Vũ, dường như đây là lần đầu tiên cậu thấy Du Phong Thành sợ cái gì, ngay cả đến Du Phong Thành còn phải sợ lần kiểm tra này, cậu…cậu có thể vượt qua được không? Cậu dán mặt lên làn da ấm áp nơi cổ Du Phong Thành, “Nhưng cậu nhất định sẽ vượt qua được mà!”
“Tôi sẽ.”
“Tôi đây cũng sẽ thông qua.” Bạch Tân Vũ kiên định nói.
Du Phong Thành từ chối cho ý kiến, “Tôi vẫn nhắc lại câu kia thôi, anh lượng sức mà đi.”
“Tôi cũng nhắc lại lời mình đã nói, tôi muốn tận lực mà đi.”
Du Phong Thành lắc đầu, cõng Bạch Tân Vũ xuyên qua thao trường không một bóng người, hai người chậm rãi thả bước dưới ánh trăng an tĩnh, Bạch Tân Vũ không ngừng cọ môi và mặt mình vào cổ Du Phong Thành, dường như không một ai có thể dằn lòng phá hư đoạn thời gian ấm áp mà tĩnh mịch như vậy.
Sau đó Bạch Tân Vũ thực sự cứ ghé vào trên lưng Du Phong Thành mà ngủ mất.
Bạch Tân Vũ ngủ một giấc đến giữa trưa ngày hôm sau, lúc tỉnh lại, ánh mặt trời mùa thu xuyên qua cửa sổ rơi trên khuôn mặt cậu, thật ấm áp, ngày hôm nay dường như cũng tốt đẹp như thế. Cậu duỗi người, ngáp lớn một cái.
Yến Thiếu Trăn ngó đầu xuống từ trên giường trên, “Tỉnh rồi à?”
Bạch Tân Vũ cười nói: ” Ngủ một giấc này sảng khoái thật, à mà này tiểu đội trưởng đâu rồi? Với Du Phong Thành nữa?
“Đi lấy cơm rồi.” Yến Thiếu Trăn nhảy xuống khỏi giường, lúc bàn chân hắn chạm đất dường như không hề có âm thanh, hắn cũng mặc áo ba lỗ quần soóc, hiển nhiên cũng đang nằm ỳ, “Hôm nay trước khi bước vào vòng kiểm tra cuối cùng, bọn tôi định liên hoan một bữa ở ký túc, bốn người chúng ta.”
Bạch Tân Vũ vui vẻ đáp, “Được.” Cậu đứng dậy đi rửa mặt, lúc bưng chậu rửa mặt trở lại đã thấy Yến Thiếu Trăn mặc xong quần áo.
Yến Thiếu Trăn nhìn cậu một cái, lộ ra nụ cười mập mờ, “Cậu biết hôm qua mình về phòng như thế nào không?”
Bạch Tân Vũ hồi tưởng lại, đột nhiên trợn mắt, chuyện gì đã xảy ra, trí nhớ của cậu chỉ dừng tại lúc Du Phong Thành cõng cậu lượn qua thao trường thôi mà, cậu đáp lại: “Cái đó….uống nhiều quá quên hết ráo, không nhớ gì lắm.”
Yến Thiếu Trăn thở ra một tiếng “A” thật dài.
Bạch Tân Vũ dè dặt hỏi: “Vậy làm thế nào mà tôi về phòng được thế?”
“Du Phong Thành cõng cậu về?”
Bạch Tân Vũ nuốt một ngụm nước bọt, cười khan nói: “Haha, làm khó cậu ta rồi, tôi cũng nặng lắm đó.”
Yến Thiếu Trăn khoát tay lên gáy mình, “Trên cổ cậu ta toàn là nước miếng của cậu.”
Sắc mặt Bạch Tân Vũ hơi biến, “…Thật đấy à….”
“Thật mà.”
Bạch Tân Vũ nhắm mắt một cái, cảm giác mặt mình có hơi nóng lên, má ơi, lại mất mặt rồi, quá mất hình tượng rồi.
“Còn có vết hôn.” Yến Thiếu Trăn ném ra một quả lựu đạn.
Bạch Tân vũ trợn to hai mắt, lập tức lắp bắp: “Vết….gì cơ?…”
Yến Thiếu Trăn nhìn cậu như cười mà không cười, “Rõ lắm luôn, cổ áo thấp, tóc lại ngắn, cơ bản không giấu được đâu.”
Bạch Tân Vũ lùi về sau hai bước, “Tôi…cái đó…không phải….không phải như cậu nghĩ đâu.”
Yến Thiếu Trăn suy xét hai bước đó của cậu, cười nói: “Tôi có nghĩ gì đâu?”
“Tôi…là do con người của tôi đó! Khi còn bé có tật xấu, lúc ngủ thích mút ngón tay, hôm qua chắc chắn là….với…cứ…thành thói quen, bên mép có gì là cứ…” trên trán Bạch Tân Vũ toát ra mồ hôi lạnh, xong đời rồi, lâu lắm không có bốc phét, phun ra cái quái gì vậy ta, xuống trình quá mất rồi.
Yến Thiếu Trăn dồn cậu đến cạnh giường, trong cặp mắt đào hoa trong trẻo như nước kia lộ ra hứng thú đùa giỡn vô cùng, “Cậu thực sự cảm thấy tôi sẽ tin đấy à?”
Bạch Tân Vũ chớp mắt một cái, “Ây da…”
“Cậu cho rằng tôi không nhìn ra quan hệ giữa cậu và Du Phong Thành?”
Bạch Tân Vũ một tay đè lấy huyệt Thái Dương, hết đường chối cãi mà nói: “Ờ, cái này, cứ như cậu nghĩ đi, cậu xem, đã đến thời đại này rồi, yêu đương tự do, thấu hiểu muôn năm!” Bạch Tân Vũ nói xong còn nháy mắt “Yeah!” một cái, đáng tiếc Yến Thiếu Trăn không thèm phản ứng lấy một chút.
Bạch Tân Vũ lúng túng thu tay về, “Thiếu Trăn, cậu muốn nói gì nữa không?”
“Không có gì, đây là chuyện của hai người.” Yến Thiếu Trăn nhếch mép một cái, trong mắt lại không hề mang ý cười, “Thành thật mà nói, tôi là người có năng lực quan sát rất mạnh, ánh mắt của cậu suốt ngày lẽo đẽo bám theo cậu ta, tôi đã sớm nhìn ra rồi.”
Bạch Tân Vũ ngượng ngùng cười cười.
Yến Thiếu Trăn vỗ vỗ đầu cậu, “Nhưng ánh mắt cậu ta đuổi theo ai, cậu có nhìn ra không?”
Bạch Tân Vũ ngẩn ra, cau mày nói: “Cậu…có ý gì?”
Yến Thiếu Trăn cười cười, nhún vai.
Lúc này, Du Phong Thành cũng Trần Tĩnh đã về, đem về cơm nước phong phú.
Bạch Tân Vũ liếc Du Phong Thành, biểu cảm có chút cổ quái.
Du Phong Thành nhướn mày hỏi: “Sao thế?”
Bạch Tân Vũ lại liếc Yến Thiếu Trăn, cố gắng không nghĩ đến những lời Yến Thiếu Trăn đã nói: “Nghe nói tối hôm qua tôi ngủ quên mất trên lưng cậu…” Cậu càng nói giọng càng lí nhí.
Du Phong Thành hừ nói: “Vẫn còn mặt mũi nhắc lại được, nước bọt chảy ra vương vãi hết trên cổ tôi.”
Trần Tĩnh phì cười một tiếng: “Tân Vũ, cậu thật sáng tạo, 130-140 cân mà ngủ gục được trên lưng người khác, cậu chắc chắn là người đầu tiên luôn.”
Bạch Tân Vũ xấu hổ cười.
Hai người đem thức ăn đặt lên bàn, mở ra.
Bạch Tân Vũ đi vòng qua phía sau Du Phong Thành, ngó ngó cổ hắn, dường như chẳng có cái gì cả, một đoạn thon dài, bóng loáng, Bạch Tân Vũ ngẩn người, đem cổ áo Du Phong Thành kéo xuống xem.
“Tôi, tôi xem có bị ẩm hay không.”
Du Phong Thành trừng mắt liếc cậu một cái, “Tôi làm sao còn mặc được quần áo bị anh làm ướt hả? Đang ở phòng giặt ấy, bây giờ xong anh đi giặt sạch lại cho tôi.”
Bạch Tân Vũ không yên lòng “A” một tiếng, ánh mắt phiêu đãng về phía Yến Thiếu Trăn.
Yến Thiếu Trăn cười rất chi là hiền lành, càng miễn bàn thêm ánh sáng mặt trời chiếu vào đẹp trai phải nói là chói lóa.
Trong lòng Bạch Tân Vũ bới lên không ít thô tục, tiểu từ này thật con mẹ nó đáng ngờ, dám đùa giỡn câu cá với cậu, Bạch Tân Vũ hung ác trợn mắt với hắn, ý cười của Yến Thiếu Trăn càng đậm.
Bọn họ ăn bữa cơm này, kỳ thực lại giống như bữa tiệc chia tay, dựa trên lời của Hoắc Kiều, cửa ải cuối cùng này, có thể phải đấu loại nhiều hơn nửa số người, phòng của bọn họ là phòng duy nhất trong đám binh sĩ thực tập còn trụ lại nguyên vẹn đến bây giờ, con đường đi tới thật không dễ dàng, tuy nói Du Phong Thành cùng Yến Thiếu Trăn có chút xích mích, nhưng tính xa xa thì về sau cũng sẽ là đồng đội gắn bó sinh tử với nhau, hơn nữa sớm tối ở chung tận 80 ngày, cảm tình giữa bốn người cũng ngày càng thân thiết hơn, nghĩ đến đây có lẽ là lần cuối cùng bọn họ sống chung một chỗ, trong lòng mỗi người không khỏi có một tia phiền muộn.
Bọn họ lấy đồ uống thay rượu, Trần Tĩnh nói: “Chúc cho chúng ta gặp lại nhau ở Báo Tuyết đại đội.”
“Chúc cho chúng ta gặp lại nhau ở Báo Tuyết đại đội!” Bốn người dùng sức chạm cốc, uống một hơi cạn sạch.
Sau khi cơm nước xong, mỗi người thu thập hành lý của mình, Hoắc Kiều nói, cho dù bọn họ có thông qua cửa này hay không, sau ngày hôm nay cũng không ở lại đây nữa, khi chính thức trở thành thành viên của Báo Tuyết đại đội, sẽ dời đến khu ở chính của đại đội, không thông qua, dĩ nhiên sẽ bị tiễn về nơi họ đến lúc ban đầu.
Lúc mặt trời lặn, bọn họ trở lại thao trường tập hợp, Hoắc Kiều yêu cầu bọn họ không mang theo gì cả, lục soát người của bọn họ ngay trong thao trường, rồi dùng một mảnh vải chùm đầu bọn họ lại, đuổi 15 người lên xe, xe tải lảo đảo di chuyển mà không biết muốn đưa bọn họ đến nơi nào.
Lòng của mọi người đều thấp thỏm không yên, Hoắc Kiều không nói bọn họ phải làm cái gì, ở chỗ nào, thậm chí không để bọn họ nhìn thấy, không khí khẩn trương và nghiêm túc này ngày càng sâu sắc hơn, trong xe hầu như không ai lên tiếng.
Bạch Tân Vũ cùng Du Phong Thành vẫn nắm lấy tay nhau, tuy không nói gì, nhưng nhiệt độ truyền đến từ lòng bàn tay của người kia cũng khiến họ cảm thấy an toàn hơn phần nào so với những người khác.
Xe đại khái chạy hơn một giờ rồi ngừng lại, bọn họ bị đuổi xuống xe, giọng nói của Hoắc Kiều vang lên trước mặt họ, “Cửa ải cuối cùng này, là khảo nghiệm tâm lý, những gì các cậu phải làm rất đơn giản, chính là chỉ cần ngồi yên ở một chỗ, muốn rời khỏi nơi đó chỉ có hai biện pháp, thứ nhất, thời gian sát hạch kết thúc, thứ hai, bỏ quyền.”
Số 9 nói: “Báo cáo.”
“Nói.”
“Thời gian sát hạch sẽ kết thúc trong bao lâu?”
“Không biết.” Hoắc Kiều nguội lạnh trả lời.
“Đó là chỗ nào?”
“Các cậu sẽ biết ngay thôi.”
Hoắc Kiều mới vừa nói xong, mọi người liền cảm giác mình bị người đẩy về phía trước, Bạch Tân Vũ đột nhiên có chút bối rối, tự tay muốn bắt lấy đôi tay của Du Phong Thành, có thể là đầu ngón tay của cậu chỉ nhẹ nhàng lướt qua lòng bàn tay Du Phong Thành, nhiệt độ trong nháy mắt liền biến mất trong không khí, Bạch Tân Vũ rất muốn kêu lên một tiếng, nhưng cậu nhịn được.
Bạch Tân Vũ biết mình bị người ta mang vào trong phòng, dần dần ngoại trừ cậu cùng những người phía sau, cậu không cảm giác được sự tồn tại của những người khác nữa, cậu lo lắng hỏi: “Đại ca, chúng ta đang đi đâu vậy?”
Người phía sau lặng thinh không nói.
“Rốt cuộc muốn làm gì đây? Tôi có thể nhìn thấy những người khác không?”
Vẫn là một mảnh im lặng..
Bạch Tân Vũ còn muốn mở miệng, đột nhiên, người phía sau chợt đẩy cậu một cái, thân thể lảo đảo vài bước rồi mới giữ vững được, chợt nghe rầm một tiếng, một cánh cửa sắt dày nặng đóng lại sau lưng cậu. Bạch Tân Vũ kéo khăn đội đầu, phát hiện trước mắt đen kịt một màu, cậu mò mẫm về phía cánh cửa kia, nhưng cửa đã bị khóa cứng.
Bạch Tân Vũ ngốc trệ trong phút chốc, đột nhiên minh bạch những gì họ phải làm, đây là một căn phòng đóng chặt, trong phòng không hề có ánh sáng, không âm thanh, diện tích đương nhiên cũng rất nhỏ, Bạch Tân Vũ mò mẫm ở bên trong, sờ được một cái giường quân dụng, dưới giường có một giỏ lương khô cùng với nước, sờ lên phía trên nữa, là bồn cầu cùng bồn rửa mặt. Bạch Tân Vũ ngã xuống giường, trong lòng có một chút hoảng hốt.
Du Phong Thành hiển nhiên cũng đã đoán được không ít, nhưng Bạch Tân Vũ biết rõ nguyên nhân hắn không nói cho mình, quả thực, cho dù cậu có biết cũng không thay đổi được gì. Trước đây trong tiểu thuyết cậu có nghe nói qua loại phương thức tra tấn người bằng cách nhốt vào phòng tối này, trải qua thời gian dài sẽ khiến người ta phát điên. cậu bắt đầu đâm ra sợ hãi nơi này, không phải cậu sợ bóng tối, cậu sợ là, khảo hạch chỉ mới bắt đầu, cậu đã dự cảm bản thân không thể nào vượt qua nổi, cậu rất sợ cô độc. Cậu nhịn không được vỗ vỗ mặt mình, quả thực cũng bị tâm lý bàn lùi của bản thân tự ghim vô tường rồi, mới vào được có 10 phút, sao bây giờ cậu lại có thể sản sinh ra loại ý tưởng như này chứ!
Cậu lôi chiếc giỏ dưới giường ra, bày biện hết thức ăn và đồ uống trên giường, trong bóng tối bắt đầu lục lọi đếm số lượng, cậu muốn dựa vào mấy thứ này để phán đoán Hoắc Kiều rốt cuộc muốn nhốt bọn họ trong bao lâu. Ngẩn ngơ một lúc đâu, cậu cho ra kết luận là khoảng 10 ngày tới nửa tháng, nghe cũng không khó lắm thì phải, chỉ cần mỗi ngày ăn rồi ngủ ngủ rồi lại ăn,chắc sẽ trôi qua rất nhanh thôi.
Bạch Tân Vũ nằm ở trên giường, suy nghĩ mông lung.
Nếu lần này thông qua được tuyển chọn, cậu nhất định phải thông báo cho ba mẹ và anh trai, hi vọng bọn họ có thể kiêu ngạo vì cậu…Nhưng mà, chẳng có nhẽ anh cậu sẽ đích thân chạy đến bộ đội lôi đầu cậu về, tuy từ nhỏ anh cậu đã đánh cậu, nhưng thực sự đối xử với cậu rất tốt, có lẽ sẽ không đồng ý cho cậu đi làm bộ đội đặc chủng gì đó đâu! Thế nhưng, cậu chắc chắn sẽ không trở về, trừ phi hai năm sau cậu sẽ cùng rời đi với Du Phong Thành.
Du Phong Thành….hiện tại đang làm gì? Chắc là cũng đang đếm lương khô và nước giống cậu, vậy bây giờ hắn có đang nghĩ tới cậu hay không? Bạch Tân Vũ cười khúc khích, trong phòng tạm giam tối đen lại phát ra tiếng cười như vậy, vô cùng khiếp đảm. Cậu trở mình, trong đầu ảo tưởng Du Phong Thành hiện tại đang làm gì, suy nghĩ gì, nhớ lại từng ly từng tí những chuyện từ lúc hai người gặp nhau cho đến nay, có đôi khi nhớ được cái gì đó lại tự mình cười với mình.
Sau đó dường như trời đã tối, cậu tự nhiên ngủ mất, trong phòng tạm giam hoàn toàn yên tĩnh tối đen, khiến cho hương vị của giấc ngủ này ngọt ngào đến không tưởng.
Cũng không biết ngủ đã bao lâu, Bạch Tân Vũ thật sự không nằm nổi nữa, đi xuống giường, sờ soạng bồn rửa mặt, đi vệ sinh, ăn, xong hết mấy việc này, cậu nhàm chán lượn quanh phòng một vòng, phòng tạm giam này quả thật quá nhỏ, ước chừng chỉ lớn hơn xe bán bánh mì một chút đi, cậu dùng bước chân đo đạc một lần, bảy tám bước đã có thể đi đến đầu kia, khoảng cách chiều ngang càng hẹp hơn, hai tay cậu dang ra đã có thể chạm tới hai bên tường trái phải, không gian bị cô hẹp lại vô cùng bức bối.
Phải làm cái gì? Phải muốn cái gì? Bạch Tân Vũ nỗ lực tìm một ít chuyện để tự giết thời gian. Cậu bắt đầu chơi đùa với mấy chai nước khoáng, lấy chúng ra xếp thành hình ma trận, bỏ một gói lương khô vào di tới di lui, chính mình còn phối âm nghe “Ục ục ”, chơi chán cái này, cậu bắt đầu diễn xiếc tung hứng lương khô, cũng không biết chơi được bao lâu nữa, cũng chẳng hiểu ý nghĩa của nó là gì.
Bạch Tân Vũ lại ngã xuống giường, lớn tiếng ca lên một khúc hát, biết hát hay không biết hát cũng rống lên loạn xà ngậu, rống đến đầu óc cũng ong ong vù vù, rống mệt rồi, lại lăn ra ngủ.
Tỉnh lại lần nữa, Bạch Tân Vũ biết bản thân dù có tính được Hoắc Kiều muốn nhốt bọn họ bao nhiêu ngày cũng không có ý nghĩa gì, bởi vì bây giờ cậu đã không còn cảm giác được thời gian trôi qua nữa, đến tột cùng thì cậu đã ở trong này bao lâu rồi? Một ngày, hai ngày? Nói không chừng mới qua được có một đêm thôi, thật nhàm chán, thật yên ắng, chẳng có gì cả, không nhìn thấy gì hết, cậu thật muốn đi ra ngoài, cho dù phải trò chuyện với chó cũng được luôn!
Du Phong Thành đang làm gì? Tiểu đội trưởng đang làm gì? Yến Thiếu Trăn đâu? Có phải cũng đang trầm tư hay không, bốn người bọn họ bây giờ mà cùng chơi búa kéo bao thì thật tốt quá, xúm lại tán dóc nói chuyện cũng tốt, cho dù là huấn luyện chung cũng tốt, chí ít không chỉ có một mình cậu.
Đông Nguyên cùng Tiền Lượng bây giờ đang làm gì? Đội trưởng Võ nữa? Anh Vượng nữa? Có ai nhớ cậu không? Cậu muốn nhìn thấy thật nhiều người, cậu muốn cha mẹ, nhớ anh trai, sao lúc này lại muốn về nhà đến vậy.
Bạch Tân Vũ lật qua lật lại ở trên giường, cậu căn bản không ngủ nổi, bóng tối cùng yên tĩnh bao vây tứ phía tựa như áp lực vô hình, tàn nhẫn chèn ép lên thần kinh của cậu, cậu cảm thấy hô hấp cũng trở nên khó khăn, cậu muốn đi ra ngoài quá. Cậu nhảy xuống từ trên giường, dùng sức đạp tường, nói không chừng sát vách đang có người đấy, nói không chừng sát vách chính là Du Phong Thành đấy. Nhưng cậu đạp cả nửa ngày cũng không nghe được bất kỳ động tĩnh nào. Cậu hết đạp tường, lại chuyển qua đạp cửa, cửa sắt bị cậu đạp đến rung lên cành cạch, động tĩnh lớn như vậy cho dù có cách một bức Trường Thành cũng nghe thấy đúng không? Nhưng cậu vẫn như cũ không nghe thấy thứ gì. Cậu cảm giác mình dường như bị lưu đày tới một hòn đảo biệt lập, bốn phía không người, chỉ có cậu cùng bóng tối vô tận. Cảm giác cô độc như lúc này cậu chưa từng trải qua, bây giờ cậu thật nhớ nhung thanh âm không phải do mình tạo ra, muốn nghe thấy một lời hồi đáp.
Đạp đến nửa ngày, mệt mỏi đầy thân mồ hôi, cậu phát hiện mệt một chút cũng có thể dời đi lực chú ý, vì vậy bắt đầu vận động, dựa theo huấn luyện hàng ngày, một lần 200 cái chống đẩy – hít đất cùng gập bụng, cứ như vậy vật lộn hơn nửa ngày nữa, cậu mệt mỏi thở hổn hển, ngã quỵ ở trên giường, rốt cuộc cũng có chút buồn ngủ, một lúc đã ngủ sâu.
Mỗi thời khắc Bạch Tân Vũ tỉnh lại, đều phải tìm cho mình chuyện để làm. Cậu không còn biết được cuối cùng là đã qua bao nhiêu ngày, nơi đây căn bản không có khái niệm thời gian, cậu liều mạng tự nói với mình phải kiên trì, chí ít bây giờ cậu chưa có phát điên. Trong căn phòng nhỏ hẹp, cậu đem hết thảy những thứ lợi dụng được để giải sầu, cậu dùng giường làm trở ngại, dùng thân thể xô cửa, ngã một cái sẽ đứng thẳng nửa giờ, dùng chai rỗng hứng nước chơi đùa, rống to hát to, chê cười chính mình, đem ráp trải giường kéo thành vải vụn, đến cuối cùng còn đi xả nước bồn cầu để giải thoát khỏi trạng thái tịch mịch vô thanh, cậu cảm giác chính mình gần như điên rồi, chỉ là trong đầu còn có một trụ đá nghị lực cùng lý trí trấn ở giữa dòng.
Lại một lần nữa thức dậy, não bộ của cậu tỉnh táo một chút, cậu bắt đầu nhớ lại những gì Hoắc Kiều nói, để rời khỏi chỗ này, hoặc là hết thời gian, một cách khác là…bỏ quyền. Trong đầu cậu đột nhiên thông suốt….bỏ quyền sao? Làm sao để bỏ quyền? Nơi đây không có cách nào liên lạc với bên ngoài, Hoắc Kiều sao có thể biết bọn họ có muốn bỏ quyền hay không? Lẽ nào, bọn họ vẫn bị theo dõi?
Bạch Tân Vũ cảm thấy một hồi sởn gai ốc. Chính mình bị nhốt trong phòng tối đã đủ kinh hãi rồi, nếu như lúc này còn có người tùy tiện khi nào cũng có thể xem bọn họ, nghe thấy bọn họ, vậy thì thật là ác độc, vậy những gì cậu đã hét lớn lên, dáng vẻ giống bệnh nhân tâm thần của cậu đều bị người khác nhìn thấy rồi ư?
Chết tiệt….quá khiếp hãi…Bạch Tân Vũ chui lên từ trên giường, bắt đầu tìm kiếm camera hoặc máy nghe trộm khắp phòng, mỗi ngõ ngách cậu đều sờ qua một lần, thế nhưng những chỗ cao cậu không với tới được, mà trần nhà hình chữ nhật lại bị bủa vây trong bóng đêm
Đến tột cùng là đã qua được mấy ngày? Có bao nhiều người đã bỏ cuộc? Du Phong Thành bây giờ đang làm gì? Có phải cũng giống cậu sắp nổi điên hay không? Bạch Tân Vũ cảm giác mình sắp không chịu đựng nổi nữa rồi, cậu thèm ánh sáng, thèm âm thanh, thèm chạm đến làn da của nhân loại, cảm nhận nhiệt độ cơ thể sống, nơi đây thực tối tăm, thực đáng sợ, cô đơn lạnh lẽo tựa như cả thế giới chỉ còn lại mỗi mình cậu mà thôi, cả thế giới này! Chỉ có một mình cậu mà thôi!
Cự đại sợ hãi cùng cô độc không ngừng ăn mòn trái tim Bạch Tân Vũ, cậu bắt đầu cảm thấy mình muốn chết….
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook