Tiết Lệnh Sư
-
Chương 47: Ta Lại Thành (2)
Tám ngày sau...
Hắn miễn cưỡng học được kỹ xảo khống chế chia tiết khí thành ba phần.
Trong khoảng thời gian này lại có người tới cửa bái phỏng, đưa tới một chai thuốc nằm trong rương đông lạnh.
Sau khi Hứa Hằng uống, hai kinh mạch đã từng đứt gãy của hắn lại chậm rãi ngọ nguậy khôi phục.
Nhìn qua không có gì khác biệt so với trước đây, sau khi được Tiết lệnh sư Lập xuân trị liệu cũng là như thế này.
Hứa Hằng cũng không có tiếp tục thử đột phá ở võ đạo, mà là tiếp tục luyện kỹ xảo khống chế tiết khí.
Sau hai mươi ngày...
Chia bốn phần khó khăn hoàn thành.
Sau đó hắn hoàn toàn mắt kẹt.
Liên tục mấy ngày tiếp theo, Hứa Hằng liên tiếp thất bại khi chia năm phần, không có chút tiến triển nào.
Phó Vịnh Tình cũng không có thời gian chờ hắn.
Buổi tối một ngày trước khi tiết Lập xuân sắp đến, Phó Vịnh Tình nhận được một cuộc điện thoại, nàng cần phải rời đi.
“Sư tỷ, ngươi thực sự lại phải đi rồi à, ta... ta có chút luyến tiếc ngươi.”
Hứa Hằng đột nhiên đánh mất dũng khí đối mặt với cuộc ly biệt này.
Hắn cô đơn ngồi trên ghế sa lon, đưa lưng về phía Phó Vịnh Tình, giọng nói thậm chí có chút run rẩy.
Mấy năm nay bọn họ vẫn luôn chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, trước đây càng là hai năm rưỡi không thấy sư tỷ, lần này nàng mới về được một tháng, đã lại phải rời đi.
Hứa Hằng chỉ có thể giơ tay bịt chặt miệng mình, đè nén tâm trạng trong lòng, sợ mình không nhịn được bật cười.
“Hứa Hằng, qua Lập xuân ngày mai, ngươi sẽ mười bảy tuổi.”
Lúc này, Phó Vịnh Tình đứng ở cửa đột nhiên nói.
Giọng của nàng rất nhu hòa, trong giọng nói mơ hồ mang theo sự vui vẻ yên tâm và cảm khái.
Hứa Hằng cũng không khỏi ngẩn ra.
Đúng vậy, ngày mai là Lập xuân rồi, một năm mới lại đến.
Ta sắp mười bảy tuổi rồi.
Mấy người lão Hứa cũng sắp có bảy năm không về.
“Hứa Hằng, mấy năm nay sư tỷ càng ngày càng ít trở lại, ngươi đừng trách sư tỷ, bởi vì có một số việc, sư tỷ phải đi làm.
Hai năm qua đối với ngươi có lẽ có hơi bỏ mặc ngươi, nhưng sư tỷ rất rõ ràng, ngươi thành thục sớm hơn các bạn cùng lứa tuổi khác, hiểu chuyện sớm hơn, cũng nhạy cảm hơn.
Từ nhỏ ngươi đã cứ khẩu thị tâm phi,
Lại thích cậy mạnh...”
“Sư tỷ, chừng nào thì ngươi trở về?” Hứa Hằng chợt xoay người, nhìn về phía Phó Vịnh Tình.
Hắn không dám để cho sư tỷ nói nữa.
Trong quá khứ khi sư tỷ có việc hoặc là có nhiệm vụ, đều rất dứt khoát rời đi.
Vì sao lần này lại nói những lời này?
Vì sao nghe mà khiến người ta có chút bất an thế?
Đối mặt với ánh mắt dần dần hoảng sợ của Hứa Hằng, Phó Vịnh Tình kinh ngạc.
“Ngươi đừng suy nghĩ nhiều, sư tỷ chỉ là... cảm giác đã lâu rồi không gặp ngươi, ngươi sắp trưởng thành, có chút không quen.” Nàng khẽ gật đầu nói.
“Ngày thi đại học tháng sáu, ngươi có thể trở về xem ta tham gia thi tiết lệnh không?”
Hứa Hằng ngồi trên ghế sa lon, nhìn ánh mắt của nàng hỏi.
Phó Vịnh Tình đứng tại chỗ, mấy giây sau, chậm rãi đi tới trước mặt Hứa Hằng, nhẹ nhàng ôm đầu hắn vào trong lòng.
“Được, ngày thi đại học ta trở về thăm ngươi.”
Giọng nói êm ái vang lên bên tai Hứa Hằng.
Hứa Hằng chỉ cảm thấy phần đầu hoàn toàn rơi vào một vùng cao ngất mềm mại trung, một mùi sữa thơm tràn thoang thoảng đầy miệng mũi, nghe được lời hứa hẹn của sư tỷ, lòng hắn cuối cùng cũng an ổn hơn.
“Sư tỷ, đến lúc đó ta tặng ngươi món quà, ví dụ như trạng nguyên tiết lệnh thành phố Đại Dung.”
“Trạng nguyên không quan trọng, sư tỷ chỉ hy vọng ngươi có thể kiên trì học được kỹ xảo khống chế tiết khí cái đã, không nên vì bắt kịp thi đại học năm nay mà nóng lòng cầu thành.”
“Sư tỷ, ta có lòng tin.”
“Thành cũng thế, bại cũng vậy; được cũng tốt, mất cũng tốt; không phải công thì là tội, vinh hay nhục đều cam chịu.”
Phó Vịnh Tình nói xong, mỉm cười, lại nhẹ nhàng xoa đầu Hứa Hằng.
...
Một lát sau, trong phòng hoàn toàn yên tĩnh.
Phó Vịnh Tình đã rời đi.
Trên bàn cơm, bày một xấp giấy vàng, nhang cùng với mấy khúc nến, còn có một hộp kim loại nhỏ.
Sư tỷ không có lấy đi đồ của hắn, còn tặng cho hắn một món quà.
Hứa Hằng nhìn nhà cũ trống rỗng, không hề cảm nhận được tâm trạng vui sướng trước đó.
Hắn suy đoán có lẽ là sư tỷ phải đi chấp hành nhiệm vụ nguy hiểm gì đó, nhưng sư tỷ không muốn nói, hắn có hỏi cũng không hỏi ra cái gì.
Chỉ là cho dù sư tỷ nói, thì mình có thể làm gì được đây?
Chỉ là Dựng Khí tầng sáu, có thể làm gì?
“Không phải là chia tiết khí thành năm phần sao, không phải là chia tiết khí thành sáu phần sao, ta cũng không tin bằng vào sự khắc khổ nỗ lực và nghị lực bền bỉ của ta, vẫn sẽ không làm được gì.”
Hứa Hằng tức khắc đứng dậy đi hướng bàn ăn, cầm mấy khúc nến lên.
“Đốt nến!”
Hắn vung tay, dùng bật lửa đốt nến.
“Đến đây đi!”
Vụt!
Ngay sau đó, ý thức lại nội thị vào trong đầu.
Trong ánh nến hơi yếu ớt, Thất tinh Bắc Đẩu dần dần lại rực rỡ lên.
Hắn miễn cưỡng học được kỹ xảo khống chế chia tiết khí thành ba phần.
Trong khoảng thời gian này lại có người tới cửa bái phỏng, đưa tới một chai thuốc nằm trong rương đông lạnh.
Sau khi Hứa Hằng uống, hai kinh mạch đã từng đứt gãy của hắn lại chậm rãi ngọ nguậy khôi phục.
Nhìn qua không có gì khác biệt so với trước đây, sau khi được Tiết lệnh sư Lập xuân trị liệu cũng là như thế này.
Hứa Hằng cũng không có tiếp tục thử đột phá ở võ đạo, mà là tiếp tục luyện kỹ xảo khống chế tiết khí.
Sau hai mươi ngày...
Chia bốn phần khó khăn hoàn thành.
Sau đó hắn hoàn toàn mắt kẹt.
Liên tục mấy ngày tiếp theo, Hứa Hằng liên tiếp thất bại khi chia năm phần, không có chút tiến triển nào.
Phó Vịnh Tình cũng không có thời gian chờ hắn.
Buổi tối một ngày trước khi tiết Lập xuân sắp đến, Phó Vịnh Tình nhận được một cuộc điện thoại, nàng cần phải rời đi.
“Sư tỷ, ngươi thực sự lại phải đi rồi à, ta... ta có chút luyến tiếc ngươi.”
Hứa Hằng đột nhiên đánh mất dũng khí đối mặt với cuộc ly biệt này.
Hắn cô đơn ngồi trên ghế sa lon, đưa lưng về phía Phó Vịnh Tình, giọng nói thậm chí có chút run rẩy.
Mấy năm nay bọn họ vẫn luôn chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, trước đây càng là hai năm rưỡi không thấy sư tỷ, lần này nàng mới về được một tháng, đã lại phải rời đi.
Hứa Hằng chỉ có thể giơ tay bịt chặt miệng mình, đè nén tâm trạng trong lòng, sợ mình không nhịn được bật cười.
“Hứa Hằng, qua Lập xuân ngày mai, ngươi sẽ mười bảy tuổi.”
Lúc này, Phó Vịnh Tình đứng ở cửa đột nhiên nói.
Giọng của nàng rất nhu hòa, trong giọng nói mơ hồ mang theo sự vui vẻ yên tâm và cảm khái.
Hứa Hằng cũng không khỏi ngẩn ra.
Đúng vậy, ngày mai là Lập xuân rồi, một năm mới lại đến.
Ta sắp mười bảy tuổi rồi.
Mấy người lão Hứa cũng sắp có bảy năm không về.
“Hứa Hằng, mấy năm nay sư tỷ càng ngày càng ít trở lại, ngươi đừng trách sư tỷ, bởi vì có một số việc, sư tỷ phải đi làm.
Hai năm qua đối với ngươi có lẽ có hơi bỏ mặc ngươi, nhưng sư tỷ rất rõ ràng, ngươi thành thục sớm hơn các bạn cùng lứa tuổi khác, hiểu chuyện sớm hơn, cũng nhạy cảm hơn.
Từ nhỏ ngươi đã cứ khẩu thị tâm phi,
Lại thích cậy mạnh...”
“Sư tỷ, chừng nào thì ngươi trở về?” Hứa Hằng chợt xoay người, nhìn về phía Phó Vịnh Tình.
Hắn không dám để cho sư tỷ nói nữa.
Trong quá khứ khi sư tỷ có việc hoặc là có nhiệm vụ, đều rất dứt khoát rời đi.
Vì sao lần này lại nói những lời này?
Vì sao nghe mà khiến người ta có chút bất an thế?
Đối mặt với ánh mắt dần dần hoảng sợ của Hứa Hằng, Phó Vịnh Tình kinh ngạc.
“Ngươi đừng suy nghĩ nhiều, sư tỷ chỉ là... cảm giác đã lâu rồi không gặp ngươi, ngươi sắp trưởng thành, có chút không quen.” Nàng khẽ gật đầu nói.
“Ngày thi đại học tháng sáu, ngươi có thể trở về xem ta tham gia thi tiết lệnh không?”
Hứa Hằng ngồi trên ghế sa lon, nhìn ánh mắt của nàng hỏi.
Phó Vịnh Tình đứng tại chỗ, mấy giây sau, chậm rãi đi tới trước mặt Hứa Hằng, nhẹ nhàng ôm đầu hắn vào trong lòng.
“Được, ngày thi đại học ta trở về thăm ngươi.”
Giọng nói êm ái vang lên bên tai Hứa Hằng.
Hứa Hằng chỉ cảm thấy phần đầu hoàn toàn rơi vào một vùng cao ngất mềm mại trung, một mùi sữa thơm tràn thoang thoảng đầy miệng mũi, nghe được lời hứa hẹn của sư tỷ, lòng hắn cuối cùng cũng an ổn hơn.
“Sư tỷ, đến lúc đó ta tặng ngươi món quà, ví dụ như trạng nguyên tiết lệnh thành phố Đại Dung.”
“Trạng nguyên không quan trọng, sư tỷ chỉ hy vọng ngươi có thể kiên trì học được kỹ xảo khống chế tiết khí cái đã, không nên vì bắt kịp thi đại học năm nay mà nóng lòng cầu thành.”
“Sư tỷ, ta có lòng tin.”
“Thành cũng thế, bại cũng vậy; được cũng tốt, mất cũng tốt; không phải công thì là tội, vinh hay nhục đều cam chịu.”
Phó Vịnh Tình nói xong, mỉm cười, lại nhẹ nhàng xoa đầu Hứa Hằng.
...
Một lát sau, trong phòng hoàn toàn yên tĩnh.
Phó Vịnh Tình đã rời đi.
Trên bàn cơm, bày một xấp giấy vàng, nhang cùng với mấy khúc nến, còn có một hộp kim loại nhỏ.
Sư tỷ không có lấy đi đồ của hắn, còn tặng cho hắn một món quà.
Hứa Hằng nhìn nhà cũ trống rỗng, không hề cảm nhận được tâm trạng vui sướng trước đó.
Hắn suy đoán có lẽ là sư tỷ phải đi chấp hành nhiệm vụ nguy hiểm gì đó, nhưng sư tỷ không muốn nói, hắn có hỏi cũng không hỏi ra cái gì.
Chỉ là cho dù sư tỷ nói, thì mình có thể làm gì được đây?
Chỉ là Dựng Khí tầng sáu, có thể làm gì?
“Không phải là chia tiết khí thành năm phần sao, không phải là chia tiết khí thành sáu phần sao, ta cũng không tin bằng vào sự khắc khổ nỗ lực và nghị lực bền bỉ của ta, vẫn sẽ không làm được gì.”
Hứa Hằng tức khắc đứng dậy đi hướng bàn ăn, cầm mấy khúc nến lên.
“Đốt nến!”
Hắn vung tay, dùng bật lửa đốt nến.
“Đến đây đi!”
Vụt!
Ngay sau đó, ý thức lại nội thị vào trong đầu.
Trong ánh nến hơi yếu ớt, Thất tinh Bắc Đẩu dần dần lại rực rỡ lên.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook