Tiết Lệnh Sư
-
Chương 26: Rồng Phượng Trong Loài Người (2)
Sao con hàng này lại đột nhiên không dễ lừa dối thế?
“Mà thôi, ngươi đã không chịu đổi, ta… ta có một người bạn, nhà bọn họ e là đã lâu rồi không có môn thần, có lẽ ta có thể giới thiệu cho ngươi.” Thanh niên gầy yếu mở miệng lần nữa, trong mắt lại tràn ngập chờ mong.
“A cái này…”
Hứa Hằng có hơi khó khăn, cũng là thấy thanh niên này ngây ngô ngơ ngác, khá là dễ lừa dối nên hắn mới mang môn thần tới.
Nếu như con hàng này thật sự gọi người khác qua đây, nhỡ đâu là quỷ dị bình thường, chẳng phải là mình tự tìm đường chết à?
“Bằng hữu ngươi… thông tuệ không?”
“Đương nhiên, bạn của ta đều là thông tuệ.”
“Vậy thì thôi đi, tại hạ không thích giao tiếp với người thông minh.” Hứa Hằng trực tiếp xua tay, xoay người muốn đi.
Không ngờ thanh niên gầy yếu lại biến sắc tại chỗ, một phát níu lấy cổ tay Hứa Hằng, vẻ mặt dữ tợn và phẫn nộ.
“Không được, ngươi không thể đi, không thể đi, ngươi vừa nói muốn tri ân khách hàng, không thể nuốt lời…”
Thanh niên càng nói càng lớn tiếng, mơ hồ có cảm giác phát điên.
Hứa Hằng vội vàng hô lên: “Rồi rồi, ta không đi, ngươi đi gọi bằng hữu của ngươi tới đi.”
Vụt!
Mặt của thanh niên gầy yếu giống như biến sắc, trong nháy mắt đã khôi phục lại bình tĩnh, vui vẻ nói: “Ta… ta dẫn ngươi đi tìm hắn.”
“Không cần đâu, ngươi đi gọi hắn, ta chờ ngươi ở đây là được.” Hứa Hằng khoát tay.
Đùa gì thế, ngươi đều nói bằng hữu ngươi là người thông minh rồi, làm sao ta có thể đi theo ngươi được?
Chờ ngươi đi gọi hắn, ta trực tiếp bỏ chạy.
“Ngươi…” Thanh niên gầy yếu mở miệng, biểu cảm dần dần dữ tợn.
“Dẫn đường!” Hứa Hằng lập tức quát lên.
Một lát sau, vẻ mặt Hứa Hằng cay đắng, đi song song với thanh niên gầy yếu trên con đường vắng vẻ không người.
Hắn cảm giác không đúng lắm, thanh niên gầy yếu này thế mà lại đang phòng bị hắn chạy mất, không cho hắn đi ở phía sau, rõ ràng biến thông minh hơn trước kia, thế nhưng không nhiều lắm.
“Chẳng lẽ là môn thần ảnh hưởng?” Hứa Hằng khẽ nhíu mày.
Lúc này mình đang khiêng một môn thần, chắc chắn chạy không lại đối phương, hơn nữa nữ môn thần càng ngày càng nặng, nếu như vạch mặt đánh nhau với thanh niên gầy yếu, đoán chừng là đánh không lại.
“Trước khi nhìn thấy bạn của hắn, phải tìm cơ hội chạy… Hở?”
Trong lòng Hứa Hằng đang ấp ủ kế hoạch chạy trốn, thậm chí đã vẽ xong tất cả tuyến đường, không ngờ đang đi thì thanh niên gầy yếu đột nhiên không đi ngang hàng với hắn nữa, trực tiếp cất bước chạy về phía trước.
Hứa Hằng nhất thời vui cực, cơ hội tới rồi.
“Chu Cách huynh, Chu Cách huynh, tạm thời đi xuống từ con liệt mã đó trước đã, nhìn ngu đệ chuẩn bị đại lễ gì cho nhà các ngươi này.” Tiếng la của thanh niên gầy yếu truyền tới.
Hứa Hằng vốn không để ý đến, đã chuẩn bị xoay người chạy trốn.
Nhưng duyên trong thế gian, luôn là tuyệt không thể tả.
Chỉ bởi vì liếc nhìn thấy ngươi một cái trong lúc vội vàng, lại không thể quên được dung nhan của ngươi.
Một tiếng hô của thanh niên gầy yếu khiến sương trắng phía trước nhanh chóng tan đi.
Hứa Hằng liếc thấy một nam tử to con lưng hùng vai gấu, khí thế bàng bạc, tư thế oai hùng thần võ, cưỡi trên một con ngựa gỗ xích đu lao nhanh tại chỗ, nghe tiếng bỗng nhiên quay đầu lại.
Một khuôn mặt mâm mắt to mày rậm, ánh vào tầm mắt của Hứa Hằng.
“Rồng phượng trong loài người!”
Hứa Hằng tức khắc dừng bước lại, bỏ đi tất cả ý niệm trốn chạy, lập tức bị khí chất của nam tử to con thuyết phục, tưởng rằng thiên nhân, suýt thì hô lên một tiếng “Đại thông minh”.
“Tại hạ Hứa Hằng.”
“Lão tử tên Chu Cách, chính là Ngũ thiếu gia của Thông tuệ Thập tứ thiếu, nghe lão lục nói, ngươi chính là Hứa Hằng à?”
“Tên rất hay, sự kính ngưỡng của tại hạ đối với Chu Cách huynh giống như nước sông cuồn cuộn, liên miên bất tuyệt, giống như Hoàng Hà tràn lan, một phát không thể vãn hồi…” Lúc này Hứa Hằng điên cuồng ton hót, cuối cùng lại thuận thế dẫn lời lên người nữ môn thần trên đầu.
“Mua không?”
“Mua, phải mua, Hứa lão đệ có mắt nhìn người, môn thần này cùng Chu gia ta là tuyệt phối, đợi lão Chu ta về nhà lấy tiền, đi một chút rồi trở lại ngay, jia!”
Nam tử khôi ngô một tay lôi ngựa gỗ xích đu, một tay cầm roi da quất lên mông mình, nhanh chóng chạy về nhà.
Trên mặt Hứa Hằng cười rất tươi, ánh mắt nóng bỏng nhìn về phía thanh niên gầy yếu.
“Đồng hương, bằng hữu thông tuệ giống như Chu Cách huynh, ngươi còn có mấy người thế?
Vừa nãy ta mới nghe các ngươi nói cái gì mà Thập tứ thiếu kia mà? Nếu không ngươi đều giới thiệu cho ta hết đi?
Con người của ta ấy, hì hì hì, thích nhất là kết giao bằng hữu với người thông minh!”
“Mà thôi, ngươi đã không chịu đổi, ta… ta có một người bạn, nhà bọn họ e là đã lâu rồi không có môn thần, có lẽ ta có thể giới thiệu cho ngươi.” Thanh niên gầy yếu mở miệng lần nữa, trong mắt lại tràn ngập chờ mong.
“A cái này…”
Hứa Hằng có hơi khó khăn, cũng là thấy thanh niên này ngây ngô ngơ ngác, khá là dễ lừa dối nên hắn mới mang môn thần tới.
Nếu như con hàng này thật sự gọi người khác qua đây, nhỡ đâu là quỷ dị bình thường, chẳng phải là mình tự tìm đường chết à?
“Bằng hữu ngươi… thông tuệ không?”
“Đương nhiên, bạn của ta đều là thông tuệ.”
“Vậy thì thôi đi, tại hạ không thích giao tiếp với người thông minh.” Hứa Hằng trực tiếp xua tay, xoay người muốn đi.
Không ngờ thanh niên gầy yếu lại biến sắc tại chỗ, một phát níu lấy cổ tay Hứa Hằng, vẻ mặt dữ tợn và phẫn nộ.
“Không được, ngươi không thể đi, không thể đi, ngươi vừa nói muốn tri ân khách hàng, không thể nuốt lời…”
Thanh niên càng nói càng lớn tiếng, mơ hồ có cảm giác phát điên.
Hứa Hằng vội vàng hô lên: “Rồi rồi, ta không đi, ngươi đi gọi bằng hữu của ngươi tới đi.”
Vụt!
Mặt của thanh niên gầy yếu giống như biến sắc, trong nháy mắt đã khôi phục lại bình tĩnh, vui vẻ nói: “Ta… ta dẫn ngươi đi tìm hắn.”
“Không cần đâu, ngươi đi gọi hắn, ta chờ ngươi ở đây là được.” Hứa Hằng khoát tay.
Đùa gì thế, ngươi đều nói bằng hữu ngươi là người thông minh rồi, làm sao ta có thể đi theo ngươi được?
Chờ ngươi đi gọi hắn, ta trực tiếp bỏ chạy.
“Ngươi…” Thanh niên gầy yếu mở miệng, biểu cảm dần dần dữ tợn.
“Dẫn đường!” Hứa Hằng lập tức quát lên.
Một lát sau, vẻ mặt Hứa Hằng cay đắng, đi song song với thanh niên gầy yếu trên con đường vắng vẻ không người.
Hắn cảm giác không đúng lắm, thanh niên gầy yếu này thế mà lại đang phòng bị hắn chạy mất, không cho hắn đi ở phía sau, rõ ràng biến thông minh hơn trước kia, thế nhưng không nhiều lắm.
“Chẳng lẽ là môn thần ảnh hưởng?” Hứa Hằng khẽ nhíu mày.
Lúc này mình đang khiêng một môn thần, chắc chắn chạy không lại đối phương, hơn nữa nữ môn thần càng ngày càng nặng, nếu như vạch mặt đánh nhau với thanh niên gầy yếu, đoán chừng là đánh không lại.
“Trước khi nhìn thấy bạn của hắn, phải tìm cơ hội chạy… Hở?”
Trong lòng Hứa Hằng đang ấp ủ kế hoạch chạy trốn, thậm chí đã vẽ xong tất cả tuyến đường, không ngờ đang đi thì thanh niên gầy yếu đột nhiên không đi ngang hàng với hắn nữa, trực tiếp cất bước chạy về phía trước.
Hứa Hằng nhất thời vui cực, cơ hội tới rồi.
“Chu Cách huynh, Chu Cách huynh, tạm thời đi xuống từ con liệt mã đó trước đã, nhìn ngu đệ chuẩn bị đại lễ gì cho nhà các ngươi này.” Tiếng la của thanh niên gầy yếu truyền tới.
Hứa Hằng vốn không để ý đến, đã chuẩn bị xoay người chạy trốn.
Nhưng duyên trong thế gian, luôn là tuyệt không thể tả.
Chỉ bởi vì liếc nhìn thấy ngươi một cái trong lúc vội vàng, lại không thể quên được dung nhan của ngươi.
Một tiếng hô của thanh niên gầy yếu khiến sương trắng phía trước nhanh chóng tan đi.
Hứa Hằng liếc thấy một nam tử to con lưng hùng vai gấu, khí thế bàng bạc, tư thế oai hùng thần võ, cưỡi trên một con ngựa gỗ xích đu lao nhanh tại chỗ, nghe tiếng bỗng nhiên quay đầu lại.
Một khuôn mặt mâm mắt to mày rậm, ánh vào tầm mắt của Hứa Hằng.
“Rồng phượng trong loài người!”
Hứa Hằng tức khắc dừng bước lại, bỏ đi tất cả ý niệm trốn chạy, lập tức bị khí chất của nam tử to con thuyết phục, tưởng rằng thiên nhân, suýt thì hô lên một tiếng “Đại thông minh”.
“Tại hạ Hứa Hằng.”
“Lão tử tên Chu Cách, chính là Ngũ thiếu gia của Thông tuệ Thập tứ thiếu, nghe lão lục nói, ngươi chính là Hứa Hằng à?”
“Tên rất hay, sự kính ngưỡng của tại hạ đối với Chu Cách huynh giống như nước sông cuồn cuộn, liên miên bất tuyệt, giống như Hoàng Hà tràn lan, một phát không thể vãn hồi…” Lúc này Hứa Hằng điên cuồng ton hót, cuối cùng lại thuận thế dẫn lời lên người nữ môn thần trên đầu.
“Mua không?”
“Mua, phải mua, Hứa lão đệ có mắt nhìn người, môn thần này cùng Chu gia ta là tuyệt phối, đợi lão Chu ta về nhà lấy tiền, đi một chút rồi trở lại ngay, jia!”
Nam tử khôi ngô một tay lôi ngựa gỗ xích đu, một tay cầm roi da quất lên mông mình, nhanh chóng chạy về nhà.
Trên mặt Hứa Hằng cười rất tươi, ánh mắt nóng bỏng nhìn về phía thanh niên gầy yếu.
“Đồng hương, bằng hữu thông tuệ giống như Chu Cách huynh, ngươi còn có mấy người thế?
Vừa nãy ta mới nghe các ngươi nói cái gì mà Thập tứ thiếu kia mà? Nếu không ngươi đều giới thiệu cho ta hết đi?
Con người của ta ấy, hì hì hì, thích nhất là kết giao bằng hữu với người thông minh!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook