Tiết Lệnh Sư
Chương 24: Môn Thần (2)

Hai mắt Hứa Hằng sáng ngời, nhớ tới bà lão treo trên cửa nhà Tư Đồ gia, cùng với mọi người đi chúc mừng.

Có vẻ như môn thần đối với quỷ dị bên trong này là một việc đại hỉ.

“Có nói ngươi cũng không hiểu, đừng hỏi, ngươi ở đây đừng cử động gì cả chờ ta trở lại, ta đi tìm xem có quỷ dị lạc đàn nào không, nói không chừng còn có thể bắt được một cái giúp ngươi mời vị môn thần này đi.”

Chu Á Nam nói xong, liền xoay người chuẩn bị rời đi, chỉ để lại cho Hứa Hằng một bóng lưng.

“Đội trưởng Chu, chờ đã, ta hỏi một vấn đề.” Hứa Hằng vội mở miệng hô.

Chu Á Nam vì giúp hắn, lại muốn một mình đi hẻm nhỏ bắt quỷ dị...

Nhỡ đâu người phụ nữ này xảy ra điều gì ngoài ý muốn, vậy chẳng phải lỗi lầm của mình lớn lắm sao?

“Tiết lệnh Tiểu hàn Dựng Khí tầng sáu có thể giải quyết môn thần này không?” Hứa Hằng thử dò xét hỏi.

“Không đối phó được.”

Chu Á Nam trực tiếp không quay đầu lại đáp lời, nhanh chóng rời đi.

Nàng còn tưởng rằng Hứa Hằng muốn nói lời gì cảm động chứ, kết quả lại hỏi cái vấn đề điên khùng.

Tiểu lão đệ biết cái gì, tiết lệnh Tiểu hàn Dựng Khí tầng sáu làm sao có thể giải quyết được môn thần này?

Trừ phi cộng thêm tiết lệnh Tiểu thử mãn khí cảnh của lão nương...

“Haizz, xem ra là ta sơ suất quá.”

Hứa Hằng nhìn theo nàng đi xa, âm thầm thở dài.

Còn tưởng rằng có thể giải quyết được môn thần này chứ, không nghĩ tới mình lại thực sự không giải quyết được gì cả.

Có điều xem bộ dạng vân đạm phong khinh của Chu Á Nam, chắc có lẽ là có lòng tin ứng phó được với loại ô nhiễm tiết khí này, sẽ không có nguy hiểm gì đi.



“Vừa rồi quên hỏi nàng sư tỷ đi đâu... Quên đi, chờ nàng trở lại rồi hỏi.”

Hứa Hằng dựa lưng vào tường, trực tiếp ngồi trên đất.

Không có cách nào, ông lão trên người nặng hơn, đã đến mức không gánh được rồi.

“Két!”

Lúc này, một chiếc cửa gỗ bên tường đột nhiên truyền đến động tĩnh.

Tiếng cửa gỗ ma sát vang lên trong bóng đêm yên tĩnh không một bóng người, có vẻ phá lệ chói tai và khiếp người.

Hứa Hằng nhất thời tê hết cả người.

Sao cái nhà này vẫn có người ở nhà thế?

Hắn quay đầu nhìn lại, cửa gỗ của gia đình này đã hoàn toàn bị đẩy ra.

Một thanh niên gầy yếu đi ra cửa, cái đầu cứng ngắc chậm rãi chuyển động qua đây, cặp mắt hơi có vẻ đờ đẫn đối diện thẳng với Hứa Hằng.

Hứa Hằng chợt cắn răng muốn đứng lên từ dưới đất, lại phát hiện ông lão trên đầu dường như nặng hơn, thế mà lại đè ép hắn xuống mặt đất.

Con mẹ nó!

Hứa Hằng thầm mắng một tiếng.

Thanh niên gầy yếu đứng ở cửa vẫn đờ đẫn nhìn Hứa Hằng, sau đó vẻ mặt lộ ra một tia nghi hoặc, ánh mắt chậm rãi dời lên trên, nhìn xác khô ông lão trên đỉnh dầu hắn.

Hứa Hằng sửng sốt, đột nhiên con mắt đảo một vòng, trên mặt toát ra nụ cười nhiệt tình, lộ ra hàm răng chỉnh tề đều tăm tắp: “Đồng hương, ngươi muốn môn thần không? Nhà xưởng trực tiếp tiêu thụ, không có chênh lệnh giá cả ở giữa, rơi nước mắt bán tháo, tới trước được trước đó.”

Ánh mắt đờ đẫn của thanh niên gầy yếu trong nháy mắt bị Hứa Hằng hấp dẫn, ngây ra nhìn hắn một lúc lâu, trong lỗ mũi bất tri bất giác chậm rãi chảy ra một dòng nước mũi.

“Sụt xịt!”

Thanh niên gầy yếu chợt hút một cái, hút nước mũi trở về, nhanh chóng gật đầu: “Muốn, ta muốn.”



Nói xong, hắn quay đầu lại chạy vào trong phòng.

“???”

Hứa Hằng cũng trợn tròn mắt, không phải chứ, vậy cũng được à?

Vẻn vẹn khoảng chừng mười giây, thanh niên gầy yếu lại chạy ra từ trong nhà, trong tay cầm mấy tờ giấy vàng nhăn nhúm, còn có một khúc nến đã sắp đốt hết, đưa đến trước mặt Hứa Hằng.

“Bán cho ta đi, ngươi nói, tới trước được trước, mau bán cho ta!” Ánh mắt vốn đờ đẫn thanh niên gầy yếu, lúc này lại tràn đầy kích động, thậm chí mang theo một ít điên cuồng.

“Được được được, ta biết ngươi rất gấp, nhưng ngươi đừng vội, ta đồng ý bán cho ngươi, nhưng ngươi phải tự mang hắn đi, bọn ta không bao cài đặt.” Khóe mắt Hứa Hằng co giật, trấn định nói.

Thanh niên gầy yếu nghe vậy thì vẻ mặt mừng như điên, nhanh chóng nhét mấy tờ giấy vàng và khúc nến nhỏ vào trong tay Hứa Hằng, sau đó một phát giữ chặt ông lão xác khô trên đỉnh đầu hắn, nâng lên rồi chạy vào trong nhà.

“Nhà của ta có môn thần rồi, nhà của ta cũng có môn thần rồi, ta rốt cuộc có thể ăn tiệc rồi...”

Nghe trong phòng truyền tới tiếng kêu kích động, vẻ mặt Hứa Hằng cổ quái, vội vàng chạy theo hướng Chu Á Nam rời đi.

Khá lắm, con mẹ nó hay lắm!

Môn thần rách gì chứ, cứ thế để ta giải quyết xong cả rồi?

Hứa Hằng vừa chạy vừa kinh ngạc, thậm chí cảm thấy có hơi kích thích.

Hắn nhìn mấy tờ giấy vàng nhăn nhúm trong tay, dường như hiểu ra ở nơi này giấy vàng là tiền tệ.

Hở?

Nếu là như vậy, thì có khi hắn không bị mệt nha.

Hắn nhìn từng căn phòng yên tĩnh trên đường phố, ánh mắt dần dần trở nên quái dị, giống như có một tia sáng đang càng ngày càng sáng hơn.

Đồng hương ăn tiệc không ở nhà, môn thần tịch mịch một mình trông phòng?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương