Tiết Lệnh Sư (Bản Dịch)
-
Chương 6
“Còn có ba đồng tiền xu này… Nói đúng ra, là đồng tiền kỷ niệm!”
Chu Á Nam giơ chiếc túi trong suốt thứ hai lên.
Trong đó là ba đồng tiền xu cũ trông lem nhen, lại in dòng chữ ‘năm 272 lịch Bắc Tân’ chữ, trên đồng tiền còn khắc ảnh chân dung của một nhân vật thủ lĩnh võ đạo.
Hứa Hằng nhận ra ba đồng tiền kỷ niệm này, năm ngoái Hiệp hội võ đạo tổ chức cuộc thi võ đạo cho nhóm học sinh cấp 3 toàn thành phố, Lâm Thành giành được giải nhất của tổ lớp 11, nhận được ba đồng tiền kỷ niệm.
“Ta rất không hiểu, vì sao ngươi lại đi làm cũ tờ báo cùng với tiền kỷ niệm để làm gì không biết, nhưng bọn ta vẫn rất dễ dàng tra ra được trên này có dấu vân tay và khí tức của Lâm Thành, hơn nữa khí tức còn rất mới, cơ bản có thể xác định rằng nó là đồ bị mất trong phòng của Lâm Thành.
Cho nên vừa rồi ngươi không nên nói đây đồ vật trước kia của nhà ngươi, cách nói này rất ngu xuẩn. Ngươi nên nói đây là đồ Lâm Thành đưa cho ngươi, dù sao cũng không có chứng cứ, đúng không?
Nhưng rất đáng tiếc, thật ra cách nói này cũng không đáng tin cho lắm, lấy quan hệ giữa ngươi và Lâm Thành, hắn không có khả năng tặng đồ cho ngươi được.”
Chu Á Nam nói đến đây, lại lật ra một phần văn kiện hồ sơ.
“Căn cứ bọn ta điều tra, ở trong trường ngươi và Lâm Thành nhiều lần đánh lộn ẩu đả. Năm ngoái trước khi cuộc thi võ đạo bắt đầu, Lâm Thành dẫn người đả thương ngươi, dẫn đến ngươi không thể tham gia cuộc thi võ đạo, bằng không giải nhất tổ lớp 11 sẽ là của ngươi.
Cộng thêm lần ngươi bị thương này, còn bị đứt mất hai kinh mạch, đến nay còn chưa thể khôi phục, cơ bản xem như là chặt đứt con đường võ đạo, thù hận lớn như vậy, cũng đủ để cấu thành động cơ giết người đi?”
Nụ cười trên mặt Chu Á Nam đã sớm biết mất, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Hứa Hằng, giống như đã hiểu rõ tất cả.
Nhưng mà Hứa Hằng căn bản căn bản không nghe lọt lời nói thao thao bất tuyệt của đối phương, nội tâm đã sớm rơi hỗn loạn.
Phản ứng đầu tiên nhất chính là Tuần Kiểm ti vì vu oan hắn, cố ý giả tạo chứng cứ.
Nhưng ngẫm nghĩ lại lời Chu Á Nam nói lúc nãy, toàn bộ quá trình tra án lục soát chứng cứ của bọn họ đều có ghi hình.
Tuy video cũng có thể làm giả được.
Nhưng… tại sao lại trùng hợp như vậy?
Cố tình là tờ báo lão Hứa đọc trong giấc mơ, cùng với đồng tiền xu mà hắn móc ra?
Trong lòng Hứa Hằng đột nhiên toát ra một ý tưởng lạnh cả sống lưng, nếu như Tuần Kiểm ti không làm giả thì sao?
Tờ báo mới được in ấn phát hành vào hôm qua, còn có ba đồng tiền kỷ năm sản xuất năm ngoái, tại sao chúng lại xuất hiện trong nhà cũ của mình chứ?
Đây là sự vu oan đến từ hung thủ à?
“Đẹp không?” Lúc này, giọng nói lạnh lùng của cô gái tóc ngắn lại cắt đứt dòng suy nghĩ của Hứa Hằng.
“Hả?” Hứa Hằng hồi hồn, hơi nghi hoặc nhìn về phía đối phương.
Vẻ u ám lạnh lẽ trên mặt Chu Á Nam chợt biến mất, thay vào đó là ý cười đầy nghiền ngẫm: “Em giai à, ta đang nói chuyện với ngươi về vụ án, nhưng ngươi thì nhìn chằm chằm chân ta thất thần, ngươi đang suy nghĩ gì đấy?”
“… “
Khóe miệng Hứa Hằng co giật một cái.
Bà cô này đúng là tưởng bở, người đẹp trai như ta mà còn cần nhìn chân ngươi à?
“Không sao cả, muốn nhìn thì cứ to gan nhìn đi, dù sao nếu hiện tại không nhìn thì chỉ sợ sau này cũng không nhìn được.”
Đầu ngón tay Chu Á Nam gõ nhẹ lên mặt bàn, cười tủm tỉm nói: “Tuy cái gì ngươi cũng không chịu nói, nhưng chỉ dựa vào hai vật chứng này, cộng thêm động cơ cũng đã đủ để định tội ngươi rồi…”
Rầm!
Đột nhiên, Chu Á Nam chợt vỗ bàn một cái, lớn tiếng trách mắng: “Bảo ngươi nhìn là ngươi nhìn thật à? Có phải ngươi còn muốn sờ không thế?”
Nữ Bồ Tát?
Hứa Hằng nhất thời trừng to hai mắt, cảm thấy khó tin, có điều cúi đầu nhìn hai tay bị còng vào ghế của mình…
“Ha…”
Hắn chậm rãi ngẩng đầu, xùy cười một tiếng tràn đầy khinh thường: “Chị gái à, đừng suy nghĩ nhiều vậy, ta chỉ là xem quần da của ngươi có vẻ kín gió, không nhịn được nghĩ đến một vấn đề vật lý thôi. Xin hỏi lúc ngươi đánh rắm, quần da có nổi lên không? Bình thường hay nổi mấy cái thế?”
“Ta… “ Chu Á Nam tức khắc há to miệng, thế mà lại ngây người mấy giây, sau đó trên vầng trán bóng loáng giống như nổi gân xanh.
“Con mẹ nó hôm nay bà đây phải đánh chết ngươi…”
Ầm!
Mắt thấy Chu Á Nam đứng dậy đang định tóm Hứa Hằng,
Cửa phòng thẩm vấn chợt bị người đẩy ra, mấy đội viên Tuần Kiểm ti vọt vào với vẻ mặt lo lắng, vội vàng giữ chặt nàng lại.
“Đội trưởng Chu, bình tĩnh nào!”
“Sư tỷ của tiểu tử này là Phó Vịnh Tình, chúng ta không thể vi phạm quy tắc dùng hình phạt riêng được.”
“Buông ra!”
Chu Á Nam lạnh giọng quát lớn, giơ tay lên hất tay mấy người đang kéo nàng ra, nhưng không có tiếp tục xúc động nữa, đôi mắt đẹp trừng Hứa Hằng đầy tức giận: “Ngươi đã không quý trọng cơ hội được thẳng thắn, vậy thì đừng hối hận, ngươi gọi ai tới cũng vô dụng cả thôi. Với chứng cứ hiện tại, bà đây đã có thể cho ngươi một cái tội đồng mưu rồi!”
“Chờ đã!” Hứa Hằng đột nhiên mở miệng.
“Ngươi còn muốn nói điều gì?” Chu Á Nam lạnh lùng nói.
“Vật lý học không tồn tại… phi không phải, ta có chứng cứ có thể chứng minh sự trong sạch của ta.” Hứa Hằng nhìn Chu Á Nam lại nổi giận, vội vàng quay lại chuyện chính.
“Chứng cứ?”
Mấy người ở đây nhao nhao nhìn về phía Hứa Hằng.
“Đúng, chứng cứ tuyệt đối có thể chứng minh sự trong sạch của ta, nhưng phải chờ sư tỷ ta đến mới có thể nói.” Hứa Hằng gật đầu.
…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook