Thể chất của mỗi con người là không giống nhau, và số lượng tiết khí ẩn chứa trong khu vực khác nhau cũng thế. Số lượng khác nhau sẽ dẫn đến tần suất không nhất trí, chỉ có kinh nghiệm do bản thân mình tích lũy ra mới có năng lực thích ứng, có thể thoải mái điều chỉnh phương pháp hít thở để thích ứng với tiết khí thuộc khu vực khác nhau.

Vì vậy điều này cũng dẫn đến việc liên quan tới thiên phú.

Hứa Hằng luôn luôn không có lòng tin gì đối với thiên phú của mình. Dù hắn đã từng được mọi người gọi là thiên tài võ đạo, nhưng so với sư tỷ, danh hiệu thiên tài võ đạo của hắn lập tức không đáng một đồng.

Huống hồ cái gọi là thiên phú võ đạo kia, vẫn là bởi vì Bắc Đẩu trong đầu nên mới tiến bộ thần tốc.

“Haizz!”

Trong chốc lát, Hứa Hằng mở hai mắt ra, bất đắc dĩ thở dài.

Hít thở hơn trăm lần, một chút xíu tiết khí Tiểu hàn nào cũng không có cảm giác được.

“Quả nhiên, một người bình thường không có gì lạ như ta vẫn thích hợp đi thi văn, làm quan chỉ huy chiến thuật hơn.”

Hứa Hằng lắc đầu tự nói.

Cái gì mà Võ đạo sư rách, cái gì mà Tiết lệnh sư rách, đánh đánh giết giết thì có ích lợi gì, đợi ta thi trạng nguyên văn trở về rồi đi báo danh học viện chiến thuật cho coi.

Nếu như là tiết lệnh khác thì có khi hắn sẽ không dễ dàng từ bỏ, bởi loại chuyện tu luyện quý ở kiên trì.

Nhưng nghĩ tới tai hại của Tiết lệnh sư Tiểu hàn, Hứa Hằng dứt khoát loại bỏ suy nghĩ trở thành Tiết lệnh sư trong đầu.

Vẫn là câu nói kia, biết đánh thì có tác dụng chó gì, ta có sư tỷ bảo vệ ta rồi, còn sợ ai nữa chắc?

Nghĩ vậy, Hứa Hằng vỗ tay một cái, hít sâu một hơi, chuẩn bị đứng dậy.

“Vù…”

Đột nhiên, trong đầu vang lên một tiếng kim loại rung.

Theo hắn hít sâu một hơi, trong thoáng chốc, ý thức dường như lại gặp được cái Bắc Đẩu kia!

Nó đang sáng lên, bảy viên tinh thể đang lấp lóe ánh sáng.

Hứa Hằng bỗng trợn to hai mắt.

Hắn nhìn thấy không khí hiện ra sặc sỡ sắc màu, rất nhiều loại màu sắc đan xen quấn quanh lẫn nhau, rối loạn chảy xuôi trên không trung.

Đồ đằng tiết lệnh Tiểu hàn trong thức hải, đoàn sương đen kia dường như cũng có phản ứng, bắt đầu khởi động.

Thế là, trong không khí.

Từng luồng hàn khí màu đen xám giống như những con rắn đen nhỏ, chui ra từ từng vùng màu sắc sặc sõe, lại theo nhịp thở của Hứa Hằng chui thẳng vào trong mũi miệng của hắn.

Hứa Hằng cố nén sự kinh hãi trong lòng, vội vàng nhắm hai mắt lại, tinh tế cảm nhận toàn bộ quá trình này.

Ánh nắng ngoài phòng bắt đầu chiếu vào, mặt trời lên cao.

Điện thoại di động của Hứa Hằng vang lên mấy lần, hắn đều không để ý đến, vẫn luôn đắm chìm trong trạng thái tu luyện.

Rất nhanh, màn đêm buông xuống, sắc trời lại dần dần đen kịt.

Hàn khí màu đen xám vọt tới từ bốn phương tám hướng lại càng thêm nồng nặc hơn.

Mí mắt nhắm chặt của Hứa Hằng hơi hơi rung động, cảm nhận được từng sợi khí đen âm hàn dần dần hình thành trong người, và còn đang không ngừng tập trung về phía sương đen trong thức hải.

Trong lòng hắn mừng rỡ như điên: “Ha ha ha, thành, Hằng gia ta thành rồi.”

“Hứa Hằng, tiểu tử ngươi ngồi dưới đất cười ngây ngô gì đấy?”

“Ba, tin tức động trời, ta thành, ta thành Tiết lệnh sư rồi!”

Trong căn phòng ngăn nắp gọn gàng, đèn đuốc sáng trưng.

Hứa Hằng bò dậy từ dưới đất, khoe khoang thành quả tu luyện với Hứa Hàn Sơn trong phòng bếp.

Cố gắng của mình không có uổng phí. Dưới sự trợ giúp nho nhỏ của Bắc Đẩu, không chỉ có thành công dựng khí mà còn sự tăng mạnh trên phương diện cảnh giới.

Giai đoạn thứ nhất của Tiết lệnh sư gọi là Dựng Khí.

Giai đoạn này cần thu nạp đủ số lượng tiết khí cung cấp cho đồ đằng tiết lệnh phát huy năng lực, chỉ cần hấp thu tròn mười luồng tiết khí, vờn quanh toàn bộ đồ đằng, là coi như giai đoạn thứ nhất viên mãn, có thể tiến vào giai đoạn thứ hai.

Theo lý mà nói, đó là một quá trình tích lũy dài đằng đẵng.

Nhưng Hứa Hằng vẻn vẹn chỉ dùng hơn nửa ngày, thế mà thu nạp được sáu luồng tiết khí Tiểu hàn, vờn quanh bên ngoài đoàn sương đen kia.

Dựa theo phân chia, tích lũy một luồng tiết khí thì được xưng là Dựng Khí một tầng.

Lúc này hắn tích lũy sáu luồng tiết khí, đã là Dựng Khí tầng sáu.

“Quả nhiên, ta ở phương diện tiết lệnh vẫn rất có thiên phú.” Hứa Hằng cảm khái vô cùng.

“Ngươi? Có thiên phú tiết lệnh á? Mắc cười quá.” Hứa Hàn Sơn trợn trắng mắt xem thường, bưng một món vừa mới nấu xong đi hướng phòng ăn.

“Lời gì thế, lời gì thế hả.”

Hứa Hằng tức khắc không vui, trừng Hứa Hàn Sơn một cái rồi mới tiếp tục nói: “Được rồi, ta thừa nhận, chiếc thìa kia đúng là đã cung cấp cho ta một chút trợ giúp nhỏ, nhưng bỏ qua sự thật không nói đến, lẽ nào ta không có nỗ lực sao?”

“Ông đây không rảnh ngồi lý luận với ngươi, mau tới đây giúp bưng đồ ăn coi.” Hứa Hàn Sơn cười mắng.

“Úi chà, thức ăn hôm nay thịnh soạn thế? Cố ý ăn mừng cho ta à?” Hứa Hằng đi lên trước, giật nảy mình.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương