Đây có tính là tiết khí thanh minh ô nhiễm, gặp quỷ không?

Chu Á Nam lắc đầu, sắc mặt nghiêm túc nhìn sang Phó Vịnh Tình: “Tiết lệnh sư Tiểu hàn.”

Phó Vịnh Tình im lặng không lên tiếng, gật đầu.

“Cái gì, đây là Tiết lệnh sư Tiểu hàn làm? Tiết lệnh sư Tiểu hàn còn có năng lực này á, là cách không thả vật à, hay là di động trong nháy mắt?” Trong lòng Hứa Hằng chợt giật mình, vội vàng hỏi.

Năng lực này lợi hại thật đó.

Mấu chốt là… mình cũng thức tỉnh tiết lệnh Tiểu hàn đấy!

Có điều, Phó Vịnh Tình và Chu Á Nam đều không để ý đến hắn.

Hai người liếc nhau một cái, sau đó Chu Á Nam nói: “Gửi video cho ta đi, các ngươi tự giữ thẻ nhớ cho kỹ.”

“Ta mang người đi trước.” Phó Vịnh Tình thản nhiên nói.

Chu Á Nam lưỡng lự chốc lát, vẫn gật đầu đồng ý: “Được, nhưng trước khi bọn ta nghiệm chứng xem video có bị xử lý đặc biệt hay không, hắn không thể rời khỏi thành phố Đại Dung.”

“Ừ.”

Phó Vịnh Tình nhìn sang Hứa Hằng: “Chúng ta về nhà.”

Hứa Hằng nhìn dung nhan tuyệt thế lãnh diễm mà lại không hề thay đổi của Phó Vịnh Tình.

Đột nhiên có chút không muốn về nhà cho lắm, Tuần Kiểm ti có vẻ như cũng rất tốt…

Cuối cùng, hai người vẫn rời khỏi Tuần Kiểm ti.

Trong lòng Hứa Hằng có chút không chờ đợi được, muốn kể cho sư tỷ biết chuyện mình thức tỉnh tiết lệnh Tiểu hàn.

Nhưng nhìn Phó Vịnh Tình bất tri bất giác đã một mình đi ở phía trước, hắn vẫn không vội vàng nói ra.

Hắn hiểu rõ sư tỷ, từ nhỏ đến lớn, nếu như sư tỷ đang đi đang đi bỗng dưng lại đi ở đằng trước, bỏ rơi hắn ở phía sau mà không hề phát hiện ra, thì đại biểu cho sư tỷ có tâm sự, đang suy nghĩ chuyện gì đó.

Nàng làm chuyện gì cũng đều chuyên chú như vậy, hơn nữa không thích bị người quấy rối.

Đương nhiên, nếu như người quấy rối nàng là Hứa Hằng thì cũng không sao. Dù sao khi còn bé Hứa Hằng thấy cái gì ăn ngon chơi vui ở trên đường đều sẽ chạy lên kêu “Sư tỷ ta muốn”.

Mà bây giờ, Hứa Hằng trưởng thành.

Hắn yên lặng đi theo Phó Vịnh Tình, cứ như vậy một trước một sau đi về phía nhà cũ.

Lúc này sắc trời dần dần sáng lên.

Chỉ là ở nơi xa từng hàng ống khói cao to màu đen đang phun ra từng cột khói đen, làm cho bầu trơi trông hơi xám xịt.

Trên đường phố, vô số dây điện hỗn loạn vắt ngang qua phòng ốc, quấn quanh thành một đoàn giữa hằng hà sa số biển quảng cáo.

Tất cả phòng ốc đều có vẻ rất dơ loạn và cũ nát, trên một số đỉnh sắt rỉ sét loang lổ còn chất đống nhiều loại rác rưởi.

Chắc là do trời còn quá sớm, trên đường gần như không có người đi đường nào cả, có vẻ hơi tiêu điều quạnh quẽ. Ngay cả làn gió thổi lúc sáng sớm đều dường như lạnh hơn bình thường mấy lần.

“Lạnh không?”

Lúc này, giọng của Phó Vịnh Tình đột nhiên truyền đến từ bên cạnh.

Lúc này Hứa Hằng mới hồi hồn lại, không biết từ lúc nào sư tỷ đã đi với hắn sóng vai rồi.

“Tiết Tiểu hàn vừa mới qua, ngươi nên mặc nhiều đồ hơn chút.” Phó Vịnh Tình bình tĩnh nói, phủ chiếc áo khoác ngoài màu đen trong tay lên người Hứa Hằng, còn giúp hắn sửa sang lại một tí.

Làn gió mát vốn còn hơi lành lạnh đã bị sự ấm áp ấy hoàn toàn ngăn cách.

Trong lúc mơ hồ, Hứa Hằng còn ngửi thấy một mùi thơm ngát thoang thoảng, nó tỏa ra từ áo khoác của sư tỷ.

“Sư tỷ, ta không lạnh.”

Hứa Hằng mỉm cười, đang định cởi áo phủ lên người sư tỷ thì phát hiện sư tỷ lại đang đánh giá mình với ánh mắt hơi tò mò.

Chuyện này rất ít khi thấy, khó được có thể nhìn thấy sư tỷ lộ ra chút ít biểu cảm.

“Sư tỷ, sao vậy?” Hứa Hằng hỏi.

“Ngươi cao hơn.” Đôi mắt đẹp của Phó Vịnh Tình hướng lên trên, nhìn đỉnh đầu của Hứa Hằng, giọng điệu vẫn bình tĩnh nhu hòa như trước.

“Ô, đúng thật kìa, ta nhớ hai năm trước ta mới cao đến vai ngươi, bây giờ hình như đều cao hơn ngươi rồi.” Lúc này Hứa Hằng cũng mới phát hiện, hai năm trôi qua hắn đúng là cao hơn không ít.

Sư tỷ cao một mét bảy, hắn ít nhất phải mét bảy sáu, hơn nữa bây giờ cơ thể hắn còn đang phát triển, về sau còn có thể cao thêm.

“Cũng không tệ lắm, về nhà đi.”

Phó Vịnh Tình giơ tay lên xoa đầu Hứa Hằng, đôi mắt híp lại, gật đầu đầy hài lòng, sau đó xoay người tiếp tục tiến lên.

Hứa Hằng ngây ra, không khỏi lắc đầu mỉm cười.

Sư tỷ còn xem mình như là con nít đây mà.

Ánh mắt hắn nhìn về phía trước, nhanh chóng đuổi theo.

“Sư tỷ, ta muốn!” Hứa Hằng hô lớn, chỉ hướng một quán ăn sáng ở phía đầu phố.

Phó Vịnh Tình nhìn hắn một cái rồi lại nhìn quán ăn kia, ngây ra một lát, ngay sau đó khẽ giương khóe miệng lên.

-- sư tỷ mỉm cười.

Sau khi về nhà mình không cần nghe dạy bảo nữa rồi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương