Tiếp Tục Lan Lăng Vương Phi
-
Chương 1
Edit: Sunlia
Bối cảnh chuyện xưa: Viết tiếp kết cục, không liên quan với ngoại truyện.
Công nguyên năm 578, sau khi Vũ Văn Ung tiêu diệt Tề Quốc, tự mình dẫn đại quân thảo phạt Đột Quyết, chuyện xưa bắt đầu ```
Chưa bao giờ ngừng tìm kiếm Thanh Khóa, dù là ngự giá thân chinh. hành trình Thảo phạt đã hơn một tháng, thỉnh thoảng có người Vũ Văn Ung phái đi hồi báo lại, mà đáp án như cũ là không có tin tức. Vũ Văn Ung sớm thành thói quen với câu trả lời như vậy, chỉ là từ thái độ nóng nảy, bất an lúc ban đầu biến thành thói quen, tiếp thu.
Dù sao, bất luận như thế nào, đều phải tìm kiếm tiếp, khả năng, đây sẽ là việc suốt đời của Vũ Văn Ung.
Đứng ngây người ở trước bản đồ trong doanh trướng một lúc lâu, tuy Sở Lâm Tây không đành lòng quấy rầy hắn, lại cũng không thể lại trì hoãn, chỉ có thể thật cẩn thận hô: “Hoàng Thượng.”
Vũ Văn Ung phục hồi tinh thần lại: “Nói.”
“Phía sau tới báo, tiếp viện viện quân quân lương bên ta đã bị mật thám Đột Quyết ám toán, lương thực tiếp viện sở hữu toàn bộ bị cướp!” Sở Lâm Tây nói.
Thần sắc Vũ Văn Ung chấn động: “Mật thám Đột Quyết sao lại biết được lộ tuyến tiếp viện viện quân của chúng ta hành quân!”
“Là… Là Hoàng Hậu.” Sở Lâm Tây thật cẩn thận.
Vũ Văn Ung nghe được hai chữ Hoàng Hậu, tức khắc ảm đạm: “Chung quy là trẫm có lỗi với nàng, nàng lựa chọn trợ giúp mẫu quốc của mình, cũng không thể chỉ trích nặng.”
Sở Lâm Tây gật đầu: “Đúng, mấy năm gần đây, tuy mặt ngoài Hoàng Thượng đối với Hoàng Hậu tôn trọng nhau như khách, Đột Quyết phái tới mật thám lén liên lạc với Hoàng Hậu vài lần, Hoàng Thượng ngài đều làm bộ không biết, cũng là muốn lưu chút mặt mũi cuối cùng cho nàng.”
Là một nữ nhân, A Sử là hoàng hậu của một nước, là Hoàng Hậu, thoạt nhìn phong cảnh vô hạn, nhưng trừ người bên người, ai biết trong lòng của nàng khổ sở, mấy năm qua, Vũ Văn Ung chỉ coi nàng như Hoàng Hậu, lại chưa từng coi nàng như thê tử, mỗi ngày trừ bỏ việc triều chính, thì là tâm niệm Nguyên Thanh Tỏa không biết tung tích kia, dienndanlqd A Sử biết, Nguyên Thanh Tỏa ngay cả tranh cũng không cần tranh, đã triệt để thắng mình, Khả Hãn Đột Quyết vài lần phái người khuyên bảo A Sử, cuối cùng nàng cũng đồng ý, trợ giúp Khả Hãn chiếm Đại Chu.
Vũ Văn Ung suy tư: “Hương Vô Trần đâu?”
“Hắn đã phái người đi tìm lương thực bị cướp đi.” Sở Lâm Tây đáp.
“Tốt, chúng ta tìm lối tắt, cách chỗ đóng quân này hai mươi dặm có một trấn nhỏ, là địa phương xa xôi nhất của Đại Chu ta, ngươi theo trẫm cùng đi, trẫm muốn đích thân gom góp quân lương!”
Sở Lâm Tây nghe thế lập tức nói: “Hoàng Thượng, địa phương ngài nói là trấn Cửu Dư?”
Vũ Văn Ung gật đầu.
“Hoàng Thượng, trấn Cửu Dư là nơi mà năm đó gia nhân của nhà Vũ Văn Hộ sống, bọn họ vẫn luôn canh cánh trong lòng với việc năm đó ngài tru sát Vũ Văn Hộ, chuyến đi này sợ là không thể được.” Sở Lâm Tây lo lắng nói.
Vũ Văn Ung cười: “Cho nên trẫm muốn đích thân đi, trẫm muốn cho bọn họ biết, không thể tiêu tan đối với một gian thần chết, không bằng đi theo quân vương nguyện ý cho bọn hắn thái bình thịnh thế!”
“Vâng! Thần lập tức đi chuẩn bị!” Sở Lâm Tây ôm quyền lui ra.
Ở trấn Cửu Dư, ở một đám con dân thiện lương, bọn họ ở địa phương xa xôi nhất của Đại Chu, không rành thế sự, sống ở nơi như chốn đào nguyên, bọn họ chỉ biết là chủ tử Vũ Văn Hộ của mình bị chính tay đương kim hoàng thượng giết chết, lại không biết năm đó Vũ Văn Hộ kiêu ngạo ương ngạnh như thế nào, mưu hại tiên hoàng.
Chỉ là hết thảy đều bị một nữ tử mới đến nơi đây mấy năm thay đổi, khi nàng tới, quần tố y, áo trắng, mang theo một nữ nhân điên khùng mặc áo tím, sống ở nhà tranh trong rừng trúc ngoài trấn, cách mấy ngày mới đi vào trấn mua một ít áo cơm đồ dùng.
Có người quen nàng hỏi: “Sao ngươi lại lưu lại ở chỗ này?”
Nàng cười xinh đẹp: “Bởi vì nơi này, là nơi ai cũng tìm không thấy, lại vẫn là Đại Chu của chúng ta.”
Người trong trấn liên tục lắc đầu: “Đại Chu có cái gì tốt, hoàng đế Đại Chu bây giờ ngu ngốc vô đạo, ngay cả chủ nhân Vũ Văn Hộ của chúng ta đều giết! Nếu có lựa chọn, chúng ta tuyệt không nguyện ý làm con dân Đại Chu!”
Nàng kia cũng không giải thích nhiều thêm, chỉ là từ đó về sau, mỗi ngày đều sẽ đến sân khấu kịch lớn nhất trong trấn, lên đài nói cho mọi người, nói Vũ Văn Hộ bạo ngược thế nào, nói Vũ Văn Hộ mưu hại tiên hoàng thế nào, nói đương kim hoàng thượng Vũ Văn Ung cần chính yêu dân, coi trọng hiền tài cỡ nào.
Chỉ là ai cũng không chú ý tới, mỗi lần nàng nói đến Vũ Văn Ung, con ngươi một hồ xuân thủy kia, như là nói đến tên quan trọng nhất của sinh mệnh.
Thời gian lâu sau, bá tánh nơi đây đều hiểu biết sự tình chân tướng, cũng biết nguyên lai hoàng đế bây giờ trải qua không ít trắc trở mới đi đến hôm nay.
Có người hỏi nàng: “Cô nương, ngươi làm sao mà biết được rõ ràng như vậy? Ngươi nhận thức Hoàng Thượng?”
Nàng đạm đạm cười: “Không, là ta có một bằng hữu rất tốt, nàng nhận thức Hoàng Thượng.”
“Bằng hữu tốt kia của ngươi không lẽ là phi tử?”
“Nàng đã không còn nữa.” Nàng kia ngây ngốc nhìn phương xa, yên lặng cầm lấy đồ vật, trở về nhà tranh trong rừng trúc.
Nàng chính là Nguyên Thanh Tỏa mà Vũ Văn Ung thương nhớ ngày đêm.
Bối cảnh chuyện xưa: Viết tiếp kết cục, không liên quan với ngoại truyện.
Công nguyên năm 578, sau khi Vũ Văn Ung tiêu diệt Tề Quốc, tự mình dẫn đại quân thảo phạt Đột Quyết, chuyện xưa bắt đầu ```
Chưa bao giờ ngừng tìm kiếm Thanh Khóa, dù là ngự giá thân chinh. hành trình Thảo phạt đã hơn một tháng, thỉnh thoảng có người Vũ Văn Ung phái đi hồi báo lại, mà đáp án như cũ là không có tin tức. Vũ Văn Ung sớm thành thói quen với câu trả lời như vậy, chỉ là từ thái độ nóng nảy, bất an lúc ban đầu biến thành thói quen, tiếp thu.
Dù sao, bất luận như thế nào, đều phải tìm kiếm tiếp, khả năng, đây sẽ là việc suốt đời của Vũ Văn Ung.
Đứng ngây người ở trước bản đồ trong doanh trướng một lúc lâu, tuy Sở Lâm Tây không đành lòng quấy rầy hắn, lại cũng không thể lại trì hoãn, chỉ có thể thật cẩn thận hô: “Hoàng Thượng.”
Vũ Văn Ung phục hồi tinh thần lại: “Nói.”
“Phía sau tới báo, tiếp viện viện quân quân lương bên ta đã bị mật thám Đột Quyết ám toán, lương thực tiếp viện sở hữu toàn bộ bị cướp!” Sở Lâm Tây nói.
Thần sắc Vũ Văn Ung chấn động: “Mật thám Đột Quyết sao lại biết được lộ tuyến tiếp viện viện quân của chúng ta hành quân!”
“Là… Là Hoàng Hậu.” Sở Lâm Tây thật cẩn thận.
Vũ Văn Ung nghe được hai chữ Hoàng Hậu, tức khắc ảm đạm: “Chung quy là trẫm có lỗi với nàng, nàng lựa chọn trợ giúp mẫu quốc của mình, cũng không thể chỉ trích nặng.”
Sở Lâm Tây gật đầu: “Đúng, mấy năm gần đây, tuy mặt ngoài Hoàng Thượng đối với Hoàng Hậu tôn trọng nhau như khách, Đột Quyết phái tới mật thám lén liên lạc với Hoàng Hậu vài lần, Hoàng Thượng ngài đều làm bộ không biết, cũng là muốn lưu chút mặt mũi cuối cùng cho nàng.”
Là một nữ nhân, A Sử là hoàng hậu của một nước, là Hoàng Hậu, thoạt nhìn phong cảnh vô hạn, nhưng trừ người bên người, ai biết trong lòng của nàng khổ sở, mấy năm qua, Vũ Văn Ung chỉ coi nàng như Hoàng Hậu, lại chưa từng coi nàng như thê tử, mỗi ngày trừ bỏ việc triều chính, thì là tâm niệm Nguyên Thanh Tỏa không biết tung tích kia, dienndanlqd A Sử biết, Nguyên Thanh Tỏa ngay cả tranh cũng không cần tranh, đã triệt để thắng mình, Khả Hãn Đột Quyết vài lần phái người khuyên bảo A Sử, cuối cùng nàng cũng đồng ý, trợ giúp Khả Hãn chiếm Đại Chu.
Vũ Văn Ung suy tư: “Hương Vô Trần đâu?”
“Hắn đã phái người đi tìm lương thực bị cướp đi.” Sở Lâm Tây đáp.
“Tốt, chúng ta tìm lối tắt, cách chỗ đóng quân này hai mươi dặm có một trấn nhỏ, là địa phương xa xôi nhất của Đại Chu ta, ngươi theo trẫm cùng đi, trẫm muốn đích thân gom góp quân lương!”
Sở Lâm Tây nghe thế lập tức nói: “Hoàng Thượng, địa phương ngài nói là trấn Cửu Dư?”
Vũ Văn Ung gật đầu.
“Hoàng Thượng, trấn Cửu Dư là nơi mà năm đó gia nhân của nhà Vũ Văn Hộ sống, bọn họ vẫn luôn canh cánh trong lòng với việc năm đó ngài tru sát Vũ Văn Hộ, chuyến đi này sợ là không thể được.” Sở Lâm Tây lo lắng nói.
Vũ Văn Ung cười: “Cho nên trẫm muốn đích thân đi, trẫm muốn cho bọn họ biết, không thể tiêu tan đối với một gian thần chết, không bằng đi theo quân vương nguyện ý cho bọn hắn thái bình thịnh thế!”
“Vâng! Thần lập tức đi chuẩn bị!” Sở Lâm Tây ôm quyền lui ra.
Ở trấn Cửu Dư, ở một đám con dân thiện lương, bọn họ ở địa phương xa xôi nhất của Đại Chu, không rành thế sự, sống ở nơi như chốn đào nguyên, bọn họ chỉ biết là chủ tử Vũ Văn Hộ của mình bị chính tay đương kim hoàng thượng giết chết, lại không biết năm đó Vũ Văn Hộ kiêu ngạo ương ngạnh như thế nào, mưu hại tiên hoàng.
Chỉ là hết thảy đều bị một nữ tử mới đến nơi đây mấy năm thay đổi, khi nàng tới, quần tố y, áo trắng, mang theo một nữ nhân điên khùng mặc áo tím, sống ở nhà tranh trong rừng trúc ngoài trấn, cách mấy ngày mới đi vào trấn mua một ít áo cơm đồ dùng.
Có người quen nàng hỏi: “Sao ngươi lại lưu lại ở chỗ này?”
Nàng cười xinh đẹp: “Bởi vì nơi này, là nơi ai cũng tìm không thấy, lại vẫn là Đại Chu của chúng ta.”
Người trong trấn liên tục lắc đầu: “Đại Chu có cái gì tốt, hoàng đế Đại Chu bây giờ ngu ngốc vô đạo, ngay cả chủ nhân Vũ Văn Hộ của chúng ta đều giết! Nếu có lựa chọn, chúng ta tuyệt không nguyện ý làm con dân Đại Chu!”
Nàng kia cũng không giải thích nhiều thêm, chỉ là từ đó về sau, mỗi ngày đều sẽ đến sân khấu kịch lớn nhất trong trấn, lên đài nói cho mọi người, nói Vũ Văn Hộ bạo ngược thế nào, nói Vũ Văn Hộ mưu hại tiên hoàng thế nào, nói đương kim hoàng thượng Vũ Văn Ung cần chính yêu dân, coi trọng hiền tài cỡ nào.
Chỉ là ai cũng không chú ý tới, mỗi lần nàng nói đến Vũ Văn Ung, con ngươi một hồ xuân thủy kia, như là nói đến tên quan trọng nhất của sinh mệnh.
Thời gian lâu sau, bá tánh nơi đây đều hiểu biết sự tình chân tướng, cũng biết nguyên lai hoàng đế bây giờ trải qua không ít trắc trở mới đi đến hôm nay.
Có người hỏi nàng: “Cô nương, ngươi làm sao mà biết được rõ ràng như vậy? Ngươi nhận thức Hoàng Thượng?”
Nàng đạm đạm cười: “Không, là ta có một bằng hữu rất tốt, nàng nhận thức Hoàng Thượng.”
“Bằng hữu tốt kia của ngươi không lẽ là phi tử?”
“Nàng đã không còn nữa.” Nàng kia ngây ngốc nhìn phương xa, yên lặng cầm lấy đồ vật, trở về nhà tranh trong rừng trúc.
Nàng chính là Nguyên Thanh Tỏa mà Vũ Văn Ung thương nhớ ngày đêm.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook