Tiếng súng ngoài bến cảng
-
Chương 5: Ngày đầu tiên trên đất Mỹ
Buổi sáng, Saiko dậy muộn hơn bình thường. Có lẽ ngày hôm qua ngồi máy bay lâu quá, rồi lại vui chơi cả buổi tối rồi đi ngủ muộn nên việc dậy muộn là bình thường. Saiko vội vàng vệ sinh cá nhân rồi đi nấu ăn. Nhưng ở bàn ăn chính là một vài lát bánh mỳ nướng và một cốc sữa tươi cùng với Akira đang ngồi đọc báo.
Saiko ngạc nhiên hỏi: " Anh làm cho em à?"
Akira " ừ" rồi tiếp tục đọc báo.
Tất nhiên, Saiko chẳng dại gì mà từ chối.
Sau khi ăn xong, Akira bảo: " Lát nữa anh sẽ dẫn em đi học. Em sẽ đi học cùng với Ryan."
" Em nghe nói rồi. Mà em sẽ học trường nào vậy?"
" gần đây thôi. Trường Trung học BASIS Scottsdale."
" Trung học á?"
" Ừ. Anh đoán là chương trình ở Nhật nặng hơn ở Mỹ. Em sẽ đi thi để xem em sẽ đỗ vào khối mấy, và em sẽ đi học luôn."
" Nhanh thật đấy. Đi luôn hả?"
Akira nhìn Saiko một lát, uống một ngụm trà rồi nói: " Ừ. Sau khi em thay quần áo."
Saiko ngượng chín mặt. Cô vẫn mặc quần áo ngủ.
Xong xuôi hết mọi việc, Saiko thấy Ryan đã chờ sẵn ở ngoài cửa từ bao giờ. Đến tận bây giờ Saiko mới nhìn kỹ mặt Ryan. Đó là một thiếu niên có khuôn mặt già dặn, chững chạc, mái tóc màu khói, đôi mắt lúc nào cũng đượm buồn, nhìn có vẻ trầm tính, khác hẳn với người anh hay nói hay cười và có màu tóc vàng óng như ánh nắng ấm áp.
Sau khi đến trường, hiệu trưởng có vẻ tiếp đón niềm nở lắm. Bà ta mời họ uống trà và giới thiệu một cách kỹ càng cặn kẽ về trường mình. Từ Massachusetts đến Arizona rất xa, phải đi một đoạn đường dài mới tới nơi. Nhưng Akira lái ô tô với vận tốc khá nhanh nên đi không mất nhiều thời gian. Có lẽ khi nhìn thấy chiếc xe hiệu McLaren Speedtail sang chảnh, bà ta ngay lập tức có thiện cảm. Hoặc là do cô nghĩ nhiều quá chăng?
Bà hiệu trưởng cho cô làm bài kiểm tra, Akira về ngay sau đó với lý do công việc, Ryan cũng làm bài. Akira đã dặn là cố mà cho hai đứa cùng vào một lớp. Cơ mà điều đó hơi khó khăn.
Bài kiểm tra đó dễ ợt. Như ăn một miếng bánh vậy. Loáng cái, Saiko đã làm xong, và cả Ryan cũng làm xong một cách dễ dàng. Bà hiệu trưởng nhìn có vẻ hài lòng lắm. Bà ta cười nói liên tục và dẫn hai đứa đi tham quan trường.
Đó là một môi trường rộng rãi, thoáng mát. Giờ học thì im lặng, không quá ồn ào. Tóm lại là khá tốt và Saiko hoàn toàn có thiện cảm.
Bà hiệu trưởng nói: " Tôi sẽ thông báo kết quả sớm nhất cho hai em."
Hai đứa gật đầu cảm ơn.
Bà ta tò mò: " Hai em là anh em hả?"
" Tất nhiên không ạ." Saiko trả lời – " Chúng em đâu có giống nhau đâu. Em là người Nhật."
Bà ta " ồ " rồi nói: " Ở Nhật học dữ lắm nhỉ? Tôi thấy điểm IELTS của em là 9.0 mà, dù em mới 12 tuổi. TOEFL cũng đạt ngưỡng 9.0, còn TOEIC thì những 990. Nói thế là em đạt điểm tuyệt đối hết hả?"
Saiko tự nhiên thấy tự hào bản thân mình, cười: " Vì em là GTC."
Bà ta không hiểu lắm, còn Ryan thì lườm cho một cái.
GTC = Genius of The Century. Quá kiêu ngạo rồi.
Dường như Saiko cũng nhận thấy điều đó. Đây, Ryan, tốt nghiệp đại học MIT khoa vật lý học khi mới 13 tuổi. Nếu như Saiko là GTC thì Ryan là GTM ( Genius of The Millennium – Thiên tài của Thiên niên kỷ). Vậy thì Akira nằm ở chỗ nào? Cô chẳng biết mấy về Akira, mà thực ra vấn đề này cũng không quan trọng lắm.
Sau khi đi tham quan trường, Ryan cùng Saiko thuê xe về Massachusetts. Hai người quyết định sẽ đi đâu đó chơi. Dù sao Saiko cũng mới đến Mỹ. Đây là gợi ý của Saiko, rằng cô bé muốn đến đại lộ Tự Do ở thủ đô Boston, cách nhà của Akira một đoạn không quá xa.
Đây là lần đầu cô bé đi Mỹ, và tất nhiên là lần đầu đến FreedomTrail. Cảm giác thích thú và thoải mái vô cùng. Nơi đây giống như một bảo tàng lịch sử cách mạng, nhiều hình ảnh ấn tượng ghi lại những thời khắc lịch sử của nước Mỹ. Đây cũng là nơi được nhiều nhà làm phim chọn lựa làm bối cảnh cho các bộ phim truyền hình tái hiện lại cách mạng của nước Mỹ.
Ryan nhắc nhở: " Đừng có đi lung tung. Lạc là không biết đường nào mà tìm. Anh sẽ không biết ăn nói với anh Alex kiểu gì đâu. Vai trò của anh giống như vệ sĩ vậy."
Saiko nhếch mép: " Em còn tưởng là kẻ theo dõi nữa cơ đấy. Hóa ra là nghĩ sai à? Mà thôi, anh thích lải nhải thì em cũng không đứng nghe đâu. Kệ anh."
Ryan lại hỏi: " Em nói với Alex là anh em mình đi chơi không về ăn cơm trưa chưa?"
Saiko lắc đầu, rồi nói: " Em tưởng anh bảo."
Nói xong, tự nhiên Saiko thấy lạnh gáy. Dường như đây là một thảm họa.
" Mà, đằng nào chẳng bị mắng, thôi thì đi chơi nốt đi." Saiko nhún vai nói.
Ryan gật gù: " Cũng đúng nhỉ?"
" Vậy đi thôi. Tiếp theo là Minute Man National Historical Park nhé!"
Saiko ngạc nhiên hỏi: " Anh làm cho em à?"
Akira " ừ" rồi tiếp tục đọc báo.
Tất nhiên, Saiko chẳng dại gì mà từ chối.
Sau khi ăn xong, Akira bảo: " Lát nữa anh sẽ dẫn em đi học. Em sẽ đi học cùng với Ryan."
" Em nghe nói rồi. Mà em sẽ học trường nào vậy?"
" gần đây thôi. Trường Trung học BASIS Scottsdale."
" Trung học á?"
" Ừ. Anh đoán là chương trình ở Nhật nặng hơn ở Mỹ. Em sẽ đi thi để xem em sẽ đỗ vào khối mấy, và em sẽ đi học luôn."
" Nhanh thật đấy. Đi luôn hả?"
Akira nhìn Saiko một lát, uống một ngụm trà rồi nói: " Ừ. Sau khi em thay quần áo."
Saiko ngượng chín mặt. Cô vẫn mặc quần áo ngủ.
Xong xuôi hết mọi việc, Saiko thấy Ryan đã chờ sẵn ở ngoài cửa từ bao giờ. Đến tận bây giờ Saiko mới nhìn kỹ mặt Ryan. Đó là một thiếu niên có khuôn mặt già dặn, chững chạc, mái tóc màu khói, đôi mắt lúc nào cũng đượm buồn, nhìn có vẻ trầm tính, khác hẳn với người anh hay nói hay cười và có màu tóc vàng óng như ánh nắng ấm áp.
Sau khi đến trường, hiệu trưởng có vẻ tiếp đón niềm nở lắm. Bà ta mời họ uống trà và giới thiệu một cách kỹ càng cặn kẽ về trường mình. Từ Massachusetts đến Arizona rất xa, phải đi một đoạn đường dài mới tới nơi. Nhưng Akira lái ô tô với vận tốc khá nhanh nên đi không mất nhiều thời gian. Có lẽ khi nhìn thấy chiếc xe hiệu McLaren Speedtail sang chảnh, bà ta ngay lập tức có thiện cảm. Hoặc là do cô nghĩ nhiều quá chăng?
Bà hiệu trưởng cho cô làm bài kiểm tra, Akira về ngay sau đó với lý do công việc, Ryan cũng làm bài. Akira đã dặn là cố mà cho hai đứa cùng vào một lớp. Cơ mà điều đó hơi khó khăn.
Bài kiểm tra đó dễ ợt. Như ăn một miếng bánh vậy. Loáng cái, Saiko đã làm xong, và cả Ryan cũng làm xong một cách dễ dàng. Bà hiệu trưởng nhìn có vẻ hài lòng lắm. Bà ta cười nói liên tục và dẫn hai đứa đi tham quan trường.
Đó là một môi trường rộng rãi, thoáng mát. Giờ học thì im lặng, không quá ồn ào. Tóm lại là khá tốt và Saiko hoàn toàn có thiện cảm.
Bà hiệu trưởng nói: " Tôi sẽ thông báo kết quả sớm nhất cho hai em."
Hai đứa gật đầu cảm ơn.
Bà ta tò mò: " Hai em là anh em hả?"
" Tất nhiên không ạ." Saiko trả lời – " Chúng em đâu có giống nhau đâu. Em là người Nhật."
Bà ta " ồ " rồi nói: " Ở Nhật học dữ lắm nhỉ? Tôi thấy điểm IELTS của em là 9.0 mà, dù em mới 12 tuổi. TOEFL cũng đạt ngưỡng 9.0, còn TOEIC thì những 990. Nói thế là em đạt điểm tuyệt đối hết hả?"
Saiko tự nhiên thấy tự hào bản thân mình, cười: " Vì em là GTC."
Bà ta không hiểu lắm, còn Ryan thì lườm cho một cái.
GTC = Genius of The Century. Quá kiêu ngạo rồi.
Dường như Saiko cũng nhận thấy điều đó. Đây, Ryan, tốt nghiệp đại học MIT khoa vật lý học khi mới 13 tuổi. Nếu như Saiko là GTC thì Ryan là GTM ( Genius of The Millennium – Thiên tài của Thiên niên kỷ). Vậy thì Akira nằm ở chỗ nào? Cô chẳng biết mấy về Akira, mà thực ra vấn đề này cũng không quan trọng lắm.
Sau khi đi tham quan trường, Ryan cùng Saiko thuê xe về Massachusetts. Hai người quyết định sẽ đi đâu đó chơi. Dù sao Saiko cũng mới đến Mỹ. Đây là gợi ý của Saiko, rằng cô bé muốn đến đại lộ Tự Do ở thủ đô Boston, cách nhà của Akira một đoạn không quá xa.
Đây là lần đầu cô bé đi Mỹ, và tất nhiên là lần đầu đến FreedomTrail. Cảm giác thích thú và thoải mái vô cùng. Nơi đây giống như một bảo tàng lịch sử cách mạng, nhiều hình ảnh ấn tượng ghi lại những thời khắc lịch sử của nước Mỹ. Đây cũng là nơi được nhiều nhà làm phim chọn lựa làm bối cảnh cho các bộ phim truyền hình tái hiện lại cách mạng của nước Mỹ.
Ryan nhắc nhở: " Đừng có đi lung tung. Lạc là không biết đường nào mà tìm. Anh sẽ không biết ăn nói với anh Alex kiểu gì đâu. Vai trò của anh giống như vệ sĩ vậy."
Saiko nhếch mép: " Em còn tưởng là kẻ theo dõi nữa cơ đấy. Hóa ra là nghĩ sai à? Mà thôi, anh thích lải nhải thì em cũng không đứng nghe đâu. Kệ anh."
Ryan lại hỏi: " Em nói với Alex là anh em mình đi chơi không về ăn cơm trưa chưa?"
Saiko lắc đầu, rồi nói: " Em tưởng anh bảo."
Nói xong, tự nhiên Saiko thấy lạnh gáy. Dường như đây là một thảm họa.
" Mà, đằng nào chẳng bị mắng, thôi thì đi chơi nốt đi." Saiko nhún vai nói.
Ryan gật gù: " Cũng đúng nhỉ?"
" Vậy đi thôi. Tiếp theo là Minute Man National Historical Park nhé!"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook