Tiếng súng ngoài bến cảng
-
Chương 4: Chuyến đi số phận
Trên xe còn có thêm cả Ryan, trái với suy nghĩ của Saiko.
John là người lái xe, và Akira vẫn ngồi ở ghế phụ.
John nói: " Chà. Dù sao thì sau này cũng là người quen, chúng ta nên giới thiệu một chút về bản thân mình nhỉ? Tôi là John Rousseau, quân sư của TEW ( The Emperor of the World). Thích nhất là bánh nhúng quế.
Akira dường như cố gắng tiết kiệm từ ngữ nhất có thể: " Akira Taylor. Hoặc Alex."
John nói thêm: " Và là boss của TEW. "
Ryan thì nói: " Ryan Smith. Tôi và anh John theo họ mẹ."
Thảo nảo hai anh em lại không cùng họ với nhau. Nói thế hai anh em này không cùng mẹ?
Đến lượt Saiko: " Saiko Kuroyanagi. Gọi là Saiko ấy."
Lại là John nói: " Em có nghĩ mình cần một cái tên tiếng Anh không?"
" Làm gì?"
" Sau này dễ nói chuyện hơn. Anh có phải tên John đâu, chẳng qua là đổi đấy chứ."
Saiko có vẻ không để tâm: " Anh khác tôi khác. Saiko được rồi."
Một lúc sau, Saiko lại hỏi: " Vậy giờ đi đâu?"
Akira nhảy vào họng John và nói: " Sân bay Narita."
Saiko giãy nảy lên: " Đi vào đấy để diễn lại vụ khủng bố à?!"
" Chúng ta sẽ đi Mỹ." Ryan trả lời.
Thấy Saiko vẫn còn lơ mơ, Ryan nói tiếp: " Từ bây giờ, em sẽ không sống ở Nhật nữa, mà là ở Mỹ, bang Massachusetts. Em sẽ sống với anh Alex."
Saiko gật gù nhưng rồi giật mình: " Ý anh là em sẽ sống với Alex hả?"
John cười gian manh: " Ừ. Chỉ hai người thôi đó, trong một căn nhà ở bang Massachusetts."
" Có vấn đề gì à?" Akira dửng dưng hỏi.
Quá có vấn đề ý chứ! Nhưng vì sợ Akira, Saiko không nói gì.
Một lúc sau, Saiko bảo: " Cho em xuống một lát được không?"
John khó hiểu: " Làm gì?"
" Em quên chào Akaki, nhà cậu ấy ở gần đây. Em qua một lát nhé?"
John nhìn Akira, Saiko cũng nhìn theo, Akira chỉ nhắm mắt lại rồi bảo: " Nhanh lên."
Saiko gõ cửa nhà Akaki, may sao Akaki ra mở luôn. Akaki hỏi: " Sao thế? Sao Kuro – chan đến mà không báo trước cho mình gì ráo!"
Saiko nói luôn: " Tớ sắp đi Mỹ rồi. Có người nhận nuôi tớ. Có lẽ chúng ta sẽ không gặp nhau nữa đâu."
Akaki hốt hoảng, nước mắt trào ra, ôm chầm lấy Saiko: " Kuro – chan, cậu đang nói gì vậy? Dù cậu có đi Mỹ thì chúng ta sẽ sớm gặp nhau thôi, cậu có thể gửi địa chỉ của cậu cho tớ mà, nên xin đừng nói những thứ như kiểu " sẽ không gặp lại nữa". Xin đừng nói như thế mà! Kuro – chan ơi!"
Saiko chỉ bảo: " Tớ sắp phải đi rồi. Mà Akaki này, cho dù, khoảng cách giữa chúng ta là nửa vòng trái đất, thì tớ vẫn luôn nhớ và yêu mến cậu. Vì cậu là mặt trời của tớ!"
" Kuro – chan!"
Trên chuyến bay Nhật Bản – Mỹ, Saiko không nói một câu nào, mà chỉ đọc quyển sách Ryan đưa. Đúng hơn đó là một cẩm nang du lịch nói về bang Massachusetts, Ryan nói đọc đi cho biết. Ở Massachusetts thì nổi tiếng nhất vẫn là học viện MIT và trường đại học Havard. Ai cũng biết hai trường đấy. Massachusetts có một lịch sử lâu đời mà không tiện kể ra.
Akira nói ngôi nhà mà cô sắp ở là một biệt thự dạng nhà vườn có ba tầng, Akira đã cho cô xem ảnh. Thiết kế theo phong cách quý tộc phương Tây, sơn màu trắng. Nội thất hiện đại, tiện nghi và tinh tế. Saiko ngay lập tức có hảo cảm với căn nhà này. Được một lúc thì lăn ra ngủ. Lúc đến Mỹ, trời đã tối.
Saiko hỏi Ryan: " Tối nhanh nhỉ?"
" Chênh lệch múi giờ mà."
Ồ! Dường như cô đã quên mất điều này đấy! Nói thế thì hôm cô bay sang là ngày 12, thì hôm nay vẫn là ngày 12!
John đi đến một bãi đỗ xe gần đó, lấy xe và đưa ba người về.
ở trên xe, Akira nói: " sau này Ryan sẽ học cùng trường với Saiko. Hai đứa hơn kém có hai tuổi thôi."
Saiko không thắc mắc. Chắc để tiện theo dõi thôi.
Khi về đến nhà, Akira đã làm Saiko bất ngờ. Anh ta mở cửa xe cho cô khiến cô nhìn anh ta một lát, rồi còn lấy hành lý ngoài cốp và xách vào cho cô nữa.
Vào nhà, Akira chỉ vào một căn phòng có đề tên: Saiko Kuroyanagi. Có vẻ đây là chữ tự viết. Mà cô không ngờ là anh ta viết đẹp thế. Nhưng cũng có thể là John viết. Akira bảo: " Phòng em đây. Chìa khóa."
Bên trong khá đầy đủ tiện nghi, Saiko khá vừa ý, chỉ trừ mấy bức tường được sơn màu hồng cánh sen nhẹ nhàng. Saiko thắc mắc: " Thiếu gì màu sao anh lại lấy màu hồng?"
" John nói con gái thường thích màu hồng. Miễn thắc mắc!"
Quỷ gì thế!
Saiko đành nói: " Thôi để em đi nấu ăn."
Akira có vẻ ngạc nhiên: " Biết nấu không đó?"
Với điệu bộ có chút khinh thường, Saiko khá tự tin bảo: " Em mà đi thi MasterChef có khi còn dành được cúp luôn ấy chứ! Đừng khinh nhau thế. Mà, anh đã đi chợ chưa?"
Akira đưa cho Saiko một tấm thẻ: " Trung tâm Mua sắm khá gần đây thôi!"
" Xì." Rồi Saiko lườm Akira một cái.
" Để anh đi với em."
" Làm gì?"
" Nhỡ em không biết mua thì sao?"
" Coi thường em à?"
" Không tin tưởng."
" Rồi anh sẽ phải sáng mắt ra."
John là người lái xe, và Akira vẫn ngồi ở ghế phụ.
John nói: " Chà. Dù sao thì sau này cũng là người quen, chúng ta nên giới thiệu một chút về bản thân mình nhỉ? Tôi là John Rousseau, quân sư của TEW ( The Emperor of the World). Thích nhất là bánh nhúng quế.
Akira dường như cố gắng tiết kiệm từ ngữ nhất có thể: " Akira Taylor. Hoặc Alex."
John nói thêm: " Và là boss của TEW. "
Ryan thì nói: " Ryan Smith. Tôi và anh John theo họ mẹ."
Thảo nảo hai anh em lại không cùng họ với nhau. Nói thế hai anh em này không cùng mẹ?
Đến lượt Saiko: " Saiko Kuroyanagi. Gọi là Saiko ấy."
Lại là John nói: " Em có nghĩ mình cần một cái tên tiếng Anh không?"
" Làm gì?"
" Sau này dễ nói chuyện hơn. Anh có phải tên John đâu, chẳng qua là đổi đấy chứ."
Saiko có vẻ không để tâm: " Anh khác tôi khác. Saiko được rồi."
Một lúc sau, Saiko lại hỏi: " Vậy giờ đi đâu?"
Akira nhảy vào họng John và nói: " Sân bay Narita."
Saiko giãy nảy lên: " Đi vào đấy để diễn lại vụ khủng bố à?!"
" Chúng ta sẽ đi Mỹ." Ryan trả lời.
Thấy Saiko vẫn còn lơ mơ, Ryan nói tiếp: " Từ bây giờ, em sẽ không sống ở Nhật nữa, mà là ở Mỹ, bang Massachusetts. Em sẽ sống với anh Alex."
Saiko gật gù nhưng rồi giật mình: " Ý anh là em sẽ sống với Alex hả?"
John cười gian manh: " Ừ. Chỉ hai người thôi đó, trong một căn nhà ở bang Massachusetts."
" Có vấn đề gì à?" Akira dửng dưng hỏi.
Quá có vấn đề ý chứ! Nhưng vì sợ Akira, Saiko không nói gì.
Một lúc sau, Saiko bảo: " Cho em xuống một lát được không?"
John khó hiểu: " Làm gì?"
" Em quên chào Akaki, nhà cậu ấy ở gần đây. Em qua một lát nhé?"
John nhìn Akira, Saiko cũng nhìn theo, Akira chỉ nhắm mắt lại rồi bảo: " Nhanh lên."
Saiko gõ cửa nhà Akaki, may sao Akaki ra mở luôn. Akaki hỏi: " Sao thế? Sao Kuro – chan đến mà không báo trước cho mình gì ráo!"
Saiko nói luôn: " Tớ sắp đi Mỹ rồi. Có người nhận nuôi tớ. Có lẽ chúng ta sẽ không gặp nhau nữa đâu."
Akaki hốt hoảng, nước mắt trào ra, ôm chầm lấy Saiko: " Kuro – chan, cậu đang nói gì vậy? Dù cậu có đi Mỹ thì chúng ta sẽ sớm gặp nhau thôi, cậu có thể gửi địa chỉ của cậu cho tớ mà, nên xin đừng nói những thứ như kiểu " sẽ không gặp lại nữa". Xin đừng nói như thế mà! Kuro – chan ơi!"
Saiko chỉ bảo: " Tớ sắp phải đi rồi. Mà Akaki này, cho dù, khoảng cách giữa chúng ta là nửa vòng trái đất, thì tớ vẫn luôn nhớ và yêu mến cậu. Vì cậu là mặt trời của tớ!"
" Kuro – chan!"
Trên chuyến bay Nhật Bản – Mỹ, Saiko không nói một câu nào, mà chỉ đọc quyển sách Ryan đưa. Đúng hơn đó là một cẩm nang du lịch nói về bang Massachusetts, Ryan nói đọc đi cho biết. Ở Massachusetts thì nổi tiếng nhất vẫn là học viện MIT và trường đại học Havard. Ai cũng biết hai trường đấy. Massachusetts có một lịch sử lâu đời mà không tiện kể ra.
Akira nói ngôi nhà mà cô sắp ở là một biệt thự dạng nhà vườn có ba tầng, Akira đã cho cô xem ảnh. Thiết kế theo phong cách quý tộc phương Tây, sơn màu trắng. Nội thất hiện đại, tiện nghi và tinh tế. Saiko ngay lập tức có hảo cảm với căn nhà này. Được một lúc thì lăn ra ngủ. Lúc đến Mỹ, trời đã tối.
Saiko hỏi Ryan: " Tối nhanh nhỉ?"
" Chênh lệch múi giờ mà."
Ồ! Dường như cô đã quên mất điều này đấy! Nói thế thì hôm cô bay sang là ngày 12, thì hôm nay vẫn là ngày 12!
John đi đến một bãi đỗ xe gần đó, lấy xe và đưa ba người về.
ở trên xe, Akira nói: " sau này Ryan sẽ học cùng trường với Saiko. Hai đứa hơn kém có hai tuổi thôi."
Saiko không thắc mắc. Chắc để tiện theo dõi thôi.
Khi về đến nhà, Akira đã làm Saiko bất ngờ. Anh ta mở cửa xe cho cô khiến cô nhìn anh ta một lát, rồi còn lấy hành lý ngoài cốp và xách vào cho cô nữa.
Vào nhà, Akira chỉ vào một căn phòng có đề tên: Saiko Kuroyanagi. Có vẻ đây là chữ tự viết. Mà cô không ngờ là anh ta viết đẹp thế. Nhưng cũng có thể là John viết. Akira bảo: " Phòng em đây. Chìa khóa."
Bên trong khá đầy đủ tiện nghi, Saiko khá vừa ý, chỉ trừ mấy bức tường được sơn màu hồng cánh sen nhẹ nhàng. Saiko thắc mắc: " Thiếu gì màu sao anh lại lấy màu hồng?"
" John nói con gái thường thích màu hồng. Miễn thắc mắc!"
Quỷ gì thế!
Saiko đành nói: " Thôi để em đi nấu ăn."
Akira có vẻ ngạc nhiên: " Biết nấu không đó?"
Với điệu bộ có chút khinh thường, Saiko khá tự tin bảo: " Em mà đi thi MasterChef có khi còn dành được cúp luôn ấy chứ! Đừng khinh nhau thế. Mà, anh đã đi chợ chưa?"
Akira đưa cho Saiko một tấm thẻ: " Trung tâm Mua sắm khá gần đây thôi!"
" Xì." Rồi Saiko lườm Akira một cái.
" Để anh đi với em."
" Làm gì?"
" Nhỡ em không biết mua thì sao?"
" Coi thường em à?"
" Không tin tưởng."
" Rồi anh sẽ phải sáng mắt ra."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook