Tiếng súng ngoài bến cảng
-
Chương 2: Bước ngoặt cuộc đời (2)
Hôm nay, Saiko ngủ quên dậy rất muộn nên chỉ vội vàng đánh răng chào dì phước mà không kịp ăn sáng gì.
Với cái bụng trống trơn thì Saiko học chẳng vào đầu gì cả, thiếu tập trung. Cô giáo nghĩ là cô bé vẫn còn shock vì cái chết của cha mẹ nên không nói gì cả.
Giờ về, Akaki chạy lại gọi với: " Kuro – chan!"
Saiko mặt vẫn lạnh như băng: " Akaki – san."
Vừa thở hổn hển, Akaki vừa hỏi: " Mình biết chuyện xảy ra với gia đình cậu. Trong lớp không tiện nói chuyện, thôi mình thay mặt lớp đưa cho cậu cái này để lo tang gia nha!" Rồi cô bé dúi vào tay Saiko một phong bì khá dày – " Tấm lòng tụi mình đó. Không có nhiều lắm đâu. Toàn mấy đồng mười yên rồi mấy tờ lẻ, tiền tiêu vặt thôi à. Như mọi khi, Hikari luôn là người hào phóng nhất. Cậu ấy góp tận ba nghìn yên liền đó! Mà, cậu đi học nhanh thật ha, tớ còn tưởng cậu sẽ nghỉ mấy hôm nữa."
" Mai tôi mới nghỉ."
" A, xin lỗi Kuro – chan. Mà, tớ không đến được. Nhưng bố mẹ tớ sẽ đến. Kuro – chan đừng buồn quá mà sinh bệnh nha. Thôi tớ về đây! Cố lên Kuro – chan!" Rồi ra dấu ý bảo " cố lên". Hành động trẻ con này làm Saiko khe khẽ cười, dù chỉ là khẽ cười.
Akaki hào hứng: " A! Kuro – chan cười kìa!"
Saiko ngượng: " Chỉ hơi hơi thôi. Mà tớ có hiếm cười lắm đâu, chỉ hơi ít tý thôi!"
" Vẫn là cười! Thôi tớ về nha, Kuro – chan cũng về luôn đi. bye bye!" Akaki vẫn ngoảnh lại đằng sau, vẫy tay chào Saiko.
Saiko rảo bước nhanh về trại mồ côi Yokohama. Yokohama nhiều người nước ngoài qua lại. Một người dường như gọi với Saiko. Cô bé quay lại thì thấy một thanh niên ngoại quốc tóc màu vàng, hớt ha hớt hải, hỏi Saiko: " Em có biết trại mồ côi Yokohama ở đâu không?"
" Tôi chỉ cho."
Được một đoạn đường, người kia hỏi: " Em tên là gì?"
" Anh nói tên anh trước đi."
" Anh là John Rousseau."
" Saiko Kuroyanagi."
" Mà em không sợ đi cùng người lạ hả? Hay anh đẹp trai quá nên em thấy an toàn?"
Saiko lườm anh ta một phát rồi nói: " Hôm qua tôi với anh vừa gặp nhau xong. Đừng có tưởng trẻ con thì dễ lừa. Tôi chả nghĩ ra cái lý do gì khi mà anh muốn hại tôi cả. Anh có được gì đâu. Ở Yokohama đông người, anh cũng chẳng làm gì được."
Rồi cô bé chỉ vào một trang viên có vẻ rộng lớn, nói: " Trại mồ côi Yokohama đó. Có việc gì gặp sơ hỏi."
Saiko không quan tâm anh ta nói gì cho lắm. Đang ngồi xem mấy chương trình tạp kỹ thì một người bạn cùng trong trại mồ côi – Riko – một đứa trẻ bị bỏng nửa khuôn mặt do hồi nhỏ bị dính acid, chạy vào nói: " Cái anh đi cùng cậu lúc nãy là ai thế?"
" Đi ra hỏi nó thì biết." Saiko lạnh tanh trả lời.
Riko đưa hai tay lên má, lắc người: " Đẹp trai quá luôn á. Cái anh đó đó. Nhưng mà cái anh vào sau còn đẹp trai hơn. con trai để tóc dài nhưng đẹp trai làm cái gì cũng đúng hết á!"
Saiko khinh thường: " Điên vừa thôi. Đẹp trai có ăn được không? Mà nó có đẹp hay không thì cũng chỉ được nhìn thôi."
Riko tức giận: " Bà này. Nói thế. Phải để tôi mơ mộng tý chứ!"
" Ờ. Mơ đi. Xong lại chẳng tỉnh được rồi chết trong giấc mơ."
" Nói chuyện với bà chán quá à! Tôi đi ra tôi ngắm trai đẹp đây!" Riko tức giận bỏ đi.
Saiko không nói gì, đột nhiên lại nói với Riko: "John Rousseau".
Ban đầu Riko có vẻ không hiểu gì, đột nhiên vui mừng: " Yêu Sai - chan nhất mà!" rồi còn làm dấu hình trái tim bằng tay.
Cô lắc đầu, nhún vai, xem tiếp ti vi.
Một lát sau, Riko bước lên với vẻ thất vọng, Saiko tò mò chẳng hiểu cái gì, nhưng không hỏi, rồi Riko nắm lấy tay Saiko, nhìn cô bé chằm chằm một lúc, rồi bật khóc.
" Điên à?" Saiko khó hiểu.
Riko càng khóc to hơn. Một lúc sau, cô mới đủ bình tĩnh nói tiếp: " Chúng ta quen nhau bao lâu rồi?"
" Chưa được hai ngày. Sao?"
" Saiko có ghét tớ không?"
" Trừ những lúc nói nhiều ra, còn không."
" Saiko có mến tớ không?"
" Không."
" Phũ phàng quá. Biết là thế nhưng cũng phải biểu hiện cảm xúc tý chứ! Mà thôi, kệ đi, Saiko nếu đi xa có nhớ tớ không?"
" Đi đâu mà xa?"
Nhưng Riko không trả lời câu hỏi đó, mà thay vào đó, cô bé nắm chặt tay Saiko hơn trước. " Có nhớ không?"
" Ai biết. Đã xa đâu biết."
Riko càng khóc. Cô bé ôm chầm lấy Saiko, làm em rất lúng túng. Riko nhẹ nhàng bảo: " Nếu chúng ta có xa nhau, cậu phải nhớ tớ đấy nhé! Cậu có lẽ chỉ coi tớ là một trong hàng triệu người cậu từng và sẽ gặp. Nhưng tớ luôn coi cậu là một người bạn thân nhất, tốt nhất trên đời. Cậu là người duy nhất trừ mấy dì phước chịu nói chuyện với tớ. Cậu là người duy nhất không coi thường tớ. Cậu đối xử với tớ như một con người!"
Saiko vuốt tóc của Riko: " Vì cậu là con người. Bọn đối xử tệ với cậu mới không phải con người. Đến và bảo chúng nó thế. Nói với chúng nó là: chỉ có loại hạ đẳng mới đi mắng mỏ, đánh đập anh em mình, chỉ có loại bất nhân mới phủ nhận mối quan hệ mật thiết của con người với nhau. Hãy tự hào về bản thân mình. Cậu không xinh đẹp như chúng nó, nhưng nghe này, tâm hồn của cậu đẹp hơn chúng nó nhiều. Nhớ lấy, ngoại hình chúng nó có thể được mười điểm, nhưng tâm hồn chúng nó ấy, đến một con chó vẽ còn đẹp hơn. Giờ, thôi ngay ba cái vụ khóc lóc đi. Tôi chẳng hiểu gì cả. Cậu đang định nói gì với tôi thế?"
Riko vẫn còn sụt sùi: " Mấy cái anh đẹp trai lúc đó ấy, hình như định nói về việc nhận nuôi cậu."
Saiko hốt hoảng: " Việc này cậu không nói bừa được đâu đấy. Cậu nói rõ tôi nghe xem nào."
Riko cũng không nghĩ Saiko sẽ có biểu hiện như thế: " Thì tớ đứng ngoài cửa phòng nghe. Hình như xong đám tang, họ sẽ đón cậu đi."
Saiko rất sợ. Bọn họ là những kẻ giết người. Cô bé sợ ở với những kẻ giết người. Nhưng nếu họ nhận nuôi cô theo nghĩa đen bình thường, thì chẳng có gì đáng lo cả.
Sáng hôm sau, đám tang của cha mẹ cô được giới chức địa phương tổ chức. Đáng lẽ là tổ chức luôn, nhưng có người yêu cầu lùi lại, để cô ổn định tinh thần đã.
Thực ra bao giờ tổ chức cũng chẳng thể thay đổi một sự thật là người đã chết rồi!
Cô chẳng nhớ chuyện hôm đó thế nào, bởi vì cô nhìn thấy John cùng một người đàn ông với mái tóc màu đỏ thẩm xuất hiện ở tang lễ, việc này ám ảnh cô suốt cả buổi.
Cô rất sợ! Rất rất sợ! Akaki ơi!
Dù thế, Saiko vẫn cố giữ bộ mặt bình tĩnh nhất có thể.
Akaki sau khi tan trường đã đến gặp Saiko, cô bé đầm đề nước mắt, ôm chầm lấy Saiko.
" Akaki – san?"
" Kuro – chan ơi! Kuro – chan!"
" Sao?" Giọng cô bé không có vẻ thiếu kiên nhẫn mà rất dịu dàng, duy có khuôn mặt vẫn lạnh tanh.
" Kuro – chan mến tớ chứ?"
" Cậu là người bạn thân nhất của tớ!"
" Cậu cũng là người bạn thân nhất của tớ! Tớ sẽ luôn ở bên Kuro – chan!"
" Ờ. Giờ về đi. Bố cậu sẽ phải đi tìm cậu đấy!"
" Ừm! Bye Kuro – chan nhé!"
Từ đằng xa, Riko đã nhìn thấy. Saiko biết Riko ở đằng sau, hỏi: " Làm gì thế?"
Riko có vẻ lúng túng: " Tớ định đi đến đám tang bố mẹ cậu."
" Thế sao không vào đi đứng đó làm gì?"
" Giờ tớ vào."
Saiko thấy Riko rất lạ nhưng cũng không để ý.
Vừa về trại mồ côi, dì phước đã ôm chầm lấy Saiko. Dì phước nước mắt sụt sùi, khiến Saiko khó hiểu. Nhưng khi nhìn thấy John cùng người đàn ông ấy, câu chuyện có vẻ hoang đường của Riko, đã khiến Saiko giật mình.
Trong khi Saiko đang hoang mang tột độ, John vẫn giữ khuôn mặt mỉm cười còn người đàn ông kia vẫn hướng ánh mắt lạnh như băng ngàn năm, đôi mắt khiến bất cứ ai cũng khiếp sợ dù có là đồng minh chăng nữa.
Dì phước buông Saiko ra, rồi chỉ vào John: " Cậu này là cậu Ben Thomas, bên cạnh là anh cậu ấy, Michael Thomas. Họ đến đây làm thủ tục nhận nuôi con. Bây giờ vào phòng dì nói chuyện rõ ràng nha. Mời hai anh."
John lịch sự: " Vâng. Mời dì."
Saiko tránh đứng gần hai người kia, mà đứng gần bàn của dì phước, cạnh dì nhất có thể.
Dì phước giải thích: " Chắc nó ngại đó."
" Vâng. Chúng tôi hiểu mà." John cười.
Dì phước nói: " Hai anh muốn nhận nuôi bé Saiko, vì lý do là người vợ của anh Ben muốn có một đứa con trước khi qua đời vì căn bệnh ung thu giai đoạn cuối?"
" Vâng." Vẫn là John trả lời.
Saiko để ý, cả buổi, người đi cạnh John, không nói câu nào cả.
" Vậy các anh thích bé Saiko ở điểm nào? Tôi nghĩ nếu người vợ của anh Ben sắp qua đời vì chị ấy biết thế, thì anh nên tìm một bé gái lanh lợi đáng yêu chứ."
John vẫn lịch sự: " dì không muốn chúng tôi nhận nuôi Saiko?"
" Ý tôi không phải thế."
" Đơn giản là Saiko nhìn có vẻ già dặn, lại hiểu chuyện nữa. Với cả, nếu Saiko mà không đáng yêu, thì còn ai đáng yêu đây? Nhỉ? Saiko?" rồi anh ta hướng ánh mắt về phía cô bé, khiến Saiko đột ngột lui bước.
Cuộc trò chuyện đi đến hồi kết. Dì phước lại hỏi: " Bao giờ các anh đón bé?"
" Ngay bây giờ có được không?"
" Vầy có hơi gấp, thôi để mai đi. Bây giờ các anh cứ về trước, mai lại qua."
" Vâng. Tôi quên mất là bé còn phải chào bạn bè đã, dù chưa ở lâu, nhưng vẫn phải có bạn rồi chứ nhỉ?"
Anh ta vẫn thế. Vẫn tươi cười như thế. Nhưng cô vẫn cảm thấy thật đáng sợ. Vì cái ác cảm anh ta là kẻ giết người sao? Còn người bên cạnh nữa? Nếu anh ta là Boss của John, thì anh ta sẽ như thế nào?
Cô bảo dì phước: " Dì có cầm chứng minh thư của anh ta không?"
" Dì có đây. Bản photo thôi. Con mượn làm gì?"
Saiko không nói gì giật luôn tờ photo đó, xem xét một hồi rồi đưa lại cho dì phước: " Con trả dì. Xin lỗi dì. Con đi đây."
Với cái bụng trống trơn thì Saiko học chẳng vào đầu gì cả, thiếu tập trung. Cô giáo nghĩ là cô bé vẫn còn shock vì cái chết của cha mẹ nên không nói gì cả.
Giờ về, Akaki chạy lại gọi với: " Kuro – chan!"
Saiko mặt vẫn lạnh như băng: " Akaki – san."
Vừa thở hổn hển, Akaki vừa hỏi: " Mình biết chuyện xảy ra với gia đình cậu. Trong lớp không tiện nói chuyện, thôi mình thay mặt lớp đưa cho cậu cái này để lo tang gia nha!" Rồi cô bé dúi vào tay Saiko một phong bì khá dày – " Tấm lòng tụi mình đó. Không có nhiều lắm đâu. Toàn mấy đồng mười yên rồi mấy tờ lẻ, tiền tiêu vặt thôi à. Như mọi khi, Hikari luôn là người hào phóng nhất. Cậu ấy góp tận ba nghìn yên liền đó! Mà, cậu đi học nhanh thật ha, tớ còn tưởng cậu sẽ nghỉ mấy hôm nữa."
" Mai tôi mới nghỉ."
" A, xin lỗi Kuro – chan. Mà, tớ không đến được. Nhưng bố mẹ tớ sẽ đến. Kuro – chan đừng buồn quá mà sinh bệnh nha. Thôi tớ về đây! Cố lên Kuro – chan!" Rồi ra dấu ý bảo " cố lên". Hành động trẻ con này làm Saiko khe khẽ cười, dù chỉ là khẽ cười.
Akaki hào hứng: " A! Kuro – chan cười kìa!"
Saiko ngượng: " Chỉ hơi hơi thôi. Mà tớ có hiếm cười lắm đâu, chỉ hơi ít tý thôi!"
" Vẫn là cười! Thôi tớ về nha, Kuro – chan cũng về luôn đi. bye bye!" Akaki vẫn ngoảnh lại đằng sau, vẫy tay chào Saiko.
Saiko rảo bước nhanh về trại mồ côi Yokohama. Yokohama nhiều người nước ngoài qua lại. Một người dường như gọi với Saiko. Cô bé quay lại thì thấy một thanh niên ngoại quốc tóc màu vàng, hớt ha hớt hải, hỏi Saiko: " Em có biết trại mồ côi Yokohama ở đâu không?"
" Tôi chỉ cho."
Được một đoạn đường, người kia hỏi: " Em tên là gì?"
" Anh nói tên anh trước đi."
" Anh là John Rousseau."
" Saiko Kuroyanagi."
" Mà em không sợ đi cùng người lạ hả? Hay anh đẹp trai quá nên em thấy an toàn?"
Saiko lườm anh ta một phát rồi nói: " Hôm qua tôi với anh vừa gặp nhau xong. Đừng có tưởng trẻ con thì dễ lừa. Tôi chả nghĩ ra cái lý do gì khi mà anh muốn hại tôi cả. Anh có được gì đâu. Ở Yokohama đông người, anh cũng chẳng làm gì được."
Rồi cô bé chỉ vào một trang viên có vẻ rộng lớn, nói: " Trại mồ côi Yokohama đó. Có việc gì gặp sơ hỏi."
Saiko không quan tâm anh ta nói gì cho lắm. Đang ngồi xem mấy chương trình tạp kỹ thì một người bạn cùng trong trại mồ côi – Riko – một đứa trẻ bị bỏng nửa khuôn mặt do hồi nhỏ bị dính acid, chạy vào nói: " Cái anh đi cùng cậu lúc nãy là ai thế?"
" Đi ra hỏi nó thì biết." Saiko lạnh tanh trả lời.
Riko đưa hai tay lên má, lắc người: " Đẹp trai quá luôn á. Cái anh đó đó. Nhưng mà cái anh vào sau còn đẹp trai hơn. con trai để tóc dài nhưng đẹp trai làm cái gì cũng đúng hết á!"
Saiko khinh thường: " Điên vừa thôi. Đẹp trai có ăn được không? Mà nó có đẹp hay không thì cũng chỉ được nhìn thôi."
Riko tức giận: " Bà này. Nói thế. Phải để tôi mơ mộng tý chứ!"
" Ờ. Mơ đi. Xong lại chẳng tỉnh được rồi chết trong giấc mơ."
" Nói chuyện với bà chán quá à! Tôi đi ra tôi ngắm trai đẹp đây!" Riko tức giận bỏ đi.
Saiko không nói gì, đột nhiên lại nói với Riko: "John Rousseau".
Ban đầu Riko có vẻ không hiểu gì, đột nhiên vui mừng: " Yêu Sai - chan nhất mà!" rồi còn làm dấu hình trái tim bằng tay.
Cô lắc đầu, nhún vai, xem tiếp ti vi.
Một lát sau, Riko bước lên với vẻ thất vọng, Saiko tò mò chẳng hiểu cái gì, nhưng không hỏi, rồi Riko nắm lấy tay Saiko, nhìn cô bé chằm chằm một lúc, rồi bật khóc.
" Điên à?" Saiko khó hiểu.
Riko càng khóc to hơn. Một lúc sau, cô mới đủ bình tĩnh nói tiếp: " Chúng ta quen nhau bao lâu rồi?"
" Chưa được hai ngày. Sao?"
" Saiko có ghét tớ không?"
" Trừ những lúc nói nhiều ra, còn không."
" Saiko có mến tớ không?"
" Không."
" Phũ phàng quá. Biết là thế nhưng cũng phải biểu hiện cảm xúc tý chứ! Mà thôi, kệ đi, Saiko nếu đi xa có nhớ tớ không?"
" Đi đâu mà xa?"
Nhưng Riko không trả lời câu hỏi đó, mà thay vào đó, cô bé nắm chặt tay Saiko hơn trước. " Có nhớ không?"
" Ai biết. Đã xa đâu biết."
Riko càng khóc. Cô bé ôm chầm lấy Saiko, làm em rất lúng túng. Riko nhẹ nhàng bảo: " Nếu chúng ta có xa nhau, cậu phải nhớ tớ đấy nhé! Cậu có lẽ chỉ coi tớ là một trong hàng triệu người cậu từng và sẽ gặp. Nhưng tớ luôn coi cậu là một người bạn thân nhất, tốt nhất trên đời. Cậu là người duy nhất trừ mấy dì phước chịu nói chuyện với tớ. Cậu là người duy nhất không coi thường tớ. Cậu đối xử với tớ như một con người!"
Saiko vuốt tóc của Riko: " Vì cậu là con người. Bọn đối xử tệ với cậu mới không phải con người. Đến và bảo chúng nó thế. Nói với chúng nó là: chỉ có loại hạ đẳng mới đi mắng mỏ, đánh đập anh em mình, chỉ có loại bất nhân mới phủ nhận mối quan hệ mật thiết của con người với nhau. Hãy tự hào về bản thân mình. Cậu không xinh đẹp như chúng nó, nhưng nghe này, tâm hồn của cậu đẹp hơn chúng nó nhiều. Nhớ lấy, ngoại hình chúng nó có thể được mười điểm, nhưng tâm hồn chúng nó ấy, đến một con chó vẽ còn đẹp hơn. Giờ, thôi ngay ba cái vụ khóc lóc đi. Tôi chẳng hiểu gì cả. Cậu đang định nói gì với tôi thế?"
Riko vẫn còn sụt sùi: " Mấy cái anh đẹp trai lúc đó ấy, hình như định nói về việc nhận nuôi cậu."
Saiko hốt hoảng: " Việc này cậu không nói bừa được đâu đấy. Cậu nói rõ tôi nghe xem nào."
Riko cũng không nghĩ Saiko sẽ có biểu hiện như thế: " Thì tớ đứng ngoài cửa phòng nghe. Hình như xong đám tang, họ sẽ đón cậu đi."
Saiko rất sợ. Bọn họ là những kẻ giết người. Cô bé sợ ở với những kẻ giết người. Nhưng nếu họ nhận nuôi cô theo nghĩa đen bình thường, thì chẳng có gì đáng lo cả.
Sáng hôm sau, đám tang của cha mẹ cô được giới chức địa phương tổ chức. Đáng lẽ là tổ chức luôn, nhưng có người yêu cầu lùi lại, để cô ổn định tinh thần đã.
Thực ra bao giờ tổ chức cũng chẳng thể thay đổi một sự thật là người đã chết rồi!
Cô chẳng nhớ chuyện hôm đó thế nào, bởi vì cô nhìn thấy John cùng một người đàn ông với mái tóc màu đỏ thẩm xuất hiện ở tang lễ, việc này ám ảnh cô suốt cả buổi.
Cô rất sợ! Rất rất sợ! Akaki ơi!
Dù thế, Saiko vẫn cố giữ bộ mặt bình tĩnh nhất có thể.
Akaki sau khi tan trường đã đến gặp Saiko, cô bé đầm đề nước mắt, ôm chầm lấy Saiko.
" Akaki – san?"
" Kuro – chan ơi! Kuro – chan!"
" Sao?" Giọng cô bé không có vẻ thiếu kiên nhẫn mà rất dịu dàng, duy có khuôn mặt vẫn lạnh tanh.
" Kuro – chan mến tớ chứ?"
" Cậu là người bạn thân nhất của tớ!"
" Cậu cũng là người bạn thân nhất của tớ! Tớ sẽ luôn ở bên Kuro – chan!"
" Ờ. Giờ về đi. Bố cậu sẽ phải đi tìm cậu đấy!"
" Ừm! Bye Kuro – chan nhé!"
Từ đằng xa, Riko đã nhìn thấy. Saiko biết Riko ở đằng sau, hỏi: " Làm gì thế?"
Riko có vẻ lúng túng: " Tớ định đi đến đám tang bố mẹ cậu."
" Thế sao không vào đi đứng đó làm gì?"
" Giờ tớ vào."
Saiko thấy Riko rất lạ nhưng cũng không để ý.
Vừa về trại mồ côi, dì phước đã ôm chầm lấy Saiko. Dì phước nước mắt sụt sùi, khiến Saiko khó hiểu. Nhưng khi nhìn thấy John cùng người đàn ông ấy, câu chuyện có vẻ hoang đường của Riko, đã khiến Saiko giật mình.
Trong khi Saiko đang hoang mang tột độ, John vẫn giữ khuôn mặt mỉm cười còn người đàn ông kia vẫn hướng ánh mắt lạnh như băng ngàn năm, đôi mắt khiến bất cứ ai cũng khiếp sợ dù có là đồng minh chăng nữa.
Dì phước buông Saiko ra, rồi chỉ vào John: " Cậu này là cậu Ben Thomas, bên cạnh là anh cậu ấy, Michael Thomas. Họ đến đây làm thủ tục nhận nuôi con. Bây giờ vào phòng dì nói chuyện rõ ràng nha. Mời hai anh."
John lịch sự: " Vâng. Mời dì."
Saiko tránh đứng gần hai người kia, mà đứng gần bàn của dì phước, cạnh dì nhất có thể.
Dì phước giải thích: " Chắc nó ngại đó."
" Vâng. Chúng tôi hiểu mà." John cười.
Dì phước nói: " Hai anh muốn nhận nuôi bé Saiko, vì lý do là người vợ của anh Ben muốn có một đứa con trước khi qua đời vì căn bệnh ung thu giai đoạn cuối?"
" Vâng." Vẫn là John trả lời.
Saiko để ý, cả buổi, người đi cạnh John, không nói câu nào cả.
" Vậy các anh thích bé Saiko ở điểm nào? Tôi nghĩ nếu người vợ của anh Ben sắp qua đời vì chị ấy biết thế, thì anh nên tìm một bé gái lanh lợi đáng yêu chứ."
John vẫn lịch sự: " dì không muốn chúng tôi nhận nuôi Saiko?"
" Ý tôi không phải thế."
" Đơn giản là Saiko nhìn có vẻ già dặn, lại hiểu chuyện nữa. Với cả, nếu Saiko mà không đáng yêu, thì còn ai đáng yêu đây? Nhỉ? Saiko?" rồi anh ta hướng ánh mắt về phía cô bé, khiến Saiko đột ngột lui bước.
Cuộc trò chuyện đi đến hồi kết. Dì phước lại hỏi: " Bao giờ các anh đón bé?"
" Ngay bây giờ có được không?"
" Vầy có hơi gấp, thôi để mai đi. Bây giờ các anh cứ về trước, mai lại qua."
" Vâng. Tôi quên mất là bé còn phải chào bạn bè đã, dù chưa ở lâu, nhưng vẫn phải có bạn rồi chứ nhỉ?"
Anh ta vẫn thế. Vẫn tươi cười như thế. Nhưng cô vẫn cảm thấy thật đáng sợ. Vì cái ác cảm anh ta là kẻ giết người sao? Còn người bên cạnh nữa? Nếu anh ta là Boss của John, thì anh ta sẽ như thế nào?
Cô bảo dì phước: " Dì có cầm chứng minh thư của anh ta không?"
" Dì có đây. Bản photo thôi. Con mượn làm gì?"
Saiko không nói gì giật luôn tờ photo đó, xem xét một hồi rồi đưa lại cho dì phước: " Con trả dì. Xin lỗi dì. Con đi đây."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook