Tiếng súng ngoài bến cảng
-
Chương 10: Ích kỷ
Saiko bất trị là điều không phải bây giờ mới biết. Một ngày Chủ nhật cuối tuần, Saiko ra ngoài chơi với Mary và Ryan. Hiếm khi Saiko đi dạo lắm, nhưng Akira nói nên ra ngoài để cho rành đường, và ở nhà nhiều cũng không tốt nên Saiko đã miễn cưỡng đi. Nếu đây là một ai khác không phải Akira, Saiko còn lâu đã nghe.
Mary chạy lăng xăng khắp nơi, thấy cái gì vừa mắt là mua, làm cho Saiko nhớ đến người bạn Akaki. Lâu lắm rồi Saiko không liên lạc với nhà Akaki. Bố cô ấy quản ghê lắm, không cho mua điện thoại nên Saiko cũng không có cách nào.
Rồi, tiếng nói của Mary làm Saiko giật mình: " Saiko có thấy cái này đẹp không?"
Mary chỉ vào một con thú nhồi bông được bày ở cửa hàng. Đó là một con gấu trắng, đeo nơ hồng ở trước ngực, kiểu thiết kế điển hình cho loại đồ chơi này.
Saiko nhíu mày: " Cậu bao nhiêu tuổi rồi còn chơi đồ trẻ con thế? Mà bố cậu đưa cậu bao nhiêu, cậu mua cả đống quần áo rồi tạp chí, mặc có hết, xem có xong không?"
Mary cãi lại: " Thế cái anh đẹp trai đó đưa cậu bao nhiêu tiền lận, mình thấy là cả cái thẻ, thế mà cậu có mua gì đâu, vừa đi vừa nghĩ lung tung rồi còn ngó ngang ngó dọc gì đó thôi còn gì. Mà thôi, tóm lại là cậu thấy nó đẹp không?"
" Đẹp. Nhưng không phù hợp với lứa tuổi cậu đâu."
" Kệ đi kệ đi."
Rồi đột nhiên, Mary nhìn sang bên kia đường, giật mình hét lớn: " SAIKO!"
Saiko cũng quay sang đường, thì nhìn thấy một đứa trẻ đang cầm một món đồ chơi đang đứng trước một chiếc ô tô, chiếc ô tô đó đi với tốc độ rất nhanh, hình như đang mất lái, đường hôm nay không đông lắm, mọi người không biết làm thế nào, thì một thanh niên chuẩn bị lao ra, xem ra định làm anh hùng. Vị cảnh sát giao thông gần đó chỉ biết gào thét trong vô vọng: " tránh ra đi!"
Saiko giật luôn khẩu súng của ông cảnh sát, bắn thẳng vào đồ chơi của đứa trẻ này, đồng thời bắn luôn vào hai bánh của xe ô tô, khiến cho đồ chơi bay ra, đứa trẻ theo phản xạ sẽ chạy đi nhặt đồ chơi, còn chiếc ô tô kia thì dừng lại hẳn, không thể đi nữa. Người thanh niên định – làm – anh – hùng kia nghe thấy tiếng súng thì dừng lại. Một vài người hoảng sợ còn hét lên.
Đây là lần đầu tiên Saiko bắn súng, cảm giác đó thật đáng sợ. Không hiểu tại sao Akira có thể thích ứng với thứ như vậy? Nếu như lúc đó cô bắn trật dù chỉ một chút thôi, có thể đã trúng vào tay đứa trẻ kia. Mà thế cũng chẳng sao, chẳng phải tay cô, đau cái gì chứ, chỉ sợ rước phiền phức vào người thôi.
Ryan thấy cô có thể bắn súng chính xác như vậy thì rất kinh ngạc, anh tự hỏi đó là bẩm sinh hay luyện tập nữa, hỏi han cô vài câu, thấy cô vẫn ổn.
Sau khi việc đó giải quyết xong, Mary mới nói: " Saiko lúc đó tuyệt lắm luôn á!"
" Thật à?"
Ryan đồng tình: " Ừ!"
Anh ta cảm thấy cô tuyệt vì cái gì?
" Mà Saiko thông minh thật!" Mary lại cảm thán
Saiko nhún vai: " Tôi sẽ không bao giờ làm việc ngu ngốc như lao ra đường ôm đứa bé, bởi lẽ nếu tôi có đấy đứa bé ra kịp thì chuyện gì sẽ xảy ra với tôi? Ngộ nhỡ tôi không tránh kịp thì hóa ra tôi là vật thế mạng à? Tôi sẽ không bao giờ làm việc ngu ngốc đó đâu. Thay vào đó, tôi nhìn vào hiện thực. Cậu có biết là tôi sợ việc sẽ bắn vào đứa trẻ kia đến mức từng nghĩ là thôi kệ nó đi không, cơ mà nếu tôi kệ thật tôi sợ đêm tôi không có ngủ được, nên là tôi làm thôi."
Mary kêu lên: " Saiko! Cậu suy nghĩ gì thế! Không thể tin được là cậu từng có ý định mặc kệ đứa bé! Cậu sẽ cắn rứt lương tâm lắm nếu làm thế!"
" Thì không biết làm thế nào mà. Mấy người các cậu chẳng phải cũng không biết làm gì mà đứng ngây ngốc ở đó à? Giờ cậu lên án tôi? Nếu nó ảnh hưởng xấu đến bản thân tôi, tôi sẽ không bao giờ làm!"
Saiko tức giận, lạnh lùng bỏ về.
" Saiko! Cậu đã làm một việc ảnh hưởng xấu đến bản thân mình! " Mary kêu lên.
Ryan ngay lập tức đuổi theo. Suy nghĩ của Saiko, tư tưởng của Saiko, là do ai nhồi nhét vào đầu vậy?
Ryan đã nói về sự việc ngày hôm nay cho Akira nghe. Tất nhiên, Saiko chẳng kể gì cả.
Sau khi nghe xong, Akira chỉ nói: " Đó là một người ích kỷ."
Chỉ vậy thôi.
Cha mẹ em ấy đã không dạy dỗ một cách đàng hoàng, đã bỏ bê em ấy.
Hôm sau đi học, Mary dường như tránh mặt Saiko, nhưng Saiko không để ý đến điều ấy lắm.
Không có bạn thì không có bạn, Saiko không quan tâm đến điều đó đâu.
Và Saiko vẫn tiếp tục ngủ gật trong lớp.
Hôm nay có thầy giáo mới đến dạy thay cho cô Green bị ốm. Cô Green rất ghét Saiko. Dẫu Saiko học có giỏi, thông minh nhưng thái độ của Saiko mới là điều người ta để ý nhất. Cô bé không nể nang gì ai, sẵn sàng tỏ thái độ với tất cả mọi người. Đây là đứa trẻ hư được nuông chiều hay là đứa trẻ không có dạy dỗ đây?
Thầy giáo này có vẻ còn đã có nhiều năm kinh nghiệm trong ngành, và ông ta đã gọi Saiko dậy.
Saiko bị đánh thức có vẻ khó chịu, còn hất tay thầy giáo đi. Mọi người mong chờ một kết cục xấu sẽ xảy ra với người lúc nào cũng làm người khác ức chế này.
Mary chạy lăng xăng khắp nơi, thấy cái gì vừa mắt là mua, làm cho Saiko nhớ đến người bạn Akaki. Lâu lắm rồi Saiko không liên lạc với nhà Akaki. Bố cô ấy quản ghê lắm, không cho mua điện thoại nên Saiko cũng không có cách nào.
Rồi, tiếng nói của Mary làm Saiko giật mình: " Saiko có thấy cái này đẹp không?"
Mary chỉ vào một con thú nhồi bông được bày ở cửa hàng. Đó là một con gấu trắng, đeo nơ hồng ở trước ngực, kiểu thiết kế điển hình cho loại đồ chơi này.
Saiko nhíu mày: " Cậu bao nhiêu tuổi rồi còn chơi đồ trẻ con thế? Mà bố cậu đưa cậu bao nhiêu, cậu mua cả đống quần áo rồi tạp chí, mặc có hết, xem có xong không?"
Mary cãi lại: " Thế cái anh đẹp trai đó đưa cậu bao nhiêu tiền lận, mình thấy là cả cái thẻ, thế mà cậu có mua gì đâu, vừa đi vừa nghĩ lung tung rồi còn ngó ngang ngó dọc gì đó thôi còn gì. Mà thôi, tóm lại là cậu thấy nó đẹp không?"
" Đẹp. Nhưng không phù hợp với lứa tuổi cậu đâu."
" Kệ đi kệ đi."
Rồi đột nhiên, Mary nhìn sang bên kia đường, giật mình hét lớn: " SAIKO!"
Saiko cũng quay sang đường, thì nhìn thấy một đứa trẻ đang cầm một món đồ chơi đang đứng trước một chiếc ô tô, chiếc ô tô đó đi với tốc độ rất nhanh, hình như đang mất lái, đường hôm nay không đông lắm, mọi người không biết làm thế nào, thì một thanh niên chuẩn bị lao ra, xem ra định làm anh hùng. Vị cảnh sát giao thông gần đó chỉ biết gào thét trong vô vọng: " tránh ra đi!"
Saiko giật luôn khẩu súng của ông cảnh sát, bắn thẳng vào đồ chơi của đứa trẻ này, đồng thời bắn luôn vào hai bánh của xe ô tô, khiến cho đồ chơi bay ra, đứa trẻ theo phản xạ sẽ chạy đi nhặt đồ chơi, còn chiếc ô tô kia thì dừng lại hẳn, không thể đi nữa. Người thanh niên định – làm – anh – hùng kia nghe thấy tiếng súng thì dừng lại. Một vài người hoảng sợ còn hét lên.
Đây là lần đầu tiên Saiko bắn súng, cảm giác đó thật đáng sợ. Không hiểu tại sao Akira có thể thích ứng với thứ như vậy? Nếu như lúc đó cô bắn trật dù chỉ một chút thôi, có thể đã trúng vào tay đứa trẻ kia. Mà thế cũng chẳng sao, chẳng phải tay cô, đau cái gì chứ, chỉ sợ rước phiền phức vào người thôi.
Ryan thấy cô có thể bắn súng chính xác như vậy thì rất kinh ngạc, anh tự hỏi đó là bẩm sinh hay luyện tập nữa, hỏi han cô vài câu, thấy cô vẫn ổn.
Sau khi việc đó giải quyết xong, Mary mới nói: " Saiko lúc đó tuyệt lắm luôn á!"
" Thật à?"
Ryan đồng tình: " Ừ!"
Anh ta cảm thấy cô tuyệt vì cái gì?
" Mà Saiko thông minh thật!" Mary lại cảm thán
Saiko nhún vai: " Tôi sẽ không bao giờ làm việc ngu ngốc như lao ra đường ôm đứa bé, bởi lẽ nếu tôi có đấy đứa bé ra kịp thì chuyện gì sẽ xảy ra với tôi? Ngộ nhỡ tôi không tránh kịp thì hóa ra tôi là vật thế mạng à? Tôi sẽ không bao giờ làm việc ngu ngốc đó đâu. Thay vào đó, tôi nhìn vào hiện thực. Cậu có biết là tôi sợ việc sẽ bắn vào đứa trẻ kia đến mức từng nghĩ là thôi kệ nó đi không, cơ mà nếu tôi kệ thật tôi sợ đêm tôi không có ngủ được, nên là tôi làm thôi."
Mary kêu lên: " Saiko! Cậu suy nghĩ gì thế! Không thể tin được là cậu từng có ý định mặc kệ đứa bé! Cậu sẽ cắn rứt lương tâm lắm nếu làm thế!"
" Thì không biết làm thế nào mà. Mấy người các cậu chẳng phải cũng không biết làm gì mà đứng ngây ngốc ở đó à? Giờ cậu lên án tôi? Nếu nó ảnh hưởng xấu đến bản thân tôi, tôi sẽ không bao giờ làm!"
Saiko tức giận, lạnh lùng bỏ về.
" Saiko! Cậu đã làm một việc ảnh hưởng xấu đến bản thân mình! " Mary kêu lên.
Ryan ngay lập tức đuổi theo. Suy nghĩ của Saiko, tư tưởng của Saiko, là do ai nhồi nhét vào đầu vậy?
Ryan đã nói về sự việc ngày hôm nay cho Akira nghe. Tất nhiên, Saiko chẳng kể gì cả.
Sau khi nghe xong, Akira chỉ nói: " Đó là một người ích kỷ."
Chỉ vậy thôi.
Cha mẹ em ấy đã không dạy dỗ một cách đàng hoàng, đã bỏ bê em ấy.
Hôm sau đi học, Mary dường như tránh mặt Saiko, nhưng Saiko không để ý đến điều ấy lắm.
Không có bạn thì không có bạn, Saiko không quan tâm đến điều đó đâu.
Và Saiko vẫn tiếp tục ngủ gật trong lớp.
Hôm nay có thầy giáo mới đến dạy thay cho cô Green bị ốm. Cô Green rất ghét Saiko. Dẫu Saiko học có giỏi, thông minh nhưng thái độ của Saiko mới là điều người ta để ý nhất. Cô bé không nể nang gì ai, sẵn sàng tỏ thái độ với tất cả mọi người. Đây là đứa trẻ hư được nuông chiều hay là đứa trẻ không có dạy dỗ đây?
Thầy giáo này có vẻ còn đã có nhiều năm kinh nghiệm trong ngành, và ông ta đã gọi Saiko dậy.
Saiko bị đánh thức có vẻ khó chịu, còn hất tay thầy giáo đi. Mọi người mong chờ một kết cục xấu sẽ xảy ra với người lúc nào cũng làm người khác ức chế này.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook