Tiếng Hát Nơi Biển Cả
-
Chương 74
_Mọi chuyện vẫn chẳng thay đổi gì cả… Tôi lại để cho người quan trọng nhất đối với mình phải ra đi. Thật sự chẳng có gì thay đổi sau suốt ba năm dài dằng dặc… Tôi… không thể bảo vệ được ai hết… người thân, bạn bè, chiến hữu… không một ai hết…
_Vậy thì hãy giao hết mọi thứ cho ta… Hãy cứ hận thùđi. Nếu muốn dành lấy chiến thắng, thì ngươi không còn sự lựa chọn nào khác ngoài tiếp tục thù hận… Cứ giao mọi thứ cho ta, Tsubaki
................................................
................................................
Tsubaki không còn mảy may quan tâm đến bất cứ điều gì đang diễn ra xung quanh hắn. Cũng giống như bao người khác, ta sẽ chẳng tập trung vào thứ gì một khi ta đã đánh mất người quan trọng nhất đối với bản thân. Những gì Tsubaki có thể làm được… hoặc thậm chí đó chỉ đơn thuần chỉ là một cách phản ứng tự nhiên của cơ thể. Tsubaki chỉ biết ngồi yên tại vị trí ấy, hai tay ôm chặt lấy thi thể Mikazuki không buông. Hắn áp mặt mình lên mái tóc tím đen xõa dài của Mikazuki để linh hồn như vừa rời khỏi thể xác.
_ Tsubaki Minamiya. Vẫn lại là ngươi… Tại sao ngươi luôn cứ như vậy? Tại sao ngươi luôn là cốt lõi trung tâm của mọi vấn đề. Tại sao Haona no Mikoto lại chấp nhận chết vì ngươi? Nhãi ranh Tsubaki!!!
Chìm đắm bản thân mình trong sợ phẫn nô xâm chiếm toàn bộ tâm trí. Susanoo – sama vung kiếm lên cao và chẻ xuống một đường trực diện, hòng kết liễu Tsubaki trong nháy mắt.
Chỉ có điều, ý định của Susano không thể thực hiện vì bỗng nhiên từ đâu đó, xuất hiện hai vật thể cùng chặn đứng lưỡi kiếm của ngài, cứu sống Tsubaki trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc.
_ Oi Kazuto – kun, có nghe tôi nói gì không hả Kazuto – kun?
_ Tsubaki…
Thứ chặn ngang đòn kết liễu của Susanoo – sama là một thanh Omi Yari đi cùng với một thanh Tachi cỡ lớn. Và đương nhiên, không cần nói cũng biết chủ nhân của hai món vũ khí dám đối đầu với thần linh ấy chính là Hajima thiếu chủ có mái tóc trắng như bạch kim và William, hậu duệ của gia tộc nhẫn giả lâu đời Saotome. Họ cùng xuất hiện, cứu Tsubaki một bàn thua trông thấy… nhưng họ cũng không khỏi lo lắng trước quyền năng của thần. Tệ hơn chính là tình trạng của Tsubaki ngay lúc này.
_ Chết tiệt, có gọi cách mấy thì cậu ta cũng không nghe thấy. Tsubaki lại tự đóng cửa trái tim mình trong bóng tối rồi ư?
_ Dù cho Kazuto – kun không còn khả năng chiến đấu. Thì chúng ta vẫn phải tiếp tục. Hajima – dono, xin yểm trợ cho tôi!
_ Được rồi!
Hai người họ vẫn chưa từ bỏ hy vọng. Vẫn tiếp tục vùng lên chiến đấu dù rằng niềm hy vọng duy nhất của họ là Tsubaki đã không còn. Đâm lao thì phải theo lao. Không thể từ bỏ giữa chừng trừ khi cuộc chiến này phải có kẻ thắng người thua.
………………………………………
Chisaki và Nanami, hai cô gái chạy đến chỗ Tsubaki. Họ xem xét tình trạng của Mikazuki cũng như tinh thần Tsubaki ra sao. Nanami là một nhà khoa học kiêm dược sĩ, nên phần nào hiểu được mức độ nghiêm trọng từ vết thương trên cơ thể Mikazuki. Cô ấy có kinh nghiệm trong những việc như vậy.
_ Nanami – san… Mikazuki…
Sau một hồi kiểm tra, nét biểu hiện trên mặt Nanami thật sự không phải là điều Chisaki muốn thấy. Cô gái mái tóc xanh lơ và đôi mắt đỏ khẽ lắc đầu.
_ Xin lỗi Chisaki hime – sama…
_ Không thể nào… Tại sao chuyện này lại xảy ra… tại sao… Mikazuki…
_ Ồn ào nhức đầu quá!
Giật mình quay sang, Chisaki tròn mắt kinh hoàng khi để ý thấy thái độ của Tsubaki. Sâu trong đôi mắt hắn thật vô hồn, lạnh lẽo, thờ ơ thêm phần u ám, tàn nhẫn với mức độ tà khí ngày càng tăng lên không ngừng.
_ Kiểm tra làm gì… Cô ấy đã chết rồi. Không cần kiểm tra thì ai cũng biết cô ấy đã chết rồi. Nhận lấy một nhát kiếm như thế… ngay cả Amaterasu, vị thần tối cao chưa chắc đã sống nổi!
_ Tsu – kun…
Hắn thật tàn nhẫn, thật đáng sợ. Từng lời từng câu cất lên từ miệng hắn tương tự như hàng trăm thanh Katana đâm chết một trái tim yếu đuối của một con người. Đôi mắt hắn thật rùng rợn, nó vô hồn tàn bạo không khác chi một con quỷ khát máu đang ham muốn chém giết nhằm thỏa mãn bản thân. Chisaki lẫn Nanami còn để ý thấy một điều rằng: linh lực màu xanh… thứ linh lực mạnh mẽ, tinh khiết bao quanh Tsubaki đang dần dần chuyển hóa thành màu đen hắc ám. Và khi bị thứ linh lực ấy cuốn lấy, Chisaki và Nanami đều phải nhận lấy một áp lực cực lớn. Nó giống như một sợi dây thừng đang thít chặt lấy cổ hai người vậy.
_ Tsu – kun…
_ Không cần phải lo Chisaki. Tớ vẫn là chính tớ thôi. Dù cho con quỷ bên trong tim có kêu gào cách mấy. Có xúi dục tớ chém giết… Thì tớ vẫn chỉ là tớ. Tớ biết mình cần phải làm gì!
Không cần phải nghe người khác nói gì. Tsubaki cứ như một cái xác không hồn. Hắn tự mình đứng dậy. Hai tay bế xốc Mikazuki theo kiểu công chúa rồi quay lưng lặng lẽ hướng về phía biển động như một bóng ma không tiếng.
Hắn dạo từng bước trên nền cát, nơi chiến trường rực lửa của Katana và máu vẫn chưa chấm dứt. Hắn chẳng còn quan tâm đến mọi thứ xung quanh, không nghe, không thấy, không cảm nhận được bất cứ thứ gì. Cứ lẳng lặng tiến về nơi có những cơn sóng biển tràn bờ từng đợt.
Và khi đã đứng giữa biển xanh, Tsubaki nhẹ nhàng buông tay thả Mikazuki. Để thân xác cô ấy có thể vẹn toàn trở về với lòng đại dương sâu thẳm cũng giống như Lumina trước đây. Mikazuki cứ chìm dần, cho đến khi không còn nhìn thấy được cô ấy nữa.
_ Mikazuki…
Những hình ảnh, những ký ức về người con gái luôn mỉm cười, luôn mang đến cho người khác sự ấm áp yên bình đang dần biến mất trong tâm trí Tsubaki. Để rồi tất cả chỉ còn là một màu đen của sự hư vô trống rỗng.
Tsubaki nghiến răng thể hiện sự giận dữ. Đó không còn là cơn giận của một con người bình thường mỗi khi ta gặp phải chuyện bất bình. Mà đó là một sự phẫn nộ, điên cuồng như một con ác quỷ. Hắn từ từ chạm tay lên thanh Katana mình đang có rồi bất ngờ quay đầu lại, phóng thẳng về chỗ Susanoo một cách tàn bạo.
_ SUSANOOOOO!!!!
……………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………
Đây không còn là trận đấu một chọi một giữa Tsubaki và Susanoo nữa rồi. Không chỉ Tsubaki, mà nhóm bạn 4 người còn lại cũng tham gia vào cuộc chiến. Họ luân phiên bủa vây lấy Susanoo, tạo nên những đòn tấn công liên hoàn với nhiều loại kiếm thuật khác nhau. Chỉ tiếc rằng bốn người bạn của chúng ta hoàn toàn không phải đối thủ của ngài khi toàn bộ kế hoạch hầu như bị phá giải một cách dễ dàng.
Đó chưa phải là điều tệ nhất. Thứ đáng sợ hơn bao giờ hết chính là tình trạng của Tsubaki hiện tại. Hắn không còn là một Tsubaki mà ai cũng biết… Hắn là một con ác quỷ không còn lý trí, tư duy. Thứ duy nhất tồn đọng trong linh hồn tội lỗi của hắn là một màu đen phẫn nộ và sự điên cuồng. Hắn lao đầu vào Susanoo một cách hoang dại không tính toán. Cứ vung thanh Katana trên tay chém liên tục dù biết rằng điều ấy hoàn toàn vô dụng.
Hứng chịu lấy đòn tấn công của Tsubaki, Susanoo – sama bị ảnh hưởng khá nhiều vì trên lưỡi kiếm ấy vẫn còn lưu lại một chút linh khí Sát Thần Giả. Nhưng đổi lại, thần biển vẫn có thể nở một nụ cười đắc chí pha lẫn chút xem thường trong khi Tsubaki đang chìm đắm trong sự điên dại.
_ SUSANOOOOO!!!!
_ Phải… tiếp tục điên cuồng nữa đi, tiếp tục phẫn nộ và thù hận ta đi Tsubaki Minamiya. Rồi ngươi sẽ lại bước đi trên con đường sai lầm mà kiếp trước ngươi đã từng. Ngươi sẽ giống như Tsuneharu Minamiya… sai lầm mắc tiếp sai lầm…
Tâm trí điên cuồng hoảng loạn, Tsubaki không suy nghĩ cứ tấn công dồn dập không ngừng.
_ Kiếm pháp Tsuchimikaido: Minh Minh Diệc Nguyệt Kỳ Vũ!
Tsubaki dốc hết sức lực mình còn sót lại nhằm thực hiện một cú đâm thẳng dứt điểm. Mũi kiếm vừa nhanh vừa nhọn, chỉ tiếc rằng nó lại trượt sang một bên khi Susanoo nhẹ nhàng lách người tránh. Ngài giữ chặt lấy cổ tay Tsubaki, tay kia lên cùi trỏ đánh thẳng vào mặt Tsubaki khiến hắn choáng váng. Sau đó thì kết thúc bằng một đòn lên gối, đá hắn bay cả một đoạn dài ra phía sau như đạn bắn.
_ Tsu – kun…
Thật may mắn khi Chisaki đã đứng trước ngay vị trí đâm thẳng của Tsubaki, nên cô cung chủ nhỏ đã đỡ hắn trước khi hắn đâm đầu và đất liền. Vì lực đá của Susanoo không phải mức bình thường, thành ra Tsubaki bị thương khá nặng. Bằng chứng chính là lúc hắn thổ huyết qua đường miệng từng đợt từng đợt một.
_ Tsu – kun… dừng lại đi, cậu bị thương nặng lắm rồi. Nếu cứ còn tiếp tục thì…
Mặc kệ những gì Chisaki khuyên ngăn. Tsubaki đứng bật dậy như một con người máy và tiếp tục phóng về hướng của Susanoo với tốc độ nhanh nhất có thể.
_ Tsu – kun…
Hắn vượt ngang qua William, tiện tay giựt phăng lấy Tỏa Liêm Xích Lưỡi Hái Kurashigama giắt ngang thắt lưng chàng trai ngoại quốc. Thao tác của hắn vừa nhanh, vừa lẹ, vừa nhẹ nhàng đến mức William không kịp trở tay.
_ Oi Kazuto – kun, cậu tính làm gì vậy hả?
Không chỉ có William, hắn cũng phóng ngang qua Hajima và giựt mất thanh Katana ngang thắt lưng thiếu chủ trẻ một cách bất ngờ không ai lường trước được rồi tiếp tục lao vào Susanoo như điên.
_ Tsubaki… Cậu muốn chết thật ư? Cái tên chết tiệt kia…
………………………….
Không phải hắn giựt lấy vũ khí của người mà không có lý do. Nhưng cũng có thể là do hắn hoàn toàn giao phó mọi tính toán cũng như kế hoạch chiến đấu cho bản tính phản xạ và cơ thể muốn làm gì thì làm. Với vai trò như một Samurai kiêm chiến lược gia. Dù chìm đắm trong sự hỗn mang của phẫn nộ, thù hận. Hắn vẫn biết mình đang làm gì… điều đó là đúng hay sai… Chỉ là Tsubaki đã để sự điên cuồng điều khiển lý trí… để con ác quỷ bên trong mình không ngừng thúc giục phải tìm cách giết chết Susanoo.
_ Phải, tiếp tục thù hận ta đi Tsubaki Minamiya. Ngươi không còn sự lựa chọn nào khác ngoài việc cứ nuôi mối thù kéo dài đăng đẳng theo ngươi đến hết phần đời còn lại… Dù ngươi có là một Sát Thần Giả, ngươi cũng không thể giết được một vị thần như ta một khi trái tim ngươi vẫn còn tồn tại bóng tối của tội lỗi!
Hắn chẳng thèm quan tâm đến lời nói của Susanoo. Trong đầu hắn chỉ có một cụm từ duy nhất hiện diện xuyên suốt đó là “ GIẾT”. Và hắn muốn dành tặng cụm từ ấy cho Susanoo, vị thần của biển cả lẫn bão tố.
Đầu tiên, hắn phóng lên cao rồi không ngần ngại phóng Tỏa Liêm Kurashigama về đối thủ. Kurashigama đã từng được sử dụng để đối đầu với Hajima trong Đêm Nhạc Dạ Vũ Kiếm không giống với cái hiện tại. Nói chính xác thì là sau trận đấu ấy, William cho rằng Kurashigama nếu biết tận dụng đúng cách thì sẽ trở thành một món vũ khí cực kỳ hiệu quả. Chính vì thế nên William đã dành nhiều thời gian luyện tập và nghiên cứu gãy góc về Kurashigama nhiều hơn. Cuối cùng thì chàng ngoại quốc tóc vàng đã biết nâng cấp Tỏa Liêm từ một lưỡi hái một quả tạ thành hai lưỡi hái nối với nhau bởi sợi xích. Có thê nói, Kurashigama Tsubaki đang sử dụng là phiên bản cải tiến tốt hơn cái cũ.
Khi hắn phóng Tỏa Liêm. Thì sợi xích nối giữa đã trói chặt Susanoo trong tích tắc và được ghim chặt xuống nền cát bằng hai đầu lưỡi hái sắc nhọn kia. Nhờ như vậy mà thần biển không thể nhúc nhích hay cử động để thoát thân. Vì Kurashigama vào tay Tsubaki đã lĩnh được một chút linh lực Sát Thần Giả, nên nó không hề bị phá hủy bởi cơ thể cấu thành từ nước muối nồng độ cao của Susanoo. Và như thế, nó đã giúp Tsubaki phong tỏa mọi cử động của thần.
Chưa dừng lại ở đó. Tsubaki tiếp tục tấn công bằng chính thanh Katana mình có sẵn và thanh Katana của Hajima, tạo thành một cặp song kiếm. Vì Susanoo không thể phản công trong tư thế bị trói chặt nên Tsubaki mặc sức tấn công dồn dập với cặp song kiếm ấy.
Chấp nhận gánh chịu lấy cơn phẫn nộ quá lớn từ Tsubaki. Từng nhát chém, nhát đâm, nhát rạch từ lưỡi kiếm gây nên vô số vết thương cho Susanoo, thậm chí là những lần tấn công vô cùng chí hiểm.
_ Kiếm pháp tự do. Kỹ năng Song Kiếm: Tenshi no Tsubasa ( Đôi Cánh Sứ Thần)!
Đúng như với tên gọi của nó. Tsubaki dứt điểm bằng cách thực hiện hai nhát chém sang hai bên trái phải cùng một lúc. Tạo thành một tư thế giống như một thiên sứ đang sải đôi cánh lấp lánh trên chốn thiên đường. Đó là một đòn kết liễu chí mạng khi Susanoo lĩnh hoàn toàn lấy chiêu thức ấy. Chỉ cần thấy nét đau đớn, mắt trợn tròn trên gương mặt ngài ấy, ta có thể hiệu được ngay nó hiệu quả đến nhường nào.
Nó vẫn chưa kết thúc. Cứ nghĩ Tenshi no Tsubasa là chiêu dứt điểm. Nhưng xem ra không phải khi Tsubaki tiếp tục đâm cả hai thanh Katana ngay vị trí tim Susanoo. Hắn gồng người, dồn hết sức vào hai tay cũng tương tự như việc hắn đang tự cắn vào môi mình phẫn nộ.
_ Kiếm pháp tự do, Kỹ năng Song Kiếm: Insutanto Kami( Thời Khắc Của Chúa)!
………………………………………
Trúng phải ngần ấy kiếm pháp, nhưng Susanoo vẫn có thể nở một nụ cười đắc thắng đến rợn người.
_ Thiên chúa ư? Ngươi đã bắt đầu thờ một tín ngưỡng khác ngoài Shinto sao? Đúng là tên tội đồ đáng nguyền rủa!
Lần này, thần biển sử dụng đến khả năng của mình… ra lệnh cho nước biển dâng lên, phóng thẳng vào Tsubaki. Chúng chuyển hóa thành một quả bong bóng nước nhốt hắn bên trong. Dường như Susanoo đang có ý định nhấn chìm Tsubaki cho đến khi hắn tắt thở thì thôi. Quả thật mải lo đánh nhau với Susanoo với kiếm, nên Tsubaki quên mất rằng dù sao ngài ấy cũng là một vị thần của biển và bão tố. Không thể tránh khỏi việc ngài sẽ sử dụng đến quyền năng của thần trong những trường hợp bách biến. Và giờ đây thì Tsubaki gặp chuyện không hay rồi.
_ Sai lầm mắc nối tiếp sai lầm. Niềm tin của ngươi, hy vọng của ngươi chỉ đơn thuần cất lên từ cái miệng của ngươi thôi ư Tsubaki? Thật quá sức thất vọng!
Bỗng nhiên bên trong khối cầu nước phát ra âm thanh “loạch xoạch” kỳ lạ, Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, cả khối nước vỡ tan như pháo bông, giải thoát cho Tsubaki trước khi hắn hụt hơi. Hắn vẫn bình yên vô sự, và điều đó khiến cho Susanoo phài tròn mắt ngạc nhiên trong phút chốc.
_ Nó thoát được ư? Không thể nào…
Nếu chịu để ý kỹ thì trên tay phải Tsubaki có cầm theo một thanh Tanto nhỏ. Thanh Tanto đó là món vũ khí phòng thân ưa thích và luôn được Chisaki mang theo bên mình. Vậy là trong lúc Chisaki đỡ lấy hắn, Tsubaki đã tiện tay “chỉa” được thanh Tanto này mang theo. Và thật sự phải nói lời cảm ơn Chisaki, nhờ có thanh Tanto đó mà Tsubaki thoát chết trong gang tấc. Giờ thì Susanoo đã hiểu lý do vì sao quyền năng của mình không thể giết được Tsubaki… Ngài ấy vô cùng phẫn nộ khi thấy Tsubaki được tự do trong khi mình vẫn chưa thể thoát khỏi Kurashigama.
_ NHÃI RANH TSUBAKI, NGƯƠI KHÔNG THỂ THAY ĐỔI ĐƯỢC BÁNH XE SỐ PHẬN. DÙ CÓ CỐ GẮNG CÁCH MẤY THÌ MỌI CỐ GẮNG VẪN LÀ CON SỐ 0 MÀ THÔI. CHẤP NHẬN LẤY NÓ NHƯ MỘT LẼ HIỂN NHIÊN ĐI TSUBAKI!
Susanoo tiếp tục dựa vào quyền năng của một vị thần, điểu khiển nước biển bắn lên cao, tự vuốt nhọn thành những mũi thương và phóng ồ ạt đến Tsubaki như một cơn mưa nặng hạt. Thay vì run sợ bỏ chạy, Tsubaki mất hết lý trí. Hắn cứ tiếp tục đâm đầu vào chốn hiểm nguy, tiếp tục chạy, vượt qua, tránh né những mũi thương một cách ngẫu nhiên điên dại. Nỗi hận thù trong hắn… sự phẫn nộ trong hắn vẫn không hề giảm xuống. Mọi hành động cử chỉ của hắn đều dựa vào phản xạ của một con ác quỷ mang tên Tsubaki Minamiya.
_Tại sao lại như thế? Tại sao nó vẫn không chịu từ bỏ… Cho dù nó có là kiếp sau của Tsuneharu Minamiya, thì cũng chỉ là một linh hồn tồn tại dưới vỏ bọc của một con người bình thường. Vậy thì lý do vì sao, một con người bình thường lại có thể đi xa được đến như thế… Ngươi rút cuộc là thứ gì… Tsubaki Minamiya?
Vượt qua chướng ngoại vật cũng như áp sát thành công, Tsubaki trượt cát xuống phía bên dưới Susanoo. Sau đó thì vung chân thực hiện một cú đá móc vào ngay hai thanh Katana còn nguyên trên cơ thể Susanoo. Nhờ vào cú đá ấy tác động lực lên hai thanh kiếm, rạch thêm hai nhát chém mạnh đến mức khiến cho cả sợi xích Kurashigama vỡ tan thành từng mảnh nhỏ. Hai thanh Katana bay vút trên không trung và cắm phập xuống vị trí gần đó không xa.
_ Kiếm pháp tự do. Kỹ năng Song Kiếm: Sutomukyatto (Storm Cat – Vũ Miêu)!
Cái gì cũng có giá của nó. Được cái này thì mất cái kia. Mặc dù thoát được khỏi sự xiềng xích của Tỏa Liêm Kurashigama nhưng Susanoo phải hứng chịu hai vết chém như hai vết mèo cào theo đúng như tên gọi của thế kiếm. Thần biển không chấp nhận việc mình bị đánh bại một cách ê mặt như vậy. Sẵn còn thanh Katana sắc bén trên tay, Susanoo quyết định phản công bằng một nhát chém trực diện ngay khi Tsubaki mất cảnh giác. Kết quả là Tsubaki bị đánh bay cả đoạn dài thêm lần nữa.
_ Hime sama, Kazuto – kun bay mất rồi kìa!
_ Xin cứ giao cho tôi!
Chisaki nhanh chóng chạy ra đón đầu trước Tsubaki. Và quả thật đây là lần thứ hai trong ngày Chisaki cứu hắn trước khi đâm đầu thẳng xuống đất. Cứ mỗi lần đỡ lấy hắn là Chisaki cũng đều ngã ngửa mấy vòng dưới nền cát. Riết tóc tai quần áo cũng rối mù theo.
_ Tsu – kun, Tsu – kun, đánh như thế đủ rồi. Nếu còn cố nữa thì cơ thể cậu sẽ…
Hạ giọng giữa chừng và im thin thít không nói thêm bất cứ tiếng nào. Đôi mắt Chisaki trợn to hết cỡ đi đôi cùng với sự sợ hãi không ngừng trên gương mặt căng thẳng đầy mồ hôi hột ấy.
_ Hime – sama, Kazuto – kun có…
William và Nanami cũng khẩn trương chạy đến chỗ hai người họ xem xét tình hình ra sao. Ngay khi vừa đến nơi, cả chàng trai ngoại quốc và cô công chủ giả cũng có chung một nét bàng hoàng tương tự như Chisaki. Họ không dám tin vào mắt mình, không dám tin một sự thật đang diễn ra ngay tại đây.
_ Ka… zuto – kun… tay phải cậu ấy…
_ Biến đâu mất rồi…??
Theo cách nhìn nhận vấn đề của cả ba người. Họ có chung một cảm giác sợ hãi khi cánh tay phải của Tsubaki đã không còn nữa. Đúng… trong lúc bị Susanoo phản công, lưỡi kiếm của thần biển đã vô tình chém đứt đi cánh tay phải hắn. Để giờ đây phần bị cắt trúng ấy nhem nhuốc cả một vũng máu đỏ. Có lẽ đau lắm… Bị cắt đi một bộ phận trên cơ thể mình như thế ắt hẳn sẽ rất đau. Nhưng cũng không thể biết được chắc chắn vì Tsubaki đã ngất từ lúc nào không hay.
_ Cánh tay phải… tay cầm kiếm… tay cầm cọ vẽ của Kazuto – kun… Bây giờ không thể sử dụng được nữa sao? Rút cuộc thì chuyện gì đang diễn ra thế này?
_ William – san…
Không cần phải nói thêm câu gì nữa. William từ từ đứng dậy với thanh Tachi trên tay.
Đúng lúc đó thì Hajima thiếu chủ cũng vừa đến nơi.
_ Tình hình của Tsubaki thế nào rồi...
_ Hajima – kun… Tsu – kun, cậu ấy…
Hajima thoáng nhìn qua nét bàng hoàng trên gương mặt Chisaki, không hiểu lý do vì sao Chisaki lại sợ hãi đến như vậy. Cho đến khi ngước xuống thì mới biết… đấy quả thật là một cái giá phải trả vô cùng lớn khi tên dở người Tsubaki quyết định gánh vác lấy toàn bộ số mệnh của cả ba gia tộc.
Hajima hiểu rõ tình hình hiện tại. Đối với cuộc đời của một Samurai, thanh Katana là tượng trưng cho sức mạnh, cho niềm kiêu hãnh, cho lòng tự trọng và sinh mạng của kiếm khách ấy. Đánh mất Katana, tức là lòng tin không vững vàng. Gãy mất Katana tức là sinh mạng sẽ chấm dứt. Còn nếu mất đi bàn tay cầm kiếm… thì đó lại là một phạm trù khác. Mất đôi tay… đồng nghĩa với việc sẽ mất đi cơ hội cầm kiếm chiến đấu… mất đi cơ hội ra chiến trường và dành lấy chiến thắng.
_ Xem ra Kazuto – kun không thể chiến đấu được nữa. Đây cũng được xem như cái giá phải trả cho sự ngạo mạn vì đã quá ỷ lại vào Sát Thần Giả của chúng ta. Bây giờ đến phiên chúng ta tự mình đứng lên chiến đấu rồi. Theo ngài thì sao, Hajima thiếu chủ?
_ Đó cũng là điều tôi định nói đây. Tay chân mắt mũi thế kia, tốt hơn hết là cứ nằm yên một chỗ đánh một giấc cho khỏe đi. Ngay khi tỉnh dậy, thì chắc lẽ mọi thứ đã xong hết rồi!
_ Oh my, thật là ngạo mạn thưa Hajima thiếu chủ… Nhưng tôi lại có ấn tưởng với những người có tính cách hiên ngang như vậy!
……………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………
_ Tối quá… sao mà tối đến như thế. Mình đang ở đâu đây?
Trong một nơi nào đó vô hình vô định. Tại sao lại nói nó vô hình vô định? Đơn giản vì nơi đó không hề có ánh sáng, không có cảnh vật, không màu, không mùi, không vị, không có bất kỳ âm thanh thậm chí là tiếng gió hay tiếng côn trùng bay quanh. Chỉ có duy nhất một mình Mikazuki ở nơi bóng đen bao trùm lấy tất cả.
Nhưng đó không phải điều Mikazuki quan tâm. Thứ cô quan tâm chính là bản thân mình kìa. Cô còn nhớ rất rõ giây phút cuối cùng. Giây phút mình hứng chịu lấy đường kiếm của Susanoo và rồi mình đang có mặt ở ngay đây.
_ Mình chết rồi ư? Vậy ra nơi này chính là cõi niết bàn… Không giống như mình đã từng tưởng tượng!
_Dĩ nhiên là không rồi. Vì đây không phải là Hoàng Tuyền Yomi!
Bỗng nhiên có một giọng nói nào đấy cất lên trong chốn hư vô. Một giọng nói thanh cao, ngọt ngào, pha đậm chất dịu dàng mà khi nghe ta có thể liên tưởng được ngay đến một người con gái thùy mị, nết na. Mikazuki ngoảnh đầu lại. Ấn tượng đầu tiên đó chính là những cánh hoa anh đào đỏ và hồng hòa lẫn vào nhau khẽ bay nhẹ nhàng theo chiều gió thổi. Mới đây chỉ là màu đen sâu thẳm, nhưng bây giờ thì nó đã có một chút sắc đỏ và hồng rồi. Những cánh hoa anh đào thật tuyệt đẹp.
Nếu có hoa anh đào rơi, điều đó đồng nghĩa với việc sẽ có những cây hoa anh đào. Và thật sự có hai cây hoa anh đào, một màu đỏ, một màu hồng mọc gần nhau và cùng rải đi những cánh hoa anh đào lung linh ấy.
Ring Ring.
Là tiếng chuông… Tiếng chuông vang vọng giữa chốn hư vô, âm thanh đầu tiên Mikazuki nghe được sao thật thân thương đầm ấm. Người rung chiếc chuông nhỏ là một cô gái ngồi dưới gốc của hai cây hoa anh đào. Người con gái ấy diện trên người một bộ Yukata hồng có thêu hình những cánh hoa anh đào đỏ, cùng màu với hai cây Sakura. Một người con gái yêu kiều, nết na và càng tỏ ra quý phái khi cô ấy lặng nhìn Mikazuki với nụ cười rạng rỡ cùng mái tóc đỏ ngắn ngang vai đẹp như một bức họa kiệt tác.
Mikazuki biết người ấy. Biết mái tóc ấy, biết gương mặt ấy. Và thậm chí không có gì phải ngạc nhiên khi biết người đó giống mình như hai giọt nước.
_ Lumina Minamiya…
_Vâng, Lumina là tên của tôi. Chào mừng vì đã đến ranh giới giữa sự sống và cái chết, Mikazuki – san!
Người con gái tóc đỏ mang tên Lumina. Cuối cùng thì hai người cũng đã có thể gặp được nhau dù rằng không gian lẫn thời gian đều không phù hợp cho lắm. Có thể đây chỉ là một giấc mơ… và nếu như đây thực sự là một giấc mơ, Mikazuki cũng không muốn bỏ lỡ cơ hội được trò chuyện với nhân vật vô cùng quan trọng.
Chỉ bằng một cái đưa tay nhẹ từ trái sang phải. Cả không gian tối om bao trùm xung quanh thoắt một cái đã biến thành một khung cảnh núi rừng và bầu trời đêm vĩnh hằng khi có ánh sáng mặt trăng tròn lan tỏa. Nơi hai người họ đang đứng là một mỏm đồi đá cao có hai cây anh đào một đỏ một hồng vẫn tiếp tục đua nhau nở hoa. Và mỏm đồi này sẽ cho họ một vị trí để ngắm nhìn mặt trăng tốt nhất, đẹp nhất, sống động nhất.
Lumina còn dịu dàng đưa tây nâng bình rượu đổ đến nửa chén. Sau đó thì nhẹ nhàng đẩy về chén rượu về phía Mikazuki.
_Dù sao thì cũng đã có mặt ở đây rồi. Sao cô không thử một chút rượu và cùng hưởng nguyệt nhỉ. Hôm nay trăng tròn cực đẹp đó!
Dù có chút bất ngờ nhưng Mikazuki không cảm thấy có một sự gian dối, lừa gạt nào ở đây. Không đúng… phải là Mikazuki hoàn toàn tin tưởng Lumina đến từng lời, từng cử chỉ, từng thái độ một. Không nghi ngờ, không cần phải dè chừng cẩn thận. Tinh thần Mikazui vô cùng thoải mái và có thể tiến đến gần Lumina, ngồi xuống và thưởng thức rượu với trăng không một chút do dự. Chỉ là cô ấy vẫn còn một số chuyện phiền lòng… nên chén rượu trên tay vẫn chưa được đụng đến.
_Có chuyện gì thế? Sợ tôi sẽ cho độc hay thứ gì kỳ lạ vào sao? Yên tâm… đây là một trong những đặc sản nổi tiếng ở vịnh Kyuushi. Cô cũng đang ở đó mà đúng không? Chỉ cần nhấp môi một ít là sẽ nhận ra ngay!
_ Không phải! _ Mikazuki khẽ lắc đầu _ Được gặp và nói chuyện với Lumina – san, tôi thấy mình không cần phải nghi ngờ hay tỏ ra thận trọng gì hết. Cảm giác giống như hai chúng ta đã từng quen thân nhau từ trước vậy. Chỉ là tôi đang đắn đo một vài điều… đắn đo về…
_Về Tsu – kun… có phải không?
Mikazuki khẽ gật đầu thêm lần nữa.
_Tuy đây là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau. Nhưng tôi cũng có cảm giác như suy nghĩ của hai ta, con tim, đều hòa chung một nhịp đập, đều có chung một hướng đi. Thậm chí cả cảm xúc cũng về chung một người. Tsu – kun quả thật luôn biết cách khiến cho người khác phải để mắt đến!
_ Phải… anh ấy luôn là như vậy mà. Cứ dở dở ương ương, làm những điều điên rồ, nói những câu xúc xiểm người khác như một lẽ tự nhiên. Nhưng trái tim anh ấy thì độ lượng không có giới hạn. Vì anh ấy cô đơn… vì anh ấy tự trừng phạt tội lỗi của mình gây ra… nên mới tự dấn thân vào sự lựa chọn khắc nghiệt như thế… Baka Kitsune!
_Hm hm, quả là một từ ngữ thú vị để miêu tả tính cách của Tsu – kun… Baka Kitsune… Hagoromo Kitsune… một cách nói ví von so sánh Tsu – kun như loài cáo trắng, loài vật linh thiêng tượng trưng cho các vị thần. Có lẽ vì cái tên ấy… đã khiến Tsu – kun phải gánh vác trách nhiệm nặng nhọc này!
………………………
_ Lumina – san, thật ra…
_Chỉ cần Lumina là được rồi!
_.... Lumina… cô không giận anh ấy ư? Cô không giận vì tất cả tội lỗi mà anh ấy đã gây ra cho cô trong ba năm trước sao?
Lumina quay sang Mikazuki với nụ cười dịu dàng rạng rỡ như một đóa hoa mùa hè nở rộ.
_Vì điều gì? Vì điều gì mà tôi lại phải giận Tsu – kun?
Mikazuki trở nên trầm ngâm khi cứ xoay xoay chén rượu trên tay. Vì cô nhớ lại những ký ức đã bị Tsukuyomi phong ấn của Tsubaki… ký ức về cuộc chiến Đêm Định Mệnh của ba năm trước. Ký ức về sự kết thúc của một Samurai chân chính và lãnh chúa nhân ngư. Những ký ức đau buồn ấy… Mikazuki cũng có chút ngập ngừng không dám nhắc lại. Nhưng cô biết, không phải dễ dàng gì mình mới có cơ hội được gặp Lumina. Nếu không hỏi, thì mãi mãi mình sẽ không bao giờ biết được câu trả lời.
_ Tôi đã thấy rất rõ… thấy rất rõ hình ảnh cuối cùng. Nhìn thấy rất rõ người cầm thanh kiếm chấm dứt Đêm Định Mệnh chính là Tsu – kun. Và người chịu lấy mọi đau khổ cũng như vận mệnh kết thúc là Lumina… Cô không hận anh ấy ư?
_Không!
Mikazuki lấy làm ngạc nhiên vì câu trả lời dứt khoát, không chút đắn đo, không chút ngập ngừng mà cũng không cần phải suy nghĩ. Có lẽ ngay từ đầu, trong thâm tâm Lumina vẫn chỉ luôn có mãi môt câu trả lời duy nhất cho câu hỏi ấy. Và chỉ cần nhìn thoáng qua nụ cười hạnh phúc trên gương mặt Lumina, Mikazuki hiểu rõ cô ấy không hề nói dối.
_Người tìm thấy tôi đầu tiên là Tsu – kun. Người thay đổi con người tôi là Tsu – kun. Người cho tôi biết cảm giác yêu và cuộc sống như bao cô gái khác cũng là Tsu – kun. Một người đã cho tôi nhiều như thế, trả ơn còn không đủ thì làm sao có thể thù ghét được. Cho đến bây giờ, dẫu cho mạng sống này do anh ấy tước đi. Tôi vẫn nghĩ đó là cách duy nhất để giải thoát cho tôi khỏi sự hận thù của Susanoo – sama. Ba năm dài tìm kiếm sự tha thứ, vì những điều Tsu – kun đang phải gánh chịu ngay trong thời điểm hiện tại… Anh ấy cần được giải thoát khỏi sự rằng buộc với định mệnh và sống một cuộc sống tự do hoàn toàn!
Lumina nhẹ nhàng nâng chén rượu kê lên bờ môi đỏ mọng nhỏ nhắn thưởng thức vị cay nồng của nó. Rồi tiếp tục quay sang Mikazuki với nụ cười không phai tàn.
_Còn cô thì sao Mikazuki. Nếu người trong quá khứ ấy là cô… thì liệu cô có sẵn sàng tha thứ cho Tsu – kun không? Cô có dám chấp nhận đương đầu với nỗi thù hận trong tim và dễ dàng chiến thắng được nó hay không?
_ Dĩ nhiên là có!
Hiện sâu trong đôi mắt Mikazuki nhằm đáp trả lại nụ cười của Lumina là một ngọn lửa kiên định vững vàng. Mikazuki trả lời cũng không cần phải tốn thêm thời gian suy nghĩ hay những thứ tương tự. Nó giống như một phản xạ, làm ngay không cần phải dây dưa, đắn đo. Nói thật những gì mình đang nghĩ trong lòng một cách thành thật nhất.
_ Anh ấy đã làm cho tôi rất nhiều thứ. Cho tôi nhìn được những ý nghĩa đằng sau những gam màu sắc lung linh trên các bức tranh. Cho tôi hiểu được rằng niềm tin vào chính bản thân mình quan trọng như thế nào. Cho tôi một lý do để tiếp tục chiến đấu với niềm hy vọng trong tay. Đối với tôi, Tsu – kun là người không ai có thể thay thế. Tôi yêu Tsu – kun, và không hối hận khi phải hy sinh mạng sống này vì anh ấy!
Trước câu trả lời đó, Lumina vẫn nở nụ cười.
_Thật tuyệt Mikazuki… Thế là cô đã lựa chọn con đường của chính mình rồi. Xin chúc mừng!
Hai cánh hoa anh đào một màu đỏ một màu hồng từ hai cây Sakura nhẹ nhàng rơi xuống chén rượu trên tay Mikazuki. Ngay lập tức, hai cánh hoa ấy lóe lên hai vầng sáng, chói lóa đi tầm nhìn của Mikazuki. Những gì cô có thể cảm nhận được chỉ là một nguồn linh lực cực lớn thổi qua cô mái tóc tím đen xõa dài của mình.
_Mikazuki. Khi xưa, cháu gái thần biển là Hanao no Mikoto đã đem lòng yêu một trong ba đệ tử dưới thần Amaterasu, tổ tông Tsuneharu Minamiya, nên mới dẫn đến cớ sự của bánh xe định mệnh cũng như sự nguyền rủa. Và chỉ có chúng ta, những truyền nhân của hai người ấy mới có thể chấm dứt được sự phẫn nộ và thù hận của Susanoo – sama. Đừng bao giờ từ bỏ niềm tin lẫn sự hy vọng. Chỉ cần còn chúng trong tay, cô cũng đều vượt qua được muôn vàn khó khăn. Tôi tin cô có thể làm được… tin rằng cô có thể thay tôi đến bên Tsu – kun khi anh ấy cần và kết thúc trận chiến này!
_ Lumina… nhưng mà tôi…
_Sẽ không sao đâu! _ Lumina chợt nắm lấy bàn tay Mikazuki. Cô áp trán của mình vào trán Mikazuki như cùng sẻ chia sự thấu hiển hay suy nghĩ _Tôi vẫn luôn ở đây, dõi theo hai người. Vì dù sao đi chăng nữa, tôi cũng không bao giờ biến mất, phải không… thân phận mới của tôi?
……………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………
Tsubaki chợt bừng tỉnh sau một giấc ngủ không biết đã kéo dài trong bao lâu. Có thể là một phút, la năm phút, là mười phút, hay thậm chí là một ngày tròn. Nếu thế thì trận chiến với thần biển diễn biến như thế nào rồi. Hắn tự nhấc cái thân hình nặng nề của mình dậy, đưa tay trái lên mặt, đỡ cho cái đầu cứ quay mòng mòng đau như búa bổ. Hắn ráng nhớ xem lần cuối mình còn tỉnh táo là khi nào…
_Khi nào ấy nhỉ? Mình chỉ nhớ được lúc một giọng nói nào đó bên trong xúi dục mình hận thù và giao mọi thứ lại cho hắn… Vậy ra đó là linh hồn của Tsuneharu Minamiya, tổ tông nhà Minamiya ư? Linh hồn của sự thù hận!
Đưa mắt đảo một vòng xung quanh. Vẫn là bãi cát gần biển động có vòi rồng. Vẫn là những cơn bão tuyết muối lu mờ mọi thứ. Trận chiến với thần biển vẫn chưa kết thúc. Các vệ sĩ ba gia tộc vẫn đang dốc hết hơi thở của mình để chiến đấu, trong khi bản thân mình lại bị ngất lúc nào không hay, thật đáng chê trách khi mang trên mình cái danh thống lĩnh nhà Minamiya.
Chếch một hướng 30 độ về bên phải, Tsubaki trợn tròn mắt khi thấy hai người nằm yên bất động ở đó. Một người con trai tóc bạch kim, chiến phục đen với thanh Yari bên cạnh. Một người con gái trong bộ chiến phục kỳ dị màu xanh, mái tóc tím giắt sang một bên. Cả hai đều nằm ở đấy, không chút cử động hay phản hồi gì hết.
_ Hajima… Chisaki…
Hướng về phía bên phải cũng một góc 30 độ. Tsubaki còn thấy rõ một tên Shinobi tóc nửa vàng nửa đen ngồi dựa lưng vào một mỏm đá. Phía trước là một người con gái tóc xanh lục. Và cả hai cũng nằm yên bất lực khi thanh Katana và thanh Tachi cùng cắm trên nền cát.
_ William… Nanami…
Tsubaki nghiến răng thể hiện sự phẫn nộ đang chảy trong huyết quản. Hắn muốn bật mình ngồi dậy để nắm lấy thanh kiếm đánh trả kẻ đã gây ra thương tích cho những cộng sự của mình. Nhưng như có thứ gì đó níu kéo hắn lại. Cả cơ thể hắn nặng nề như đá… và hình như hắn mất đi một chút thăng bằng khi đứng. Một chút thăng bằng ấy nằm ở bên phải. Khi ngước mắt nhìn xuống thì hắn mới phát hiện ra cánh tay phải của mình đã không còn nữa rồi. Cánh tay cầm kiếm, cánh tay cầm cọ để vẽ. Con đường trở thành một thống lĩnh. Con đường trở thành một họa sĩ đại tại… giờ đây không còn con đường nào mà hắn có thể lựa chọn. Ước mơ của hắn, tương lai của hắn đã khép lại vĩnh viễn.
_ Susanoo…
Hướng mắt về phía trước. Tsubaki thấy rõ vị thần của biển, Tố Trản Ô Tôn Susanoo trong hình dáng của Tsubaki ba năm về trước khi còn mang trên người danh hiệu Đệ Nhất Kiếm Vũ Sư cao quý. Cả cơ thể ngài ấy cũng xuất hiện chi chít vết thương nặng nhẹ đều có. Dù cho có là một vị thần quyền năng hay bất tử, cũng không thể trụ được lâu khi đối phó với kiếm thuật Sát Thần. Cho nên bây giờ… trông ngài ấy giống như một chiến binh Samurai sức tàn lực kiệt, không biết sẽ gục ngã khi nào trên chiến trường. Đó là chưa nói đến một đội quân phân thân nước mà ngài vừa mới tạo ra đang từ từ tiến vào đất liền như những con zombie trong mấy bộ phim kinh dị.
Không còn sự lựa chọn nào khác. Dù cho đã mất đi một cánh tay nhưng số mệnh đã tuyệt tình không cho phép Tsubaki dừng lại. Hắn không còn con đường nào khác ngoài việc nâng kiếm tiếp tục chiến đấu.
_ SUSANOOOO
Phóng đến như một con mãnh thú hoang dại. Tsubaki không còn đầu óc suy nghĩ chiến lược mà để cơ thể tự do hành động theo ý muốn. Với thân thế được tôi luyện khắc nghiệt trong nhà Minamiya, Tsubaki hoàn toàn có thể vượt mặt những ảnh phân thân nước lặt vặt không đáng quan tâm chỉ bằng vài lần vung kiếm. Hắn tiếp tục tiến lên trong đơn độc và liều lĩnh. Cho đến khi chuẩn bị vung kiếm chém một nhát xuống Susanoo, thì Tsubaki đã bị thanh kiếm của ngài đâm phập vào ngay vị trí cận tim. Đó không còn là một thanh Katana bình thường, mà nó đã được cường hóa bởi nước bao quanh, tạo thành một đường kiếm dài đến 6 mét là ít. Thế nên chưa kịp đến gần Susanoo thì Tsubaki lĩnh phải nhát đâm chí hiểm ấy từ vị trí khá xa. Cả cơ thể hắn rũ xuống, dường như mọi bộ phận trong người hắn không còn hoạt động theo sự điều khiển của hắn nữa. Hắn cảm thấy đau, cảm thấy rát, cảm thấy xót nhưng vẫn nghiến răng chịu đựng tất cả, không thốt lên nửa lời.
_ Su…sa…noo…
_ Ngươi vẫn chưa chịu hiểu sao Tsubaki? Niềm tin và ngươi nói, tia sáng hy vọng mà ngươi nuôi nấng. Tất cả đều là vô nghĩa. Con người không thể thay đổi được định mệnh cũng như không thể bắt bánh xe số phận ngừng quay. Chính sự kiêu ngạo đã đánh mất tầm nhìn lẫn lý trí của con người. Tsubaki… trận đấu này… kết thúc rồi!
Susanoo tàn nhân nâng thanh kiếm lên, nhấc bổng Tsubaki lên cao. Hành động đó càng khiến đối thủ chịu đau đớn nhiều hơn là chém một nhát dứt điểm. Susanoo lạnh lùng quay lưng, vung kiếm thật mạnh, nhằm ném thẳng Tsubaki từ trong đất liền, bay thẳng xuống biển.
_ Số phận của con người… không bao giờ có thể thay đổi… Mãi mãi là như vậy!
……………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………
Thử một lần rồi thì mới biết. Chìm dần xuống đáy biển thì Tsubaki mới cảm nhận được rằng đại dương thật rộng lớn, thật tối, thật lạnh lẽo và thật cô đơn. Vậy là cả Lumina và Mikazuki đã từng biến mất trong hoàn cảnh như vậy. Nhưng như thế chẳng phải tốt hơn sao? Vì Tsubaki cũng đang trên con đường đến gặp họ đây, vậy thì sẽ không còn cô đơn lẻ loi nữa.
Ánh sáng từ dương gian chỉ còn là môt đốm nhỏ dần biến mất trong cái nhìn của Tsubaki. Đôi mắt hắn từ từ khéo lại, với nụ cười nhạt nở trên môi.
_Vậy là mình đã chết rồi ư? Kể ra cũng tốt… mình không cần phải thù hận hay hối hận nữa… Những cánh hoa anh đào cuối cùng… thật đẹp!
Ring ring.
Lại là tiếng chuông quen thuộc khẽ cất lên đâu đây trong một nơi tối đen, lạnh lẽo như thế này. Tiếp đến là một giọng hát càng lúc càng lớn hơn, rõ ràng hơn.
_Ai… ai đang cất tiếng hát đấy… Một tiếng hát thật thanh tao, nhẹ nhàng, ngọt ngào… Một giọng hát khiến người khác có cảm giác ấm áp… Một bài hát thật quá quen thuộc…
_ Biển xanh biển xanh, nơi đâu đẹp bằng biển xanh, nơi đâu cho em một mái nhà yên bình, đó là biển xanh. Tiếng chào ngày mới đến rồi, bao nhiêu muộn phiền trôi qua, khi em nhìn về nơi đó, sẽ thấy màu xanh của biển. Biển xanh biển xanh, đó là vòm trời biển xanh, vòm trời bình yên em ao ước, vì đó là nhà của em. Khúc ca vang lên rồi, em cười trông thật đẹp, để rồi đây bao yêu thương chợt quay về từ dĩ vãng. Em biết dù mình có thế nào đi nữa, thì biển luôn chờ em quay về, lòng biển thật bao la cho em một mái nhà xanh. Rồi tình yêu của em sẽ được thắp sáng khi có anh bên cạnh. Em là người con gái hạnh phúc nhất thế giới này, vì có biển luôn ân cần, vì có anh, em chỉ cần một vòng tay thật ấm ôm lấy em. Điều hạnh phúc thật đơn giản nhỏ nhoi, nhưng em vẫn mong nó sẽ đến…….. sẽ đến thật gần để em có thể nắm lấy. Biển cho em tất cả, cho em tình thương, cho em niềm yêu, cho em niềm hạnh phúc mình luôn khao khát. Biển xanh biển xanh, mái nhà của em, tình yêu của em, biển xanh biển xanh!
Một bài hát quá quen thuộc… quen thuộc đến nỗi trong vô thức, Tsubaki vẫn có thể nhẩm hát theo. Chính khúc ca ấy đã đánh thức Tsubaki khỏi những lần lầm đường lạc lối. Và khi đôi mắt kia được mở ra chút ít, hắn thoáng lờ mờ thấy được bóng dáng một ai đó đang bơi đến gần mình với tốc độ rất nhanh… Không… đó ắt hẳn phải là một nghệ tuyệt hảo khi sở hữu khả năng lướt trong làn nước… giống như một nàng nhân ngư vậy. Có lẽ đây chỉ là một giấc mơ… một giấc mơ khi ta bước chân vào chốn thần tiên, nơi của những phép màu kỳ diệu.
Người con gái đã vượt qua những làn nước lạnh, những đợt vòi rồng dữ dội, lướt nhẹ qua những dòng hải lưu để có thể chạm vào hắn. Cô ấy từ từ kê đôi môi nhỏ xinh của mình vào bờ môi của Tsubaki một cách dịu dàng.
_Tsu – kun, anh không được chết. Nhất định em sẽ không để cho anh chết!
……………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………
Biển động thì không cần gì phải bàn cãi. Nhưng nếu mặt biển bất chợt phát ra một tiếng nổ lớn như thể có thứ gì đó từ bên dưới vừa phóng thẳng lên như ngư lôi thì đó là một vấn đề khác. Một thứ gì đó dưới lòng biển sâu nổi lên và bơi thẳng vào đất liền với tốc độ tương đương một chiếc cano vặn tốc độ lên đến 150km/h là ít. Vật thể ấy bơi ngang qua và sử dụng Katana gây nên những vết chém ngang trên cơ thể các ảnh phân thân nước chỉ trong một vài giây tích tắc.
Susanoo nhanh chóng ngoảnh lại. Thứ đó phóng xẹt qua, tạo một vết cắt nhỏ trên gương mặt của ngài. Đó là nhờ vào phản xạ của cơ thể kịp thời lách đầu sang tránh, nếu không thì vết cắt ấy chắc chắn sẽ ở ngay cổ thần biển.
Mình vừa bị tấn công, nhưng sao Susanoo lại có thể nở một nụ cười thích chí đắc thắng đến như thế. Giống như ngài coi đây là một sự xuất hiện vô cùng thú vị.
_ Sau cùng thì con cũng đã chịu từ bỏ hình dáng con người, quay trở về với thân phận thật của chính bản thân mình rồi ư. Hãy ngắm nhìn một vẻ đẹp tuyệt mỹ này đi. Từ bỏ đôi chân đi trên đất liền để lấy lại thứ thuộc về một vị thần. Đó là một quyết định vô cùng đúng đắn đó, Haona no Mikoto!
Người đối mặt với Susanoo. Vật thể kỳ lạ từ dưới biển bất chợt phóng lên đất liền, phá hủy hơn hàng trăm thủy phân thân, và gây một vết xước không thể lành trên gương mặt của thần biển đích thị là Mikazuki. Cô gái mang mái tóc tím đen xõa dài, bộ Yukata xanh biển nhạt với những hoa văn trang trí không thể nhầm vào đâu được. Đó chính xác là Mikazuki, cô ấy đã trở lại từ ranh giới giữa sự sống và cái chết, tiếp tục nâng thanh Katana chiến đấu vì niềm tin lẫn sự hy vọng. Chỉ có điều… đó có thật là Mikazuki hay không khi dung mạo bên ngoài cô ấy thay đổi quá nhiều. Hàm răng sắc nhọn. Những màng mỏng nối các ngón tay lại với nhau. Đôi tai dài, có lớp màng mỏng khác chĩa xuống từ hai bên. Mái tóc tím của cô ấy giờ đây đã trở thành mái tóc hai lai có phần mái phía trước là màu đỏ như máu. Một lớp vảy bao phủ ở hai cánh tay tạo nên sự kiên cố vững chắc. Và cuối cùng là một chiếc đuôi cá màu xanh tung quẩy dưới nước thay cho vị trí đôi chân thường ngày. Mikazuki… đã trở thành một người cá… Không, nói một cách chính xác… thì đây mới là hình dạng thật của cô ấy. Cháu gái thần biển, Haona no Mikoto.
……………………………………
_ Thật tốt khi cuối cùng chúng ta cũng có thể được gặp lại nhau. Nào… hãy trở về cùng ta, Haona… trở về thế giới và cuộc sống vĩnh hằng của những vị thần…
Nét mặt rạng rỡ của Susanoo thay đổi khi thấy trong vòng tay của Mikazuki không ai khác là Tsubaki Minamiya. Mikazuki đã cứu và mang hắn quay trở về đất liền. Chính vì lẽ đó mà thần biển tỏ vẻ vô cùng tức giận.
_ Vẫn là Tsubaki Minamiya, hậu duệ của Tsuneharu Minamiya ư? Tên nhãi ranh này đúng là sống dai như đỉa đói!
Bất ngờ Mikazuki vung thanh Katana sắc nhọn trước mặt Susanoo. Đôi mắt cô ấy thể hiện cái nhìn kiên định.
_ Susanoo – sama, đây là người cực kỳ quan trọng đối với thần. Nếu ngài dám đụng vào anh ấy. Thần nhất quyết sẽ không bỏ qua chuyện này!
Có lẽ nhờ việc bị lội nước một đoạn nên Tsubaki đã tỉnh lại sau giấc ngủ ngắn. Hắn ho sặc sụa vì nước rồi sau đó khẽ ngước lên nhìn người đang đỡ lấy mình. Gương mặt ấy, mái tóc ấy… tất cả cứ như mới như ngày hôm qua. Dù cho người con gái đó có thay đổi thế nào, thì hắn vẫn biết rõ đấy là Mikazuki.
_ Vậy ra… em thật sự là người cá… em thật sự là cháu gái thần biển!
_ Em xin lỗi Tsu – kun… Em không có ý muốn giấu anh nhưng thật sự chính em cũng không thể ngờ rằng mình lại là Lumina tái sinh. Xin lỗi anh Tsu – kun… em…
Hắn không tỏ ra tức giận, không tỏ ra phẫn nộ. Hắn chỉ thực hiện một hành động rất dịu dàng nhẹ nhàng là đưa tay chạm nhẹ vào bờ má phải Mikazuki. Hắn nhìn thấy rõ con mắt phải cô ấy đã hồi phục lại, nhưng vết sẹo đó thì không.
_ Vì em quá ngốc nên mới không nhận ra. Còn anh… ngay từ lúc chúng ta gặp nhau, anh đã sớm biết em chính là kiếp sau của Lumina rồi. Vấn đề ở chỗ anh có muốn tiết lộ ra hay không thôi!
Mikazuki chợt nhoẻn miệng nở nụ cười nhẹ.
_ Đồ ngốc, nếu anh đã biết sớm như thế, tại sao lại không chịu nói cho em biết? Và làm thế nào anh lại biết em chính là cháu gái thần biển?
_ Đơn giản lắm… Vì dù em có thay đổi như thế nào, thì đôi mắt xanh tựa như biển cả ấy là bằng chứng thiết thực nhất. Cái này có lẽ không ai để ý nhưng các thế hệ người cá xuất hiện trên đất liền đều mang đôi mắt xanh như biển khơi. Ngay từ đầu anh đã biết em là ai… nhưng anh không tiết lộ chỉ vì muốn chờ đợi!
_ Chờ đợi điều gì?
_ Chờ đợi cho suy nghĩ trong anh sẽ nhìn và chấp nhận em với cái tên Mikazuki Tsuchimikaido chứ không phải Lumina Minamiya. Chờ đợi cho trái tim này có thể hướng về người con gái mang tên Mikazuki Tsuchimikaido!
_ Baka Kitsune, từ lúc nào mà anh lại tình cảm sướt mướt như thế… Quả thật nói những câu xúc xiểm, đâm chọt người khác hợp với anh hơn nhiều. Baka Kitsune!
………………………………………………
………………………………………………
_ Tsuneharu… tại sao luôn lại là ngươi… tại sao Amaterasu lại có một tên đồ đệ phiền phức như ngươi? Tại sao ngươi cứ luôn phải đối đầu với ta như vậy? Trả lời ta đi, Tsuneharu…
Mikazuki đỡ Tsubaki đứng thẳng dậy, tuy có một chút khó khăn cũng như sự thăng bằng về cơ thể.
_ Ồn ào quá Susanoo. Nếu ngươi muốn biết câu trả lời thì đi mà hỏi cái tên Tsuneharu gì gì đó. Ta không phải hắn, nên không thể trả lời câu hỏi của ngươi được đâu. Tố Trản Ô Tôn Susanoo!
Đắm tâm trí trong sự phẫn nộ, Susanoo không ngần ngại lao đến với thanh kiếm sắc bén trên tay. Ngài định tấn công Tsubaki đứng còn không vững thì đã bị Mikazuki đối mặt trực tiếp. Với chiếc đuôi cá thuận lợi cho việc di chuyển tự do dưới nước, Mikazuki biết tận dụng điểm mạnh của mình, cô ấy nhảy ùm xuống biển rồi bất ngờ phóng lên cùng thanh Katana cứ chém qua chém lại khiến thần biển không thể tiến đến gần Tsubaki.
Đòn tấn công của Mikazuki, Susanoo hoàn toàn có thể phá giải được hết, nên không thể gây thêm sát thương gì cho ngài. Tưởng chừng như thế… nhưng không hiểu sao toàn cơ thể Susanoo tự động rách toạc ra thêm chi chít vết thương. Giống như ngài đã bị chém trước đó mà chính bản thân cũng không hề hay biết.
Mikazuki lạnh lùng tra lưỡi kiếm vào vỏ trước khi tung mình xuống dưới biển và bơi vào chỗ Tsubaki.
_ Kiếm pháp tự do: Ten’I Muhou ( Vô Ảnh Kiếm)!
Mikazuki tiếp tục nhảy xuống biển, thì đúng lúc Tsubaki đang nâng thanh kiếm lên cao. Linh lực từ lưỡi Katana cộng hưởng với hàng trăm thanh Katana trên mặt đất khác, làm cho chúng lơ lửng giữa không trung giống như lực điện từ.
_ Lúc nãy ta vẫn chưa kết thúc lượt kiếm của mình nhỉ… Giờ thì nhận lấy đây Susanoo!
Tsubaki xoay đầu kiếm đâm phập xuống nền cát.
_ Kiếm Pháp Sát Thần: Hyakki Yakou – Night Parade of One Hundred Demons ( Bách Quỷ Dạ Hành)!
Hàng trăm thanh Katana được phủ lấy bởi linh lực cho phép giết thần bay thẳng vào Susanoo như một con trăn khổng lồ đâm vào đối thủ. Chúng tiếp tục chuyển hướng bay lên cao và đâm thẳng xuống đầu Susanoo như cơn mưa nặng hạt. Hàng trăm thanh Katana rơi xuống, tương tự như hàng trăm con quái vật đang cùng tấn công một mục tiêu duy nhất. Đó chính là kiếm pháp mạnh nhất cho phép con người có thể chạm đến được thần linh.
……………………………
Không chấp nhận một kết cục như vậy. Susanoo vung kiếm chém gãy nát hết những thanh kiếm đâm xuống mình. Ngài cứ thẳng tiến lao vào Tsubaki như một con mãnh thú điên dại.
_ ĐỪNG CÓ XẤC XƯỢC XEM THƯỜNG TA TSUBAKI… TA LÀ TỐ TRẢN Ô TÔN SUSANOO… VỊ THẦN CỦA BIỂN KHƠI VÀ BÃO TỐ. TA LÀ VỊ THẦN MẠNH MẼ NHẤT MÀ IZANAGI ĐÃ TẠO RA. CON NGƯỜI… CON NGƯỜI NHÃI NHÉP KHÔNG THỂ ĐỐI ĐẦU VỚI MỘT VỊ THẦN VĨ ĐẠI NHƯ TA… TSUBAKI…
Sự phẫn nộ của thần đã lên đến đỉnh điểm. Đó cũng là khoảnh khắc con người trở nên yếu đuối, sợ hãi nhất khi đối mặt với thần linh. Ấy nhưng Tsubaki vẫn hiên ngang lạ thường, không tỏ ra sợ sệt, không tỏ ra điên cuồng… Trái lại là một thái độ điềm tĩnh, thậm chí còn có thể cất được tiếng thở dài.
_ Đó là lý do vì sao trông ngươi thật đáng thương Susanoo… Đó là lý do vì sao, ngươi không thể trừng phạt được con người. Và đó cũng là lý do vì sao ta nói tốt hơn hết ngươi chỉ nên tồn tại trong trí tưởng tượng của con người!
………………………………..
Trên mảnh đồi cao kia. Hanabi vừa hạ lệnh cho khẩu nòng súng chuyên chế bắn ra một thanh kiếm thẳng về hướng Tsubaki. Dù chỉ cần một cánh tay trái và một con mắt phải, Tsubaki vẫn nhận biết và có thể bắt lấy thanh kiếm ấy một cách dễ dàng. Một thanh kiếm cán đỏ, bao đỏ được phong ấn bởi một sợi xích nhỏ… Thanh kiếm này đã từng được phu nhân Malisa, tức mẹ của Tsubaki và Tsukusa giao cho đứa con trai ngay khi hắn vừa chuyển đến Kyuushi. Thanh kiếm Sakura danh bất hư truyền được làm riêng cho Lumina mà chưa từng được sử dụng trong thực chiến.
_ Ta biết tên thật của ngươi. Đã đến lúc tỉnh giấc rồi… Thần kiếm Kusanagi!
Thảo Thế Kiếm Kusanagi, một trong Tam Chủng Thần Khí trong truyền thuyết. Chẳng phải nó hiện đang ở trong tay gia tộc Tsuchimikaido hay sao? Làm thế nào thanh Sakura của Lumina lại có thể là Kusanagi được? Đó là một câu hỏi ta tạm thời gác sang một bên. Điều quan trọng là thanh kiếm đã đáp lại lời triệu hồi của Tsubaki. Sợi dây xích quấn quanh thanh kiếm dần biến mất. Cho phép Tsubaki rút nó một cách dễ dàng. Đó là một thanh kiếm lưỡi đỏ vô cùng tuyệt đẹp. Nhất là khi nó ánh lên những âm thanh rì rào như tiếng sóng biển đang vỗ.
Chỉ cần một lần vung kiếm, sức mạnh của nó, quyền năng của nó cho phép đánh bật Susanoo ngay cả khi thần biển còn chưa kịp chạm vào hắn.
Susanoo nghiến răng tức giận.
_ Là thần kiếm Kusanagi!
_ Không chỉ có nhiêu đó đâu Susanoo…
Tsubaki đâm Kusanagi xuống cát để thò tay vào túi áo lấy ra một thứ hình tròn có mặt kính bên ngoài.
_ Bát Chỉ Kính Yato no Kagami!
Hết Thảo Thế Kiếm, bây giờ lại đến Yato no Kagami. Hai món bảo vật tượng trưng cho hai gia tộc Tsuchimikaido và Kurahashi bằng cách nào lại có trong tay Tsubaki?
Tsubaki thoáng nhớ lại cái đêm trước ngày diễn ra trận chiến. Trong lúc kiểm tra thì Tsubaki phát hiện bên trong bức tranh Lumina để lại có độn một vật gì đó. Khi hắn mở bức tranh ra, hắn không ngờ rằng thứ được giấu bên trong chính là chiếc gương trong truyền thuyết Yato no Kagami… thứ bảo vật đáng lẽ đang thuộc về nhà Kurahashi.
_Mình cũng chẳng hiểu nổi tại sao Bát Chỉ Kính lại được cất giấu trong bức tranh của Lumina… Nhưng đây là cơ hội ngàn năm có một mà mình phải tận dụng!
Tung chiếc gương lên cao. Mặt kính ghi lại hình ảnh của thần kiếm Kusanagi và tự động bay thẳng về tay Mikazuki vừa mới trồi lên từ dưới biển. Trong tay Mikazuki, chiếc gương tự động biến thành một thanh Kusanagi thứ hai, mang sức mạnh và quyền lực giống y như bản thể gốc. Như thế có nghĩa, ngoài Tsubaki ra, Mikazuki cũng có thể sử dụng được thần kiếm.
_ Khi ba món bảo vật ở gần nhau. Chúng sẽ bắt đầu cộng hưởng và giải phóng sức mạnh thật sự được phong ấn bên trong chúng. Ngươi hiểu đó là gì không Susanoo?
Phía trước là Tsubaki, phía sau là Mikazuki. Cả hai tạo thành thế vòng kiềm bao vây Susanoo từ hai hướng cùng thần kiếm Kusanagi trên tay. Ngay khi Susanoo đang không biết tính toán thế nào thì lại gặp ngay câu hỏi của Tsubaki. Câu hỏi đó càng khiến ngài trở nên hoang mang hơn.
_ Xuất hiện đi, món bảo vật tượng trưng cho lòng nhân từ: Bát Xích Quỳnh Khúc Ngọc Yasakani no Magatama!
Từ ngực trái Mikazuki lóe lên hai luồng linh lực cực kỳ lớn. Hai nguồn linh lực một đỏ một hồng phấn ấy hòa chúng với nhau tạo thành hình của một khúc ngọc bội, sau đó thì nó tự động tách ra và bay về hai thanh Kusanagi. Dẫn đến hai lưỡi kiếm bốc hỏa. Của Tsubaki là ngọn lửa màu đỏ, còn của Mikazuki là ngọn lửa màu hồng.
_ Kiếm pháp tự do. Kỹ năng Song Kiếm: Kagutsuchi no hi no naka ni sakura mankai ( Anh Đào Nở Rộ Trong Tàn Lửa Kagutsuchi)!
Song kiếm không phải là cứ một Samurai với hai thanh kiếm. Mà chỉ cần một đòn phối hợp đẹp mắt, tương trợ lẫn nhau đó cũng được xem như trình độ bậc cao của Song Kiếm. Tsubaki và Mikazuki đồng loạt vung kiếm. Hai lưỡi đao lửa hai màu từ đằng trước và sau cùng bay thẳng về phía Susanoo một cách trực diện, tạo nên một cột lửa đỏ hồng xuyên thẳng bầu trời đêm, thổi tan đi cơn bão tuyết muối đang hoành hành, đem đến sự ấm áp cho nhân gian. Tố Trản Ô Tôn Susanoo, vị thần của biển cả và bão tố… đang bị thiêu trụi trong ngọn lửa của niềm tin lẫn sự hy vọng.
_Vậy thì hãy giao hết mọi thứ cho ta… Hãy cứ hận thùđi. Nếu muốn dành lấy chiến thắng, thì ngươi không còn sự lựa chọn nào khác ngoài tiếp tục thù hận… Cứ giao mọi thứ cho ta, Tsubaki
................................................
................................................
Tsubaki không còn mảy may quan tâm đến bất cứ điều gì đang diễn ra xung quanh hắn. Cũng giống như bao người khác, ta sẽ chẳng tập trung vào thứ gì một khi ta đã đánh mất người quan trọng nhất đối với bản thân. Những gì Tsubaki có thể làm được… hoặc thậm chí đó chỉ đơn thuần chỉ là một cách phản ứng tự nhiên của cơ thể. Tsubaki chỉ biết ngồi yên tại vị trí ấy, hai tay ôm chặt lấy thi thể Mikazuki không buông. Hắn áp mặt mình lên mái tóc tím đen xõa dài của Mikazuki để linh hồn như vừa rời khỏi thể xác.
_ Tsubaki Minamiya. Vẫn lại là ngươi… Tại sao ngươi luôn cứ như vậy? Tại sao ngươi luôn là cốt lõi trung tâm của mọi vấn đề. Tại sao Haona no Mikoto lại chấp nhận chết vì ngươi? Nhãi ranh Tsubaki!!!
Chìm đắm bản thân mình trong sợ phẫn nô xâm chiếm toàn bộ tâm trí. Susanoo – sama vung kiếm lên cao và chẻ xuống một đường trực diện, hòng kết liễu Tsubaki trong nháy mắt.
Chỉ có điều, ý định của Susano không thể thực hiện vì bỗng nhiên từ đâu đó, xuất hiện hai vật thể cùng chặn đứng lưỡi kiếm của ngài, cứu sống Tsubaki trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc.
_ Oi Kazuto – kun, có nghe tôi nói gì không hả Kazuto – kun?
_ Tsubaki…
Thứ chặn ngang đòn kết liễu của Susanoo – sama là một thanh Omi Yari đi cùng với một thanh Tachi cỡ lớn. Và đương nhiên, không cần nói cũng biết chủ nhân của hai món vũ khí dám đối đầu với thần linh ấy chính là Hajima thiếu chủ có mái tóc trắng như bạch kim và William, hậu duệ của gia tộc nhẫn giả lâu đời Saotome. Họ cùng xuất hiện, cứu Tsubaki một bàn thua trông thấy… nhưng họ cũng không khỏi lo lắng trước quyền năng của thần. Tệ hơn chính là tình trạng của Tsubaki ngay lúc này.
_ Chết tiệt, có gọi cách mấy thì cậu ta cũng không nghe thấy. Tsubaki lại tự đóng cửa trái tim mình trong bóng tối rồi ư?
_ Dù cho Kazuto – kun không còn khả năng chiến đấu. Thì chúng ta vẫn phải tiếp tục. Hajima – dono, xin yểm trợ cho tôi!
_ Được rồi!
Hai người họ vẫn chưa từ bỏ hy vọng. Vẫn tiếp tục vùng lên chiến đấu dù rằng niềm hy vọng duy nhất của họ là Tsubaki đã không còn. Đâm lao thì phải theo lao. Không thể từ bỏ giữa chừng trừ khi cuộc chiến này phải có kẻ thắng người thua.
………………………………………
Chisaki và Nanami, hai cô gái chạy đến chỗ Tsubaki. Họ xem xét tình trạng của Mikazuki cũng như tinh thần Tsubaki ra sao. Nanami là một nhà khoa học kiêm dược sĩ, nên phần nào hiểu được mức độ nghiêm trọng từ vết thương trên cơ thể Mikazuki. Cô ấy có kinh nghiệm trong những việc như vậy.
_ Nanami – san… Mikazuki…
Sau một hồi kiểm tra, nét biểu hiện trên mặt Nanami thật sự không phải là điều Chisaki muốn thấy. Cô gái mái tóc xanh lơ và đôi mắt đỏ khẽ lắc đầu.
_ Xin lỗi Chisaki hime – sama…
_ Không thể nào… Tại sao chuyện này lại xảy ra… tại sao… Mikazuki…
_ Ồn ào nhức đầu quá!
Giật mình quay sang, Chisaki tròn mắt kinh hoàng khi để ý thấy thái độ của Tsubaki. Sâu trong đôi mắt hắn thật vô hồn, lạnh lẽo, thờ ơ thêm phần u ám, tàn nhẫn với mức độ tà khí ngày càng tăng lên không ngừng.
_ Kiểm tra làm gì… Cô ấy đã chết rồi. Không cần kiểm tra thì ai cũng biết cô ấy đã chết rồi. Nhận lấy một nhát kiếm như thế… ngay cả Amaterasu, vị thần tối cao chưa chắc đã sống nổi!
_ Tsu – kun…
Hắn thật tàn nhẫn, thật đáng sợ. Từng lời từng câu cất lên từ miệng hắn tương tự như hàng trăm thanh Katana đâm chết một trái tim yếu đuối của một con người. Đôi mắt hắn thật rùng rợn, nó vô hồn tàn bạo không khác chi một con quỷ khát máu đang ham muốn chém giết nhằm thỏa mãn bản thân. Chisaki lẫn Nanami còn để ý thấy một điều rằng: linh lực màu xanh… thứ linh lực mạnh mẽ, tinh khiết bao quanh Tsubaki đang dần dần chuyển hóa thành màu đen hắc ám. Và khi bị thứ linh lực ấy cuốn lấy, Chisaki và Nanami đều phải nhận lấy một áp lực cực lớn. Nó giống như một sợi dây thừng đang thít chặt lấy cổ hai người vậy.
_ Tsu – kun…
_ Không cần phải lo Chisaki. Tớ vẫn là chính tớ thôi. Dù cho con quỷ bên trong tim có kêu gào cách mấy. Có xúi dục tớ chém giết… Thì tớ vẫn chỉ là tớ. Tớ biết mình cần phải làm gì!
Không cần phải nghe người khác nói gì. Tsubaki cứ như một cái xác không hồn. Hắn tự mình đứng dậy. Hai tay bế xốc Mikazuki theo kiểu công chúa rồi quay lưng lặng lẽ hướng về phía biển động như một bóng ma không tiếng.
Hắn dạo từng bước trên nền cát, nơi chiến trường rực lửa của Katana và máu vẫn chưa chấm dứt. Hắn chẳng còn quan tâm đến mọi thứ xung quanh, không nghe, không thấy, không cảm nhận được bất cứ thứ gì. Cứ lẳng lặng tiến về nơi có những cơn sóng biển tràn bờ từng đợt.
Và khi đã đứng giữa biển xanh, Tsubaki nhẹ nhàng buông tay thả Mikazuki. Để thân xác cô ấy có thể vẹn toàn trở về với lòng đại dương sâu thẳm cũng giống như Lumina trước đây. Mikazuki cứ chìm dần, cho đến khi không còn nhìn thấy được cô ấy nữa.
_ Mikazuki…
Những hình ảnh, những ký ức về người con gái luôn mỉm cười, luôn mang đến cho người khác sự ấm áp yên bình đang dần biến mất trong tâm trí Tsubaki. Để rồi tất cả chỉ còn là một màu đen của sự hư vô trống rỗng.
Tsubaki nghiến răng thể hiện sự giận dữ. Đó không còn là cơn giận của một con người bình thường mỗi khi ta gặp phải chuyện bất bình. Mà đó là một sự phẫn nộ, điên cuồng như một con ác quỷ. Hắn từ từ chạm tay lên thanh Katana mình đang có rồi bất ngờ quay đầu lại, phóng thẳng về chỗ Susanoo một cách tàn bạo.
_ SUSANOOOOO!!!!
……………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………
Đây không còn là trận đấu một chọi một giữa Tsubaki và Susanoo nữa rồi. Không chỉ Tsubaki, mà nhóm bạn 4 người còn lại cũng tham gia vào cuộc chiến. Họ luân phiên bủa vây lấy Susanoo, tạo nên những đòn tấn công liên hoàn với nhiều loại kiếm thuật khác nhau. Chỉ tiếc rằng bốn người bạn của chúng ta hoàn toàn không phải đối thủ của ngài khi toàn bộ kế hoạch hầu như bị phá giải một cách dễ dàng.
Đó chưa phải là điều tệ nhất. Thứ đáng sợ hơn bao giờ hết chính là tình trạng của Tsubaki hiện tại. Hắn không còn là một Tsubaki mà ai cũng biết… Hắn là một con ác quỷ không còn lý trí, tư duy. Thứ duy nhất tồn đọng trong linh hồn tội lỗi của hắn là một màu đen phẫn nộ và sự điên cuồng. Hắn lao đầu vào Susanoo một cách hoang dại không tính toán. Cứ vung thanh Katana trên tay chém liên tục dù biết rằng điều ấy hoàn toàn vô dụng.
Hứng chịu lấy đòn tấn công của Tsubaki, Susanoo – sama bị ảnh hưởng khá nhiều vì trên lưỡi kiếm ấy vẫn còn lưu lại một chút linh khí Sát Thần Giả. Nhưng đổi lại, thần biển vẫn có thể nở một nụ cười đắc chí pha lẫn chút xem thường trong khi Tsubaki đang chìm đắm trong sự điên dại.
_ SUSANOOOOO!!!!
_ Phải… tiếp tục điên cuồng nữa đi, tiếp tục phẫn nộ và thù hận ta đi Tsubaki Minamiya. Rồi ngươi sẽ lại bước đi trên con đường sai lầm mà kiếp trước ngươi đã từng. Ngươi sẽ giống như Tsuneharu Minamiya… sai lầm mắc tiếp sai lầm…
Tâm trí điên cuồng hoảng loạn, Tsubaki không suy nghĩ cứ tấn công dồn dập không ngừng.
_ Kiếm pháp Tsuchimikaido: Minh Minh Diệc Nguyệt Kỳ Vũ!
Tsubaki dốc hết sức lực mình còn sót lại nhằm thực hiện một cú đâm thẳng dứt điểm. Mũi kiếm vừa nhanh vừa nhọn, chỉ tiếc rằng nó lại trượt sang một bên khi Susanoo nhẹ nhàng lách người tránh. Ngài giữ chặt lấy cổ tay Tsubaki, tay kia lên cùi trỏ đánh thẳng vào mặt Tsubaki khiến hắn choáng váng. Sau đó thì kết thúc bằng một đòn lên gối, đá hắn bay cả một đoạn dài ra phía sau như đạn bắn.
_ Tsu – kun…
Thật may mắn khi Chisaki đã đứng trước ngay vị trí đâm thẳng của Tsubaki, nên cô cung chủ nhỏ đã đỡ hắn trước khi hắn đâm đầu và đất liền. Vì lực đá của Susanoo không phải mức bình thường, thành ra Tsubaki bị thương khá nặng. Bằng chứng chính là lúc hắn thổ huyết qua đường miệng từng đợt từng đợt một.
_ Tsu – kun… dừng lại đi, cậu bị thương nặng lắm rồi. Nếu cứ còn tiếp tục thì…
Mặc kệ những gì Chisaki khuyên ngăn. Tsubaki đứng bật dậy như một con người máy và tiếp tục phóng về hướng của Susanoo với tốc độ nhanh nhất có thể.
_ Tsu – kun…
Hắn vượt ngang qua William, tiện tay giựt phăng lấy Tỏa Liêm Xích Lưỡi Hái Kurashigama giắt ngang thắt lưng chàng trai ngoại quốc. Thao tác của hắn vừa nhanh, vừa lẹ, vừa nhẹ nhàng đến mức William không kịp trở tay.
_ Oi Kazuto – kun, cậu tính làm gì vậy hả?
Không chỉ có William, hắn cũng phóng ngang qua Hajima và giựt mất thanh Katana ngang thắt lưng thiếu chủ trẻ một cách bất ngờ không ai lường trước được rồi tiếp tục lao vào Susanoo như điên.
_ Tsubaki… Cậu muốn chết thật ư? Cái tên chết tiệt kia…
………………………….
Không phải hắn giựt lấy vũ khí của người mà không có lý do. Nhưng cũng có thể là do hắn hoàn toàn giao phó mọi tính toán cũng như kế hoạch chiến đấu cho bản tính phản xạ và cơ thể muốn làm gì thì làm. Với vai trò như một Samurai kiêm chiến lược gia. Dù chìm đắm trong sự hỗn mang của phẫn nộ, thù hận. Hắn vẫn biết mình đang làm gì… điều đó là đúng hay sai… Chỉ là Tsubaki đã để sự điên cuồng điều khiển lý trí… để con ác quỷ bên trong mình không ngừng thúc giục phải tìm cách giết chết Susanoo.
_ Phải, tiếp tục thù hận ta đi Tsubaki Minamiya. Ngươi không còn sự lựa chọn nào khác ngoài việc cứ nuôi mối thù kéo dài đăng đẳng theo ngươi đến hết phần đời còn lại… Dù ngươi có là một Sát Thần Giả, ngươi cũng không thể giết được một vị thần như ta một khi trái tim ngươi vẫn còn tồn tại bóng tối của tội lỗi!
Hắn chẳng thèm quan tâm đến lời nói của Susanoo. Trong đầu hắn chỉ có một cụm từ duy nhất hiện diện xuyên suốt đó là “ GIẾT”. Và hắn muốn dành tặng cụm từ ấy cho Susanoo, vị thần của biển cả lẫn bão tố.
Đầu tiên, hắn phóng lên cao rồi không ngần ngại phóng Tỏa Liêm Kurashigama về đối thủ. Kurashigama đã từng được sử dụng để đối đầu với Hajima trong Đêm Nhạc Dạ Vũ Kiếm không giống với cái hiện tại. Nói chính xác thì là sau trận đấu ấy, William cho rằng Kurashigama nếu biết tận dụng đúng cách thì sẽ trở thành một món vũ khí cực kỳ hiệu quả. Chính vì thế nên William đã dành nhiều thời gian luyện tập và nghiên cứu gãy góc về Kurashigama nhiều hơn. Cuối cùng thì chàng ngoại quốc tóc vàng đã biết nâng cấp Tỏa Liêm từ một lưỡi hái một quả tạ thành hai lưỡi hái nối với nhau bởi sợi xích. Có thê nói, Kurashigama Tsubaki đang sử dụng là phiên bản cải tiến tốt hơn cái cũ.
Khi hắn phóng Tỏa Liêm. Thì sợi xích nối giữa đã trói chặt Susanoo trong tích tắc và được ghim chặt xuống nền cát bằng hai đầu lưỡi hái sắc nhọn kia. Nhờ như vậy mà thần biển không thể nhúc nhích hay cử động để thoát thân. Vì Kurashigama vào tay Tsubaki đã lĩnh được một chút linh lực Sát Thần Giả, nên nó không hề bị phá hủy bởi cơ thể cấu thành từ nước muối nồng độ cao của Susanoo. Và như thế, nó đã giúp Tsubaki phong tỏa mọi cử động của thần.
Chưa dừng lại ở đó. Tsubaki tiếp tục tấn công bằng chính thanh Katana mình có sẵn và thanh Katana của Hajima, tạo thành một cặp song kiếm. Vì Susanoo không thể phản công trong tư thế bị trói chặt nên Tsubaki mặc sức tấn công dồn dập với cặp song kiếm ấy.
Chấp nhận gánh chịu lấy cơn phẫn nộ quá lớn từ Tsubaki. Từng nhát chém, nhát đâm, nhát rạch từ lưỡi kiếm gây nên vô số vết thương cho Susanoo, thậm chí là những lần tấn công vô cùng chí hiểm.
_ Kiếm pháp tự do. Kỹ năng Song Kiếm: Tenshi no Tsubasa ( Đôi Cánh Sứ Thần)!
Đúng như với tên gọi của nó. Tsubaki dứt điểm bằng cách thực hiện hai nhát chém sang hai bên trái phải cùng một lúc. Tạo thành một tư thế giống như một thiên sứ đang sải đôi cánh lấp lánh trên chốn thiên đường. Đó là một đòn kết liễu chí mạng khi Susanoo lĩnh hoàn toàn lấy chiêu thức ấy. Chỉ cần thấy nét đau đớn, mắt trợn tròn trên gương mặt ngài ấy, ta có thể hiệu được ngay nó hiệu quả đến nhường nào.
Nó vẫn chưa kết thúc. Cứ nghĩ Tenshi no Tsubasa là chiêu dứt điểm. Nhưng xem ra không phải khi Tsubaki tiếp tục đâm cả hai thanh Katana ngay vị trí tim Susanoo. Hắn gồng người, dồn hết sức vào hai tay cũng tương tự như việc hắn đang tự cắn vào môi mình phẫn nộ.
_ Kiếm pháp tự do, Kỹ năng Song Kiếm: Insutanto Kami( Thời Khắc Của Chúa)!
………………………………………
Trúng phải ngần ấy kiếm pháp, nhưng Susanoo vẫn có thể nở một nụ cười đắc thắng đến rợn người.
_ Thiên chúa ư? Ngươi đã bắt đầu thờ một tín ngưỡng khác ngoài Shinto sao? Đúng là tên tội đồ đáng nguyền rủa!
Lần này, thần biển sử dụng đến khả năng của mình… ra lệnh cho nước biển dâng lên, phóng thẳng vào Tsubaki. Chúng chuyển hóa thành một quả bong bóng nước nhốt hắn bên trong. Dường như Susanoo đang có ý định nhấn chìm Tsubaki cho đến khi hắn tắt thở thì thôi. Quả thật mải lo đánh nhau với Susanoo với kiếm, nên Tsubaki quên mất rằng dù sao ngài ấy cũng là một vị thần của biển và bão tố. Không thể tránh khỏi việc ngài sẽ sử dụng đến quyền năng của thần trong những trường hợp bách biến. Và giờ đây thì Tsubaki gặp chuyện không hay rồi.
_ Sai lầm mắc nối tiếp sai lầm. Niềm tin của ngươi, hy vọng của ngươi chỉ đơn thuần cất lên từ cái miệng của ngươi thôi ư Tsubaki? Thật quá sức thất vọng!
Bỗng nhiên bên trong khối cầu nước phát ra âm thanh “loạch xoạch” kỳ lạ, Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, cả khối nước vỡ tan như pháo bông, giải thoát cho Tsubaki trước khi hắn hụt hơi. Hắn vẫn bình yên vô sự, và điều đó khiến cho Susanoo phài tròn mắt ngạc nhiên trong phút chốc.
_ Nó thoát được ư? Không thể nào…
Nếu chịu để ý kỹ thì trên tay phải Tsubaki có cầm theo một thanh Tanto nhỏ. Thanh Tanto đó là món vũ khí phòng thân ưa thích và luôn được Chisaki mang theo bên mình. Vậy là trong lúc Chisaki đỡ lấy hắn, Tsubaki đã tiện tay “chỉa” được thanh Tanto này mang theo. Và thật sự phải nói lời cảm ơn Chisaki, nhờ có thanh Tanto đó mà Tsubaki thoát chết trong gang tấc. Giờ thì Susanoo đã hiểu lý do vì sao quyền năng của mình không thể giết được Tsubaki… Ngài ấy vô cùng phẫn nộ khi thấy Tsubaki được tự do trong khi mình vẫn chưa thể thoát khỏi Kurashigama.
_ NHÃI RANH TSUBAKI, NGƯƠI KHÔNG THỂ THAY ĐỔI ĐƯỢC BÁNH XE SỐ PHẬN. DÙ CÓ CỐ GẮNG CÁCH MẤY THÌ MỌI CỐ GẮNG VẪN LÀ CON SỐ 0 MÀ THÔI. CHẤP NHẬN LẤY NÓ NHƯ MỘT LẼ HIỂN NHIÊN ĐI TSUBAKI!
Susanoo tiếp tục dựa vào quyền năng của một vị thần, điểu khiển nước biển bắn lên cao, tự vuốt nhọn thành những mũi thương và phóng ồ ạt đến Tsubaki như một cơn mưa nặng hạt. Thay vì run sợ bỏ chạy, Tsubaki mất hết lý trí. Hắn cứ tiếp tục đâm đầu vào chốn hiểm nguy, tiếp tục chạy, vượt qua, tránh né những mũi thương một cách ngẫu nhiên điên dại. Nỗi hận thù trong hắn… sự phẫn nộ trong hắn vẫn không hề giảm xuống. Mọi hành động cử chỉ của hắn đều dựa vào phản xạ của một con ác quỷ mang tên Tsubaki Minamiya.
_Tại sao lại như thế? Tại sao nó vẫn không chịu từ bỏ… Cho dù nó có là kiếp sau của Tsuneharu Minamiya, thì cũng chỉ là một linh hồn tồn tại dưới vỏ bọc của một con người bình thường. Vậy thì lý do vì sao, một con người bình thường lại có thể đi xa được đến như thế… Ngươi rút cuộc là thứ gì… Tsubaki Minamiya?
Vượt qua chướng ngoại vật cũng như áp sát thành công, Tsubaki trượt cát xuống phía bên dưới Susanoo. Sau đó thì vung chân thực hiện một cú đá móc vào ngay hai thanh Katana còn nguyên trên cơ thể Susanoo. Nhờ vào cú đá ấy tác động lực lên hai thanh kiếm, rạch thêm hai nhát chém mạnh đến mức khiến cho cả sợi xích Kurashigama vỡ tan thành từng mảnh nhỏ. Hai thanh Katana bay vút trên không trung và cắm phập xuống vị trí gần đó không xa.
_ Kiếm pháp tự do. Kỹ năng Song Kiếm: Sutomukyatto (Storm Cat – Vũ Miêu)!
Cái gì cũng có giá của nó. Được cái này thì mất cái kia. Mặc dù thoát được khỏi sự xiềng xích của Tỏa Liêm Kurashigama nhưng Susanoo phải hứng chịu hai vết chém như hai vết mèo cào theo đúng như tên gọi của thế kiếm. Thần biển không chấp nhận việc mình bị đánh bại một cách ê mặt như vậy. Sẵn còn thanh Katana sắc bén trên tay, Susanoo quyết định phản công bằng một nhát chém trực diện ngay khi Tsubaki mất cảnh giác. Kết quả là Tsubaki bị đánh bay cả đoạn dài thêm lần nữa.
_ Hime sama, Kazuto – kun bay mất rồi kìa!
_ Xin cứ giao cho tôi!
Chisaki nhanh chóng chạy ra đón đầu trước Tsubaki. Và quả thật đây là lần thứ hai trong ngày Chisaki cứu hắn trước khi đâm đầu thẳng xuống đất. Cứ mỗi lần đỡ lấy hắn là Chisaki cũng đều ngã ngửa mấy vòng dưới nền cát. Riết tóc tai quần áo cũng rối mù theo.
_ Tsu – kun, Tsu – kun, đánh như thế đủ rồi. Nếu còn cố nữa thì cơ thể cậu sẽ…
Hạ giọng giữa chừng và im thin thít không nói thêm bất cứ tiếng nào. Đôi mắt Chisaki trợn to hết cỡ đi đôi cùng với sự sợ hãi không ngừng trên gương mặt căng thẳng đầy mồ hôi hột ấy.
_ Hime – sama, Kazuto – kun có…
William và Nanami cũng khẩn trương chạy đến chỗ hai người họ xem xét tình hình ra sao. Ngay khi vừa đến nơi, cả chàng trai ngoại quốc và cô công chủ giả cũng có chung một nét bàng hoàng tương tự như Chisaki. Họ không dám tin vào mắt mình, không dám tin một sự thật đang diễn ra ngay tại đây.
_ Ka… zuto – kun… tay phải cậu ấy…
_ Biến đâu mất rồi…??
Theo cách nhìn nhận vấn đề của cả ba người. Họ có chung một cảm giác sợ hãi khi cánh tay phải của Tsubaki đã không còn nữa. Đúng… trong lúc bị Susanoo phản công, lưỡi kiếm của thần biển đã vô tình chém đứt đi cánh tay phải hắn. Để giờ đây phần bị cắt trúng ấy nhem nhuốc cả một vũng máu đỏ. Có lẽ đau lắm… Bị cắt đi một bộ phận trên cơ thể mình như thế ắt hẳn sẽ rất đau. Nhưng cũng không thể biết được chắc chắn vì Tsubaki đã ngất từ lúc nào không hay.
_ Cánh tay phải… tay cầm kiếm… tay cầm cọ vẽ của Kazuto – kun… Bây giờ không thể sử dụng được nữa sao? Rút cuộc thì chuyện gì đang diễn ra thế này?
_ William – san…
Không cần phải nói thêm câu gì nữa. William từ từ đứng dậy với thanh Tachi trên tay.
Đúng lúc đó thì Hajima thiếu chủ cũng vừa đến nơi.
_ Tình hình của Tsubaki thế nào rồi...
_ Hajima – kun… Tsu – kun, cậu ấy…
Hajima thoáng nhìn qua nét bàng hoàng trên gương mặt Chisaki, không hiểu lý do vì sao Chisaki lại sợ hãi đến như vậy. Cho đến khi ngước xuống thì mới biết… đấy quả thật là một cái giá phải trả vô cùng lớn khi tên dở người Tsubaki quyết định gánh vác lấy toàn bộ số mệnh của cả ba gia tộc.
Hajima hiểu rõ tình hình hiện tại. Đối với cuộc đời của một Samurai, thanh Katana là tượng trưng cho sức mạnh, cho niềm kiêu hãnh, cho lòng tự trọng và sinh mạng của kiếm khách ấy. Đánh mất Katana, tức là lòng tin không vững vàng. Gãy mất Katana tức là sinh mạng sẽ chấm dứt. Còn nếu mất đi bàn tay cầm kiếm… thì đó lại là một phạm trù khác. Mất đôi tay… đồng nghĩa với việc sẽ mất đi cơ hội cầm kiếm chiến đấu… mất đi cơ hội ra chiến trường và dành lấy chiến thắng.
_ Xem ra Kazuto – kun không thể chiến đấu được nữa. Đây cũng được xem như cái giá phải trả cho sự ngạo mạn vì đã quá ỷ lại vào Sát Thần Giả của chúng ta. Bây giờ đến phiên chúng ta tự mình đứng lên chiến đấu rồi. Theo ngài thì sao, Hajima thiếu chủ?
_ Đó cũng là điều tôi định nói đây. Tay chân mắt mũi thế kia, tốt hơn hết là cứ nằm yên một chỗ đánh một giấc cho khỏe đi. Ngay khi tỉnh dậy, thì chắc lẽ mọi thứ đã xong hết rồi!
_ Oh my, thật là ngạo mạn thưa Hajima thiếu chủ… Nhưng tôi lại có ấn tưởng với những người có tính cách hiên ngang như vậy!
……………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………
_ Tối quá… sao mà tối đến như thế. Mình đang ở đâu đây?
Trong một nơi nào đó vô hình vô định. Tại sao lại nói nó vô hình vô định? Đơn giản vì nơi đó không hề có ánh sáng, không có cảnh vật, không màu, không mùi, không vị, không có bất kỳ âm thanh thậm chí là tiếng gió hay tiếng côn trùng bay quanh. Chỉ có duy nhất một mình Mikazuki ở nơi bóng đen bao trùm lấy tất cả.
Nhưng đó không phải điều Mikazuki quan tâm. Thứ cô quan tâm chính là bản thân mình kìa. Cô còn nhớ rất rõ giây phút cuối cùng. Giây phút mình hứng chịu lấy đường kiếm của Susanoo và rồi mình đang có mặt ở ngay đây.
_ Mình chết rồi ư? Vậy ra nơi này chính là cõi niết bàn… Không giống như mình đã từng tưởng tượng!
_Dĩ nhiên là không rồi. Vì đây không phải là Hoàng Tuyền Yomi!
Bỗng nhiên có một giọng nói nào đấy cất lên trong chốn hư vô. Một giọng nói thanh cao, ngọt ngào, pha đậm chất dịu dàng mà khi nghe ta có thể liên tưởng được ngay đến một người con gái thùy mị, nết na. Mikazuki ngoảnh đầu lại. Ấn tượng đầu tiên đó chính là những cánh hoa anh đào đỏ và hồng hòa lẫn vào nhau khẽ bay nhẹ nhàng theo chiều gió thổi. Mới đây chỉ là màu đen sâu thẳm, nhưng bây giờ thì nó đã có một chút sắc đỏ và hồng rồi. Những cánh hoa anh đào thật tuyệt đẹp.
Nếu có hoa anh đào rơi, điều đó đồng nghĩa với việc sẽ có những cây hoa anh đào. Và thật sự có hai cây hoa anh đào, một màu đỏ, một màu hồng mọc gần nhau và cùng rải đi những cánh hoa anh đào lung linh ấy.
Ring Ring.
Là tiếng chuông… Tiếng chuông vang vọng giữa chốn hư vô, âm thanh đầu tiên Mikazuki nghe được sao thật thân thương đầm ấm. Người rung chiếc chuông nhỏ là một cô gái ngồi dưới gốc của hai cây hoa anh đào. Người con gái ấy diện trên người một bộ Yukata hồng có thêu hình những cánh hoa anh đào đỏ, cùng màu với hai cây Sakura. Một người con gái yêu kiều, nết na và càng tỏ ra quý phái khi cô ấy lặng nhìn Mikazuki với nụ cười rạng rỡ cùng mái tóc đỏ ngắn ngang vai đẹp như một bức họa kiệt tác.
Mikazuki biết người ấy. Biết mái tóc ấy, biết gương mặt ấy. Và thậm chí không có gì phải ngạc nhiên khi biết người đó giống mình như hai giọt nước.
_ Lumina Minamiya…
_Vâng, Lumina là tên của tôi. Chào mừng vì đã đến ranh giới giữa sự sống và cái chết, Mikazuki – san!
Người con gái tóc đỏ mang tên Lumina. Cuối cùng thì hai người cũng đã có thể gặp được nhau dù rằng không gian lẫn thời gian đều không phù hợp cho lắm. Có thể đây chỉ là một giấc mơ… và nếu như đây thực sự là một giấc mơ, Mikazuki cũng không muốn bỏ lỡ cơ hội được trò chuyện với nhân vật vô cùng quan trọng.
Chỉ bằng một cái đưa tay nhẹ từ trái sang phải. Cả không gian tối om bao trùm xung quanh thoắt một cái đã biến thành một khung cảnh núi rừng và bầu trời đêm vĩnh hằng khi có ánh sáng mặt trăng tròn lan tỏa. Nơi hai người họ đang đứng là một mỏm đồi đá cao có hai cây anh đào một đỏ một hồng vẫn tiếp tục đua nhau nở hoa. Và mỏm đồi này sẽ cho họ một vị trí để ngắm nhìn mặt trăng tốt nhất, đẹp nhất, sống động nhất.
Lumina còn dịu dàng đưa tây nâng bình rượu đổ đến nửa chén. Sau đó thì nhẹ nhàng đẩy về chén rượu về phía Mikazuki.
_Dù sao thì cũng đã có mặt ở đây rồi. Sao cô không thử một chút rượu và cùng hưởng nguyệt nhỉ. Hôm nay trăng tròn cực đẹp đó!
Dù có chút bất ngờ nhưng Mikazuki không cảm thấy có một sự gian dối, lừa gạt nào ở đây. Không đúng… phải là Mikazuki hoàn toàn tin tưởng Lumina đến từng lời, từng cử chỉ, từng thái độ một. Không nghi ngờ, không cần phải dè chừng cẩn thận. Tinh thần Mikazui vô cùng thoải mái và có thể tiến đến gần Lumina, ngồi xuống và thưởng thức rượu với trăng không một chút do dự. Chỉ là cô ấy vẫn còn một số chuyện phiền lòng… nên chén rượu trên tay vẫn chưa được đụng đến.
_Có chuyện gì thế? Sợ tôi sẽ cho độc hay thứ gì kỳ lạ vào sao? Yên tâm… đây là một trong những đặc sản nổi tiếng ở vịnh Kyuushi. Cô cũng đang ở đó mà đúng không? Chỉ cần nhấp môi một ít là sẽ nhận ra ngay!
_ Không phải! _ Mikazuki khẽ lắc đầu _ Được gặp và nói chuyện với Lumina – san, tôi thấy mình không cần phải nghi ngờ hay tỏ ra thận trọng gì hết. Cảm giác giống như hai chúng ta đã từng quen thân nhau từ trước vậy. Chỉ là tôi đang đắn đo một vài điều… đắn đo về…
_Về Tsu – kun… có phải không?
Mikazuki khẽ gật đầu thêm lần nữa.
_Tuy đây là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau. Nhưng tôi cũng có cảm giác như suy nghĩ của hai ta, con tim, đều hòa chung một nhịp đập, đều có chung một hướng đi. Thậm chí cả cảm xúc cũng về chung một người. Tsu – kun quả thật luôn biết cách khiến cho người khác phải để mắt đến!
_ Phải… anh ấy luôn là như vậy mà. Cứ dở dở ương ương, làm những điều điên rồ, nói những câu xúc xiểm người khác như một lẽ tự nhiên. Nhưng trái tim anh ấy thì độ lượng không có giới hạn. Vì anh ấy cô đơn… vì anh ấy tự trừng phạt tội lỗi của mình gây ra… nên mới tự dấn thân vào sự lựa chọn khắc nghiệt như thế… Baka Kitsune!
_Hm hm, quả là một từ ngữ thú vị để miêu tả tính cách của Tsu – kun… Baka Kitsune… Hagoromo Kitsune… một cách nói ví von so sánh Tsu – kun như loài cáo trắng, loài vật linh thiêng tượng trưng cho các vị thần. Có lẽ vì cái tên ấy… đã khiến Tsu – kun phải gánh vác trách nhiệm nặng nhọc này!
………………………
_ Lumina – san, thật ra…
_Chỉ cần Lumina là được rồi!
_.... Lumina… cô không giận anh ấy ư? Cô không giận vì tất cả tội lỗi mà anh ấy đã gây ra cho cô trong ba năm trước sao?
Lumina quay sang Mikazuki với nụ cười dịu dàng rạng rỡ như một đóa hoa mùa hè nở rộ.
_Vì điều gì? Vì điều gì mà tôi lại phải giận Tsu – kun?
Mikazuki trở nên trầm ngâm khi cứ xoay xoay chén rượu trên tay. Vì cô nhớ lại những ký ức đã bị Tsukuyomi phong ấn của Tsubaki… ký ức về cuộc chiến Đêm Định Mệnh của ba năm trước. Ký ức về sự kết thúc của một Samurai chân chính và lãnh chúa nhân ngư. Những ký ức đau buồn ấy… Mikazuki cũng có chút ngập ngừng không dám nhắc lại. Nhưng cô biết, không phải dễ dàng gì mình mới có cơ hội được gặp Lumina. Nếu không hỏi, thì mãi mãi mình sẽ không bao giờ biết được câu trả lời.
_ Tôi đã thấy rất rõ… thấy rất rõ hình ảnh cuối cùng. Nhìn thấy rất rõ người cầm thanh kiếm chấm dứt Đêm Định Mệnh chính là Tsu – kun. Và người chịu lấy mọi đau khổ cũng như vận mệnh kết thúc là Lumina… Cô không hận anh ấy ư?
_Không!
Mikazuki lấy làm ngạc nhiên vì câu trả lời dứt khoát, không chút đắn đo, không chút ngập ngừng mà cũng không cần phải suy nghĩ. Có lẽ ngay từ đầu, trong thâm tâm Lumina vẫn chỉ luôn có mãi môt câu trả lời duy nhất cho câu hỏi ấy. Và chỉ cần nhìn thoáng qua nụ cười hạnh phúc trên gương mặt Lumina, Mikazuki hiểu rõ cô ấy không hề nói dối.
_Người tìm thấy tôi đầu tiên là Tsu – kun. Người thay đổi con người tôi là Tsu – kun. Người cho tôi biết cảm giác yêu và cuộc sống như bao cô gái khác cũng là Tsu – kun. Một người đã cho tôi nhiều như thế, trả ơn còn không đủ thì làm sao có thể thù ghét được. Cho đến bây giờ, dẫu cho mạng sống này do anh ấy tước đi. Tôi vẫn nghĩ đó là cách duy nhất để giải thoát cho tôi khỏi sự hận thù của Susanoo – sama. Ba năm dài tìm kiếm sự tha thứ, vì những điều Tsu – kun đang phải gánh chịu ngay trong thời điểm hiện tại… Anh ấy cần được giải thoát khỏi sự rằng buộc với định mệnh và sống một cuộc sống tự do hoàn toàn!
Lumina nhẹ nhàng nâng chén rượu kê lên bờ môi đỏ mọng nhỏ nhắn thưởng thức vị cay nồng của nó. Rồi tiếp tục quay sang Mikazuki với nụ cười không phai tàn.
_Còn cô thì sao Mikazuki. Nếu người trong quá khứ ấy là cô… thì liệu cô có sẵn sàng tha thứ cho Tsu – kun không? Cô có dám chấp nhận đương đầu với nỗi thù hận trong tim và dễ dàng chiến thắng được nó hay không?
_ Dĩ nhiên là có!
Hiện sâu trong đôi mắt Mikazuki nhằm đáp trả lại nụ cười của Lumina là một ngọn lửa kiên định vững vàng. Mikazuki trả lời cũng không cần phải tốn thêm thời gian suy nghĩ hay những thứ tương tự. Nó giống như một phản xạ, làm ngay không cần phải dây dưa, đắn đo. Nói thật những gì mình đang nghĩ trong lòng một cách thành thật nhất.
_ Anh ấy đã làm cho tôi rất nhiều thứ. Cho tôi nhìn được những ý nghĩa đằng sau những gam màu sắc lung linh trên các bức tranh. Cho tôi hiểu được rằng niềm tin vào chính bản thân mình quan trọng như thế nào. Cho tôi một lý do để tiếp tục chiến đấu với niềm hy vọng trong tay. Đối với tôi, Tsu – kun là người không ai có thể thay thế. Tôi yêu Tsu – kun, và không hối hận khi phải hy sinh mạng sống này vì anh ấy!
Trước câu trả lời đó, Lumina vẫn nở nụ cười.
_Thật tuyệt Mikazuki… Thế là cô đã lựa chọn con đường của chính mình rồi. Xin chúc mừng!
Hai cánh hoa anh đào một màu đỏ một màu hồng từ hai cây Sakura nhẹ nhàng rơi xuống chén rượu trên tay Mikazuki. Ngay lập tức, hai cánh hoa ấy lóe lên hai vầng sáng, chói lóa đi tầm nhìn của Mikazuki. Những gì cô có thể cảm nhận được chỉ là một nguồn linh lực cực lớn thổi qua cô mái tóc tím đen xõa dài của mình.
_Mikazuki. Khi xưa, cháu gái thần biển là Hanao no Mikoto đã đem lòng yêu một trong ba đệ tử dưới thần Amaterasu, tổ tông Tsuneharu Minamiya, nên mới dẫn đến cớ sự của bánh xe định mệnh cũng như sự nguyền rủa. Và chỉ có chúng ta, những truyền nhân của hai người ấy mới có thể chấm dứt được sự phẫn nộ và thù hận của Susanoo – sama. Đừng bao giờ từ bỏ niềm tin lẫn sự hy vọng. Chỉ cần còn chúng trong tay, cô cũng đều vượt qua được muôn vàn khó khăn. Tôi tin cô có thể làm được… tin rằng cô có thể thay tôi đến bên Tsu – kun khi anh ấy cần và kết thúc trận chiến này!
_ Lumina… nhưng mà tôi…
_Sẽ không sao đâu! _ Lumina chợt nắm lấy bàn tay Mikazuki. Cô áp trán của mình vào trán Mikazuki như cùng sẻ chia sự thấu hiển hay suy nghĩ _Tôi vẫn luôn ở đây, dõi theo hai người. Vì dù sao đi chăng nữa, tôi cũng không bao giờ biến mất, phải không… thân phận mới của tôi?
……………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………
Tsubaki chợt bừng tỉnh sau một giấc ngủ không biết đã kéo dài trong bao lâu. Có thể là một phút, la năm phút, là mười phút, hay thậm chí là một ngày tròn. Nếu thế thì trận chiến với thần biển diễn biến như thế nào rồi. Hắn tự nhấc cái thân hình nặng nề của mình dậy, đưa tay trái lên mặt, đỡ cho cái đầu cứ quay mòng mòng đau như búa bổ. Hắn ráng nhớ xem lần cuối mình còn tỉnh táo là khi nào…
_Khi nào ấy nhỉ? Mình chỉ nhớ được lúc một giọng nói nào đó bên trong xúi dục mình hận thù và giao mọi thứ lại cho hắn… Vậy ra đó là linh hồn của Tsuneharu Minamiya, tổ tông nhà Minamiya ư? Linh hồn của sự thù hận!
Đưa mắt đảo một vòng xung quanh. Vẫn là bãi cát gần biển động có vòi rồng. Vẫn là những cơn bão tuyết muối lu mờ mọi thứ. Trận chiến với thần biển vẫn chưa kết thúc. Các vệ sĩ ba gia tộc vẫn đang dốc hết hơi thở của mình để chiến đấu, trong khi bản thân mình lại bị ngất lúc nào không hay, thật đáng chê trách khi mang trên mình cái danh thống lĩnh nhà Minamiya.
Chếch một hướng 30 độ về bên phải, Tsubaki trợn tròn mắt khi thấy hai người nằm yên bất động ở đó. Một người con trai tóc bạch kim, chiến phục đen với thanh Yari bên cạnh. Một người con gái trong bộ chiến phục kỳ dị màu xanh, mái tóc tím giắt sang một bên. Cả hai đều nằm ở đấy, không chút cử động hay phản hồi gì hết.
_ Hajima… Chisaki…
Hướng về phía bên phải cũng một góc 30 độ. Tsubaki còn thấy rõ một tên Shinobi tóc nửa vàng nửa đen ngồi dựa lưng vào một mỏm đá. Phía trước là một người con gái tóc xanh lục. Và cả hai cũng nằm yên bất lực khi thanh Katana và thanh Tachi cùng cắm trên nền cát.
_ William… Nanami…
Tsubaki nghiến răng thể hiện sự phẫn nộ đang chảy trong huyết quản. Hắn muốn bật mình ngồi dậy để nắm lấy thanh kiếm đánh trả kẻ đã gây ra thương tích cho những cộng sự của mình. Nhưng như có thứ gì đó níu kéo hắn lại. Cả cơ thể hắn nặng nề như đá… và hình như hắn mất đi một chút thăng bằng khi đứng. Một chút thăng bằng ấy nằm ở bên phải. Khi ngước mắt nhìn xuống thì hắn mới phát hiện ra cánh tay phải của mình đã không còn nữa rồi. Cánh tay cầm kiếm, cánh tay cầm cọ để vẽ. Con đường trở thành một thống lĩnh. Con đường trở thành một họa sĩ đại tại… giờ đây không còn con đường nào mà hắn có thể lựa chọn. Ước mơ của hắn, tương lai của hắn đã khép lại vĩnh viễn.
_ Susanoo…
Hướng mắt về phía trước. Tsubaki thấy rõ vị thần của biển, Tố Trản Ô Tôn Susanoo trong hình dáng của Tsubaki ba năm về trước khi còn mang trên người danh hiệu Đệ Nhất Kiếm Vũ Sư cao quý. Cả cơ thể ngài ấy cũng xuất hiện chi chít vết thương nặng nhẹ đều có. Dù cho có là một vị thần quyền năng hay bất tử, cũng không thể trụ được lâu khi đối phó với kiếm thuật Sát Thần. Cho nên bây giờ… trông ngài ấy giống như một chiến binh Samurai sức tàn lực kiệt, không biết sẽ gục ngã khi nào trên chiến trường. Đó là chưa nói đến một đội quân phân thân nước mà ngài vừa mới tạo ra đang từ từ tiến vào đất liền như những con zombie trong mấy bộ phim kinh dị.
Không còn sự lựa chọn nào khác. Dù cho đã mất đi một cánh tay nhưng số mệnh đã tuyệt tình không cho phép Tsubaki dừng lại. Hắn không còn con đường nào khác ngoài việc nâng kiếm tiếp tục chiến đấu.
_ SUSANOOOO
Phóng đến như một con mãnh thú hoang dại. Tsubaki không còn đầu óc suy nghĩ chiến lược mà để cơ thể tự do hành động theo ý muốn. Với thân thế được tôi luyện khắc nghiệt trong nhà Minamiya, Tsubaki hoàn toàn có thể vượt mặt những ảnh phân thân nước lặt vặt không đáng quan tâm chỉ bằng vài lần vung kiếm. Hắn tiếp tục tiến lên trong đơn độc và liều lĩnh. Cho đến khi chuẩn bị vung kiếm chém một nhát xuống Susanoo, thì Tsubaki đã bị thanh kiếm của ngài đâm phập vào ngay vị trí cận tim. Đó không còn là một thanh Katana bình thường, mà nó đã được cường hóa bởi nước bao quanh, tạo thành một đường kiếm dài đến 6 mét là ít. Thế nên chưa kịp đến gần Susanoo thì Tsubaki lĩnh phải nhát đâm chí hiểm ấy từ vị trí khá xa. Cả cơ thể hắn rũ xuống, dường như mọi bộ phận trong người hắn không còn hoạt động theo sự điều khiển của hắn nữa. Hắn cảm thấy đau, cảm thấy rát, cảm thấy xót nhưng vẫn nghiến răng chịu đựng tất cả, không thốt lên nửa lời.
_ Su…sa…noo…
_ Ngươi vẫn chưa chịu hiểu sao Tsubaki? Niềm tin và ngươi nói, tia sáng hy vọng mà ngươi nuôi nấng. Tất cả đều là vô nghĩa. Con người không thể thay đổi được định mệnh cũng như không thể bắt bánh xe số phận ngừng quay. Chính sự kiêu ngạo đã đánh mất tầm nhìn lẫn lý trí của con người. Tsubaki… trận đấu này… kết thúc rồi!
Susanoo tàn nhân nâng thanh kiếm lên, nhấc bổng Tsubaki lên cao. Hành động đó càng khiến đối thủ chịu đau đớn nhiều hơn là chém một nhát dứt điểm. Susanoo lạnh lùng quay lưng, vung kiếm thật mạnh, nhằm ném thẳng Tsubaki từ trong đất liền, bay thẳng xuống biển.
_ Số phận của con người… không bao giờ có thể thay đổi… Mãi mãi là như vậy!
……………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………
Thử một lần rồi thì mới biết. Chìm dần xuống đáy biển thì Tsubaki mới cảm nhận được rằng đại dương thật rộng lớn, thật tối, thật lạnh lẽo và thật cô đơn. Vậy là cả Lumina và Mikazuki đã từng biến mất trong hoàn cảnh như vậy. Nhưng như thế chẳng phải tốt hơn sao? Vì Tsubaki cũng đang trên con đường đến gặp họ đây, vậy thì sẽ không còn cô đơn lẻ loi nữa.
Ánh sáng từ dương gian chỉ còn là môt đốm nhỏ dần biến mất trong cái nhìn của Tsubaki. Đôi mắt hắn từ từ khéo lại, với nụ cười nhạt nở trên môi.
_Vậy là mình đã chết rồi ư? Kể ra cũng tốt… mình không cần phải thù hận hay hối hận nữa… Những cánh hoa anh đào cuối cùng… thật đẹp!
Ring ring.
Lại là tiếng chuông quen thuộc khẽ cất lên đâu đây trong một nơi tối đen, lạnh lẽo như thế này. Tiếp đến là một giọng hát càng lúc càng lớn hơn, rõ ràng hơn.
_Ai… ai đang cất tiếng hát đấy… Một tiếng hát thật thanh tao, nhẹ nhàng, ngọt ngào… Một giọng hát khiến người khác có cảm giác ấm áp… Một bài hát thật quá quen thuộc…
_ Biển xanh biển xanh, nơi đâu đẹp bằng biển xanh, nơi đâu cho em một mái nhà yên bình, đó là biển xanh. Tiếng chào ngày mới đến rồi, bao nhiêu muộn phiền trôi qua, khi em nhìn về nơi đó, sẽ thấy màu xanh của biển. Biển xanh biển xanh, đó là vòm trời biển xanh, vòm trời bình yên em ao ước, vì đó là nhà của em. Khúc ca vang lên rồi, em cười trông thật đẹp, để rồi đây bao yêu thương chợt quay về từ dĩ vãng. Em biết dù mình có thế nào đi nữa, thì biển luôn chờ em quay về, lòng biển thật bao la cho em một mái nhà xanh. Rồi tình yêu của em sẽ được thắp sáng khi có anh bên cạnh. Em là người con gái hạnh phúc nhất thế giới này, vì có biển luôn ân cần, vì có anh, em chỉ cần một vòng tay thật ấm ôm lấy em. Điều hạnh phúc thật đơn giản nhỏ nhoi, nhưng em vẫn mong nó sẽ đến…….. sẽ đến thật gần để em có thể nắm lấy. Biển cho em tất cả, cho em tình thương, cho em niềm yêu, cho em niềm hạnh phúc mình luôn khao khát. Biển xanh biển xanh, mái nhà của em, tình yêu của em, biển xanh biển xanh!
Một bài hát quá quen thuộc… quen thuộc đến nỗi trong vô thức, Tsubaki vẫn có thể nhẩm hát theo. Chính khúc ca ấy đã đánh thức Tsubaki khỏi những lần lầm đường lạc lối. Và khi đôi mắt kia được mở ra chút ít, hắn thoáng lờ mờ thấy được bóng dáng một ai đó đang bơi đến gần mình với tốc độ rất nhanh… Không… đó ắt hẳn phải là một nghệ tuyệt hảo khi sở hữu khả năng lướt trong làn nước… giống như một nàng nhân ngư vậy. Có lẽ đây chỉ là một giấc mơ… một giấc mơ khi ta bước chân vào chốn thần tiên, nơi của những phép màu kỳ diệu.
Người con gái đã vượt qua những làn nước lạnh, những đợt vòi rồng dữ dội, lướt nhẹ qua những dòng hải lưu để có thể chạm vào hắn. Cô ấy từ từ kê đôi môi nhỏ xinh của mình vào bờ môi của Tsubaki một cách dịu dàng.
_Tsu – kun, anh không được chết. Nhất định em sẽ không để cho anh chết!
……………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………
Biển động thì không cần gì phải bàn cãi. Nhưng nếu mặt biển bất chợt phát ra một tiếng nổ lớn như thể có thứ gì đó từ bên dưới vừa phóng thẳng lên như ngư lôi thì đó là một vấn đề khác. Một thứ gì đó dưới lòng biển sâu nổi lên và bơi thẳng vào đất liền với tốc độ tương đương một chiếc cano vặn tốc độ lên đến 150km/h là ít. Vật thể ấy bơi ngang qua và sử dụng Katana gây nên những vết chém ngang trên cơ thể các ảnh phân thân nước chỉ trong một vài giây tích tắc.
Susanoo nhanh chóng ngoảnh lại. Thứ đó phóng xẹt qua, tạo một vết cắt nhỏ trên gương mặt của ngài. Đó là nhờ vào phản xạ của cơ thể kịp thời lách đầu sang tránh, nếu không thì vết cắt ấy chắc chắn sẽ ở ngay cổ thần biển.
Mình vừa bị tấn công, nhưng sao Susanoo lại có thể nở một nụ cười thích chí đắc thắng đến như thế. Giống như ngài coi đây là một sự xuất hiện vô cùng thú vị.
_ Sau cùng thì con cũng đã chịu từ bỏ hình dáng con người, quay trở về với thân phận thật của chính bản thân mình rồi ư. Hãy ngắm nhìn một vẻ đẹp tuyệt mỹ này đi. Từ bỏ đôi chân đi trên đất liền để lấy lại thứ thuộc về một vị thần. Đó là một quyết định vô cùng đúng đắn đó, Haona no Mikoto!
Người đối mặt với Susanoo. Vật thể kỳ lạ từ dưới biển bất chợt phóng lên đất liền, phá hủy hơn hàng trăm thủy phân thân, và gây một vết xước không thể lành trên gương mặt của thần biển đích thị là Mikazuki. Cô gái mang mái tóc tím đen xõa dài, bộ Yukata xanh biển nhạt với những hoa văn trang trí không thể nhầm vào đâu được. Đó chính xác là Mikazuki, cô ấy đã trở lại từ ranh giới giữa sự sống và cái chết, tiếp tục nâng thanh Katana chiến đấu vì niềm tin lẫn sự hy vọng. Chỉ có điều… đó có thật là Mikazuki hay không khi dung mạo bên ngoài cô ấy thay đổi quá nhiều. Hàm răng sắc nhọn. Những màng mỏng nối các ngón tay lại với nhau. Đôi tai dài, có lớp màng mỏng khác chĩa xuống từ hai bên. Mái tóc tím của cô ấy giờ đây đã trở thành mái tóc hai lai có phần mái phía trước là màu đỏ như máu. Một lớp vảy bao phủ ở hai cánh tay tạo nên sự kiên cố vững chắc. Và cuối cùng là một chiếc đuôi cá màu xanh tung quẩy dưới nước thay cho vị trí đôi chân thường ngày. Mikazuki… đã trở thành một người cá… Không, nói một cách chính xác… thì đây mới là hình dạng thật của cô ấy. Cháu gái thần biển, Haona no Mikoto.
……………………………………
_ Thật tốt khi cuối cùng chúng ta cũng có thể được gặp lại nhau. Nào… hãy trở về cùng ta, Haona… trở về thế giới và cuộc sống vĩnh hằng của những vị thần…
Nét mặt rạng rỡ của Susanoo thay đổi khi thấy trong vòng tay của Mikazuki không ai khác là Tsubaki Minamiya. Mikazuki đã cứu và mang hắn quay trở về đất liền. Chính vì lẽ đó mà thần biển tỏ vẻ vô cùng tức giận.
_ Vẫn là Tsubaki Minamiya, hậu duệ của Tsuneharu Minamiya ư? Tên nhãi ranh này đúng là sống dai như đỉa đói!
Bất ngờ Mikazuki vung thanh Katana sắc nhọn trước mặt Susanoo. Đôi mắt cô ấy thể hiện cái nhìn kiên định.
_ Susanoo – sama, đây là người cực kỳ quan trọng đối với thần. Nếu ngài dám đụng vào anh ấy. Thần nhất quyết sẽ không bỏ qua chuyện này!
Có lẽ nhờ việc bị lội nước một đoạn nên Tsubaki đã tỉnh lại sau giấc ngủ ngắn. Hắn ho sặc sụa vì nước rồi sau đó khẽ ngước lên nhìn người đang đỡ lấy mình. Gương mặt ấy, mái tóc ấy… tất cả cứ như mới như ngày hôm qua. Dù cho người con gái đó có thay đổi thế nào, thì hắn vẫn biết rõ đấy là Mikazuki.
_ Vậy ra… em thật sự là người cá… em thật sự là cháu gái thần biển!
_ Em xin lỗi Tsu – kun… Em không có ý muốn giấu anh nhưng thật sự chính em cũng không thể ngờ rằng mình lại là Lumina tái sinh. Xin lỗi anh Tsu – kun… em…
Hắn không tỏ ra tức giận, không tỏ ra phẫn nộ. Hắn chỉ thực hiện một hành động rất dịu dàng nhẹ nhàng là đưa tay chạm nhẹ vào bờ má phải Mikazuki. Hắn nhìn thấy rõ con mắt phải cô ấy đã hồi phục lại, nhưng vết sẹo đó thì không.
_ Vì em quá ngốc nên mới không nhận ra. Còn anh… ngay từ lúc chúng ta gặp nhau, anh đã sớm biết em chính là kiếp sau của Lumina rồi. Vấn đề ở chỗ anh có muốn tiết lộ ra hay không thôi!
Mikazuki chợt nhoẻn miệng nở nụ cười nhẹ.
_ Đồ ngốc, nếu anh đã biết sớm như thế, tại sao lại không chịu nói cho em biết? Và làm thế nào anh lại biết em chính là cháu gái thần biển?
_ Đơn giản lắm… Vì dù em có thay đổi như thế nào, thì đôi mắt xanh tựa như biển cả ấy là bằng chứng thiết thực nhất. Cái này có lẽ không ai để ý nhưng các thế hệ người cá xuất hiện trên đất liền đều mang đôi mắt xanh như biển khơi. Ngay từ đầu anh đã biết em là ai… nhưng anh không tiết lộ chỉ vì muốn chờ đợi!
_ Chờ đợi điều gì?
_ Chờ đợi cho suy nghĩ trong anh sẽ nhìn và chấp nhận em với cái tên Mikazuki Tsuchimikaido chứ không phải Lumina Minamiya. Chờ đợi cho trái tim này có thể hướng về người con gái mang tên Mikazuki Tsuchimikaido!
_ Baka Kitsune, từ lúc nào mà anh lại tình cảm sướt mướt như thế… Quả thật nói những câu xúc xiểm, đâm chọt người khác hợp với anh hơn nhiều. Baka Kitsune!
………………………………………………
………………………………………………
_ Tsuneharu… tại sao luôn lại là ngươi… tại sao Amaterasu lại có một tên đồ đệ phiền phức như ngươi? Tại sao ngươi cứ luôn phải đối đầu với ta như vậy? Trả lời ta đi, Tsuneharu…
Mikazuki đỡ Tsubaki đứng thẳng dậy, tuy có một chút khó khăn cũng như sự thăng bằng về cơ thể.
_ Ồn ào quá Susanoo. Nếu ngươi muốn biết câu trả lời thì đi mà hỏi cái tên Tsuneharu gì gì đó. Ta không phải hắn, nên không thể trả lời câu hỏi của ngươi được đâu. Tố Trản Ô Tôn Susanoo!
Đắm tâm trí trong sự phẫn nộ, Susanoo không ngần ngại lao đến với thanh kiếm sắc bén trên tay. Ngài định tấn công Tsubaki đứng còn không vững thì đã bị Mikazuki đối mặt trực tiếp. Với chiếc đuôi cá thuận lợi cho việc di chuyển tự do dưới nước, Mikazuki biết tận dụng điểm mạnh của mình, cô ấy nhảy ùm xuống biển rồi bất ngờ phóng lên cùng thanh Katana cứ chém qua chém lại khiến thần biển không thể tiến đến gần Tsubaki.
Đòn tấn công của Mikazuki, Susanoo hoàn toàn có thể phá giải được hết, nên không thể gây thêm sát thương gì cho ngài. Tưởng chừng như thế… nhưng không hiểu sao toàn cơ thể Susanoo tự động rách toạc ra thêm chi chít vết thương. Giống như ngài đã bị chém trước đó mà chính bản thân cũng không hề hay biết.
Mikazuki lạnh lùng tra lưỡi kiếm vào vỏ trước khi tung mình xuống dưới biển và bơi vào chỗ Tsubaki.
_ Kiếm pháp tự do: Ten’I Muhou ( Vô Ảnh Kiếm)!
Mikazuki tiếp tục nhảy xuống biển, thì đúng lúc Tsubaki đang nâng thanh kiếm lên cao. Linh lực từ lưỡi Katana cộng hưởng với hàng trăm thanh Katana trên mặt đất khác, làm cho chúng lơ lửng giữa không trung giống như lực điện từ.
_ Lúc nãy ta vẫn chưa kết thúc lượt kiếm của mình nhỉ… Giờ thì nhận lấy đây Susanoo!
Tsubaki xoay đầu kiếm đâm phập xuống nền cát.
_ Kiếm Pháp Sát Thần: Hyakki Yakou – Night Parade of One Hundred Demons ( Bách Quỷ Dạ Hành)!
Hàng trăm thanh Katana được phủ lấy bởi linh lực cho phép giết thần bay thẳng vào Susanoo như một con trăn khổng lồ đâm vào đối thủ. Chúng tiếp tục chuyển hướng bay lên cao và đâm thẳng xuống đầu Susanoo như cơn mưa nặng hạt. Hàng trăm thanh Katana rơi xuống, tương tự như hàng trăm con quái vật đang cùng tấn công một mục tiêu duy nhất. Đó chính là kiếm pháp mạnh nhất cho phép con người có thể chạm đến được thần linh.
……………………………
Không chấp nhận một kết cục như vậy. Susanoo vung kiếm chém gãy nát hết những thanh kiếm đâm xuống mình. Ngài cứ thẳng tiến lao vào Tsubaki như một con mãnh thú điên dại.
_ ĐỪNG CÓ XẤC XƯỢC XEM THƯỜNG TA TSUBAKI… TA LÀ TỐ TRẢN Ô TÔN SUSANOO… VỊ THẦN CỦA BIỂN KHƠI VÀ BÃO TỐ. TA LÀ VỊ THẦN MẠNH MẼ NHẤT MÀ IZANAGI ĐÃ TẠO RA. CON NGƯỜI… CON NGƯỜI NHÃI NHÉP KHÔNG THỂ ĐỐI ĐẦU VỚI MỘT VỊ THẦN VĨ ĐẠI NHƯ TA… TSUBAKI…
Sự phẫn nộ của thần đã lên đến đỉnh điểm. Đó cũng là khoảnh khắc con người trở nên yếu đuối, sợ hãi nhất khi đối mặt với thần linh. Ấy nhưng Tsubaki vẫn hiên ngang lạ thường, không tỏ ra sợ sệt, không tỏ ra điên cuồng… Trái lại là một thái độ điềm tĩnh, thậm chí còn có thể cất được tiếng thở dài.
_ Đó là lý do vì sao trông ngươi thật đáng thương Susanoo… Đó là lý do vì sao, ngươi không thể trừng phạt được con người. Và đó cũng là lý do vì sao ta nói tốt hơn hết ngươi chỉ nên tồn tại trong trí tưởng tượng của con người!
………………………………..
Trên mảnh đồi cao kia. Hanabi vừa hạ lệnh cho khẩu nòng súng chuyên chế bắn ra một thanh kiếm thẳng về hướng Tsubaki. Dù chỉ cần một cánh tay trái và một con mắt phải, Tsubaki vẫn nhận biết và có thể bắt lấy thanh kiếm ấy một cách dễ dàng. Một thanh kiếm cán đỏ, bao đỏ được phong ấn bởi một sợi xích nhỏ… Thanh kiếm này đã từng được phu nhân Malisa, tức mẹ của Tsubaki và Tsukusa giao cho đứa con trai ngay khi hắn vừa chuyển đến Kyuushi. Thanh kiếm Sakura danh bất hư truyền được làm riêng cho Lumina mà chưa từng được sử dụng trong thực chiến.
_ Ta biết tên thật của ngươi. Đã đến lúc tỉnh giấc rồi… Thần kiếm Kusanagi!
Thảo Thế Kiếm Kusanagi, một trong Tam Chủng Thần Khí trong truyền thuyết. Chẳng phải nó hiện đang ở trong tay gia tộc Tsuchimikaido hay sao? Làm thế nào thanh Sakura của Lumina lại có thể là Kusanagi được? Đó là một câu hỏi ta tạm thời gác sang một bên. Điều quan trọng là thanh kiếm đã đáp lại lời triệu hồi của Tsubaki. Sợi dây xích quấn quanh thanh kiếm dần biến mất. Cho phép Tsubaki rút nó một cách dễ dàng. Đó là một thanh kiếm lưỡi đỏ vô cùng tuyệt đẹp. Nhất là khi nó ánh lên những âm thanh rì rào như tiếng sóng biển đang vỗ.
Chỉ cần một lần vung kiếm, sức mạnh của nó, quyền năng của nó cho phép đánh bật Susanoo ngay cả khi thần biển còn chưa kịp chạm vào hắn.
Susanoo nghiến răng tức giận.
_ Là thần kiếm Kusanagi!
_ Không chỉ có nhiêu đó đâu Susanoo…
Tsubaki đâm Kusanagi xuống cát để thò tay vào túi áo lấy ra một thứ hình tròn có mặt kính bên ngoài.
_ Bát Chỉ Kính Yato no Kagami!
Hết Thảo Thế Kiếm, bây giờ lại đến Yato no Kagami. Hai món bảo vật tượng trưng cho hai gia tộc Tsuchimikaido và Kurahashi bằng cách nào lại có trong tay Tsubaki?
Tsubaki thoáng nhớ lại cái đêm trước ngày diễn ra trận chiến. Trong lúc kiểm tra thì Tsubaki phát hiện bên trong bức tranh Lumina để lại có độn một vật gì đó. Khi hắn mở bức tranh ra, hắn không ngờ rằng thứ được giấu bên trong chính là chiếc gương trong truyền thuyết Yato no Kagami… thứ bảo vật đáng lẽ đang thuộc về nhà Kurahashi.
_Mình cũng chẳng hiểu nổi tại sao Bát Chỉ Kính lại được cất giấu trong bức tranh của Lumina… Nhưng đây là cơ hội ngàn năm có một mà mình phải tận dụng!
Tung chiếc gương lên cao. Mặt kính ghi lại hình ảnh của thần kiếm Kusanagi và tự động bay thẳng về tay Mikazuki vừa mới trồi lên từ dưới biển. Trong tay Mikazuki, chiếc gương tự động biến thành một thanh Kusanagi thứ hai, mang sức mạnh và quyền lực giống y như bản thể gốc. Như thế có nghĩa, ngoài Tsubaki ra, Mikazuki cũng có thể sử dụng được thần kiếm.
_ Khi ba món bảo vật ở gần nhau. Chúng sẽ bắt đầu cộng hưởng và giải phóng sức mạnh thật sự được phong ấn bên trong chúng. Ngươi hiểu đó là gì không Susanoo?
Phía trước là Tsubaki, phía sau là Mikazuki. Cả hai tạo thành thế vòng kiềm bao vây Susanoo từ hai hướng cùng thần kiếm Kusanagi trên tay. Ngay khi Susanoo đang không biết tính toán thế nào thì lại gặp ngay câu hỏi của Tsubaki. Câu hỏi đó càng khiến ngài trở nên hoang mang hơn.
_ Xuất hiện đi, món bảo vật tượng trưng cho lòng nhân từ: Bát Xích Quỳnh Khúc Ngọc Yasakani no Magatama!
Từ ngực trái Mikazuki lóe lên hai luồng linh lực cực kỳ lớn. Hai nguồn linh lực một đỏ một hồng phấn ấy hòa chúng với nhau tạo thành hình của một khúc ngọc bội, sau đó thì nó tự động tách ra và bay về hai thanh Kusanagi. Dẫn đến hai lưỡi kiếm bốc hỏa. Của Tsubaki là ngọn lửa màu đỏ, còn của Mikazuki là ngọn lửa màu hồng.
_ Kiếm pháp tự do. Kỹ năng Song Kiếm: Kagutsuchi no hi no naka ni sakura mankai ( Anh Đào Nở Rộ Trong Tàn Lửa Kagutsuchi)!
Song kiếm không phải là cứ một Samurai với hai thanh kiếm. Mà chỉ cần một đòn phối hợp đẹp mắt, tương trợ lẫn nhau đó cũng được xem như trình độ bậc cao của Song Kiếm. Tsubaki và Mikazuki đồng loạt vung kiếm. Hai lưỡi đao lửa hai màu từ đằng trước và sau cùng bay thẳng về phía Susanoo một cách trực diện, tạo nên một cột lửa đỏ hồng xuyên thẳng bầu trời đêm, thổi tan đi cơn bão tuyết muối đang hoành hành, đem đến sự ấm áp cho nhân gian. Tố Trản Ô Tôn Susanoo, vị thần của biển cả và bão tố… đang bị thiêu trụi trong ngọn lửa của niềm tin lẫn sự hy vọng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook