Cuộc gặp của họ đêm đó đầy dông bão. Albinus ở nhà cả ngày vì lo cô có thể gọi điện lại. Lúc cô từ rạp chiếu phim Argus bước ra, ông không dằn được chào cô bằng câu:

"Nghe đây, cô nhóc, tôi cấm cô gọi điện cho tôi. Không được làm như thế. Tôi không nói tên cho cô, tức là tôi có lý do riêng cho việc đó."

"Ồ, được thôi. Tôi cũng hết chuyện với ông rồi," Margot thờ ơ đáp rồi bỏ đi.

Ông đứng đó, bất lực nhìn chăm chăm theo cô.

Ông mới ngu ngốc làm sao! Đáng ra ông phải giữ mồm, như thế thì rốt cuộc cô sẽ tưởng mình nhầm số. Ông đuổi kịp và đi bên cạnh cô.

"Hãy tha lỗi cho tôi," ông nói. "Đừng cáu gắt với tôi, Margot à. Tôi không thể sống thiếu em. Em nghe này, tôi đã nghĩ kỹ mọi chuyện rồi. Em bỏ việc đi. Tôi giàu mà. Em sẽ có phòng riêng, có căn hộ riêng, bất kể thứ gì em thích..."

"Ông là tên nói dối, hèn nhát và ngu ngốc," Margot nói (thâu tóm khá súc tích bản chất của ông). "Và ông đã có vợ... vì thế ông mới giấu nhẫn cưới trong túi áo mưa. Ồ, dĩ nhiên là ông đã có vợ, nếu không ông đã chẳng thô lỗ như thế trên điện thoại."

"Thế nếu tôi đã có vợ thật thì sao?" ông hỏi. "Em không gặp tôi nữa à?"

"Có quan trọng gì với tôi chứ? Ông cứ lừa dối vợ đi; làm thế là tốt cho bà ấy."

"Margot, em thôi đi," Albinus rên rỉ.

"Hãy để tôi yên."

"Margot, nghe tôi nói này. Đúng là tôi đã có gia đình, nhưng tôi xin em đừng nhạo báng chuyện đó nữa... Ôi, em đừng bỏ đi," ông kêu lên, níu lấy cô, trượt hẫng, rồi túm chặt chiếc túi xách tay cũ sờn của cô.

"Quỷ tha ma bắt ông đi!" cô hét lên và đóng sập cửa vào mặt ông.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương