Tiếng Cười Trong Bóng Tối
-
Chương 26
Những con đường hai bờ viền hàng cây táo, rồi những con đường hai bờ viền hàng cây mận cứ cuộn trôi dưới hai bánh xe trước, không ngừng. Trời đẹp và gần về đêm các ô thép của bộ tản nhiệt lèn đầy xác ong, chuồn chuồn và bướm đồng nội. Rex lái xe điêu luyện, hắn trễ nải ngả người trên ghế được hạ xuống rất thấp và điều khiển vô lăng bằng phong thái nhẹ nhàng gần như mơ màng. Cửa sổ phía sau treo một con khỉ bằng vải lông đang chằm chằm nhìn về hướng Bắc xa dần khi chiếc xe của họ lao đi.
Sau đó, tới Pháp, hai bên đường lại trồng cây dương; những người hầu trong khách sạn không hiểu Margot nói gì và điều này làm cô phát điên lên. Kế hoạch đặt ra là họ sẽ ở Riviera cho đến cuối xuân, sau đó thì tiến tiếp xuống vùng hồ ở Ý. Chỗ họ dừng chân cuối cùng khi sắp đến gần biển là Rouginard.
Họ tới đó vào lúc hoàng hôn. Phía trên những dãy núi sẫm màu, một đám mây ửng sắc da cam cuộn tròn trên bầu trời màu xanh lá cây nhạt; đèn tỏa sáng trong các quán cà phê vỉa hè; những cây tiêu huyền trên đại lộ đã bị che phủ trong bóng tối.
Margot mệt mỏi và dễ cáu kỉnh, vào khoảng chiều tối cô vẫn luôn như thế. Kể từ lúc họ khởi hành – tức là đã gần ba tuần (vì không vội vã nên họ dừng lại ở nhiều danh lam thắng cảnh nho nhỏ, chỗ nào cũng có một nhà thờ cổ giống y như nhau, trên một quảng trường cổ giống y như nhau), cô chưa một lần được ở một mình với Rex. Trong khi họ lái xe vào Rouginard, và Albinus đang ngây ngất trước đường nét của triền đồi màu tía thì Margot lầm bầm qua kẽ răng: “Ôi, cứ trầm trồ đi, trầm trồ nữa đi.” Cô chực òa khóc. Họ lái xe lên một khách sạn lớn, và Albinus vào hỏi thuê phòng.
“Cứ như thế này lâu hơn nữa thì em sẽ điên lên mất,” Margot nói mà không nhìn Rex.
“Cho ông ấy một liều thuốc ngủ,” Rex đề xuất. “Anh sẽ mua ở hiệu thuốc.”
“Em đã thử rồi,” Margot trả lời, “nhưng chẳng tác dụng gì.”
Albinus trở lại, đôi chút khó chịu.
“Không thuê được.” ông nói. “Thật là mệt mỏi. Anh xin lỗi, em yêu à.”
Họ lần lượt lái xe đến ba khách sạn khác, chỗ nào cũng không còn phòng trống. Margot thẳng thừng từ chối đi tiếp đến thị trấn sau, giải thích rằng đường đi uốn lượn làm cô buồn nôn. Cô bực tức đến độ Albinus sợ phải nhìn vào cô. Cuối cùng, tại khách sạn thứ năm, họ được mời đi thang máy lên xem hai phòng còn trống duy nhất. Anh chàng giữ thang máy có nước da màu ô liu đưa họ lên và đứng quay khuôn mặt nhìn nghiêng đẹp trai về phía họ.
“Xem hàng lông mi kìa,” Rex nói, thúc nhẹ vào người Albinus.
“Thôi trò điên đó đi,” Margot đột ngột hét lên.
Căn phòng có giường đôi không đến nỗi nào, nhưng Margot cứ vừa nhè nhẹ gõ gõ gót giày xuống sàn vừa nói đi nói lại với giọng hờn dỗi khe khẽ: “Tôi sẽ không ở lại đây, tôi sẽ không ở lại đây đâu.”
“Nhưng thực ra chỗ này ở một đêm thì cũng khá hay mà,” Albinus khẩn khoản.
Người hầu mở cửa trong dẫn đến phòng tắm, đi băng qua và mở cửa thứ hai, làm hé ra một phòng ngủ nữa.
Rex và Margot đột nhiên liếc nhìn nhau.
“Rex, tôi không biết cậu có phiền lòng dùng chung phòng tắm với chúng tôi không?” Albinus nói. “Margot hay làm tung tóe và lề rề khi tắm.”
“Được thôi,” Rex cười to. “Chúng ta sẽ xoay xở được mà.”
“Ông có hoàn toàn chắc rằng không có phòng đơn nào khác không?” Albinus quay sang hỏi người hầu, nhưng lúc này Margot vội vàng can thiệp.
“Vớ vẩn,” cô nói. “Thế này ổn rồi. Em không chịu đi tìm loanh quanh nữa đâu.”
Cô đến gần cửa sổ trong lúc người ta mang hành lý lên. Trên bầu trời màu mận có một ngôi sao rất sáng, đỉnh những ngọn cây màu đen đang hoàn toàn tĩnh lặng, dế đang gáy... nhưng cô chẳng nhìn và nghe thấy gì hết.
Albinus bắt đầu lấy đồ dùng tắm rửa trong va li ra.
“Em sẽ đi tắm trước,” cô nói và vội vàng cởi quần áo.
“Em đi tắm trước đi,” ông vui vẻ trả lời. “Anh sẽ cạo râu. Nhưng đừng lâu la quá, chúng mình còn phải ăn tối gì đó.”
Trong gương ông thấy chiếc áo chui đầu của Margot, rồi chiếc váy, mấy đồ lót mỏng, một chiếc tất và rồi một chiếc nữa bay vèo qua không trung.
“Cô bé bừa bộn này,” ông lè nhè nói trong khi xoa bọt kem lên cằm.
Ông nghe tiếng cửa đóng lại, then cửa kêu lách cách và nước chảy ào ào. “Em không cần phải khóa bên trong, anh sẽ không tống em ra ngoài đâu,” ông vui cười nói to, khi đang dùng ngón tay kéo căng má ra.
Phía sau cánh cửa khóa nước chảy xối đều đều và ồn ã. Albinus cẩn thận dùng dao cạo Gillette mạ đẫy vàng để cạo má. Ông tự hỏi liệu ở đây có món tôm hùm kiểu Mỹ không.
Nước tiếp tục chảy, càng lúc càng ồn hơn, ồn hơn. Ông cạo vòng qua chỗ góc, đại khái thế, và sắp trở lại chỗ cục yết hầu có một vài sợi râu luôn khó cạo, thì đột nhiên ông choáng váng nhận thấy một dòng nước đang ri rỉ chảy ra từ dưới cánh cửa phòng tắm. Tiếng ầm ầm của vòi nước lúc này chuyển sang nhịp điệu khải hoàn.
“Chắc cô ấy không thể chết đuối được,” ông thì thầm, chạy đến cửa và gõ.
“Em yêu, em ổn chứ? Em đang làm ngập lụt cả phòng đây này!”
Không có tiếng trả lời.
“Margot, Margot!” ông hét lên, đập đập tay nắm (và gần như không có ý thức gì về vai trò kỳ quặc của các cánh cửa trong cuộc đời ông và cuộc đời cô).
Margot lướt trở vào phòng tắm. Căn phòng ngập đầy hơi và nước nóng. Cô tắt vội vòi nước. “Em ngủ thiếp đi trong bồn tắm thôi,” cô nói với qua cửa, giọng phàn nàn.
“Em điên à,” Albinus nói. “Em làm anh sợ khiếp vía!”
Dòng suối nước đang làm sẫm đen tấm thảm xám nhạt chảy yếu dần và ngừng hẳn. Albinus trở lại trước gương và xoa bọt kem lên cổ họng mình lần nữa.
Sau vài phút Margot hiện ra tươi cười rạng rỡ, và bắt đầu bôi phấn rôm đến ngộp thở. Đến lượt Albinus đi tắm. Phòng tắm đang bốc hơi nước. Ông gõ cửa phòng Rex. “Tôi không để cậu chờ lâu đâu,” ông kêu to. “Một chốc nữa thôi là cậu có thể dùng nhà tắm được rồi.”
“Ồ, ông cứ thong thả, cứ thong thả!” Rex vui vẻ hét trả lời.
Trong bữa ăn tối, Margot có tâm trạng tuyệt vời. Họ ngồi trên sân thượng. Một chú bướm đêm màu trắng rập rờn bay quanh đèn rồi rơi xuống khăn trải bàn.
“Chúng ta sẽ ở lại đây lâu, thật lâu,” Margot nói. “Em cực kỳ thích nơi này.”
Sau đó, tới Pháp, hai bên đường lại trồng cây dương; những người hầu trong khách sạn không hiểu Margot nói gì và điều này làm cô phát điên lên. Kế hoạch đặt ra là họ sẽ ở Riviera cho đến cuối xuân, sau đó thì tiến tiếp xuống vùng hồ ở Ý. Chỗ họ dừng chân cuối cùng khi sắp đến gần biển là Rouginard.
Họ tới đó vào lúc hoàng hôn. Phía trên những dãy núi sẫm màu, một đám mây ửng sắc da cam cuộn tròn trên bầu trời màu xanh lá cây nhạt; đèn tỏa sáng trong các quán cà phê vỉa hè; những cây tiêu huyền trên đại lộ đã bị che phủ trong bóng tối.
Margot mệt mỏi và dễ cáu kỉnh, vào khoảng chiều tối cô vẫn luôn như thế. Kể từ lúc họ khởi hành – tức là đã gần ba tuần (vì không vội vã nên họ dừng lại ở nhiều danh lam thắng cảnh nho nhỏ, chỗ nào cũng có một nhà thờ cổ giống y như nhau, trên một quảng trường cổ giống y như nhau), cô chưa một lần được ở một mình với Rex. Trong khi họ lái xe vào Rouginard, và Albinus đang ngây ngất trước đường nét của triền đồi màu tía thì Margot lầm bầm qua kẽ răng: “Ôi, cứ trầm trồ đi, trầm trồ nữa đi.” Cô chực òa khóc. Họ lái xe lên một khách sạn lớn, và Albinus vào hỏi thuê phòng.
“Cứ như thế này lâu hơn nữa thì em sẽ điên lên mất,” Margot nói mà không nhìn Rex.
“Cho ông ấy một liều thuốc ngủ,” Rex đề xuất. “Anh sẽ mua ở hiệu thuốc.”
“Em đã thử rồi,” Margot trả lời, “nhưng chẳng tác dụng gì.”
Albinus trở lại, đôi chút khó chịu.
“Không thuê được.” ông nói. “Thật là mệt mỏi. Anh xin lỗi, em yêu à.”
Họ lần lượt lái xe đến ba khách sạn khác, chỗ nào cũng không còn phòng trống. Margot thẳng thừng từ chối đi tiếp đến thị trấn sau, giải thích rằng đường đi uốn lượn làm cô buồn nôn. Cô bực tức đến độ Albinus sợ phải nhìn vào cô. Cuối cùng, tại khách sạn thứ năm, họ được mời đi thang máy lên xem hai phòng còn trống duy nhất. Anh chàng giữ thang máy có nước da màu ô liu đưa họ lên và đứng quay khuôn mặt nhìn nghiêng đẹp trai về phía họ.
“Xem hàng lông mi kìa,” Rex nói, thúc nhẹ vào người Albinus.
“Thôi trò điên đó đi,” Margot đột ngột hét lên.
Căn phòng có giường đôi không đến nỗi nào, nhưng Margot cứ vừa nhè nhẹ gõ gõ gót giày xuống sàn vừa nói đi nói lại với giọng hờn dỗi khe khẽ: “Tôi sẽ không ở lại đây, tôi sẽ không ở lại đây đâu.”
“Nhưng thực ra chỗ này ở một đêm thì cũng khá hay mà,” Albinus khẩn khoản.
Người hầu mở cửa trong dẫn đến phòng tắm, đi băng qua và mở cửa thứ hai, làm hé ra một phòng ngủ nữa.
Rex và Margot đột nhiên liếc nhìn nhau.
“Rex, tôi không biết cậu có phiền lòng dùng chung phòng tắm với chúng tôi không?” Albinus nói. “Margot hay làm tung tóe và lề rề khi tắm.”
“Được thôi,” Rex cười to. “Chúng ta sẽ xoay xở được mà.”
“Ông có hoàn toàn chắc rằng không có phòng đơn nào khác không?” Albinus quay sang hỏi người hầu, nhưng lúc này Margot vội vàng can thiệp.
“Vớ vẩn,” cô nói. “Thế này ổn rồi. Em không chịu đi tìm loanh quanh nữa đâu.”
Cô đến gần cửa sổ trong lúc người ta mang hành lý lên. Trên bầu trời màu mận có một ngôi sao rất sáng, đỉnh những ngọn cây màu đen đang hoàn toàn tĩnh lặng, dế đang gáy... nhưng cô chẳng nhìn và nghe thấy gì hết.
Albinus bắt đầu lấy đồ dùng tắm rửa trong va li ra.
“Em sẽ đi tắm trước,” cô nói và vội vàng cởi quần áo.
“Em đi tắm trước đi,” ông vui vẻ trả lời. “Anh sẽ cạo râu. Nhưng đừng lâu la quá, chúng mình còn phải ăn tối gì đó.”
Trong gương ông thấy chiếc áo chui đầu của Margot, rồi chiếc váy, mấy đồ lót mỏng, một chiếc tất và rồi một chiếc nữa bay vèo qua không trung.
“Cô bé bừa bộn này,” ông lè nhè nói trong khi xoa bọt kem lên cằm.
Ông nghe tiếng cửa đóng lại, then cửa kêu lách cách và nước chảy ào ào. “Em không cần phải khóa bên trong, anh sẽ không tống em ra ngoài đâu,” ông vui cười nói to, khi đang dùng ngón tay kéo căng má ra.
Phía sau cánh cửa khóa nước chảy xối đều đều và ồn ã. Albinus cẩn thận dùng dao cạo Gillette mạ đẫy vàng để cạo má. Ông tự hỏi liệu ở đây có món tôm hùm kiểu Mỹ không.
Nước tiếp tục chảy, càng lúc càng ồn hơn, ồn hơn. Ông cạo vòng qua chỗ góc, đại khái thế, và sắp trở lại chỗ cục yết hầu có một vài sợi râu luôn khó cạo, thì đột nhiên ông choáng váng nhận thấy một dòng nước đang ri rỉ chảy ra từ dưới cánh cửa phòng tắm. Tiếng ầm ầm của vòi nước lúc này chuyển sang nhịp điệu khải hoàn.
“Chắc cô ấy không thể chết đuối được,” ông thì thầm, chạy đến cửa và gõ.
“Em yêu, em ổn chứ? Em đang làm ngập lụt cả phòng đây này!”
Không có tiếng trả lời.
“Margot, Margot!” ông hét lên, đập đập tay nắm (và gần như không có ý thức gì về vai trò kỳ quặc của các cánh cửa trong cuộc đời ông và cuộc đời cô).
Margot lướt trở vào phòng tắm. Căn phòng ngập đầy hơi và nước nóng. Cô tắt vội vòi nước. “Em ngủ thiếp đi trong bồn tắm thôi,” cô nói với qua cửa, giọng phàn nàn.
“Em điên à,” Albinus nói. “Em làm anh sợ khiếp vía!”
Dòng suối nước đang làm sẫm đen tấm thảm xám nhạt chảy yếu dần và ngừng hẳn. Albinus trở lại trước gương và xoa bọt kem lên cổ họng mình lần nữa.
Sau vài phút Margot hiện ra tươi cười rạng rỡ, và bắt đầu bôi phấn rôm đến ngộp thở. Đến lượt Albinus đi tắm. Phòng tắm đang bốc hơi nước. Ông gõ cửa phòng Rex. “Tôi không để cậu chờ lâu đâu,” ông kêu to. “Một chốc nữa thôi là cậu có thể dùng nhà tắm được rồi.”
“Ồ, ông cứ thong thả, cứ thong thả!” Rex vui vẻ hét trả lời.
Trong bữa ăn tối, Margot có tâm trạng tuyệt vời. Họ ngồi trên sân thượng. Một chú bướm đêm màu trắng rập rờn bay quanh đèn rồi rơi xuống khăn trải bàn.
“Chúng ta sẽ ở lại đây lâu, thật lâu,” Margot nói. “Em cực kỳ thích nơi này.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook