Tiếng Cười Trong Bóng Tối
-
Chương 24
Một cảnh bão tố diễn ra ở nhà, khóc lóc, rên rỉ, những cơn kích động. Cô ngã lăn lên xô pha, lên giường, xuống sàn nhà. Mắt cô lóe lên sáng rực và đầy cuồng nộ; một chiếc vớ dài của cô tụt xuống. Thế giới ngập lụt trong nước mắt.
Khi cố an ủi cô, Albinus vô thức dùng đúng những lời ông từng nói khi hôn lên một vết bầm trên người Irma để xoa dịu con bé – những lời mà giờ đây, sau cái chết của Irma, trở nên trống rỗng.
Lúc đầu Margot trút toàn bộ cơn cuồng nộ lên ông, tiếp đó cô nói xấu Dorianna bằng những từ ngữ khủng khiếp, rồi cô tấn công sang nhà sản xuất phim. Cô cũng tiện mồm mỉa mai lão già Grossman bị mụt lẹo, mặc dù lão không hề dính líu vào vụ việc.
“Được rồi,” cuối cùng Albinus lên tiếng. “Anh sẽ làm mọi thứ có thể cho em. Nhưng thực tình anh không nghĩ đó là một thất bại. Ngược lại, trong một số cảnh em đã đóng rất đạt – trong cảnh đầu tiên đó, chẳng hạn, em biết không, khi em…”
“Anh giữ mồm miệng nhé!” Margot rít lên khi cô ném một quả cam vào người ông.
“Nhưng em hãy nghe anh, cưng à. Anh sẵn sàng làm bất cứ điều gì để em yêu của anh hạnh phúc. Bây giờ chúng ta hãy lấy một chiếc khăn mùi soa mới và lau khô vĩnh viễn nước mắt đi nào. Anh sẽ nói cho em nghe anh sẽ làm gì. Bộ phim này là của anh. Anh đã trả tiền cho cái thứ rác rưởi đó – ý anh nói cái thứ rác rưởi mà tên Schwarz làm ra từ tiền của anh. Anh sẽ không cho phép nó được chiếu ở bất cứ đâu, và anh sẽ giữ nó như một kỷ niệm cho riêng mình.”
“Không, anh đốt nó đi,” Margot nức nở.
“Được thôi, anh sẽ đốt. Dorianna hẳn sẽ không vui vẻ với việc này lắm đâu, anh có thể dám chắc với em điều này. Vậy bây giờ - chúng ta hài lòng rồi chứ?”
Cô vẫn tiếp tục nức nở, nhưng khẽ hơn.
“Thôi nào, thôi nào, nín đi em yêu. Mai em sẽ đi chọn cho mình một thứ. Anh sẽ nói cho em đó là thứ gì nhé? Một thứ tráng lệ có bốn bánh. Em quên mất chuyện đó rồi à? Nào, như thế có vui thích không nào? Sau đó, em sẽ cho anh xem, và có lẽ” (ông mỉm cười và nhướng lông mày trong khi ranh mãnh kéo dài từ “có lẽ”) “anh sẽ mua nó. Chúng ta sẽ lái xe đi thật xa, thật xa. Em sẽ được ngắm mùa xuân ở miền Nam… Này, Margot?”
“Chuyện đó không quan trọng,” cô sưng sỉa nói.
“Điều quan trọng là em được hạnh phúc. Và em sẽ hạnh phúc. Khăn mùi soa ở đâu nào? Đến mùa thu chúng ta sẽ quay về, em sẽ theo học thêm một số lớp về đóng phim và anh sẽ tìm cho em một nhà sản xuất phim thực sự có tài hơn – Grossman chẳng hạn.”
“Ôi không, không thể là ông ta,” Margot rùng mình lẩm bẩm.
“Được rồi, thì người khác vậy. Giờ thì lau khô nước mắt như một cô bé ngoan đi nào, rồi chúng ta sẽ đi ra ngoài ăn tối. Xin em đấy, em bé bỏng của anh.”
“Em sẽ không bao giờ hạnh phúc chừng nào anh chưa ly hôn,” cô nói, trong hơi thở dài thăm thẳm. “Nhưng em sợ anh sẽ bỏ em, vì anh đã nhìn thấy em trong bộ phim gớm ghiếc đó. Ôi, một người đàn ông khác ở vị trí anh thì đã tát vào mặt họ vì đã biến em thành quái dị đến thế! Không, anh đừng hôn em. Nói cho em biết đi, anh đã xúc tiến vụ ly hôn đến đâu rồi? Hay là toàn bộ chuyện đó đã bị bỏ rơi rồi?”
“Ừm, không đâu… Em thấy đấy, chuyện là như thế này,” Albinus lắp bắp. “Em… Chúng ta… Ôi, Margot, chúng ta mới chỉ vừa… Có nghĩa là, cô ấy đặc biệt… ngắn gọn là, sự mất người thân làm việc này thành ra khó khăn cho anh.”
“Anh đang nói gì vậy?” Margot vừa hỏi vừa đứng dậy. “Có phải bà ấy vẫn chưa biết anh muốn ly dị không?”
“Không, anh không có ý nói vậy,” Albinus đáp không ra đâu vào đâu. “Tất nhiên, cô ấy cảm thấy… Tức là, cô ấy biết… Hoặc nói đúng hơn…”
Margot từ từ vươn người lên cao, cao nữa, như con rắn đang duỗi mình.
“Nói thật với em, cô ấy sẽ không chịu ly dị anh đâu,” rốt cuộc Albinus nói, lần đầu tiên trong đời ông nói một điều dối trá về Elisabeth.
“Ồ, thế à?” Margot hỏi trong khi tiến đến gần ông.
“Cô ấy sắp đánh mình,” Albinus mệt mỏi nghĩ thầm.
Margot đến gần sát bên ông và từ từ vòng tay quanh cổ ông.
“Em không thể tiếp tục chỉ làm tình nhân của anh được,” cô nói, áp má vào cà vạt của ông, “em không thể. Anh phải làm gì về chuyện đó đi. Ngày mai anh hãy tự nhủ: Mình sẽ làm việc này cho người yêu bé nhỏ của mình! Trên đời này có luật sư. Chuyện này có thể dàn xếp được hết.”
“Anh hứa với em là anh sẽ làm việc đó vào mùa thu tới,” ông nói.
Cô khẽ thở dài, đi đến trước gương và uể oải nhìn không chớp mắt vào hình ảnh phản chiếu của mình.
“Ly hôn à?” Albinus nghĩ. “Không không, không thể có chuyện đó được.”
Khi cố an ủi cô, Albinus vô thức dùng đúng những lời ông từng nói khi hôn lên một vết bầm trên người Irma để xoa dịu con bé – những lời mà giờ đây, sau cái chết của Irma, trở nên trống rỗng.
Lúc đầu Margot trút toàn bộ cơn cuồng nộ lên ông, tiếp đó cô nói xấu Dorianna bằng những từ ngữ khủng khiếp, rồi cô tấn công sang nhà sản xuất phim. Cô cũng tiện mồm mỉa mai lão già Grossman bị mụt lẹo, mặc dù lão không hề dính líu vào vụ việc.
“Được rồi,” cuối cùng Albinus lên tiếng. “Anh sẽ làm mọi thứ có thể cho em. Nhưng thực tình anh không nghĩ đó là một thất bại. Ngược lại, trong một số cảnh em đã đóng rất đạt – trong cảnh đầu tiên đó, chẳng hạn, em biết không, khi em…”
“Anh giữ mồm miệng nhé!” Margot rít lên khi cô ném một quả cam vào người ông.
“Nhưng em hãy nghe anh, cưng à. Anh sẵn sàng làm bất cứ điều gì để em yêu của anh hạnh phúc. Bây giờ chúng ta hãy lấy một chiếc khăn mùi soa mới và lau khô vĩnh viễn nước mắt đi nào. Anh sẽ nói cho em nghe anh sẽ làm gì. Bộ phim này là của anh. Anh đã trả tiền cho cái thứ rác rưởi đó – ý anh nói cái thứ rác rưởi mà tên Schwarz làm ra từ tiền của anh. Anh sẽ không cho phép nó được chiếu ở bất cứ đâu, và anh sẽ giữ nó như một kỷ niệm cho riêng mình.”
“Không, anh đốt nó đi,” Margot nức nở.
“Được thôi, anh sẽ đốt. Dorianna hẳn sẽ không vui vẻ với việc này lắm đâu, anh có thể dám chắc với em điều này. Vậy bây giờ - chúng ta hài lòng rồi chứ?”
Cô vẫn tiếp tục nức nở, nhưng khẽ hơn.
“Thôi nào, thôi nào, nín đi em yêu. Mai em sẽ đi chọn cho mình một thứ. Anh sẽ nói cho em đó là thứ gì nhé? Một thứ tráng lệ có bốn bánh. Em quên mất chuyện đó rồi à? Nào, như thế có vui thích không nào? Sau đó, em sẽ cho anh xem, và có lẽ” (ông mỉm cười và nhướng lông mày trong khi ranh mãnh kéo dài từ “có lẽ”) “anh sẽ mua nó. Chúng ta sẽ lái xe đi thật xa, thật xa. Em sẽ được ngắm mùa xuân ở miền Nam… Này, Margot?”
“Chuyện đó không quan trọng,” cô sưng sỉa nói.
“Điều quan trọng là em được hạnh phúc. Và em sẽ hạnh phúc. Khăn mùi soa ở đâu nào? Đến mùa thu chúng ta sẽ quay về, em sẽ theo học thêm một số lớp về đóng phim và anh sẽ tìm cho em một nhà sản xuất phim thực sự có tài hơn – Grossman chẳng hạn.”
“Ôi không, không thể là ông ta,” Margot rùng mình lẩm bẩm.
“Được rồi, thì người khác vậy. Giờ thì lau khô nước mắt như một cô bé ngoan đi nào, rồi chúng ta sẽ đi ra ngoài ăn tối. Xin em đấy, em bé bỏng của anh.”
“Em sẽ không bao giờ hạnh phúc chừng nào anh chưa ly hôn,” cô nói, trong hơi thở dài thăm thẳm. “Nhưng em sợ anh sẽ bỏ em, vì anh đã nhìn thấy em trong bộ phim gớm ghiếc đó. Ôi, một người đàn ông khác ở vị trí anh thì đã tát vào mặt họ vì đã biến em thành quái dị đến thế! Không, anh đừng hôn em. Nói cho em biết đi, anh đã xúc tiến vụ ly hôn đến đâu rồi? Hay là toàn bộ chuyện đó đã bị bỏ rơi rồi?”
“Ừm, không đâu… Em thấy đấy, chuyện là như thế này,” Albinus lắp bắp. “Em… Chúng ta… Ôi, Margot, chúng ta mới chỉ vừa… Có nghĩa là, cô ấy đặc biệt… ngắn gọn là, sự mất người thân làm việc này thành ra khó khăn cho anh.”
“Anh đang nói gì vậy?” Margot vừa hỏi vừa đứng dậy. “Có phải bà ấy vẫn chưa biết anh muốn ly dị không?”
“Không, anh không có ý nói vậy,” Albinus đáp không ra đâu vào đâu. “Tất nhiên, cô ấy cảm thấy… Tức là, cô ấy biết… Hoặc nói đúng hơn…”
Margot từ từ vươn người lên cao, cao nữa, như con rắn đang duỗi mình.
“Nói thật với em, cô ấy sẽ không chịu ly dị anh đâu,” rốt cuộc Albinus nói, lần đầu tiên trong đời ông nói một điều dối trá về Elisabeth.
“Ồ, thế à?” Margot hỏi trong khi tiến đến gần ông.
“Cô ấy sắp đánh mình,” Albinus mệt mỏi nghĩ thầm.
Margot đến gần sát bên ông và từ từ vòng tay quanh cổ ông.
“Em không thể tiếp tục chỉ làm tình nhân của anh được,” cô nói, áp má vào cà vạt của ông, “em không thể. Anh phải làm gì về chuyện đó đi. Ngày mai anh hãy tự nhủ: Mình sẽ làm việc này cho người yêu bé nhỏ của mình! Trên đời này có luật sư. Chuyện này có thể dàn xếp được hết.”
“Anh hứa với em là anh sẽ làm việc đó vào mùa thu tới,” ông nói.
Cô khẽ thở dài, đi đến trước gương và uể oải nhìn không chớp mắt vào hình ảnh phản chiếu của mình.
“Ly hôn à?” Albinus nghĩ. “Không không, không thể có chuyện đó được.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook