Tiên Vốn Thuần Lương
Chương 725: Thời gian (đại kết cục)

****

Phía sau núi Trúc Thính phong của Đông Ngọc Hoàng phái là chỗ ở của sư tôn Đông Ngọc Hoàng phái, Bạch Giản Trúc Luyện Hư hậu kỳ đại viên mãn, nơi đây một mảnh trúc xanh biếc trải dài khắp ngọn núi. Có một đệ tử Nguyên Anh sơ kỳ trông thoạt như hai mươi đang quỳ gối bên ngoài một động phủ.

“Thanh Phong, ngươi quỳ ở đây đã một tháng rồi, rốt cục muốn thỉnh tội gì?” cấm chế của động phủ tán đi, Bạch Giản Trúc chắp tay sau lưng, chậm rãi đi tới cửa, nhìn người thanh niên hắn đã thu làm đệ tử thân truyền trăm năm này. Hắn là đệ tử có tư chất tốt nhất Đông Ngọc Hoàng phái trong năm trăm năm qua, chỉ dùng thời gian trăm năm đã thuận lợi tiến vào Nguyên Anh kỳ, chỉ cần tâm trí kiên định thì sau này nhất định sẽ trở thành trụ cột của Đông Ngọc Hoàng phái.

Nhưng lần này sau khi hắn đi du lịch về thì lại quỳ gối ở Trúc Thính phong vẻn vẹn một tháng, chỉ quỳ thỉnh tội mà không chịu nói ra nguyên nhân. Bạch Giản Trúc chờ hắn quỳ đủ ba mươi ngày mới đi ra, muốn nghe xem rốt cục hắn gặp phiền toái gì.

Thanh Phong ngẩng đầu nhìn sư phụ, lại khẽ cắn môi cúi đầu nói: “Sư phụ, ta không biết nên làm gì bây giờ, ta đã làm một việc sai.”

“Biết sai thì sửa. Đã biết sai, đã hiểu ra sai lầm, trong lòng muốn làm thế nào thì làm như thế, quỳ ở đây làm gì?” Bạch Giản Trúc nghiêm mặt nói.

Nhìn vị sư phụ từ trước tới giờ luôn luôn nghiêm khắc, Thanh Phong dằn lòng, quyết định nói ra toàn bộ sự tình, “Sư phụ, lần này ta ở bên ngoài du lịch có quen một nữ tu sĩ. Ta… ta đã tâm sinh ái mộ nàng.”

Bạch Giản Trúc không ngờ lại là chuyện này, có chút giận dữ, “Ngươi quỳ ở ngoài một tháng chỉ vì ngươi sinh ái mộ một nữ tử?”

Thấy sư phụ tức giận, Thanh Phong ấp úng đáp: “Sư phụ, nàng là tà tu.”

“Tà tu…” Bạch Giản Trúc cau mày.

Thanh Phong cúi đầu, thập phần thống khổ nói: “Sư phụ, nàng là một tà tù trơ trẽn, ta tận mắt nhìn thấy nàng giết người lấy hồn mà lại vô lực ngăn cản. Đông Ngọc Hoàng phái ta luôn luôn thanh chính, cùng tà tu thế bất lưỡng lập. Ta hẳn nên giết nàng, nhưng cuối cùng ta lại không hạ thủ được, chỉ có thể nhìn nàng đào tẩu, ta không ngờ ta sẽ làm ra chuyện như vậy, cầu sư phụ trách phạt!”

Bạch Giản Trúc không nói gì, nhìn đệ tử quỳ dưới đất, thật lâu sau mới mở miệng: “Nàng hiện tại thế nào?”

“A?” Thanh Phong ngẩng đầu, có chút giật mình nhìn sư phụ, phảng phất không hiểu lời này. Bạch Giản Trúc lại hỏi lại hắn mới phục hồi tình thân, vội nói: “Sau khi bị ta đả thương thì nàng rơi lệ mà đi. Sư phụ, cầu người hãy giam ta lại, ta cuối cùng sẽ lại nhớ tới nàng, sau này chắc chắn có tâm ma.”

“Đi tìm nàng đi thôi!” Bạch Giản Trúc lưu lại những lời này rồi xoay người đi vào động phủ.

Thanh Phong sợ hãi, lê gối vài bước: “Sư phụ, người muốn trục xuất đệ tử ra khỏi sư môn sao?”

Bạch Giản Trúc dừng bước, nhàn nhạt nói: “Nếu ngươi không thể đối mặt với cảm tình của chính mình thì làm sao có thể bước xa trên đại đạo tu tiên? Mặc kệ nàng là loại người nào, một khi ngươi đã thích nàng như vậy thì hãy đi tìm nàng đi, không nên bị con đường chính đạo mê hoặc hai mắt. Thấy rõ bản thân rốt cục muốn gì mới là chuyện mà một nam nhân nên làm, không được trốn tránh.”

“Sư phụ…” Thanh Phong lăng lăng nhìn hắn, sau một lúc lâu không nói ra lời.

“Đi đi thôi, chỉ cần ngươi bảo trì chính tâm thì trong lòng ngươi có phải là tà tu hay không có gì đáng ngại.” Bạch Giản Trúc nhàn nhạt nói, bước vào động phủ, cấm chế cũng đóng lại.

Thanh Phong mờ mịt quỳ ở bên ngoài, nửa ngày mới hiểu được. Hắn cúi đầu suy xét lời nói của sư phụ vẻn vẹn một đêm mới đứng dậy, nhanh chóng ngự bảo rời khỏi môn phái.

Bạch Giản Trúc đứng trong động phủ, nhìn Tứ Tượng Ưu Phiền kính phập phềnh trong không trung, hắn bước vào. Vừa tiến vào trong kính liền có người trêu đùa: “Như ngươi mà cũng là người tốt? Lại bảo đệ tử đi ở cùng yêu nữ, nếu truyền ra ngoài thì vị sư tôn ngươi không bị chê trách mới là lạ.”

“Ta chỉ bảo hắn tôn theo chủ tâm, đâu phải là xúi giục hắn.” Bạch Giản Trúc ngồi xuống trước một tảng đá, trên đó có một bàn cờ chơi dở. Hắn cầm một quân cờ, suy nghĩ xem nên hạ ở chỗ nào.

Rào rào một tiếng, một đôi chân trần dừng trên bàn cờ, quân cờ trên đó rơi hết xuống đất. Sau đó, một nữ tử ngồi xuống bàn cờ, cướp lấy quân cờ trên tay hắn. Nếu Kim Phi Dao nhìn thấy người nọ thì chắc chắn sẽ chấn động, nữ tử này giống Kim Phi Dao như đúc, chỉ khác một điểm là không giả dối và điệu thấp như nàng mà thêm một phần cuồng vọng và mị sắc nhàn nhạt.

“Phi nhi, đừng náo loạn!” Bạch Giản Trúc định cúi xuống nhặt các quân cờ bị rơi lại bị nàng giữ chặt lại, dùng ánh mắt giảo hoạt nhìn hắn, hỏi: “Vậy chủ tâm của ngươi là cái gì?”

“Ngươi đã sớm không còn là tâm ma của ta, không cần phải cả ngày muốn dụ dỗ ta tẩu hỏa nhập ma, không cần phải nói những lời này.” Bạch Giản Trúc vẫn cúi nhặt các quân cờ, dựa vào trí nhớ định bày lại bàn cờ cũ.

Nhưng Phi nhi lại cười nói: “Nếu ta không phải là tâm ma của ngươi thì vì sao ngươi chưa từng ngăn cản được dụ hoặc của ta? Từ lúc Kết Đan đến giờ, chưa từng thành công thoát khỏi.”

Bạch Giản Trúc nhíu mày nhìn nàng, “Ngươi đừng náo loạn nữa được không? Song tu đại điển cũng tổ chức rồi, còn cả ngày muốn giả dạng làm ảo giác làm gì!”

“Đáng ghét, thực không thích đùa.” Phi nhi đặt chân lên đùi hắn, nghiêng đầu bất mãn nói: “Toàn bộ tu tiên giới cũng chỉ có ngươi kết làm song tu đạo lữ với ảo giác.”

Bỏ chân nàng ra, Bạch Giản Trúc nói: “Ngươi đã là khí linh, đừng nói bản thân là ảo giác nữa. Còn nữa, hiện tại thân thể của ngươi là thật thể, phiền ngươi mặc quần áo vào, đừng nghĩ rằng tùy tiện treo chút vải là xong. Nếu để đệ tử nhìn thấy sư mẫu như vậy thì ngươi bảo ta biết quản bọn họ thế nào.’

“Ai vào đến đây chứ!” Phi nhi ngoáy lỗ tai, chẳng hề để ý nói: “Phiền chết đi được, ngày nào cũng nói việc này, vẫn cố chấp như thế.”

“Ta không tranh cãi với ngươi, đây là quần áo ta luyện cho ngươi.” Bạch Giản Trúc cảm thấy đau đầu, đặt bộ quần áo chuẩn bị sẵn lên bàn, định đi xem linh thảo trồng bên ngoài như thế nào rồi.

Quay đầu lại phát hiện nàng cởi bỏ hết cả mấy tấm vải trên người, ngồi trên bàn cờ khoanh tay nhìn hắn, cười nói; “Không mặc! Không phục thì ngươi cắn ta đi!”

“Hồ nháo!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương