Tiên Vốn Thuần Lương
-
Chương 31: Mỹ nhân mỹ nhân lâu
Lý Nhị Căn hàm hậu cười, “Ta từng nghe nói trong biển có loại Thôi Lãng
quy, yêu đan to chừng cái chậu rửa mặt, dùng để tu luyện có thể tăng tu
vi rất nhiều. Kim đạo hữu, không bằng ngươi đi săn một con Thôi Lãng
quy, như vậy có thể có yêu đan lớn…”
“Lý đạo hữu…”
“Kim đạo hữu có chuyện gì?”
“Nhìn vẻ mặt thật thà của hắn, Kim Phi Dao hít sâu một hơi rồi nói: “Lý đạo hữu, Thôi Lãng quy là yêu thú cấp bảy, tu sĩ Kết Đan kỳ cũng chỉ là bữa phụ của nó thôi, kể cả nó có yêu đan to bằng căn phòng thì ta cũng không có bản lĩnh đi bắt, hay là Lý đạo hữu đi thử xem.”
“Uh, đợi sau này ta lợi hại rồi nhất định sẽ giúp Kim đạo hữu việc này.” Lý Nhị Căn gật đầu, nghiêm trang đáp.
Kim Phi Dao đành phải kiên trì nói cảm ơn, trong lòng thì tự mắng bản thân, sao lại đi đáp lời Lý Nhị Căn cơ chứ! Nếu người này có được tin tức của Thôi Lãng quy liệu hắn có thật sự nhất định kéo mình đi chịu chết không?
Còn Lý Nhị Căn thì vô cùng cao hứng, có thể giúp đỡ người khác là hắn cảm thấy vui vẻ, con người là phải giúp đỡ lần nhau. Nhưng Kim Phi Dao đã được nghe Ông lão kể chuyện, vài năm trước viện bốn mươi tư có mười ba người, trong một lần làm nhiệm vụ có một tu sĩ bị thương. Vị Lý Nhị Căn nhiệt tình này đã băng bó cho tu sĩ kia, lại cõng tới một nơi an toàn mới trở lại đội ngũ tiếp tục làm nhiệm vụ.
Không ngờ rằng, sau khi nhiệm vụ được hoàn thành, Lý Nhị Căn đưa mọi người tìm tới nơi an toàn kia nhưng không tìm được dù chỉ là một cọng tóc của tu sĩ kia. Trên đống rơm mà tu sĩ kia nằm lúc trước đang có hai con viêm thú cấp ba đang ngủ, bụng căng tròn no nê.
Lúc này mọi người mới hiểu ra, Lý Nhị Căn tỉ mỉ tìm một sơn động an toàn lại rơi đúng vào hang ổ của một đôi viêm thú. Lúc nó chúng nó đang ra ngoài kiếm ăn cho nên Lý Nhị Căn liền để đội viên kia ở đó, nằm ngay trên đống cỏ khô của viêm thú, sau đó thì trở thành mỹ thực cho đôi viêm thú kia lúc chúng trở về.
Mọi người hoảng hốt chạy khỏi sơn động, ào ào chỉ trích Lý Nhị Căn nhưng hắn lại vẻ mặt mờ mịt, không hiểu tại sao mọi người lại trách cứ hắn. Lúc người khác hỏi hắn chẳng lẽ không nhìn thấy trong góc sơn động có một đống xương người và xương thú sao thì hắn trả lời rằng lúc ở trong thôn, những nơi có nhiều người chết thì sẽ không ai tới, cho nên chính là nơi an toàn.
Hơn nữa, vì hắn không thấy thi thể tu sĩ kia nên làm thế nào hắn cũng không tin là tu sĩ kia đã bị hai con viêm thú ăn mất. Hắn một mực khẳng định là tu sĩ kia sẽ tự trở về. Đến giờ đã vài năm trôi qua, tên tu sĩ kia vẫn chưa từng xuất hiện, hắn cũng chỉ coi như mình là một người làm việc tốt không được báo đáp thôi.
Những chuyện xấu mà hắn tốt bụng làm ra còn rất nhiều, nên giờ đây không ai dám nhờ hắn giúp đỡ nữa. Nhưng hắn lại trời sinh nhiệt tình, nhìn thấy hộp thức ăn của Ông lão liền đi bê hộ, không chỉ một lần vấp ngã mà làm đồ ăn rơi rớt, Ông lão cũng vài lần ăn phải mảnh bát vỡ trong thức ăn.
Hiện tại chỉ cần nghe thấy hắn muốn giúp đỡ là ai nấy chạy trối chết để khỏi rước lấy tai họa.
Sau đó, Kim Phi Dao liền giả bộ nghiêm cẩn quan sát bộ dáng Thiết Giáp quy, không đáp lời Lý Nhị Căn nữa. Còn Lý Nhị Căn nhìn thấy Ngô Hạo Thiên đang lấy yêu đan thì vô cùng muốn chạy lên giúp đỡ, nhưng từ trước tới giờ bất luận là hắn muốn giúp cái gì, Ngô Hạo Thiên luôn luôn tìm các loại lý do để từ chối, đôi lúc còn tức giận mắng hắn không nghe theo lệnh chỉ huy, làm hắn đành phải lòng dạ ngứa ngáy cũng không dám tiến lên.
Ngô Hạo Thiên lấy yêu đan xong liền rời khỏi sát tuyệt trận, lấy một lôi âm phù màu tím ra.
“Bùa truyền âm tứ phẩm, thứ này giá trị không ít tiền nha.” Kim Phi Dao sáng ngời hai mắt, thật hâm mộ nhìn chằm chằm lá lôi âm phù kia.
Tuy cũng là bùa truyền âm nhưng hiệu quả lại hoàn toàn khác biệt, không chỉ truyền âm thần tốc mà còn có thể chứa vật, kể cả tu sĩ Nguyên Anh kỳ cũng không thể chặn nó lại mà cướp hàng hóa bên trong.
Ngô Hạo Thiên rót linh lực vào lôi âm phù, lôi âm phù liền hóa thành một quả cầu ánh sáng tím, hắn bỏ hộp ngọc chứa nội đan vào trong tử quang, niệm pháp quyết. Tiếng sấm vang lên, tử quang chợt lóe lên rồi biến mất không thấy đâu nữa, lần xuất hiện tiếp theo của nó chính là nơi đến.
Hình thể Thiết Giáp quy to lớn, mai rùa là tài liệu tốt để chế tác vũ khí lớn cho nên không thể chém ra mang đi được. Thêm nữa, bọn họ lại không có giới tử không gian, cái túi trữ vật lớn nhất cũng không thể chứa được con mồi to mấy chục trượng thế này, chỉ có thể bảo người nhận nhiệm vụ phát lôi âm phù về để bọn họ tự mình tới nơi này thu hàng. Chỉ cần cam đoan Thiết Giáp quy còn ở đây lúc họ đến, giao nhiệm vụ xong sẽ không cần biết bọn họ xử lý Thiết Giáp quy ra sao.
Đợi đến tận sáng sớm ngày thứ hai mới có một phi thiên thuyền gần mười trượng chậm rãi bay đến, toàn bộ thuyền làm từ tài liệu màu trắng, đáy thuyền vẽ một pháp trận vĩ đại màu vàng, đang lóe ra kim quang. Đuôi thuyền có một tiểu lâu ba tầng tinh mỹ khéo léo, bên ngoài lâu cũng có pháp trận màu vàng, trên mái lâu cắm một cây cờ lớn, thêu một chữ “Mỹ” vàng chói lọi.
“Thực là lãng phí, số linh thạch dùng để chạy phi thiên thuyền một chuyến này đã đủ để mua hai con thiết giáp quy rồi.” Kim Phi Dao nhìn phi thiên thuyền trên không trung, cảm thán.
“Là thuyền của Mỹ Nhân lâu, không biết người đến là ai, thật sự quá may mắn.” Đinh Tễ đột nhiên trở nên kích động, liền vọt lên đứng đầu, ngẩng đầu lên, hai mắt tỏa sáng nhìn chằm chằm phi thiên thuyền.
Phi thiên thuyền lơ lửng phía trên thiết giáp quy, đầu thuyền xuất hiện vài bóng người mặc váy trắng. Vì khoảng cách quá xa nên chỉ nhìn thấy ánh sáng lóe lên xung quanh y phục trắng, khiến người ta hoa mắt.
“Mấy tên tán tu vô dụng này, đánh Thiết Giáp quy của ta thành ra thế kia, làm sao có thể luyện chế thành thuyền nữa? Không trả linh thạch cho bọn chúng, bảo bọn chúng tự đi bán thịt rùa lấy tiền đi.” Một thiếu nữ mười lăm mười sau tuổi đeo mạng che mặt màu trắng đứng ở đầu phi thiên thuyền nổi giận nói.
Phía sau nàng là mười thiếu nữ đều tu vi Luyện Khí kỳ, tất cả cùng cúi đầu, thái độ cung kính. Chỉ có một lão bà Trúc Cơ kỳ đứng bên cạnh nàng, tuy có kính ý nhưng không có thái độ nô bộc.
“Thiếu lâu chủ, những cái lỗ trên mai rùa nhìn thì có vẻ nghiêm trọng nhưng thật ra không ảnh hưởng gì đến việc luyện hóa. Chỉ cần xử lý một chút là có thể hoàn hảo như ban đầu.” Lão bà thấp giọng giải thích.
Thiếu nữ cau mày nhìn xác rùa dưới đất, vẫn thấy không vừa lòng, “Hừ, nếu không phải mẫu thân không cho ta dùng Ngọc Cốt quy làm tài liệu thì tội gì ta phải đi tìm loại Thiết Giáp quy rách nát này chứ, xám ngoét, chẳng đẹp đẽ gì cả. Đệ nhất mỹ nhân Nam Sơn giới ta đây mà ngồi trên một con thuyền như vậy thì thực dọa người.”
“Thiếu lâu chủ đừng lo lắng, lão thân đã thương thảo với nhóm trúc khí sư rồi, chỉ cần thêm hắc tinh thạch vào lúc luyện chế là có thể biến thân thuyền thành màu đen, mà tinh phấn trong hắc tinh thạch có thể thêm hiệu quả tinh thần. Hơn nữa, pháp trận trên thân thuyền không dùng máu kim dịch mà dùng ngân huyết của tiên mã quý giá vẽ nên. Đến khi luyện chế xong chắc chắn đẹp hơn phi thiên thuyền luyện chế từ Ngọc Cốt quy của lâu chủ.” Lão bà miệng lưỡi lưu loát khuyên nhủ.
Nàng ta không cố sức cũng không được, đây là lệnh của lâu chủ, chỉ cho dùng tài liệu yêu thú cấp ba để làm phi thiên thuyền. Ngọc Cốt quy rất tuyệt, nhưng đó là yêu thú cấp sáu, năm đó lâu chủ đã phải tiêu tốn rất nhiều tiền mới mua được.
Hiện giờ tuy rằng đưa cho thiếu lâu chủ Thiết Giáp quy cấp ba nhưng lại cần phải dùng đến một lượng lớn hắc tinh thạch, làm xong thì toàn bộ chi phí cũng sẽ không ít hơn chiếc phi thiên thuyền này là mấy.
“Thật sự sẽ rất đẹp sao? Có thể xứng với vẻ mĩ mạo của ta sao?” Thiếu nữ có chút hoài nghi hỏi, chủ yếu là Thiết Quy giáp trước mắt thật sự quá khó coi, nàng thật sự không thể tưởng tượng ra bộ dáng nó sau khi hoàn thành.
Đối với kiểu tự tin điên cuồng với dung mạo của bản thân của nàng, mấy người họ đã sớm quen rồi, tất cả đều cúi đầu không nói, mặc kệ nàng tự nói không ngừng.
Cảm thán vẻ đẹp của bản thân một hồi, thiếu nữ rốt cục nhắc tới chính sự, “Bạch Di, đưa linh thạch xuống đi, ta miễn cưỡng thu lấy con Thiết Giáp quy này. Mười mấy người kia đã bị vẻ đẹp của ta hấp dẫn rồi, ngây ngốc nhìn lâu như vậy mà không động một chút. Chúng ta đi thôi, để mấy người đó nhìn thấy ta đã là một vinh hạnh rồi.”
“Dạ!” Lão bà Bạch Di lấy ra một pháp bảo hạ phẩm, phi thân nhảy lên, ngự pháp bảo xuống dưới.
Thiếu nữ nói không sai, mười ba người phía dưới từ lúc nàng xuất hiện vẫn luôn nhìn nàng chằm chằm. Ngoại trừ Đinh Tễ có thể tưởng tượng ra dung mạo dưới lớp mạng kia thì những người khác không thể nhìn được khuôn mặt nàng, tự nhiên là không có hứng thú với nàng.
Cái Ngô Hạo Thiên quan tâm là liệu có thuận lợi lấy được thù lao hay không, mấy người của Mỹ Nhân lâu này làm việc không thoải mái, bọn họ đã mất hơn một tháng mới tìm được con Thiết Giáp quy này, đã phải chịu không ít đau khổ.
Còn Mộc Tiểu Thạch thì nhìn chằm chằm nàng là vì hắn đang ngồi bên chân Thiết Giáp quy cắt trộm móng rùa, sợ bị người khác phát hiện cho nên luôn luôn cảnh giác. Nhìn vào thủ pháp thuần thục của hắn, cùng với bộ dáng cảnh giác bốn phía kia là biết đã nhiều năm làm việc này.
Những người còn lại thì giống Kim Phi Dao, đều bị phi thiên thuyền hoa lệ hấp dẫn, có ghen tỵ, có hâm mộ.
“Thuyền này to thật, lớn hơn cả xe ngựa của lão địa chủ ở thôn ta. Nếu dùng nó để chở phân thì có thể bón cho toàn bộ ruộng trong thôn vài năm liền.” Lý Nhị Căn chậc lưỡi, hâm mộ vạn phần mà khen ngợi.
Mọi người vừa nghe thấy thì suýt hộc máu.
Hắn lại có thể hình dung phi thiên thuyền của mỹ nhân như vậy, Đinh Tễ tức giận, liền đập cây quạt vào tay Lý Nhị Căn, mắng: “Đồ quê mùa nhà ngươi, lại vũ nhục mỹ nhân của ta, kể cả chúng ta ở cùng đội, ta cũng muốn giáo huấn ngươi một trận.”
Lý Nhị Căn tự dưng bị mắng, đỏ mặt tía tai hét lên: “Ngươi dựa vào cái gì mà mắng ta? Ta vũ nhục mỹ nhân lúc nào? Mà ngươi đang nói đến mỹ nhân nào? Sao ta không thấy? Ngươi mang nữ tử về nhà ta còn chưa bao giờ mắng nhé.”
“Những kẻ đó thì gọi gì là mỹ nhân, nữ tử bạch y trên thuyền kia mới là mỹ nhân tuyệt tác, những kẻ dùng thân thể đổi lấy linh thạch kia làm sao có thể đánh đồng với tiên nữ Mỹ Nhân lâu chứ.” Đinh Tễ tức giận nói, người mang mĩ nhân về trong viện cũng chỉ có một mình hắn thôi.
“Hừ.” Huyết nương tử hừ lạnh, trào phúng nói: “Mỹ Nhân lâu chẳng phải cũng dùng thân thể đổi linh thạch sao, chỉ là thu phí cao hơn chút thôi, có khác gì với những nữ tử ngươi mang về? Cách xa như vậy, trên mặt còn che một tầng sa mà ngươi cũng nhìn ra được người ta là mỹ nhân, thực quá khôi hài.”
“Ngươi! Không cho ngươi nói người của Mỹ Nhân lâu như vậy, ngươi cho là ai cũng giống ngươi sao, đồ độc phụ.” Đinh Tễ không cam lòng yếu thế, phản đối.
“Đủ rồi, tất cả câm miệng lại cho ta. Người ta tới để nghiệm thu nhiệm vụ, nếu không muốn mất hết linh thạch thì câm miệng cho ta.” Nhìn thấy Bạch Di ngự bảo bay tới, Ngô Hạo Thiên rút cục nổi giận, hạ giọng quát.
“Lý đạo hữu…”
“Kim đạo hữu có chuyện gì?”
“Nhìn vẻ mặt thật thà của hắn, Kim Phi Dao hít sâu một hơi rồi nói: “Lý đạo hữu, Thôi Lãng quy là yêu thú cấp bảy, tu sĩ Kết Đan kỳ cũng chỉ là bữa phụ của nó thôi, kể cả nó có yêu đan to bằng căn phòng thì ta cũng không có bản lĩnh đi bắt, hay là Lý đạo hữu đi thử xem.”
“Uh, đợi sau này ta lợi hại rồi nhất định sẽ giúp Kim đạo hữu việc này.” Lý Nhị Căn gật đầu, nghiêm trang đáp.
Kim Phi Dao đành phải kiên trì nói cảm ơn, trong lòng thì tự mắng bản thân, sao lại đi đáp lời Lý Nhị Căn cơ chứ! Nếu người này có được tin tức của Thôi Lãng quy liệu hắn có thật sự nhất định kéo mình đi chịu chết không?
Còn Lý Nhị Căn thì vô cùng cao hứng, có thể giúp đỡ người khác là hắn cảm thấy vui vẻ, con người là phải giúp đỡ lần nhau. Nhưng Kim Phi Dao đã được nghe Ông lão kể chuyện, vài năm trước viện bốn mươi tư có mười ba người, trong một lần làm nhiệm vụ có một tu sĩ bị thương. Vị Lý Nhị Căn nhiệt tình này đã băng bó cho tu sĩ kia, lại cõng tới một nơi an toàn mới trở lại đội ngũ tiếp tục làm nhiệm vụ.
Không ngờ rằng, sau khi nhiệm vụ được hoàn thành, Lý Nhị Căn đưa mọi người tìm tới nơi an toàn kia nhưng không tìm được dù chỉ là một cọng tóc của tu sĩ kia. Trên đống rơm mà tu sĩ kia nằm lúc trước đang có hai con viêm thú cấp ba đang ngủ, bụng căng tròn no nê.
Lúc này mọi người mới hiểu ra, Lý Nhị Căn tỉ mỉ tìm một sơn động an toàn lại rơi đúng vào hang ổ của một đôi viêm thú. Lúc nó chúng nó đang ra ngoài kiếm ăn cho nên Lý Nhị Căn liền để đội viên kia ở đó, nằm ngay trên đống cỏ khô của viêm thú, sau đó thì trở thành mỹ thực cho đôi viêm thú kia lúc chúng trở về.
Mọi người hoảng hốt chạy khỏi sơn động, ào ào chỉ trích Lý Nhị Căn nhưng hắn lại vẻ mặt mờ mịt, không hiểu tại sao mọi người lại trách cứ hắn. Lúc người khác hỏi hắn chẳng lẽ không nhìn thấy trong góc sơn động có một đống xương người và xương thú sao thì hắn trả lời rằng lúc ở trong thôn, những nơi có nhiều người chết thì sẽ không ai tới, cho nên chính là nơi an toàn.
Hơn nữa, vì hắn không thấy thi thể tu sĩ kia nên làm thế nào hắn cũng không tin là tu sĩ kia đã bị hai con viêm thú ăn mất. Hắn một mực khẳng định là tu sĩ kia sẽ tự trở về. Đến giờ đã vài năm trôi qua, tên tu sĩ kia vẫn chưa từng xuất hiện, hắn cũng chỉ coi như mình là một người làm việc tốt không được báo đáp thôi.
Những chuyện xấu mà hắn tốt bụng làm ra còn rất nhiều, nên giờ đây không ai dám nhờ hắn giúp đỡ nữa. Nhưng hắn lại trời sinh nhiệt tình, nhìn thấy hộp thức ăn của Ông lão liền đi bê hộ, không chỉ một lần vấp ngã mà làm đồ ăn rơi rớt, Ông lão cũng vài lần ăn phải mảnh bát vỡ trong thức ăn.
Hiện tại chỉ cần nghe thấy hắn muốn giúp đỡ là ai nấy chạy trối chết để khỏi rước lấy tai họa.
Sau đó, Kim Phi Dao liền giả bộ nghiêm cẩn quan sát bộ dáng Thiết Giáp quy, không đáp lời Lý Nhị Căn nữa. Còn Lý Nhị Căn nhìn thấy Ngô Hạo Thiên đang lấy yêu đan thì vô cùng muốn chạy lên giúp đỡ, nhưng từ trước tới giờ bất luận là hắn muốn giúp cái gì, Ngô Hạo Thiên luôn luôn tìm các loại lý do để từ chối, đôi lúc còn tức giận mắng hắn không nghe theo lệnh chỉ huy, làm hắn đành phải lòng dạ ngứa ngáy cũng không dám tiến lên.
Ngô Hạo Thiên lấy yêu đan xong liền rời khỏi sát tuyệt trận, lấy một lôi âm phù màu tím ra.
“Bùa truyền âm tứ phẩm, thứ này giá trị không ít tiền nha.” Kim Phi Dao sáng ngời hai mắt, thật hâm mộ nhìn chằm chằm lá lôi âm phù kia.
Tuy cũng là bùa truyền âm nhưng hiệu quả lại hoàn toàn khác biệt, không chỉ truyền âm thần tốc mà còn có thể chứa vật, kể cả tu sĩ Nguyên Anh kỳ cũng không thể chặn nó lại mà cướp hàng hóa bên trong.
Ngô Hạo Thiên rót linh lực vào lôi âm phù, lôi âm phù liền hóa thành một quả cầu ánh sáng tím, hắn bỏ hộp ngọc chứa nội đan vào trong tử quang, niệm pháp quyết. Tiếng sấm vang lên, tử quang chợt lóe lên rồi biến mất không thấy đâu nữa, lần xuất hiện tiếp theo của nó chính là nơi đến.
Hình thể Thiết Giáp quy to lớn, mai rùa là tài liệu tốt để chế tác vũ khí lớn cho nên không thể chém ra mang đi được. Thêm nữa, bọn họ lại không có giới tử không gian, cái túi trữ vật lớn nhất cũng không thể chứa được con mồi to mấy chục trượng thế này, chỉ có thể bảo người nhận nhiệm vụ phát lôi âm phù về để bọn họ tự mình tới nơi này thu hàng. Chỉ cần cam đoan Thiết Giáp quy còn ở đây lúc họ đến, giao nhiệm vụ xong sẽ không cần biết bọn họ xử lý Thiết Giáp quy ra sao.
Đợi đến tận sáng sớm ngày thứ hai mới có một phi thiên thuyền gần mười trượng chậm rãi bay đến, toàn bộ thuyền làm từ tài liệu màu trắng, đáy thuyền vẽ một pháp trận vĩ đại màu vàng, đang lóe ra kim quang. Đuôi thuyền có một tiểu lâu ba tầng tinh mỹ khéo léo, bên ngoài lâu cũng có pháp trận màu vàng, trên mái lâu cắm một cây cờ lớn, thêu một chữ “Mỹ” vàng chói lọi.
“Thực là lãng phí, số linh thạch dùng để chạy phi thiên thuyền một chuyến này đã đủ để mua hai con thiết giáp quy rồi.” Kim Phi Dao nhìn phi thiên thuyền trên không trung, cảm thán.
“Là thuyền của Mỹ Nhân lâu, không biết người đến là ai, thật sự quá may mắn.” Đinh Tễ đột nhiên trở nên kích động, liền vọt lên đứng đầu, ngẩng đầu lên, hai mắt tỏa sáng nhìn chằm chằm phi thiên thuyền.
Phi thiên thuyền lơ lửng phía trên thiết giáp quy, đầu thuyền xuất hiện vài bóng người mặc váy trắng. Vì khoảng cách quá xa nên chỉ nhìn thấy ánh sáng lóe lên xung quanh y phục trắng, khiến người ta hoa mắt.
“Mấy tên tán tu vô dụng này, đánh Thiết Giáp quy của ta thành ra thế kia, làm sao có thể luyện chế thành thuyền nữa? Không trả linh thạch cho bọn chúng, bảo bọn chúng tự đi bán thịt rùa lấy tiền đi.” Một thiếu nữ mười lăm mười sau tuổi đeo mạng che mặt màu trắng đứng ở đầu phi thiên thuyền nổi giận nói.
Phía sau nàng là mười thiếu nữ đều tu vi Luyện Khí kỳ, tất cả cùng cúi đầu, thái độ cung kính. Chỉ có một lão bà Trúc Cơ kỳ đứng bên cạnh nàng, tuy có kính ý nhưng không có thái độ nô bộc.
“Thiếu lâu chủ, những cái lỗ trên mai rùa nhìn thì có vẻ nghiêm trọng nhưng thật ra không ảnh hưởng gì đến việc luyện hóa. Chỉ cần xử lý một chút là có thể hoàn hảo như ban đầu.” Lão bà thấp giọng giải thích.
Thiếu nữ cau mày nhìn xác rùa dưới đất, vẫn thấy không vừa lòng, “Hừ, nếu không phải mẫu thân không cho ta dùng Ngọc Cốt quy làm tài liệu thì tội gì ta phải đi tìm loại Thiết Giáp quy rách nát này chứ, xám ngoét, chẳng đẹp đẽ gì cả. Đệ nhất mỹ nhân Nam Sơn giới ta đây mà ngồi trên một con thuyền như vậy thì thực dọa người.”
“Thiếu lâu chủ đừng lo lắng, lão thân đã thương thảo với nhóm trúc khí sư rồi, chỉ cần thêm hắc tinh thạch vào lúc luyện chế là có thể biến thân thuyền thành màu đen, mà tinh phấn trong hắc tinh thạch có thể thêm hiệu quả tinh thần. Hơn nữa, pháp trận trên thân thuyền không dùng máu kim dịch mà dùng ngân huyết của tiên mã quý giá vẽ nên. Đến khi luyện chế xong chắc chắn đẹp hơn phi thiên thuyền luyện chế từ Ngọc Cốt quy của lâu chủ.” Lão bà miệng lưỡi lưu loát khuyên nhủ.
Nàng ta không cố sức cũng không được, đây là lệnh của lâu chủ, chỉ cho dùng tài liệu yêu thú cấp ba để làm phi thiên thuyền. Ngọc Cốt quy rất tuyệt, nhưng đó là yêu thú cấp sáu, năm đó lâu chủ đã phải tiêu tốn rất nhiều tiền mới mua được.
Hiện giờ tuy rằng đưa cho thiếu lâu chủ Thiết Giáp quy cấp ba nhưng lại cần phải dùng đến một lượng lớn hắc tinh thạch, làm xong thì toàn bộ chi phí cũng sẽ không ít hơn chiếc phi thiên thuyền này là mấy.
“Thật sự sẽ rất đẹp sao? Có thể xứng với vẻ mĩ mạo của ta sao?” Thiếu nữ có chút hoài nghi hỏi, chủ yếu là Thiết Quy giáp trước mắt thật sự quá khó coi, nàng thật sự không thể tưởng tượng ra bộ dáng nó sau khi hoàn thành.
Đối với kiểu tự tin điên cuồng với dung mạo của bản thân của nàng, mấy người họ đã sớm quen rồi, tất cả đều cúi đầu không nói, mặc kệ nàng tự nói không ngừng.
Cảm thán vẻ đẹp của bản thân một hồi, thiếu nữ rốt cục nhắc tới chính sự, “Bạch Di, đưa linh thạch xuống đi, ta miễn cưỡng thu lấy con Thiết Giáp quy này. Mười mấy người kia đã bị vẻ đẹp của ta hấp dẫn rồi, ngây ngốc nhìn lâu như vậy mà không động một chút. Chúng ta đi thôi, để mấy người đó nhìn thấy ta đã là một vinh hạnh rồi.”
“Dạ!” Lão bà Bạch Di lấy ra một pháp bảo hạ phẩm, phi thân nhảy lên, ngự pháp bảo xuống dưới.
Thiếu nữ nói không sai, mười ba người phía dưới từ lúc nàng xuất hiện vẫn luôn nhìn nàng chằm chằm. Ngoại trừ Đinh Tễ có thể tưởng tượng ra dung mạo dưới lớp mạng kia thì những người khác không thể nhìn được khuôn mặt nàng, tự nhiên là không có hứng thú với nàng.
Cái Ngô Hạo Thiên quan tâm là liệu có thuận lợi lấy được thù lao hay không, mấy người của Mỹ Nhân lâu này làm việc không thoải mái, bọn họ đã mất hơn một tháng mới tìm được con Thiết Giáp quy này, đã phải chịu không ít đau khổ.
Còn Mộc Tiểu Thạch thì nhìn chằm chằm nàng là vì hắn đang ngồi bên chân Thiết Giáp quy cắt trộm móng rùa, sợ bị người khác phát hiện cho nên luôn luôn cảnh giác. Nhìn vào thủ pháp thuần thục của hắn, cùng với bộ dáng cảnh giác bốn phía kia là biết đã nhiều năm làm việc này.
Những người còn lại thì giống Kim Phi Dao, đều bị phi thiên thuyền hoa lệ hấp dẫn, có ghen tỵ, có hâm mộ.
“Thuyền này to thật, lớn hơn cả xe ngựa của lão địa chủ ở thôn ta. Nếu dùng nó để chở phân thì có thể bón cho toàn bộ ruộng trong thôn vài năm liền.” Lý Nhị Căn chậc lưỡi, hâm mộ vạn phần mà khen ngợi.
Mọi người vừa nghe thấy thì suýt hộc máu.
Hắn lại có thể hình dung phi thiên thuyền của mỹ nhân như vậy, Đinh Tễ tức giận, liền đập cây quạt vào tay Lý Nhị Căn, mắng: “Đồ quê mùa nhà ngươi, lại vũ nhục mỹ nhân của ta, kể cả chúng ta ở cùng đội, ta cũng muốn giáo huấn ngươi một trận.”
Lý Nhị Căn tự dưng bị mắng, đỏ mặt tía tai hét lên: “Ngươi dựa vào cái gì mà mắng ta? Ta vũ nhục mỹ nhân lúc nào? Mà ngươi đang nói đến mỹ nhân nào? Sao ta không thấy? Ngươi mang nữ tử về nhà ta còn chưa bao giờ mắng nhé.”
“Những kẻ đó thì gọi gì là mỹ nhân, nữ tử bạch y trên thuyền kia mới là mỹ nhân tuyệt tác, những kẻ dùng thân thể đổi lấy linh thạch kia làm sao có thể đánh đồng với tiên nữ Mỹ Nhân lâu chứ.” Đinh Tễ tức giận nói, người mang mĩ nhân về trong viện cũng chỉ có một mình hắn thôi.
“Hừ.” Huyết nương tử hừ lạnh, trào phúng nói: “Mỹ Nhân lâu chẳng phải cũng dùng thân thể đổi linh thạch sao, chỉ là thu phí cao hơn chút thôi, có khác gì với những nữ tử ngươi mang về? Cách xa như vậy, trên mặt còn che một tầng sa mà ngươi cũng nhìn ra được người ta là mỹ nhân, thực quá khôi hài.”
“Ngươi! Không cho ngươi nói người của Mỹ Nhân lâu như vậy, ngươi cho là ai cũng giống ngươi sao, đồ độc phụ.” Đinh Tễ không cam lòng yếu thế, phản đối.
“Đủ rồi, tất cả câm miệng lại cho ta. Người ta tới để nghiệm thu nhiệm vụ, nếu không muốn mất hết linh thạch thì câm miệng cho ta.” Nhìn thấy Bạch Di ngự bảo bay tới, Ngô Hạo Thiên rút cục nổi giận, hạ giọng quát.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook