Tiên Vốn Thuần Lương
-
Chương 25: Dưỡng hồn thú
“Phụt!” Kim Phi Dao nhịn không được phá ra cười.
Mặt mũi Lý San bị nàng đánh cho bầm dập, sưng phù như đầu heo, bị Kim Phi Dao đá như vậy mà cũng không có động tĩnh, hóa ra là đã hôn mê bất tỉnh.
Xác định nàng ta không phải giả vờ, Kim Phi Dao yên tâm đi tới, sờ soạng toàn thân nàng ta một lượt, trong trong ngoài ngoài, không buông tha chỗ nào.
Cầm một túi trữ vật và một túi linh thú của Lý San, Kim Phi Dao bước sang bên cạnh. Vẫn nên đứng xa một chút tốt hơn, ai biết được sau khi nàng ta tỉnh lại có dùng đòn sát thủ gì không.
Tìm một tảng đá ngồi xuống, nàng bắt đầu xem xét túi trữ vật của Lý San, còn túi linh thú thì nàng không dám tùy tiện xem xét. Linh thú bên trong phần lớn có huyết khế với chủ nhân, nếu không cẩn thận thả ra, không phải là tự mang đến phiền phức sao?
Túi trữ vật có rất nhiều thứ, linh tinh đủ loại, cứ nhìn một cái là thấy ít nhất cũng đáng giá hơn một ngàn linh thạch.
Trong lúc Kim Phi Dao đang kiểm tra chiến quả thì Lý San tỉnh lại. Nàng cảm thấy trên người đau đớn từng cơn, nhất là mặt, cảm giác rất nặng, ngay cả mắt cũng không mở ra được, miệng cũng cảm giác tê dại.
Nàng giật giật thân mình, đột nhiên phát hiện mình bị trói, cuống quít nhìn quanh bốn phía, nhìn thấy Kim Phi Dao đang ngồi cách đó không xa lục soát túi trữ vật thêu hoa của mình.
“Ngươi đang làm gì vậy? Mau thả ta ra.” Lý San sống tới bây giờ có lúc nào mà không cẩm y ngọc thực, đâu chịu nổi cục tức này, liền nổi trận lôi đình, rống lên với Kim Phi Dao.
Kim Phi Dao liếc mắt một cái, “Ngươi ngốc hả? Ta mà thả ngươi ra để ngươi cắn ta sao?”
“Ngươi… Ngươi muốn làm gì? Ta nói cho ngươi biết, cha ta là chưởng môn của Thanh Thú môn, nếu ngươi dám giết ta thì ngươi nhất định phải chết.” Lý San lúc này đã hơi tỉnh táo, bắt đầu giãy dụa, tay nàng bị trói chặt bên người, chỉ có bàn tay là có thể động. Nàng kích động, tay liền lục tìm túi linh thú, nhưng mà sờ soạng nửa ngày cũng không thấy.
“Lai lịch của ngươi không nhỏ nha, vậy Hoa sư huynh của ngươi sao còn muốn làm như vậy? Chẳng lẽ hắn không sợ chưởng môn của các ngươi?” Kim Phi Dao nhét cả túi trữ vật lẫn túi linh thú vào người, tò mò hỏi.
“Hoa sư huynh? Hoa sư huynh cái gì? Ngươi làm gì với Hoa sư huyh rồi?” Lúc này Lý San mới nhìn thấy túi linh thú của mình bị Kim Phi Dao cất đi, lại nghe thấy nàng nhắc tới Hoa sư huynh, bối rối hỏi.
“Ta có thể làm gì hắn? Là hắn làm gì với hai ta mới đúng. Đầu óc ngươi đặt trên con rắn sao? Sao không nhìn địa hình nơi này đi, ba mặt là núi, chỉ có một cửa, lại bị rừng che lấp. Ngay cả người mù cũng nhìn ra được hai ta không vừa mắt đối phương, còn làm cho hai ta tách riêng ra ở một nơi kín đáo thế này, đúng là thuận lợi chém giết mà.” Kim Phi Dao nhặt cây côn trúc lên, chọc chọc vào mặt Lý San.
“Ta không tin ngươi, ta nói cho ngươi biết, trên người ta có cấm thuật phụ thân hạ. Nếu ta chết, cha ta sẽ biết, hơn nữa bộ dáng của ngươi cũng sẽ truyền đến chỗ phụ thân thông qua cấm thuật. Bằng vào tu vi hiện tại của ngươi căn bản là không trốn thoát đâu.” Lý San nghiến răng nghiến lợi, dữ tợn quát.
Kim Phi Dao cười cười, “Tin hay không tùy ngươi, cái mà Hoa sư huynh của ngươi muốn nếu không phải là mạng ngươi thì là mạng của ta. Nhưng ta lại không phải là người của môn phái ngươi, nếu muốn giết ta thì không cần phải phiền toái như vậy. Ta đoán, hắn hẳn là muốn mượn tay ta xử lý ngươi, ta mới không thèm làm việc này.”
“Vậy ngươi hãy mau thả ta ra.”
“Không được.” Kim Phi Dao lắc đầu, “Cha ngươi là chủ một môn phái, nếu thả ngươi thì chắc chắn ngươi sẽ sai người tới giết ta. Nhưng nếu ta tự tay giết ngươi thì sẽ chọc giận cha ngươi, phải làm sao bây giờ nhỉ…”
“Đúng rồi, ta sẽ trói chặt ngươi, sau đó dẫn yêu thú tới ăn thịt ngươi, như vậy cha ngươi chỉ có thể đi tìm yêu thú kia mà trả thù.” Kim Phi Dao điềm tĩnh nở nụ cười, ánh mắt sáng ngời nhìn Lý San.
Nàng nhìn Lý San sợ hãi, đột nhiên há miệng, liều mạng kêu cứu.
“Không được kêu.” Kim Phi Dao nâng tay cho nàng một quyền giữa mặt, mấy cái răng liền văng ra, rơi xuống đất.
Một quyền này của nàng đánh cho Lý San nửa ngày mới thở nổi, sợ Kim Phi Dao lại động thủ, nàng ta ngừng hét, chỉ mở hai mắt oán hận nhìn Kim Phi Dao, “Rốt cục ngươi muốn làm gì? Nếu ta đồng ý không kéo người tới gây phiền toái cho ngươi, ngươi sẽ tha ta chứ? Ta đồng ý hạ huyết thề.”
“Thả hay không thả thì ngươi vẫn nên tự mình hỏi hắn đi.” Kim Phi Dao ngẩng đầu, trước rừng trúc hiện lên bóng dáng Hoa Khê.
“Hoa sư huynh, mau cứu ta!” Nhìn thấy Hoa Khê xuất hiện, Lý San kinh hỉ, vội vàng lớn tiếng kêu cứu.
“Lý San sư muội, sao ngươi lại bị đánh thành đầu heo thế này?” Hoa Khê khẽ lắc đầu hỏi một câu, sau đó hơi nhíu mày nhìn Kim Phi Dao, “Kim đạo hữu, vì sao ngươi muốn giữ tính mạng nàng ta? Ta còn tưởng rằng ngươi đã sớm giải quyết nàng ta rồi.”
Kim Phi Dao lui ra phía sau vài bước, duy trì khoảng cách an toàn với hắn, “Ta nào dám giết thiên kim của chưởng môn Thanh Thú môn. Ngươi lại lần nữa tính kế ta, còn lâu ta mới chịu tội thay ngươi. Ta không muốn nói nhảm với ngươi, mau bỏ cấm chế, thả ta ra ngoài.”
“Sao ngươi biết ta đã hạ cấm chế ở đây?” Hoa Khê có chút tò mò, làm sao Kim Phi Dao lại phát hiện mình thiết trí cấm chế ở cửa ra. Lúc đó hắn đã cẩn thận chôn trận kỳ trong đất, bên trên lại lấp một tầng lá trúc khô, đã kiểm tra lại rất cẩn thận, căn bản không nhìn ra chút dị thường nào.
“Ta đoán…” Kim Phi Dao vuốt mặt, thong dong nói.
Thực ra không phải nàng đoán mà từ lúc đi vào khe suối này nàng đã cảm thấy bất thường. Ngoại trừ địa hình cổ quái, căn bản không cần cảnh giới ra thì chính là yên tĩnh, thật sự quá yên tĩnh. Ngoài tiếng sột soạt của lá trúc va chạm thì không nghe được bất cứ thanh âm nào khác. Nàng vốn cho rằng do chỗ này quá hẻo lánh nên không nghe được thanh âm tức giận của ngọc thủy sư. Nhưng sau một thời gian, mắt thấy đám chim bay qua khe suối mà Kim Phi Dao lại không nghe thấy tiếng động thì nàng bắt đầu nghi ngờ rất có thể nơi đây bị hạ cấm chế.
Nếu không có cấm chế thì nàng đã sớm chuồn đi rồi mà không phải ngồi canh chừng Lý San không dám chạy. Có trời mới biết cấm chế này ngoài công dụng cách âm ra thì có công năng khác hay không, ngay cả Ngũ Tuyệt trận của nàng mà còn có sát chiêu bên trong, nàng cũng không dám liều mình đi thử.
“Hoa sư huynh, ngươi phí lời nói chuyện với nàng làm gì, mau cứu ta.” Lý San thấy Hoa Khê chỉ chế nhạo nàng một câu rồi không để ý đến nàng nữa, đành phải nằm ở đó hô to lên.
“Lý San sư muội, ngươi không thể sửa tính tình đi sao, thật là ầm ĩ chết người.” Hoa Khê phiền muộn liếc mắt nhìn nàng một cái, nhẹ nhàng vỗ túi linh thú, một linh thú hình hổ, người đầy lông rậm được gọi ra.
Linh thú này vừa chạm đất liền phóng lớn, mấy giây sau đã cao tới ba trượng, lông trên người dài hơn hai trượng, tỏa ra sánh sáng nhạt, đen bóng. Hai mắt như hai cái chậu lớn, miệng mũi như hổ, hai cái răng nanh dài nửa trượng vươn ra ngoài miệng, nó ngửa mặt lên trời rống to một tiếng.
Thứ này thật sự quá lớn, Kim Phi Dao trợn mắt há mồm nhìn nó, vội vàng xuất bông tuyết Minh hỏa ra, lại mở nốt lần phòng ngự cuối cùng của Kim Long Như Ý, ném cả chiếc khăn lụa của Hùng Thiên Khôn ra, trận địa sẵn sàng ngăn đón quân địch.
Con linh thú kia gầm rú xong liền dùng đôi mắt to quét qua ba người ở đây. Tựa hồ không có gì hứng thú với Kim Phi Dao, nó chỉ nhìn thoáng qua, cái đầu liền quay về phía Lý San đã sợ tới vàng mặt.
“Dưỡng hồn thú! Ngươi dám nuôi dưỡng hồn thú, người kia là… ngươi lại muốn phục sinh nàng ta.” Lý San sợ tới mức toàn thân phát run, mắt nhìn chằm chằm phía trên đầu dưỡng hồn thú, hoảng sợ vạn phần.
Kim Phi Dao nhìn theo ánh mắt cảu nàng mới phát hiện phía trên lưng của dưỡng hồn thú có một cái gì đó, giống như là một người. Sau khi cẩn thận nhìn kỹ lại, hóa ra đó thực sự là thân thể một nữ tử, cả người như được khảm vào lưng dưỡng hồn thú, tay chân đều lẫn trong đám da lông, chỉ có thể nhìn thấy thân thể trắng như tuyết. Đầu nàng vừa vặn đính ở đỉnh đầu dưỡng hồn thú, mái tóc đen mượt như tơ của nữ tử bao phủ cái trán của dưỡng hồn thú, lẫn lộn trong đám lông đen sì của nó.
Không đợi Kim Phi Dao thấy rõ diện mạo của nữ tử, dưỡng hồn thú đã há mồm, ngoạm Lý San vào miệng.
“Thu.” Thấy tình cảnh đó, Kim Phi Dao vội vàng thu lại Kim Long Như Ý đang vây khốn Lý San.
Tuy không còn pháp khí trói buộc nhưng Lý San đã không thể trốn thoát, chỉ nghe thấy nàng hét thảm một tiếng, rồi không còn động tĩnh gì nữa. Cái miệng rộng của dưỡng hồn thú bẹp bẹp nhai nuốt, máu tươi chảy ra từ khóe miệng nó, rơi xuống đất.
Lúc này Kim Phi Dao không thể thưởng thức loại thảm kịch này, bao nhiêu thủ đoạn phòng ngự phóng hết ra, sau đó lấy ra đan phù, liều mạng dồn linh lực vào trong. Cũng không quản đan phù này chứa đựng pháp thuật gì, chỉ cần có thể phá vỡ cấm chế chạy đi, hoặc là phát ra tiếng vang có thể gọi đệ tử Thanh Thú môn tới cũng tốt.
“Muốn chết!” Hoa Khê thấy đan phù bắn kim quang bốn phía, sát khí hiện lên, tay vỗ túi linh thú, một con sói khổng lồ màu xám xuất hiện. Đám lông trên người run lên, liền hóa thành gai nhọn, nó hét lớn một tiếng, một cái lốc xoáy xuất hiện, lốc xoáy chứa đầy những gai nhọn, rít gào đánh về phía Kim Phi Dao.
Đây là pháp thuật độc đáo của cự lang vương, phong sương kiếm thứ, lấy tu vi Luyện Khí kỳ mà muốn đón đỡ thì thật phi thường gian nan.
Lốc xoáy vây quanh Kim Phi Dao, những mũi nhọn chi chít đâm lại, khăn lụa ổn định bay trong gió, không ngừng đón đỡ những mũi nhọn xuyên qua được khe hở giữa những bông tuyết.
Giữa cơn lốc xoáy cuồng bạo, bông tuyết Minh hỏa nhìn như mềm nhẹ lại không chút sứt mẻ, mặc kệ lốc xoáy kia có hung mãnh thế nào cũng không di động mảy may. Vài mũi nhọn thô to đụng tới bông tuyết lập tức hóa thành tro tàn, những mũi nhọn nhỏ thì xuyên qua phòng ngự của bông tuyết, nhưng rồi cũng bị khăn lụa ngăn trở, hơn nữa phía sau lại có thêm một tầng phòng ngự của Kim Long Như Ý.
Kể cả như thế thì dưới vô số phong sương kiếm thứ của lang vương, vẫn có không ít mũi nhọn nhỏ xíu đập vào lớp phòng ngự. Vòng tay Kim Long Như Ý chỉ còn lại một lớp phòng ngự này, bị mũi nhọn đánh cho rung lên không ngừng, ánh sáng cũng dần ảm đạm đi, rất không ổn định.
Hoa Khê không ngờ Kim Phi Dao lại có thể ngăn cản công kích của cự lang vương. Con cự lang vương này đã tương đương tiêu chuẩn của tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ, thế mà lại giằng co bất phân thắng bại với nàng.
Hắn không biết rằng, nếu không có bông tuyết Minh hỏa chắn phía trước tiêu diệt đại bộ phận mũi nhọn thì Kim Phi Dao đã sớm thành con nhím rồi. Bông tuyết Minh hỏa trên phương diện phòng ngự pháp thuật công kích và thực vật công kích thật sự là quá mạnh mẽ, gặp phải công kích của tu sĩ Luyện Khí kỳ thì sẽ lập tức tiêu diệt.
Mặt mũi Lý San bị nàng đánh cho bầm dập, sưng phù như đầu heo, bị Kim Phi Dao đá như vậy mà cũng không có động tĩnh, hóa ra là đã hôn mê bất tỉnh.
Xác định nàng ta không phải giả vờ, Kim Phi Dao yên tâm đi tới, sờ soạng toàn thân nàng ta một lượt, trong trong ngoài ngoài, không buông tha chỗ nào.
Cầm một túi trữ vật và một túi linh thú của Lý San, Kim Phi Dao bước sang bên cạnh. Vẫn nên đứng xa một chút tốt hơn, ai biết được sau khi nàng ta tỉnh lại có dùng đòn sát thủ gì không.
Tìm một tảng đá ngồi xuống, nàng bắt đầu xem xét túi trữ vật của Lý San, còn túi linh thú thì nàng không dám tùy tiện xem xét. Linh thú bên trong phần lớn có huyết khế với chủ nhân, nếu không cẩn thận thả ra, không phải là tự mang đến phiền phức sao?
Túi trữ vật có rất nhiều thứ, linh tinh đủ loại, cứ nhìn một cái là thấy ít nhất cũng đáng giá hơn một ngàn linh thạch.
Trong lúc Kim Phi Dao đang kiểm tra chiến quả thì Lý San tỉnh lại. Nàng cảm thấy trên người đau đớn từng cơn, nhất là mặt, cảm giác rất nặng, ngay cả mắt cũng không mở ra được, miệng cũng cảm giác tê dại.
Nàng giật giật thân mình, đột nhiên phát hiện mình bị trói, cuống quít nhìn quanh bốn phía, nhìn thấy Kim Phi Dao đang ngồi cách đó không xa lục soát túi trữ vật thêu hoa của mình.
“Ngươi đang làm gì vậy? Mau thả ta ra.” Lý San sống tới bây giờ có lúc nào mà không cẩm y ngọc thực, đâu chịu nổi cục tức này, liền nổi trận lôi đình, rống lên với Kim Phi Dao.
Kim Phi Dao liếc mắt một cái, “Ngươi ngốc hả? Ta mà thả ngươi ra để ngươi cắn ta sao?”
“Ngươi… Ngươi muốn làm gì? Ta nói cho ngươi biết, cha ta là chưởng môn của Thanh Thú môn, nếu ngươi dám giết ta thì ngươi nhất định phải chết.” Lý San lúc này đã hơi tỉnh táo, bắt đầu giãy dụa, tay nàng bị trói chặt bên người, chỉ có bàn tay là có thể động. Nàng kích động, tay liền lục tìm túi linh thú, nhưng mà sờ soạng nửa ngày cũng không thấy.
“Lai lịch của ngươi không nhỏ nha, vậy Hoa sư huynh của ngươi sao còn muốn làm như vậy? Chẳng lẽ hắn không sợ chưởng môn của các ngươi?” Kim Phi Dao nhét cả túi trữ vật lẫn túi linh thú vào người, tò mò hỏi.
“Hoa sư huynh? Hoa sư huynh cái gì? Ngươi làm gì với Hoa sư huyh rồi?” Lúc này Lý San mới nhìn thấy túi linh thú của mình bị Kim Phi Dao cất đi, lại nghe thấy nàng nhắc tới Hoa sư huynh, bối rối hỏi.
“Ta có thể làm gì hắn? Là hắn làm gì với hai ta mới đúng. Đầu óc ngươi đặt trên con rắn sao? Sao không nhìn địa hình nơi này đi, ba mặt là núi, chỉ có một cửa, lại bị rừng che lấp. Ngay cả người mù cũng nhìn ra được hai ta không vừa mắt đối phương, còn làm cho hai ta tách riêng ra ở một nơi kín đáo thế này, đúng là thuận lợi chém giết mà.” Kim Phi Dao nhặt cây côn trúc lên, chọc chọc vào mặt Lý San.
“Ta không tin ngươi, ta nói cho ngươi biết, trên người ta có cấm thuật phụ thân hạ. Nếu ta chết, cha ta sẽ biết, hơn nữa bộ dáng của ngươi cũng sẽ truyền đến chỗ phụ thân thông qua cấm thuật. Bằng vào tu vi hiện tại của ngươi căn bản là không trốn thoát đâu.” Lý San nghiến răng nghiến lợi, dữ tợn quát.
Kim Phi Dao cười cười, “Tin hay không tùy ngươi, cái mà Hoa sư huynh của ngươi muốn nếu không phải là mạng ngươi thì là mạng của ta. Nhưng ta lại không phải là người của môn phái ngươi, nếu muốn giết ta thì không cần phải phiền toái như vậy. Ta đoán, hắn hẳn là muốn mượn tay ta xử lý ngươi, ta mới không thèm làm việc này.”
“Vậy ngươi hãy mau thả ta ra.”
“Không được.” Kim Phi Dao lắc đầu, “Cha ngươi là chủ một môn phái, nếu thả ngươi thì chắc chắn ngươi sẽ sai người tới giết ta. Nhưng nếu ta tự tay giết ngươi thì sẽ chọc giận cha ngươi, phải làm sao bây giờ nhỉ…”
“Đúng rồi, ta sẽ trói chặt ngươi, sau đó dẫn yêu thú tới ăn thịt ngươi, như vậy cha ngươi chỉ có thể đi tìm yêu thú kia mà trả thù.” Kim Phi Dao điềm tĩnh nở nụ cười, ánh mắt sáng ngời nhìn Lý San.
Nàng nhìn Lý San sợ hãi, đột nhiên há miệng, liều mạng kêu cứu.
“Không được kêu.” Kim Phi Dao nâng tay cho nàng một quyền giữa mặt, mấy cái răng liền văng ra, rơi xuống đất.
Một quyền này của nàng đánh cho Lý San nửa ngày mới thở nổi, sợ Kim Phi Dao lại động thủ, nàng ta ngừng hét, chỉ mở hai mắt oán hận nhìn Kim Phi Dao, “Rốt cục ngươi muốn làm gì? Nếu ta đồng ý không kéo người tới gây phiền toái cho ngươi, ngươi sẽ tha ta chứ? Ta đồng ý hạ huyết thề.”
“Thả hay không thả thì ngươi vẫn nên tự mình hỏi hắn đi.” Kim Phi Dao ngẩng đầu, trước rừng trúc hiện lên bóng dáng Hoa Khê.
“Hoa sư huynh, mau cứu ta!” Nhìn thấy Hoa Khê xuất hiện, Lý San kinh hỉ, vội vàng lớn tiếng kêu cứu.
“Lý San sư muội, sao ngươi lại bị đánh thành đầu heo thế này?” Hoa Khê khẽ lắc đầu hỏi một câu, sau đó hơi nhíu mày nhìn Kim Phi Dao, “Kim đạo hữu, vì sao ngươi muốn giữ tính mạng nàng ta? Ta còn tưởng rằng ngươi đã sớm giải quyết nàng ta rồi.”
Kim Phi Dao lui ra phía sau vài bước, duy trì khoảng cách an toàn với hắn, “Ta nào dám giết thiên kim của chưởng môn Thanh Thú môn. Ngươi lại lần nữa tính kế ta, còn lâu ta mới chịu tội thay ngươi. Ta không muốn nói nhảm với ngươi, mau bỏ cấm chế, thả ta ra ngoài.”
“Sao ngươi biết ta đã hạ cấm chế ở đây?” Hoa Khê có chút tò mò, làm sao Kim Phi Dao lại phát hiện mình thiết trí cấm chế ở cửa ra. Lúc đó hắn đã cẩn thận chôn trận kỳ trong đất, bên trên lại lấp một tầng lá trúc khô, đã kiểm tra lại rất cẩn thận, căn bản không nhìn ra chút dị thường nào.
“Ta đoán…” Kim Phi Dao vuốt mặt, thong dong nói.
Thực ra không phải nàng đoán mà từ lúc đi vào khe suối này nàng đã cảm thấy bất thường. Ngoại trừ địa hình cổ quái, căn bản không cần cảnh giới ra thì chính là yên tĩnh, thật sự quá yên tĩnh. Ngoài tiếng sột soạt của lá trúc va chạm thì không nghe được bất cứ thanh âm nào khác. Nàng vốn cho rằng do chỗ này quá hẻo lánh nên không nghe được thanh âm tức giận của ngọc thủy sư. Nhưng sau một thời gian, mắt thấy đám chim bay qua khe suối mà Kim Phi Dao lại không nghe thấy tiếng động thì nàng bắt đầu nghi ngờ rất có thể nơi đây bị hạ cấm chế.
Nếu không có cấm chế thì nàng đã sớm chuồn đi rồi mà không phải ngồi canh chừng Lý San không dám chạy. Có trời mới biết cấm chế này ngoài công dụng cách âm ra thì có công năng khác hay không, ngay cả Ngũ Tuyệt trận của nàng mà còn có sát chiêu bên trong, nàng cũng không dám liều mình đi thử.
“Hoa sư huynh, ngươi phí lời nói chuyện với nàng làm gì, mau cứu ta.” Lý San thấy Hoa Khê chỉ chế nhạo nàng một câu rồi không để ý đến nàng nữa, đành phải nằm ở đó hô to lên.
“Lý San sư muội, ngươi không thể sửa tính tình đi sao, thật là ầm ĩ chết người.” Hoa Khê phiền muộn liếc mắt nhìn nàng một cái, nhẹ nhàng vỗ túi linh thú, một linh thú hình hổ, người đầy lông rậm được gọi ra.
Linh thú này vừa chạm đất liền phóng lớn, mấy giây sau đã cao tới ba trượng, lông trên người dài hơn hai trượng, tỏa ra sánh sáng nhạt, đen bóng. Hai mắt như hai cái chậu lớn, miệng mũi như hổ, hai cái răng nanh dài nửa trượng vươn ra ngoài miệng, nó ngửa mặt lên trời rống to một tiếng.
Thứ này thật sự quá lớn, Kim Phi Dao trợn mắt há mồm nhìn nó, vội vàng xuất bông tuyết Minh hỏa ra, lại mở nốt lần phòng ngự cuối cùng của Kim Long Như Ý, ném cả chiếc khăn lụa của Hùng Thiên Khôn ra, trận địa sẵn sàng ngăn đón quân địch.
Con linh thú kia gầm rú xong liền dùng đôi mắt to quét qua ba người ở đây. Tựa hồ không có gì hứng thú với Kim Phi Dao, nó chỉ nhìn thoáng qua, cái đầu liền quay về phía Lý San đã sợ tới vàng mặt.
“Dưỡng hồn thú! Ngươi dám nuôi dưỡng hồn thú, người kia là… ngươi lại muốn phục sinh nàng ta.” Lý San sợ tới mức toàn thân phát run, mắt nhìn chằm chằm phía trên đầu dưỡng hồn thú, hoảng sợ vạn phần.
Kim Phi Dao nhìn theo ánh mắt cảu nàng mới phát hiện phía trên lưng của dưỡng hồn thú có một cái gì đó, giống như là một người. Sau khi cẩn thận nhìn kỹ lại, hóa ra đó thực sự là thân thể một nữ tử, cả người như được khảm vào lưng dưỡng hồn thú, tay chân đều lẫn trong đám da lông, chỉ có thể nhìn thấy thân thể trắng như tuyết. Đầu nàng vừa vặn đính ở đỉnh đầu dưỡng hồn thú, mái tóc đen mượt như tơ của nữ tử bao phủ cái trán của dưỡng hồn thú, lẫn lộn trong đám lông đen sì của nó.
Không đợi Kim Phi Dao thấy rõ diện mạo của nữ tử, dưỡng hồn thú đã há mồm, ngoạm Lý San vào miệng.
“Thu.” Thấy tình cảnh đó, Kim Phi Dao vội vàng thu lại Kim Long Như Ý đang vây khốn Lý San.
Tuy không còn pháp khí trói buộc nhưng Lý San đã không thể trốn thoát, chỉ nghe thấy nàng hét thảm một tiếng, rồi không còn động tĩnh gì nữa. Cái miệng rộng của dưỡng hồn thú bẹp bẹp nhai nuốt, máu tươi chảy ra từ khóe miệng nó, rơi xuống đất.
Lúc này Kim Phi Dao không thể thưởng thức loại thảm kịch này, bao nhiêu thủ đoạn phòng ngự phóng hết ra, sau đó lấy ra đan phù, liều mạng dồn linh lực vào trong. Cũng không quản đan phù này chứa đựng pháp thuật gì, chỉ cần có thể phá vỡ cấm chế chạy đi, hoặc là phát ra tiếng vang có thể gọi đệ tử Thanh Thú môn tới cũng tốt.
“Muốn chết!” Hoa Khê thấy đan phù bắn kim quang bốn phía, sát khí hiện lên, tay vỗ túi linh thú, một con sói khổng lồ màu xám xuất hiện. Đám lông trên người run lên, liền hóa thành gai nhọn, nó hét lớn một tiếng, một cái lốc xoáy xuất hiện, lốc xoáy chứa đầy những gai nhọn, rít gào đánh về phía Kim Phi Dao.
Đây là pháp thuật độc đáo của cự lang vương, phong sương kiếm thứ, lấy tu vi Luyện Khí kỳ mà muốn đón đỡ thì thật phi thường gian nan.
Lốc xoáy vây quanh Kim Phi Dao, những mũi nhọn chi chít đâm lại, khăn lụa ổn định bay trong gió, không ngừng đón đỡ những mũi nhọn xuyên qua được khe hở giữa những bông tuyết.
Giữa cơn lốc xoáy cuồng bạo, bông tuyết Minh hỏa nhìn như mềm nhẹ lại không chút sứt mẻ, mặc kệ lốc xoáy kia có hung mãnh thế nào cũng không di động mảy may. Vài mũi nhọn thô to đụng tới bông tuyết lập tức hóa thành tro tàn, những mũi nhọn nhỏ thì xuyên qua phòng ngự của bông tuyết, nhưng rồi cũng bị khăn lụa ngăn trở, hơn nữa phía sau lại có thêm một tầng phòng ngự của Kim Long Như Ý.
Kể cả như thế thì dưới vô số phong sương kiếm thứ của lang vương, vẫn có không ít mũi nhọn nhỏ xíu đập vào lớp phòng ngự. Vòng tay Kim Long Như Ý chỉ còn lại một lớp phòng ngự này, bị mũi nhọn đánh cho rung lên không ngừng, ánh sáng cũng dần ảm đạm đi, rất không ổn định.
Hoa Khê không ngờ Kim Phi Dao lại có thể ngăn cản công kích của cự lang vương. Con cự lang vương này đã tương đương tiêu chuẩn của tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ, thế mà lại giằng co bất phân thắng bại với nàng.
Hắn không biết rằng, nếu không có bông tuyết Minh hỏa chắn phía trước tiêu diệt đại bộ phận mũi nhọn thì Kim Phi Dao đã sớm thành con nhím rồi. Bông tuyết Minh hỏa trên phương diện phòng ngự pháp thuật công kích và thực vật công kích thật sự là quá mạnh mẽ, gặp phải công kích của tu sĩ Luyện Khí kỳ thì sẽ lập tức tiêu diệt.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook