Tiên Vốn Thuần Lương
-
Chương 24: Ngươi chọc ta, ta đánh ngươi
Nhưng Kim Phi Dao lại nghĩ theo hướng khác, nếu quả có một đám mây bươm bướm
như vậy thì đi giết yêu thú có thể tiết kiệm rất nhiều thời gian.
Nghĩ vậy, nàng đi gần vào Tiêu sư huynh kia, thấp giọng hỏi: “Tiêu đạo hữu, đám bươm bướm này của ngươi có bán không?”
Tiêu sư huynh nhìn bộ dáng dè dặt cẩn trọng của nàng, bật cười khanh khách: “Kim đạo hữu thấy hứng thú với đám bươm bướm này?”
“Đúng vậy, ta thấy nó có thể tránh yêu thú, lúc ra ngoài nếu có chúng giúp đỡ thì cũng giảm bớt được một ít nguy hiểm. Nếu Tiêu đạo hữu không bán thì liệu có trứng hay ấu trùng gì gì đó ta cũng muốn.” Kim Phi Dao sợ hắn tiếc nên vội giải thích là cả trứng hay ấu trùng cũng được.
“Tránh ra, đây là linh thú bảo bối của Tiêu sư huynh, không bán cho ngoại nhân như ngươi.” Lý San vốn luôn chú ý Kim Phi Dao, thấy nàng muốn mua đám bươm bướm thì chạy vội tới kéo áo Tiêu sư huynh, bộ dáng cứ như đây là nam nhân của ta, không cho ngươi cướp.
Kim Phi Dao cười nói: “Không thể ngờ nhân duyên của Lý San đạo hữu tốt như vậy, không biết còn tưởng rằng hai vị là song tu đạo hữu cơ đấy.”
Lý San trợn mắt nhìn nàng, Tiêu sư huynh bên cạnh lên tiếng giải thích, “Kim đạo hữu, ta chỉ có một đám mây bươm bướm này, mà không phải đám nào cũng có công năng này. Tuy nhiên, có rất nhiều loại linh thú có thể cảm giác được yêu thú, Kim đạo hữu nếu muốn có thể tìm trong các cửa hàng bán linh thú ở thành Lạc Tiên, tuy số lượng không nhiều lắm nhưng hẳn là vẫn có thể tìm được một ít.”
“Tiêu sư huynh, sao phải giải thích cho nàng ta nhiều như vậy, chúng ta đâu có quen nàng.” Kim Phi Dao còn chưa kịp nói cám ơn, Lý San đã bất mãn kéo Tiêu sư huynh đi, để lại cho nàng một ánh mắt coi thường.
“Ngu ngốc.” Kim Phi Dao thầm mắng một câu rồi im lặng đi theo mọi người, hướng tới Song Tháp sơn.
Vòng vo trong rừng cây gần hai canh giờ thì đến gần một vách núi, Hoa Khê giơ tay bảo mọi người dừng lại. Hắn dẫn mọi người ẩn núp trong một lùm cây, chỉ vào một hang đá trên vách núi, nói: “Ngọc thủy sư ở trong sơn động kia, một lát nữa ta và Tiêu sư huynh sẽ đi dụ con mẹ, Triệu sư tỷ và Hồng sư huynh vào động bắt ấu tử. Những người còn lại thì như bàn bạc trước đó, hai người một tổ cảnh giới bốn phía, phòng ngừa có yêu thú hoặc người lạ tới, làm hỏng việc tốt của chúng ta.”
Lúc bọn họ phân chia đội ngũ, Kim Phi Dao do không tiện nên lẳng lặng đứng một bên nhìn. Bên cạnh có một người bất mãn hô lên: “Hoa sư huynh, ta thì sao? Ta cùng với ai, ngươi không thể để ta một mình chứ? Ta muốn ở cùng với Nguyên Đồng sư tỷ.”
“Nguyên Đồng sư tỷ đã có đội rồi, lần này ngươi một mực đòi đi theo, đúng lúc có một chỗ thiếu người coi chừng. Hoa sư đệ mới gọi theo Kim đạo hữu để cùng một tổ với ngươi.” Tiêu sư huynh giải thích kế hoạch hộ Hoa Khê, lập tức làm cho Lý San bất mãn.
Nàng dậm chân, bất mãn phản đối, sống chết không chịu cùng tổ với Kim Phi Dao.
Còn Kim Phi Dao không tỏ vẻ bất mãn gì cả, nhưng trong mắt chợt lóe linh quang, sau đó liếc mắt nhìn Hoa Khê đầy thâm ý.
Hoa Khê đang giảng giải một vài việc cần chú ý với mọi người, tựa hồ cảm giác được ánh mắt Kim Phi Dao, hắn ngẩng đầu, tươi cười xán lạn với nàng.
Trong đội ngũ có bốn gã tu sĩ Luyện Khí hậu kỳ. Lý San náo loạn một hồi, thấy không có hiệu quả gì lại còn bị những sư huynh này nói nàng không hiểu chuyện, cuối cùng đành phải bĩu môi, miễn cưỡng đồng ý ở cùng tổ với Kim Phi Dao.
Tuy nhiên, sau khi nàng ta đi đến bên Kim Phi Dao thì hếch khuôn mặt nhỏ nhắn lên, nói: “Lát nữa nhớ thông minh một chút cho ta, đừng có làm vướng chân ta. Dù ngươi là người của Toàn Tiên môn nhưng cũng chỉ xuất thân tán tiên thôi. Hừ, nếu không nghe lời ta thì… Ngươi hiểu chưa?”
“Đã hiểu.” Kim Phi Dao liếm liếm môi, ngoài dự đoán của mọi người, không phản bác lại nàng ta.
An bài xong xuôi, năm đội lần lượt bay đến nơi chỉ định, đợi đến giờ, Hoa Khê và Tiêu sư huynh liền phi thân lên thạch động trên vách núi.
Một lát sau, mọi người nghe thấy tiếng rống giận của ngọc thủy sư truyền đến từ trong động, từ cửa thạch động có hai bóng dáng bay nhanh ra. Ngay sau đó, một con ngọc thủy sư cao đến hai trượng rít gào lao ra, đuổi theo hai người. Ngọc thủy sư vừa rời khỏi thạch động, Triệu sư tỷ và Hồng sư huynh lập tức nhảy vào trong, đi bắt ấu tử ngọc thủy sư.
Kim Phi Dao đánh giá bốn phía, cảm thấy chỗ mà nàng và Lý San được bố trí nhất định là do Hoa Khê cố ý. Đây là chỗ hình chữ U bên khe suối, ba mặt là núi, chỗ cửa ra lại bị một rừng trúc che đậy, loại địa danh như hồ lô này thì cần gì phải cảnh giới? Nếu bên trong có xảy ra chuyện gì thì bên ngoài cũng không thể dễ dàng phát hiện được, thật là một nơi tuyệt vời để giết người.
Nàng liếc mắt nhìn Lý San, thấy nàng ta không hề phát hiện ra chỗ dị thường của nơi này, phóng ra hai con rắn đen đứng hai bên cảnh giới cho nàng. Còn nàng ta thì đang nhàm chán ngồi trên một tảng đá, cầm một thanh côn trúc nhỏ quật đám cỏ dại dưới đất. Hai con rắn đen bên người nàng cũng không nhúc nhích, chỉ không ngừng phun ra khói độc.
Kim Phi Dao nhìn con rắn đen còn to hơn đùi mình kia, cảm thấy có chút khó giải quyết. Cũng không biết trong tay Lý San còn có bao nhiêu linh thú nữa, nếu như nàng ta đang giả vờ thì chắc chắn đã sớm lệnh cho một linh sủng nhỏ bé nào đó tới đây rồi…
Nghĩ vậy, Kim Phi Dao nhướng mày, lam quang trên người chợt lóe, những bông tuyết màu lam liền phiêu tán, mở rộng một trượng quanh người nàng.
Lý San chú ý tới động tác của nàng, hơi kinh ngạc nhìn những quang điểm lam sắc chung quanh Kim Phi Dao, trong mắt có chút không vui.
Nàng đứng dậy, cầm tiểu trúc côn chỉ vào, “Này, ngươi làm pháp thuật gì vậy?”
“Đẹp chứ hả?” Kim Phi Dao ngẩng cao đầu, đắc ý hỏi, cố ý muốn chọc giận Lý San.
“Có gì mà đắc ý, cũng chẳng đẹp đẽ gì. Ta đã từng gặp tu sĩ Bộ Sinh Liên, mỗi lần bước chân đều lấy linh lực hóa thành hoa sen, nhìn đẹp hơn ngươi nhiều.” Lý San không phục hừ một tiếng.
Kim Phi Dao dạo qua một vòng, những bông tuyết cũng xoay tròn xung quanh, phiêu phiêu trôi nổi, rất đáng yêu. Sau đó nàng khiêu khích nói: “Ngươi cũng đâu có bộ bộ sinh liên, còn ta lại có một trời tuyết vũ này.”
Nàng cố ý lấy một cái tên hay hơn cho Minh hỏa tuyết, dào dạt đắc ý nhìn Lý San.
“Hắc Bảo, cắn nàng cho ta.” Lý San nổi trận lôi đình, chỉ tay vào Kim Phi Dao.
Thân hình hắc mãng chợt lóe, lập tức đánh về phía Kim Phi Dao như một tia chớp.
Mắt Kim Phi Dao đột nhiên lóe hung quang, dáng vẻ đắc ý biến mất, hai tay nổi lên Minh hỏa, nhún người xuống, vậy mà không để ý tới hắc mãng, vọt tới Lý San.
Lý San có thể thấy Kim Phi Dao muốn tới chỗ mình, lúc bay qua dầu hắc mãng, giơ nắm tay định đánh nàng, đám bông tuyết phập phềnh quanh Kim Phi Dao trông thì có vẻ vô hại nhưng vừa chạm vào thân thể hắc mãng là lập tức bốc cháy.
Hắc mãng phát ra tiếng kêu quái dị, mang một thân Minh hỏa rơi xuống đất, thân thể không ngừng giãy dụa. Thân là yêu thú cấp hai, bị Minh hỏa thiêu bỏng cũng không chết ngay lập tức Nhưng Minh hỏa âm lãnh lại không ngừng thiêu đốt nó, vừa lạnh lại vừa đau, làm nó chỉ có thể giãy dụa mãi trên đất.
Mấy giây sau, hắc mãng còn chưa chạm được tới lông tơ của Kim Phi Dao thì đã ngã xuống. Lý San chấn động, thấy Kim Phi Dao đang bổ nhào về phía mình thì vội vàng vỗ túi linh thú, hơn mười con hắc sí phong lớn bằng cánh tay bay ra.
Đuôi hắc sí phong biến thành gai nhọn, một cây tách ra bắn về phía Kim Phi Dao. Kim Phi Dao không né tránh, đôi Kim Long Như Ý trên tay lóe sáng, một vòng tròn phòng ngự thoáng hiện, linh lực của gai nhọn ầm ầm nện lên vòng phòng ngự.
Trong lúc đó, bông tuyết bên người Kim Phi Dao đã tới gần sát Lý San, va chạm với linh quang phòng ngự mà nàng ta vừa vội vàng thả ra. Những bông tuyết mềm nhẹ đụng tới màn linh quang thì phát ra thanh âm ti ti, chớp động như yên hỏa.
“A.” Lý San kinh hô một tiếng, vội vàng lui về sau, nhìn linh quang phòng ngự đang không ngừng rung động dưới sự tấn công của vô số lam quang, nàng hoảng loạn ném ra mấy hỏa viêm thuật. Nàng ném hỏa cầu lung tung, lại đánh nhầm vào hắc sí phong mà mình thả ra, hắc sí phong tránh không kịp, bị chủ nhân của mình thiêu chết mấy con.
Đúng lúc này, Kim Phi Dao đã vọt tới trước mắt, vô số bông tuyết Minh hỏa che phủ lên linh quang khiến cho Lý San hoa cả mắt. Sau đó, nàng ta nhìn thấy một đường màu lam nhào tới trước mắt, mặt liền bị đánh một quyền, cả người bay ra ngoài.
Đúng lúc nàng ta bị đánh bay đi, Kim Phi Dao đã nhanh chóng vọt tới phía dưới nàng, lại làm một trọng quyền lên Lý San trong không trung. Trong vòng mấy giây đồng hồ, Lý San đã bj Kim Phi Dao đánh hai mươi mấy quyền, cuối cùng, Kim Phi Dao xoay người một cái, bay vọt lên đá vào mặt Lý San một cước.
Lý San bay vụt ra, đập vào vách đá bên khe suối, phát ra tiếng vang ầm ầm, ngay cả nham thạch cũng bị phá nát.
Minh hỏa của Kim Phi Dao thì dễ dàng thiêu chết hắc sí phong, còn Lý San thì do có linh quang che phủ nên không bị đốt, chỉ thuần túy bị đánh một trận.
Kim Phi Dao thở dài, tu vi bản thân vẫn quá thấp, linh dược canh còn chưa đủ. Màn linh quang phòng ngự kia tuy bị nàng đánh cho dị dạng, nắm tay cách linh quang vẫn trực tiếp đánh vào người Lý San nhưng vẫn chưa thể đánh vỡ được màn phòng ngự, thực khiến nàng không hài lòng.
Tuy sức lực của nàng đã vượt qua tu sĩ Luyện Khí kỳ bình thường nhưng vẫn chưa thể trực tiếp đánh chết tu sĩ cùng tu vi. Nhìn thấy Lý San rơi từ trên vách đá xuống, bị vùi dưới đá vụn không hề nhúc nhích, Kim Phi Dao bỏ vòng phòng ngự, cẩn thận đi tới.
Cách đống đá vụn vài bước, nàng dừng lại. Do dự một chút, Kim Phi Dao tung ra phong quyển thuật, một cái lốc xoáy nhỏ cuốn hết đá vụn đi, lộ ra Lý San đang nằm sấp trên đất, màn bảo hộ đã biến mất.
Thấy nàng ta vẫn không nhúc nhích, Kim Phi Dao tháo một cái Kim Long Như Ý ra, hoàng quang hơi đục chợt lóe, liền xuất hiện trên người Lý San. Chiếc vòng tay giờ đây đã to ra, mạnh mẽ bao quanh thân thể và hai tay Lý San.
Nhìn Lý San vẫn bất động, Kim Phi Dao có chút khó hiểu, chẳng lẽ thể chất Lý San lại kém như vậy, mới thế mà đã chết?
Kim Phi Dao biết, tuy các tu sĩ khác không có đan phương trúc thể trong thiên địa tịch diệt quyết nhưng thể chất cũng hơn xa thường nhân, chỉ bằng nắm tay mà giết được tu sĩ thì người ta gọi gì là tu tiên.
Nàng đành phải thu lại bông tuyết, sau đó đi ra phía trước, đá Lý San ngửa người lên.
Nghĩ vậy, nàng đi gần vào Tiêu sư huynh kia, thấp giọng hỏi: “Tiêu đạo hữu, đám bươm bướm này của ngươi có bán không?”
Tiêu sư huynh nhìn bộ dáng dè dặt cẩn trọng của nàng, bật cười khanh khách: “Kim đạo hữu thấy hứng thú với đám bươm bướm này?”
“Đúng vậy, ta thấy nó có thể tránh yêu thú, lúc ra ngoài nếu có chúng giúp đỡ thì cũng giảm bớt được một ít nguy hiểm. Nếu Tiêu đạo hữu không bán thì liệu có trứng hay ấu trùng gì gì đó ta cũng muốn.” Kim Phi Dao sợ hắn tiếc nên vội giải thích là cả trứng hay ấu trùng cũng được.
“Tránh ra, đây là linh thú bảo bối của Tiêu sư huynh, không bán cho ngoại nhân như ngươi.” Lý San vốn luôn chú ý Kim Phi Dao, thấy nàng muốn mua đám bươm bướm thì chạy vội tới kéo áo Tiêu sư huynh, bộ dáng cứ như đây là nam nhân của ta, không cho ngươi cướp.
Kim Phi Dao cười nói: “Không thể ngờ nhân duyên của Lý San đạo hữu tốt như vậy, không biết còn tưởng rằng hai vị là song tu đạo hữu cơ đấy.”
Lý San trợn mắt nhìn nàng, Tiêu sư huynh bên cạnh lên tiếng giải thích, “Kim đạo hữu, ta chỉ có một đám mây bươm bướm này, mà không phải đám nào cũng có công năng này. Tuy nhiên, có rất nhiều loại linh thú có thể cảm giác được yêu thú, Kim đạo hữu nếu muốn có thể tìm trong các cửa hàng bán linh thú ở thành Lạc Tiên, tuy số lượng không nhiều lắm nhưng hẳn là vẫn có thể tìm được một ít.”
“Tiêu sư huynh, sao phải giải thích cho nàng ta nhiều như vậy, chúng ta đâu có quen nàng.” Kim Phi Dao còn chưa kịp nói cám ơn, Lý San đã bất mãn kéo Tiêu sư huynh đi, để lại cho nàng một ánh mắt coi thường.
“Ngu ngốc.” Kim Phi Dao thầm mắng một câu rồi im lặng đi theo mọi người, hướng tới Song Tháp sơn.
Vòng vo trong rừng cây gần hai canh giờ thì đến gần một vách núi, Hoa Khê giơ tay bảo mọi người dừng lại. Hắn dẫn mọi người ẩn núp trong một lùm cây, chỉ vào một hang đá trên vách núi, nói: “Ngọc thủy sư ở trong sơn động kia, một lát nữa ta và Tiêu sư huynh sẽ đi dụ con mẹ, Triệu sư tỷ và Hồng sư huynh vào động bắt ấu tử. Những người còn lại thì như bàn bạc trước đó, hai người một tổ cảnh giới bốn phía, phòng ngừa có yêu thú hoặc người lạ tới, làm hỏng việc tốt của chúng ta.”
Lúc bọn họ phân chia đội ngũ, Kim Phi Dao do không tiện nên lẳng lặng đứng một bên nhìn. Bên cạnh có một người bất mãn hô lên: “Hoa sư huynh, ta thì sao? Ta cùng với ai, ngươi không thể để ta một mình chứ? Ta muốn ở cùng với Nguyên Đồng sư tỷ.”
“Nguyên Đồng sư tỷ đã có đội rồi, lần này ngươi một mực đòi đi theo, đúng lúc có một chỗ thiếu người coi chừng. Hoa sư đệ mới gọi theo Kim đạo hữu để cùng một tổ với ngươi.” Tiêu sư huynh giải thích kế hoạch hộ Hoa Khê, lập tức làm cho Lý San bất mãn.
Nàng dậm chân, bất mãn phản đối, sống chết không chịu cùng tổ với Kim Phi Dao.
Còn Kim Phi Dao không tỏ vẻ bất mãn gì cả, nhưng trong mắt chợt lóe linh quang, sau đó liếc mắt nhìn Hoa Khê đầy thâm ý.
Hoa Khê đang giảng giải một vài việc cần chú ý với mọi người, tựa hồ cảm giác được ánh mắt Kim Phi Dao, hắn ngẩng đầu, tươi cười xán lạn với nàng.
Trong đội ngũ có bốn gã tu sĩ Luyện Khí hậu kỳ. Lý San náo loạn một hồi, thấy không có hiệu quả gì lại còn bị những sư huynh này nói nàng không hiểu chuyện, cuối cùng đành phải bĩu môi, miễn cưỡng đồng ý ở cùng tổ với Kim Phi Dao.
Tuy nhiên, sau khi nàng ta đi đến bên Kim Phi Dao thì hếch khuôn mặt nhỏ nhắn lên, nói: “Lát nữa nhớ thông minh một chút cho ta, đừng có làm vướng chân ta. Dù ngươi là người của Toàn Tiên môn nhưng cũng chỉ xuất thân tán tiên thôi. Hừ, nếu không nghe lời ta thì… Ngươi hiểu chưa?”
“Đã hiểu.” Kim Phi Dao liếm liếm môi, ngoài dự đoán của mọi người, không phản bác lại nàng ta.
An bài xong xuôi, năm đội lần lượt bay đến nơi chỉ định, đợi đến giờ, Hoa Khê và Tiêu sư huynh liền phi thân lên thạch động trên vách núi.
Một lát sau, mọi người nghe thấy tiếng rống giận của ngọc thủy sư truyền đến từ trong động, từ cửa thạch động có hai bóng dáng bay nhanh ra. Ngay sau đó, một con ngọc thủy sư cao đến hai trượng rít gào lao ra, đuổi theo hai người. Ngọc thủy sư vừa rời khỏi thạch động, Triệu sư tỷ và Hồng sư huynh lập tức nhảy vào trong, đi bắt ấu tử ngọc thủy sư.
Kim Phi Dao đánh giá bốn phía, cảm thấy chỗ mà nàng và Lý San được bố trí nhất định là do Hoa Khê cố ý. Đây là chỗ hình chữ U bên khe suối, ba mặt là núi, chỗ cửa ra lại bị một rừng trúc che đậy, loại địa danh như hồ lô này thì cần gì phải cảnh giới? Nếu bên trong có xảy ra chuyện gì thì bên ngoài cũng không thể dễ dàng phát hiện được, thật là một nơi tuyệt vời để giết người.
Nàng liếc mắt nhìn Lý San, thấy nàng ta không hề phát hiện ra chỗ dị thường của nơi này, phóng ra hai con rắn đen đứng hai bên cảnh giới cho nàng. Còn nàng ta thì đang nhàm chán ngồi trên một tảng đá, cầm một thanh côn trúc nhỏ quật đám cỏ dại dưới đất. Hai con rắn đen bên người nàng cũng không nhúc nhích, chỉ không ngừng phun ra khói độc.
Kim Phi Dao nhìn con rắn đen còn to hơn đùi mình kia, cảm thấy có chút khó giải quyết. Cũng không biết trong tay Lý San còn có bao nhiêu linh thú nữa, nếu như nàng ta đang giả vờ thì chắc chắn đã sớm lệnh cho một linh sủng nhỏ bé nào đó tới đây rồi…
Nghĩ vậy, Kim Phi Dao nhướng mày, lam quang trên người chợt lóe, những bông tuyết màu lam liền phiêu tán, mở rộng một trượng quanh người nàng.
Lý San chú ý tới động tác của nàng, hơi kinh ngạc nhìn những quang điểm lam sắc chung quanh Kim Phi Dao, trong mắt có chút không vui.
Nàng đứng dậy, cầm tiểu trúc côn chỉ vào, “Này, ngươi làm pháp thuật gì vậy?”
“Đẹp chứ hả?” Kim Phi Dao ngẩng cao đầu, đắc ý hỏi, cố ý muốn chọc giận Lý San.
“Có gì mà đắc ý, cũng chẳng đẹp đẽ gì. Ta đã từng gặp tu sĩ Bộ Sinh Liên, mỗi lần bước chân đều lấy linh lực hóa thành hoa sen, nhìn đẹp hơn ngươi nhiều.” Lý San không phục hừ một tiếng.
Kim Phi Dao dạo qua một vòng, những bông tuyết cũng xoay tròn xung quanh, phiêu phiêu trôi nổi, rất đáng yêu. Sau đó nàng khiêu khích nói: “Ngươi cũng đâu có bộ bộ sinh liên, còn ta lại có một trời tuyết vũ này.”
Nàng cố ý lấy một cái tên hay hơn cho Minh hỏa tuyết, dào dạt đắc ý nhìn Lý San.
“Hắc Bảo, cắn nàng cho ta.” Lý San nổi trận lôi đình, chỉ tay vào Kim Phi Dao.
Thân hình hắc mãng chợt lóe, lập tức đánh về phía Kim Phi Dao như một tia chớp.
Mắt Kim Phi Dao đột nhiên lóe hung quang, dáng vẻ đắc ý biến mất, hai tay nổi lên Minh hỏa, nhún người xuống, vậy mà không để ý tới hắc mãng, vọt tới Lý San.
Lý San có thể thấy Kim Phi Dao muốn tới chỗ mình, lúc bay qua dầu hắc mãng, giơ nắm tay định đánh nàng, đám bông tuyết phập phềnh quanh Kim Phi Dao trông thì có vẻ vô hại nhưng vừa chạm vào thân thể hắc mãng là lập tức bốc cháy.
Hắc mãng phát ra tiếng kêu quái dị, mang một thân Minh hỏa rơi xuống đất, thân thể không ngừng giãy dụa. Thân là yêu thú cấp hai, bị Minh hỏa thiêu bỏng cũng không chết ngay lập tức Nhưng Minh hỏa âm lãnh lại không ngừng thiêu đốt nó, vừa lạnh lại vừa đau, làm nó chỉ có thể giãy dụa mãi trên đất.
Mấy giây sau, hắc mãng còn chưa chạm được tới lông tơ của Kim Phi Dao thì đã ngã xuống. Lý San chấn động, thấy Kim Phi Dao đang bổ nhào về phía mình thì vội vàng vỗ túi linh thú, hơn mười con hắc sí phong lớn bằng cánh tay bay ra.
Đuôi hắc sí phong biến thành gai nhọn, một cây tách ra bắn về phía Kim Phi Dao. Kim Phi Dao không né tránh, đôi Kim Long Như Ý trên tay lóe sáng, một vòng tròn phòng ngự thoáng hiện, linh lực của gai nhọn ầm ầm nện lên vòng phòng ngự.
Trong lúc đó, bông tuyết bên người Kim Phi Dao đã tới gần sát Lý San, va chạm với linh quang phòng ngự mà nàng ta vừa vội vàng thả ra. Những bông tuyết mềm nhẹ đụng tới màn linh quang thì phát ra thanh âm ti ti, chớp động như yên hỏa.
“A.” Lý San kinh hô một tiếng, vội vàng lui về sau, nhìn linh quang phòng ngự đang không ngừng rung động dưới sự tấn công của vô số lam quang, nàng hoảng loạn ném ra mấy hỏa viêm thuật. Nàng ném hỏa cầu lung tung, lại đánh nhầm vào hắc sí phong mà mình thả ra, hắc sí phong tránh không kịp, bị chủ nhân của mình thiêu chết mấy con.
Đúng lúc này, Kim Phi Dao đã vọt tới trước mắt, vô số bông tuyết Minh hỏa che phủ lên linh quang khiến cho Lý San hoa cả mắt. Sau đó, nàng ta nhìn thấy một đường màu lam nhào tới trước mắt, mặt liền bị đánh một quyền, cả người bay ra ngoài.
Đúng lúc nàng ta bị đánh bay đi, Kim Phi Dao đã nhanh chóng vọt tới phía dưới nàng, lại làm một trọng quyền lên Lý San trong không trung. Trong vòng mấy giây đồng hồ, Lý San đã bj Kim Phi Dao đánh hai mươi mấy quyền, cuối cùng, Kim Phi Dao xoay người một cái, bay vọt lên đá vào mặt Lý San một cước.
Lý San bay vụt ra, đập vào vách đá bên khe suối, phát ra tiếng vang ầm ầm, ngay cả nham thạch cũng bị phá nát.
Minh hỏa của Kim Phi Dao thì dễ dàng thiêu chết hắc sí phong, còn Lý San thì do có linh quang che phủ nên không bị đốt, chỉ thuần túy bị đánh một trận.
Kim Phi Dao thở dài, tu vi bản thân vẫn quá thấp, linh dược canh còn chưa đủ. Màn linh quang phòng ngự kia tuy bị nàng đánh cho dị dạng, nắm tay cách linh quang vẫn trực tiếp đánh vào người Lý San nhưng vẫn chưa thể đánh vỡ được màn phòng ngự, thực khiến nàng không hài lòng.
Tuy sức lực của nàng đã vượt qua tu sĩ Luyện Khí kỳ bình thường nhưng vẫn chưa thể trực tiếp đánh chết tu sĩ cùng tu vi. Nhìn thấy Lý San rơi từ trên vách đá xuống, bị vùi dưới đá vụn không hề nhúc nhích, Kim Phi Dao bỏ vòng phòng ngự, cẩn thận đi tới.
Cách đống đá vụn vài bước, nàng dừng lại. Do dự một chút, Kim Phi Dao tung ra phong quyển thuật, một cái lốc xoáy nhỏ cuốn hết đá vụn đi, lộ ra Lý San đang nằm sấp trên đất, màn bảo hộ đã biến mất.
Thấy nàng ta vẫn không nhúc nhích, Kim Phi Dao tháo một cái Kim Long Như Ý ra, hoàng quang hơi đục chợt lóe, liền xuất hiện trên người Lý San. Chiếc vòng tay giờ đây đã to ra, mạnh mẽ bao quanh thân thể và hai tay Lý San.
Nhìn Lý San vẫn bất động, Kim Phi Dao có chút khó hiểu, chẳng lẽ thể chất Lý San lại kém như vậy, mới thế mà đã chết?
Kim Phi Dao biết, tuy các tu sĩ khác không có đan phương trúc thể trong thiên địa tịch diệt quyết nhưng thể chất cũng hơn xa thường nhân, chỉ bằng nắm tay mà giết được tu sĩ thì người ta gọi gì là tu tiên.
Nàng đành phải thu lại bông tuyết, sau đó đi ra phía trước, đá Lý San ngửa người lên.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook