Tiên Tuyệt
-
Chương 675: Tiên mộ kinh biến (Thượng)
Nhưng nguyên hồn hùng mạnh như vậy lại bị Long Hồn áp chế, không thể động đậy chút nào.
Ma đầu hét lên điên cuồng:
- Rốt cục ngươi là ai?
Đầy trời Phệ Kim Thiên Hỏa Nghĩ liều mạng bỏ chạy tứ tán, hết thảy phong tỏa hoàn toàn được giải khai. Mấy trăm vạn Phệ Kim Thiên Hỏa Nghĩ, số chạy thoát chỉ hơn một phần ba.
Vu lực màu vàng sẫm cuồng bạo không dứt, thi thể Phệ Kim Thiên Hỏa Nghĩ trong Vu lực màu vàng sẫm rốt cục cũng hóa thành tro bụi.
Ma đầu chạy trốn, Vũ La cũng vô lực truy kích. Với tu vi hiện tại của hắn, sử dụng Long Hồn là vô cùng miễn cưỡng. Ma đầu thối lui, Vũ La vội vàng thu Long Hồn màu vàng sẫm trở về.
Vu lực màu vàng sẫm đầy trời cũng theo đó biến mất, chỉ có thi thể bầy Phệ Kim Thiên Hỏa Nghĩ như phấn vụn, bay lả tả rơi xuống.
Mặc dù Vũ La đã cố gắng hết sức khống chế cuồng phong Vu lực màu vàng sẫm, nhưng vẫn có không ít tu sĩ bị ngộ thương. Nhưng nếu so với ngộ thương như vậy, có thể chạy thoát khỏi miệng ma đầu đối với bọn họ đã là kỳ tích.
Hai bên bờ Hoài Sơn hà một lần nữa trở lại yên tĩnh.
Hơn hai ngàn tên tu sĩ may mắn còn sống sót, ngơ ngác nhìn nhau, sống sót sau tai nạn, bọn họ có vẻ không dám tin tưởng mình may mắn như thế.
Vũ La lơ lửng trên không, gương mặt hắn lộ vẻ mỏi mệt.
Tất cả tu sĩ bỗng nhiên hiểu ra, cũng không biết là người nào dẫn đầu, hơn hai ngàn tu sĩ nhất thời quỳ sụp xuống đất:
- Đa tạ ân cứu mạng của Vũ Đại nhân!
Mọi người hô to ba lần, giống như núi đổ biển gầm.
Miêu Ngọc Hành quỳ trên mặt đất, vùi đầu chôn thật sâu trong đất bùn, không dám nhìn tới Vũ La, xấu hổ đến tột đỉnh.
Vũ La khoát khoát tay:
- Mọi người không cần khách sáo, đại nạn qua đi, những việc cần phải làm còn rất nhiều. Trước hết tranh thủ thời gian thống kê, xem rốt cục có bao nhiêu đạo huynh ngộ hại...
Nói đến đây, tất cả mọi người có vẻ ảo não.
Người nào không có vài vị hảo hữu tri giao? Sau trường hạo kiếp này, tu sĩ hao tổn một phần ba, e rằng sau này sẽ không bao giờ gặp lại một số bạn cũ.
Cốc Mục Thanh cùng Chu Cẩn một tả một hữu bay lên, đỡ lấy Vũ La. Vũ La cơ hồ hư thoát, mềm nhũn tựa vào thân thể hai nàng. Thân thể hai nàng mềm mại, nằm như vậy cũng là hưởng thụ cực hạn.
Vũ La nắm lấy hai bàn tay nhỏ nhắn, nở một nụ cười thỏa mãn.
Nhưng nụ cười của hắn còn chưa dứt, chợt hắn cau mày hỏi:
- Mạnh Liên Ân đâu?
Mọi người từ Tiên mộ Hoài Sơn hà ra ngoài, Vũ La lập tức triển khai đại chiến cùng ma đầu, không có thời gian quan sát người xung quanh mình. Nhưng những người bên cạnh hắn cũng được linh văn Vu lực màu vàng sẫm che chở, Phệ Kim Thiên Hỏa Nghĩ không dám bay tới quấy nhiễu, bọn Cốc Mục Thanh, Chu Cẩn cũng nằm trong hàng ngũ được bảo vệ này.
Nhưng sau khi ma đầu thối lui, Vũ La chợt phát hiện không thấy Mạnh Liên Ân đâu nữa.
Chẳng lẽ mới vừa rồi nhất thời sơ suất, Mạnh Liên Ân đã gặp phải độc thủ của ma đầu?
Hắn còn đang tự trách mình, Chu Hoành phía sau bỗng nhiên nói:
- Lúc đi ra ta ở phía sau cùng, cơ hồ không thấy Mạnh Liên Ân đi ra ngoài.
Sắc mặt Ngọc Cửu Long cùng Xiêm trưởng lão lập tức biến đổi, Ngọc Cửu Long cười lạnh nói:
- Vũ Đại nhân, ngươi làm như vậy không khỏi quá hèn hạ...
Tất cả mọi người đều biết Mạnh Liên Ân chính là hảo hữu trung thực của Vũ La. Suy nghĩ đầu tiên nảy ra trong đầu Ngọc Cửu Long chính là, Vũ La âm thầm an bài cho Mạnh Liên Ân ở lại trong Tiên mộ, thừa dịp mọi người đi ra ngoài cứu viện, khổ chiến ma đầu, ở trong Tiên mộ tranh thủ chiếm đoạt bảo bối.
Sắc mặt Vũ La cũng biến, đang định lên tiếng nói, Xiêm trưởng lão đã ngăn cản Ngọc Cửu Long:
- Vũ Đại nhân không hề làm như vậy.
Vũ La nhớ tới biểu hiện kỳ quái của Ngọc Cửu Long, trong lòng vô cùng lo lắng, cố gắng nén mệt mỏi:
- Đi, trở vào xem thử...
Hắn còn chưa nói hết, bỗng nhiên cả Hoài Sơn hà chấn động thật mạnh.
Ầm!
Trên mặt sông, cột nước to trăm trượng phóng lên cao, mang theo hàng ngàn vạn càn nước sông bay lên trời. Nước sông chảy ngược, giống như hồng thủy bộc phát.
Các tu sĩ giật mình kinh hãi, bất ngờ không đề phòng, cơ hồ ai nấy đều ướt như chuột lột.
- Có chuyện gì vậy?
Tất cả mọi người không ai rõ.
Rào... Rào... Rào...
Một hàng tiếng kêu quái dị truyền đến, bên bờ Hoài Sơn hà, hai thớt Long Mã từ từ chìm xuống dưới mặt đất, lộ ra hai cái hố thật lớn. Hố sâu trở thành thủy nhãn, nước sông vô cùng vô tận từ bên trong hố nhanh chóng trào ra, cả bờ sông nhất thời thành một mảnh đại dương mênh mông nước. Mặt Hoài Sơn hà trở nên rộng gấp mấy lần, không bao lâu sau nơi này sẽ trở thành một hồ nước khổng lồ.
Chiếc cầu xích sắt kia không biết từ lúc nào đã thoát khỏi hai thớt Long Mã, giống như không có sức nặng, trôi lơ lửng trên mặt nước.
Xiềng xích tự động giải khai, bập bềnh theo sóng nước, dần dần tụ tập trở lại.
Vũ La từ trên không trung nhìn xuống, những sợi xích kia lóe lên linh văn mờ mờ, tự động tổ hợp thành một đạo linh văn cổ xưa.
Đạo linh văn này chính là đạo thâm ảo nhất trong cả bộ linh văn, Vũ La hoàn toàn không hiểu được hàm nghĩa cùng ngữ pháp của đạo linh văn này. Điều duy nhất hắn có thể khẳng định chính là, đạo linh văn này hàm chứa lực lượng quy tắc, có thể thay trời đổi đất.
Cơ hồ là theo bản năng, Vũ La kéo Cốc Mục Thanh cùng Chu Cẩn bỏ chạy ra thật xa:
- Chạy mau!
Nghe tiếng hô to của hắn, Xiêm trưởng lão là người có phản ứng đầu tiên, một tay kéo Ngọc Cửu Long độn ra xa ngoài trăm dặm. Chỉ nói riêng về tu vi, lão đầu tử này đã đạt tới đỉnh cao của Nhân tộc, cả Ngũ Phương giới cũng không tìm được ai hùng mạnh hơn lão. Lần này chạy sau mà tới trước, còn nhanh hơn cả Vũ La.
Sau đó bọn Hiên Viên Vấn Kính, Cửu Ân đạo trưởng cũng ào ào bỏ chạy ra xa.
Tất cả mọi người đã thấy Vũ La lợi hại tới mức nào, hiện tại ngay cả hắn cũng bỏ chạy, tất cả mọi người đều hiểu nếu mình không chạy, ở lại cũng chỉ còn nước chờ chết.
Mấy ngàn tên tu sĩ ở ngoài trăm dặm đợi nửa ngày. Mặt Hoài Sơn hà không ngừng mở rộng, những địa phương bị nước xông xâm nhập không ngừng xuất hiện thủy nhãn mới. Cứ như vậy bảy ngày sau, các tu sĩ vốn đứng ở xa nhìn lại, hiện tại nước cũng đã lan đến tận chân.
Trong lo lắng hãi hùng, các tu sĩ lần nữa thối lui khỏi ngoài trăm dặm.
Trong thời gian một tháng, đoạn Hoài Sơn hà này khuếch trương thành một hồ nước khổng lồ, từ Nam chí Bắc dài một trăm tám mươi dặm. Vốn Hoài Sơn hà trước kia rộng mênh mông, hiện tại so với vùng nước này quả thật không thấm vào đâu.
Trải qua một tháng bình tĩnh, cảm xúc các tu sĩ dần dần trấn định lại. Đã có không ít người lộ ra vẻ có chút xem thường đối với biến hóa Hoài Sơn hà, bắt đầu tụm năm tụm ba, lặng lẽ bay đến trên mặt hồ quan sát một chút.
Vũ La cũng không thèm quản tới những người này.
Hắn nói rất rõ ràng cho mọi người biết, hồ nước mênh mông này cực kỳ nguy hiểm, không thể xâm nhập, tốt nhất là giữ vững khoảng cách nhất định cùng mặt hồ. Chuyện nên làm Vũ La cũng đã làm, giọng của hắn cũng hết sức khẩn thiết, nếu những người đó vẫn không nghe, hắn cũng không có nghĩa vụ tiến thêm một bước khuyên can bọn họ.
Ngày hôm ấy, sau một tháng khuếch trương một mực nhanh chóng, rốt cục nước hồ cũng dừng lại, Mạnh Liên Ân mất tích cũng đã một tháng.
Mấy chục tên tu sĩ ước hẹn với nhau, cùng kéo tới bên ngoài ngôi nhà tranh nơi Vũ La ở.
- Vũ Đại nhân, phải chăng chúng ta có thể tiếp tục thăm dò Tiên mộ rồi?
Vũ La cũng có thể đoán được, các tu sĩ bên ngoài đã sớm không nhịn được nữa. Lúc trước nhiều người như vậy tiến vào đã chết bên trong, vẫn không ngăn được lòng tham của những người này.
Hiện tại không còn chiếc cầu xích sắt, chẳng khác nào mất đi một tầng hạn chế tiến vào Tiên mộ, trong lòng ai nấy vô cùng nôn nóng.
Vũ La lắc đầu nói:
- Tiên mộ này rất quỷ dị, hiện tại đi tương đương là đi chịu chết.
- Nếu như Đại nhân không muốn đi, chi bằng để chúng ta đi trước dò đường cho Đại nhân...
Ma đầu hét lên điên cuồng:
- Rốt cục ngươi là ai?
Đầy trời Phệ Kim Thiên Hỏa Nghĩ liều mạng bỏ chạy tứ tán, hết thảy phong tỏa hoàn toàn được giải khai. Mấy trăm vạn Phệ Kim Thiên Hỏa Nghĩ, số chạy thoát chỉ hơn một phần ba.
Vu lực màu vàng sẫm cuồng bạo không dứt, thi thể Phệ Kim Thiên Hỏa Nghĩ trong Vu lực màu vàng sẫm rốt cục cũng hóa thành tro bụi.
Ma đầu chạy trốn, Vũ La cũng vô lực truy kích. Với tu vi hiện tại của hắn, sử dụng Long Hồn là vô cùng miễn cưỡng. Ma đầu thối lui, Vũ La vội vàng thu Long Hồn màu vàng sẫm trở về.
Vu lực màu vàng sẫm đầy trời cũng theo đó biến mất, chỉ có thi thể bầy Phệ Kim Thiên Hỏa Nghĩ như phấn vụn, bay lả tả rơi xuống.
Mặc dù Vũ La đã cố gắng hết sức khống chế cuồng phong Vu lực màu vàng sẫm, nhưng vẫn có không ít tu sĩ bị ngộ thương. Nhưng nếu so với ngộ thương như vậy, có thể chạy thoát khỏi miệng ma đầu đối với bọn họ đã là kỳ tích.
Hai bên bờ Hoài Sơn hà một lần nữa trở lại yên tĩnh.
Hơn hai ngàn tên tu sĩ may mắn còn sống sót, ngơ ngác nhìn nhau, sống sót sau tai nạn, bọn họ có vẻ không dám tin tưởng mình may mắn như thế.
Vũ La lơ lửng trên không, gương mặt hắn lộ vẻ mỏi mệt.
Tất cả tu sĩ bỗng nhiên hiểu ra, cũng không biết là người nào dẫn đầu, hơn hai ngàn tu sĩ nhất thời quỳ sụp xuống đất:
- Đa tạ ân cứu mạng của Vũ Đại nhân!
Mọi người hô to ba lần, giống như núi đổ biển gầm.
Miêu Ngọc Hành quỳ trên mặt đất, vùi đầu chôn thật sâu trong đất bùn, không dám nhìn tới Vũ La, xấu hổ đến tột đỉnh.
Vũ La khoát khoát tay:
- Mọi người không cần khách sáo, đại nạn qua đi, những việc cần phải làm còn rất nhiều. Trước hết tranh thủ thời gian thống kê, xem rốt cục có bao nhiêu đạo huynh ngộ hại...
Nói đến đây, tất cả mọi người có vẻ ảo não.
Người nào không có vài vị hảo hữu tri giao? Sau trường hạo kiếp này, tu sĩ hao tổn một phần ba, e rằng sau này sẽ không bao giờ gặp lại một số bạn cũ.
Cốc Mục Thanh cùng Chu Cẩn một tả một hữu bay lên, đỡ lấy Vũ La. Vũ La cơ hồ hư thoát, mềm nhũn tựa vào thân thể hai nàng. Thân thể hai nàng mềm mại, nằm như vậy cũng là hưởng thụ cực hạn.
Vũ La nắm lấy hai bàn tay nhỏ nhắn, nở một nụ cười thỏa mãn.
Nhưng nụ cười của hắn còn chưa dứt, chợt hắn cau mày hỏi:
- Mạnh Liên Ân đâu?
Mọi người từ Tiên mộ Hoài Sơn hà ra ngoài, Vũ La lập tức triển khai đại chiến cùng ma đầu, không có thời gian quan sát người xung quanh mình. Nhưng những người bên cạnh hắn cũng được linh văn Vu lực màu vàng sẫm che chở, Phệ Kim Thiên Hỏa Nghĩ không dám bay tới quấy nhiễu, bọn Cốc Mục Thanh, Chu Cẩn cũng nằm trong hàng ngũ được bảo vệ này.
Nhưng sau khi ma đầu thối lui, Vũ La chợt phát hiện không thấy Mạnh Liên Ân đâu nữa.
Chẳng lẽ mới vừa rồi nhất thời sơ suất, Mạnh Liên Ân đã gặp phải độc thủ của ma đầu?
Hắn còn đang tự trách mình, Chu Hoành phía sau bỗng nhiên nói:
- Lúc đi ra ta ở phía sau cùng, cơ hồ không thấy Mạnh Liên Ân đi ra ngoài.
Sắc mặt Ngọc Cửu Long cùng Xiêm trưởng lão lập tức biến đổi, Ngọc Cửu Long cười lạnh nói:
- Vũ Đại nhân, ngươi làm như vậy không khỏi quá hèn hạ...
Tất cả mọi người đều biết Mạnh Liên Ân chính là hảo hữu trung thực của Vũ La. Suy nghĩ đầu tiên nảy ra trong đầu Ngọc Cửu Long chính là, Vũ La âm thầm an bài cho Mạnh Liên Ân ở lại trong Tiên mộ, thừa dịp mọi người đi ra ngoài cứu viện, khổ chiến ma đầu, ở trong Tiên mộ tranh thủ chiếm đoạt bảo bối.
Sắc mặt Vũ La cũng biến, đang định lên tiếng nói, Xiêm trưởng lão đã ngăn cản Ngọc Cửu Long:
- Vũ Đại nhân không hề làm như vậy.
Vũ La nhớ tới biểu hiện kỳ quái của Ngọc Cửu Long, trong lòng vô cùng lo lắng, cố gắng nén mệt mỏi:
- Đi, trở vào xem thử...
Hắn còn chưa nói hết, bỗng nhiên cả Hoài Sơn hà chấn động thật mạnh.
Ầm!
Trên mặt sông, cột nước to trăm trượng phóng lên cao, mang theo hàng ngàn vạn càn nước sông bay lên trời. Nước sông chảy ngược, giống như hồng thủy bộc phát.
Các tu sĩ giật mình kinh hãi, bất ngờ không đề phòng, cơ hồ ai nấy đều ướt như chuột lột.
- Có chuyện gì vậy?
Tất cả mọi người không ai rõ.
Rào... Rào... Rào...
Một hàng tiếng kêu quái dị truyền đến, bên bờ Hoài Sơn hà, hai thớt Long Mã từ từ chìm xuống dưới mặt đất, lộ ra hai cái hố thật lớn. Hố sâu trở thành thủy nhãn, nước sông vô cùng vô tận từ bên trong hố nhanh chóng trào ra, cả bờ sông nhất thời thành một mảnh đại dương mênh mông nước. Mặt Hoài Sơn hà trở nên rộng gấp mấy lần, không bao lâu sau nơi này sẽ trở thành một hồ nước khổng lồ.
Chiếc cầu xích sắt kia không biết từ lúc nào đã thoát khỏi hai thớt Long Mã, giống như không có sức nặng, trôi lơ lửng trên mặt nước.
Xiềng xích tự động giải khai, bập bềnh theo sóng nước, dần dần tụ tập trở lại.
Vũ La từ trên không trung nhìn xuống, những sợi xích kia lóe lên linh văn mờ mờ, tự động tổ hợp thành một đạo linh văn cổ xưa.
Đạo linh văn này chính là đạo thâm ảo nhất trong cả bộ linh văn, Vũ La hoàn toàn không hiểu được hàm nghĩa cùng ngữ pháp của đạo linh văn này. Điều duy nhất hắn có thể khẳng định chính là, đạo linh văn này hàm chứa lực lượng quy tắc, có thể thay trời đổi đất.
Cơ hồ là theo bản năng, Vũ La kéo Cốc Mục Thanh cùng Chu Cẩn bỏ chạy ra thật xa:
- Chạy mau!
Nghe tiếng hô to của hắn, Xiêm trưởng lão là người có phản ứng đầu tiên, một tay kéo Ngọc Cửu Long độn ra xa ngoài trăm dặm. Chỉ nói riêng về tu vi, lão đầu tử này đã đạt tới đỉnh cao của Nhân tộc, cả Ngũ Phương giới cũng không tìm được ai hùng mạnh hơn lão. Lần này chạy sau mà tới trước, còn nhanh hơn cả Vũ La.
Sau đó bọn Hiên Viên Vấn Kính, Cửu Ân đạo trưởng cũng ào ào bỏ chạy ra xa.
Tất cả mọi người đã thấy Vũ La lợi hại tới mức nào, hiện tại ngay cả hắn cũng bỏ chạy, tất cả mọi người đều hiểu nếu mình không chạy, ở lại cũng chỉ còn nước chờ chết.
Mấy ngàn tên tu sĩ ở ngoài trăm dặm đợi nửa ngày. Mặt Hoài Sơn hà không ngừng mở rộng, những địa phương bị nước xông xâm nhập không ngừng xuất hiện thủy nhãn mới. Cứ như vậy bảy ngày sau, các tu sĩ vốn đứng ở xa nhìn lại, hiện tại nước cũng đã lan đến tận chân.
Trong lo lắng hãi hùng, các tu sĩ lần nữa thối lui khỏi ngoài trăm dặm.
Trong thời gian một tháng, đoạn Hoài Sơn hà này khuếch trương thành một hồ nước khổng lồ, từ Nam chí Bắc dài một trăm tám mươi dặm. Vốn Hoài Sơn hà trước kia rộng mênh mông, hiện tại so với vùng nước này quả thật không thấm vào đâu.
Trải qua một tháng bình tĩnh, cảm xúc các tu sĩ dần dần trấn định lại. Đã có không ít người lộ ra vẻ có chút xem thường đối với biến hóa Hoài Sơn hà, bắt đầu tụm năm tụm ba, lặng lẽ bay đến trên mặt hồ quan sát một chút.
Vũ La cũng không thèm quản tới những người này.
Hắn nói rất rõ ràng cho mọi người biết, hồ nước mênh mông này cực kỳ nguy hiểm, không thể xâm nhập, tốt nhất là giữ vững khoảng cách nhất định cùng mặt hồ. Chuyện nên làm Vũ La cũng đã làm, giọng của hắn cũng hết sức khẩn thiết, nếu những người đó vẫn không nghe, hắn cũng không có nghĩa vụ tiến thêm một bước khuyên can bọn họ.
Ngày hôm ấy, sau một tháng khuếch trương một mực nhanh chóng, rốt cục nước hồ cũng dừng lại, Mạnh Liên Ân mất tích cũng đã một tháng.
Mấy chục tên tu sĩ ước hẹn với nhau, cùng kéo tới bên ngoài ngôi nhà tranh nơi Vũ La ở.
- Vũ Đại nhân, phải chăng chúng ta có thể tiếp tục thăm dò Tiên mộ rồi?
Vũ La cũng có thể đoán được, các tu sĩ bên ngoài đã sớm không nhịn được nữa. Lúc trước nhiều người như vậy tiến vào đã chết bên trong, vẫn không ngăn được lòng tham của những người này.
Hiện tại không còn chiếc cầu xích sắt, chẳng khác nào mất đi một tầng hạn chế tiến vào Tiên mộ, trong lòng ai nấy vô cùng nôn nóng.
Vũ La lắc đầu nói:
- Tiên mộ này rất quỷ dị, hiện tại đi tương đương là đi chịu chết.
- Nếu như Đại nhân không muốn đi, chi bằng để chúng ta đi trước dò đường cho Đại nhân...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook