Tiền Thế Đích Ái
-
Chương 6
75
“Đến nhà của anh đi.”
Tô Triệt rất muốn nói Hàn Vũ điên rồi, nhưng Hàn Vũ cho dù điên thì cũng là kẻ điên có chủ nghĩa bá quyền cùng tinh lực vô hạn.
Hàn Vũ nói Tô Triệt chuyển sang ở chung với hắn, Tô Triệt còn cho là hắn chỉ đùa chứ không phải thật.
Tô Triệt cũng không phải kẻ ngốc, cậu tuy luôn đắm chìm trong lịch sử nhưng vẫn hiểu rõ cái gọi là “lấy sử làm gương”, cậu nghiên cứu lịch sử nhiều năm như vậy đối nhân tính rất có hiểu biết, mà Tô Triệt đối Hàn Vũ cũng chưa đến mức yêu, nên Tô Triệt vẫn bảo trì lý trí rất rõ ràng, tình cảm của cậu cùng hắn cũng không ổn định, hai người cùng nhau chung sống không thể nghi ngờ chính là dưới tình huống không có tình cảm trụ cột vững chắc đẩy mạnh quan hệ, làm như vậy rất dễ xảy ra vấn đề. Hàn Vũ vốn quen nắm tất cả trong tay hiển nhiên sẽ không nguyện ý để mấy vấn đề này xuất hiện, mà Tô Triệt cũng không muốn tình cảm chia ra hợp lại như xếp gỗ.
Khi Hàn Vũ đưa ra ý định hai người cùng chung sống thì Tô Triệt không đáp ứng, cậu nghĩ hắn chỉ tùy tiện nói như vậy thôi, nhưng cậu không rõ lần này hắn bị trúng gió hay sao mà thực sự quyết tâm cùng cậu ở chung.
Hàn Vũ cũng không quản Tô Triệt đồng ý hay không, hắn thừa dịp Tô Triệt lên lớp đem hết đồ đạc của cậu đi, Tô Triệt trở về chỉ thấy căn phòng trống rỗng, trên bàn có một chùm chìa khóa cùng một tờ giấy nhắn_____
“Đến nhà của anh đi.”
Kí tên – Hàn Vũ.
Nhìn chữ viết rồng bay phượng múa kia, Tô Triệt thực sự không còn gì để nói.
Tính cách Tô Triệt thực ôn hòa, yêu cầu đối với điều kiện bên ngoài rất thấp, nhưng như vậy không có nghĩa là cậu không có chút yêu cầu nào. Hành động lần này của Hàn Vũ khiến cậu cảm giác bản thân giống như đồ vật, muốn làm thế nào liền làm như thế ấy, không chút chú ý đến suy nghĩ của cậu.
Tô Triệt nhớ đến lần đầu tiên bị Hàn Vũ lừa lên giường, lần đó cũng như thế, Hàn Vũ tự cố tự địa đem cậu ăn sạch, còn bá đạo tuyên bố cậu là của hắn!
Được rồi, tuy rằng cuối cùng bọn họ trở thành một đôi tình nhân ngọt ngào nhưng có đôi khi mấu chốt không phải là kết quả mà chính là quá trình.
Tô Triệt nổi giận đùng đùng đi tới nhà Hàn Vũ, theo thói quen nhấn chuông cửa, nhấn xong mới nhớ rằng cậu cũng có chìa khóa nhà bèn lục túi tìm, lúc Tô Triệt vừa tìm thấy chìa khóa thì cửa mở.
Hàn Vũ thấy Tô Triệt đến liền vui vẻ, bước đến ôm lấy cậu quay nửa vòng mới đưa cậu vào nhà. Hàn Vũ hôn lên môi cậu cái chóc, vô cùng vui vẻ nói: “Triệt, sau này chúng ta có thể sống cùng nhau rồi!”
Tô Triệt còn đang tức giận, đẩy Hàn Vũ ra, đem chìa khóa ném vào hắn, giận dữ nói: “Hàn Vũ! Anh đừng quá đáng! Hỏi cũng không hỏi liền đem hết đồ đạc mang sang đây, anh coi tôi là gì hả?! Đồ đạc của tôi đâu? Tôi không ở!”
Dứt lời, Tô Triệt vọt vào phòng đem đồ đạc của mình gom lại.
Hàn Vũ bị Tô Triệt quát có chút sửng sốt, nhưng hắn rất nhanh liền phản ứng lại, hắn ý thức được mình đã chọc cho Tô Triệt tức điên rồi.
Tuy bình thường Tô Triệt vẫn có hành vi hơi phản kháng nhưng Hàn Vũ chỉ cần hơi dụng lực là có thể trấn áp, điểm này khiến hắn cho rằng Tô Triệt là người không bao giờ tức giận, không phải cậu yếu đuối mà là dễ mềm lòng, vô dục vô cầu, đối mọi thứ xung quanh không quá chú tâm. Cho nên ở trước mặt Tô Triệt, sự tùy hứng bá đạo của Hàn Vũ càng trở nên nghiêm trọng hơn.
Lần này Hàn Vũ tự chủ trương chuyển đồ đạc của Tô Triệt qua còn đang bận đắc ý, nào có nghĩ đến rằng cậu sẽ tức giận, ngược lại còn đang tính toán chờ khi cậu tới phải làm gì để đem cậu ăn sạch.
Nhưng thực đáng tiếc, Tô Triệt tức giận.
Hàn Vũ thấy cậu tức giận có chút sợ hãi, vội vàng ôm chặt lấy cậu, sợ cậu thực sự đem hết đồ đạc rời đi.
“Triệt!”
“Buông ra!”
Tô Triệt không để ý tới Hàn Vũ, cậu trông thấy laptop của mình bèn giãy dụa khỏi hắn.
Kỳ thật Hàn Vũ mang đồ đạc chuyển qua cũng thực không dễ dàng, gia sản của Tô Triệt ngoại trừ một ít đồ vật lặt vặt ra còn lại là một laptop và sách, laptop gọn nhẹ chỉ cần phất tay là có thể giải quyết, những cuốn sách kia mới thực sự đáng sợ. Sách sử điển tịch Trung Quốc đều được giữ gìn vô cùng đầy đủ, đọc trong vòng mười năm may ra mới xong, từ đó có thể hiểu lượng sách này nhiều đến mức nào. Tô Triệt lại là ngôi sao của giới sử học, số lượng sách làm sao có thể ít được, không chỉ có những bộ sách mới xuất bản, ngay cả những quyển cổ thư cậu cũng tìm mọi cách sao chép lại, một quyển lại một quyển chất trong phòng, chiếm cứ một nửa cái tổ chim sẻ của cậu.
Hàn Vũ phải mất bao nhiêu khí lực mới đem hết đò đạc chuyển tới, kết quả lại bị mắng, đúng là hảo tâm không có hảo báo mà.
Hàn Vũ ôm chặt Tô Triệt không cho cậu giãy, Tô Triệt không khỏe được như hắn, tức giận mắng: “Tên hỗn đản nhà anh mau buông ra! TMD… ô ô!”
Con thỏ nóng nảy cũng có thể cắn người, Tô Triệt hòa hoa phong nhã lúc nóng nảy cũng bắt đầu chửi bậy, bất quá Hàn Vũ không cho cậu cơ hội nói tiếp, cúi đầu nuốt hết những lời kế tiếp của của cậu xuống. Mới đầu Hàn Vũ chỉ muốn ngăn miệng cậu lại, bất quá hôn hôn vài cái liền nghiện, trên liếm dưới cắn, lại vươn lưỡi vào khuấy lộng một trận. Động tác của Tô Triệt cũng từ phản kháng kịch liệt đến vô lực giãy dụa, cuối cùng không chống đỡ nổi đành dựa vào trong ngực Hàn Vũ.
Hàn Vũ đẩy Tô Triệt lên tường, tiếp tục cuộc chiến môi lưỡi với cậu.
Tiếng nước vang lên đầy vẻ tình sắc, Hàn Vũ không thỏa mãn chỉ với một cái hôn, bàn tay hắn không an phận chui vào quần áo Tô Triệt, vuốt ve thắt lưng mẫn cảm của cậu, một đường trượt xuống, cuối cùng xâm nhập cấm địa, nắm lấy dục vọng còn đang ngủ say của cậu.
“A……”
Tô Triệt ngửa đầu thở gấp, muốn đẩy ra nhưng thân thể đã phản bội ý chí của cậu, đôi tay khoác lên vai Hàn Vũ không những không đẩy ra mà ngược lại còn ôm chặt hơn. Hàn Vũ đương nhiên không bỏ qua cơ hội như vậy, vừa ôm vừa đẩy Tô Triệt lên sô pha……
.
“Đến nhà của anh đi.”
Tô Triệt rất muốn nói Hàn Vũ điên rồi, nhưng Hàn Vũ cho dù điên thì cũng là kẻ điên có chủ nghĩa bá quyền cùng tinh lực vô hạn.
Hàn Vũ nói Tô Triệt chuyển sang ở chung với hắn, Tô Triệt còn cho là hắn chỉ đùa chứ không phải thật.
Tô Triệt cũng không phải kẻ ngốc, cậu tuy luôn đắm chìm trong lịch sử nhưng vẫn hiểu rõ cái gọi là “lấy sử làm gương”, cậu nghiên cứu lịch sử nhiều năm như vậy đối nhân tính rất có hiểu biết, mà Tô Triệt đối Hàn Vũ cũng chưa đến mức yêu, nên Tô Triệt vẫn bảo trì lý trí rất rõ ràng, tình cảm của cậu cùng hắn cũng không ổn định, hai người cùng nhau chung sống không thể nghi ngờ chính là dưới tình huống không có tình cảm trụ cột vững chắc đẩy mạnh quan hệ, làm như vậy rất dễ xảy ra vấn đề. Hàn Vũ vốn quen nắm tất cả trong tay hiển nhiên sẽ không nguyện ý để mấy vấn đề này xuất hiện, mà Tô Triệt cũng không muốn tình cảm chia ra hợp lại như xếp gỗ.
Khi Hàn Vũ đưa ra ý định hai người cùng chung sống thì Tô Triệt không đáp ứng, cậu nghĩ hắn chỉ tùy tiện nói như vậy thôi, nhưng cậu không rõ lần này hắn bị trúng gió hay sao mà thực sự quyết tâm cùng cậu ở chung.
Hàn Vũ cũng không quản Tô Triệt đồng ý hay không, hắn thừa dịp Tô Triệt lên lớp đem hết đồ đạc của cậu đi, Tô Triệt trở về chỉ thấy căn phòng trống rỗng, trên bàn có một chùm chìa khóa cùng một tờ giấy nhắn_____
“Đến nhà của anh đi.”
Kí tên – Hàn Vũ.
Nhìn chữ viết rồng bay phượng múa kia, Tô Triệt thực sự không còn gì để nói.
Tính cách Tô Triệt thực ôn hòa, yêu cầu đối với điều kiện bên ngoài rất thấp, nhưng như vậy không có nghĩa là cậu không có chút yêu cầu nào. Hành động lần này của Hàn Vũ khiến cậu cảm giác bản thân giống như đồ vật, muốn làm thế nào liền làm như thế ấy, không chút chú ý đến suy nghĩ của cậu.
Tô Triệt nhớ đến lần đầu tiên bị Hàn Vũ lừa lên giường, lần đó cũng như thế, Hàn Vũ tự cố tự địa đem cậu ăn sạch, còn bá đạo tuyên bố cậu là của hắn!
Được rồi, tuy rằng cuối cùng bọn họ trở thành một đôi tình nhân ngọt ngào nhưng có đôi khi mấu chốt không phải là kết quả mà chính là quá trình.
Tô Triệt nổi giận đùng đùng đi tới nhà Hàn Vũ, theo thói quen nhấn chuông cửa, nhấn xong mới nhớ rằng cậu cũng có chìa khóa nhà bèn lục túi tìm, lúc Tô Triệt vừa tìm thấy chìa khóa thì cửa mở.
Hàn Vũ thấy Tô Triệt đến liền vui vẻ, bước đến ôm lấy cậu quay nửa vòng mới đưa cậu vào nhà. Hàn Vũ hôn lên môi cậu cái chóc, vô cùng vui vẻ nói: “Triệt, sau này chúng ta có thể sống cùng nhau rồi!”
Tô Triệt còn đang tức giận, đẩy Hàn Vũ ra, đem chìa khóa ném vào hắn, giận dữ nói: “Hàn Vũ! Anh đừng quá đáng! Hỏi cũng không hỏi liền đem hết đồ đạc mang sang đây, anh coi tôi là gì hả?! Đồ đạc của tôi đâu? Tôi không ở!”
Dứt lời, Tô Triệt vọt vào phòng đem đồ đạc của mình gom lại.
Hàn Vũ bị Tô Triệt quát có chút sửng sốt, nhưng hắn rất nhanh liền phản ứng lại, hắn ý thức được mình đã chọc cho Tô Triệt tức điên rồi.
Tuy bình thường Tô Triệt vẫn có hành vi hơi phản kháng nhưng Hàn Vũ chỉ cần hơi dụng lực là có thể trấn áp, điểm này khiến hắn cho rằng Tô Triệt là người không bao giờ tức giận, không phải cậu yếu đuối mà là dễ mềm lòng, vô dục vô cầu, đối mọi thứ xung quanh không quá chú tâm. Cho nên ở trước mặt Tô Triệt, sự tùy hứng bá đạo của Hàn Vũ càng trở nên nghiêm trọng hơn.
Lần này Hàn Vũ tự chủ trương chuyển đồ đạc của Tô Triệt qua còn đang bận đắc ý, nào có nghĩ đến rằng cậu sẽ tức giận, ngược lại còn đang tính toán chờ khi cậu tới phải làm gì để đem cậu ăn sạch.
Nhưng thực đáng tiếc, Tô Triệt tức giận.
Hàn Vũ thấy cậu tức giận có chút sợ hãi, vội vàng ôm chặt lấy cậu, sợ cậu thực sự đem hết đồ đạc rời đi.
“Triệt!”
“Buông ra!”
Tô Triệt không để ý tới Hàn Vũ, cậu trông thấy laptop của mình bèn giãy dụa khỏi hắn.
Kỳ thật Hàn Vũ mang đồ đạc chuyển qua cũng thực không dễ dàng, gia sản của Tô Triệt ngoại trừ một ít đồ vật lặt vặt ra còn lại là một laptop và sách, laptop gọn nhẹ chỉ cần phất tay là có thể giải quyết, những cuốn sách kia mới thực sự đáng sợ. Sách sử điển tịch Trung Quốc đều được giữ gìn vô cùng đầy đủ, đọc trong vòng mười năm may ra mới xong, từ đó có thể hiểu lượng sách này nhiều đến mức nào. Tô Triệt lại là ngôi sao của giới sử học, số lượng sách làm sao có thể ít được, không chỉ có những bộ sách mới xuất bản, ngay cả những quyển cổ thư cậu cũng tìm mọi cách sao chép lại, một quyển lại một quyển chất trong phòng, chiếm cứ một nửa cái tổ chim sẻ của cậu.
Hàn Vũ phải mất bao nhiêu khí lực mới đem hết đò đạc chuyển tới, kết quả lại bị mắng, đúng là hảo tâm không có hảo báo mà.
Hàn Vũ ôm chặt Tô Triệt không cho cậu giãy, Tô Triệt không khỏe được như hắn, tức giận mắng: “Tên hỗn đản nhà anh mau buông ra! TMD… ô ô!”
Con thỏ nóng nảy cũng có thể cắn người, Tô Triệt hòa hoa phong nhã lúc nóng nảy cũng bắt đầu chửi bậy, bất quá Hàn Vũ không cho cậu cơ hội nói tiếp, cúi đầu nuốt hết những lời kế tiếp của của cậu xuống. Mới đầu Hàn Vũ chỉ muốn ngăn miệng cậu lại, bất quá hôn hôn vài cái liền nghiện, trên liếm dưới cắn, lại vươn lưỡi vào khuấy lộng một trận. Động tác của Tô Triệt cũng từ phản kháng kịch liệt đến vô lực giãy dụa, cuối cùng không chống đỡ nổi đành dựa vào trong ngực Hàn Vũ.
Hàn Vũ đẩy Tô Triệt lên tường, tiếp tục cuộc chiến môi lưỡi với cậu.
Tiếng nước vang lên đầy vẻ tình sắc, Hàn Vũ không thỏa mãn chỉ với một cái hôn, bàn tay hắn không an phận chui vào quần áo Tô Triệt, vuốt ve thắt lưng mẫn cảm của cậu, một đường trượt xuống, cuối cùng xâm nhập cấm địa, nắm lấy dục vọng còn đang ngủ say của cậu.
“A……”
Tô Triệt ngửa đầu thở gấp, muốn đẩy ra nhưng thân thể đã phản bội ý chí của cậu, đôi tay khoác lên vai Hàn Vũ không những không đẩy ra mà ngược lại còn ôm chặt hơn. Hàn Vũ đương nhiên không bỏ qua cơ hội như vậy, vừa ôm vừa đẩy Tô Triệt lên sô pha……
.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook