Tiền Sử Dưỡng Phu Ký
Chương 80: Thuyền độc mộc

Edit: Tagoon


Hùng Dã lúc trước còn rất thích Trư Chiến. Trư Chiến thực lực rất mạnh, làm người kính nể.


Nhưng đó là trong tình huống Trư Chiến không mơ ước bạn lữ của y.


Người trong bộ lạc đều biết Chu Tịch là của y, không ai tranh với y, Hùng Dã xưa nay cũng chưa từng có loại cảm giác nguy cơ này. Nhưng bây giờ...... Hùng Dã nhìn Trư Chiến, có loại xúc động muốn tìm Trư Chiến đánh một trận.


Trư Chiến muốn đi săn cho Chu Tịch ăn, dựa vào cái gì? Bọn họ không phải người nhà, cũng không phải bạn bè thân mật.


Hùng Dã gắt gao nhìn chằm chằm Trư Chiến.


Trư Chiến cảm thấy địch ý của Hùng Dã có chút không thể hiểu được. Còn đang khó hiểu, một người bên cạnh kéo hắn mấy cái: "Đại nhân, thịt nướng của chúng ta chín rồi, mau đi ăn đi."


Trư Chiến biết thủ hạ của mình sẽ không thật sự bởi vì thịt nướng chín mà tới gọi mình về ăn, cho nên đây khẳng định là có chuyện gì khác...... Hắn nghi hoặc cùng đi qua, sau đó nghe thủ hạ của mình nói: "Đại nhân, Hùng Dã chỉ e đã hiểu lầm ngươi muốn đoạt Chu Tịch với y."


Ngoài cuộc tỉnh táo, thuộc hạ này của Trư Chiến hôm nay từ buổi sáng đã chú ý tới, Trư Chiến liên tiếp hỏi thăm Chu Tịch với Hùng Dã khiến Hùng Dã không cao hứng, bây giờ lại càng sâu thêm.


Trư Chiến: "......" Hoá ra là như thế này? Hắn thật sự đối với Chu Tịch một chút hứng thú cũng không có! Hắn cũng là người đã có bạn lữ, còn không giống như Hùng Dã Chu Tịch, bạn lữ là một nam nhân cứng ngắc, bạn lữ của hắn chính là cô nương mỹ lệ nhất trong bộ lạc Cự Trư bọn họ!


Đương nhiên giờ đã trôi qua thật nhiều năm, cô nương mỹ lệ nhất kia sinh cho hắn vài tên tiểu tể tử, đã không còn coi là mỹ lệ nhất......


"Thật con mẹ nó...... Hai người này tìm đàn ông làm bạn lữ đã đủ kỳ quái. Ta chỉ là hỏi chuyện thôi mà còn phải đề phòng ta sao?" Trư Chiến nói.


Thủ hạ Trư Chiến nói: "Nếu như Hùng Dã vẫn luôn hỏi thăm Trư Châu, nói muốn bắt thứ mà Trư Châu thích cho Trư Châu ăn......" Bạn lữ của Trư Chiến tên là Trư Châu.


Trư Chiến không chút nghĩ ngợi đã nói: "Y dám!"


Thủ hạ Trư Chiến đáp: "Vậy không phải đúng rồi sao?"


Xác thật là chuyện như vậy. Nữ nhân của mình luôn là không thể để nam nhân khác xum xoe...... Trư Chiến suy nghĩ cẩn thận, lại nhìn về phía thủ hạ: "Đúng rồi, ngươi gọi Trư Châu đến thân thiết như thế làm gì? Gọi đại tẩu! Về sau gọi ta là đại ca đi, gọi đại nhân làm ta không được tự nhiên."


Thủ hạ Trư Chiến: "...... Đại ca." Bọn họ cùng nhau lớn lên, đã quen gọi Trư Châu, bây giờ thế nhưng không cho gọi......


Trư Chiến lại nói: "Không biết Trư Châu bây giờ thế nào...... Ngươi nói chúng ta có thể trở về sao?"


"Khẳng định có thể!" Thủ hạ Trư Chiến nói.


"Đương nhiên! Chu Tịch kia khẳng định có biện pháp!" Trư Chiến nói: "Đến nỗi Trư Châu, heo mẹ mang theo nhãi con là hung dữ nhất, nàng nhất định rất ổn."


Trư Châu nhà hắn to lớn còn hung hãn, hắn thường thường đều phải trốn đi, nhất định không có việc gì.


Nhóm thủ hạ của Trư Chiến thật sâu chấp nhận gật đầu.


Bọn họ từ nhỏ đã sợ Trư Châu!


Trong lúc bọn họ bên này nói chuyện phiếm, Hùng Dã cũng đang cùng Chu Tịch nói chuyện: "Chu Tịch, ngươi đừng để ý tới tên Trư Chiến kia, ta thấy hắn không có ý tốt!"


"Không có ý tốt?" Chu Tịch vừa lúc dùng tinh thần lực "nghe" được Trư Chiến bên kia nói, cười nhìn về phía Hùng Dã.


"Đúng! Ta cảm thấy hắn hẳn là thích ngươi. Hắn từ khi tới bộ lạc đã liên tục nhìn ngươi!" Hùng Dã nói.


Chu Tịch cảm thấy Trư Chiến có chút oan uổng, mấy ngày trước lúc Trư Chiến nhìn hắn, trong mắt chính là chỉ có hồ nghi, kể cả hôm nay...... Trư Chiến tới đây nói chuyện khẳng định cũng không phải bởi vì thích hắn, mà là đối với hắn có sở cầu.


Chẳng qua Hùng Dã cảm thấy như vậy cũng không có gì.


Hùng Dã lại nói: "Cơ mà cũng không cần lo lắng...... Ngươi là bạn lữ của ta, chúng ta là đã từng được Thần Thú chúc phúc, ai cũng không thể chia rẽ chúng ta."


Chu Tịch cười nói: "Đúng vậy." Hắn không biết mình đối Hùng Dã rốt cuộc là cảm tình gì, nhưng có một điều khẳng định, đó chính là hắn thích Hùng Dã luôn ở bên cạnh mình.


Ếch quỷ nấu dưa chua bỏ thêm một ít ớt cay đặc biệt khai vị, Chu Tịch chầu này lại ăn nhiều. Đến nỗi Hùng Dã, y vẫn luôn ăn rất nhiều.


Ngày hôm sau không phải đi săn tập thể.


Hùng Dã từ sớm đã dậy, nói với Chu Tịch: "Ta hôm nay lại đi tìm chút đồ ăn ngon về cho ngươi."


Chu Tịch cười nói: "Được, đi sớm về sớm."


"Ừ!" Hùng Dã lên tiếng. Y cũng dự định sớm một chút trở về, y phải đề phòng Trư Chiến!


Nhưng mà, Hùng Dã vừa đi, Trư Chiến đã tìm tới Chu Tịch.


Lúc ấy Chu Tịch đang ở nơi làm đồ gốm.


Đồ gốm làm ở ngoài khe núi. Bùn làm phôi linh tinh đều không thể bị mưa xối, cho nên tư tế đang cho người dựng lều. Nhưng mà kinh nghiệm làm lều che mưa của bộ lạc bọn họ thật sự rất kém cỏi, đã làm mấy ngày rồi vẫn chưa ra đâu vào đâu.


Chu Tịch đột nhiên liền nhớ tới trong một tiết âm nhạc lúc mình còn đi học, giáo viên đã dạy bọn họ hát bài "Đầm ca".


Bài đó hát như thế nào hắn sớm đã quên, nhưng lúc ấy giáo viên đã nói đầm làm như thế nào, nhưng thật ra khiến hắn nhớ kỹ.


Cái gọi là đầm, chính là dùng bùn đất làm vật liệu chính để đập ra nền và vách tường. Loại phương pháp xây nhà này, ở trên địa cầu tự cổ chí kim không biết đã sử dụng bao nhiêu năm.


Hắn đối với xây nhà không có kinh nghiệm, biết có thể cho người dùng đầu gỗ để xây nhà, nhưng cụ thể phải làm như thế nào thì lại không biết. Trừ cái này ra, nhà gỗ đối với người trong bộ lạc mà nói cũng không đủ giữ ấm, còn dễ dàng mời gọi rắn rết chuột bọ.


Nhưng nếu tường dùng đất đầm, có lẽ sẽ khá hơn chút?


Chu Tịch lập tức nói ý nghĩ của mình.


Đầm tuyệt đối là một loại phương pháp tốn thời gian tốn sức, nhưng bộ lạc Đại Hùng thì chính là một chút cũng không thiếu sức lực, cũng không thiếu thời gian!


Chu Tịch trước bảo tư tế trên mặt đất vẽ ra một hình vuông vức đại khái hai mươi mét vuông, sau đó đào ba mặt làm tường, tiếp theo ở hai bên cắm cột gỗ, ở bên trong đổ thêm bùn đất, lại bảo người không ngừng dùng chuỳ đá đập bùn đất ở giữa.


Loại đồ vật như bùn đất này, sau khi đập đi đập lại sẽ cực kì cực kì chặt. Như vậy tường đất đầm ra sẽ không còn sợ mưa gió, cũng không cần lo lắng phía trên mọc cỏ linh tinh. Thậm chí nhà làm bằng cách này còn rất giữ nhiệt, đông ấm hạ mát.


Đương nhiên, phải xây cửa sổ như thế nào thì Chu Tịch cũng không biết.


Lúc đầm tường có thể làm thấp đi một khối trên một mặt? Phía trên xây cái cửa sổ?


Bỏ đi, mấy cái này cứ để về sau chậm rãi suy xét chậm rãi nghĩ đi. Dù sao bây giờ mới chỉ là xây một chỗ có thể dùng để cất phôi gốm đã làm xong mà thôi.


Chu Tịch ngồi ở dưới tàng cây, phát hiện tay nghề nặn bùn của người trong bộ lạc so với mấy ngày trước đã có tiến bộ rất lớn.


Đặc biệt là vị lão nhân có hình thú là khỉ giúp Hùng Dã làm nệm kia, bát đất mà ông làm là tinh xảo nhất.


Chẳng qua, những người này làm gì đó tuy rằng không tồi, nhưng một bộ phận rất lớn trong đó, e là cho vào lửa thiêu một cái là sẽ cháy hỏng...... Đương nhiên này cũng không có gì, sau khi thất bại đúc rút kinh nghiệm, về sau tổng có thể thành công.


Huống chi, lúc này trong bộ lạc thật đúng là không thiếu củi lửa.


Số gỗ trên núi lúc trước bị hắn "tàn sát bừa bãi" còn chưa được đốt hết, cây mới cũng đã mọc lên...... Thế giới này hàm lượng oxy hẳn là rất cao, chỉ là bởi vì hàm oxy lượng cao, thực vật và động vật mới có thể lớn lên cao lớn như vậy.


Chu Tịch đang nghĩ ngợi, Trư Chiến đã tới "Chu Tịch, chúng ta tâm sự đi?"


"Ngươi muốn nói cái gì?" Chu Tịch hỏi.


"Ngươi có cách nào giúp ta trở về không?" Trư Chiến hỏi: "Trở về đại lục Thú Nhân ấy." Nơi mà Thú Thần Điện toạ lạc gọi là đại lục Thú Nhân. Bên kia có đồng bằng dồi dào và rất nhiều bộ lạc. Đồng thời, bọn họ cũng gọi khu vực kéo dài không dứt, nhìn không thấu bên kia bờ sông lớn là mãng hoang rừng rậm.


Các thú nhân bị ném lên thuyền độc mộc, lưu đày tới mãng hoang rừng rậm đã là cửu tử nhất sinh, muốn trở về lại càng khó.


Tại con sông lớn này, có cá sấu khổng lồ hơn mười mét sinh trưởng, có khủng long tàn ác, còn có rất nhiều cá lớn có thể một ngụm nuốt chửng một thú nhân.


Trư Chiến bị ném lên thuyền độc mộc lúc đang hôn mê, sau khi tỉnh lại cũng chỉ đành trơ mắt nhìn một đám người đi theo mình bị cự thú nuốt hết.


Thậm chí chẳng sợ không có cự thú...... Một trận sóng lớn chút đánh tới, thuyền độc mộc cũng có thể lật.


Chu Tịch: "......" Dựa theo Trư Chiến miêu tả, kia hẳn là một con sông lớn, mà muốn ngồi thuyền độc mộc vượt sông...... Này xác thật là không quá khả năng.


Càng đừng nói thời đại này, còn có rất nhiều động vật săn mồi đáng sợ...... Ngay cả cuốn chiếu cũng có thể dài đến 10 mét chứ đừng nói con khác!


Chu Tịch trả lời: "Ta có cách giúp ngươi trở về, nhưng bây giờ không được."


"Vì sao?" Trư Chiến hỏi.


"Không có kỹ thuật." Chu Tịch đáp. Muốn vượt sông, khẳng định phải có thuyền. Nhưng thuyền phải chế tạo kiểu gì...... Ngượng ngùng hắn không biết.


Đương nhiên, làm bè gỗ thật lớn, tìm một đám cường giả, khẳng định là cũng có thể. Nhưng bọn họ ngay cả bè gỗ cũng không làm được, càng đừng nói cường giả.


"Kỹ thuật gì cơ?" Trư Chiến hỏi.


"Kỹ thuật dùng rất nhiều cây gỗ gắn lại với nhau, làm một chiếc thuyền lớn." Chu Tịch nói.


Trư Chiến như suy tư điều gì.


Chu Tịch lại nói: "Ngươi có thể thử dùng một ít gậy gỗ tự mình làm xem."


Trư Chiến gật gật đầu, đồng thời cũng đầy mặt rối rắm —— Hắn xưa nay không biết làm mấy thứ này!


Trư Chiến lúc trước tuy rằng nói với Chu Tịch không ít chuyện, nhưng rốt cuộc không kể quá sâu, lần này nhưng thật ra đem hiểu biết của hắn tất cả đều nói, Chu Tịch đối với thú nhân đại lục bên kia cũng có càng nhiều hiểu biết.


Chẳng qua biết mấy thứ này đối với hắn mà nói ý nghĩa không lớn.


Đại lục Thú Nhân bên kia liền tính tương đối phát đạt nhưng cũng không phát đạt được tới đâu. Thời đại này thông tin dựa vào đi đường, còn cách xa như vậy, đối với hắn thật sự một chút ảnh hưởng cũng không có.


So sánh thì, nhưng thật ra bộ lạc Cự Hổ ......


Trong khi Chu Tịch phát sầu về bộ lạc Cự Hổ, một đám nô lệ của bộ lạc Cự Hổ đang đi về hướng bộ lạc Đại Hùng.


Đám nô lệ này tổng cộng có hơn một trăm người, trong đó một phần ba là bộ lạc Thanh Sơn, dư lại thì là của bộ lạc khác.


Bộ lạc Cự Hổ một đường tới đây đã bắt rất nhiều nô lệ, đều sắp hơn một ngàn. Mà đám người trước mắt chính là những kẻ yếu nhất trong đó.


Bọn họ rời đi bộ lạc Cự Hổ đã vài ngày. Trên đường cũng đã chết mất vài người. Lúc này, trong mắt mỗi người đều là chết lặng.


"Các ngươi đi nhanh chút! Tới bộ lạc Đại Hùng rồi, các ngươi sẽ có thể nghỉ ngơi, mỗi ngày ăn thịt." Miêu Hỏa nói. Hắn đã đã tới bộ lạc Đại Hùng, cho nên nhóm người người này là hắn dẫn đi.


Nghe thấy Miêu Hỏa nói, biểu tình của những người này vẫn không thay đổi.


Tới bộ lạc Đại Hùng có thể ăn thịt? Lời nói dối như vậy, bọn họ tuyệt đối không tin.


Khả năng lớn hơn...... Là tới bộ lạc Đại Hùng, bọn họ sẽ bị giết chết.


Tưởng tượng như vậy, những người này lại bắt đầu tuyệt vọng.


Miêu Hỏa thấy thế, có chút nôn nóng.


Bọn chúng hy vọng những người này sau khi tới bộ lạc Đại Hùng, hoặc là bị bộ lạc Đại Hùng thu lưu, ăn sạch lương thực của bộ lạc Đại Hùng, hoặc là cùng bộ lạc Đại Hùng đánh nhau.


Kết quả nhìn bộ dạng của nhóm người này, khẳng định không dám phản kháng.


Thật là một lũ ngu!


Bỏ đi, dù sao bọn họ chính là muốn giết chết những người này, liền tính phế vật không thể lợi dụng cũng chẳng có gì......


Miêu Hỏa bên này đang lên đường, Hùng Dã về tới bộ lạc, sau đó lập tức có một đám hài tử chạy tới: "Anh Hùng Dã! Con lợn kia hôm nay tìm Chu Tịch nói thật lâu!"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương