Tiền Sử Dưỡng Phu Ký
Chương 76: Món lẩu

Edit: Tagoon


Người bị thương của bộ lạc Cự Trư bị Hùng Dã cho ăn loại thảo dược khiến hắn cả người vô lực, không bò dậy nổi, những người này tự nhiên cũng không thể rời đi.


Hùng Hà liền nhiệt tình hiếu khách giữ người lại, còn tìm riêng một cái sơn động cho bọn họ ở.


Sơn động là gần đây vừa mới đào ra, cũng không lớn, muốn ở nhiều người như vậy vẫn có chút miễn cưỡng, nhưng không để bọn họ ở trong sơn động tập thể đã là tốt lắm rồi.


An trí ổn thoả cho bọn họ xong, Hùng Hà và Hùng Dã lại tiếp tục xử lý con Trọng long kia.


Một con Trọng long lớn đến thế, nhiều thịt như thế, thật là chỉ nghĩ tới thôi cũng khiến cho người ta cảm thấy tâm tình sung sướng!


Hùng Hà mang theo người tách rời con Trọng long ra, sau đó từ đầu tới đuôi tất cả đều mang về bộ lạc, ngay cả xương cốt cũng không để lại một khúc nhỏ.


Bộ lạc bọn họ tuy rằng gần đây kiếm được rất nhiều thịt, nhưng vẫn là không quen lãng phí.


Huống chi, xương cốt này còn có thể dùng để làm rất nhiều đồ vật...... Xương đùi của nó đặt ở khe núi, chính là một cái ghế dài!


Đương nhiên, trước khi làm ghế phải lấy cốt tủy ra trước, không thể lãng phí.


Đến nỗi thịt Trọng long...... Bởi vì Trọng long bị trúng độc, toàn bộ thịt đều được đưa tới bờ sông rửa sạch rồi mới mang về, như vậy chờ lát nữa lại nấu thêm một lần, độc tính kia sẽ biến mất.


Màn đêm buông xuống, trong bộ lạc nhóm lên rất nhiều đống lửa, có mấy cái nồi to được đặt bên trên.


Hôm nay lại là ngày tất cả mọi người có thể ăn uống thoả thích.


Chu Tịch ngáp một cái, đi xuống bộ lạc thì nhìn thấy Hùng Dã đang cầm một viên đá sắc nhọn đập vỡ xương, rõ ràng là muốn lấy tuỷ bên trong ra.


Chu Tịch nghĩ nghĩ, đi tìm tư tế: "Ta có một loại phương pháp ăn thịt thực không tồi...... Ngươi có muốn thử hay không?"


Ánh mắt tư tế sáng lên: "Phương pháp gì vậy?"


Chu Tịch thường xuyên có thể làm ra đủ loại mỹ thực, hiện tại Chu Tịch vừa nói như vậy, ông liền bắt đầu chảy nước miếng, lại cảm thấy cúc hoa ẩn ẩn đau nóng.


Ớt cay tuy ăn ngon, nhưng lại tổn thương đến cúc hoa.


Cơ mà ông cũng chẳng để bụng!


"Ta nói cái loại này gọi là lẩu." Chu Tịch nói: "Ngươi cho người lấy một cái nồi không tới cho ta."


Tư tế không chút nghĩ ngợi, sai người đi lấy cái nồi lớn nhất tới.


Cái nồi này là không lâu trước đây phụ cận bộ lạc không có đủ con mồi, mọi người đều không có biện pháp đi săn thú, ông bảo người trong bộ lạc dùng đá tảng tạc thành, cực kỳ lớn!


Chu Tịch nhìn cái nồi to đùng đến mức người có thể ngủ bên trong, cũng rất vô ngữ.


Đồng thời, để giá cái nồi to này lên, người trong bộ lạc chuyên môn làm một cái bệ bếp. Bệ bếp một mặt để mở, ba mặt khác thì được vây kín, còn ở bên ngoài đặt một cục đá cho người có thể đứng ở trên nấu ăn.


Cũng thực nhân tính hóa.


Chu Tịch đứng ở trên tảng đá, cầm cái muôi dài bằng gỗ ước lượng một chút, sau đó bảo người cắt mỡ trong bụng Trọng long ra bỏ vào trong nồi.


Trọng long này, thế nhưng không có vị gì lạ.


Đại khái là nó rất lớn, không có động vật nào có thể săn được nó, lại là ăn chay, vì thế liền không ngại dưỡng chính mình lớn lên ăn ngon một chút?


Tóm lại, Trọng long này không có mùi gì lạ, cho nên mỡ vừa bỏ vào trong nồi đã tản mát ra mùi dầu mỡ nồng đậm. Trong lúc nhất thời, toàn bộ mọi người trong bộ lạc đều nhịn không được say mê hút mấy ngụm hương vị trong không khí.


Người của bộ lạc Cự Trư vừa mới ở trong sơn động dàn xếp xong xuôi cũng nhịn không được hít thêm mấy hơi: "Thật thơm!"


Từ sau khi bọn họ đi vào mãng hoang rừng rậm bên này, bởi vì đồ đạc mang theo quá ít, chỉ có thể giết con mồi ăn thịt ngay tại chỗ, đã lâu rồi không được ăn thứ tốt......


Trư Chiến càng là nuốt một ngụm nước miếng.


Những người khác tốt xấu lúc trước đã ăn no, chỉ có hắn...... Hắn tuy rằng ăn no, nhưng lại tất cả đều nôn sạch sẽ!


Mỡ Trọng long sau khi thắng ra xong, Chu Tịch lập tức thả xuống một chén ớt cay phi lên.


Ớt khô dùng dầu xào qua, quả thực thơm đến không chịu nổi. Sau khi Chu Tịch bỏ vào thêm một ít hương liệu khác, toàn bộ khe núi đều tràn ngập một cổ mùi thơm ngào ngạt.


Đương nhiên, cũng có người cảm thấy cay......


"Đây là mùi vị gì." Người của bộ lạc Cự Trư hắt xì mấy cái.


Đến nỗi người của bộ lạc Đại Hùng...... Bọn họ lại tương đối quen với mùi này, tư tế càng nói: "Hôm nay mùi vị này...... Sao lại thơm như vậy!"


"Dùng dầu xào ớt khá là thơm." Chu Tịch nói, lại cho người đổ nước đã nấu sôi vào nồi, còn sai người bỏ cốt tủy vào.


Kỳ thật hẳn là phải cho vào canh xương hầm, nhưng lại không còn kịp rồi, xương hầm trực tiếp lại dễ tạo ra bọt, nhìn liền không thấy ngon......


Dứt khoát trực tiếp thêm nước và cốt tủy.


Cốt tủy sau khi nấu xong đặc biệt béo, người trong bộ lạc hẳn là sẽ thích.


Nồi đá dẫn nhiệt chậm, tuy rằng đổ nước nóng vào, nhưng vẫn phải qua một hồi lâu mới sôi, Chu Tịch nói: "Được rồi, nhưng chút nữa nhúng thịt thái lát vào, thịt chín là có thể vớt ra ăn."


Người trong bộ lạc nghe vậy, tất cả đều bắt đầu vây quanh, Hùng Dã cũng không ngoại lệ.


Chu Tịch nói: "Hùng Dã!"


Hùng Dã lập tức chạy tới chỗ Chu Tịch: "Chu Tịch, có việc gì sao?" Chu Tịch có phải tìm y có việc gì hay không?


Chu Tịch nói: "Hai người chúng ta...... Lại nấu một nồi khác."


Hắn sẽ đặc biệt đi nấu cho người trong bộ lạc một nồi to như vậy, chính là vì tránh cho có người nhìn thấy hắn và Hùng Dã hai người ăn lẩu, tới cửa đòi hỏi.


Hiện tại đã có một nồi to, bọn họ lại nấu thêm nồi nhỏ để ăn, người khác cũng không tiện tới đòi hắn.


Hùng Dã nghe thấy Chu Tịch nói, đôi mắt lập tức sáng bừng.


Nồi to kia khẳng định thế nào cũng không ngon bằng nồi nhỏ mà Chu Tịch chuyên dùng!


Hai người ở khe núi chọn một nơi, Hùng Dã lại chuyển đến một cái ghế, sau đó bắc cái nồi của bọn họ lên rồi bắt đầu nhóm lửa nấu ăn.


Chu Tịch dùng dầu thực vật rất thơm mà mình tự làm ra để phi ớt.


Ở hiện đại, lẩu mỡ bò kia mới gọi là ngon, nhưng mỡ Trọng long không ngon bằng mỡ bò, hắn liền dứt khoát dùng dầu thực vật.


Dùng dầu phi ớt cay hương liệu, lại bỏ vào nước và cốt tủy...... Chu Tịch còn bảo Hùng Dã từ trong sơn động của bọn họ lấy tới rất nhiều đồ ăn kèm.


Người của bộ lạc thích ăn thịt, nhưng hắn càng thích ăn chay mặn phối hợp, thậm chí cảm thấy ăn chay nhiều một chút càng tốt.


Đương nhiên, vì suy xét đến Hùng Dã, thịt hắn cũng chuẩn bị rất nhiều.


Chu Tịch vừa mới chuẩn bị xong, Hùng Dã đã gấp không chờ nổi mà thả một lát thịt vào trong nồi lẩu. Chờ khi thịt chín, y lập tức vớt lên, hỏi Chu Tịch: "Ngươi ăn thịt này sao?"


"Ăn." Chu Tịch nói.


Hùng Dã liền bỏ thịt vào trong bát Chu Tịch.


Chu Tịch đúng lúc gắp vào bát Hùng Dã một đũa rau xanh.


Hùng Dã: "......"


Hai người bọn họ độc chiếm một cái nồi, ăn đặc biệt thoải mái, làm người trong bộ lạc đỏ mắt không thôi.


Đương nhiên, đỏ mắt nhất, vẫn là đám người bộ lạc Cự Trư.


Người của bộ lạc Cự Trư ngay từ đầu cảm thấy mùi ớt xào hơi sặc người, cho nên cũng không thích, nhưng sau lại bắt đầu nấu lẩu......


"Bọn họ rốt cuộc làm cái gì? Sao lại thơm như vậy!"


"Bọn họ đều đang tranh đoạt, thoạt nhìn ăn rất ngon."


"Ta muốn nếm thử......"


......


Thủ hạ Trư Chiến nghị luận sôi nổi. Trư Chiến nuốt một ngụm nước miếng, cảm thấy mình càng đói bụng. Đúng lúc này, hắn đột nhiên nghĩ tới cái gì: "Ta nơi đó không phải có quần áo sao? Ngươi dùng quần áo của ta đi đổi với bọn họ chút đồ ăn!"


Nhân gia đánh được một con Trọng long, thịt khẳng định là không thiếu, nhưng quần áo bọn hắn mặc tới, hẳn là rất đáng giá?


Quần áo kia chính là hắn dùng hai trăm cân thịt khủng long đổi lấy đấy!


Chẳng qua hắn thích biến thành hình thú, cho nên không hay mặc quần áo thôi.


"Đại nhân, người trong bộ lạc này cũng mặc quần áo. Quần áo của chúng ta chỉ sợ không đáng giá tiền." Một người đi theo Trư Chiến thất vọng nói.


"Bọn họ cũng mặc quần áo?" Hắn nhìn lại, sau đó liền thấy được Chu Tịch mặc quần áo, cùng Hùng Dã một mình ăn lẩu.


Trời đã tối rồi, nhưng trong bộ lạc đốt lửa, hai mặt trăng trên bầu trời cũng rọi xuống không ít quang huy...... Bọn họ có thể thấy rõ bộ dáng của Chu Tịch.


Chu Tịch có làn da trắng như tuyết, tóc đen nhánh sáng bóng, không chỉ mặc quần áo mà còn đeo giày, khi hắn ăn thịt để lộ ra hàm răng...... Hàm răng hắn một chút mài mòn cũng không có!


Cho dù là mấy người em trai sống trong nhung lụa của Trư Chiến, dưỡng đến chỉ sợ cũng không tốt được như hắn.


Trư Chiến "chậc chậc" hai tiếng, nói: "Các ngươi đỡ ta đi xuống, qua bên kia nhìn xem."


Thủ hạ Trư Chiến lập tức cõng Trư Chiến xuống phía dưới.


Chu Tịch và Hùng Dã, lúc này còn đang ăn thịt.


Thịt Trọng long hương vị rất không tồi, Chu Tịch ăn không ít. Hùng Dã thấy thế, lập tức lại đi lấy một ít, cắt nhỏ rửa sạch sẽ xong thì bày ra trước mặt Chu Tịch cho hắn ăn.


Thấy Chu Tịch ăn đến cao hứng, trong lòng y cũng cảm thấy cao hứng theo.


"Chu Tịch, lẩu này ăn ngon thật." Hùng Dã nói.


"Xác thật không tồi, chỉ là mùa hè ăn có hơi nóng...... Mùa đông ăn mới ngon." Chu Tịch nói.


Chu Tịch vừa nói xong...... Đôi mắt Hùng Dã đều sáng bừng.


Nếu mùa đông có thể ăn lẩu giống như này...... Y sẽ không ngủ đông!


Hai người đang nói chuyện, Trư Chiến tới.


Sau khi chân lành lại, Trư Chiến nhìn bình thản rất nhiều. Hắn đặt mông ngồi ở bên cạnh Hùng Dã, nói với Hùng Dã: "Trước khi ta hôn mê có nhìn thấy ngươi, nghe nói là ngươi đưa ta trở về? Đa tạ."


"Không cần cảm tạ." Hùng Dã nói.


"Phải tạ, sao có thể không tạ!" Trư Chiến nói, lại nhìn về phía Chu Tịch: "Vị này chính là?"


"Đây là Chu Tịch, bạn lữ của ta, thương thế của ngươi là hắn chữa khỏi." Hùng Dã nói.


Trư Chiến cả kinh. Hắn phía trước đã nghe nói, thương của mình là sứ giả Thần Thú gì đó chữa khỏi, nhưng hắn không nghĩ tới người trước mắt này, thế nhưng là sứ giả Thần Thú.


Trách không được một bộ tôn quý kiều khí như vậy!


Ánh mắt Trư Chiến phức tạp nhìn về phía Chu Tịch, lại nói: "Không nghĩ tới mãng hoang rừng rậm bên này, thế nhưng có người có thể chữa khỏi cho người xúc phạm thần linh."


"Chẳng qua chỉ là xương cốt bị thương mà thôi, không phải xúc phạm thần linh gì cả." Chu Tịch nói.


Trư Chiến ngay từ đầu nghe nói Chu Tịch là sứ giả Thần Thú, ít nhiều có điểm không thích. Bây giờ nghe Chu Tịch nói như vậy, ấn tượng của hắn đối với Chu Tịch lập tức tăng lên.


Hắn cười nói: "Nếu như tất cả mọi người đều nghĩ giống ngươi thì tốt rồi, lão tử cũng sẽ không bị đuổi tới nơi này!"


"Đại nhân, ngươi có thể tới nơi này cũng là chuyện tốt, chân của ngươi khỏi!" Người phía sau Trư Chiến nói.


"Nhưng các ngươi đã chết bao nhiêu người?" Trư Chiến nói.


Người đứng sau Trư Chiến sửng sốt.


Trư Chiến lúc này, lại cùng Hùng Dã và Chu Tịch nói chuyện.


Hùng Dã đối với thế giới bên ngoài không hiểu biết nhiều lắm, cũng không quá nhiều lời. Nhưng thật ra Chu Tịch, hỏi hắn không ít chuyện.


Trư Chiến cũng không giấu giếm, tất cả đều nói, lai lịch của mình cũng giải thích một lần.


Chu Tịch lắng nghe rất nghiêm túc.


Trư Chiến lại càng nói càng buồn bực —— Hắn cùng hai người này nói chuyện lâu như vậy, hai người này cũng không biết đường mời hắn ăn cái gì sao?


Lúc trước ở sơn động, hắn đã cảm thấy đồ ăn của bọn họ đặc biệt thơm, nhịn không được muốn ăn. Giờ đây đồ ăn kia ở ngay dưới mí mắt hắn, hắn lại càng muốn ăn......


Trong khi Trư Chiến buồn bực, bộ lạc Tượng Hình, Sư Lệ cũng đang ăn bữa tối.


Hắn đem công pháp tu luyện đã chỉnh sửa giao cho Tượng Thiên, lật đi lật lại, kết quả Tượng Thiên luyện...... Thế nhưng cũng có chút tác dụng.


Kể từ đó, gã ở trong bộ lạc liền tự do nhảy múa.


Gã cũng là một kẻ thông minh, thế nhưng còn nhận thức con gái Tượng Thiên, hơn nữa dùng hiểu biết đời trước của mình ra để dụ dỗ tiểu cô nương nhà người ta...... Được rồi, cũng không phải tiểu cô nương, con gái Tượng Thiên đã 27-28 tuổi, con nhỏ cũng có hai đứa.


Chẳng qua liền tính tuổi lớn, người này bởi vì từ nhỏ địa vị cao, chưa từng ra ngoài đi săn, Sư Lệ kể những chuyện đó, nàng phần lớn là không biết, trong lúc nhất thời, nhưng thật ra coi Sư Lệ trở thành một người có tri thức uyên bác. Hơn nữa Sư Lệ lớn lên đẹp...... Hai người liền trực tiếp ngủ.


Từng gặp phải chuyện bị Lang Âm ghét bỏ, Sư Lệ lần này dụng tâm lấy lòng, nhưng thật ra làm con gái Tượng Thiên đối với gã ngày càng thích, cũng có thể từ chỗ con gái Tượng Thiên thu được rất nhiều tin tức bên ngoài.


Tỷ như nói tộc trưởng bộ lạc Cự Trư, bởi vì con trai mình là kẻ xúc phạm thần linh nên đã lưu đày con trai.


Cái gì mà kẻ xúc phạm thần linh! Lại thêm mấy năm, Thú Thần Điện sẽ thông báo cho mọi người, kẻ xúc phạm thần linh là không tồn tại.


Vốn dĩ chính là vậy. Chẳng qua là bị thương mất tay mất chân, hoặc là lệch xương mà thôi, tính cái gì là xúc phạm thần linh?


Sư Lệ có chút thương hại tộc trưởng của bộ lạc Cự Trư.


Bởi vì vị thiếu tộc trưởng bị bị lưu đày kia là một người rất lợi hại. Người này sau đó chặt đứt chân, thế nhưng trở thành chiến sĩ thú cao cấp, còn quay trở lại.


Sau đó hắn liền giết chết hơn một trăm đệ đệ kia của hắn.


Nghe nói người này nguyên bản là người rất trượng nghĩa, sau khi bị lưu đày đã ăn rất nhiều đau khổ, lúc trở về lại phát hiện vợ con mình bị người giết chết nên mới phát cuồng.


Sư Lệ đột nhiên nghĩ đến, gã có thể mượn sức một vài người lúc này đang buồn bực thất bại, bồi dưỡng thế lực cho chính mình......


Nhưng mà gã cũng chỉ có thể nghĩ trong đầu mà thôi.


Gã căn bản không thể rời khỏi bộ lạc Tượng Hình!


Người của bộ lạc Tượng Hình còn coi gã trở thành tiểu bạch kiểm mà con gái Tượng Thiên dưỡng! Thân phận hiện tại của gã giống hệt như đám người cả trai lẫn gái như hoa như ngọc mà đời trước gã dưỡng.


Không nói Sư Lệ có tâm tình như thế nào, bộ lạc Đại Hùng bên này, Chu Tịch và Hùng Dã rốt cuộc ăn no.


"Vài vị, chúng ta đã ăn no, các ngươi nếu như không chê, ở chỗ này ăn một chút." Chu Tịch lúc này mới nói.


Đám người Trư

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương