Tiền Sử Dưỡng Phu Ký
-
Chương 36: Thổ vị hôn lễ
Edit: Tagoon
*Thổ vị: tục khí, không hợp trào lưu, rất low.
Nhìn thấy Hùng Dã ôm Chu Tịch tới đây, tư tế quan tâm hỏi: "Hùng Dã, Chu Tịch thế nào?"
Hùng Dã cười cười với tư tế, làm ra một bộ dáng nhẹ nhàng: "Tư tế gia gia, Chu Tịch khá hơn nhiều rồi!" Chu Tịch kỳ thật không tốt hơn đến đâu, trước giờ vẫn luôn nằm im không nhúc nhích, y đều sầu muốn chết.
Nhưng y không thể biểu hiện ra ngoài.
Hùng Dã ôm Chu Tịch ở trước ngực, nắm chặt tay Chu Tịch.
"Có cần lùi nghi thức lại hay không?" Tư tế có chút lo lắng. Buổi sáng thấy Hùng Dã chạy ra ngoài tắm rửa, ông còn tưởng rằng Chu Tịch khoẻ rồi cơ. Bây giờ nhìn, Chu Tịch còn chưa khoẻ lại kìa......
Bình thường, người mắc phải bệnh cấp tính như vậy, qua thêm mấy ngày sẽ mất mạng......
Tư tế không hy vọng nhìn thấy Hùng Dã còn nhỏ tuổi đã chết bạn lữ.
"Không cần." Hùng Dã nói, Chu Tịch vì nghi thức bạn lữ cường chống đứng dậy, y làm sao có thể để Chu Tịch thất vọng?
"Vậy bắt đầu đi!" Tư tế thầm thở dài một hơi.
Tinh hạch trong cơ thể Chu Tịch sau khi biến thành màu đỏ, tốc độ hấp thu năng lượng liền nhanh hơn. Qua một buổi sáng, hắn đã hấp thu được đại khái hai phần mười năng lượng của viên trái cây.
Công thêm việc đã tích lũy rất nhiều kinh nghiệm đối phó với năng lượng trong cơ thể, hắn lúc này rốt cuộc có thể biểu hiện hơi khá hơn một chút, tỷ như nói một câu gì đó......
Đến nỗi đi đường...... Tư tế nếu không có dị nghị đối với việc Hùng Dã ôm hắn, vậy cứ tiếp tục thế đi.
Kỳ thật muốn đưa ra dị nghị tư tế: Chu Tịch thoạt nhìn sắp chết, liền tính bình thường khi cử hành nghi thức bạn lữ hai người cần phải song song đứng, hiện tại cũng coi như thôi. Còn quỳ lạy Thần Thú linh tinh, sửa sửa, để Hùng Dã tự làm một mình đi!
Tuy rằng Chu Tịch không có tinh lực khống chế thân thể của mình, nhưng vẫn luôn mở mắt, sau đó liền thấy được tư tế đang nhìn hắn đầy lo lắng, tộc nhân của bộ lạc Đại Hùng dùng ánh mắt ái muội nhìn hắn, còn có một mảnh hoa ngọn lửa mênh mông rực rỡ, vô cùng xinh đẹp.
Hoa ngọn lửa nở trên bụi cây, loại hoa này có đóa rất lớn, hiện tại lá của những bụi cây này đều bị hoa che kín nhìn không ra, dường như chỉ có hoa, thật xinh đẹp.
Chu Tịch từ sớm đã nghiên cứu loài hoa quá mức diễm lệ này, không cảm thấy có gì hiếm lạ, nhưng hiện tại chúng nó đồng thời nở rộ, nhìn quả đúng là rất không tồi.
Đương nhiên, hiện tại không phải thời điểm chú ý tới hoa.
Tư tế đứng ở phía trước Hùng Dã và Chu Tịch, ăn vận một kiện áo choàng dùng vài khối da thú may thật dài, biểu tình thoạt nhìn trách trời thương dân.
Ông thành kính mà lại thong thả mở miệng: "Thần linh vĩ đại mang đến cho chúng ta an tường và vui sướng, con dân của ngài tại đây cầu nguyện, nguyện vinh quang của Thần Thú chiếu rọi toàn bộ thế giới......"
"Thần Thú tại thượng không gì không làm được, bộ lạc Đại Hùng Hùng Dã và Chu Tịch, ngày hôm nay kết làm bạn lữ."
"Dưới cái nhìn chăm chú của Thần Thú, dưới sự chúc phúc của hoa ngọn lửa, bọn họ sẽ vĩnh viễn ở bên nhau."
......
Tư tế già cả chậm rãi nói, người trong bộ lạc đều kích động mà lại thành kính quỳ xuống, cũng chỉ có Hùng Dã còn ôm Chu Tịch đứng. Nhưng y chậm rãi buông Chu Tịch, để Chu Tịch đứng ở bên cạnh y.
Chẳng qua, tuy rằng buông Chu Tịch xuống, nhưng y vẫn như cũ gắt gao ôm lấy Chu Tịch để Chu Tịch không cần quá cố sức, có thể dựa cả cơ thể lên trên người y.
"Hùng Dã, Thần Thú vĩ đại sẽ chúc phúc ngươi!" Tư tế nói với Hùng Dã.
Hùng Dã kiên định mà lại nghiêm túc nói: "Thần Thú tại thượng, ta sẽ cả đời cùng Chu Tịch ở bên nhau."
"Chu Tịch, Thần Thú vĩ đại sẽ chúc phúc ngươi!" Tư tế lại nói với Chu Tịch.
Tư tế trước đó đã nói rất nhiều, người trong bộ lạc thoạt nhìn đều thực kích động, nhưng Chu Tịch một chút cảm giác cũng không có.
Năng lượng chung quanh không hề phát sinh chút biến hoá nào, trên người hắn và Hùng Dã cũng chẳng xuất hiện dù chỉ một tia khác thường. Y phục da thú rách nát khâu lại trên người tư tế có vẻ hơi buồn cười, hắn một chút cũng không cảm giác được màn nghi thức này có cái gì đặc thù.
Hiện đại tùy tiện một buổi hôn lễ cũng so với cái này càng có nghi thức cảm.
Thần Thú quả nhiên là không tồn tại.
Nghi thức bạn lữ chỉ có thể một đối một, e rằng cũng chỉ là lời nói mà thôi.
Chu Tịch từng trơ mắt nhìn toàn bộ thế giới chết sạch, liền tính gặp loại chuyện thần kỳ như xuyên qua thì cũng vẫn như cũ kiên định với thuyết vô thần, lúc này lại càng một lần nữa kiên định với suy nghĩ của mình.
Chẳng qua, tuy rằng trong lòng nghĩ như vậy, nhưng hắn nguyện ý biểu hiện vẻ tin tưởng Thần Thú tồn tại.
Hắn cũng nguyện ý tin tưởng, hắn và Hùng Dã sẽ cả đời ở bên nhau.
Chu Tịch cười cười, nói với tư tế: "Thần Thú tại thượng, ta sẽ cả đời cùng Hùng Dã ở bên nhau."
Thần Thú không biết ở nơi nào, không biết là thứ gì kia cũng không thể làm gì hắn, nhưng hắn ở trong lòng mình thề, chỉ cần Hùng Dã yêu hắn, không phản bội hắn, vậy thì hắn vĩnh viễn sẽ không phản bội Hùng Dã.
Tư tế còn tưởng rằng Chu Tịch ngay cả sức lực nói chuyện cũng không có, hiện tại nghe được hắn mở miệng thì rất cao hứng. Ông ôm một bó hoa ngọn lửa, giơ lên thật cao: "Thần Thú tại thượng, từ hôm nay trở đi, các ngươi chính là bạn lữ của nhau, các ngươi sẽ làm bạn cả đời, vĩnh viễn hạnh phúc."
Tư tế vừa nói xong, Hùng Dã liền dẫn dắt Chu Tịch quỳ xuống.
Cùng lúc đó, người trong bộ lạc nguyên bản đang quỳ lập tức đứng dậy, đám trẻ trong bộ lạc đột nhiên lấy ra rất nhiều cánh hoa tươi đẹp tung về phía Chu Tịch và Hùng Dã.
Vừa rải, bọn chúng còn vừa chỉnh tề nói lời chúc phúc: "Chúc các ngươi khỏe mạnh!"
"Chúc các ngươi mỗi ngày đều vui vui vẻ vẻ!"
"Thần Thú phù hộ các ngươi!"
......
Đám trẻ này đều bắt nhịp mà nói, rõ ràng đã được tập luyện, ngẫu nhiên có một đứa nhỏ đột nhiên nói sai, lo lắng nhìn ngó chung quanh rồi lại tiếp tục cất tiếng.
Cánh hoa bay lả tả phối hợp với chất giọng non nớt của hài tử, trận nghi thức này tức khắc liền không giống như bình thường.
Một lát sau, còn có hai đứa nhỏ bưng cho Hùng Dã và Chu Tịch hai ly nước mật ong: "Thần Thú sẽ khiến cho mỗi một đôi bạn lữ đều hạnh phúc!"
"Cảm ơn!" Hùng Dã tiếp nhận một ly nước mật ong uống, một khác ly muốn đút cho Chu Tịch, lại đột nhiên ý thức được Chu Tịch hiện tại ăn cái gì cũng khó khăn, liền tiếp tục việc mà y từng làm lúc trước -- miệng đối miệng đút.
Kỳ thật nghi thức bạn lữ của bộ lạc rất đơn giản. Lúc trước, chờ tư tế nói xong một tràng, chúc phúc hai người tham gia nghi thức bạn lữ xong, nghi thức liền kết thúc.
Cho dù là cánh hoa hay là lời chúc phúc, còn cả nước mật ong như bây giờ, đều là bởi vì Hùng Dã muốn một cái nghi thức bạn lữ thật đặc biệt, cho nên tư tế mới vắt hết óc nghĩ ra.
Đương nhiên, hiện tại thoạt nhìn...... Hiệu quả rất tốt.
Tư tế nhìn hai người "hôn" nhau, cảm thấy về sau nghi thức bạn lữ của bộ lạc bọn họ có thể thêm vào tiết mục này.
Một màn này khiến người cảnh đẹp ý vui xiết bao, thoạt nhìn vô cùng tốt đẹp!
Tư tế trong lòng vui mừng cực kỳ.
Trong lòng người bộ lạc tràn ngập chúc phúc, cho dù là Hùng Bạch vẫn luôn rất muốn cạy Hùng Dã đi, lúc này cũng tự đáy lòng chúc phúc cho Chu Tịch và Hùng Dã.
Nghi thức bạn lữ của Chu Tịch và Hùng Dã thật sự đặc biệt tốt đẹp, nàng cũng muốn giống như Hùng Dã, tìm một bạn lữ cả đời ở bên nhau. Kỳ thật như vậy cũng khá tốt.
Người trong bộ lạc trước kia không muốn cùng người khác kết thành bạn lữ, một nguyên nhân quan trọng chính là đối với người trong bộ lạc mà nói, ngoài ý muốn quá nhiều.
Mỗi năm trong bộ lạc đều có rất nhiều người tử vong ngoài ý muốn. Nếu như không kết thành bạn lữ, người bên cạnh mình chết rồi thì có thể lập tức đổi một người khác. Nhưng sau khi kết thành bạn lữ, có phải sẽ không thể cùng người khác ở bên nhau nữa hay không?
Tóm lại, trong hoàn cảnh không an toàn như hiện tại, rất nhiều người không muốn thành lập một mối quan hệ ổn định.
Nhưng bây giờ nhìn Hùng Dã và Chu Tịch như vậy, lại có không ít người nảy lên tâm tư tìm bạn lữ.
Cũng cũng chỉ có Sư Lệ là biểu tình vẫn âm trầm như cũ.
Màn nghi thức bạn lữ này rất giống với nghi thức của gã và Hùng Dã, nhưng lại không giống lắm -- Bọn họ khi đó không có nước mật ong, cũng không có hôn môi.
Sư Lệ không biết sẽ xuất hiện tình huống như vậy, là bởi vì Hùng Dã tặng không ít mật ong cho tư tế, tư tế liền gật đầu bỏ thêm một phân đoạn. Lúc này, gã chỉ cảm thấy không công bằng.
Chẳng qua thực mau, chút bất bình trong lòng gã liền biến mất.
Hùng Dã đời trước đối với gã cũng không tốt đến đâu. Bây giờ gã và Hùng Dã không thể ở bên nhau, thì không ở cùng nhau đi.
So sánh với Hùng Dã, con gái của Đại Tư Tế còn khá hơn nhiều.
Nữ tử mỹ lệ thông tuệ kia, trong tương lai còn sẽ trở thành Đại Tư Tế đời kế tiếp.
Nếu có thể cùng nữ nhân được Thần Thú sủng ái như vậy ở bên nhau, nhân sinh của gã nhất định càng thêm thuận lợi.
Đương nhiên, còn có một vài người khác cũng rất không tồi, tỷ như con trai nhỏ của vượn Thú Vương kia cực kỳ khiến cho người ta yêu thích.
Ánh mắt của gã không nên bị giới hạn ở trong cái bộ lạc này.
Nghĩ như vậy, tình ý của Sư Lệ đối với Hùng Dã cuối cùng hoàn toàn biến mất.
Nghi thức đã kết thúc, người trong bộ lạc sôi nổi đi lên chúc phúc Hùng Dã và Chu Tịch.
"Hùng Dã, các ngươi rất tuyệt!"
"Nhất định phải vui vui vẻ vẻ!"
"Các ngươi nhất định có thể làm bạn với nhau đến khi đầu bạc."
......
Lời chúc phúc mà người trong bộ lạc biết tới tới lui lui mới vài câu, cũng chỉ có Hùng Kỳ đặc biệt biết nói: "Hùng Dã, nghi thức bạn lữ của các ngươi là nghi thức bạn lữ tuyệt vời nhất mà ta từng thấy. Dưới sự chúc phúc của Thần Thú các ngươi ở bên nhau, về sau nhất định sẽ càng ngày càng tốt......"
Hùng Kỳ ngay từ đầu khen bạn lữ nghi thức, khen một hồi, lại hướng tới Hùng Dã bắt đầu khen Chu Tịch: "Ngươi tìm được một bạn lữ phi thường đẹp, đây là nam nhân đẹp nhất mà ta từng thấy, các ngươi nhất định sẽ hạnh phúc!"
Lúc Hùng Kỳ nói như vậy, người trong bộ lạc đều nhìn về phía Chu Tịch.
Chu Tịch xác thật rất đẹp, chẳng qua...... Chu Tịch lúc này được Hùng Dã đỡ đứng ở bên cạnh, thấy thế nào cũng phải cao hơn Hùng Dã một chút?
Còn nữa, làn da hắn tuy rằng rất trắng, nhưng cánh tay sao lại to như vậy được?
Hình như có chỗ nào đó không thích hợp......
Lúc trước quần áo Chu Tịch tự mình làm đều có ống tay dài, che chắn kín mít cánh tay, nhưng lúc này hôn lễ phục sức hắn mặc lại không có tay áo.
Cơ bắp trên cánh tay hắn tuy rằng khổ không lớn, nhưng rất rõ ràng giống y như Hùng Dã.
Dáng người như vậy, tất cả mọi người trong đội săn thú của bộ lạc đều có được. Nhưng đội thu thập bởi vì bình thường không thể thoả sức ăn thịt nên không có nổi cơ bắp như vậy.
Bộ dạng này của Chu Tịch, so với thanh niên nhu nhược trong tưởng tượng của mọi người không quá giống nhau.
Người trong bộ lạc đều bắt đầu tò mò, nhưng mà đúng lúc này, Chu Tịch há miệng phun ra một búng máu.
Người trong bộ lạc: Đã xác nhận, đây vẫn là Chu Tịch nhỏ yếu kia.
Hắn cũng quá yếu rồi đó? Hùng Dã không phải là kịch liệt một chút sao, thế nhưng còn hộc máu......
Mọi người đều bắt đầu thương hại Hùng Dã. Có một bạn lữ như vậy, Hùng Dã về sau có thể hạnh phúc sao?
Hùng Dã thấy Chu Tịch hộc máu cũng bị hoảng sợ, vội vàng ôm lấy Chu Tịch.
Chu Tịch kỳ thật không có việc gì......
Ngay vừa rồi, tinh hạch của hắn lại trải qua một lần thăng cấp, thế nhưng từ màu đỏ biến thành màu tím.
Lần biến hoá này xảy ra hơi đột ngột, năng lượng trong thân thể hắn lập tức trở nên rối loạn, cuối cùng lại phun ra một búng máu.
Nhưng điều này với hắn mà nói cũng không phải chuyện xấu...... Tốc độ hấp thu năng lượng của tinh hạch càng lúc càng nhanh. Chiếu theo tốc độ này, hắn rất nhanh đã có thể hấp thu hết toàn bộ năng lượng, sẽ không trì hoãn đêm động phòng hoa chúc vào buổi tối.
Lúc Chu Tịch nghĩ như vậy, tư tế nói: "Thần Thú tế bắt đầu rồi."
Tuy rằng Chu Tịch hộc máu, nhưng Thần Thú tế sẽ không bởi vì người nào đó xảy ra vấn đề mà dừng lại.
Trong bộ lạc Thần Thú tế cũng không có quá nhiều quy định. Sau khi tư tế nói như vậy, mọi người lập tức sôi nổi quỳ về phía tư tế.
"Thần Thú vĩ đại, xin ngài nghe thanh âm của chúng ta......" Tư tế bắt đầu nói.
Ông nói rất nhiều, lại cho người dâng lên tế phẩm.
Lúc sau, ông nói với người trong bộ lạc: "Thần Thú yêu mỗi một con dân của ngài, các ngươi có thể nêu lên nguyện vọng của mình."
Người trong bộ lạc sôi nổi cất tiếng.
Chu Tịch vẫn chưa thể loạn dùng tinh thần lực, không rảnh đi nghe người khác nói gì, nhưng hắn nghe được Hùng Dã nói: "Thần Thú, giúp Chu Tịch khoẻ lại đi, ta nguyện ý phân một nửa sinh mệnh của ta cho hắn......"
Chu Tịch giật mình, tinh thần lực rối loạn.
Sau khi tinh hạch trong thân thể hắn biến thành màu tím, tốc độ hấp thu năng lượng tăng lên rất nhiều lần. Hiện tại hắn muốn áp chế những năng lượng đó đã rất dễ dàng, nhưng lúc này, hắn thế nhưng không hề ngăn chặn.
Rất nhiều năng lượng từ thân thể hắn chạy ra ngoài.
Hắn có chút khó chịu, nhưng hiện giờ không chỉ tinh hạch hắn thay đổi, thân thể hắn cũng thay đổi, chút năng lượng tán loạn này cũng sẽ không làm hắn quá thống khổ.
Nhưng thật ra...... Năng lượng trong thân thể hắn chạy ra khiến tinh thần của tất cả mọi người chung quanh đều rung lên.
Những người trong bộ lạc đang cầu nguyện, có một vài mang ốm đau bệnh tật, kết quả họ đột nhiên phát hiện không còn đau như trước nữa.
Có vài người trong lòng rất khó chịu, lúc này giống như có gió nhẹ phất qua cơ thể khiến cho bọn họ nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Còn có một vài người......
Sư Lệ cũng đang âm thầm cầu nguyện: "Thần Thú vĩ đại, ngài cho ta thêm một lần cơ hội, nhất định phải giúp ta mạnh hơn so với trước kia......"
Vừa mới nói xong, gã lập tức cảm giác được năng lượng trong cơ thể mình nhiều hơn một chút.
Sư Lệ trong lúc nhất thời mừng rỡ như điên, gã liền biết, Thần Thú là tồn tại!
Thần Thú vĩ đại vẫn luôn chiếu cố gã.
Trong khi Sư Lệ cao hứng, Chu Tịch rốt cuộc hoàn toàn khoẻ hẳn. Hắn cầm lấy đôi tay đang ôm lấy mình của Hùng Dã: "Hùng Dã, ta không có việc gì."
"Ngươi thật sự không có việc gì?" Hùng Dã vừa mừng vừa sợ.
"Không có việc gì." Chu Tịch cười nói, nhéo
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook