Tiên Sở
Chương 94: Tương Nhu Dĩ Mạt(P1)

Gió rít gào thổi qua hốc núi khiến người càng thêm lạnh.

Ánh trăng chiếu lên người Lý Tư Tư,bạch y trắng như tuyết, trên mặt nàng hiện một quầng hào quang mờ ảo, nếu không phải Sở Dịch biết nàng lòng như rắn rết, thì đã tưởng nàng là một tiên từ thánh thiện đoan trang.

Chỉ thấy nàng thấp giọng nói:

-" Ta bắt vài chục đồng tử ở các sơn trại phụ cận,làm nổi lên một trường sóng lớn,mọi người lúc đó đều giận dữ đồn rằng hỏa sơn xuất hiện một yêu quái ăn thịt người.Rất nhiều tu chân nam hoang nghe tin theo nhau đến.

Lúc đó ta tuy hút được không ít chân khí của Phục Hy lão tổ, nhưng chưa hoàn toàn dung hóa được, thất ca lại bị thương vừa mới khỏi, bọn ta chỉ sợ bị tu chân pháp lực cao cường xuất hiện,trộm thần kiếm cùng tử vi tinh bàn, vì thế chỉ ẩn thân trong băng hỏa nhai,âm dương song tu,tăng cường luyện công..."

Khí hậu dưới thủy hỏa nhai dị thường, thi thể của Phục Hy lão tổ không hề bị thối nát.Thất ca đối với hắn hận đến tận xương, lóc vẩy của hắn,lôi nguyên thần khí đan của hắn từ huyền khướu ra, tự mình nuốt lấy, rồi lại đem thi thể hắn phân thân vạn mảnh,nấu thành canh thịt, ăn ba ngày ba đêm.

Không biết có phải vì ăn nguyên đan của lão quái đó không, tính tình thất ca càng lúc càng trở nên bạo ngược, ăn hết lão yêu rồi, hắn vẫn không hả giận được, lai đêm thi thể của mấy mươi thiếu niên đó, dùng phương pháp cũ, bức ta cùng hắn ăn hết sạch.

Sở Dịch run người, thầm nghĩ:

-"Cứ theo như nàng ta nói, Lý Huyền trước đó không phải là ác nhân, chỉ vì tham lam, hận thù, gút mắc trong lòng khó giải,mới đi càng lúc càng sâu vào ma đạo.Chỉ vì một ý niệm,phân biệt thiện ác hai đường, đạo ma lưỡng giới, cuối cùng có kết cục như ngày hôm nay."

Hắn cảm thấy cự thạch trên mình càng lúc càng nặng, rất khó chịu đựng.

Lý Tư Tư hồn nhiên không phát giác, si dại ngồi bên cạnh hắn, tà áo bay phất phơ,nhu thanh thấp giọng hồi tưởng lại những sự việc trước kia.

-"Bọn ta trốn ở dưới đáy nhai ba tháng, tiềm tâm khổ luyện, tu vi biến hóa rõ rệt.Thất cha thông minh ham học,bác cổ thông kim, nhanh chóng đoán ra đại khái ý nghĩa của những cổ tự viết trên Tử Vi tinh bàn,không những học được "Bắc thần tử vi đại pháp", còn biết được bí mật của Hiên viên lục bảo.

Lúc đó bọn ta trầm mê vào con đường tu chân,biết được chỉ cần tìm đủ Hiên viên lục bảo là có thể tu luyện Hiên viên tiên kinh, đăng nhập tiên giới,vui mừng như cuồng.

Chỉ tiếc Tử Vi tinh bàn chỉ có thể hiện thị một nửa "Hiên viên tinh đồ",mà thế thì cực kỳ huyền ảo khó giải, muốn biết chính xác phương vị của Hiên viên lục bảo, phải có thêm Thiên la giới nữa...."

Bọn ta nghĩ trước nghĩ sau,sau cùng mới nghĩ ra một phương pháo ổn thỏa nhanh chóng nhất, đó là quay lại Trường An, lợi dụng thân phận hoàng thất,dò tìm nơi hạ lạc của bảo vật."

"nhưng đường xa vạn dặm, tai mắt rất nhiều.Ngọc Hành kiếm thông linh thông thiên, mà bọn ta lúc đó làm gì có những loại pháp bảo như túi càn khôn để cất vào,đế tránh dẫn dụ sự chú ý của đạo ma tu chân, bọn ta đành đem thần kiếm phân ra làm hai thanh,một người cầm một nửa,đi đường vòng quay về Trường An."

"ta đi đường thuận lợi, nhanh chóng về đến kinh thành.Nghe nói ta quay về, triều dã chấn động,phụ hoàng rất là hoan hỉ,hỏi ta mấy năm nay đã đi đâu, ta chỉ nói ngày đó bị một con cự xà bắt đi, sau đó lại được thợ săn cứu sống, trải qua bao nhiêu gian nan hiểm trở, mới bình an quay lại được, không biết Thất ca giờ ở đâu."

Mười hai ngày sau thất ca mới quay về đến kinh thành, chỉ là hắn bị trọng thương, nửa thanh Ngọc Hành kiếm không thấy đâu..."

Lý Tư Tư nhíu mày, lạnh lẽo nói:

-"Thì ra hắn ở Miêu Cương gặp phải Trương Túc của Linh Bảo phái, lão mũi trâu đó cảm ứng được linh lực của thần kiếm, nảy sinh tà ý,không biết liêm sỉ mượn danh hàng yêu trừ ma, đánh bị thương thất ca ta,cướp đi thần kiếm!"

Sở Dịch a lên một tiếng, cuối cùng cũng hiểu vì sao Lý Huyền đối với Linh Bảo phái như có thâm thù đại hận như vậy, thậm chí không tiếc sức buộc tội, hãm hại,mượn tay đạo ma các phái, giết sạch trên dưới của Hoa sơn.

Lý Tư Tư hứ một một tiếng, âm hiểm nói:

-"may là thất ca ta cảnh giác, đã sớm thay đổi diện mạo,không để lộ thân phận, lại cố ý giả chết,thoát khỏi được một kiếp nạn.Quân tử báo thù mười năm không muộn. Lão mũi trâu đó tưởng rằng thần không hay quỷ không biết, dấu Ngọc Hành kiếm vào dưới đáy Trầm Ngư Uyên,hắn không biết rằng từ ngày đó, hắn đã gieo cái họa diệt môn cho Hoa sơn.

Sở Dịch cười lạnh nói:

-"Thì ra ngươi đã sớm biết Ngọc Hành Kiếm được dấu ở Lạc Nhạn đỉnh! Nếu là như thế, gì sao còn phải phí bao tâm cơ, giúp huynh đệ Tô Bạch Thạch cứu Trương chân nhân?"

-"Sở công tử, đó đều là vì ngươi! nếu không phải ngươi làm loạn kế hoạch, giết đi thất ca của ta, cướp lấy Hiên Viên lục nảo, lại còn vọng tưởng giúp lão mũi trâu đó giải oan...thì ta sao phải phí sức như vậy chứ?"

Lý Tư Tư đứng lên, khanh khách cười nói:

-"Nói thật với người, thực ra " tỏa phách thực cốt giao " trên linh thạch vốn là chuẩn bị cho Tiêu Thái Chân, con lão yêu nữ đó.Ta vốn tính đợi yêu nữ đó thu hết Hiên viên lục nao,lừa ả đến đây rút Ngọc Hành kiếm,sau đó từ từ đợi ả chết đi..."

Ngừng một lúc, mỉm cười nói;

-"Những năm này thất ca đối xử với ta càng lúc càng nóng nảy,nhưng lại dính như sam với con Tiêu yêu nữ đó.Tuy biết hắn chẳng qua là nhăm nhe Hiên viên lục bảo, cùng ả chẳng qua là Tiếu lý tàng đao,lợi dụng lẫn nhau, nhưng lòng ta vẫn ghen tức khó chịu đựng.

"ta đã tính trước,chỉ cần trừ đi Tiêu yêu nữ đó, Sở Cuồng Ca cùng đám linh bảo đạo sĩ,sau đó mượn Tiên Phật đại hội, khiêu động đạo phật ma các phái đấu đá nhau đến cá chết lưới tan,là có ngồi hưởng ngư ông đắc lợi.Thất ca có được Hiên viên lục bảo,có thể cùng với ta phi thăng thành tiên, vĩnh viễn bên nhau....Ai, không ngờ ngươi đột nhiên xuất hiện giữa đường* phá hỏng hảo sự của ta."

Sở Dịch lạnh người, chỉ thấy hàng cười nhìn chằm chằm hắt, trong mắt chứa đầy oán độc bi hận,dịu dàng nói:

-"Sở công tử,ngươi giết thất ca của ta,lại hóa thành hình dạng của huynh ấy, đến đây làm loạn.Lúc đầu ta không đoán được ngươi là ai, chỉ biết ngươi tu vi cao thâm khó lường,đơn độc sức một mình ta, tuyệt đối không thể báo thù cho thất ca.Bất đắc dĩ,ta đành phải mượn dao giết người..."

Sở dịch giật mình, lập tức hiểu ra, thất thanh nói:

-"Là ngươi! chính ngươi đã đem chuyệt Lý Huyền bức gian Ngũ nương nương nói cho Lý Mộc Phủ!"

Lý Tư Tư khanh khách cười nói:

-"Không sai.Ta biết Lý Mộc Phủ tên lão tặc đó xưa nay xem thất ca như cái đinh trong mắt,đã thế, ta cho hắn một cơ hội.Ta cố ý kích hóa dâm trùng trong thể nội Ngũ phi nương,sau đó lại bày kế để Đỗ Như Tấn thông báo với Lý lão tặc, để cho hắn diễn vở hí kịch bắt gian tại trận.

Thở dài một hơi, nàng nói tiếp:

-"ta nghĩ cao thủ đạo phật các phái đều ở đó, nhất định sẽ đánh cho ngươi tan xác.Nhưng vạn lần không ngờ, ngươi lại thông minh tinh quái thế, dùng kế kim thiền thoát xác, hóa nguy thành an."

Sở Dịch tức giận nói: Truyện được copy tại Truyện FULL

-"Nói vậy thái tử cùng Ngũ nương nương quả nhiên là do ngươi sát hại? Ngươi muốn giết ta, thì cứ xông đến ta.vì sao phải lạm sát vô tội, vu oan giá họa?"

Lý Tư Tư khanh khách cười:

-"Sở công tử, cứ tưởng ngươi nuốt được nguyên thần cuả Sở Cuồng Ca, sẽ biến thành phẫn khích, cuồng phóng như hắn,không ngờ vẫn còn vu hủ như thế? Chỉ cần đạt được mục đích, cần gì câu nệ dùng thủ đoạn nào? Tính mạng người khác có liên quan gì đến ta?"

"lại nói, Trương Túc lão mũi trâu đó cùng thất ca ta thù sâu như biển,sao để hắn tiện nghi thế được?Ta bày kế để huynh đệ Tô Bạch Thạch xâm nhập vào Từ Ân tự, sau đó giết đi thái tử, đổ tội lên đầu bọn chúng, cho bọn linh bảo phái bọn chúng có trăm miệng cũng không cãi được,vĩnh viễn không có cơ hội chuyển mình...."

dịch ý, nguyên văn là nửa đường xuất hiện TRình giảo Kim:

Trinh Giảo Kim vốn là một nông dân khởi nghĩa thời Đường, sau khi nhà đường nổi lên,ông quy thuận nhà đường, là một đại tướng công danh hiển hách thời đại này.

Bán lộ sát xuất Trình Giảo Kim là câu tục ngữ của người TQ, ý nói kế hoạch tính toán kỹ càng, đang trên đường thực hiện thì có một người không liên quan nhảy ra phá đám, làm hỏng đại cuộc

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương