Tiên Sở
Chương 91: Thủy hỏa thần anh (P1)

Mây đen tan dần, bầu trời đêm trong xanh,vài vì sao đêm như được treo bên bờ vách đá Lạc Nhạn Phong,nhàn nhạt tỏa sáng lấp lóe, yên tĩnh mà hiu quạnh.

Gió lạnh gào thét chói tai, cũng không biết từ nơi nào xoắn tới một chùm bông tuyết, lác đác dập dờn rơi xuống trên mặt Sở Dịch, tức thì hóa thành nước đá lạnh thấu tâm.

Lý Tư Tư hai gò má đỏ hồng, sóng mắt mông lung, xuất thần nhìn chằm chằm về phía xa xăm, thấp giọng nói:

- "khi đó là chánh ngọ,nhưng bốn phía tối đen một màu, giống như đột nhiên biến thành hoàng hôn. Cuồng phong tựa như nổi điên làm cây rừng lắc lư, mưa như trút nước, tiếng sấm ầm ầm, tia chớp trong rừng rậm tối đen chiếu ra thành một màu tím lam."

"Nhưng lúc đó ta mơ mơ màng màng, cái gì cũng nhìn không thấy, nghe không ra, lòng choáng váng,tràn đầy vui mừng và hạnh phúc, chỉ nghĩ lập đi lập lại: hắn thích ta, thì ra hắn cũng như ta, hắn thích ta!"

"Nước mắt không ngừng tuôn ra, hòa với mưa, chảy vào trong miệng,hòa với đầu lưỡi của hắn.... tư vị ngọt ngào mà chua xót, giống thiên lôi địa hỏa, đánh vào ngũ tạng lục phủ ta, làm ta thở không ra khí, phát không ra lời. Bọn ta run rẩy vì tình dục bừng bừng thiêu đốt, như muốn cả hai thiêu thành tro tàn ……"

" Bọn ta trần truồng ghì chặt lẩn nhau, trong lúc cuồng loạn triền miên, vài đạo sấm sét đánh xuống gần bên cạnh chúng ta, trong nháy mắt cây đại thụ to như che trời bị một kích chẻ làm hai, oanh nhiên rồi ngã xuống ……"

"Trong chốc lát ngắn ngủn, trong lòng ta vừa kinh hoàng sợ hãi cộng,vừa vui sướng hạnh phúc khó tả, ôm chặt lấy hắn, nghĩ thầm rằng: ông trời a, hắn là ca ca ruột thịt ta, nhưng ta yêu hắn còn hơn hết thảy trên thế gian, ta muốn làm vợ hắn đời đời kiếp kiếp, cho dù ngươi bây giờ dụng lôi đình đánh chết ta, ta cũng tuyệt không buông tay ra!"

khóe môi Lý Tư Tư nhếch lên một nụ cười mỉm thống khổ mà ngọt ngào,thấp giọng nói:

-"mấy năm nay, ta thường thường hồi tưởng lại, vì sao sấm chớp tàn phá hết thảy xung quanh, mà bọn ta lại cứ bình yên vô sự? Có phải là ông trời thương hại phù hộ bọn ta, thật sự muốn thành toàn cho bọn ta? Tuy nhiên lại cố ý trêu cợt ta, trừng phạt ta, khiến ta trầm luân địa ngục, chịu nhận ngàn vạn thống khổ theo đó?"

"Nhưng trong lúc ấy cho dù ta biết tương lai sẽ xảy ra nhiều việc, cho dù biết thất ca ngày sau đối với ta thế nào, ta cũng quyết không hối cải." Text được lấy tại Truyện FULL

"Khi ấy hắn ôm chặt lấy thân thể ta hung mãnh mà ôn nhu,bằng những tiếng như khóc kêu ta một tiếng muội tử, sát bên tai kể lại mấy năm gần đây luyến ái ta, cơ thể tâm hồn ta tựu như bị hắn đánh tan ra từng mảnh, hòa tan, từ nay về sau nó không thuộc về ta nữa,không thể quay đầu lại ……"

Lời nói của Lí Tư Tư giống như cự linh thạch đặt ở trên người Sở Dịch, nặng nề và nóng bỏng, làm hắn càng ngày càng ngột ngạt không thở được.

Lí Tư Tư mặt càng ửng hồng, sóng mắt ôn nhu, thấp giọng:

-"Đến khi đó ta mới biết được, thì ra những năm đó, hắn cũng như ta thích lẩn nhau. Sở dĩ hắn tìm cách tránh né ta không phải bởi vì chán ghét, mà chính là bởi vì sợ hãi, sợ hãi tình cảm chính mình từng ngày một càng nồng cháy, sợ hãi bị vận mệnh nguyền rủa bởi việc hoang đường này……"

"Thì ra mổi đêm, trong khi ta trằn trọc khó ngủ, hắn cũng giống như vậy, tưởng nhớ tới ta; khi ta vì hắn ra vẻ phong lưu vì ghen tức, hắn cũng vì vậy đùa giởn đối với người khác. Hai ta cứ như vậy thăm dò lẫn nhau, hành hạ trả thù lẫn nhau ……"

"Nếu không phải bởi vì hôm đó, hắn cảm thấy tứ ca, cữu ca có ý đồ đối với ta nên bỏ mặc tất cả, chạy theo cứu ta thì có lẽ vĩnh viễn hắn cũng không chịu bộc lộ tâm tình và bọn ta vĩnh viễn tiếp tục xa nhau như vậy ……"

"Huống hồ cứ theo bản tính của ta, nếu ngày đó có bị tứ ca, cữu ca điếm nhục thì ta nhất định sẻ ngọc thạch câu phần, cùng bọn họ đồng quy vu tận. Nếu như vậy,giữa ta với thất ca có thể không có cố sự yêu và hận đan xen này? Đối với chúng ta,đây là may mắn hay là bất hạnh?"

Nàng rùng mình một lát, tròng mắt đột nhiên đỏ lên, mỉm cười, nhạt nhẽo nói:

-"Nhưng trong vận mệnh không có chử 'nếu', hết thảy tất cả nhất định được lảo Thiên an bài cho chúng sanh ngay từ đầu, lảo Thiên thể hiện như vậy không phải vì nhân từ, chỉ là để hí sái tiêu khiển, biểu hiện sức mạnh mà thôi. Người trong nhân gian may mắn hay bất hạnh, chẳng qua chỉ là một ý nghĩ tùy hứng của lão."

Nụ cười của nàng mang theo nỗi thống khổ, nhạo báng cùng oán hận khó tả; thanh âm phiêu hốt bất định, vừa thê lương vừa trống vắng,giống như sắc trời đêm vô tận sau tuyết.

"Bọn ta trong mưa gió cũng không biết hoan hỉ bao lâu, dường như đã dùng hết tất cả nhiệt tình tàng trữ mấy năm nay, tới khi kiệt sức mệt lả nằm trong bùn lầy lạnh như băng,mưa gió xói mòn rốt cuộc cũng không làm gì được bọn ta."

"Bọn ta ôm chặt lấy nhau, không nói lên điều gì, nằm nghe hơi thở cùng nhịp tim của nhau, mỏi mệt mà hạnh phúc, chẳng biết từ khi nào cùng thiếp đi."

"Khi tỉnh dậy, trên trời đầy sao, cành lá trên ngọn cây trùng trùng điệp điệp rung rinh, một trận gió thổi tới, cả bầu trời tựa hồ dao động theo."

"Không khí sao trong lành như thế, mùi hoa, côn trùng kêu vang, xa xa tiếng nước róc rách…… bốn phương tám hướng như bao phủ ta trong bóng đêm ôn nhu. Ta đột nhiên quên mất mình đang ở đâu, tượng như bị nâng bay trên mây, ung dung phiêu du giữa không trung."

"Ta quay đầu bên cạnh nhìn thấy thất ca ngủ thật say, hắn nghiêng người ôm chặt lấy ta, đùi vác ngang trên người ta, tựa như đang ngủ cũng phải giữ lấy ta. Ánh trăng chiếu sáng tại trên mặt hắn, khóe môi nhếch lên nhàn nhạt mỉm cười. Đó là thất ca mà tới nhỏ tới giờ ta chưa thấy quá, giống một đứa nhỏ, thuần tịnh, an tường, mà yếu ớt không muốn xa rời mẫu thân."

"Một khắc đó, trong lòng ta tràn đầy hạnh phúc khiến ta nghẹn ngào, nhưng trong tim như bị bóp chặt thật đau đớn. Một khắc đó, đột nhiên trỗi dậy trong đầu ta một ý niệm kỳ quái, chẳng những ta muốn suốt đời yêu thương nam nhân này, còn muốn giống người mẹ chăm lo hắn, bảo hộ hắn, tuyệt không cho bất luận kẻ nào thương tổn hắn, thậm chí nếu vì thế mà bị tan ra thanhg từng mảnh, cũng không tiếc ……"

Nghe đến đó, Sở Dịch, oán hận cừu nộ với nàng đã tiêu giảm rất nhiều, đột nhiên nghĩ:

-"Lý Huyền mặc dù có nhiều tội ác, nhưng vẫn là người đáy lòng nàng yêu nhất thương nhất. Ta giết hắn, cố nhiên đúng hợp với công nghĩa, nhưng mà nàng muốn giết ta báo thù, thật cũng là thuận về tình lí.Tiêu chuẩn thiện ác trên thế gian…… có tuyệt đối hay không?"

Lí Tư Tư đắm chìm trong hồi ức,sóng mắt lại trở nên nhu hòa mờ ảo, như tự nói với mình:

"…… ta ôm hắn, lòng tràn đầy ngọt ngào vui mừng, bất tri bất giác lại thiếp ngủ. Tới khi tỉnh lại trong rừng một màu tối đen, đã gần đến sáng. Thất ca ngồi ở trước mặt ta, ánh mắt sáng lấp lánh, cổ quái giương mắt nhìn ta như vui mừng, sợ hãi, hối hận, thống hận …… đan vào cùng một chỗ, cũng không biết suy nghĩ cái gì ……"

"Gò má ta bắt đầu đột nhiên nóng bỏng như lửa đốt, vừa là thẹn thùng vừa là vui sướng, đang muốn nói chuyện, hắn đột nhiên đứng dậy vả mạnh vào mặt chính mình vài cái, khóe miệng ứa máu tràn ra. Ta lắp bắp kinh hãi, thất thanh kêu lên:

-'thất ca, huynh làm gì thế?

Không chờ ta đứng dậy, hắn nằm phục xuống trên mặt đất "' bong bong bong" Dập đầu lạy vài cái, run run giọng nói: 'Muội Tử, thất ca xin lỗi ngươi! thất ca hại ngươi! '

Trong lòng ta khó chịu, vừa khóc nói:

-'Ca Ca, đây Là ý nguyện ta. ta yêu huynh mà!'

liền đứng dậy muốn tới ôm hắn ……"

" Trong mắt hắn hiện lên vẻ sợ hãi lánh ra xa xa vài chục bước lắc lắc đầu, giải thích:

- 'Muội Tử, Bọn ta thân là huynh muội, sai lầm đến bậc này đã là thiên Địa bất dung, nếu chấp mê bất ngộ, như thế lại càng …… lại càng ……'

Khi thấy thất ca càng lùi càng xa, ta kinh ngạc đau lòng, trong đầu như mê loạn, có một ý niệm trong đầu càng ngày càng rõ ràng'hắn muốn rời ta đi! hắn lại muốn rời đi ta! 'trong lòng đau đớn như rỏ máu, nên không biết gì hết lớn tiếng Khóc gào:

- 'ta mặc Kệ! ta mặc kệ cái gì thiên lí nhân luân, ta chỉ biết là ta yêu ngươi, không có ngươi, ta hành thi tẩu nhục (sống mà không còn tinh thần), sống không bằng chết!'

vừa dứt lời, trong rừng đột nhiên vang lên một trận cười âm trầm:

- Hay cho "Hành thi tẩu nhục, sống không bằng chết!", tốt cho một đôi huynh muội nghịch luân, si tình oán ngẫu!

Ta cùng thất ca chấn động, theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy một quái vật mặt người thân rắn trườn tại trên cây cách đó không xa, mắt xanh như tia chớp như đang đánh giá chúng ta, nét cười vừa oán độc vừa dữ tợn."

Sở dịch trong lòng rùng mình,dường như quái vật nàng kể hắn đã gặp ở nơi nào, đột nhiên nghĩ ra, buột miệng nói:

-" Phục Hy lão tổ! "

Lý Tư Tư cười nhẹ một tiếng, lạnh nhạt nói: " không sai, chính là Phục Hy lão tổ. Khi đó ta cùng thất ca mới bắt đầu tu hành, luôn ở tại hoàng cung, thì làm sao mà gặp qua được yêu ma quỷ quái trong giang hồ sơn dã? thấy một yêu vật như vậy, ta quá sợ hãi hai chân nhũn lại, ngay cả nói cũng không nên lời?. "

Phục Hy lão tổ này ba chục năm trước ma môn yêu quái ác danh nổi tiếng, tương truyền là hậu nhân của thái cổ xà nhân tộc, vốn hay xuất hiện tại một vùng nơi Lĩnh Nam, hại người vô kể.

Tu vi hắn đạt tới cảnh giới Tán tiên, so với "Ma Môn thập yêu" hiện tại có phần cao minh hơn, hắn đã từng có vài lần giao phong với Lý Chí Nghi, nhưng bất phân thắng bại. Sau này chẳng biết kết quả ra sao.

Sở Dịch vì dung hợp nguyên thần Lí Chi Nghi, đối yêu quái này tự nhiên ấn tượng sâu sắc, tâm niệm vừa động, thầm nghĩ:

-" xà yêu này luôn luôn sát hại mọi người, hội ngộ với bọn họ, tuyệt không có tính gì đến chuyện đạo lý. Bọn họ còn sống sót, chắc bởi vì xà yêu có điều gì cầu bọn họ,xà yêu này biệt vô tăm tích chắc cũng vì chết trong tay huynh muội bọn họ."

Ba mươi năm rồi, Phục hi lão tổ bặt vô tông tích, giả thuyết này cũng có khả năng ít nhiều. Nhưng yêu ma này tu vi rất mạnh, không biết bị chết trong tay bọn họ như thế nào?

Trong lúc nhất thời, hắn cảm thấy tò mò, ngưng thần lắng nghe.

Lí Tư Tư nói:

-"thất ca nhìn thấy yêu ma kia, lập tức chụp lấy trường cung trên mặt đất, liên tiếp bắn ra ba mũi tên. Xà yêu kia ha ha cười quái dị, không tránh né, chỉ phun ra một ngụm khói xanh, tức thì mủi tên chấn động biến thành bụi phấn."

"thất ca lựctay rất mạnh,tài bắn cung lại tinh thiện, so ra vài Đại tướng quân trong quân đội cũng phải nhượng bộ, nhưng trước mặt lão yêu lại giống như một đứa trẻ bình thường yếu ớt nhu nhược."

"Nhưng bản tính thất ca luôn luôn hiếu cường, vừa sợ vừa giận, kêu lên:

-"Muội tử, ngươi mau cưỡi ngựa hồi cung, yêu quái này giao cho ta thu thập!"

Tên bắn ra như liên châu, không ngừng bay tới hướng xà yêu. "

" ta biết lúc này mà không đi, chẳng những không giúp được cho thất ca ngược lại còn thêm gánh nặng cho hắn, Vì vậy cố nén lòng phóng lên ngựa xích thố thúc chạy như điên về hướng xa khác……"

"Phục hi lão tổ ha ha cười quái dị nói:

-" Tiểu Vương gia, cái này thật là vô lý! lão tử vì huynh muội các ngươi đến đây làm ông tơ bà nguyệt, đã không tạ lễ mời ta một ly rượu, ngược lại còn bắn tên vào ta, thế này gọi là đạo lý sao?" ""

vừa dứt lời hắn lại phun ra một ngụm khói xanh, cuồng phong trổi mạnh, các mủi tên thất ca bắn ra đều chuyển hướng dạt ra bay tới sát bên người của ta.

Tiếng "o, o" vang lên, tức thì ngựa xích thố bị tên bắn ghim đầy giống như một con nhím, liền hí vang ngả vật xuống đất."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương