Tiên Sở
-
Chương 33: Thùy dữ tranh phong (2)
Nếu bên nào nghĩ nửa đường quay đầu lùi bước, nhất định bị kiếm khí đối phướng xuyên thẳng vào, cho dù may mắn không chết, thì cũng sẽ nhất định bị trọng thương.
Quần hùng xôn xao, ai nấy nhìn nhau, ngọ ngoậy muốn cử động, đều muốn lợi dụng cơ hội tốt này để đánh lén, ngồi hưởng cái lợi ngư ông, nhưng ngại mặt mũi, lại thấy xấu hổ khi mà làm ra hành động thấp hèn lợi dụng cái nguy của người khác thế này.
Trương Ngũ Chân thì trong lòng cuồng hỉ, quát nói:" Trảm yêu trừ ma thì còn nói đạo nghĩa làm cái gì? Tất cả mọi người cùng lên đi!"
Long Hổ Đạo, Thanh Thành phái mấy mươi người để tự đồng thanh hô ứng, nối tiếp nhau cưỡi gió xông đến.
Các phái tu chân khác ngẩn người, không cam chịu đứng sau, đều reo hò từ bốn mặt hùng hổ xông đến.
Sở Dịch thầm hô không hay, Sở Cuồng Ca cười to nói:" Hắc Hắc, giờ các ngươi không nói đạo lý, thì đừng có trách quả nhân không từ thủ đoạn! Thôn san hấp hải, thiên hỏa địa phong (nuốt núi, uống biển, [thiêu trời,thổi đất] hay lửa trời gió đất) Đỡ lấy!"
Chỉ quyết biến đổi, Thái Ất Ly Hỏa Đao sầm sập phun trào, đột nhiên trương to lên vài lần, biến thành một vũng xoáy khổng lồ, bích quang tầng tầng xoáy xòng, dường như một cái miệng khổng lồ mở to, hút người để nuốt ăn.
Thanh Ly Hỏa Kiếm bùm bùm rung chấn dữ dội, từng thốn rơi vào trong trung tâm của vũng xoáy.
Trương Phi Vũ quần áo phất bay vù vù,đầu tóc, góc áo lập tức bị cháy khô, cánh tay rung lên, chỉ phát hiện một cỗ hấp lực cực đại khó có thể tưởng tượng đem người cùng kiếm của chính mình nuốt vào, trong lòng rất sợ, biết ngay tức thì:"Không ổn, tên chăn ngựa ngầm lợi dụng Tam đại thần khí hút chân nguyên của ta …"
Trong chớp mắt,đem sự lợi hại có được ra phân tích một lượt, lại không chậm trễ, tay trái vỗ to một cái, khó khăn rút ra một thanh thiết kiếm, " oa" phun ra một ngụm máu tươi, nhảy lên bay về phía sau, mũ lông chim, tay áo đều bắt lửa, cực kỳ khó coi.
Chân nguyên của Trương Phi Vũ cực kỳ cường mạnh, vốn dĩ so với Sở Cuồng Ca khoảng cách không nhiều, nhưng người sau khi mượn Hiên Viên Tam Bảo thi triển Đỉnh Lô Hấp Chân Đại Pháp, lập tức hình thành một lực hút kinh người gấp tám lần. Nếu không phải hắn phản ứng thần tốc, quyết đoán thoát ly,không những Thanh Ly Hỏa Kiếm bị thiên địa hồng hô nuốt lấy, bản thân hắn chỉ sợ cũng lạc vào tình cảnh giống như Trương Ngũ Chân lúc trước.
Sở Cuồng Ca ha ha cười to:" Con bà nó,như là con chuột nhát gan, không dám cùng quả nhân nói chuyện? Lão mũi trâu, quả nhân giúp ngươi một tay!"
Thái Ất Ly Hỏa Đao thanh quang nộ phóng, thuận thế bay về, đến trước Tề Vũ Tiêu trảm xuống.
"Yêu nhân vô sỉ …" mắt nhìn Thái Ất Ly Hỏa Đao mạnh nhẽ nhanh như gió, nhằm đầu chém tới, Tề Vũ tiêu vừa kinh vừa tức, nào dám cùng lý chí nghi tiếp tục đối đầu, trong tiếng quát mắng, cố gắng kéo lại Xích Tiêu Kiếm, không thèm để ý mọi thứ bay thoái lui về phía sau.
" Đinh" không trung kịch chấn rền vang, sóng khí lay động,một đạo thanh mang như điện mạnh ngang trời.
Tề Vũ Thiêu tuy đã lánh khỏi đao quang, nhưng không thể tránh được bị Thiên Xu Kiếm khí xuyên qua ngực phải, tia máu phun dài, xoay người loạng choạng bay văng ra.
Dư lực của sóng khí chưa suy, tứ bề xông đến trước mắt các phái tu chân hoa lên, ngực tưởng như bị núi đập vào vậy, đau đớn công tâm, trước sau bị đụng ngã bay đi. Người chân khí thấp kém, lập thức xương cốt gãy vụn, phun máu mà chết.
Sở Cuồng ca rất khoái, cuồng tiếu nói:" Vô sỉ? Đối phó những vô sỉ ngụy quân tử như các ngươi, tự nhiển chỉ cần lấy gậy ông đập lưng ông!"
Mắt nhìn Trương Phi Vũ, Tề Vũ Tiêu hai đại tán tiên không ngờ bị một chiêu giết đến đại bại, quần hùng không ai không kinh hãi chấn động, sĩ khí xuống thấp, nhất thời không giám tiến lên.
Sở Cuồng Ca tưởng như cá mập thấy máu, sát tính đại phát, Sở Dịch thân bất do kỷ, nhảy xông thẳng đến, như hổ vào bầy cừu, thần kiếm, kiếm khí tung hoành bau lươn, tu chân các phái trước sau bụ đánh lui về phía sau.
Lý Chí Nghi cùng Sở Cuồng Ca là nhân tài trong Đạo Ma Tán Tiên, có hơn một trăm năm đối đầu,có thể gọi là biết người biết ta.Cùng trong một cơ thể, chiến đấu không có đường lùi, đấu chí, tiềm lực đều bị kích phát phi thường, hợp tác ăn ý, lại có Hiên Viên Tứ Bảo tương trợ, uy lực tăng đến hơn bốn, năm lần.
Lúc này hành động hai người đơn giản có thể nói rằng là vô luận pháp thuật, kiếm thuật, chân khí hay pháp bảo đều có thể xưng là thiên hạ vô địch.
Như các phái tu chân tuy gần vạn người, nhưng đều ai nấy có lòng riêng, một lòng muốn nuốt một mình Hiên Viên Tứ Bảo, họ lúc này không đoàn kết, mỗi người tự chiến đấu, công phòng tạp loạn không thành phương pháp.
Nguyên vì hai bên này tuy ít nhiều khác nhau, nhưng nhìn vào mỗi phía thì phía Lý,Sở hai người lại chiếm được thượng phong tuyệt đối, mỗi người nhẹ nhàng và dễ dàng đem bọn chúng ra đâm chém.
Hỗn chiến một lúc, đường xá,mái nhà thi chất như núi, máu chảy thành sông, trong gió mạnh như tràn đầy mùi máu đậm đặc, ngửi thấy muốn nôn, nhìn thấy kinh tâm.
Mắt thấy sát nghiệt càng lúc càng nặng, Đường Mộng Yểu vừa kinh hãi vừa lo lắng, ở vành mắt nước mắt vòng quanh,kêu lên:" Lý Chân nhân, đều là tu chân đồng đạo, bon họ chỉ là phụng mệnh hành sự, không cần giết nữa!"
Sở Dịch cố gắng hết sức thuyết phục nhiều lần, khuyên:" Hai vị tiền bối, Đường tiên tử nói không sai, chúng ta mau rời khỏi nơi đây là đúng, hà tất phải lạm sát vô tôi, kết thành huyết hải thâm thì? Đó há không phải là làm người thân đau, làm kẻ thù khoái hay sau, đúng với mong muốn của ma môn."
Sở Cuồng Ca lúc nay đã sớm giết đến đỏ mắt, nghe thế tiến tới, ha ha cười dài nói:" Quả nhiên là cái nhân của đàn bà, cách nhìn của hủ nho.Mạnh ăn thịt yếu,thắng là vua thua là giặc vốn là đạo lý của trời đất, ngươi không giết những người này, bọn chúng có tha cho ngươi không?Không quản là đạo hay là phật, người cản ta là yêu ma!"
Đao quang chỉ đến nơi, sóng khí như cuồng phong cuộn xoáy, trong một thoáng lại đem vài mươi cái đầu chặt bay lên trời, máu tươi như mưa to rào rào phun rải
Đột nhiên nghe thấy một âm thanh lạnh lùng quát:" Đại địch trước mắm các ngươi nếu còn vội công lấy cái lợi trước mắt,tự mình chiến đấy thì chỉ có một đường chết, cùng nhau kết thành lưỡng nghi kiếm trận, cùng tiến thoái, cộng sinh tử, mới quá thể đem yêu ma chặt thây thành vạn đoạn.
Người nói là một thanh thành đạo sĩ áo màu ngọc bích đội ngọc quan, nhãn thần lạnh lùng như đao, mắt không có biểu tình, toàn thất phát tám ra một cỗ sát khí lạnh lẽo. Chính là Thiên Hình Chân Nhân Ngọc Hư tử trong đạo môn thập đại tán tiên, dùng phi kiếm thuật quan tuyệt thiên hạ.
Chúng nhân giật mình, trước sau tỉnh ngộ ra.
Sở Cuồng Ca, Lý Chí Nghi thế như hổ điên, dũng không được nổi, muốn hàng phục hai người, chỉ có một biện pháp là đoàn kết nhất trí, bày trận kháng cự.
" Bố trận trừ yêu, bố trận trừ yêu!" Text được lấy tại Truyện FULL
Các phái tu chân tề thanh hò hét, trước sau xếp hàng ngang dọc, đạo môn quần hùng rất nhanh chóng dưới sự thống lĩnh của Ngọc Hư tử, Tề Vũ Tiêu, Trương Phi Vũ,lấy Thanh Thành Thượng Thanh Phái, Long Hổ Tông làm trung tâm, trên không kết thành Lưỡng Nghi Kiếm Trận.
Dư ra hơn ba ngàn phật môn tăng lữ, tập phái tu chân vây thành vòng trong, cưỡi gió bay lượn xòng quanh, hộ vệ vòng ngoài.
Lưỡng Nghi Thần Binh Trận tương truyền là từ thời Thái Cổ Phục Hy do Nữ Oa sáng tạo,căn cứ vào lý thuyết âm dương chi hợp, nam nhân lấy chân khí trong đốc mạch cùng chân dương tính kinh lạc sử dụng thần binh, nữ tử thì lấy chân khí nhậm mạch cùng âm tính kinh lạc,mỗi bên tương sinh tương trợ, đem uy lực kích hóa đến tối đa.
Hậu thế không ngừng bổ sung thêm hoàn thiện, từ lúc đầu là một nam một nữ biên thành trên kiếm trận cực lớn nghìn vạn người.
Kiếm trận hình như thái cực đồ án, một dương một âm, hai đầu vây hợp, đem Sở Dịch, Đường mộng Yểu kẹp lại ở trung tâm.Sáu vạn trường kiếm thanh quang thiểm động, xa xa chỉ về hướng hai người, khí mang nuốt trọn mắt đấy, chỉnh tề như một.
Từ xa nhìn lại, đầy trời đều là bóng người, tà áo phần phần bay, vô số đạo kim quang ở không trung giao thoa ngang dọc, không ngừng lóe sáng, hoành tráng vô bì.
Kiếm khí lăng liệt, hoa tuyết thổi lên phía trên, lập tức vỡ ra như phấn, bay lượn trắng mênh mông cả bầu trời.
Trên đường phố, đám ngựa kính hí,mặc cho quân sĩ vụt roi thế nào cũng không dám tiến một bước.
Đường Mộng Yểu trong lòng khẩn trương, hai má đỏ hồng, nhíu mày nói:" Lý chân nhân, kiếm trận đã thành, nếu còn không chạy sẽ chạy không được đâu!"
Sở Dịch cười khổ nói:" Hai vị tiền bối, muốn đập nát âm mưu của ma môn, cần phải đoàn kết sức các môn phái, đó không phải là các người đã nói sao? Các người cam tâm bị ma môn hãm hại,chịu tội không minh bạc cũng không để ý, không lẽ cam tâm bị bọn chúng lợi dùng, tàn sát lẫn nhau hay sao?"
Lý Chí Nghi lập tức run lên, từ trong mê cuồng tỉnh lại, giật mình nói:"Con bà nó, tên tiểu tử này nói không sai, ma môn cố ý thả bọn ta về Trường An, là vì mượn đao giết người, để bọn ta tranh đấu sống chết!"
Tuy nhiên lúc này đã muộn, bốn phía đã nổ ra tiếng nộ hộng rung tai muốn điếc:" Phiên giang giảo hải, nghịch phong khởi lãng, nhanh!"
"Viu viu viu iu!" tiếng phá gió lăng lệ dày đặc, vô số trường kiếm xung thiên bay lượn, cuồn cuộn họp lại, khoảnh khắc tổ thành hai nhánh kiếm quang khổng lồ, một trước một sau, hướng về phía Sở Dịch hai người cấp tốc bắn tới.
Kiếm quang mênh mông, gió bão như giao nhau nộ vũ, sát khí lăng lệ phả vào mặt.
Sở Dịch mũi thở hổn hển, tim gan hoảng sợ, bình sinh lần đầu tiên cảm thấy nỗi sợ hãi sắc nhọn thấu xương, roàn roạt nhẹ vang, lồng hộ thể quang lập tức vỡ tan, y phục từng tia bị rách, trên da thịt thoáng chốc chảy ra hơn mấy mươi đạo huyết lãng, huyết châu.
Lý Chí Nghi, Sở Cuồng Ca đồng thanh quát to:" Di tinh hoán đẩu, thiên địa đồng thọ,đón lấy!"
Sở Dịch song thủ nắm hợp lại, bấu chặt lấy thiên địa hồng hô, đột nhiên lật tay đẩy tới, một đạo chân khí cường mãnh rầm rĩ xoắn ra, cuồn cuộn bất tận đổ vào trong Thiên Xu Kiếm.
Thiên Xu Kiếm thúy quang nộ phóng, đột nhiên biến thành lưu tinh đầy trời, như thiên hà rót xuống, cuồng bạo bay tới, đạo "Cự kiếm" thứ nhất đập đến đến nơi.
"oang" không trung đột nhiên xông ra vô số đạo hoa lửa lưu lệ, như kim xà loạn vũ.
Sở Dịch mắt hoa lên, hơi thở kích động, xương cốt toàn thân rung đến muốn bị vỡ ra.
Đạo cự kiếm lập tức "oang" phát nổ, hóa thành vô số trường kiếm xông lên trời bay đến.
Thiên Xu Kiếm vù vù long ngâm, khí thế chưa suy, không ngờ lại dẫn theo thiên vạn tinh mang hỗn loạn bắn mạnh, hung tợn xâm nhập vào trong đệ nhị kiếm quang to lớn.
Sóng sáng rung động, rung đến điếc tai, thiên địa một màu trắng hồng.
"Đinh dinh đinh" đầy trời ngân quang lấp lánh, hàng ngàn loạn kiếm lại lần nữa bay bắn ra tứ tán, phá thẳng lên mây trời
Mấy nghìn người tu chân trên không trung cánh tay tê dại, trận thế lập tức đại loạn, trong lòng vô cùng kinh hãi:"Lưỡng nghi kiếm trận sáu nghìn người không ngờ bị Sở, lý hai người một kiếm đánh tan."
Sóng khí phản chấn hướng mặt đuổi tới, Sở Dịch như bị chùy nặng đánh mạnh vào ngực, cổ họng ngòn ngọt, không thể kìm lại, phun ra một nghụm máu to xuống đất, xoay người bị ném bay ra ngoài hơn vài trượng, bên tai ẩn ước nghe thấy tiếng Đường Mộng Yểu kinh hô.
Trong đan điền, Lý, Sở hai người không cho hắn cơ hội thở chút thời gian nào, quát nói:"Tiên san di thạch, tòng địa kim quàn, nhanh"
Hắn không thể tự chủ bắn người nhảy lên, hai tay giao thoa, biến thành một tư thế quỷ quái.
Thiên Xu Kiếm trên không trung bay lượn chuyển hướng, mượn lực xung kích cuồng mãnh của lưỡng nghi kiếm trận,như thiểm điện xông thẳng xuống, bích quang lóe lên, cả thân hình biến mất trong Chu tước môn đại nhai.
"các ác ác…."trong tuyết chất dày truyền về một âm hưởng nhỏ, vô số chỗ trống hẹp như hồng tơ cấp tốc lan tỏa, trên mặt tuyết đột lên nổi lên một tầng vừng sáng hồng nhàn nhạt.
"oang" Thiên Xu Kiếm rút khỏi đất bay lên, thiên vạn đạo kim quang bắn mạnh ra, mặt đất rung chuyển, khối tuyết bay lên, con phố dài mười dặm như một thoáng thời gian bị nổ bay lên trời, vô số tấm thanh thạch khổng lổ bốc bay xông lên trời, rơi ngang dọc hỗn loạn.
Trên phố người ngựa ngả nghiêng, lập tức loạn lên.
Tiếng hô thảm, tiếng thét kinh hãi, tiếng ngựa hí …. ầm ĩ đâm vào tai như bùng bổ sôi sục, gần vạn người cấm quân vệ sị đương trường bị tấm đá đánh cho não bay tứ tung, máu thịt bầy nhầy, càng nhiểu người thảm tử vì ngựa hoảng hốt dẫm đạp hau xô đẩy lẫn nhau.
Sở Dịch trong lòng hoảng dợ, kinh mạch phừng phừng thiêu đốt đau đến khó nhịn được, trong cuồng loạn chỉ nghe thấy Sở Cuồng Ca, Lý Chí Ngí ha ha cười nói:"Nha đầu, chạy thôi!"
Tiếng nói vừa khởi, Thiên Xu Kiếm bay vòng tròn trên không rồi không lệch chút nào quay lại tay trái của hắn, hắn nắm cánh tay đường mộng yểu, cùng nhau theo hướng một hắc động u thâm xông tới.
Ngọc Hư Tử vừa kinh vừa nộ, quát nói:" Hai bọn chúng muốn độn thổ để chạy, cản bọn chúng lại."
Bọn đạo môn tu chân kết thành trận pháp, tề thanh quát to:" Thôi san điền hải, chỉ địa thành cương, nhanh!" vạn kiếm phi vũ, như ngân hà đổ xuống dưới.
Phật môn tăng lữ, tâm giáo cửu lưu theo nhau cấp tốc đuổi theo, không màng gì phát xuất binh khí, hướng về phía Sở Dịch, Đường Mộng bắn tới mãnh liệt công kích.
Kiếm quang hùng dũng, cuốn theo từng đợi phong lôi cuồn cuồn, thanh thế kinh thiên động địa.
Tấm đá dầy trời lập tức bị nổ tung, dày đặc rơi xuống dưới, từ xa vọng lại, nhương như một trường bão băng mưa mạnh.
"Oang oang oang" vài nghìn đạo kiếm quang theo bên cạnh Sở Dịch nộ xạ, tập trung lại xông vào lòng đất,kim quang chói mắt bùng lên.
Một thoáng, vết động nứt đen âm u đột nhiên biến mất, mặt đất nổi lên một cỗ cái đầm sáng kim loại.
Lý Chí Nghi, Sở Cuồng Ca ha ha cười lớn:" Xem xem tường đồng vách sắt của các ngươi, có thể hay không đọ được với thiên hạ đệ nhất thần binh của ta!"
Tề Thanh quát to:" Tiềm uyên súc địa, huyết độn vô hình, sát!"
Thiên Xu Kiếm thanh quang phóng mạnh, kiếm mang như phích lịch mãnh mẽ nhảy múa
Sở Dịch tay trái nắm chặt chuôi kiếm, thân bất do kỷ ( hiểu nôm na là không tự chủ được ), bị nó kéo xuống như bị kích điện cấp tốc hạ xuống.
Đồng thời, hắn đột nhiên cắn lưỡi mạnh một cái, máu tươi phun ra dữ dội đau đến nỗi hét to thất thanh.
Huyết vụ phun ra như sương,bao trùm thân hắn cùng Đường Mộng Yểu, hồng quang lóe lên, hai người không ngờ đột nhiên biến mất giữa không trung.
Sở Dịch vừa ngạc nhiên vừa mừng, tựa hồ như không dám tin vào mắt mình, lập tức thoáng qua một ý nghĩ:" Không lẽ là huyết độn đại pháp trong truyền thuyết?"
"đang", hắn còn chưa hoàn hồn lại, Thiên Xu Kiếm như cắm vào tường đồng vách sắt thật,sóng quang bùn phát, hổ khẩu tê dại, tiếp đến lại một trận rung động mãnh liệt khó biết hình thái,mặt đất đột nhiên khó khăn rách ra một đường lến.
Sở Dịch trước mắt tối sầm, phảng phất bị một cái miệng lớn nuốt nào, rơi thẳng vào đáy động sâu.
Bốn bề đen tối lạnh lẽo, không nhìn thấy gì, bên tai cuồng phong lẫm liệt, tiếng sấm chớp, tiếng tù hiệu, tiếng hống giận dữ,tiếng kinh hô….càng lúc càng nhỉm cuối cùng mờ nhạt không thấy được
Tại đó u thâm hắc ám vô biên, mọi thứ đều biến thành như hư vô mờ ảo, như bị bóng đè, trừ cổ tay này ấm mềm trơn mịn tay nhắm chặt, trừ một làn u hương thoảng thoang trong mũi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook