Tiên Sinh! Vợ Ngài Lại Lên Báo!
-
Chương 15: Tôi Có Thể Chứ?
“Một trăm vạn?”
Hàn Sâm hỏi, nỗ lực để không làm lộ vẻ thất vọng trên mặt.
Bởi vì phần tình nghĩa đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi này, còn có sự tôn trọng của cô gái này cũng đáng để anh ta đối đãi trân trọng.
Hàn Sâm cẩn thận châm chước giọng điệu và tìm từ, vắt hết óc cũng không biết nên làm thế nào để từ chối mới không đả thương lòng tự trọng của người ta.
“Cô Minh Ca, xin cảm ơn ý tốt của cô, chẳng qua mặc dù 《 Sủng phi ở trên 》 được sản xuất với kinh phí thấp, nhưng kinh phí dự tính bắt đầu cũng đã phải hai ngàn vạn trở lên.”
Dừng một chút, anh ta tiếp tục, trong giọng nói chứa đựng vẻ chua xót, “Nhà đầu tư lớn nhất đột nhiên rút vốn, một nửa chuỗi tài chính bị phá vỡ, kể cả cô Minh Ca đây có thể đầu tư một trăm vạn, cũng chỉ như muối bỏ biển……”
Nghe vậy, Minh Ca nhướng đôi lông mày thanh tú lên.
Bởi vì lạm phát, một trăm vạn vào mười năm sau có lẽ cũng không còn đáng giá, nhưng một trăm vạn trong năm 2010 cũng không phải một số tiền nhỏ.
Chỉ là……
Cô hơi hơi mỉm cười, ngón tay thon dài trắng nõn quơ quơ ở trước mặt Hàn Sâm, nói:
“Không, một ngàn vạn.”
Nani (cái gì)?!
Lỗ tai anh ta không có vấn đề đấy chứ, không có nghe lầm đi?!
Hàn Sâm nhất thời lộ ra vẻ mặt khiếp sợ.
Đại khái không nghĩ tới là, cô gái trước mặt tuy rằng rất có khí chất nhưng chưa tới 20 tuổi này, thế mà sẽ là cái loại thổ hào chỉ cần nâng nhẹ ngón tay nhỏ ngọc ngà kia là vung tiền như rác.
Giờ khắc này, Hàn Sâm liền nhìn kỹ lại cô.
Minh Ca.
Khi cô bắt đầu giải thích lý do mình tới, giới thiệu bản thân, cho biết họ tên họ, trong đầu Hàn Sâm cũng đã hiện lên những lời đồn đại về cô.
Khuôn mặt mỹ lệ, cùng vô pháp cùng mỹ lệ khuôn mặt tương xứng đôi thanh danh.
Tuy rằng chỉ mới tiếp xúc trong thời gian ngắn ngủi, Hàn Sâm đã không có cách nào móc nối được cô cùng nghệ sĩ nhỏ tuyến mười tám đầy tai tiếng đen tối trong trí nhớ kia.
Chỉ cảm thấy giới giải trí quả thật không phân thật giả thôi phi, thăng trầm không rõ. Nếu như không phải tận mắt chứng kiến thì không thể tin là thật được.
Chỉ là……
Mãi một lúc sau, anh ta mới bình tĩnh lại, ánh mắt cổ quái nói: “Khụ, cho tôi xin phép mạo muội hỏi một câu, cô Minh Ca đây là mua vé số trúng thưởng, hay là được đại gia bao dưỡng?”
Những lời buột miệng này quả thực là không lễ phép.
Vừa hỏi xong, Hàn Sâm liền hối hận, vội vàng không tiếc tự hạ mình nói: “Khụ khụ khụ, là do đầu óc tôi động kinh nói hươu nói vượn, mong cô Minh Ca đừng để ý……”
Minh Ca không tức giận.
Cô chớp chớp mắt, ra vẻ thần bí đè thấp giọng xuống, “Đạo diễn Hàn, tôi nói cho anh một bí mật nhé.”
Trái tim của Hàn Sâm lập tức nhảy lên, cả người liền khẩn trương.
“Thật ra……” Minh Ca gằn từng chữ một nói: “Tôi là phú nhị đại.”
Hàn Sâm: “……”
Bộ dạng này trông có vẻ cũng không đáng tin lắm.
Cuối cùng, người phụ nữ giơ một ngón tay, để lên trên đôi môi đỏ thắm, hai màu trắng nõn và đỏ tươi trong cực kỳ dụ hoặc, “Xuỵt, đừng nói cho ai khác về bí mật này nhé.”
Hàn Sâm: “……”
Tôi liền lặng lẽ xem cô giả bộ.
Cho tới tận khi Minh Ca lấy một cuốn sổ nhỏ ra, ở ngay trước mặt Hàn Sâm, bàn tay thon dài như ngọc ký xoẹt một tờ chi phiếu 500 vạn đưa cho anh ta, hơn nữa dùng khí chất của sếp lớn nói: “Đây chỉ là nửa số tiền đầu tư, trong vòng 3 ngày tôi sẽ đưa nửa còn lại cho anh. Anh có thể lập tức tới ngân hàng gần nhất để xác nhận chi phiếu có phải là thật hay không.”
Hàn Sâm cầm lấy tờ chi phiếu, tự nhéo mình một cái.
Đau!
Không phải nằm mơ!
Mười hàng trăm vạn mười vạn…… Trăm vạn!
Vị đạo diễn trẻ tuổi sau khi nhìn thấy tờ chi phiếu dài như vậy, đôi mắt sáng lên mà đếm những số không được viết trong chi phiếu, sau khi đã đếm vài lần thì xác định đây quả là tờ chi phiếu 500 vạn thần thánh.
Bàn tay cầm chi phiếu khẽ run nhẹ.
Ánh mắt phát ra ánh sáng lấp lánh nhìn về phía Minh Ca, sau đó thốt ra một câu hỏi đầy thành khẩn từ sâu trong linh hồn:
“Cô Minh Ca, tôi có thể gọi cô một tiếng…… Kim chủ ba ba không?”
Hàn Sâm hỏi, nỗ lực để không làm lộ vẻ thất vọng trên mặt.
Bởi vì phần tình nghĩa đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi này, còn có sự tôn trọng của cô gái này cũng đáng để anh ta đối đãi trân trọng.
Hàn Sâm cẩn thận châm chước giọng điệu và tìm từ, vắt hết óc cũng không biết nên làm thế nào để từ chối mới không đả thương lòng tự trọng của người ta.
“Cô Minh Ca, xin cảm ơn ý tốt của cô, chẳng qua mặc dù 《 Sủng phi ở trên 》 được sản xuất với kinh phí thấp, nhưng kinh phí dự tính bắt đầu cũng đã phải hai ngàn vạn trở lên.”
Dừng một chút, anh ta tiếp tục, trong giọng nói chứa đựng vẻ chua xót, “Nhà đầu tư lớn nhất đột nhiên rút vốn, một nửa chuỗi tài chính bị phá vỡ, kể cả cô Minh Ca đây có thể đầu tư một trăm vạn, cũng chỉ như muối bỏ biển……”
Nghe vậy, Minh Ca nhướng đôi lông mày thanh tú lên.
Bởi vì lạm phát, một trăm vạn vào mười năm sau có lẽ cũng không còn đáng giá, nhưng một trăm vạn trong năm 2010 cũng không phải một số tiền nhỏ.
Chỉ là……
Cô hơi hơi mỉm cười, ngón tay thon dài trắng nõn quơ quơ ở trước mặt Hàn Sâm, nói:
“Không, một ngàn vạn.”
Nani (cái gì)?!
Lỗ tai anh ta không có vấn đề đấy chứ, không có nghe lầm đi?!
Hàn Sâm nhất thời lộ ra vẻ mặt khiếp sợ.
Đại khái không nghĩ tới là, cô gái trước mặt tuy rằng rất có khí chất nhưng chưa tới 20 tuổi này, thế mà sẽ là cái loại thổ hào chỉ cần nâng nhẹ ngón tay nhỏ ngọc ngà kia là vung tiền như rác.
Giờ khắc này, Hàn Sâm liền nhìn kỹ lại cô.
Minh Ca.
Khi cô bắt đầu giải thích lý do mình tới, giới thiệu bản thân, cho biết họ tên họ, trong đầu Hàn Sâm cũng đã hiện lên những lời đồn đại về cô.
Khuôn mặt mỹ lệ, cùng vô pháp cùng mỹ lệ khuôn mặt tương xứng đôi thanh danh.
Tuy rằng chỉ mới tiếp xúc trong thời gian ngắn ngủi, Hàn Sâm đã không có cách nào móc nối được cô cùng nghệ sĩ nhỏ tuyến mười tám đầy tai tiếng đen tối trong trí nhớ kia.
Chỉ cảm thấy giới giải trí quả thật không phân thật giả thôi phi, thăng trầm không rõ. Nếu như không phải tận mắt chứng kiến thì không thể tin là thật được.
Chỉ là……
Mãi một lúc sau, anh ta mới bình tĩnh lại, ánh mắt cổ quái nói: “Khụ, cho tôi xin phép mạo muội hỏi một câu, cô Minh Ca đây là mua vé số trúng thưởng, hay là được đại gia bao dưỡng?”
Những lời buột miệng này quả thực là không lễ phép.
Vừa hỏi xong, Hàn Sâm liền hối hận, vội vàng không tiếc tự hạ mình nói: “Khụ khụ khụ, là do đầu óc tôi động kinh nói hươu nói vượn, mong cô Minh Ca đừng để ý……”
Minh Ca không tức giận.
Cô chớp chớp mắt, ra vẻ thần bí đè thấp giọng xuống, “Đạo diễn Hàn, tôi nói cho anh một bí mật nhé.”
Trái tim của Hàn Sâm lập tức nhảy lên, cả người liền khẩn trương.
“Thật ra……” Minh Ca gằn từng chữ một nói: “Tôi là phú nhị đại.”
Hàn Sâm: “……”
Bộ dạng này trông có vẻ cũng không đáng tin lắm.
Cuối cùng, người phụ nữ giơ một ngón tay, để lên trên đôi môi đỏ thắm, hai màu trắng nõn và đỏ tươi trong cực kỳ dụ hoặc, “Xuỵt, đừng nói cho ai khác về bí mật này nhé.”
Hàn Sâm: “……”
Tôi liền lặng lẽ xem cô giả bộ.
Cho tới tận khi Minh Ca lấy một cuốn sổ nhỏ ra, ở ngay trước mặt Hàn Sâm, bàn tay thon dài như ngọc ký xoẹt một tờ chi phiếu 500 vạn đưa cho anh ta, hơn nữa dùng khí chất của sếp lớn nói: “Đây chỉ là nửa số tiền đầu tư, trong vòng 3 ngày tôi sẽ đưa nửa còn lại cho anh. Anh có thể lập tức tới ngân hàng gần nhất để xác nhận chi phiếu có phải là thật hay không.”
Hàn Sâm cầm lấy tờ chi phiếu, tự nhéo mình một cái.
Đau!
Không phải nằm mơ!
Mười hàng trăm vạn mười vạn…… Trăm vạn!
Vị đạo diễn trẻ tuổi sau khi nhìn thấy tờ chi phiếu dài như vậy, đôi mắt sáng lên mà đếm những số không được viết trong chi phiếu, sau khi đã đếm vài lần thì xác định đây quả là tờ chi phiếu 500 vạn thần thánh.
Bàn tay cầm chi phiếu khẽ run nhẹ.
Ánh mắt phát ra ánh sáng lấp lánh nhìn về phía Minh Ca, sau đó thốt ra một câu hỏi đầy thành khẩn từ sâu trong linh hồn:
“Cô Minh Ca, tôi có thể gọi cô một tiếng…… Kim chủ ba ba không?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook