Tiên Sinh Không Ngây Thơ (Giả Thuần Tình)
-
Chương 12-2: Cô mặc đồng phục của anh thật là đẹp
Editor: Yue
Câm nín.. Mô Phật, con xin lỗi.
So với người thật, ảnh chụp còn hạn chế hơn, thậm chí không chụp ra được một nửa nhan sắc của cô.
Đồng phục học sinh phóng khoáng, không có cái kiểu dáng gì, cố tình dáng vẻ cô tự nhiên hào phóng đem bộ đồ đó nâng cấp hẳn lên. Làn da như tuyết môi anh đào, mặt mày tinh xảo, một cái nhăn mày một nụ cười, mỗi một động tác đều tràn đầy xinh đẹp, giống như bước ra từ trong tranh vậy.
Rõ ràng có thể dựa vào giá trị nhan sắc, lại cố tình dùng tài năng đến nghiền ép bọn họ.
Giọng cũng quá dễ nghe, giống như nước suối trong núi chảy róc rách, trong trẻo sạch sẽ, không thể nghi ngờ đây là một bữa tiệc của cả thị giác lẫn thính giác.
Ở trong góc, Đại Tráng nghiêng người chạm vào vai Hứa Viễn Hàng: "Viễn ca, bản kiểm điểm này rất xứng đáng."
Hứa Viễn Hàng không nói gì, nhìn cô gái đang đứng ở nơi chói mắt nhất trên sân khấu. Biểu lộ không rõ mặn nhạt, dưới đôi mắt thâm thúy lại không dễ phát hiện mà xẹt qua ý cười.
Cô mặc đồng phục của anh thật là đẹp.
Tiêu Dĩnh ngồi ở hàng ghế đầu phản ứng dữ dội nhất, cô ta trợn mắt không tin được, muốn rách cả mí mắt, tròng mắt suýt rơi ra, làm sao có thể? Sao có thể như thế được? Bộ đồng phục của Trì Vân Phàm mặc vẫn còn nguyên cả hai ống tay áo, cũng không có bản thảo nào trong tay, vẫn lạc quan phát biểu, tự nhiên lại trôi chảy.
Tiêu Dĩnh không thể chấp nhận kế hoạch lại một lần nữa thất bại, nhưng lo ngại địa điểm không thích hợp, vì vậy, chỉ có thể tự mình chỉ có thể chịu đựng nó, trên thái dương với cổ lộ ra gân xanh.
Cho đến khi Trì Vân Phàm phát biểu xong và bước vào khâu trao giải, Tiêu Dĩnh vẫn ở trong cảm xúc cao vút, lúc này ống kính vừa vặn đối diện đến, khuôn mặt dữ tợn của cô ta bị thu vào, cùng lúc đó, Hứa Viễn Hàng đang ngồi thẳng sau lưng cô ta, có chút cuối đầu, lộ ra hàm răng trắng đều cùng với Đại Tráng giơ tay hình cái kéo[1] cũng xuất hiện ở trong tấm hình.
Người dẫn chương trình đọc danh sách giải nhất, người nhận thưởng là Trì Vân Phàm của ban văn, khối tự nhiên có hai người được thưởng, theo thứ tự là Cao Ngạn Thần cùng một nam sinh béo đeo kính gọng đen ở một trong tám trường trung học liên thi lần này. Cao Ngạn Thần mỉm cười đứng bên cạnh Trì Vân Phàm: "Chúc mừng."
"Cùng vui."
Người dẫn chương trình bắt đầu giới thiệu ba người trao giải một cách hoành tráng, Cao Ngạn Thần điều chỉnh tư thế và biểu cảm của mình với máy quay phim, đôi mắt lơ đãng liếc xuống dưới sân khấu. Trong một mảng trắng xóa, ở góc khuất có một bóng đen cứng nhắc nhảy ra ngoài, tập trung nhìn vào, lại là Hứa Viễn Hàng ban thể dục, cậu ta không mặc đồng phục học sinh, thân trên chỉ có một áo thun ngắn màu đen, trông rất lạc loài và chói mắt.
Thường xuyên bỏ học, đánh nhau và gây rối thì thôi đi, vào những dịp quan trọng và nghiêm túc như vậy, thế mà cậu ta vẫn không biết kiềm chế, thật sự làm mất mặt nhà trường, Cao Ngạn Thần nhịn không được nhẹ giọng nói chuyện này với Trì Vân Phàm: "Truyền thống của Tam Trung là bị những người này làm xấu.."
Trì Vân Phàm hơi cúi đầu, ngửi được hơi thở nơi cổ áo đồng phục, mơ hồ có chút quen thuộc mà xa lạ, giống chanh hòa với mùi cỏ sau khi phơi nắng, mát lạnh lại khô ráo.
Thật ra, thứ mà Tiêu Dĩnh chơi lần này quá vụng về và ngây thơ. Đoán chừng ngay cả bọn trẻ mẫu giáo bây giờ cũng khinh thường giở trò, thật sự cho rằng đem bản thảo trộm đi, đem tay áo đồng phục cắt bỏ, liền có thể giết cô trở tay không kịp?
Chưa nói đến nội dung bản thảo, cô đã sớm hiểu rõ trong đầu, chỉ cần nói đến đồng phục, cô cũng có rất nhiều biện pháp có thể giải quyết nguy cơ.
Trước khi cô bước lên sân khấu, còn có một bài phát biểu của lãnh đạo. Cho dù cô gọi điện thoại yêu cầu người giúp việc mang một bộ đồng phục từ trong nhà đưa tới hoặc đi tìm đàn em mượn hoặc đến trực tiếp bộ phận hậu cần chung của trường để mua một bộ mới thì vẫn có đủ thời gian, nhiều nhất là hơi rắc rối.
Nhưng ai có thể nghĩ đến, người nào đó vậy mà lấy ơn báo oán, quả thực là buộc cô nhận đồng phục của anh.
Nguy cơ của cô được giải trừ, anh thì trở thành mục tiêu chỉ trích của công chúng.
Nhìn vào vết đen duy nhất trên khán đài, Trì Vân Phàm lẩm bẩm nói: "Nhiều khi, những gì chúng ta nhìn thấy chỉ là những thứ bên ngoài."
Cao Ngạn Thần nghe không hiểu câu nói không đầu không đuôi này của cô: "Cái gì?"
"Không có gì."
Trì Vân Phàm cụp đôi mi dài xuống, có thể che đi nụ cười sâu trong đáy mắt, nhưng không thể che đi khóe môi hơi cong lên.
Sau khi trao giải, Trì Vân Phàm cùng những người khác đã được đài truyền hình phỏng vấn. Trước những câu hỏi của phóng viên, cô trả lời đến thành thạo điêu luyện, không chút nào luống cuống, nhiếp ảnh gia chụp cho cô rất nhiều ảnh cận cảnh.
Thẳng đến mười hai giờ, Trì Vân Phàm cuối cùng cũng có thể đi được. Cô thay chiếc áo khoác đồng phục thành áo khoác lông vũ, đeo cặp trên lưng bước ra khỏi cổng trường, liền nhận được cuộc gọi từ ba ba cô.
Trì Hành Kiện hỏi cô về lễ trao giải, Trì Vân Phàm ôn nhu trả lời còn rất thuận lợi, sau đó muốn nói lại thôi: "Chỉ là.. Xảy ra chút ngoài ý muốn nhỏ."
"Cái gì ngoài ý muốn?"
Cô đơn giản rõ ràng đem chuyện bản thảo bị trộm, đồng phục học sinh bị cắt nói ra.
Trì Hành Kiện nghe vậy bỗng nhiên tức giận, giọng nói khá đanh thép: "Lẽ nào thật sự lại là như vậy! Tuổi còn nhỏ tâm tư lại đen tối như thế, lớn lên không chừng còn giết người phóng hỏa đi? Ha hả, ba ngược lại muốn xem xem là ai nuôi ra tiểu súc sinh có mẹ sinh không có cha dạy, lại không có mắt dám bắt nạt con gái của ba.."
Ông ta mắng không ngừng: "Phàm Phàm, nói cho ba ba biết, đứa tiểu súc sinh hãm hại con tên gì?"
Trì Vân Phàm nhìn qua ngã tư đường trước mặt, đèn đỏ nhảy tới đèn xanh, cô chậm rãi nói ra hai chữ: "Tiêu Dĩnh."
"Ai?"
"Tam Trung ban năng khiếu âm nhạc-Tiêu Dĩnh."
Bên kia im lặng ngắn ngủi vài giây: "Phàm Phàm, con cứ yên tâm học đi, chuyện này ba ba sẽ giải quyết."
Trì Vân Phàm ngoan ngoãn nói: "Được ạ, ba ba."
Đôi khi muốn giải quyết giải quyết vấn đề, lại không muốn bản thân bị nhúng chàm, cũng có thể cân nhắc việc mượn một con dao có quyền uy sắc bén nhất, đem vấn đề giải quyết một cách gọn gàng, còn có thể nhờ vào đó đánh gãy con dao khác, mọi thứ liền vẹn cả đôi đường.
Một mũi tên trúng hai đích.
Sau khi cuộc gọi kết thúc, Trì Vân Phàm cất điện thoại đi, một bóng đen tiến lại từ phía sau, gần như trùng với cái bóng của cô, sau đó, cô cảm thấy vai trái của mình bị người vỗ nhè nhẹ, khi cô nhìn sang thì không có ai cả, cô quay đầu lại.
Hứa Viễn Hàng đang đứng bên phải cô, một tay đút túi quần, nhìn thẳng vào cô.
*
Tác giả có lời muốn nói:
Viễn ca: Vợ tôi mặc đồng phục học sinh của tôi rất đẹp.
Tuy nhiên, tôi vẫn thích cô ấy.. Không mặc gì cả..
Trì Hành Kiện: Vô tình biến thành lão súc sinh, còn mắng mười tám đời tổ tông nhà mình.
Câm nín.. Mô Phật, con xin lỗi.
So với người thật, ảnh chụp còn hạn chế hơn, thậm chí không chụp ra được một nửa nhan sắc của cô.
Đồng phục học sinh phóng khoáng, không có cái kiểu dáng gì, cố tình dáng vẻ cô tự nhiên hào phóng đem bộ đồ đó nâng cấp hẳn lên. Làn da như tuyết môi anh đào, mặt mày tinh xảo, một cái nhăn mày một nụ cười, mỗi một động tác đều tràn đầy xinh đẹp, giống như bước ra từ trong tranh vậy.
Rõ ràng có thể dựa vào giá trị nhan sắc, lại cố tình dùng tài năng đến nghiền ép bọn họ.
Giọng cũng quá dễ nghe, giống như nước suối trong núi chảy róc rách, trong trẻo sạch sẽ, không thể nghi ngờ đây là một bữa tiệc của cả thị giác lẫn thính giác.
Ở trong góc, Đại Tráng nghiêng người chạm vào vai Hứa Viễn Hàng: "Viễn ca, bản kiểm điểm này rất xứng đáng."
Hứa Viễn Hàng không nói gì, nhìn cô gái đang đứng ở nơi chói mắt nhất trên sân khấu. Biểu lộ không rõ mặn nhạt, dưới đôi mắt thâm thúy lại không dễ phát hiện mà xẹt qua ý cười.
Cô mặc đồng phục của anh thật là đẹp.
Tiêu Dĩnh ngồi ở hàng ghế đầu phản ứng dữ dội nhất, cô ta trợn mắt không tin được, muốn rách cả mí mắt, tròng mắt suýt rơi ra, làm sao có thể? Sao có thể như thế được? Bộ đồng phục của Trì Vân Phàm mặc vẫn còn nguyên cả hai ống tay áo, cũng không có bản thảo nào trong tay, vẫn lạc quan phát biểu, tự nhiên lại trôi chảy.
Tiêu Dĩnh không thể chấp nhận kế hoạch lại một lần nữa thất bại, nhưng lo ngại địa điểm không thích hợp, vì vậy, chỉ có thể tự mình chỉ có thể chịu đựng nó, trên thái dương với cổ lộ ra gân xanh.
Cho đến khi Trì Vân Phàm phát biểu xong và bước vào khâu trao giải, Tiêu Dĩnh vẫn ở trong cảm xúc cao vút, lúc này ống kính vừa vặn đối diện đến, khuôn mặt dữ tợn của cô ta bị thu vào, cùng lúc đó, Hứa Viễn Hàng đang ngồi thẳng sau lưng cô ta, có chút cuối đầu, lộ ra hàm răng trắng đều cùng với Đại Tráng giơ tay hình cái kéo[1] cũng xuất hiện ở trong tấm hình.
Người dẫn chương trình đọc danh sách giải nhất, người nhận thưởng là Trì Vân Phàm của ban văn, khối tự nhiên có hai người được thưởng, theo thứ tự là Cao Ngạn Thần cùng một nam sinh béo đeo kính gọng đen ở một trong tám trường trung học liên thi lần này. Cao Ngạn Thần mỉm cười đứng bên cạnh Trì Vân Phàm: "Chúc mừng."
"Cùng vui."
Người dẫn chương trình bắt đầu giới thiệu ba người trao giải một cách hoành tráng, Cao Ngạn Thần điều chỉnh tư thế và biểu cảm của mình với máy quay phim, đôi mắt lơ đãng liếc xuống dưới sân khấu. Trong một mảng trắng xóa, ở góc khuất có một bóng đen cứng nhắc nhảy ra ngoài, tập trung nhìn vào, lại là Hứa Viễn Hàng ban thể dục, cậu ta không mặc đồng phục học sinh, thân trên chỉ có một áo thun ngắn màu đen, trông rất lạc loài và chói mắt.
Thường xuyên bỏ học, đánh nhau và gây rối thì thôi đi, vào những dịp quan trọng và nghiêm túc như vậy, thế mà cậu ta vẫn không biết kiềm chế, thật sự làm mất mặt nhà trường, Cao Ngạn Thần nhịn không được nhẹ giọng nói chuyện này với Trì Vân Phàm: "Truyền thống của Tam Trung là bị những người này làm xấu.."
Trì Vân Phàm hơi cúi đầu, ngửi được hơi thở nơi cổ áo đồng phục, mơ hồ có chút quen thuộc mà xa lạ, giống chanh hòa với mùi cỏ sau khi phơi nắng, mát lạnh lại khô ráo.
Thật ra, thứ mà Tiêu Dĩnh chơi lần này quá vụng về và ngây thơ. Đoán chừng ngay cả bọn trẻ mẫu giáo bây giờ cũng khinh thường giở trò, thật sự cho rằng đem bản thảo trộm đi, đem tay áo đồng phục cắt bỏ, liền có thể giết cô trở tay không kịp?
Chưa nói đến nội dung bản thảo, cô đã sớm hiểu rõ trong đầu, chỉ cần nói đến đồng phục, cô cũng có rất nhiều biện pháp có thể giải quyết nguy cơ.
Trước khi cô bước lên sân khấu, còn có một bài phát biểu của lãnh đạo. Cho dù cô gọi điện thoại yêu cầu người giúp việc mang một bộ đồng phục từ trong nhà đưa tới hoặc đi tìm đàn em mượn hoặc đến trực tiếp bộ phận hậu cần chung của trường để mua một bộ mới thì vẫn có đủ thời gian, nhiều nhất là hơi rắc rối.
Nhưng ai có thể nghĩ đến, người nào đó vậy mà lấy ơn báo oán, quả thực là buộc cô nhận đồng phục của anh.
Nguy cơ của cô được giải trừ, anh thì trở thành mục tiêu chỉ trích của công chúng.
Nhìn vào vết đen duy nhất trên khán đài, Trì Vân Phàm lẩm bẩm nói: "Nhiều khi, những gì chúng ta nhìn thấy chỉ là những thứ bên ngoài."
Cao Ngạn Thần nghe không hiểu câu nói không đầu không đuôi này của cô: "Cái gì?"
"Không có gì."
Trì Vân Phàm cụp đôi mi dài xuống, có thể che đi nụ cười sâu trong đáy mắt, nhưng không thể che đi khóe môi hơi cong lên.
Sau khi trao giải, Trì Vân Phàm cùng những người khác đã được đài truyền hình phỏng vấn. Trước những câu hỏi của phóng viên, cô trả lời đến thành thạo điêu luyện, không chút nào luống cuống, nhiếp ảnh gia chụp cho cô rất nhiều ảnh cận cảnh.
Thẳng đến mười hai giờ, Trì Vân Phàm cuối cùng cũng có thể đi được. Cô thay chiếc áo khoác đồng phục thành áo khoác lông vũ, đeo cặp trên lưng bước ra khỏi cổng trường, liền nhận được cuộc gọi từ ba ba cô.
Trì Hành Kiện hỏi cô về lễ trao giải, Trì Vân Phàm ôn nhu trả lời còn rất thuận lợi, sau đó muốn nói lại thôi: "Chỉ là.. Xảy ra chút ngoài ý muốn nhỏ."
"Cái gì ngoài ý muốn?"
Cô đơn giản rõ ràng đem chuyện bản thảo bị trộm, đồng phục học sinh bị cắt nói ra.
Trì Hành Kiện nghe vậy bỗng nhiên tức giận, giọng nói khá đanh thép: "Lẽ nào thật sự lại là như vậy! Tuổi còn nhỏ tâm tư lại đen tối như thế, lớn lên không chừng còn giết người phóng hỏa đi? Ha hả, ba ngược lại muốn xem xem là ai nuôi ra tiểu súc sinh có mẹ sinh không có cha dạy, lại không có mắt dám bắt nạt con gái của ba.."
Ông ta mắng không ngừng: "Phàm Phàm, nói cho ba ba biết, đứa tiểu súc sinh hãm hại con tên gì?"
Trì Vân Phàm nhìn qua ngã tư đường trước mặt, đèn đỏ nhảy tới đèn xanh, cô chậm rãi nói ra hai chữ: "Tiêu Dĩnh."
"Ai?"
"Tam Trung ban năng khiếu âm nhạc-Tiêu Dĩnh."
Bên kia im lặng ngắn ngủi vài giây: "Phàm Phàm, con cứ yên tâm học đi, chuyện này ba ba sẽ giải quyết."
Trì Vân Phàm ngoan ngoãn nói: "Được ạ, ba ba."
Đôi khi muốn giải quyết giải quyết vấn đề, lại không muốn bản thân bị nhúng chàm, cũng có thể cân nhắc việc mượn một con dao có quyền uy sắc bén nhất, đem vấn đề giải quyết một cách gọn gàng, còn có thể nhờ vào đó đánh gãy con dao khác, mọi thứ liền vẹn cả đôi đường.
Một mũi tên trúng hai đích.
Sau khi cuộc gọi kết thúc, Trì Vân Phàm cất điện thoại đi, một bóng đen tiến lại từ phía sau, gần như trùng với cái bóng của cô, sau đó, cô cảm thấy vai trái của mình bị người vỗ nhè nhẹ, khi cô nhìn sang thì không có ai cả, cô quay đầu lại.
Hứa Viễn Hàng đang đứng bên phải cô, một tay đút túi quần, nhìn thẳng vào cô.
*
Tác giả có lời muốn nói:
Viễn ca: Vợ tôi mặc đồng phục học sinh của tôi rất đẹp.
Tuy nhiên, tôi vẫn thích cô ấy.. Không mặc gì cả..
Trì Hành Kiện: Vô tình biến thành lão súc sinh, còn mắng mười tám đời tổ tông nhà mình.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook