Tiên Sinh Đến Từ 1930
-
Chương 85: U quang
Edit: Dờ
Trời tờ mờ sáng, ba người đều cảm thấy vô cùng mệt mỏi, lại không yên tâm nhờ trợ lý đứng thay, vẫn mang đôi mắt đỏ quạch mà đứng trước cửa phòng ICU.
Chung Việt vẫn bất động, không nói năng, thoạt nhìn chẳng khác gì với Lý Niệm đang nằm trên giường.
Tất cả đều nghĩ đây có thể là lần cuối cùng nhìn thấy Lý Niệm, càng nghĩ càng chua xót, bọn họ kiếm được rất nhiều tiền, nhưng tiền thì có ích gì?
Thế An sợ Trịnh Mỹ Dung tự trách, đành nói: "Cô về Nam Kinh trước đi, không thể bỏ bê việc công ty được. Mang cả Tiểu Mã về, tôi ở đây là được rồi."
Trịnh Mỹ Dung đã quá kiệt sức, im lặng gật đầu.
Hai người nói chuyện, lại thấp giọng thương lượng việc làm hậu sự cho Lý Niệm, có cần báo cho cha mẹ anh ta không? Trịnh Mỹ Dung biết cha mẹ Lý Niệm ở Thượng Hải, cũng biết quan hệ của Lý Niệm với người nhà rất xấu, chị hơi do dự. Nếu cha mẹ của Lý Niệm thấu tình đạt lý thì tốt, nếu không thì lại cãi lộn nữa, đến lúc ấy càng khó coi.
Nhưng không thể chết rồi cũng không thông báo cho cha mẹ được.
Bên này thương lượng xong, chủ nhiệm Lâu xoa mắt đi ra: "Tôi cứ nghĩ cô cậu ở phòng khách. Cả đêm không nghỉ ngơi sao?"
Thế An thở dài: "Chuyện đã thế này sao còn ngủ được, có thể nhìn được bao nhiêu tốt bấy nhiêu."
Chủ nhiệm Lâu cũng khổ sở: "Thực ra tình trạng vẫn khả quan, tế bào ung thư tập trung hết về một bên, không lan rộng lắm, nôn ra máu vì lượng Heparin thấp --- Nếu đưa tới sớm hơn thì có thể cân nhắc cấy gan. Nhưng bây giờ muộn quá rồi, không chờ được nữa. Hôm qua chúng tôi đã liên hệ với tất cả ngân hàng nội tạng, chỉ số không khớp, nếu cậu ta có người thân thì còn có thể suy xét đến việc hiến tạng, nhưng mấu chốt là không có người nhà nào ở đây cả..."
Chủ nhiệm Lâu nhíu mày: "Thật sự không có ai là người nhà? Bên cha hay bên mẹ đều được, ít nhất có thể xét nghiệm xem chỉ số có trùng khớp không."
Chủ nhiệm chưa dứt lời, cả ba người đều sáng bừng mắt, Chung Việt lao ra từ phòng bệnh: "Tôi không được sao? Đưa gan của tôi cho anh ấy!"
Thế An và Bạch Dương đều cảm thấy không đúng chỗ nào đó nhưng không nói rõ ra được, chỉ cảm thấy Chung Việt thay đổi rồi, nhất thời không kịp ngẫm nghĩ, chỉ nói: "Chúng tôi cũng được, có thể cân nhắc tới chúng tôi không?"
Chủ nhiệm Lâu bị Chung Việt kéo lảo đảo, ông không nghĩ mấy người có tiền này lại tình nguyện hiến gan ngay tại hiện trường, cũng thật là cảm động. Nhưng mà chủ nhiệm vẫn lắc đầu: "Có quy định rồi, cấy ghép nội tạng chỉ có thể là người thân hoặc vợ chồng."
Tất cả đều giật mình, chủ nhiệm Lâu do dự một lát rồi tế nhị nói: "Cho nên tôi mới bảo là sớm đưa đi viện, vậy mới có thể đưa ra nước ngoài, tới nơi nào lỏng lẻo một chút. Với lại cô cậu không thiếu tiền, mấy thứ nội tạng này có thể nghĩ cách để.... Tóm lại là kiểu gì cũng lấy được." Ông ấp úng, rồi lại tự ngắt lời mình: "Tóm lại là chúng tôi không cung cấp mấy cái đường ngang ngõ tắt này đâu, cô cậu tự nghĩ cách đi, nhanh lên một chút."
Chung Việt lập tức đuổi theo hỏi: "Ý ông là mua bán nội tạng ở chợ đen?"
Chủ nhiệm Lâu liều mạng xua tay: "Tôi không nói vậy đâu nhé. Cô cậu đừng có nghĩ như vậy --- Trách nhiệm quá lớn chúng tôi không gánh nổi."
Trịnh Mỹ Dung biết ông ta sợ gánh trách nhiệm, quả thật đây là chuyện phạm pháp. Quan trọng là gan mua từ chợ đen có thể cứu Lý Niệm sao?
Chị cũng bắt lấy tay chủ nhiệm Lâu: "Không phải là người thân thì nhất định không được? Chủ nhiệm Lâu ông yên tâm, chỉ cần chúng tôi trùng khớp, chúng tôi sẽ tự nghĩ cách làm thủ tục, cam đoan giữ bí mật, tuyệt đối không nói ra."
Chủ nhiệm Lâu rất khó xử, nhìn bốn người bọn họ: "Nếu cô cậu đã quyết tâm thì đi kiểm tra độ trùng khớp đi, nhưng mà đừng có nói ra ngoài, tôi nể tình cô cậu muốn cứu người, cũng là vì chúng tôi muốn cứu sống Lý tổng, đây là một canh bạc mạo hiểm."
Lời chủ nhiệm Lâu nói đều là thật, mạo hiểm nhân đôi, gần đây pháp luật đúng là quy định như vậy, thứ hai là, không có quan hệ thân thích thì tỷ lệ trùng khớp vô cùng thấp. Ông cũng là xót lòng vì Chung Việt quá đau khổ, lòng thầm cảm thấy đồng tình.
Vì chữa bệnh nên dẹp bỏ mọi khuôn sáo cứng nhắc, cứu sống người bệnh mới là nhiệm vụ quan trọng. Chủ nhiệm Lâu hạ quyết tâm, cũng chẳng quan tâm đến hậu quả về sau nữa, cùng lắm thì
ông rời khỏi bệnh viện Hoa Sơn.
Ông sợ Chung Việt hỏi tiếp, để y tá nghe thấy thì hỏng chuyện, đành gật đầu rồi đi. Bên này, Chung Việt vịn lấy Kim Thế An, "Tôi muốn đi, tôi nhất định trùng khớp."
Thế An nhìn ba người, "Mỹ Dung đừng đi, cô còn con nhỏ đừng chịu tội nợ như thế, tôi với Chung Việt đi thử."
Bạch Dương chen lời, "Em cũng muốn đi."
Thế An không nỡ để cậu làm việc này, nhưng hắn cũng rất muốn cứu Lý Niệm, cuối cùng vẫn gật đầu, "Vậy Dương Dương cũng đi theo tôi."
Trịnh Mỹ Dung không đáp, chỉ im lặng suy nghĩ, một lát sau mới nói: "Lý Niệm còn một em trai đúng không?"
Sắc mặt Bạch Dương và Chung Việt đều trở nên khó chịu, Thế An cũng không rõ Lý Niệm và Lý Kim có phải anh em ruột hay không, vừa nghe Trịnh Mỹ Dung nói, hắn dò hỏi: "Ý cô là Lý Kim?"
Bạch Dương lập tức gạt bỏ: "Tên cặn bã đó, ngàn vạn lần đừng để gã biết. Gã không vui sướng khi người ta gặp họa là tốt lắm rồi, gã mà tình nguyện cứu Lý Niệm, tôi cắt đầu xuống cho chị xem."
Chung Việt không nói gì, chỉ sốt ruột nhìn Thế An, "Đi thôi."
Trịnh Mỹ Dung nói: "Các cậu đi kiểm tra đi, tôi quay về Nam Kinh nghĩ cách, xem đám đàn em của tôi có ai nhóm AB tình nguyện hiến tạng hay không."
Xét nghiệm quả thật là nửa mừng nửa lo, lúc Bạch Dương rút máu, cậu mới nhớ ra: "Chết, em nhóm máu B."
Bạch Dương nhóm máu B, Thế An nhóm máu A, chỉ có một mình Chung Việt là AB.
Các kết quả khác cũng trùng khớp một cách kỳ tích.
Chung Việt đang ở thời kỳ thăng tiến, Thế An hỏi Tiểu Mao mới biết tháng sau cậu còn tham gia tour lưu diễn hòa nhạc của Anatole. Nhưng mạng người lớn hơn trời, Thế An không ngăn cản cậu, chỉ cảm thấy đáng tiếc. Vốn dĩ hắn nghĩ, nếu mình có thể trùng khớp với Lý Niệm thì tốt rồi, miễn cho hai người trẻ tuổi phải chịu giày vò.
Nghĩ đến Lý Niệm và Chung Việt, có lẽ thật sự là có nghiệt duyên từ kiếp trước, cố tình chỉ có Chung Việt mới trùng khớp với anh.
Chung Việt vui mừng quá đỗi, rốt cuộc cũng tươi cười, cậu vừa cười, toàn bộ y bác sĩ bên cạnh đều đỏ lựng mặt --- Từ lúc vào cửa Chung Việt cứ luôn lạnh lùng, tuy không nói gì nhưng vẫn khiến người ta nơm nớp sợ hãi. Giờ phút này nhìn thấy cậu nhoẻn miệng cười, thật sự là hoa xuân nở bung khắp ngàn dặm.
Minh tinh chính là minh tinh, nhóm y tá nghĩ, bọn họ làm ở Hoa Sơn từng gặp vô số minh tinh, nhưng đẹp thành thế này thì rất ít. Có nên nhân cơ hội xin ký tên không nhỉ?
May sao bọn họ còn giữ vững đạo đức nghề nghiệp, chỉ mơ màng trong nháy mắt rồi lại cúi đầu làm việc.
Vì nụ cười như ngàn dặm hoa xuân này, ông trời cũng nên thương xót cho bệnh nhân ung thư gan kia đi. Mọi người thầm nghĩ, thầm cầu nguyện trong lòng, có thể cứu sống thì tốt rồi.
Hãy sống đi.
Chung Việt làm công tác chuẩn bị trong hai ngày. Hai ngày, cậu cố gắng làm việc nghỉ ngơi đúng giờ và khống chế khẩu phần ăn.
Ban ngày cậu ngồi im lặng trong phòng với Lý Niệm không nói một lời, như một con chó khổng lồ im lặng vậy.
Trịnh Mỹ Dung về Nam Kinh sắp xếp công việc rồi lại đi Thượng Hải. Rốt cuộc chị vẫn liên hệ với Lý Kim thông qua Tần Nùng.
Lý Kim không trả lời.
Thất vọng, nhưng không ngoài dự đoán. Lý Kim hận anh trai đến tận xương, anh trai sắp chết, Lý Kim vui mừng còn không kịp, sao có thể đến cứu Lý Niệm?
Trịnh Mỹ Dung lại nghĩ cách liên lạc với người nhà Lý Niệm, người nghe điện thoại chính là mẹ kế của anh.
"Lúc nó giàu nó có nghĩ tới người nhà không? Bị bệnh mới biết gọi người." Tô Đình Đình cười như không cười.
Trịnh Mỹ Dung dứt khoát cúp điện thoại.
Trái lại, Tần Nùng nhận được điện thoại thì tới bệnh viện ngay, cô ở Thượng Hải nên tới rất nhanh. Trịnh Mỹ Dung vừa thấy cô thì tưởng Lý Kim cũng tới, Tần Nùng lắc đầu, "Gã đang phát điên ở nhà."
Cô nhìn Trịnh Mỹ Dung, nhìn hồi lâu. Trịnh Mỹ Dung bị nhìn đến nổi da gà.
"Tôi có thể gặp anh ấy không?" Tần Nùng hỏi.
Trịnh Mỹ Dung bị nhìn bởi cặp mắt như hồ nước xuân kia, cứ cảm thấy quái dị chỗ nào. Chị gặp Tần Nùng rất nhiều lần, chưa từng thấy cô tiều tụy như hôm nay. Không trang điểm, mặt mộc ra ngoài.
Vốn dĩ Trịnh Mỹ Dung không muốn cho cô đi vào, nhưng nhìn dáng vẻ đáng thương tội nghiệp của Tần Nùng thì mềm lòng: "Không được ở lâu, cô báo y tá chuẩn bị giúp đi."
Tần Nùng gật đầu rồi đi.
Cuối cùng Tần Nùng vẫn còn lương tâm. Trịnh Mỹ Dung nhìn bóng lưng như nhành liễu trong gió Tây của cô, cô hại Lý Niệm thảm như vậy, lại đấu đá với anh suốt bao năm, nhưng đó đều là chuyện của vòng giải trí. Thù lớn bao nhiêu cũng không thắng được sinh tử. Dù gì Lý Niệm cũng đã một tay nâng đỡ Tần Nùng thành ảnh hậu, cô chịu ơn anh.
Nực cười thay, ân huệ hay hận thù giờ cũng chẳng là gì, Tần Nùng có hối hận cũng đã muộn. Cô có thể đến nhìn anh đã là tốt lắm rồi.
Lý Kim không chịu tới, phía bệnh viện cũng không còn lựa chọn khác. Đêm trước ngày phẫu thuật, chủ nhiệm Lâu đến thăm phòng bệnh của Chung Việt. Thông thường việc cấy ghép nội tạng này cũng gây ra nguy hiểm khôn lường cho người hiến tạng.
"Gan tạo máu đấy, Chung tiên sinh, tuy cậu còn trẻ nhưng hiến nửa gan thì sau này không hoàn chỉnh nữa, năng lực miễn dịch vào tạo máu đều chịu ảnh hưởng. Huống chi cậu lại là người nổi tiếng, vốn dĩ lượng công việc đã khổng lồ." Chủ nhiệm Lâu thành khẩn nói: "Bệnh viện Hoa Sơn tiếp nhận không ít người nổi tiếng, Diêu Minh Lưu Tường đều làm phẫu thuật ở bệnh viện chúng tôi, thực sự không phải vì cậu là minh tinh nên tôi mới khuyên. Chuyện hiến gan này rất tổn hại sức khỏe, thật sự không có người nhà nào sao? Máu mủ tình thâm, tỉ lệ sống sót cũng cao."
Lý Kim sẽ không tới, Thế An và Bạch Dương nghĩ, bọn họ đứng cạnh nghe mà lo lắng không thôi, còn Chung Việt thì không còn kiên nhẫn nữa.
"Nhanh lên." Cậu nói.
"Thủ tục phải làm sao?" Chủ nhiệm Lâu thấy cậu kiên quyết thì đành phải hỏi ra vấn đề cuối cùng, cũng là vấn đề khó nhất.
"Tôi là người yêu của anh ấy." Chung Việt nói, "Tôi là bạn trai của anh ấy, chúng tôi ở chung bốn năm rồi. Thế này đã phù hợp điều kiện chưa?"
Bạch Dương và Thế An đều giật mình, không ngờ Chung Việt lại nói thẳng ra như vậy, chủ nhiệm Lâu đứng sững tại chỗ.
Chủ nhiệm Lâu suy nghĩ một chút về giới tính của Lý tổng, mờ mịt nhìn Chung Việt.
Chung Việt thấy ông chần chừ, tưởng chưa thỏa mãn điều kiện, lập tức nói thêm: "Chúng tôi sẽ ra nước ngoài kết hôn, tôi sẽ tuyên bố công khai. Quan hệ hôn nhân, cái này chắc được rồi chứ."
Bạch Dương bỗng nhiên nhận ra, "Tiểu Chung.....cậu không nói lắp nữa!?"
Chung Việt cũng tự thấy sửng sốt, cậu cười với Bạch Dương: "Bệnh gì cũng sẽ khỏi thôi."
Chủ nhiệm Lâu nghĩ, sao hai người các cậu chẳng nắm được trọng điểm vậy? Ông đang cố gắng tiêu hóa một tin tức khá phức tạp: đại minh tinh Chung Việt là đồng tính luyến ái đã ở chung bốn năm với người đại diện của cậu ấy, hai người chuẩn bị kết hôn, phẫu thuật xong có lẽ phóng viên sẽ chen chúc nổ tung cổng bệnh viện Hoa Sơn".
Chủ nhiệm Lâu toát mồ hôi đầy đầu.
Mồ hôi chảy xuống, nước mắt cũng trào ra. Bệnh viện Hoa Sơn đúng là đứng đầu toàn quốc, ông đã thấy đủ những cái vô tình ở nơi đây, đứa con bất hiếu với cha mẹ nằm bệnh lâu ngày, vợ chồng ly tán đường ai nấy đi, mà cậu thanh niên như mặt trời ban trưa trước mắt này lại vì tình yêu của cậu mà bình thản nói với ông rằng, cậu sẽ công khai tuyên bố mối tình không thể đưa ra ánh sáng ấy.
Chung Việt đánh cược toàn bộ mạng sống để cứu Lý Niệm. Chủ nhiệm Lâu nghĩ, còn có thể nói gì đây? Thế gian thực sự có chân tình, họ là bác sĩ, chỉ ngóng trông chiếc lưỡi liềm của tử thần đừng vội vã hạ xuống.
"Cho dù cậu cứu sống được cậu ấy thì vẫn có thể tái phát, Chung tiên sinh, cậu thật sự nghĩ kỹ chưa?"
Chung Việt không lặp lại nữa, chỉ im lặng chờ ông.
Có sinh ra thì phải có chết đi, nhưng bọn họ vẫn chờ mong tử thần có thể đến chậm một chút, lưu lại cho con người một chút thời gian để được an ủi.
"Cứ vậy đi." Chủ nhiệm Lâu đứng lên lau nước mắt, "Ngày mai phẫu thuật, tôi đích thân làm."
Trời tờ mờ sáng, ba người đều cảm thấy vô cùng mệt mỏi, lại không yên tâm nhờ trợ lý đứng thay, vẫn mang đôi mắt đỏ quạch mà đứng trước cửa phòng ICU.
Chung Việt vẫn bất động, không nói năng, thoạt nhìn chẳng khác gì với Lý Niệm đang nằm trên giường.
Tất cả đều nghĩ đây có thể là lần cuối cùng nhìn thấy Lý Niệm, càng nghĩ càng chua xót, bọn họ kiếm được rất nhiều tiền, nhưng tiền thì có ích gì?
Thế An sợ Trịnh Mỹ Dung tự trách, đành nói: "Cô về Nam Kinh trước đi, không thể bỏ bê việc công ty được. Mang cả Tiểu Mã về, tôi ở đây là được rồi."
Trịnh Mỹ Dung đã quá kiệt sức, im lặng gật đầu.
Hai người nói chuyện, lại thấp giọng thương lượng việc làm hậu sự cho Lý Niệm, có cần báo cho cha mẹ anh ta không? Trịnh Mỹ Dung biết cha mẹ Lý Niệm ở Thượng Hải, cũng biết quan hệ của Lý Niệm với người nhà rất xấu, chị hơi do dự. Nếu cha mẹ của Lý Niệm thấu tình đạt lý thì tốt, nếu không thì lại cãi lộn nữa, đến lúc ấy càng khó coi.
Nhưng không thể chết rồi cũng không thông báo cho cha mẹ được.
Bên này thương lượng xong, chủ nhiệm Lâu xoa mắt đi ra: "Tôi cứ nghĩ cô cậu ở phòng khách. Cả đêm không nghỉ ngơi sao?"
Thế An thở dài: "Chuyện đã thế này sao còn ngủ được, có thể nhìn được bao nhiêu tốt bấy nhiêu."
Chủ nhiệm Lâu cũng khổ sở: "Thực ra tình trạng vẫn khả quan, tế bào ung thư tập trung hết về một bên, không lan rộng lắm, nôn ra máu vì lượng Heparin thấp --- Nếu đưa tới sớm hơn thì có thể cân nhắc cấy gan. Nhưng bây giờ muộn quá rồi, không chờ được nữa. Hôm qua chúng tôi đã liên hệ với tất cả ngân hàng nội tạng, chỉ số không khớp, nếu cậu ta có người thân thì còn có thể suy xét đến việc hiến tạng, nhưng mấu chốt là không có người nhà nào ở đây cả..."
Chủ nhiệm Lâu nhíu mày: "Thật sự không có ai là người nhà? Bên cha hay bên mẹ đều được, ít nhất có thể xét nghiệm xem chỉ số có trùng khớp không."
Chủ nhiệm chưa dứt lời, cả ba người đều sáng bừng mắt, Chung Việt lao ra từ phòng bệnh: "Tôi không được sao? Đưa gan của tôi cho anh ấy!"
Thế An và Bạch Dương đều cảm thấy không đúng chỗ nào đó nhưng không nói rõ ra được, chỉ cảm thấy Chung Việt thay đổi rồi, nhất thời không kịp ngẫm nghĩ, chỉ nói: "Chúng tôi cũng được, có thể cân nhắc tới chúng tôi không?"
Chủ nhiệm Lâu bị Chung Việt kéo lảo đảo, ông không nghĩ mấy người có tiền này lại tình nguyện hiến gan ngay tại hiện trường, cũng thật là cảm động. Nhưng mà chủ nhiệm vẫn lắc đầu: "Có quy định rồi, cấy ghép nội tạng chỉ có thể là người thân hoặc vợ chồng."
Tất cả đều giật mình, chủ nhiệm Lâu do dự một lát rồi tế nhị nói: "Cho nên tôi mới bảo là sớm đưa đi viện, vậy mới có thể đưa ra nước ngoài, tới nơi nào lỏng lẻo một chút. Với lại cô cậu không thiếu tiền, mấy thứ nội tạng này có thể nghĩ cách để.... Tóm lại là kiểu gì cũng lấy được." Ông ấp úng, rồi lại tự ngắt lời mình: "Tóm lại là chúng tôi không cung cấp mấy cái đường ngang ngõ tắt này đâu, cô cậu tự nghĩ cách đi, nhanh lên một chút."
Chung Việt lập tức đuổi theo hỏi: "Ý ông là mua bán nội tạng ở chợ đen?"
Chủ nhiệm Lâu liều mạng xua tay: "Tôi không nói vậy đâu nhé. Cô cậu đừng có nghĩ như vậy --- Trách nhiệm quá lớn chúng tôi không gánh nổi."
Trịnh Mỹ Dung biết ông ta sợ gánh trách nhiệm, quả thật đây là chuyện phạm pháp. Quan trọng là gan mua từ chợ đen có thể cứu Lý Niệm sao?
Chị cũng bắt lấy tay chủ nhiệm Lâu: "Không phải là người thân thì nhất định không được? Chủ nhiệm Lâu ông yên tâm, chỉ cần chúng tôi trùng khớp, chúng tôi sẽ tự nghĩ cách làm thủ tục, cam đoan giữ bí mật, tuyệt đối không nói ra."
Chủ nhiệm Lâu rất khó xử, nhìn bốn người bọn họ: "Nếu cô cậu đã quyết tâm thì đi kiểm tra độ trùng khớp đi, nhưng mà đừng có nói ra ngoài, tôi nể tình cô cậu muốn cứu người, cũng là vì chúng tôi muốn cứu sống Lý tổng, đây là một canh bạc mạo hiểm."
Lời chủ nhiệm Lâu nói đều là thật, mạo hiểm nhân đôi, gần đây pháp luật đúng là quy định như vậy, thứ hai là, không có quan hệ thân thích thì tỷ lệ trùng khớp vô cùng thấp. Ông cũng là xót lòng vì Chung Việt quá đau khổ, lòng thầm cảm thấy đồng tình.
Vì chữa bệnh nên dẹp bỏ mọi khuôn sáo cứng nhắc, cứu sống người bệnh mới là nhiệm vụ quan trọng. Chủ nhiệm Lâu hạ quyết tâm, cũng chẳng quan tâm đến hậu quả về sau nữa, cùng lắm thì
ông rời khỏi bệnh viện Hoa Sơn.
Ông sợ Chung Việt hỏi tiếp, để y tá nghe thấy thì hỏng chuyện, đành gật đầu rồi đi. Bên này, Chung Việt vịn lấy Kim Thế An, "Tôi muốn đi, tôi nhất định trùng khớp."
Thế An nhìn ba người, "Mỹ Dung đừng đi, cô còn con nhỏ đừng chịu tội nợ như thế, tôi với Chung Việt đi thử."
Bạch Dương chen lời, "Em cũng muốn đi."
Thế An không nỡ để cậu làm việc này, nhưng hắn cũng rất muốn cứu Lý Niệm, cuối cùng vẫn gật đầu, "Vậy Dương Dương cũng đi theo tôi."
Trịnh Mỹ Dung không đáp, chỉ im lặng suy nghĩ, một lát sau mới nói: "Lý Niệm còn một em trai đúng không?"
Sắc mặt Bạch Dương và Chung Việt đều trở nên khó chịu, Thế An cũng không rõ Lý Niệm và Lý Kim có phải anh em ruột hay không, vừa nghe Trịnh Mỹ Dung nói, hắn dò hỏi: "Ý cô là Lý Kim?"
Bạch Dương lập tức gạt bỏ: "Tên cặn bã đó, ngàn vạn lần đừng để gã biết. Gã không vui sướng khi người ta gặp họa là tốt lắm rồi, gã mà tình nguyện cứu Lý Niệm, tôi cắt đầu xuống cho chị xem."
Chung Việt không nói gì, chỉ sốt ruột nhìn Thế An, "Đi thôi."
Trịnh Mỹ Dung nói: "Các cậu đi kiểm tra đi, tôi quay về Nam Kinh nghĩ cách, xem đám đàn em của tôi có ai nhóm AB tình nguyện hiến tạng hay không."
Xét nghiệm quả thật là nửa mừng nửa lo, lúc Bạch Dương rút máu, cậu mới nhớ ra: "Chết, em nhóm máu B."
Bạch Dương nhóm máu B, Thế An nhóm máu A, chỉ có một mình Chung Việt là AB.
Các kết quả khác cũng trùng khớp một cách kỳ tích.
Chung Việt đang ở thời kỳ thăng tiến, Thế An hỏi Tiểu Mao mới biết tháng sau cậu còn tham gia tour lưu diễn hòa nhạc của Anatole. Nhưng mạng người lớn hơn trời, Thế An không ngăn cản cậu, chỉ cảm thấy đáng tiếc. Vốn dĩ hắn nghĩ, nếu mình có thể trùng khớp với Lý Niệm thì tốt rồi, miễn cho hai người trẻ tuổi phải chịu giày vò.
Nghĩ đến Lý Niệm và Chung Việt, có lẽ thật sự là có nghiệt duyên từ kiếp trước, cố tình chỉ có Chung Việt mới trùng khớp với anh.
Chung Việt vui mừng quá đỗi, rốt cuộc cũng tươi cười, cậu vừa cười, toàn bộ y bác sĩ bên cạnh đều đỏ lựng mặt --- Từ lúc vào cửa Chung Việt cứ luôn lạnh lùng, tuy không nói gì nhưng vẫn khiến người ta nơm nớp sợ hãi. Giờ phút này nhìn thấy cậu nhoẻn miệng cười, thật sự là hoa xuân nở bung khắp ngàn dặm.
Minh tinh chính là minh tinh, nhóm y tá nghĩ, bọn họ làm ở Hoa Sơn từng gặp vô số minh tinh, nhưng đẹp thành thế này thì rất ít. Có nên nhân cơ hội xin ký tên không nhỉ?
May sao bọn họ còn giữ vững đạo đức nghề nghiệp, chỉ mơ màng trong nháy mắt rồi lại cúi đầu làm việc.
Vì nụ cười như ngàn dặm hoa xuân này, ông trời cũng nên thương xót cho bệnh nhân ung thư gan kia đi. Mọi người thầm nghĩ, thầm cầu nguyện trong lòng, có thể cứu sống thì tốt rồi.
Hãy sống đi.
Chung Việt làm công tác chuẩn bị trong hai ngày. Hai ngày, cậu cố gắng làm việc nghỉ ngơi đúng giờ và khống chế khẩu phần ăn.
Ban ngày cậu ngồi im lặng trong phòng với Lý Niệm không nói một lời, như một con chó khổng lồ im lặng vậy.
Trịnh Mỹ Dung về Nam Kinh sắp xếp công việc rồi lại đi Thượng Hải. Rốt cuộc chị vẫn liên hệ với Lý Kim thông qua Tần Nùng.
Lý Kim không trả lời.
Thất vọng, nhưng không ngoài dự đoán. Lý Kim hận anh trai đến tận xương, anh trai sắp chết, Lý Kim vui mừng còn không kịp, sao có thể đến cứu Lý Niệm?
Trịnh Mỹ Dung lại nghĩ cách liên lạc với người nhà Lý Niệm, người nghe điện thoại chính là mẹ kế của anh.
"Lúc nó giàu nó có nghĩ tới người nhà không? Bị bệnh mới biết gọi người." Tô Đình Đình cười như không cười.
Trịnh Mỹ Dung dứt khoát cúp điện thoại.
Trái lại, Tần Nùng nhận được điện thoại thì tới bệnh viện ngay, cô ở Thượng Hải nên tới rất nhanh. Trịnh Mỹ Dung vừa thấy cô thì tưởng Lý Kim cũng tới, Tần Nùng lắc đầu, "Gã đang phát điên ở nhà."
Cô nhìn Trịnh Mỹ Dung, nhìn hồi lâu. Trịnh Mỹ Dung bị nhìn đến nổi da gà.
"Tôi có thể gặp anh ấy không?" Tần Nùng hỏi.
Trịnh Mỹ Dung bị nhìn bởi cặp mắt như hồ nước xuân kia, cứ cảm thấy quái dị chỗ nào. Chị gặp Tần Nùng rất nhiều lần, chưa từng thấy cô tiều tụy như hôm nay. Không trang điểm, mặt mộc ra ngoài.
Vốn dĩ Trịnh Mỹ Dung không muốn cho cô đi vào, nhưng nhìn dáng vẻ đáng thương tội nghiệp của Tần Nùng thì mềm lòng: "Không được ở lâu, cô báo y tá chuẩn bị giúp đi."
Tần Nùng gật đầu rồi đi.
Cuối cùng Tần Nùng vẫn còn lương tâm. Trịnh Mỹ Dung nhìn bóng lưng như nhành liễu trong gió Tây của cô, cô hại Lý Niệm thảm như vậy, lại đấu đá với anh suốt bao năm, nhưng đó đều là chuyện của vòng giải trí. Thù lớn bao nhiêu cũng không thắng được sinh tử. Dù gì Lý Niệm cũng đã một tay nâng đỡ Tần Nùng thành ảnh hậu, cô chịu ơn anh.
Nực cười thay, ân huệ hay hận thù giờ cũng chẳng là gì, Tần Nùng có hối hận cũng đã muộn. Cô có thể đến nhìn anh đã là tốt lắm rồi.
Lý Kim không chịu tới, phía bệnh viện cũng không còn lựa chọn khác. Đêm trước ngày phẫu thuật, chủ nhiệm Lâu đến thăm phòng bệnh của Chung Việt. Thông thường việc cấy ghép nội tạng này cũng gây ra nguy hiểm khôn lường cho người hiến tạng.
"Gan tạo máu đấy, Chung tiên sinh, tuy cậu còn trẻ nhưng hiến nửa gan thì sau này không hoàn chỉnh nữa, năng lực miễn dịch vào tạo máu đều chịu ảnh hưởng. Huống chi cậu lại là người nổi tiếng, vốn dĩ lượng công việc đã khổng lồ." Chủ nhiệm Lâu thành khẩn nói: "Bệnh viện Hoa Sơn tiếp nhận không ít người nổi tiếng, Diêu Minh Lưu Tường đều làm phẫu thuật ở bệnh viện chúng tôi, thực sự không phải vì cậu là minh tinh nên tôi mới khuyên. Chuyện hiến gan này rất tổn hại sức khỏe, thật sự không có người nhà nào sao? Máu mủ tình thâm, tỉ lệ sống sót cũng cao."
Lý Kim sẽ không tới, Thế An và Bạch Dương nghĩ, bọn họ đứng cạnh nghe mà lo lắng không thôi, còn Chung Việt thì không còn kiên nhẫn nữa.
"Nhanh lên." Cậu nói.
"Thủ tục phải làm sao?" Chủ nhiệm Lâu thấy cậu kiên quyết thì đành phải hỏi ra vấn đề cuối cùng, cũng là vấn đề khó nhất.
"Tôi là người yêu của anh ấy." Chung Việt nói, "Tôi là bạn trai của anh ấy, chúng tôi ở chung bốn năm rồi. Thế này đã phù hợp điều kiện chưa?"
Bạch Dương và Thế An đều giật mình, không ngờ Chung Việt lại nói thẳng ra như vậy, chủ nhiệm Lâu đứng sững tại chỗ.
Chủ nhiệm Lâu suy nghĩ một chút về giới tính của Lý tổng, mờ mịt nhìn Chung Việt.
Chung Việt thấy ông chần chừ, tưởng chưa thỏa mãn điều kiện, lập tức nói thêm: "Chúng tôi sẽ ra nước ngoài kết hôn, tôi sẽ tuyên bố công khai. Quan hệ hôn nhân, cái này chắc được rồi chứ."
Bạch Dương bỗng nhiên nhận ra, "Tiểu Chung.....cậu không nói lắp nữa!?"
Chung Việt cũng tự thấy sửng sốt, cậu cười với Bạch Dương: "Bệnh gì cũng sẽ khỏi thôi."
Chủ nhiệm Lâu nghĩ, sao hai người các cậu chẳng nắm được trọng điểm vậy? Ông đang cố gắng tiêu hóa một tin tức khá phức tạp: đại minh tinh Chung Việt là đồng tính luyến ái đã ở chung bốn năm với người đại diện của cậu ấy, hai người chuẩn bị kết hôn, phẫu thuật xong có lẽ phóng viên sẽ chen chúc nổ tung cổng bệnh viện Hoa Sơn".
Chủ nhiệm Lâu toát mồ hôi đầy đầu.
Mồ hôi chảy xuống, nước mắt cũng trào ra. Bệnh viện Hoa Sơn đúng là đứng đầu toàn quốc, ông đã thấy đủ những cái vô tình ở nơi đây, đứa con bất hiếu với cha mẹ nằm bệnh lâu ngày, vợ chồng ly tán đường ai nấy đi, mà cậu thanh niên như mặt trời ban trưa trước mắt này lại vì tình yêu của cậu mà bình thản nói với ông rằng, cậu sẽ công khai tuyên bố mối tình không thể đưa ra ánh sáng ấy.
Chung Việt đánh cược toàn bộ mạng sống để cứu Lý Niệm. Chủ nhiệm Lâu nghĩ, còn có thể nói gì đây? Thế gian thực sự có chân tình, họ là bác sĩ, chỉ ngóng trông chiếc lưỡi liềm của tử thần đừng vội vã hạ xuống.
"Cho dù cậu cứu sống được cậu ấy thì vẫn có thể tái phát, Chung tiên sinh, cậu thật sự nghĩ kỹ chưa?"
Chung Việt không lặp lại nữa, chỉ im lặng chờ ông.
Có sinh ra thì phải có chết đi, nhưng bọn họ vẫn chờ mong tử thần có thể đến chậm một chút, lưu lại cho con người một chút thời gian để được an ủi.
"Cứ vậy đi." Chủ nhiệm Lâu đứng lên lau nước mắt, "Ngày mai phẫu thuật, tôi đích thân làm."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook