Tiên Sinh Đến Từ 1930
Chương 54: Tầm Mộng

Edit: Dờ

Bạch Dương im lặng ngồi trên ghế dựa, bây giờ cậu không căng thẳng, cũng không ngượng ngùng --- Dù trước mặt cậu là đạo diễn nổi danh ở cả trong nước và nước ngoài- Trương Huệ Thông.

Đây là một lần casting rất đặc biệt.

Biểu hiện của cậu hôm nay sẽ quyết định cậu có lấy được vai diễn Thẩm Bạch Lộ hay không.

Trương Huệ Thông cũng là người Nam Kinh, địa điểm casting không phải ở công ty, mà là ở nhà riêng của Trương Huệ Thông --- đạo diễn Trương đã hơn sáu mươi, vẫn còn một thân một mình, ở cùng hai trợ thủ trong một tiểu viện trên đường Ninh Hải. Đó là một tiểu lâu hai tầng, một khoảng tĩnh lặng giữa ồn ào đô thị.

Cùng là tông sư của giới điện ảnh như Tang Viện Triều, nhưng diện mạo của Trương Huệ Thông lại khác hoàn toàn Tang Viện Triều, mặt mày hiền hậu, bởi vì gầy gò nên nhìn già hơn, tóc chải gọn gàng không một sợi rối, áo lông lạc đà khoác bên ngoài áo tơ tằm.

Trong nhà ấm như tiết trời xuân, không biết từ đâu tỏa ra mùi đàn hương, mùi ngọt thơm của trái cây chín, một chút mùi mọt cắn gỗ mục nát, còn có mùi đắng nghét của viên long nhãn bay khắp phòng.

Rất nhiều loại mùi hương pha trộn lại rồi lững lờ bay quanh vị đạo diễn ấy, hình thành nên một cảm giác kỳ quái mà không kém phần tao nhã của người trí thức.

Ông hiền từ nhìn Bạch Dương, Bạch Dương cũng cung kính cúi chào.

Vào khoảnh khắc đó, Bạch Dương bỗng nhiên cảm nhận được khí chất của vị đạo diễn này và kịch bản trên tay ông --- Cái loại khí chất tao nhã ấy vô cùng giống một người nào đó mà cậu không thể quên đi được.

Chiều ngày hôm trước, Lý Niệm đem kịch bản "Tần Hoài mộng" cho Bạch Dương xem --- Kịch bản của Thiện Khải Từ, Bạch Dương rất kinh ngạc. Đọc xong, cậu càng thấy kích động hơn. Quả nhiên học giả chính là học giả, chỉ đọc kịch bản thôi mà đã khiến cậu phấn khích không thôi.

"Cậu bắt đầu phất lên rồi đấy." Lý Niệm nói.

Lúc đầu Trương Huệ Thông từ chối thẳng thừng lời mời của Lý Niệm, nói là bận rộn. Lý Niệm đành phải nhờ Kim Thế An đi nói với Thiện Khải Từ. Trương Huệ Thông nể mặt Thiện Khải Từ nên đồng ý nói chuyện.

"Ngài cứ đem kịch bản về đọc trước đi đã."

Cái khác thì Lý Niệm không tự tin, chỉ có kịch bản chính là lợi thế lớn nhất.

Trương Huệ Thông quả nhiên mắc câu, không đợi đến khi Lý Niệm gọi cuộc điện thoại thứ hai, Trương Huệ Thông tự mình gọi qua: "Lý tổng, có thời gian rảnh gặp mặt nói chuyện một lát không."

Bọn họ gặp mặt, Thiện Khải Từ và Kim Thế An cũng tới.

Vừa gặp nhau, câu đầu tiên Trương Huệ Thông nói chính là: "Đây không phải do Khải Từ viết."

Thiện Khải Từ đứng bên cạnh cười đắc chí.

Thế An ngại ngùng nói: "Đạo diễn Trương thật có mắt nhìn, đó là chút chữ mọn của tại hạ."

Thiện Khải Từ sốt ruột: "Tôi cũng sửa qua rồi, ông đừng có coi thường tác phẩm của người trẻ tuổi."

Trương Huệ Thông chậm rãi nói: "Nhìn cái đầu bóng loáng của ông là biết không viết ra được thứ gì tốt rồi, tôi nói là coi thường bao giờ."

Thiện Khải Từ sờ đầu mình, "Sao vừa gặp đã làm mất mặt nhau thế, trước mặt tiểu bối chừa tý thể diện cho tôi chứ."

Thế An và Lý Niệm đều biết bọn họ đã ưng ý rồi, đều cảm thấy vui sướng, lẳng lặng đứng nghe hai ông lão nói chuyện phiếm. Mà Trương Huệ Thông cũng không dài dòng nữa, đặt tập kịch bản xuống: "Tôi sẽ quay, kịch bản không thể để người khác cướp mất được, diễn viên tôi cũng đã chọn được rồi."

Thiện lão ở bên cạnh chọc ngoáy: "Còn chưa biết Tang Viện Triều thế nào đâu, ông vội cái gì."

Lý Niệm sợ bọn họ quyết định luôn diễn viên, đành phải ngắt lời: "Đạo diễn Trương, vai Thẩm Bạch Lộ bọn tôi đã chọn được người, muốn giới thiệu cho ngài."

Trương Huệ Thông không hề nhìn Lý Niệm, nghe anh nói đã chọn được người thì không khỏi hậm hực, đảo mắt nhìn anh: "Nếu phía đầu tư muốn nhét người vào, tôi sẽ không quay nữa."

Lý Niệm không ngờ ông trở mặt nhanh như vậy, Thế An lại thản nhiên nói, "Kịch bản này tôi viết vì người đó, không ai phù hợp hơn cậu ấy cả. Đạo diễn Trương cứ gặp trước đã, không hợp thì ngài cứ đổi, chúng tôi không có ý kiến."

Thiện Khải Từ đứng ngoài chêm lời: "Ông cứ gặp trước đi đã, bảo đảm là diễn tốt."

Trương Huệ Thông vẫn hậm hực, "Ông gặp rồi?"

".........Tôi chưa, nhưng tôi tin tưởng mắt nhìn người của Thế An." Thiện Khải Từ ấp úng.

Lý Niệm nhanh chóng đưa lý lịch của Bạch Dương ra, "Xin đạo diễn Trương cân nhắc một chút, không cần nhất định phải chọn, chỉ là cân nhắc thôi."

Trương Huệ Thông vốn muốn chọn Đỗ Vũ đóng, nhìn thấy lý lịch lại càng không hài lòng, "Quá trẻ, cũng chưa quay nhiều tác phẩm, mấy bộ phim này toàn là thứ gì vậy?"

Lật lật lật, lật đến ảnh chụp của Bạch Dương thì ông lại không nói gì nữa, rơi vào trầm tư.

Tất cả mọi người không dám lên tiếng, im lặng chờ ông một lúc lâu, Trương Huệ Thông cau mày, lật qua lật lại xem, bỗng nhiên cười nói: "Được, ngày mai cậu mang cậu nhóc này đến đây, xem có thể làm tôi hài lòng hay không." Ông không đợi cho mọi người lên tiếng, lại nói: "Chỉ cho phép một lần này thôi, không có lần hai. Một lần không được thì đừng đến làm phiền tôi nữa."

Bạch Dương gần như là không có thời gian chuẩn bị, Lý Niệm cũng không cãi lời Trương Huệ Thông, chỉ kêu Bạch Dương mau đọc kịch bản, đọc được bao nhiêu tốt bấy nhiêu.

Cho dù Bạch Dương biểu hiện không tốt thì vẫn có thể xin Trương Huệ Thông, thoái thác rằng thời gian chuẩn bị không đủ. Nếu thời gian dài hơn, Bạch Dương biểu hiện không tốt, trái lại là thất sách.

Kỳ vọng càng cao, thất vọng càng nhiều, Lý Niệm hiểu điều ấy nên quyết định giáp mỏng ra trận.

Bạch Dương cũng không tỏ ra sợ hãi hay chùn bước, cậu chạy đôn chạy đáo đi diễn lâu như vậy, rất nhiều phim truyền hình không có kịch bản, biên kịch viết ngay tại hiện trường, thường thì buổi sáng mới được cầm kịch bản của buổi tối, thậm chí còn không có kịch bản, trực tiếp phát huy tự do, đó cũng là chuyện thường thấy.

Đây là một thời đại tùy tiện, mọi người theo dõi một tác phẩm căn bản sẽ không quan tâm nó tốt hay xấu, chỉ mong rằng nó tiếp tục kéo dài để nó có thể bồi bạn với mình trong quãng nhân sinh cô độc này.

Bạch Dương chỉ nói với Lý Niệm: "Lý tổng, chiều mai nhớ đón tôi."

Trương Huệ Thông để hai trợ thủ của mình xuống lầu ngồi, phòng khách chỉ còn ông và Bạch Dương, Lý Niệm ngồi bên cạnh.

Phía sau phòng khách còn một căn phòng nữa, ngăn cách bằng một bức mành liễu, mơ hồ có bóng người phía sau. Trương Huệ Thông nói: "Thiện lão viết kịch bản cũng ở đây, tôi không cho ông ấy đi ra, miễn cho cậu thấy căng thẳng."

Bạch Dương ngoan ngoãn gật đầu, "Cảm ơn đạo diễn Trương."

Trương Huệ Thông chân thành ngồi xuống, "Cảm thấy đoạn nào là sở trường thì diễn đoạn đó đi."

"Đoạn nào cũng được, đạo diễn cứ chọn đi ạ." Bạch Dương đáp rất hào sảng.

Lý Niệm thầm toát mồ hôi lưng, Trương Huệ Thông lập tức quắc mắt nhìn Lý Niệm, "Cậu nhóc đã cầm kịch bản từ sớm rồi?"

"Không, chuyện này nếu tôi dám lừa ngài thì Thiện lão cũng sẽ không lừa ngài, quả thật là hôm qua mới cầm được kịch bản."

Ánh mắt của Trương Huệ Thông bình thường rất hiền hòa, đột nhiên hung dữ lên khiến Lý Niệm thấy áp lực. Anh đứng lên theo phản xạ, thầm kêu tiểu tổ tông ơi cậu đừng có làm hỏng việc đấy.

Bạch Dương cũng đứng lên, ""Đạo diễn Trương, quả thực đến hôm qua tôi mới lấy được kịch bản, thức cả đêm để đọc, mắt cũng thâm quầng rồi."

Trương Huệ Thông liếc mắt nhìn cậu, "Nhìn không ra cậu bị thâm mắt."

Bạch Dương gãi gãi đầu, "Tôi dùng kem che khuyết điểm che đi rồi."

Lý Niệm lại túa mồ hôi.

Trương Huệ Thông ghé sát vào nhìn cậu, hỏi: "Nhớ hết toàn bộ kịch bản rồi chứ?"

"Không nhớ được." Bạch Dương thành thật, "Nhưng tôi đã nắm được cảm giác, để tôi nhìn lần cuối là được rồi."

Lý Niệm liên tục chảy mồ hôi.

Trương Huệ Thông lại cười rộ lên: "Phải thế chứ, phân cảnh hai, đoạn này đi. Đừng sợ, cứ thư giãn."

Ông bảo Bạch Dương thư giãn, Bạch Dương thật đúng là thư giãn. Bạch Dương ghé đầu qua nhìn kịch bản trên tay Trương Huệ Thông, ông cũng chỉ cho cậu xem, "Đây, diễn đoạn này."

- ---- Dù đạo diễn có ở đó hay không, cũng không làm cho diễn xuất của mình đề cao hoặc giáng thấp.

Bạch Dương hiểu được điểm này. Diễn cùng Khương Duệ Quân đã làm cậu hiểu ra một điều: Diễn xuất là chuyện của chính mình, trách nhiệm của đạo diễn chỉ là khiến diễn viên biểu hiện tốt hơn mà thôi.

Căng thẳng sẽ không khiến biểu hiện của bạn tốt đẹp hơn.

Mà cả Lý Niệm ở ngoài và Thế An cùng Thiện Khải Từ ở sau mành đều toát mồ hôi.

Phân cảnh này không dài, cũng không có bạn diễn, chỉ có Thẩm Bạch Lộ diễn một mình, kịch một vai.

Bạch Dương vẫn biểu hiện không nóng không lạnh như thế, thật sự không biết nên nói cậu tốt chỗ nào, nhưng cũng không thể chỉ ra điểm không tốt.

Người khác đóng phim thường sẽ biểu hiện rất mãnh liệt, khiến cho người xem ấn tượng sâu sắc. Mà diễn xuất của Bạch Dương thì khiến người ta cảm thấy... trống rỗng.

Nhưng nếu đi tìm một người diễn tốt hơn cậu, dường như là không có. Diễn xuất của cậu rất đầy đủ - một khoảng trống rỗng đầy đủ, giống một hòn đá thô, người ta có thể thấy thấp thoáng trong đó là màu trắng của ngọc quý, nhưng nếu đào sâu hơn, lột đi lớp vỏ ấy thì lại không ổn.

Cậu đang diễn một cách thuần túy, bằng bản năng, cậu hưởng thụ sự thoải mái của bản năng, cũng cảm nhận được khoái cảm đến từ nó.

Lời thoại cứ chảy ra từ trong đầu cậu, chỗ không nhớ được thì có người nhẹ nhàng nhắc cậu, cậu lại vui sướng tiếp tục diễn.

Lý Niệm ở bên cạnh vã mồ hôi như tắm, Trương Huệ Thông nhắc lời thoại cho Bạch Dương, Bạch Dương còn chẳng hề nói cảm ơn.

Hai người phía sau mành đều im lặng mà nhìn.

Phân cảnh này không dài, Bạch Dương diễn xong rồi, khôi phục lại trạng thái bình thường, ngoan ngoãn đứng chờ Trương Huệ Thông mở miệng.

Trương Huệ Thông không nhìn Bạch Dương, chỉ đăm chiêu lật kịch bản, hồi lâu sau mới ngẩng đầu lên, "Cậu biết kịch bản này có rất nhiều phân cảnh diễn Côn khúc không?"

Lý Niệm chỉ sợ Trương Huệ Thông hỏi cái này, lập tức chen miệng: "Chúng tôi đã sắp xếp mời diễn viên học viện Côn Khúc của tỉnh về làm đóng thế."

Trương Huệ Thông nhìn Bạch Dương, "Phim nghệ thuật, tôi sẽ không dùng thế thân. Nếu cậu có thể diễn Côn Khúc, tôi sẽ dùng cậu, làm không được thì thôi."

Lời này thật quá thiên vị rồi, Bạch Dương không biết, chẳng lẽ Đỗ Vũ biết? Lý Niệm bắt đầu thầm chửi bới.

Thiện Khải Từ muốn đẩy mành đi ra, Thế An giữ ông lại, nói nhỏ: "Tiên sinh đừng vội."

Hắn nhìn thấy trong mắt Bạch Dương có ánh sáng.

Chập chờn hiu hắt, không hẳn là tự tin, chỉ là trực giác của hắn, Bạch Dương có thể khiến bọn họ phải giật mình.

Mình và Bạch Dương liệu có tâm linh tương thông? Thế An không biết, hắn chỉ giữ lại Thiện Khải Từ, "Chưa chắc là không được."

Mà Bạch Dương thì chậm rãi hít sâu một hơi, "Đạo diễn Trương, tôi có thể dùng điện thoại một chút không."

Trương Huệ Thông gật đầu.

Bạch Dương quay lại lục lọi ba lô, vừa chỉnh lớn âm lượng vừa cúi đầu với Trương Huệ Thông, "Ở đây không có quạt, vậy tôi sẽ chọn phân cảnh không cần quạt để diễn."

Tất cả mọi người đều khó hiểu, chỉ im lặng quan sát.

Bạch Dương mở nhạc, nét mặt của Trương Huệ Thông tức thì lộ ra chút tươi cười.

Cậu chọn không phải đoạn nào khác, chính là điệu Giang Nhi Thủy trong màn "Tầm Mộng".

- --- Bỗng nhiên, tâm tình lưu luyến, bên gốc cây mơ.

Đây có thể coi là một trong những khúc hay nhất của "Mẫu Đơn Đình", có thể sánh được với Tạo La Bào trong "Du Viên", Sơn Pha Dương trong "Kinh Mộng".

Mà Bạch Dương vén tay áo lên, nhắm mắt lại rồi chậm rãi mở ra lần nữa, Thế An chợt thấy như cậu đã đổi thành người khác, đáy mắt trong suốt, đau đớn tủi hờn, ngay cả chính Thế An cũng phải lấy làm kinh hãi.

- --- Sao có thể giống như vậy được, rõ ràng cậu chưa từng gặp Lộ Sinh.

Bạch Dương học được khi nào? Hắn không biết, cũng không định hỏi, chỉ thấy lệ nóng trào dâng, mà khắp gian phòng vẫn vang lên khúc ưu sầu, "Giống như này đây những hoa hoa cỏ cỏ tùy người thương, sinh sinh tử tử tùy người nguyện, đau khổ chua xót không người oán."

Giống như này đây những hoa hoa cỏ cỏ tùy người thương,

Sinh sinh tử tử tùy người nguyện,

Đau khổ chua xót không người oán.

Những Thanh Y khác khi hát tới đây, hơn nửa sẽ nhíu mày nhăn mặt, cố gắng thể hiện ra cái chất mưa sầu gió khổ kéo dài đến vô hạn --- Sở trường của Lộ Sinh chính là đoạn này, vốn dĩ thường ngày cậu đã xinh đẹp, điểm trang thêm hai nét mày kéo dài tới tóc mai, tiếng đàn cất lên, hai nét mày xinh khẽ nhíu lại, mở miệng cất tiếng hát lại có chút gì đó như oán hận chảy ra từ đôi mắt.

Bạch Dương đong đưa ánh mắt, mỉm cười nhàn nhạt --- Không, không phải cậu đang cố ý cười. Bạch Dương chỉ có điểm này là không giống Lộ Sinh, mắt Lộ Sinh như mặt nước mùa thu, còn Bạch Dương có một đôi mắt biết cười. Lúc cậu thả lỏng tinh thần, ánh mắt lướt qua chính là mang theo ý cười.

Ý cười như tơ tằm ánh lên sau khóe mắt đuôi mày, giống như bầu trời xanh ngắt sau cơn mưa, như trăng tàn trước làn gió ban mai chiếu xuống nhành liễu, lại có vẻ được thêm thắt một khúc ai oán của mỹ nhân trong nhung lụa.

Cái oán ấy cũng chẳng phải oán hận thật, rõ ràng là ánh nhìn xuyên thấu phân minh, tẩy sạch mọi nhơ bẩn, là sự quyến luyến giữa sóng nước Trường Giang Hoàng Hà.

Có tâm mà vô tâm, có ý mà vô ý, có tình mà vô tình, có oán mà vô oán.

Nếu Lộ Sinh còn sống, chứng kiến một khúc này của Bạch Dương, có lẽ cũng phải thầm khen ngợi một tiếng "hay".

- --- Cho tới giờ hắn mới phát hiện ra, Bạch Dương và Lộ Sinh hóa ra lại là giống nhau.

Tính tình của bọn họ tuy khác nhau một trời một vực nhưng lại giống nhau ở tấm lòng đơn thuần chấp nhất, một khi nhập diễn thì như thể không cần mạng sống vậy. Cũng không phải là không sợ cái chết, mà giống như bọn họ coi sinh mệnh không đáng giá, không đáng để vào trong mắt, nhẹ nhàng bâng quơ.

Khúc hết, Bạch Dương lại nhắm mắt, mở ra lần nữa thì hồi hộp nhìn Trương Huệ Thông.

Trương Huệ Thông đang xuất thần, không nói gì cả.

Bạch Dương chờ ông hồi lâu, đành phải sợ hãi hỏi: "..........Đạo diễn Trương, có được không ạ?"

Trương Huệ Thông bỗng nhiên thay đổi sắc mặt, dựng ngược lông mày: "Ai bảo cậu dừng lại?"

Bạch Dương và Lý Niệm đều giật mình hoảng sợ.

Trương Huệ Thông nghiêm mặt đi vào sau tấm mành.

Thiện Khải Từ thấy ông đi vào thì oán giận, "Ông quát cái gì mà quát?"

Trương Huệ Thông vẫn không nói gì, cúi đầu đi tới đi lui trước mặt Thiện Khải Từ, sau đó ngẩng mặt lên tay bắt mặt mừng.

Thiện Khải Từ đần mặt ra nhìn Trương Huệ Thông.

Trương Huệ Thông lại đi ra hỏi Bạch Dương, "Cậu từng học Côn khúc?"

Bạch Dương thành thật lắc đầu: "Không ạ, tôi căn bản không biết hát, nhưng mà đã từng xem cho nên biết động tác."

Trương Huệ Thông ngạc nhiên, "Cậu trẻ như vậy, sao lại nghĩ tới chuyện xem Côn khúc?"

Bạch Dương do dự một lát rồi cúi thấp đầu.

"Tôi có một người bạn trước kia từng dạy cho tôi, vậy nên tôi cũng tự xem rất nhiều."

"Xem rồi liền nhớ kỹ?" Trương Huệ Thông càng kinh ngạc.

"...............Xem rất nhiều lần." Bạch Dương càng nhỏ giọng.

Thế An còn đang run rẩy phía sau mành che, Thiện Khải Từ vỗ vai hắn, hắn mới vội vàng gạt nước mắt, nhưng lệ tuôn như thể không ngừng được, lau rồi lại chảy ra.

Thiện Khải Từ không nói gì, chỉ mỉm cười nhìn hắn. Biên kịch nhìn thấy diễn viên đã làm sống dậy nhân vật của mình, ai mà chẳng kích động. Đồ tôn của ông lần đầu viết kịch bản, đương nhiên là vui sướng vô cùng. Đừng nói Kim Thế An, ngay cả ông cũng mừng rỡ.

Bên ngoài, Trương Huệ Thông khoát tay bảo Bạch Dương ngồi xuống, còn mình thì chậm rãi nâng chiếc chén gốm tiểu tử sa lên uống.

Lý Niệm không biết ông có hài lòng hay không, không dám lên tiếng, không dám hỏi. Trương Huệ Thông uống xong một bình trà mới ngẩng đầu lên, cười với Bạch Dương: "Quay phim của tôi khổ cực lắm đấy, cậu nhắm chịu được không?"

Bạch Dương hơi ngớ người, Lý Niệm đẩy cậu một cái, cậu mới đứng phắt dậy: "Tôi làm được."

Tất cả mọi người đều cười, người phía sau bức mành cũng vậy. Lý Niệm lại đẩy Bạch Dương, Bạch Dương mới nhớ ra mà cúi đầu: "Cảm ơn đạo diễn Trương!"

Trương Huệ Thông vẫn còn chưa dứt ý cười: "Tôi đồng ý dẫn dắt cậu cũng bởi vì kịch bản này là một câu chuyện hay. Cậu đừng cảm ơn tôi, cảm ơn biên kịch đi."

Bạch Dương cúi đầu về phía mành che, "Cảm ơn thầy Thiện!"

Trương Huệ Thông cười to, vẫy tay vào bên trong, "Tiểu Kim, còn muốn giả dạng thành Khải Từ đến khi nào."

Bạch Dương ngẩng đầu lên, mành che được vén lên, một bóng dáng quen thuộc xuất hiện, cao lớn anh tuấn, không phải Kim Thế An thì là ai?

Thế An đứng trước mặt cậu, mỉm cười ngấn lệ nhìn Bạch Dương.

"Lâu rồi không gặp."

Bạch Dương giật mình.

Đã bao lâu cậu không gặp Kim Thế An, lâu rồi không gặp, giống như đã cách rất nhiều năm rồi. Đột nhiên gặp lại, cảm thấy như lạc trong một giấc mộng. Kịch bản này lại là do Kim Thế An viết, cho nên bọn họ mới có thể gặp nhau. Kim Thế An vẫn dịu dàng như thế, nụ cười vẫn quen thuộc là thế, khiến cho mắt cậu chợt hơi cay.

Bạch Dương cảm thấy đầu óc của mình không đủ dùng.

Cậu nhớ ra Trương Huệ Thông còn đứng cạnh, không dám khóc, cũng không dám tỏ ra kích động, chỉ lễ phép cúi đầu: "Kim tổng."

Trương Huệ Thông chân thành nói: "Cậu phải nghiên cứu kịch bản kỹ hơn, để Tiểu Kim giảng cho cậu đi. Chờ cho vai còn lại chọn được diễn viên, đầu năm sau chúng ta khai máy."

Thế An gật đầu với ông: "Tôi dẫn cậu ấy ra ngoài trước, đi xem cảnh vật trong nguyên tác."

Lý Niệm không ngờ hắn gấp gáp như vậy, kéo hắn lại thì không tiện, chỉ điên cuồng nháy mắt với Kim Thế An.

Thế An làm như không thấy, ngay cả Thiện lão hắn cũng không chờ, mang Bạch Dương đi ra ngoài.

Thiện Khải Từ cũng không giận, vén mành lên đi ra nhìn Trương Huệ Thông: "Tôi đã bảo mà, tôi đã bảo mà. Đã nói là sẽ diễn tốt mà ông không chịu tin, lão già nhà ông tính tình cũng khó ưa lắm."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương