Trong những ngày tiếp theo, Bình An vẫn ở cùng nhà với Lý Khắc Lập, cô sống vô cùng thoải mái, hoàn toàn không có chút mất tự nhiên nào. Cơm ngon, chăn êm nệm ấm, đi học có người đưa rước, không cần phải tốn nhiều thời gian vào những việc thiếu chất xám, đây vẫn luôn là cuộc sống mà Bình An hướng tới.

Dù Bình An không hề cố ý, nhưng thiện cảm của quản gia đối với cô ngày càng tăng vọt. Sống cùng mấy ngày, ông đã nhận định rằng Bình An là một đứa trẻ thiếu tình thương rất nghiêm trọng, nếu không tại sao mỗi khi xem phim đến những phân đoạn cảm động, Bình An lại hoàn toàn không có phản ứng, thậm chí còn có thể bắt bẻ hạch sách đủ điều. Đây rõ ràng là do thiếu sự quan tâm của người thân từ nhỏ dẫn đến lãnh cảm đây mà, chính vì vậy, tình thương của một người cha trong ông trỗi dậy càng mãnh liệt.

Lý Khắc Lập sáng nay dậy sớm, xuống phòng ăn đã thấy Bình An đồng phục chỉnh tề, ngoan ngoãn ngồi trên bàn khoanh tay chờ phân phát lương thực. Khóe miệng anh khẽ câu lên.

“Bình An, sao không chịu chải tóc.” Không biết còn phải nhắc nhở bao nhiêu lần Bình An mới chịu chăm chút cho bản thân đây. Thật là khiến người khác không bớt lo mà.

Thật ra Lý Khắc Lập đã lo lắng dư thừa, bởi vì anh có nhắc nhở suốt cả đời Bình An cũng sẽ không bao giờ động đến những công việc mà cô cho là không cần thiết đó.

Ngay lúc ấy, quản gia xuất hiện trong nhà ăn, ông rút trong túi ra một chiếc lược, vô cùng tự nhiên thay Bình An chải tóc. Aizz, thật là một đứa nhỏ đáng thương, từ nhỏ không có người thân bên cạnh, ngay cả việc chăm sóc bản thân cơ bản nhất cũng vụng về, ông không hiểu sao Bình An có thể sống đến tận bây giờ.
Bình An thản nhiên để quản gia hầu hạ, mặc dù theo nhận xét của cô, ông quá già, tay chân không còn linh hoạt, nhưng những công việc lặt vặt cũng có thể đảm đương, tạm thời cứ xem như ông là trợ lý của cô đi.

Lý Khắc Lập giật giật khóe miệng, hai người bọn họ bắt đầu từ khi nào lại thân thiết đến thế?

“Cháu soạn tập vở đầy đủ chưa?”

Bình An gật đầu.

“Có mang theo máy tính chưa?”

Bình An lại lắc đầu.

Quản gia chải gọn tóc cho Bình An, giúp cô gắn cái nơ bướm lên đầu, sau đó lại cằn nhằn: “Sao lại không chịu mang máy tính, hôm nay có giờ học toán mà, không mang thì làm sao tính toán.” Nói xong, ông tự động lên phòng Bình An, đem máy tính cầm tay xuống nhét vào cặp sách của cô.

Lý Khắc Lập ngơ ngác nhìn quản gia, ngay cả thời khóa biểu của cô ông cũng biết rõ, trông hai người bọn họ không khác gì người một nhà, hóa ra anh mới là kẻ dư thừa à?

Lý Khắc Lập trong lòng hậm hực, cảm thấy cái kẹp nơ bướm trên tóc Bình An thật chướng mắt, liền vươn tay gỡ xuống.

Quản gia không vui lòng, cảm thấy cậu chủ đang ức hiếp Bình An: “Cậu chủ, đây là kẹp tóc của Bình An mà.”

Lý Khắc Lập bĩu môi: “Không hợp.” Sau đó lên phòng Bình An, lấy xuống một cái băng đô màu vàng mang lên tóc cô: “Cái này mới hợp.” Nói xong còn vuốt vuốt tóc Bình An hai cái. Anh cảm thấy chỉ có thứ anh chọn mới phù hợp với Bình An nhất.

Bình An không bận tâm hai kẻ dở hơi đang chơi đùa với mái tóc của mình, chỉ chuyên chú ghì đầu vào món bánh mì nướng trước mặt. Cô nghe quản gia nói đây là bánh mì nướng kiểu Pháp chính tông. Nếu cô không thích, ngày mai ông sẽ đề nghị đầu bếp chuyển sang bữa sáng ở các quốc gia châu Á. Bình An không am hiểu lắm về ẩm thực ở thế giới này, chỉ biết nếu là thức ăn cho người cô đều cảm thấy thích.

Hôm nay Lý Khắc Lập cố ý đi làm sớm hơn mọi ngày, đưa Bình An đến trường rồi mới trở về công ty.

Bình An đi vào lớp, như mọi ngày, cô đều thu hút được rất nhiều ánh mắt của bạn bè xung quanh, có ái mộ, có tò mò, có ganh tị, cũng có chán ghét. Thấy cô đã trở về chỗ ngồi, đám nữ sinh chụm đầu ghé tai nhau, bắt đầu xì xầm bàn tán.

“Cậu hay tin gì không, Bình An được đại gia bao nuôi đó.”

“Thật hay giả, đừng có đồn bậy bạ lung tung nha.”

“Trăm phần trăm thật, mấy ngày nay cậu ấy toàn được xe sang đưa rước đến trường. Gia cảnh Bình An cậu cũng biết mà, làm sao mà mua nổi ô tô.”

“Cái này mình cũng thấy, nghe nói bồ của Bình An là một ông già khụm, cậu ta chắc chắn quen ông ta chỉ vì tiền.”

“Eo ôi, chỉ vì vài đồng tiền dơ bẩn mà bán thân, không ngờ Bình An lại là loại người như vậy.”

“Suỵt, nói nhỏ thôi, cậu ấy nghe bây giờ.”

Bình An quả thật nghe thấy những lời xì xầm bàn tán đó, nhưng chúng vẫn không hề làm ảnh hưởng đến tâm trạng của cô. Huống hồ việc cô được bao nuôi đó là sự thật.

Thấy Bình An một lần nữa trở thành đề tài trong những câu chuyện dè bĩu của mọi người, Trần Khả Nhu vui không thể tả. Tuy vậy, cô vẫn không quên làm tròn chức trách của một người ‘bạn thân’.

“Bình An, cậu đừng để ý đến lời của các bạn ấy, họ…chỉ hiểu lầm cậu thôi. Cậu mau chóng đính chính lại sự việc đi, đừng để mọi người bàn tán lung tung nữa.” Trần Khả Nhu vẻ mặt lo lắng gấp gáp nói.

Bình An mặc kệ Trần Khả Nhu vo ve bên tai, hiện tại cô đối với cô ta đã mất kiên nhẫn đến cực điểm.

“Bình An, đừng im lặng như vậy, mau nghe lời mình, để mọi người đồn đãi lung tung là không tốt đâu.”

Bình An thở dài, xoay người, đem cái ót đối diện với Trần Khả Nhu.

Trần Khả Nhu ánh mắt lóe sáng, cô biết Bình An sẽ có phản ứng này, sau đó vờ kinh ngạc kêu lên: “Sao cậu không nói chuyện với mình, chẳng lẽ chuyện mọi người nói…là sự thật?”

Nói đến đây, nước mắt cô liền rơi xuống: “Bình An, sao cậu lại làm thế, nếu có khó khăn gì thì cứ nói với mình, tuy mình không giàu có gì nhưng sẽ cố hết sức giúp đỡ cậu, cậu đừng tiếp tục sống như vậy nữa, mau quay đầu lại đi, chúng ta sắp thi đại học rồi.”

Mọi người trong lớp đều chăm chú vểnh tai nghe ngóng cuộc đối thoại (độc thoại) của hai người. Đến khi thấy Trần Khả Nhu khóc và khuyên nhủ Bình An, bọn họ càng khẳng định lời đồn đãi này. Bình An quả nhiên vì tiền mà bán thân cho một lão già làm vợ bé.

Trần Khả Nhu càng khóc càng thương tâm, Bình An càng nghe càng phiền toái, hận không thể vung tay đánh một phát cho cô ta chết ngay tại chỗ.

Giới hạn kiên nhẫn của Bình An đã đi đến cực điểm, ngay lúc đó Đỗ Anh Hào liền lên tiếng khuyên nhủ: “Khả Nhu, cậu đừng khóc nữa, lời đồn đó không phải là sự thật đâu.” Nhìn Trần Khả Nhu khóc, cậu thật sự không nhịn được đau lòng. Khả Nhu trong lòng cậu lúc nào cũng thiện lương và quan tâm đến người khác như thế.

Thấy Đỗ Anh Hào ra mặt bênh vực Bình An, ánh mắt Trần Khả Nhu có chút thâm trầm nhưng không ai có thể phát hiện: “Cậu nói thật chứ?” Cô lau nước mắt, giọng nói vẫn còn nức nở.

“Là thật.” Đỗ Anh Hào khẳng định, lấy khăn tay ôn nhu thay cô thấm nước mắt.
Một lát sau, thấy tiếng khóc của Trần Khả Nhu đã ngưng hẳn, Bình An thở dài nhẹ nhõm một hơi, đám trẻ con này giỏi nhất chính là gây ồn ào.

Đỗ Anh Hào nhìn Bình An, ánh mắt có chút phức tạp. Sáng nay cậu trông thấy Bình An bước xuống từ một chiếc BMW đắt tiền, quan trọng hơn hết người ngồi trên xe cùng cô chính là Lý Khắc Lập. Hồi tưởng lại lời nói của Lý Khắc Lập đêm chủ nhật vừa rồi, lẽ nào anh ấy thật sự đã thành công theo đuổi Bình An?
Đỗ Anh Hào xoay người, nhỏ giọng nói với Bình An: “Bình An, cậu đang ở cùng anh Khắc Lập à?”

Nghe nhắc đến tên Lý Khắc Lập, Bình An ngẩng đầu nhìn Đỗ Anh Hào, cô biết cậu nhóc này chính là công thần dỗ nín Trần Khả Nhu, liền hào phóng đáp lời: “Đúng vậy.”

Đỗ Anh Hào do dự mấp máy môi, sau cùng vẫn quyết định lên tiếng: “Cậu…đừng nên qua lại với anh Khắc Lập, trong chuyện tình cảm, anh ấy không phải là người đáng tin cậy đâu.” Bình An xinh đẹp như thế, lại là người thầm mến cậu, cậu thật không nhẫn tâm nhìn cô nhảy vào hố lửa. Nhưng cậu chỉ có thể giúp đến đây, còn quyết định thế nào là do Bình An chọn lựa.

Trần Khả Nhu nghe được cuộc đối thoại của Bình An và Đỗ Anh Hào, hai tay siết chặt, trong lòng gấp gáp như lửa đốt. Sau lần gặp mặt lý Khắc Lập, về nhà cô đã tìm hiểu thêm về anh, thật không khó để tra cứu thông tin về Lý Khắc Lập trên internet, anh là nhà sáng lập nên tập đoàn dược phẩm Thiên Nguyên, theo bình chọn của một tạp chí kinh tế nổi tiếng, anh chính là vị CEO trẻ tuổi và quyến rũ nhất của thời đại. Một người hoàn mỹ như thế làm sao có thể để mắt đến một đứa ngốc như Bình An. Trần Khả Nhu không cam tâm, nhiều hơn hết chính là ganh ghét cùng đố kị.

“Bình An, cậu thực sự đang ở cùng anh Khắc Lập sao? Vậy không ổn lắm đâu, dù sao cậu cũng còn trẻ, nếu có gì sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng…”

Trần Khả Nhu chưa nói hết, Bình An liền xoay lưng đi, biểu hiện sự bài xích trong yên lặng.

Trần Khả Nhu mấp máy môi còn muốn nói thêm gì đó, nhưng sự xuất hiện của giáo viên trên bục đã khiến cô ngậm miệng lại.

“Lớp trưởng, trả bài thi về cho các bạn.”

Đỗ Anh Hào tiến lên bàn giáo viên, cầm xấp bài thi bắt đầu phân phát, khi nhìn thấy bài thi của Bình An, cậu một lần nữa giật mình vì điểm số của cô, lại là một con 10, ngoài môn văn dưới trung bình, những môn còn lại Bình An đều đạt điểm tối đa, ngay cả môn toán cũng không ngoại lệ. Thật ra mọi người trong lớp đã qua thời kỳ kinh ngạc, đến lúc này, mỗi khi nhìn thấy điểm 10 của Bình An, họ đều cảm thấy chết lặng. Thành tích học tập của Bình An trước giờ vẫn không tốt, bây giờ điểm thi lại đột phá, dẫn đến rất nhiều người nghi ngờ điểm số lần này của cô, thậm chí còn hoài nghi cô gian lận trong thi cử, biết trước đề… Nhưng ngẫm đi ngẫm lại, năm học đã kết thúc, đây bất quá chỉ là một kỳ thi thử trường tổ chức để khảo sát lại trình độ của học sinh, nói cách khác, điểm số lần này chẳng qua chỉ là một con số tượng trưng, không hề có giá trị, ai lại rỗi hơi gian lận mua đề để làm gì.

Giáo viên bộ môn toán của lớp lúc chấm bài cũng rất ngạc nhiên. Thật ra ngay từ đầu ông còn nghi ngờ Bình An sao chép bài làm của học sinh nào đó trong lớp, nhưng đến khi chấm hết tất cả bài thi, Bình An lại là người duy nhất trong khối đạt điểm tối đa, lúc này ông muốn nghi ngờ cũng không có căn cứ. Bài thi của Bình An rất xuất sắc, cách giải toán vô cùng đặc biệt, ngắn gọn, dễ hiểu, lại là những cách giải mà trước nay ông chưa từng nghĩ đến, nhưng thành tích của cô nhóc này từ trước đến giờ vân luôn không tốt, biểu hiện xuất sắc lần này của cô thật khiến ông cảm thấy mâu thuẫn và khó hiểu.

“Bạn Bình An lớp chúng ta là người duy nhất trong khối đạt điểm tối đa môn toán, đề nghị các học sinh trong lớp cho một tràng pháo tay khích lệ bạn ấy.” Thầy toán hắn giọng nói.

Trần Khả Nhu ngồi bên cạnh nghiến răng nghiến lợi, cô thật sự không hiểu Bình An ăn phải thứ gì mà lại thay đổi đến như vậy. Trước kia, cô vẫn luôn vì dung mạo cùng học lực của mình mà vô cùng tự hào, không nghĩ đến hiện tại cả hai thứ này, Bình An đều vượt xa cô. Cô thật không cam tâm, lần này là do cô phát huy không tốt, đến kỳ thi đại học cô chắc chắn sẽ lại đè bẹp Bình An.

“Bình An, bài làm của em lần này rất tốt, nhưng tôi không hiểu tại sao trước kia em lại có thành tích môn toán tệ đến như vậy?” Thầy toán rốt cuộc cũng nói ra tiếng lòng của bản thân, cũng là tiếng lòng của mọi người.

Bình An bị điểm danh, có chút phiền não, nhưng khi nhìn thấy hơn ba mươi cặp mắt đang đổ dồn về phía mình, cô ngao ngán xoa trán, quyết định đáp lời: “Vì ‘Bình An’ trước kia không thích học, nhưng tôi lại là một thiên tài.” Cô thành thật nói, không một câu dối trá.

Đám học sinh tỏ vẻ không phục trước câu trả lời đầy ngạo mạn của Bình An, giáo viên bộ môn toán cũng giật giật khóe miệng không biết phải phản ứng thế nào. Quả thật nếu nói như thế thì có thể giải thích được mọi vấn đề. Bình An là một học sinh thông minh, nhưng trước kia cô không thích học nên không thèm quan tâm đến thành tích, đây quả thật là cách lý giải phù hợp nhất tình huống của Bình An.

“Được rồi, Bình An ngồi xuống đi.”

Giáo viên đằng hắng một tiếng rồi nhìn xuống đám học sinh bên dưới: “Các cô cậu lấy vở ra, chúng ta sửa đề thi.”

Thấy mọi người bắt đầu giải toán, Bình An mới hài lòng tiến vào thế giới trầm mặc của bản thân. Ở nơi gọi à trường học này, muốn yên tĩnh một chút cũng không dễ dàng gì a.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương